Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 64
Cố Tranh
2024-10-22 01:52:27
Người đi phía sau đó mặt mũi dịu dàng, mềm yếu. Vừa nhìn ngược lại không cảm thấy xuất chúng.
Không không, điều này không quan trọng.....
Đệ tử của Phục Hy Tông nuốt nước bọt, há mồm trợn mắt nhìn chằm chằm miếng linh ngọc trên eo của Ô Tinh Tinh....Không nhớ nhầm thì, đó là phần thưởng đại sư huynh nhận được từ chỗ của Nhị trưởng lão thì phải.
Sao mà....sao mà lại được đeo trên eo của nữ tử này?
Nhiều năm như vậy, trong Phục Hy Tông cũng không có một người có thể dùng đồ của đại sư huynh!
Là Tông chủ cũng không thể!
Đệ tử Phục Hy Tông vội vàng ngẩng mặt lên, lắp ba lắp bắp hỏi: “Dám hỏi hai vị này là nữ tu của môn nào phái nào vậy ạ?”
Tùy Ly: “Không môn không phái, các ngươi chỉ cần gọi là Ô cô nương là được rồi.”
Trong lòng của Ngự Thú Tông cũng không nhịn được nói thầm, đây là chuyện gì thế này?
Tùy Ly ra ngoài rèn luyện một vài ngày, không lẽ tìm được đạo lữ rồi sao? Nếu là như thế, vậy sợ là phải oanh động toàn bộ giới tu chân rồi.
Phục Hy Tông không phải nói hắn cả đời cũng sẽ không tìm đạo lữ sao?
Người trong Ngự Thú Tông đè suy nghĩ lại, vội vàng bước về trước một bước, nói: “Hôm nay có phúc gặp được đạo quân, sư phụ của ta từ lâu đã nói, muốn tặng một con linh thú đến chot đạo quân, không bằng đạo quân đi chọn thử? Đều là linh thú thượng phẩm.”
Tùy Ly gật đầu, lại không lập tức đáp lời.
Hắn hỏi đệ tử Phục Hy Tông trước: “Bây giờ các ngươi ngủ lại chỗ nào? Chúng ta qua đó trước rồi nói.”
Đệ tử đáp lời, vội vàng muốn dẫn bọn họ qua đó.
Chỉ là mắt nhìn qua, tuyệt vời, lần này lại từ bên hông của thiếu nữ xinh đẹp đó, nhìn thoáng qua thấy được túi trữ vật của đại sư huynh!
---
Hai đệ tử của Phục Hy Tông về đến khách điếm vẫn còn trong trạng thái hơi ngẩn ngơ.
khách điếm này là khách điếm trong thành xây dựng cho riêng tu sĩ trọ lại.
Như thế để tránh xung đột với người phàm, xảy ra hiểu lầm.
Ở đây rất nhiều người không biết đến Tùy Ly, nhưng lại biết đến bảng hiệu của Phục Hy Tông. Cho nên hai đệ tử Phục Hy Tông vừa đến, bọn họ đã chủ động đi lên bắt chuyện.
Mà lúc này lại thấy Tùy Ly, được đệ tử Phục Hy Tông vây quanh tiến vào, trong lòng mọi người trở nên căng thẳng hơn, lập tức biết được thân phận của Tùy Ly không tầm thường.
“Dám hỏi là vị tiên trưởng nào của Phục Hy Tông vậy?” Có người lên tiếng.
Sau đó những người còn lại cũng nhao nhao đứng dậy, đi về phía trước.
Có thể thấy được địa vị và uy nghiêm trong giới tu chân của Phục Hy Tông.
Mà đợi bước đến gần rồi, bọn họ mới càng cảm nhận được uy áp nặng nề trên người của người này.
Đệ tử của Phục Hy Tông vẫn đang ngẩn ngơ như cũ.
Vẫn là người của Ngự Thú Tông cười nói: “Vị này là đệ tử hàng đầu của Phục Hy Tông.”
Mọi người nghe thấy, lập tức đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là đạo quân Tùy Ly!”
Cũng đúng, hắn sinh ra dáng vẻ tuấn mỹ thế này, khí chất lại vô cùng độc đáo, trong Phục Hy Tông cũng chỉ có một mình Tùy Ly thôi.
A Tiếu nhìn thấy cục diện thế này, đứng ở phía sau lập tức càng lo sợ hơn.
Lai lịch của nam nhân này lớn như thế sao?
Phục Hy Tông, Phục Hy Tông, sao mà giống như, giống như là tên của đại tông hàng đầu tu chân của nhân giới vậy?
A Tiếu vội vàng nhìn Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh ngược lại chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, đứng bên người Tùy Ly, mặc cho mọi người quan sát, không hề hoảng loạn chút nào.
Ta cũng là yêu quái từng trải sự đời.
Ô Tinh Tinh nói thầm trong lòng.
Lúc trước khi tộc trưởng Hồ tộc tổ chức đại thọ, từng có vô số yêu quái trong bán kính trăm dặm đến chúc mừng.
Tình cảnh đó còn náo nhiệt hơn so với hôm nay nữa!
Mọi người chào hỏi với Tùy Ly, khó tránh khỏi sẽ quan sát kỹ càng Ô Tinh Tinh.
Nàng không giống là nữ tu, lại cũng không như người phàm.
Hơn nữa sinh ra vô cùng xinh đẹp....Trong giới tu chân cũng vô cùng hiếm thấy.
Đang lúc mọi người âm thầm suy đoán thân phận của Ô Tinh Tinh, muốn hỏi mà lại không dám hỏi, trưởng lão của Ngự Thú Tông từ trên lầu chầm chậm đi xuống, cao giọng nói: “Tùy Ly tiểu hữu, lúc nãy nhận được truyền âm phù của đệ tử còn không dám tin là ngươi đã đến.....Nhanh lên, ta lấy thứ đồ tốt cho ngươi xem!”
Mọi người nghe thấy, tự giác nhường đường ra.
Chỉ bởi vì Ngự Thú Tông đúng như tên gọi, là tông môn thuần hóa yêu thú, còn ấp trứng linh thú.
Người trong giới tu chân, không dám dễ dàng đắc tội với bọn họ. Giống như là không dám dễ dàng đắc tội với người của Luyện Khí Tông vậy. Nếu không thì tương lai đi đâu để mua yêu thú, lại đi đâu để lấy được trứng linh thú chứ?
Tùy Ly bên này không lập tức đáp lời, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Ô Tinh Tinh trước.
Thấy trên mặt tiểu yêu quái này không có một chút sợ hãi nào, đại khái là điếc không sợ súng.
Lúc này hắn mới ngẩng đầu nói: “Đa tạ lời mời của trưởng lão, đi thôi.”
Vì thế bọn họ đi theo cầu thang lên đến lầu hai, cuối cùng đến căn phòng chữ Thiên ở cuối cùng.
Vừa đẩy cửa phòng ra.
Đã thấy một con hỏa sư mắt tím cực lớn nhào đến, trong miệng phát ra âm thanh gào rú, chấn động đến nỗi sàn nhà run lên.
Tu sĩ không cảm thấy kỳ lạ, trong mắt chỉ toát lên ánh sáng ngưỡng mộ và khao khát.
“Thật là ngại quá, có dọa tiểu hữu sợ không?” Trưởng lão của Ngự Thú Tông nói rồi quay người lại,
Lúc này mọi người ngơ ngác.
Chỉ thấy Ô Tinh Tinh đã nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng treo lên người Tùy Ly rồi.
Nàng liếm môi, sáp đến bên tai của Tùy Ly, đáng thương hỏi: “Sư, sư tử sao?”
Nàng run cầm cập, ngón tay nắm áo của Tùy Ly cũng trở nên lạnh ngắt.
Thấy Tùy Ly mãi không quăng nàng xuống....
Đả kích của đệ tử Phục Hy Tông nhận được hôm nay thật sự quá lớn rồi.
Không không, điều này không quan trọng.....
Đệ tử của Phục Hy Tông nuốt nước bọt, há mồm trợn mắt nhìn chằm chằm miếng linh ngọc trên eo của Ô Tinh Tinh....Không nhớ nhầm thì, đó là phần thưởng đại sư huynh nhận được từ chỗ của Nhị trưởng lão thì phải.
Sao mà....sao mà lại được đeo trên eo của nữ tử này?
Nhiều năm như vậy, trong Phục Hy Tông cũng không có một người có thể dùng đồ của đại sư huynh!
Là Tông chủ cũng không thể!
Đệ tử Phục Hy Tông vội vàng ngẩng mặt lên, lắp ba lắp bắp hỏi: “Dám hỏi hai vị này là nữ tu của môn nào phái nào vậy ạ?”
Tùy Ly: “Không môn không phái, các ngươi chỉ cần gọi là Ô cô nương là được rồi.”
Trong lòng của Ngự Thú Tông cũng không nhịn được nói thầm, đây là chuyện gì thế này?
Tùy Ly ra ngoài rèn luyện một vài ngày, không lẽ tìm được đạo lữ rồi sao? Nếu là như thế, vậy sợ là phải oanh động toàn bộ giới tu chân rồi.
Phục Hy Tông không phải nói hắn cả đời cũng sẽ không tìm đạo lữ sao?
Người trong Ngự Thú Tông đè suy nghĩ lại, vội vàng bước về trước một bước, nói: “Hôm nay có phúc gặp được đạo quân, sư phụ của ta từ lâu đã nói, muốn tặng một con linh thú đến chot đạo quân, không bằng đạo quân đi chọn thử? Đều là linh thú thượng phẩm.”
Tùy Ly gật đầu, lại không lập tức đáp lời.
Hắn hỏi đệ tử Phục Hy Tông trước: “Bây giờ các ngươi ngủ lại chỗ nào? Chúng ta qua đó trước rồi nói.”
Đệ tử đáp lời, vội vàng muốn dẫn bọn họ qua đó.
Chỉ là mắt nhìn qua, tuyệt vời, lần này lại từ bên hông của thiếu nữ xinh đẹp đó, nhìn thoáng qua thấy được túi trữ vật của đại sư huynh!
---
Hai đệ tử của Phục Hy Tông về đến khách điếm vẫn còn trong trạng thái hơi ngẩn ngơ.
khách điếm này là khách điếm trong thành xây dựng cho riêng tu sĩ trọ lại.
Như thế để tránh xung đột với người phàm, xảy ra hiểu lầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở đây rất nhiều người không biết đến Tùy Ly, nhưng lại biết đến bảng hiệu của Phục Hy Tông. Cho nên hai đệ tử Phục Hy Tông vừa đến, bọn họ đã chủ động đi lên bắt chuyện.
Mà lúc này lại thấy Tùy Ly, được đệ tử Phục Hy Tông vây quanh tiến vào, trong lòng mọi người trở nên căng thẳng hơn, lập tức biết được thân phận của Tùy Ly không tầm thường.
“Dám hỏi là vị tiên trưởng nào của Phục Hy Tông vậy?” Có người lên tiếng.
Sau đó những người còn lại cũng nhao nhao đứng dậy, đi về phía trước.
Có thể thấy được địa vị và uy nghiêm trong giới tu chân của Phục Hy Tông.
Mà đợi bước đến gần rồi, bọn họ mới càng cảm nhận được uy áp nặng nề trên người của người này.
Đệ tử của Phục Hy Tông vẫn đang ngẩn ngơ như cũ.
Vẫn là người của Ngự Thú Tông cười nói: “Vị này là đệ tử hàng đầu của Phục Hy Tông.”
Mọi người nghe thấy, lập tức đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là đạo quân Tùy Ly!”
Cũng đúng, hắn sinh ra dáng vẻ tuấn mỹ thế này, khí chất lại vô cùng độc đáo, trong Phục Hy Tông cũng chỉ có một mình Tùy Ly thôi.
A Tiếu nhìn thấy cục diện thế này, đứng ở phía sau lập tức càng lo sợ hơn.
Lai lịch của nam nhân này lớn như thế sao?
Phục Hy Tông, Phục Hy Tông, sao mà giống như, giống như là tên của đại tông hàng đầu tu chân của nhân giới vậy?
A Tiếu vội vàng nhìn Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh ngược lại chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, đứng bên người Tùy Ly, mặc cho mọi người quan sát, không hề hoảng loạn chút nào.
Ta cũng là yêu quái từng trải sự đời.
Ô Tinh Tinh nói thầm trong lòng.
Lúc trước khi tộc trưởng Hồ tộc tổ chức đại thọ, từng có vô số yêu quái trong bán kính trăm dặm đến chúc mừng.
Tình cảnh đó còn náo nhiệt hơn so với hôm nay nữa!
Mọi người chào hỏi với Tùy Ly, khó tránh khỏi sẽ quan sát kỹ càng Ô Tinh Tinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không giống là nữ tu, lại cũng không như người phàm.
Hơn nữa sinh ra vô cùng xinh đẹp....Trong giới tu chân cũng vô cùng hiếm thấy.
Đang lúc mọi người âm thầm suy đoán thân phận của Ô Tinh Tinh, muốn hỏi mà lại không dám hỏi, trưởng lão của Ngự Thú Tông từ trên lầu chầm chậm đi xuống, cao giọng nói: “Tùy Ly tiểu hữu, lúc nãy nhận được truyền âm phù của đệ tử còn không dám tin là ngươi đã đến.....Nhanh lên, ta lấy thứ đồ tốt cho ngươi xem!”
Mọi người nghe thấy, tự giác nhường đường ra.
Chỉ bởi vì Ngự Thú Tông đúng như tên gọi, là tông môn thuần hóa yêu thú, còn ấp trứng linh thú.
Người trong giới tu chân, không dám dễ dàng đắc tội với bọn họ. Giống như là không dám dễ dàng đắc tội với người của Luyện Khí Tông vậy. Nếu không thì tương lai đi đâu để mua yêu thú, lại đi đâu để lấy được trứng linh thú chứ?
Tùy Ly bên này không lập tức đáp lời, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Ô Tinh Tinh trước.
Thấy trên mặt tiểu yêu quái này không có một chút sợ hãi nào, đại khái là điếc không sợ súng.
Lúc này hắn mới ngẩng đầu nói: “Đa tạ lời mời của trưởng lão, đi thôi.”
Vì thế bọn họ đi theo cầu thang lên đến lầu hai, cuối cùng đến căn phòng chữ Thiên ở cuối cùng.
Vừa đẩy cửa phòng ra.
Đã thấy một con hỏa sư mắt tím cực lớn nhào đến, trong miệng phát ra âm thanh gào rú, chấn động đến nỗi sàn nhà run lên.
Tu sĩ không cảm thấy kỳ lạ, trong mắt chỉ toát lên ánh sáng ngưỡng mộ và khao khát.
“Thật là ngại quá, có dọa tiểu hữu sợ không?” Trưởng lão của Ngự Thú Tông nói rồi quay người lại,
Lúc này mọi người ngơ ngác.
Chỉ thấy Ô Tinh Tinh đã nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng treo lên người Tùy Ly rồi.
Nàng liếm môi, sáp đến bên tai của Tùy Ly, đáng thương hỏi: “Sư, sư tử sao?”
Nàng run cầm cập, ngón tay nắm áo của Tùy Ly cũng trở nên lạnh ngắt.
Thấy Tùy Ly mãi không quăng nàng xuống....
Đả kích của đệ tử Phục Hy Tông nhận được hôm nay thật sự quá lớn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro