Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 58
Cố Tranh
2024-10-22 01:52:27
Hắn đứng dậy, quần áo trên người lập tức trở thành cát bụi, rơi xuống đất.
Có hơi phiền phức.
Tùy Ly cau mày.
Hắn nhớ ra túi trữ vật của mình còn đang treo trên người Ô Tinh Tinh.
Chuyện đầu tiên sau khi Độ Kiếp là trần truồng đi ra ngoài?
Tùy Ly bước về trước một bước.
Một chân đá trúng thứ gì đó.
Một con tiểu yêu lông mềm mại, nằm bên chân của hắn. Lông tóc trắng tinh, bởi vì cháy sém mà có chút hơi xoăn nhẹ, có chỗ bị nhuộm màu đỏ.
Vết máu trong đám lông trắng, thật sự quá chói mắt.
Mí mắt của Tùy Ly bất giác giật giật.
Hắn nhanh chóng cong eo, vớt tiểu yêu quái lên.
Là Ô Tinh Tinh?
Ở đây cũng chỉ có nàng là tiểu yêu quái thôi.
Tùy Ly vạch lông mềm mại của nàng ta, không có vết thương.
Hắn lại vạch hai lần, sau đó đột nhiên ngừng lại rồi.
Lại vạch xuống, không phải đồng nghĩa với nhìn thấy toàn bộ thân thể của tiểu yêu quái sao?
Tùy Ly đè suy nghĩ trong đầu xuống, trước tiên cầm lấy đầu của nàng, lại cong ngón tay, đặt gần đến trước mũi nhỏ nhắn của nàng.
Hơi thở cực kỳ yếu, vòng quanh đầu ngón tay của Tùy Ly.
Chí ít chứng tỏ, nàng còn sống.
Tùy Ly sờ eo của tiểu yêu quái.
Vừa sờ lên mềm mại lại mịn màng, giống như hơi dùng sức là có thể giết chết nàng.
Tùy Ly không thể không rút tay lại, chuyển sang tìm kiếm trên mặt đất....Cuối cùng, hắn đã tìm thấy túi trữ vật của mình.
Tùy Ly mò mẫm trong đó.
Mò ra một khúc xương.
Tùy Ly: “.....”
Hắn lại mò mẫm.
Mò ra một chậu cỏ.
Tùy Ly: “............”
Mỗi ngày rốt cuộc Ô Tinh Tinh đã bỏ những thứ gì vào trong đây vậy?
Tùy Ly cũng chỉ mò gần mười lần mà thôi, cuối cùng mới mò được quần áo bản thân muốn.
Hắn buông tiểu yêu quái trong lòng xuống.
Lại cúi đầu vừa nhìn, lồng ngực trần trụi đã bị dính đầy lông động vật trắng như tuyết rồi.
Gân xanh trên trán của Tùy Ly giật giật.
Bây giờ hắn biết lông đầy miệng của mình, là từ đâu mà ra rồi.
Toàn bộ là của tiểu yêu quái,
Khi hắn Độ Kiếp, nàng là nhét mình vào trong miệng của hắn sao?
Lúc này hình như tiểu yêu quái mơ thấy ác mộng, vội vội vàng vàng giơ móng vuốt bám lấy bắp chân của Tùy Ly, sau đó chạy lên trên, ôm lấy bắp đùi của hắn.
Sắc mặt của Tùy Ly lập tức thay đổi, nhanh chóng giữ nàng lại.
Nhưng mà sau khi nàng biến thành một nhúm nho nhỏ, thân hình linh hoạt hơn nhiều, hai ba bước đã chạy đến bả vai của hắn, biến thành một chiếc khăn quàng cổ.
Lần này hay rồi.
Toàn thân Tùy Ly đều dính đầy lông.
Tùy Ly nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không ném nàng xuống.
Hắn giơ tay ra, kéo quần áo lên.
Quần áo lập tức bao bọc hắn kỹ càng.
Ô Tinh Tinh vẫn chưa tỉnh.
Mà bên ngoài chắc chắn đã náo loạn hết rồi.
Tùy Ly chỉ có thể kéo tiểu yêu quái từ trên vai xuống, đè vào trong lòng, giấu như thế, để tránh khiến người khác nhìn thấy nguyên hình của nàng.
Sao đó hắn mới bước về phía cửa.
Cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, sau đó lại “ầm đùng” cả cánh cửa đổ xuống.
Ánh nắng đột nhiên chiếu vào trong.
Tiểu lâu này đã vô cùng yếu ớt rồi.
Tùy Ly quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy ánh nắng chiếu xuống trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài màu sắc bảy màu vụn vặt.
Hắn ngơ ngác một lát, đã lập tức nhớ đến— —Cây dù đó của Ô Tinh Tinh.
“Tiên trưởng!” Phía xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng kêu.
“Tiên trưởng! Là tiên trưởng sao?”
“Nhìn thân hình giống, nhưng mà dáng vẻ.....”
“Tiên trưởng xuất quan rồi! Nhanh lên! Đi bẩm báo bệ hạ!”
Vô số âm thanh hỗn loạn vang lên, mọi người đều vô cùng kích động.
Tùy Ly nhìn quang một vòng, chỉ thấy ở đây làm gì còn sự tồn tại của vương phủ.
Hắn một chân vừa bước ra, chỉ nghe thấy phía sau vang lên một trận “ầm đùng đùng”. Cuối cùng tiểu lâu còn lại cũng sụp xuống rồi.
Giữa bụi bặm ngập trời, chỉ có thân hình của hắn đứng giữa đống đổ nát, in sâu vào trong mắt của mọi người.
A Tiếu ngơ ngác trong lòng nói, nam nhân vô cùng hung ác này, đúng là lớn lên có tướng mạo rất tuấn mỹ, chuyện này là điều không cần phải suy đoán.
Hắn mặc đồ trắng, không nhuốm bụi trần.
Thân hình thẳng tắp, mái tóc đen được cột chặt bởi một ngân quan, đôi mắt phượng xinh đẹp, thần vận ẩn chứa bên trong, nhìn về phía người khác lạnh lùng thờ ơ, cao ngạo như vị thần trên trời.
Trên mặt hắn đã không còn thấy một chút màu đen cháy sém do sau khi bị sét đánh để lại nữa.
Chỉ còn lại sự tuấn mỹ dư thừa.
Khiến người không dám nhìn lâu.
A Tiếu hít sâu một hơi,, nơm nớp lo sợ tiến về phía trước: “Ngài.....có nhìn thấy chủ tử không?”
Tùy Ly: “Có.”
Sau đó thì sao?
Ngươi nhìn thấy rồi, sau đó thì sao?
Chủ tử nhà ta đâu rồi?!
Khi A Tiếu đang vô cùng sốt ruột, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hả?
Trong lòng của hắn, sao mà giống như....có hơi phồng lên vậy?
Lúc này Duệ Vương dẫn theo một hàng người bước nhanh đến, cao giọng nói: “Tiên trưởng! Mời tiên trưởng theo ta đến nơi khác nghỉ ngơi tắm gội trước!”
Bọn họ mời Tùy Ly lên xe.
A Tiếu tất nhiên cũng không cách nào nhìn rõ, rốt cuộc Tùy Ly đã ôm thứ gì trước ngực. Không có Ô Tinh Tinh ở đây, Tùy Ly đối xử với A Tiếu hiển nhiên cũng giống như người qua đường.
Trong Phục Hy Tông.
Cây mệnh đăng dập tắt đó, được thắp sáng lại không hề báo trước, hơn nữa ánh lửa còn mạnh mẽ hơn lúc trước.
Mọi người đầu tiên là ngơ ngác, sau đó lại nhanh chóng quỳ lạy tông chủ, nói: “Chúc mừng Tông chủ, sư điệt/đại sư huynh Tùy Ly lại bước vào cảnh giới mới!”
Các trưởng lão âm thầm thở ra một hơi.
.......
Một giấc ngủ này của Ô Tinh Tinh thật sự là quá lâu.
Duệ Vương đã dẫn người lật đống đổ nát mấy lần rồi, Ô Tinh Tinh còn chưa tỉnh.
Tùy Ly chỉ đã từng giết yêu quái, đã hầu hạ yêu quái bao giờ đâu?
Hắn cũng không biết nàng bây giờ là làm sao, chỉ có thể mỗi ngày nhét nàng vào trong tay áo, đi tới đi lui
Người xung quanh hỏi đến Ô Tinh Tinh, hắn cũng chỉ nói ngày đó nàng hộ pháp cho hắn, đã bị trọng thương, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi điều dưỡng, không gặp người ngoài.
Có hơi phiền phức.
Tùy Ly cau mày.
Hắn nhớ ra túi trữ vật của mình còn đang treo trên người Ô Tinh Tinh.
Chuyện đầu tiên sau khi Độ Kiếp là trần truồng đi ra ngoài?
Tùy Ly bước về trước một bước.
Một chân đá trúng thứ gì đó.
Một con tiểu yêu lông mềm mại, nằm bên chân của hắn. Lông tóc trắng tinh, bởi vì cháy sém mà có chút hơi xoăn nhẹ, có chỗ bị nhuộm màu đỏ.
Vết máu trong đám lông trắng, thật sự quá chói mắt.
Mí mắt của Tùy Ly bất giác giật giật.
Hắn nhanh chóng cong eo, vớt tiểu yêu quái lên.
Là Ô Tinh Tinh?
Ở đây cũng chỉ có nàng là tiểu yêu quái thôi.
Tùy Ly vạch lông mềm mại của nàng ta, không có vết thương.
Hắn lại vạch hai lần, sau đó đột nhiên ngừng lại rồi.
Lại vạch xuống, không phải đồng nghĩa với nhìn thấy toàn bộ thân thể của tiểu yêu quái sao?
Tùy Ly đè suy nghĩ trong đầu xuống, trước tiên cầm lấy đầu của nàng, lại cong ngón tay, đặt gần đến trước mũi nhỏ nhắn của nàng.
Hơi thở cực kỳ yếu, vòng quanh đầu ngón tay của Tùy Ly.
Chí ít chứng tỏ, nàng còn sống.
Tùy Ly sờ eo của tiểu yêu quái.
Vừa sờ lên mềm mại lại mịn màng, giống như hơi dùng sức là có thể giết chết nàng.
Tùy Ly không thể không rút tay lại, chuyển sang tìm kiếm trên mặt đất....Cuối cùng, hắn đã tìm thấy túi trữ vật của mình.
Tùy Ly mò mẫm trong đó.
Mò ra một khúc xương.
Tùy Ly: “.....”
Hắn lại mò mẫm.
Mò ra một chậu cỏ.
Tùy Ly: “............”
Mỗi ngày rốt cuộc Ô Tinh Tinh đã bỏ những thứ gì vào trong đây vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy Ly cũng chỉ mò gần mười lần mà thôi, cuối cùng mới mò được quần áo bản thân muốn.
Hắn buông tiểu yêu quái trong lòng xuống.
Lại cúi đầu vừa nhìn, lồng ngực trần trụi đã bị dính đầy lông động vật trắng như tuyết rồi.
Gân xanh trên trán của Tùy Ly giật giật.
Bây giờ hắn biết lông đầy miệng của mình, là từ đâu mà ra rồi.
Toàn bộ là của tiểu yêu quái,
Khi hắn Độ Kiếp, nàng là nhét mình vào trong miệng của hắn sao?
Lúc này hình như tiểu yêu quái mơ thấy ác mộng, vội vội vàng vàng giơ móng vuốt bám lấy bắp chân của Tùy Ly, sau đó chạy lên trên, ôm lấy bắp đùi của hắn.
Sắc mặt của Tùy Ly lập tức thay đổi, nhanh chóng giữ nàng lại.
Nhưng mà sau khi nàng biến thành một nhúm nho nhỏ, thân hình linh hoạt hơn nhiều, hai ba bước đã chạy đến bả vai của hắn, biến thành một chiếc khăn quàng cổ.
Lần này hay rồi.
Toàn thân Tùy Ly đều dính đầy lông.
Tùy Ly nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không ném nàng xuống.
Hắn giơ tay ra, kéo quần áo lên.
Quần áo lập tức bao bọc hắn kỹ càng.
Ô Tinh Tinh vẫn chưa tỉnh.
Mà bên ngoài chắc chắn đã náo loạn hết rồi.
Tùy Ly chỉ có thể kéo tiểu yêu quái từ trên vai xuống, đè vào trong lòng, giấu như thế, để tránh khiến người khác nhìn thấy nguyên hình của nàng.
Sao đó hắn mới bước về phía cửa.
Cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, sau đó lại “ầm đùng” cả cánh cửa đổ xuống.
Ánh nắng đột nhiên chiếu vào trong.
Tiểu lâu này đã vô cùng yếu ớt rồi.
Tùy Ly quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy ánh nắng chiếu xuống trên mặt đất, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài màu sắc bảy màu vụn vặt.
Hắn ngơ ngác một lát, đã lập tức nhớ đến— —Cây dù đó của Ô Tinh Tinh.
“Tiên trưởng!” Phía xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng kêu.
“Tiên trưởng! Là tiên trưởng sao?”
“Nhìn thân hình giống, nhưng mà dáng vẻ.....”
“Tiên trưởng xuất quan rồi! Nhanh lên! Đi bẩm báo bệ hạ!”
Vô số âm thanh hỗn loạn vang lên, mọi người đều vô cùng kích động.
Tùy Ly nhìn quang một vòng, chỉ thấy ở đây làm gì còn sự tồn tại của vương phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn một chân vừa bước ra, chỉ nghe thấy phía sau vang lên một trận “ầm đùng đùng”. Cuối cùng tiểu lâu còn lại cũng sụp xuống rồi.
Giữa bụi bặm ngập trời, chỉ có thân hình của hắn đứng giữa đống đổ nát, in sâu vào trong mắt của mọi người.
A Tiếu ngơ ngác trong lòng nói, nam nhân vô cùng hung ác này, đúng là lớn lên có tướng mạo rất tuấn mỹ, chuyện này là điều không cần phải suy đoán.
Hắn mặc đồ trắng, không nhuốm bụi trần.
Thân hình thẳng tắp, mái tóc đen được cột chặt bởi một ngân quan, đôi mắt phượng xinh đẹp, thần vận ẩn chứa bên trong, nhìn về phía người khác lạnh lùng thờ ơ, cao ngạo như vị thần trên trời.
Trên mặt hắn đã không còn thấy một chút màu đen cháy sém do sau khi bị sét đánh để lại nữa.
Chỉ còn lại sự tuấn mỹ dư thừa.
Khiến người không dám nhìn lâu.
A Tiếu hít sâu một hơi,, nơm nớp lo sợ tiến về phía trước: “Ngài.....có nhìn thấy chủ tử không?”
Tùy Ly: “Có.”
Sau đó thì sao?
Ngươi nhìn thấy rồi, sau đó thì sao?
Chủ tử nhà ta đâu rồi?!
Khi A Tiếu đang vô cùng sốt ruột, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hả?
Trong lòng của hắn, sao mà giống như....có hơi phồng lên vậy?
Lúc này Duệ Vương dẫn theo một hàng người bước nhanh đến, cao giọng nói: “Tiên trưởng! Mời tiên trưởng theo ta đến nơi khác nghỉ ngơi tắm gội trước!”
Bọn họ mời Tùy Ly lên xe.
A Tiếu tất nhiên cũng không cách nào nhìn rõ, rốt cuộc Tùy Ly đã ôm thứ gì trước ngực. Không có Ô Tinh Tinh ở đây, Tùy Ly đối xử với A Tiếu hiển nhiên cũng giống như người qua đường.
Trong Phục Hy Tông.
Cây mệnh đăng dập tắt đó, được thắp sáng lại không hề báo trước, hơn nữa ánh lửa còn mạnh mẽ hơn lúc trước.
Mọi người đầu tiên là ngơ ngác, sau đó lại nhanh chóng quỳ lạy tông chủ, nói: “Chúc mừng Tông chủ, sư điệt/đại sư huynh Tùy Ly lại bước vào cảnh giới mới!”
Các trưởng lão âm thầm thở ra một hơi.
.......
Một giấc ngủ này của Ô Tinh Tinh thật sự là quá lâu.
Duệ Vương đã dẫn người lật đống đổ nát mấy lần rồi, Ô Tinh Tinh còn chưa tỉnh.
Tùy Ly chỉ đã từng giết yêu quái, đã hầu hạ yêu quái bao giờ đâu?
Hắn cũng không biết nàng bây giờ là làm sao, chỉ có thể mỗi ngày nhét nàng vào trong tay áo, đi tới đi lui
Người xung quanh hỏi đến Ô Tinh Tinh, hắn cũng chỉ nói ngày đó nàng hộ pháp cho hắn, đã bị trọng thương, bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi điều dưỡng, không gặp người ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro