Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 18
Cố Tranh
2024-10-22 01:52:27
Ô Tinh Tinh làm gì biết hắn có mấy cái đuôi.
Hắn lại không phải yêu quái.
Nàng cũng chưa từng sờ mông của hắn.
Ngọc Lăng thấy nàng không trả lời, cười nói: “Sẽ không phải một cái cũng không có chứ?”
Trong lòng Tùy Ly mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua Ngọc Lăng và nam tử bên cạnh nàng.
Muốn đuôi hả?
Trong túi trữ vật của hắn cờ Côn Ma Sơn Đuổi Sương Mù, phía trên treo đuôi của đại yêu thượng cổ Hồ tộc, có đủ chín cái.
Chưa đợi Tùy Ly tế ra chín cái đuôi đó, Ô Tinh Tinh đã tức giận trước bước một bước lên phía trước, chặn Tùy Ly ở phía sau.
Đương nhiên, đã chặn cũng là chặn vô ích.
Thân hình Tùy Ly cao hơn quá nhiều, đứng ở phía sau nàng, ánh mắt của hắn lạnh nhạt có thể dễ như trở bàn tay rơi xuống trên người một ngàn yêu quái đối diện.
Ngọc Lăng và công hồ ly bốn cái đuôi kế bên nàng ta, bất giác rùng mình một cái.
Chắc chắn là bởi vì ngươi này mặt đen như than, mới khiến người cảm giác sợ hãi mà thôi.
Ngọc Lăng lấy lại bình tĩnh nghĩ trong lòng.
Chỉ nghe Ô Tinh Tinh nói: “Hắn có mấy cái đuôi, liên quan gì đến ngươi? Hắn lại không phải phu quân của ngươi.”
Trong lòng Ngọc Lăng hơi giễu cợt, chỉ xem lời này của nàng là gắng gượng không mất mặt thôi.
Lại nghe Ô Tinh Tinh lại nói: “Để ta hỏi ngươi trước, trên người có mấy miếng linh thạch?”
Ngọc Lăng buồn cười nói: “Mấy miếng? Hôm nay đại hôn của ta với Đàn Lang, phụ thân đã cho ta đủ một trăm chín mươi chín miếng linh thạch làm quà.”
Nàng ta quan sát Ô Tinh Tinh từ trên xuống dưới, như là nhìn đứa nhà quê vậy.
Ô Tinh Tinh: Ồ, vậy hai miếng linh thạch ngươi nợ ta, tại sao còn chưa trả cho ta nữa?”
Mọi người sững sờ.
Ngọc Lăng lập tức cũng đã thay đổi sắc mặt: “Ngươi nói bậy cái gì vậy? Ta nợ ngươi hồi nào.....”
Ô Tinh Tinh nói: “Đó đều là chuyện của tháng bảy năm trước rồi, ngươi đến trong núi hỏi ta đã lấy đi hai miếng linh thạch, nói ngươi đã đánh võ bình tử yên lưu quang trong tộc, phải đi mua một cái để đền.....”
Ngọc Lăng không nghĩ đến trí nhớ của Ô Tinh Tinh tốt như vậy, chuyện nàng ta đều sắp quên mất, Ô Tinh Tinh còn nhớ kỹ càng.
Chỉ hai miếng linh thạch....
Chỉ hai miếng....
Ô Tinh Tinh vừa cung cấp thời gian, vừa nói ra lấy linh thạch làm gì, lừa gạt nữa chắc chắn là không được rồi.
Ngọc Lăng không dám nhìn sắc mặt của những người xung quanh, sợ bọn họ châm chọc nàng ta thân là con gái của trưởng lão trong tộc, lại nhỏ nhen như vậy, đến cả hai miếng linh thạch đều không nỡ trả, còn muốn keo kiệt hơn Ô Tinh Tinh.
Ngọc Lăng cắn răng nói: “Là ta quên rồi, ngươi đi theo ta, ta trả linh thạch cho ngươi trước. Hôm nay ngươi nhất định phải, uống thêm mấy ngụm rượu, uống đàng hoàng, mới có thể giải tỏa sự có lỗi trong lòng của ta đó.”
Câu nói phía sau, Ngọc Lăng gần như là nghiến răng nghiến lợi nói xong.
Vậy mà tiểu yêu quái thật sự là vì đòi hai miếng linh thạch mà đến.
Không có nói nào thích hợp hơn hôn lễ nữa rồi, đối phương vì mặt mũi, cho dù như thế nào đều sẽ đưa.
Ánh mắt Tùy Ly hơi động, lại rủ mắt nhìn thoáng qua Ô Tinh Tinh.
Hắn lại không phải yêu quái.
Nàng cũng chưa từng sờ mông của hắn.
Ngọc Lăng thấy nàng không trả lời, cười nói: “Sẽ không phải một cái cũng không có chứ?”
Trong lòng Tùy Ly mất kiên nhẫn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua Ngọc Lăng và nam tử bên cạnh nàng.
Muốn đuôi hả?
Trong túi trữ vật của hắn cờ Côn Ma Sơn Đuổi Sương Mù, phía trên treo đuôi của đại yêu thượng cổ Hồ tộc, có đủ chín cái.
Chưa đợi Tùy Ly tế ra chín cái đuôi đó, Ô Tinh Tinh đã tức giận trước bước một bước lên phía trước, chặn Tùy Ly ở phía sau.
Đương nhiên, đã chặn cũng là chặn vô ích.
Thân hình Tùy Ly cao hơn quá nhiều, đứng ở phía sau nàng, ánh mắt của hắn lạnh nhạt có thể dễ như trở bàn tay rơi xuống trên người một ngàn yêu quái đối diện.
Ngọc Lăng và công hồ ly bốn cái đuôi kế bên nàng ta, bất giác rùng mình một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chắc chắn là bởi vì ngươi này mặt đen như than, mới khiến người cảm giác sợ hãi mà thôi.
Ngọc Lăng lấy lại bình tĩnh nghĩ trong lòng.
Chỉ nghe Ô Tinh Tinh nói: “Hắn có mấy cái đuôi, liên quan gì đến ngươi? Hắn lại không phải phu quân của ngươi.”
Trong lòng Ngọc Lăng hơi giễu cợt, chỉ xem lời này của nàng là gắng gượng không mất mặt thôi.
Lại nghe Ô Tinh Tinh lại nói: “Để ta hỏi ngươi trước, trên người có mấy miếng linh thạch?”
Ngọc Lăng buồn cười nói: “Mấy miếng? Hôm nay đại hôn của ta với Đàn Lang, phụ thân đã cho ta đủ một trăm chín mươi chín miếng linh thạch làm quà.”
Nàng ta quan sát Ô Tinh Tinh từ trên xuống dưới, như là nhìn đứa nhà quê vậy.
Ô Tinh Tinh: Ồ, vậy hai miếng linh thạch ngươi nợ ta, tại sao còn chưa trả cho ta nữa?”
Mọi người sững sờ.
Ngọc Lăng lập tức cũng đã thay đổi sắc mặt: “Ngươi nói bậy cái gì vậy? Ta nợ ngươi hồi nào.....”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ô Tinh Tinh nói: “Đó đều là chuyện của tháng bảy năm trước rồi, ngươi đến trong núi hỏi ta đã lấy đi hai miếng linh thạch, nói ngươi đã đánh võ bình tử yên lưu quang trong tộc, phải đi mua một cái để đền.....”
Ngọc Lăng không nghĩ đến trí nhớ của Ô Tinh Tinh tốt như vậy, chuyện nàng ta đều sắp quên mất, Ô Tinh Tinh còn nhớ kỹ càng.
Chỉ hai miếng linh thạch....
Chỉ hai miếng....
Ô Tinh Tinh vừa cung cấp thời gian, vừa nói ra lấy linh thạch làm gì, lừa gạt nữa chắc chắn là không được rồi.
Ngọc Lăng không dám nhìn sắc mặt của những người xung quanh, sợ bọn họ châm chọc nàng ta thân là con gái của trưởng lão trong tộc, lại nhỏ nhen như vậy, đến cả hai miếng linh thạch đều không nỡ trả, còn muốn keo kiệt hơn Ô Tinh Tinh.
Ngọc Lăng cắn răng nói: “Là ta quên rồi, ngươi đi theo ta, ta trả linh thạch cho ngươi trước. Hôm nay ngươi nhất định phải, uống thêm mấy ngụm rượu, uống đàng hoàng, mới có thể giải tỏa sự có lỗi trong lòng của ta đó.”
Câu nói phía sau, Ngọc Lăng gần như là nghiến răng nghiến lợi nói xong.
Vậy mà tiểu yêu quái thật sự là vì đòi hai miếng linh thạch mà đến.
Không có nói nào thích hợp hơn hôn lễ nữa rồi, đối phương vì mặt mũi, cho dù như thế nào đều sẽ đưa.
Ánh mắt Tùy Ly hơi động, lại rủ mắt nhìn thoáng qua Ô Tinh Tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro