Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Chương 42

2024-11-01 22:07:38

Bọn họ còn chưa kịp gặp chính chủ Tô Lạc Lạc nữa mà!

“Ta biết ngươi cũng muốn theo đuổi nàng ấy, nếu đã vậy thì chúng ta cạnh tranh công bằng thôi.” Được lão Báo và ông Hoa Tượng cảnh cáo, Trầm Niệm thu lại bộ răng nanh, nhưng vẫn không lùi bước. Hắn ta đã từng rút lui một lần và lần đó đã khiến hắn ta hối hận suốt đời.

“Ở đây không được đánh nhau, ta phải kiếm tinh tệ nên không thể mất việc. Đợi ta kiếm đủ tiền, nếu muốn đấu tay đôi thì ta sẵn sàng.”

Trầm Niệm nói một hơi, không màng đối phương có hiểu không rồi quay người nhặt bộ đồ cũ kỹ đã chuẩn bị sẵn trong góc và bắt đầu mặc vào.

— Hắn ta biết giá cả ở nhà bà Hoa Tượng, mỗi ngày ăn ở tốn một tinh tệ, sức khỏe của Tô Lạc Lạc kém, còn cần thuốc thang, mỗi ngày ước tính tốn ít nhất năm tinh tệ, không thể dùng thịt thú để trả thay. Nếu muốn chăm sóc cô thì hắn ta chỉ còn cách nỗ lực kiếm tiền thôi.

Dù công việc đào mỏ rất cực, nhưng trong đá ẩn chứa một loại năng lượng thần kỳ, mỗi khi đào xong, vân thú của hắn ta sẽ mạnh mẽ hơn, giá bán tinh tệ cũng sẽ cao hơn.

Thấy tên kỵ sĩ đòi nợ máu lang đã vào khu mỏ, Zelcius cười lạnh một lúc lâu rồi quay người bỏ đi.

Vài phút sau, bộ da lông sói vương giả, sang trọng trên người y biến thành một bộ quần áo da thú bình thường. Tay y cầm một cái xẻng gỉ sét, một chiếc xô nhỏ và một đôi giày không vừa vặn.

Ấn mạnh tay lên mực in đã vỡ vụn, Zelcius ký tên bằng bí danh của mình lên khế ước.

Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt tròn xoe ngỡ ngàng của ông Hoa Tượng, y kiêu ngạo xách xô bước đi——

Lão Hoa Tượng già này nghĩ có thể cười nhạo y sao?

Thật nực cười.

Y sẽ không vì một giống cái yếu đuối mà so bì với tên sói ngốc đó, càng không làm chuyện ấu trĩ như cố ý ấn tay thật mạnh khi ký khế ước—chuyện mà chỉ bọn mù chữ mới làm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng là ấu trĩ thật.

Sau khi hai thú nhân rời đi, lão Báo nhặt tờ khế ước lên, không hài lòng nói: “Này, thú nhân ngươi dẫn đến đây ký loằng ngoằng cái gì thế này, không biết viết mà còn cố à?”

Đương kim vương của vương triều, vì mới học viết nên chỉ biết chữ theo phông chữ mới, mà phông này chưa được phát hành ở khu vực xa xôi này, ngài Zelcius = làm bộ làm tịch = còn chẳng bằng Trầm Niệm ấn tay ký khế ước.

Ông Hoa Tượng: “…”

Ông cố gắng nhìn kỹ thêm một lúc, nhưng cũng không nhận ra dòng chữ trên đó là gì, chỉ đành âm thầm ghi nhớ những ký tự ngoằn ngoèo này, định về nhà hỏi giống cái nhỏ mà ông nuôi.

Haizz, những suy nghĩ trẻ con của thú nhân thật thú vị làm sao.



Về việc Zelcius phá vỡ hộp mực và khiến khoản nợ của mình tăng thêm vì lý do “không rõ”, Tô Lạc Lạc mới tỉnh dậy vẫn chưa hay biết.

Lúc này, cô đang nghe bà Hoa Tượng kể lại số tinh tệ mà cô đã tiêu trong ba ngày qua với vẻ mặt đầy kinh ngạc—

“Tiền trọ ba ngày, 30 tinh tệ.”

“Bộ da lông cừu non mà con đắp và nằm lên là hàng mới tinh, giảm giá cho con, tính 200 tinh tệ thôi.”

“Một bộ váy da mới, bao gồm cả nội y, 150 tinh tệ.”

“Mỗi ngày hai bát thảo dược, mỗi bát 50 tinh tệ, tổng cộng 300 tinh tệ. Vậy là ba ngày con cần trả ta 873 tinh tệ.” Bà Hoa Tượng cười tươi: “Còn tiền trọ của bạn con và số tinh tệ phải đền vì phá hoại, ta coi như bỏ qua, không tính nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Thú Nhân Câm Điếc Nhặt Về Nhà

Số ký tự: 0