Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 44
Cố Tranh
2024-10-22 01:52:27
Sự chú ý của Ô Tinh Tinh lập tức bị hấp dẫn.
Bọn họ đi vào trong quán rượu, muốn mua một vò rượu, sau đó dò hỏi tiểu nhị, lên núi này, là lên núi gì?
Tiểu nhị nghe được bọn họ hỏi như vậy, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Các ngươi là mới từ vùng khác đến sao? Núi này là chỉ núi Thanh Vân, trên núi có một Thanh Vân quán. Trong quán có tượng do bệ hạ đặc biệt đúc cho Tiên sư. Vì biểu hiện sự kích trọng với Tiên sư, bệ hạ còn đưa dù tiên của mình vào trong quán, che gió che mưa cho tượng nặn của Tiên sư..."
Ô Tinh Tinh nghe đến chỗ này thì ngồi không yên.
A Tiếu cũng không nhịn được nhỏ giọng mắng: "Thật không biết xấu hổ."
Tiểu nhị kia lập tức thay đổi sắc mặt: "Các ngươi nói ai không biết xấu hổ! Tiên sư đã được tôn làm quốc sư, nếu xúc phạm ngài ấy, các ngươi sẽ bị tống giam đấy!"
Ô Tinh Tinh không thèm để ý đến tiểu nhị kia, chỉ nói: "Chúng ta đi nhanh đi."
Tiểu nhị kia tưởng nàng sợ, lúc này vẻ mặt mới dịu lại, nhìn bọn họ đi ra khỏi quán rượu, sau đó xách vò rượu vẫn chưa bị động đến lên, nói: "Trái lại tiện nghi cho mình."
Chờ đến chỗ khác, tiểu nhị còn cười nói với khách: "Mới vừa rồi có mấy tên nhà quê không biết đến từ chỗ nào, không biết Tiên sư cũng thôi đi, còn dám nói Tiên sư không biết xấu hổ... Nếu không phải nể mặt nàng ta là một người xinh đẹp yếu ớt, lúc ấy đã báo quan bắt nàng ta rồi...”
Mà một đầu khác bên trong Thanh Vân quán.
Vô số dân chúng chen lấn giống như nước chảy cũng không lọt, đang dồn dập quỳ lặng trước tượng nặng kia.
Mà trong tay tượng nặn, chính là dù của Ô Tinh Tinh.
Lúc này mặt trời đang rất nóng, vì vậy mặt ngoài của dù kia trở nên muôn màu muôn vẻ, ở trong mắt dân chúng, chính là thần tích."
"Đồ của yêu cũng có thể biến thành đồ của tiên, thật thú vị." Tam hoàng tử ngồi dưới mái hiên, một tay cầm ly trà, đôi mắt nhìn về phía bá tánh đang quỳ lạy, giống như đang quỳ lặn hắn ta vậy.
Hắn ta rất rõ ràng dù kia là đến từ chỗ nào.
Nếu như không phải lúc Tiên sư đi, đúng là có để lại một cái đỉnh pháp bảo, còn dạy khẩu quyết cho hắn ta, thì hắn ta đã nghi ngờ Tiên sư là một tên lừa gạt.
Trái lại hắn ta không quan tâm thủ đoạn của Tiên sư là chính đạo hay là tà ma ngoại đạo, tóm lại để cho hắn ta có được vị trí cao, uy tín cao ở trong triều, bỏ xa hai vị hoàng huynh kia cũng hắn ta là được.
Suy nghĩ của Tam hoàng tử dừng lại ở chỗ này.
Chỉ vì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hoảng sợ của bá tánh: "Đó, đó là cái gì?"
"Sao đột nhiên trời lại tối xuống?"
"... Yêu quái sao?"
Tam hoàng tử ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên của đạo quán, có một vật khổng lồ đen thui đang trôi lơ lửng trên không trung. Nó bày ra cái chân to ra, biến bầu trời thành một khe hở chật hẹp.
Đó là một con... rùa?
Tam hoàng tử hơi co quắp khóe miệng, muốn cười mà cười không được.
Đây thật sự là quá hoang đường.
Bọn họ đi vào trong quán rượu, muốn mua một vò rượu, sau đó dò hỏi tiểu nhị, lên núi này, là lên núi gì?
Tiểu nhị nghe được bọn họ hỏi như vậy, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Các ngươi là mới từ vùng khác đến sao? Núi này là chỉ núi Thanh Vân, trên núi có một Thanh Vân quán. Trong quán có tượng do bệ hạ đặc biệt đúc cho Tiên sư. Vì biểu hiện sự kích trọng với Tiên sư, bệ hạ còn đưa dù tiên của mình vào trong quán, che gió che mưa cho tượng nặn của Tiên sư..."
Ô Tinh Tinh nghe đến chỗ này thì ngồi không yên.
A Tiếu cũng không nhịn được nhỏ giọng mắng: "Thật không biết xấu hổ."
Tiểu nhị kia lập tức thay đổi sắc mặt: "Các ngươi nói ai không biết xấu hổ! Tiên sư đã được tôn làm quốc sư, nếu xúc phạm ngài ấy, các ngươi sẽ bị tống giam đấy!"
Ô Tinh Tinh không thèm để ý đến tiểu nhị kia, chỉ nói: "Chúng ta đi nhanh đi."
Tiểu nhị kia tưởng nàng sợ, lúc này vẻ mặt mới dịu lại, nhìn bọn họ đi ra khỏi quán rượu, sau đó xách vò rượu vẫn chưa bị động đến lên, nói: "Trái lại tiện nghi cho mình."
Chờ đến chỗ khác, tiểu nhị còn cười nói với khách: "Mới vừa rồi có mấy tên nhà quê không biết đến từ chỗ nào, không biết Tiên sư cũng thôi đi, còn dám nói Tiên sư không biết xấu hổ... Nếu không phải nể mặt nàng ta là một người xinh đẹp yếu ớt, lúc ấy đã báo quan bắt nàng ta rồi...”
Mà một đầu khác bên trong Thanh Vân quán.
Vô số dân chúng chen lấn giống như nước chảy cũng không lọt, đang dồn dập quỳ lặng trước tượng nặng kia.
Mà trong tay tượng nặn, chính là dù của Ô Tinh Tinh.
Lúc này mặt trời đang rất nóng, vì vậy mặt ngoài của dù kia trở nên muôn màu muôn vẻ, ở trong mắt dân chúng, chính là thần tích."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đồ của yêu cũng có thể biến thành đồ của tiên, thật thú vị." Tam hoàng tử ngồi dưới mái hiên, một tay cầm ly trà, đôi mắt nhìn về phía bá tánh đang quỳ lạy, giống như đang quỳ lặn hắn ta vậy.
Hắn ta rất rõ ràng dù kia là đến từ chỗ nào.
Nếu như không phải lúc Tiên sư đi, đúng là có để lại một cái đỉnh pháp bảo, còn dạy khẩu quyết cho hắn ta, thì hắn ta đã nghi ngờ Tiên sư là một tên lừa gạt.
Trái lại hắn ta không quan tâm thủ đoạn của Tiên sư là chính đạo hay là tà ma ngoại đạo, tóm lại để cho hắn ta có được vị trí cao, uy tín cao ở trong triều, bỏ xa hai vị hoàng huynh kia cũng hắn ta là được.
Suy nghĩ của Tam hoàng tử dừng lại ở chỗ này.
Chỉ vì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hoảng sợ của bá tánh: "Đó, đó là cái gì?"
"Sao đột nhiên trời lại tối xuống?"
"... Yêu quái sao?"
Tam hoàng tử ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên của đạo quán, có một vật khổng lồ đen thui đang trôi lơ lửng trên không trung. Nó bày ra cái chân to ra, biến bầu trời thành một khe hở chật hẹp.
Đó là một con... rùa?
Tam hoàng tử hơi co quắp khóe miệng, muốn cười mà cười không được.
Đây thật sự là quá hoang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro