Sau Khi Bị Trói Buộc Cùng Tình Địch Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Khách Sạn Mười...

Cửu Bảo

2024-10-07 09:30:17

Editor: Morela

“Tôi là nhân viên soát vé số 1110, xin mời các hành khách xuất trình vé tàu, cảm ơn sự hợp tác của quý khách.” Vẫn là cô bé loli giống y như trước.

Trên tàu hỏa vẫn có những người chơi mới đang khẽ nức nở, sau khi nhân viên soát vé lần lượt kiểm tra xong tất cả mọi người, liền đi tới trước mặt Giang Ngạn Tuyết.

“Chúc mừng ngài đã hoàn thành vòng chơi “Bữa Tiệc Tối Trí Mạng”, phần thưởng: +1000 điểm tích lũy, đánh giá: cấp S, thuộc khu C.”

“Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Tự tay giết chết người tổ chức”, nhận được phần thưởng – “Thẻ sức mạnh 24 giờ”, quý khách vui lòng gọi Administrator khi sử dụng.”

Màn hình ảo màu xanh da trời xuất hiện, bên trên là một tấm thẻ đang tự động quay tròn, một mặt tấm thẻ viết “24”, mặt bên kia viết hai chữ “Sức mạnh“.

[ Thẻ sức mạnh 24 giờ: Thêm một ngày tràn đầy sức sống, cố gắng bỏ chạy đi, nỗ lực trốn thoát đi, dù sao cuối cùng vẫn là phải chết thôi! ]

Giang Ngạn Tuyết: “...”

Trong Trò chơi Hoàng Tuyền mà trông mong vào năng lượng tích cực? Đừng nghĩ nữa, không có đâu.

Nhân viên soát vé nói tiếp: “Chúc mừng ngài đã kích hoạt “Tăng tốc trò chơi”, nhận được phần thưởng – “Truy Tìm”, “Mắt Luân Hồi”, quý khách vui lòng gọi Administrator khi sử dụng.”

Trên màn hình xuất hiện thêm hai đạo cụ, một cái là một vật nhỏ nhìn giống như lốc xoáy, cái còn lại là một tròng mắt đen sì đang tràn máu tươi, vô cùng dọa người.

[ Truy Tìm: Đồ vật đã mất, đừng lo, đã có thiết bị Truy Tìm hiệu Hoàng Tuyền, tìm đồ trong 0 giây, đảm bảo chất lượng, đánh giá năm sao, đáng để bạn trân trọng! (Đạo cụ dùng một lần, dùng là mất lêu lêu lêu) ]

[ Mắt Luân Hồi: Đưa bạn trở lại năm phút trước. Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn xong có biết được chân tướng không? Nhìn xong có qua màn được không? Đừng ra vẻ nữa, chấp nhận đi, từ bỏ đi! (Vẫn là đạo cụ dùng một lần, dùng là mất lêu lêu lêu) ]

Giang Ngạn Tuyết: “...”

Sau khi đánh giá, lại có thêm hai cánh hoa và ba nhụy hoa được nhuộm đỏ. Tính đến hiện tại, Giang Ngạn Tuyết lật mặt sau của vé tàu lên nhìn, bốn cánh hoa và bảy nhụy hoa của đóa hoa Bỉ Ngạn đã được nhuộm màu.

Giang Ngạn Tuyết nhìn về phía Lâu Độ đã nhận lại vé tàu. Lâu Độ đứng dậy, đi về phía cậu.

Đứng bên cạnh Giang Ngạn Tuyết, Lâu Độ nói: “Hôn lễ của Lâm Nguy được tổ chức vào ngày mai.”

Giang Ngạn Tuyết ngước mắt nhìn anh.

Lâu Độ: “Nếu cậu không tới, anh ấy sẽ tức giận.”

Giang Ngạn Tuyết vô thức siết chặt vé tàu.

Lâu Độ hít sâu, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác. Đoàn tàu vẫn hăng hái chạy về phía trước, âm thanh “leng keng leng keng” không ngừng vang lên bên tai.

“Đừng chết.” Lâu Độ nói.

Trái tim Giang Ngạn Tuyết khẽ run rẩy, một cảm giác không thể nói rõ chợt trào lên, có hơi chua xót. Cậu nhìn bàn tay đang đặt sát bên sườn của Lâu Độ, trên chiếc vé tàu trong tay anh, cậu thấp thoáng nhìn thấy hai chữ “mười tám“.

Lại nhìn vé tàu của mình.

[ Bữa Tiệc Tối Trí Mạng —— Khách Sạn Mười Ba ]

Tách ra sao?

Vốn tưởng rằng làm cộng sự là sẽ luôn tiến vào trò chơi cùng nhau, hóa ra, cũng có thể rời khỏi người kia.

[ Cuộc sống giống như một đoàn tàu, có người lên tàu, cũng có người cần phải xuống tàu —— Chào mừng các hành khách đến với Chuyến tàu Hoàng Tuyền. ]

[ Tàu chuẩn bị đến ga “Khách Sạn Mười Ba”, các hành khách xuống tàu tại ga “Khách Sạn Mười Ba” vui lòng kiểm tra kỹ cộng sự và vũ khí của mình, chuẩn bị xuống tàu. ]

Giang Ngạn Tuyết đứng dậy, chậm rãi vỗ vai Lâu Độ: “Tôi đã chuẩn bị xong tiền mừng rồi, chắc chắn sẽ tham gia hôn lễ của Tiểu Lâm.”

Đoàn tàu dừng lại, Giang Ngạn Tuyết đứng trước cửa ra, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu nói với Lâu Độ: “Nếu tôi chết, làm phiền anh nhờ Nam Kha xâm nhập vào máy tính của tôi, xóa toàn bộ dữ liệu bên trong, không cần biết là chữ viết hay ảnh chụp, đừng giữ lại gì hết.”

Cửa tàu mở ra, Giang Ngạn Tuyết bước ra một bước: “Lời trăng trối đã nhắn nhủ xong, hẹn gặp lại.”

“Giang Ngạn Tuyết!”

“Không nghe không nghe không nghe!”

Lâu Độ: “...”

“Ma quỷ sẽ làm chứng cho lời trăng trối của anh, cứ giữ lại những lời rác rưởi tự mình nói với bọn chúng đi nha!” Giang Ngạn Tuyết học đến đâu hành đến đó, làm mặt quỷ với anh: “Lêu lêu lêu ~”

Lâu Độ: “...”

Ánh sáng giao thoa, Lâu Độ và nhân viên soát vé cùng biến mất. Giang Ngạn Tuyết thu lại biểu cảm nghịch ngợm không đáng tin cậy, khuôn mặt dần nghiêm túc trở lại.

Cậu đứng bên ngoài một khách sạn được trang hoàng theo phong cách Nhật Bản.

Nói đúng hơn, thì hẳn là một khu du lịch nghỉ dưỡng.

Giang Ngạn Tuyết đứng ở cổng, trên cổng treo một tấm biển gỗ, viết: Khách sạn Mười Ba.

Một cái tên rất phổ thông, cũng rất không may mắn. Nếu đây là ở Thế giới sống, Giang Ngạn Tuyết sẽ không nghĩ nhiều, nhưng ở một nơi chỗ nào cũng có hố như Thế giới chết, Giang Ngạn Tuyết không thể không để tâm nhiều hơn.

Ở nước ngoài, con số mười ba này là tượng trưng cho sự đen đủi. Ví dụ như Chúa Jesus và 12 môn đồ trong Bữa tiệc cuối cùng, bữa tiệc đó lại diễn ra đúng vào ngày 13. Hay ví dụ như trong thần thoại Bắc Âu, khi 12 vị thần đang tham gia bữa tiệc tại thiên đường Valhalla, vị thần của rắc rối và ồn ào – Loki – lại đột nhiên xông vào, sự xuất hiện đột ngột của vị khách không mời thứ 13 này đã dẫn tới cái chết của người được tất cả các vị thần cưng chiều – Balder.

Đây đều là truyền thuyết của phương Tây, Giang Ngạn Tuyết là một người phương Đông chính tông, vốn không nên kiêng kỵ những chuyện này.

Là một người theo chủ nghĩa duy vật, không tin quỷ thần, không bái Phật tổ, nhưng bây giờ... Nói thêm cũng chỉ là nước mắt.

Giang Ngạn Tuyết mơ hồ cảm thấy bản thân có chỗ nào đó không ổn, chiều cao của cậu hình như bị rút đi, dưới chân cũng khó chịu, mặc dù cậu đang đứng thẳng nhưng lại có cảm giác như đang nhón chân. Cậu không nhịn được cúi đầu nhìn xuống, lập tức kinh ngạc.

Giày cao gót màu ka-ki!?

Đợi đã!

Giang Ngạn Tuyết đi vào sân, đứng cạnh cái hồ nhỏ trước hòn giả sơn, soi mình xuống nước.

Shishi-odoshi bên hồ phát ra tiếng róc rách giòn tan, trong vắt vui tai.

—— Phụ, nữ?

Giới tính thay đổi sao?

*Shishi-odoshi: Tên gọi được ghép từ chữ “鹿 - shika” tức “con hươu/nai” và “威し - odoshi” tức “đe dọa, dọa nạt”, thông thường gồm 2 ống nước bằng tre được đặt lệch nhau (1 ống cố định và 1 ống được gá lên bệ đỡ sao cho có thể di chuyển lên xuống như một chiếc bập bênh) và một bồn chứa nước bằng đá.

[ Leng keng ~ Chào mừng đến với Trò chơi Hoàng Tuyền — Khách sạn Mười Ba. ]

[ Địa điểm trò chơi: Homestay.

Nhiệm vụ ẩn tùy chọn:???

Quy tắc trò chơi: Từ giờ trở đi, tên của ngài là Hoa Nhan, là một NPC. Ngài là một nhân viên bán hàng bình thường trong cửa hàng, ngài đơn thuần tốt bụng không mưu mô, là một ngốc bạch ngọt tinh khiết 24K. Ước mơ của ngài là trở thành họa sĩ. Ngài giàu lòng yêu thương, thích trẻ con. Trong kỳ nghỉ, ngài đến khi du lịch nghỉ dưỡng nổi tiếng ở thành phố B để nghỉ ngơi.

Giới thiệu vắn tắt bối cảnh trò chơi: Khu du lịch nghỉ dưỡng này nổi tiếng với Khách sạn Mười Ba, bởi vì trong khách sạn, mỗi khi đến ngày 13 hàng tháng lại có một vị khách tự sát trong phòng của mình.

Điều kiện qua màn: Tìm ra hung thủ phía sau / giúp đỡ người chơi sống sót trong 7 ngày, trợ giúp người chơi qua màn.

Điểm nổi bật: Thân phận của ngài là NPC, vui lòng lý giải rõ ràng nhân vật của ngài, nếu bị người chơi phát hiện ra thân phận NPC của ngài, trò chơi thất bại!

Điều kiện của màn của người chơi là sống sót trong 7 ngày, tính đến 23 giờ ngày thứ sáu, chỉ cần thiếu một người chơi, trò chơi thất bại!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lúc chơi, người chơi chết toàn bộ, trò chơi thất bại!

Vòng chơi này là trò chơi để khảo sát tư cách trở thành “Người chơi cấp cao” của ngài, cần phải giữ đầu óc tỉnh táo, bình tĩnh đối phó, cảnh giác mọi lúc mọi nơi. Chúc ngài chơi vui vẻ! ]

Giang Ngạn Tuyết: “...”

Nói tám ngàn mười ngàn chữ, chẳng phải chính là công việc của một bảo mẫu tiêu chuẩn sao?

Giúp đỡ “người chơi” sống sót, viện trợ “người chơi” chạy trốn, trợ giúp “người chơi” qua màn.

Quy tắc tưởng như bình thường che giấu những mối nguy tiềm ẩn, một câu “tư cách người chơi cấp cao” đã nâng độ khó của trò chơi lên rất nhiều.

Nhìn sơ qua thì có vẻ vòng chơi này không tồn tại những phân đoạn đuổi đuổi giết giết, bởi vì bản thân Giang Ngạn Tuyết là NPC, là một giuộc với Trò chơi Hoàng Tuyền, cậu không cần ngàn dặm đào vong vạn dặm đuổi mệnh.

Thế nhưng... Cậu lại phải giúp những người khác ngàn dặm đào vong vạn dặm đuổi mệnh.

Gặp được người thông minh biết điều thì không sao, lỡ gặp phải loại người chơi vội vã đi tìm chết giống như Đường Như thì phải làm sao bây giờ?

Hơn nữa, tỷ lệ người chơi mới và người chơi cũ trong đoàn là bao nhiêu? Nếu tất cả đều là người mới, không có can đảm và dũng khí để giải đố qua màn, chỉ biết a a a hu hu hu, diệt đoàn trong một giây!

Giang Ngạn Tuyết còn không thể để lộ thân phận, chỉ có thể âm thầm chỉ dẫn, nếu khả năng lĩnh ngộ của đối phương kém... Vậy cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn cả đám chết hết.

Mẹ nó, cậu phải tìm ai nói lý đây?

Giang Ngạn Tuyết bỏ qua những chuyện này, cẩn thận suy nghĩ lại. Hiện tại trạng thái của cậu với những người chơi khác là nửa địch nửa bạn, nếu muốn giúp họ qua màn đồng thời không được bại lộ thân phận NPC của mình thì cần phải giữ khoảng cách thật cẩn thận, không thể quá thân thiết, cũng không thể quá xa cách.

Mặt khác, lấy toàn bộ Khách sạn Mười Ba là bản đồ của trò chơi, vậy liệu trong đó có còn NPC khác hay không? Nếu có, vậy có thể xem như đồng bọn của Giang Ngạn Tuyết.

Khách sạn Mười Ba được xây dựng theo kiến trúc nhà ở truyền thống của Nhật Bản, là sự kết hợp của chiếu tatami, cây trúc, đá, giấy và các dụng cụ bằng gỗ khác. Trong sân là tình thơ ý họa, cầu nhỏ nước trôi, những tảng đá bên bờ hồ phủ đầy rêu xanh, dòng nước nhỏ từ shishi-odoshi róc rách nhập vào dòng suối nhỏ, vài phiến lá đỏ bồng bềnh trên mặt nước, gợi lên những gợn sóng lăn tăn, tĩnh lặng mà đơn thuần, trong veo mà xa cách.

Nếu không phải đang ở trong thế giới trò chơi tràn đầy sát khí này... Thì thật sự rất đẹp.

Kéo cánh cửa lùa dán giấy, Giang Ngạn Tuyết tuân thủ quy tắc, đứng ở huyền quan cởi đôi giày cao gót mệt chết người không đền mạng ra rồi xỏ đôi dép lê của homestay vào đi đến trước quầy lễ tân. Ở quầy lễ tân có một người đàn ông mặc kimono khoảng 30 tuổi, rất cao, mắt một mí, diện mạo xấu xí.

Hắn nhìn thấy Giang Ngạn Tuyết, cười ha ha nói: “Hoa Nhan tiểu thư đó à, chào mừng trở về.”

Giang Ngạn Tuyết hơi giật mình. Cậu đã suy đoán được từ trước, nếu cậu là NPC, vậy chắc chắn đã ở khách sạn trước khi người chơi vào nhận phòng. Nói cách khác, vừa rồi cô gái này đã ra ngoài một lát, nhưng đi đâu, không biết.

Trong tay cô không có hành lý, đương nhiên là đã có phòng từ trước, bây giờ cô quay về khách sạn, không thể nào hỏi chủ khách sạn là mình ở phòng nào. Nếu chủ khách sạn là NPC thì còn đơn giản, nhưng nếu hắn là do người chơi sắm vai, vậy chắc chắn sẽ lộ tẩy.

Làm gì có NPC nào lại hỏi người chơi: “Ngại quá, tôi ở phòng nào vậy?”

Không hổ là cuộc đấu giành tư cách người chơi cấp cao, vừa bắt đầu đã gặp vấn đề nan giải.

Hoa Nhan cong đôi mày liễu, đôi mắt trong veo, vô cùng dễ mến. Cô tựa vào quầy lễ tân, buồn bã nói: “Tôi vừa tới siêu thị, mua hai cây kem ăn cho mát, điều hòa ở phòng tôi hình như hỏng mất rồi, nóng toát mồ hôi.”

“Không thể nào, điều hòa vừa được thay mới gần đây mà, chắc chắn không thể hỏng được.” Chủ khách sạn vòng ra khỏi quầy lễ tân, chỉ về phía trước: “Tôi cùng cô đi xem thử.”

“Cảm ơn.” Hoa Nhan cười cảm kích, vội vàng đuổi theo bước chân chủ khách sạn.

Bên trái quầy lễ tân là hành lang dài đằng đẵng, không khác những khách sạn bình thường lắm. Hoa Nhan để ý thấy các phòng bên trái hành lang được đặt tên lần lượt là “Mai lan cúc trúc”, còn phòng phía bên phải thì lại đặt theo “Xuân hạ thu đông“.

Chủ khách sạn nhanh chóng đi qua xuân hạ, kéo cửa phòng “Thu” ra. Hắn bước vào, cầm điều khiển từ xa trên bàn trà giơ về phía điều hòa bấm một cái.

Điều hòa được khởi động, gió mát thổi vào mặt.

“Ôi trời!” Hoa Nhan kinh ngạc, chạy chậm qua đó, đứng trước điều hòa, vẻ mặt đầy tò mò: “Vậy mà vẫn còn tốt, vừa nãy tôi thử đi thử lại mãi, rõ ràng là hỏng rồi mà!”

Hoa Nhan quay lại nhìn chủ khách sạn, vô cùng xấu hổ. Cô ngượng ngùng cúi người một cái: “Thật làm phiền ngài quá, tôi nên thử thêm vài lần nữa mới phải, làm tốn thời gian của ngài rồi...”

Chủ khách sạn cũng thuận theo nói: “Tôi là Kamiya Ryota.”

Hoa Nhan cười giòn giã: “Vâng, Kamiya tiên sinh.”

“Hoa Nhan tiểu thư nghỉ ngơi đi, 2 tiếng nữa là giờ cơm tối, tôi đích thân xuống bếp, tự do hơn haha. Cô muốn dùng bữa ở nhà ăn chung hay là muốn tôi đưa tới tận phòng cho cô?”

Hoa Nhan nói: “Không cần phiền phức, tôi tới nhà ăn ăn.”

“Được.” Kamiya Ryota cúi người thật sâu, cười cười lùi ra cửa.

......

Giang Ngạn Tuyết quan sát xung quanh phòng. Chiếu tatami trải kín sàn nhà, bước lên vô cùng ấm áp. Trên bàn trà trong phòng đã được chuẩn bị sẵn lá trà, ấm trà, chén trà và nước nóng mới đun. Còn có một vài món bánh ngọt lót dạ tinh xảo xinh xắn: Yokan, Daifuku, Bánh hoa anh đào.

Đúng lúc Giang Ngạn Tuyết cũng đang hơi đói, bèn cầm một chiếc bánh hoa anh đào lên ăn.

Còn 2 tiếng nữa mới tới giờ cơm tối, hay là ra ngoài đi dạo nhỉ!

Dù sao thì NPC cũng không chết được.

Nhưng trước khi ra ngoài, Giang Ngạn Tuyết vẫn điều tra bản thân một lượt. Bản thân cậu chính là NPC, đương nhiên sẽ có manh mối.

Cậu lấy hành lý của Hoa Nhan từ trong ngăn tủ ra, là một cái vali da màu đen, bên trong có quần áo để tắm rửa, đồ dùng du lịch, băng cá nhân, thuốc say xe, đều là đồ đạc bình thường không có gì đặc biệt.

Giang Ngạn Tuyết lại mở ví của Hoa Nhan, bên trong có một ít tiền mặt, các loại giấy tờ cá nhân và một chiếc vòng tay đã hỏng, rất đẹp, tiếc là viên ngọc lưu ly bên trên đã phai màu.

Ngoài ra, trong túi du lịch của Hoa Nhan có rất nhiều thuốc.

Chỉ có những manh mối đó.

Tạm thời chưa thể nhìn rõ chân tướng, Giang Ngạn Tuyết quyết định bỏ qua. Cậu đẩy cửa ra khỏi phòng, đi dạo khắp nơi như du hồn.

Cậu đi một vòng từ trong ra ngoài, hoàn thiện bản vẽ mặt bằng sơ bộ của khách sạn trong đầu.

Sân trước rất rộng rãi, trong sân trồng phong lá đỏ, đẹp vô cùng. Vào nhà, bên trái quầy lễ tân là tám phòng ở, Mai Lan Cúc Trúc Xuân Hạ Thu Đông. Bên phải quầy lễ tân là khu vực tắm suối nước nóng, phía sau quầy là phòng nghỉ của chủ khách sạn và phòng kho chứa đồ linh tinh, trên cửa có dòng chữ “Không phận sự, miễn vào“.

Lúc này cũng đã đến giờ cơm tối.

Hoa Nhan là người đầu tiên tới nơi, cô chọn một vị trí không bắt mắt rồi ngồi xuống, im lặng chờ những người khác đến.

Người đầu tiên xuất hiện là một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi. Ông ta chống gậy, lưng còng, chậm chạp đi tới bên cạnh bàn, khoanh chân ngồi xuống, thở phì phò như vừa tốn quá nhiều sức lực.

Tiếp theo có lẽ là một cặp mẹ con, người mẹ khoảng hơn 50 tuổi, sức khỏe không tốt, ngồi xe lăn. Cô con gái khoảng đầu 3, mặc trang phục công sở, nhìn có vẻ gọn gàng từng trải, giúp mẹ mình ngồi vào bàn.

Vấn đề chính là, người chơi có thể tự do hành động, tùy ý phát huy, hay là họ cũng phải đóng vai nhân vật nào đó?

Nếu là đóng vai nhân vật thì hoàn toàn có thể hiểu được trạng thái này của họ, dù sao thì bản thân cậu thậm chí còn bị thay đổi giới tính, người ta bị biến thành cụ già run rẩy cũng rất bình thường.

Nhưng nếu không phải là đóng vai, vậy thì... thảm rồi!

Không ai cấm các cụ già tiến vào Trò chơi Hoàng Tuyền sau khi chết, nhưng với thân thể như vậy, cho dù có cái đầu linh hoạt, IQ bùng nổ thì cũng không thể bù đắp cho thân tàn thể nhược!

Người phụ nữ chuyên nghiệp thấp thỏm sát lại gần người phụ nữ trung niên, thì thầm nói: “Dì ơi, hai người kia cũng là người chơi sao?”

Giang Ngạn Tuyết: “...”

Được rồi, người ta không cần phải đóng vai nhân vật, người ta cầm đao thật súng thật ra trận!

Đúng lúc này, lại có thêm ba người nữa lần lượt tiến vào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một người đàn ông tóc húi cua tầm 34-35 tuổi, một cô gái ăn mặc lộng lẫy, trang điểm đậm, ăn diện vô cùng đỏm dáng khoảng 25-26 và một người phụ nữ béo ít nhất khoảng 80kg, nhìn qua có vẻ rất phúc hậu.

Người đàn ông tóc húi cua ngồi xuống một vị trí, quét mắt qua mọi người, hỏi: “Các vị đều là người chơi sao?”

“Đúng vậy.” Người phụ nữ chuyên nghiệp đáp: “Tôi là Chu Lệ, 30 tuổi, là một người làm công bình thường, tôi và dì này cùng ở phòng chữ Hạ.”

Người phụ nữ trung niên ngồi xe lăn nói: “Tôi là Vương Quyên, 50 tuổi.”

Người đàn ông đầu húi cua cười lễ độ, tự giới thiệu: “Tôi là Uông Dương, năm nay 34, người làm công bình thường, tôi ở phòng chữ Đông.”

Người phụ nữ béo cũng lên tiếng: “Tôi là Quan Tầm, năm nay 40, ở phòng chữ Mai.”

Cô gái tóc xoăn sóng nâu cười nhẹ: “Còn bày đặt tự giới thiệu. Này là một đám người già đi tham quan du lịch hả?” Cô ta châm biếm liếc mắt nhìn mọi người: “À, đúng là đoàn người già có khác, toàn người già yếu bệnh tật, chậc chậc.”

“Cô nói chuyện kiểu gì thế hả!” Cụ già chống gậy tức giận: “Tuổi còn trẻ mà không học hành tử tế, nói toàn lời dơ bẩn! Miệng là dùng để ăn cơm, không phải để nhả phân!”

Cô gái cũng giận dữ: “Lão già thô lỗ chết tiệt, thảo nào ông chết sớm vậy, tôi khinh!”

Chu Lệ vội vàng can ngăn: “Mọi người đừng như vậy, đừng cãi nhau.”

Lúc này cô gái mới chịu bỏ qua, bực bội rút một điếu thuốc rồi châm lửa. Chu Lệ nhìn cô ta, cảm thấy hình như hơi quen mắt, suy nghĩ một lát sau mới giật mình: “Ôi, cô có phải chính là ngôi sao đó không, tên, tên là Bạch Phẩm Như đó!”

Mọi người: “...”

Cô gái nghe vậy, tâm trạng đã tốt lên quá nửa, cô ta phẩy phẩy khói thuốc trước mặt, cười nói: “Chị có mắt nhìn đấy, tôi ở phòng chữ Mai.”

Uông Dương hỏi cụ già thở phì phò kia: “Ông lão, ông thì sao?”

Ông lão thô lỗ quắc mắt, vừa mở miệng liền mắng: “Cậu hỏi làm cái rắm gì? Tại sao tôi phải nói cho cậu biết, cậu là cọng hành nào?”

Bạch Phẩm Như: “Haha, tính tình thối hoắc, chẳng sớm xuất huyết não chết luôn đi?”

Giang Ngạn Tuyết im lặng xem kịch: “...”

Đoàn đội thế này, sao mà thắng nổi?

Mày nói cho tao biết đi sao mà thắng nổi!!!

Lại thêm hai nam một nữ nữa tiến vào, lập tức tự giác nói ra tên của mình.

“Tôi là Sài Nùng, ở phòng chữ Lan.”

“Tôi là Vạn Chính Hạo, cũng ở phòng chữ Lan.”

“Tôi tên là Đỗ Vi, ở phòng chữ Cúc.”

Giang Ngạn Tuyết đếm một lượt, đã có 9 người chơi.

Vương Quyên và Chu Lệ ở phòng chữ Hạ, Uông Dương ở phòng chữ Đông, Bạch Phẩm Như và Quan Tầm ở phòng chữ Mai, Sài Nùng và Vạn Chính Hạo ở phòng chữ Lan và Đỗ Vi ở phòng chữ Cúc.

Cụ già thô lỗ kia không ở phòng chữ Xuân thì sẽ là phòng chữ Trúc.

Giang Ngạn Tuyết vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của Uông Dương. Uông Dương đi lại gần như không phát ra tiếng động, anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt Giang Ngạn Tuyết, khiến cậu giật mình hoảng sợ.

“Cô thì sao?” Giọng Uông Dương vô thức trở nên dịu dàng: “Cô tên là gì, ở phòng nào thế?”

Nhìn thấy con gái đẹp là nhấc không nổi chân, tật xấu của mọi gã đàn ông – trừ gay!

Hoa Nhan buông chén trà xuống, cong môi cười nhẹ: “Tôi là Hoa Nhan, làm việc cho công ty môi giới, 25 tuổi, ở phòng chữ Thu, mong được mọi người quan tâm nhiều hơn.”

Cậu giới thiệu xong về bản thân, nhóm người Uông Dương ngẩn ra, Bạch Phẩm Như cười khúc khích: “Mất công anh trồng cây si, haha, cô ta là AI, không phải người!”

Chu Lệ kinh ngạc cảm thán: “Quản trị viên đã nhắc nhở trước, có một NPC tên là Hoa Nhan, đơn thuần lương thiện dịu dàng đáng yêu, xem ra đúng là như vậy.”

Uông Dương xấu hổ ho khan: “NPC cũng chia thành nhiều loại, NPC cốt truyện, NPC chiến đấu và NPC phục vụ. Theo suy đoán của tôi, Hoa Nhan có dung mạo bất phàm, khí chất tuyệt vời, chắc chắn là một NPC đặc biệt, sẽ trợ giúp rất nhiều cho chúng ta qua màn!”

Bạch Phẩm Như nhả khói, hừ lạnh: “Xì, nói đi nói lại, chẳng phải vẫn là ngắm trúng người ta rồi chắc?”

Vạn Chính Hạo ngồi bên bàn uống rượu gạo lên tiếng: “Đại minh tinh, thu cái lòng đố kỵ của cô lại chút đi, mùi chua sắp lật cả nóc nhà rồi đấy.”

Bạch Phẩm Như nghiến răng nghiến lợi.

Vương Quyên di chuyển xe lăn tới gần ông lão thô lỗ, lạnh lùng nói: “Ông lão, ông vẫn không chịu tự giới thiệu sao! Nếu ông không nói, vậy ông rất có thể chính là “NPC tính tình nóng nảy” do quản trị viên bố trí, mọi người sẽ không giúp đỡ ông đâu, tự ông muốn làm gì thì làm!”

Những lời này cuối cùng cũng lay động được ông cụ thô lỗ, ông ta không cam tâm tình nguyện lẩm bẩm: “Ai là NPC? Tôi là người chơi hàng thật giá thật! Tôi tên là Phúc Hồi, 70 tuổi, đã về hưu, ở phòng chữ Xuân! Vừa lòng chưa!”

Uông Dương lấy ra một quyển sổ nhỏ, viết lại thông tin của tất cả mọi người, nói: “Chỉ còn mỗi phòng chữ Trúc nữa thôi.”

Đỗ Vi vẫn luôn im lặng từ nãy tới giờ đột nhiên giơ tay nói: “Anh ta tên là Chung Cường, khoảng 25-26 tuổi, là một người nổi tiếng trên mạng.”

Uông Dương: “Cô quen hả?”

