Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà
Chương 32
2024-11-01 22:07:38
Phải chăng là nhịp thở và tim ngừng quá chính xác đã khiến cô nghi ngờ?
Zelcius nghĩ thầm, thả lỏng nhịp tim của mình.
Cốc.
Âm thanh yếu ớt vang lên trong tai, tim của Tô Lạc Lạc đập thình thịch, trong niềm vui sướng, dị năng của cô đồng thời bị rút cạn, trên tay xuất hiện nửa túi thuốc cảm chưa đổ hết.
Tô Lạc Lạc: ".."
Thôi, có còn hơn không!
Vì không có cốc nước nên Tô Lạc Lạc đành phải đun chảy tuyết trên lửa, rồi đổ vào một cái túi nhỏ, không ngừng lắc qua lắc lại để tạo ra một túi thuốc dạng lỏng với những hạt chưa tan hoàn toàn.
Ngửi thấy mùi thảo dược lạ trong không khí, Zelcius cười lạnh.
Quả nhiên là cô định ra tay.
Ngón tay thon dài của y khẽ chạm nhẹ vào một điểm mà Tô Lạc Lạc không nhìn thấy, chậm rãi chờ đợi khoảnh khắc cô hạ độc mình.
Tô Lạc Lạc không ngờ kẻ thú nhân tàn tật trước mắt trông như sắp chết đến nơi lại có nội tâm phong phú đến vậy. Cô liếc nhìn tấm da thú mỏng manh trên người cả hai, trong đầu dần hình thành một ý nghĩ—
Trong hang đá của y chỉ còn hai tấm da thú sạch sẽ, một tấm y đã trải dưới người, tấm còn lại chỉ đủ để một người đắp.
Nhưng nếu cô và y đắp chung, hai người sưởi ấm cho nhau thì có lẽ sẽ vượt qua được nửa đêm không quá dài này.
Những tấm da thú khác thì vừa bẩn vừa ướt, chỉ có thể chắn đỡ gió lạnh bên ngoài hốc cây mà thôi.
Vì những cơn sốt cao liên tục và sự mệt mỏi triền miên, đầu óc Tô Lạc Lạc hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa.
Mắt cô tối sầm lại, chỉ muốn nhanh chóng làm xong mọi việc trước khi mất đi ý thức. Không do dự nhiều, cô cởi chiếc áo khoác da thú thấm nước của mình, rồi ngậm lấy chất lỏng đắng ngọt kia, cố gắng cởi bỏ lớp da thú quanh eo của thú nhân cao lớn.
?
Hàng mi dài của Zelcius khẽ run lên, chưa kịp ra tay thì giây tiếp theo, cơ thể mềm mại và đôi môi ấm áp của thiếu nữ đã áp vào môi y.
Chất lỏng ấm nóng từng chút từng chút chảy vào miệng y, Zelcius đứng sững tại chỗ.
Thời gian như bị đóng băng, máu huyết dội lên như sóng lớn, từ khoảnh khắc đôi môi họ chạm nhau, một cơn bão táp dữ dội cuộn trào.
Đắng, nhưng cũng hơi ngọt.
Còn kèm theo nhiệt độ cơ thể của người khác và mùi máu lạnh trên môi y.
Tanh nồng, cuồng nhiệt.
Hàng mi dài của cô nương này nhẹ nhàng lướt qua mí mắt y, hơi thở yếu ớt rơi trên khe môi y, thiêu đốt ham muốn chiếm hữu cuồng loạn trong cơ thể y.
Lý trí của Zelcius đứt đoạn khi đầu lưỡi mềm mại của cô nương vô tình lướt qua bờ môi dưới nhạy cảm của y.
Các khớp ngón tay siết chặt, eo y bật dậy, dễ dàng đổi vị trí của hai người.
Một chân y chèn vào giữa hai chân của Tô Lạc Lạc, nhịp tim trở lại bình thường, nhưng cánh tay cứng như thép vẫn siết chặt lấy cổ họng cô.
[Muốn chết à?]
Zelcius cúi xuống nhìn cô, đè cô dưới thân, giọng nói khàn khàn đầy giận dữ.
Đôi mắt xanh băng của y ánh lên tia sáng lạnh lẽo đầy hung hãn, mái tóc dài màu bạc phảng phất mùi máu tanh nồng đậm, khuôn mặt tuấn tú của y bị bao phủ bởi những đường vân ô nhiễm của mặt trời, trông hung ác đáng sợ như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Cô lại dám…
Lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt của Zelcius trở nên hung dữ.
“Khụ khụ khụ…” Tô Lạc Lạc bị y siết cổ, ho lên từng tiếng.
Hai má cô đỏ bừng lên vì không thở được, nhưng cô không hề quan tâm đến hành vi hung dữ của y.
“Hay quá! Hắn tỉnh rồi”-Cô nghĩ
Không ngờ thuốc cảm lạnh đó lại hiệu quả đến vậy.
Ôi, suýt chút nữa thôi, suýt nữa thì cô đã hại chết y rồi.
Zelcius nghĩ thầm, thả lỏng nhịp tim của mình.
Cốc.
Âm thanh yếu ớt vang lên trong tai, tim của Tô Lạc Lạc đập thình thịch, trong niềm vui sướng, dị năng của cô đồng thời bị rút cạn, trên tay xuất hiện nửa túi thuốc cảm chưa đổ hết.
Tô Lạc Lạc: ".."
Thôi, có còn hơn không!
Vì không có cốc nước nên Tô Lạc Lạc đành phải đun chảy tuyết trên lửa, rồi đổ vào một cái túi nhỏ, không ngừng lắc qua lắc lại để tạo ra một túi thuốc dạng lỏng với những hạt chưa tan hoàn toàn.
Ngửi thấy mùi thảo dược lạ trong không khí, Zelcius cười lạnh.
Quả nhiên là cô định ra tay.
Ngón tay thon dài của y khẽ chạm nhẹ vào một điểm mà Tô Lạc Lạc không nhìn thấy, chậm rãi chờ đợi khoảnh khắc cô hạ độc mình.
Tô Lạc Lạc không ngờ kẻ thú nhân tàn tật trước mắt trông như sắp chết đến nơi lại có nội tâm phong phú đến vậy. Cô liếc nhìn tấm da thú mỏng manh trên người cả hai, trong đầu dần hình thành một ý nghĩ—
Trong hang đá của y chỉ còn hai tấm da thú sạch sẽ, một tấm y đã trải dưới người, tấm còn lại chỉ đủ để một người đắp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nếu cô và y đắp chung, hai người sưởi ấm cho nhau thì có lẽ sẽ vượt qua được nửa đêm không quá dài này.
Những tấm da thú khác thì vừa bẩn vừa ướt, chỉ có thể chắn đỡ gió lạnh bên ngoài hốc cây mà thôi.
Vì những cơn sốt cao liên tục và sự mệt mỏi triền miên, đầu óc Tô Lạc Lạc hoàn toàn không còn tỉnh táo nữa.
Mắt cô tối sầm lại, chỉ muốn nhanh chóng làm xong mọi việc trước khi mất đi ý thức. Không do dự nhiều, cô cởi chiếc áo khoác da thú thấm nước của mình, rồi ngậm lấy chất lỏng đắng ngọt kia, cố gắng cởi bỏ lớp da thú quanh eo của thú nhân cao lớn.
?
Hàng mi dài của Zelcius khẽ run lên, chưa kịp ra tay thì giây tiếp theo, cơ thể mềm mại và đôi môi ấm áp của thiếu nữ đã áp vào môi y.
Chất lỏng ấm nóng từng chút từng chút chảy vào miệng y, Zelcius đứng sững tại chỗ.
Thời gian như bị đóng băng, máu huyết dội lên như sóng lớn, từ khoảnh khắc đôi môi họ chạm nhau, một cơn bão táp dữ dội cuộn trào.
Đắng, nhưng cũng hơi ngọt.
Còn kèm theo nhiệt độ cơ thể của người khác và mùi máu lạnh trên môi y.
Tanh nồng, cuồng nhiệt.
Hàng mi dài của cô nương này nhẹ nhàng lướt qua mí mắt y, hơi thở yếu ớt rơi trên khe môi y, thiêu đốt ham muốn chiếm hữu cuồng loạn trong cơ thể y.
Lý trí của Zelcius đứt đoạn khi đầu lưỡi mềm mại của cô nương vô tình lướt qua bờ môi dưới nhạy cảm của y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các khớp ngón tay siết chặt, eo y bật dậy, dễ dàng đổi vị trí của hai người.
Một chân y chèn vào giữa hai chân của Tô Lạc Lạc, nhịp tim trở lại bình thường, nhưng cánh tay cứng như thép vẫn siết chặt lấy cổ họng cô.
[Muốn chết à?]
Zelcius cúi xuống nhìn cô, đè cô dưới thân, giọng nói khàn khàn đầy giận dữ.
Đôi mắt xanh băng của y ánh lên tia sáng lạnh lẽo đầy hung hãn, mái tóc dài màu bạc phảng phất mùi máu tanh nồng đậm, khuôn mặt tuấn tú của y bị bao phủ bởi những đường vân ô nhiễm của mặt trời, trông hung ác đáng sợ như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Cô lại dám…
Lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt của Zelcius trở nên hung dữ.
“Khụ khụ khụ…” Tô Lạc Lạc bị y siết cổ, ho lên từng tiếng.
Hai má cô đỏ bừng lên vì không thở được, nhưng cô không hề quan tâm đến hành vi hung dữ của y.
“Hay quá! Hắn tỉnh rồi”-Cô nghĩ
Không ngờ thuốc cảm lạnh đó lại hiệu quả đến vậy.
Ôi, suýt chút nữa thôi, suýt nữa thì cô đã hại chết y rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro