Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 29

2024-11-01 22:07:38

"Nhị ca, có chuyện gì thế?" Thạch Thanh vẫn chưa nhận ra nguy hiểm: “Sao không đi nữa?"

Thạch Tuyết Chu nhíu mày, cảm nhận cẩn thận xung quanh, định lắc đầu, nhưng ngay lập tức cảm thấy một ngọn lửa dữ dội đang cháy bừng bừng trên cổ tay của gã.

Gã nhanh chóng buông tay Tô Lạc Lạc ra, hét lớn: “Nguy hiểm! Chạy mau!!"

Những thú nhân khác đã quen với việc săn bắt cùng Thạch Tuyết Chu trong nhiều năm, phản xạ theo thói quen, lập tức biến thành hình thú và chạy trốn xa. Thạch Thanh phản ứng hơi chậm nhưng cũng nhanh chóng chạy theo, chỉ có Hắc Sơn, con sư tử đực chưa trưởng thành không kịp phản ứng, đứng ngây ra tại chỗ.

Cánh tay phải của Thạch Tuyết Chu bắt đầu bốc cháy dữ dội từ đầu ngón tay, từng chút một hóa thành than. Gã không còn để tâm đến nhiều thứ, chỉ dùng sức đá Hắc Sơn văng ra rồi biến thành con sư tử trắng khổng lồ, chạy xa khỏi Tô Lạc Lạc chỉ trong vài bước, sau đó biến lại thành người rút con dao xương sắc bén từ thắt lưng ra và chặt đứt cánh tay phải của mình.

Máu tươi phun ra, nhưng Thạch Tuyết Chu lại như là không cảm nhận được đau đớn mà chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa bị chặt đứt.

Từ bàn tay đã hoàn toàn hóa thành than đó, một bông hoa dương rực rỡ bừng nở.

Cánh hoa méo mó dữ tợn chảy ra những dòng máu đỏ rực như ngọn lửa.

Sự ô nhiễm khủng khiếp đó làm mắt gã nhức nhối, khiến đôi mắt xanh tím của gã tuôn ra hai dòng lệ máu.

“Meo! (Nhị ca, huynh không sao chứ!)”

Thạch Thanh chú ý đến cảnh tượng thê thảm này, không còn quan tâm đến chuyện bỏ chạy nữa, vội vàng quay lại đỡ lấy Thạch Tuyết Chu. Khuôn mặt sư tử đầy lông của hắn ta tràn ngập sự lo lắng.

“...Không sao.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thạch Tuyết Chu mặt tái nhợt, không từ chối sự trợ giúp của đệ đệ, chỉ nghiêm giọng nói: “Là ô nhiễm thôi, Hắc Sơn, Hắc Việt, các ngươi mau chóng thông báo cho tộc vu, lập tức lên đường xuất phát thôi.”

“Không đưa Tô Lạc Lạc theo sao?”

Thạch Tuyết Chu cau mày, ánh mắt đầy thương hại nhìn về phía Tô Lạc Lạc đã hoàn toàn bị nhấn chìm bởi hoa Liệt Dương cách đó không xa rồi lắc đầu: “Không cần đâu.”

Gã không biết ô nhiễm quái dị kia đến từ đâu, nhưng loại ô nhiễm mạnh mẽ như thế có thể khiến một chiến binh thú nhân cấp bốn như gã lập tức mất đi cánh tay phải thì nuốt chửng một nữ nhân yếu đuối chỉ là chuyện sớm muộn.

Vừa rồi chỉ cần gã chậm một chút thôi thì người hóa thành tro bụi đã là cả con sư tử này rồi.

Việc đã đến nước này thì Tô Lạc Lạc không cứu được nữa, bây giờ chỉ có thể thông báo cho bộ tộc rời đi nhanh chóng để giảm thiểu tổn thất.

...

Bọn sư tử cuống cuồng chạy trốn, bạo chúa Philno Zelcius sửa sang lại móng tay, khinh bỉ cười khẽ rồi thong thả thu rụt ngón tay lại.

Y không nhìn về phía Tô Lạc Lạc bị vùi lấp trong biển hoa Liệt Dương, chỉ ngửi mùi khét nồng nặc trên mũi thôi, y cân nhắc liệu có nên đổi sang một hang đá khác để cư trú hay không.

“Khụ...”

Toàn thân Tô Lạc Lạc chất đống đầy những bông hoa nhỏ như ngọn núi, sau khi giãy giụa rất lâu, cuối cùng cũng mở ra được một khe hở.

Vừa rồi Thạch Tuyết Chu đẩy mạnh cô một cái, lưng cô vừa vặn đập vào một cái rễ cây, đau đớn thì không nhiều nhưng lại khiến tay chân bị kiềm chế, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét loạn lạc của bọn sư tử bên ngoài mà không thấy được tình hình bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Số ký tự: 0