Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 27

2024-11-01 22:07:38

Sau ngày thần thú ngã xuống hàng vạn năm trước, thê tử của thần thú không thể tìm thấy thi thể của chồng mình, không nỡ chôn vùi ngài xuống vùng đất ô nhiễm này nên đã hy sinh mạng sống của mình, hòa tình yêu thương vào nước mắt mang đến cho lục địa thú nhân một trận mưa kéo dài nhiều tháng, biến thành những hồ tẩy lễ lớn nhỏ.

Kể từ đó, giống cái sau khi trải qua lần tẩy lễ đầu tiên sẽ có khả năng an ủi thú nhân và kết nối với họ. Và chỉ cần là giống cái, lần tẩy lễ đầu tiên gần như không thể thất bại, đây là phúc lành mà thê tử của thần thú để lại cho tất cả giống cái.

Nhưng trường hợp của Tô Lạc Lạc, lần tẩy lễ đầu tiên đã thất bại, ngoài việc cô là một giống cái vô dụng ra thì còn một khả năng khác là cô đã thức tỉnh khả năng an ủi thú nhân trước khi tẩy lễ.

Một khả năng cao cấp, quý giá, thuần khiết.

Những giống cái như vậy được gọi là "Người được thần bảo hộ", là những tồn tại hiếm hoi hơn cả những giống cái đã trải qua lần tẩy lễ thứ ba.

Thông tin này vốn chỉ được truyền miệng trong giới tế sư và các chiến binh thú nhân cấp năm trở lên, Thạch Tuyết Chu biết được điều này nhờ một cơ duyên đặc biệt.

Sau khi có được phỏng đoán này, cộng thêm phản ứng thoải mái khi ở gần Tô Lạc Lạc, gã quyết định tiếp tục thực hiện thỏa thuận giữa họ, đưa cô đi.

Bộ tộc Hắc Thanh của họ lần này sẽ đến thành phố thú nhân Beryx - vùng đất ngăn chặn sự hoang tàn và ô nhiễm.

Đó là thành phố thú nhân lớn nhất ở phía đông của lục địa thú nhân, với lãnh thổ rộng lớn và quân đội thú nhân mạnh mẽ, là một nơi không sợ mùa đông hay mùa hè, tài nguyên phong phú và hồ tẩy lễ ở đó không thể so sánh với cái ao nhỏ của bộ tộc họ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ cần đưa Tô Lạc Lạc đến đó thì sẽ rõ ràng cô là một giống cái vô dụng hay là một người được thần bảo hộ quý giá, là bạn đời hay chỉ là một thú cưng xinh đẹp.

"Đúng vậy, Lạc Lạc, đừng... đừng bướng bỉnh như thế nữa." Hắc Sơn không biết ý định của Thạch Tuyết Chu, thấy Tô Lạc Lạc còn cố chấp nói những lời này thì trong lòng cũng cảm thấy hơi lo lắng: “Tuyết Chu ca ca đã sẵn lòng đưa nàng theo, đó là lòng tốt của huynh ấy, nàng đừng cố tình nói những lời này để chọc giận huynh ấy nữa."

Hắn không có khả năng mang Tô Lạc Lạc đi, nhưng Thạch Tuyết Chu thì có, gã mạnh mẽ như vậy thì chỉ cần theo gã, Tô Lạc Lạc sẽ không cần lo lắng về những nguy hiểm trên đường đi nữa.

"Ta không đi, ta đã nói ta không thích ngươi rồi, ngươi phiền quá rồi đó!"

Tô Lạc Lạc bắt đầu lo lắng, cô phát hiện thú nhân trước mặt có vẻ như không hiểu tiếng người, cô đang cố diễn cảnh ngã cầu may gần như đã thành công thì gã đột nhiên chạy đến kéo cô đi, điều này rõ ràng sẽ khiến người khác hiểu lầm mà.

Huhuhu, chắc chắn thú nhân tàn tật bên cạnh đã hiểu lầm rồi, không thèm quan tâm đến cô nữa, bộ cái tên Thạch Tuyết Chu này bị gì trong não rồi hả!

"Nàng muốn chết chứ gì." Thạch Tuyết Chu tức giận đến mức mặt mày tái xanh, nhìn thấy đôi mắt trong veo của Tô Lạc Lạc bắt đầu ngấn nước, bản năng chiếm hữu của thú nhân bị kích thích hoàn toàn, đôi mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn, một tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay cô.

"..." Tô Lạc Lạc cắn chặt môi, không phát ra tiếng kêu đau nào, chỉ cố gắng triệu hồi dị năng, định lấy con chim ưng lửa gần đó ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Số ký tự: 0