“Không tính là quen.” Đỗ Vi đẩy đẩy cặp kính gọng tròn to trên mặt, vốn đã không mấy hăng hái nên nhìn cô lại càng có vẻ ngốc nghếch mềm mại: “Tôi vào nhầm phòng của anh ta, bị anh ta mắng cho một trận.”

Uông Dương lo lắng nói: “Cậu ta không tới ăn cơm, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”

“Sống hay chết do tự mình chịu trách nhiệm, không cần anh lo chuyện bao đồng.” Bạch Phẩm Như nhìn ai cũng thấy oán hận, công kích y như nhau. Cô ta hung ác trừng mắt liếc Quan Tầm ở chung phòng với mình một cái, vẻ mặt ghét bỏ tới mức muốn giấu cũng không nổi. Cô ta dập tắt điếu thuốc, ngồi quỳ xuống chiếu tatami, cầm đôi đũa gắp một miếng sushi đưa lên miệng.

Đúng lúc này, Kamiya Ryota bưng lẩu Sukiyaki vào, trong nồi sứ đầy ắp cải cúc, thịt bò thái lát, nấm kim châm, đậu phụ nướng và đủ loại nguyên liệu phong phú khác đang sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên trắng xóa, âm thanh “ùng ục ùng ục” của nước sôi hòa quyện với hương thơm ngào ngạt, khiến ngón tay con người ta rục rịch, cảm giác thèm ăn dâng trào.

Những người chơi bị mỹ thực bắt làm tù binh lập tức quên mất Chung Cường đang một mình, sôi nổi cầm đũa thưởng thức đồ ăn ngon. Chỉ có Uông Dương vẫn còn lo lắng, anh ta nhìn Kamiya Ryota đang bận trước bận sau, không nhịn được lên tiếng chào hỏi: “Ông chủ.”

“Vâng, quý khách có vấn đề gì ạ?”

Uông Dương: “...” Nhìn dáng vẻ này, chắc chắn là NPC rồi.

Đến khi Kamiya Ryota rời đi, Uông Dương nói với mọi người: “Có tổng cộng hai NPC, Hoa Nhan và ông chủ khách sạn. Hoa Nhan khá giống NPC cốt truyện, có thể cung cấp thông tin cho chúng ta, còn ông chủ khách sạn thì khá giống NPC phục vụ.”

Chu Lệ quả quyết giơ tay: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Giang Ngạn Tuyết vẫn ăn rất vui vẻ. Từ trước tới nay cậu yêu nhất là hai món ngon, một là thịt nướng BBQ, hai là lẩu.

Đáng tiếc lượng ăn của Hoa Nhan thực sự quá ít, cậu ăn chưa đã ghiền thì dạ dày đã no căng.

Về vấn đề Kamiya Ryota là người chơi hay là NPC, Giang Ngạn Tuyết vẫn tạm thời chưa đưa ra ý kiến.

Mặc dù mọi biểu hiện của hắn đều thể hiện mình là một NPC, nhưng mà, chẳng lẽ không thể là người chơi cố ý ngụy trang, cố ý đóng giả sao?

Giang Ngạn Tuyết đã hiểu rõ sự khốn nạn của Trò chơi Hoàng Tuyền, không thể sơ suất dù chỉ trong chốc lát. Có tiền lệ của Andrea, không chuyện gì là không thể xảy ra.

Hơn nữa, nếu Kamiya Ryota cũng giống như cậu, là người chơi đóng giả NPC, có nhiệm vụ của riêng mình, cũng là “khảo sát giành tư cách trở thành người chơi cấp cao” gì đó... Vậy thì kích thích rồi!

Ăn uống no nê, Phúc Hồi và Bạch Phẩm Như nằm bò thẳng ra bàn ngủ thiếp đi, Sài Nùng cũng uống khá nhiều rượu, mơ màng nằm trên chiếu tatami bất tỉnh nhân sự.

Đỗ Vi có vẻ là người mới, trạng thái tinh thần còn khá ổn, nhưng hoàn toàn không có chút cảnh giác nào.

Nhìn đám người vừa không hề có ý chí chiến đấu vừa không có chút cảm giác nguy cơ này, Giang Ngạn Tuyết cảm thấy vô cùng mệt tâm.

Dậy đi! Đừng ngủ nữa! Mấy người không tranh thủ còn sớm mà đi tìm manh mối sao?

~~~~~・゚: *・゚:* *:・゚*:・゚~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Trói Buộc Cùng Tình Địch Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Số ký tự: 0