Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Một Tiên Quân
Chương 78
Cố Tranh
2024-10-22 01:52:27
Tùy Ly nâng tay lên, lúc này thấy trong tay hắn một quả cầu đan bằng trúc, phía trên cột một tấm thổ cẩm màu đỏ.
Tam trưởng lão cười nói: “Đó đây là đồ chơi cho linh thú.”
Nói đến cũng buồn bực.
Hôm qua Tùy Ly nhấn linh thú vào trong đống bùn, có lẽ....có lẽ là giáo dục thất bại đi? Sau này trở về nhìn thoáng qua “Ba nguyên tắc cưỡi thú”, dựa theo sách làm ra quả cầu này.
Ngược lại cũng nói không rõ, rốt cuộc hắn thích linh thú này hay không?
Suy nghĩ Tam trưởng lão vừa chuyển động, vừa quay đầu, thấy Tùy Ly vứt quả cầu vào trong lòng của Ô Tinh Tinh.
Tùy Ly: “Ôm lấy.”
Tam trưởng lão: ?
Cho thú chơi mà! Sao mà ngươi có thể cho người chứ?! Đây không phải sỉ nhục người sao?
Tam trưởng lão choáng váng, nói thầm, lần này Tùy Ly mất tích, thật sự là tính tình thay đổi lớn mà!
Trở nên buồn vui không thể đoán được!
Tùy Ly không nhìn sắc mặt của Tam trưởng lão.
Lúc này hắn đang nhìn Ô Tinh Tinh.
Hắn nhìn Ô Tinh Tinh đưa ngón tay ra, cào tấm thổ cẩm cột ở trên đó.
Hắn nhìn chằm chằm như thế một hồi, mới quay đầu nhìn về phía trưởng lão Pháp m Môn: “Ngươi muốn nói cái gì với nàng? Không cần nói với nàng, nói với ta đi.”
Trưởng lão Pháp m Môn hơi mất mặt.
Thật ra cũng không phải người nào đều bội phục Tùy Ly.
Có người cảm thấy, cái gì mà Thanh Nguyên tiên quân chuyển thế, ghi chép trong sách cổ đều vô cùng ít. Ai biết đó có phải là Phục Hy Tông vì danh tiếng của đại tông, bịa ra chứ?
Trong lòng trưởng lão này có hơi tức giận.
Bà ta vừa mím môi, lạnh giọng nói: “Vị Ô cô nương này nói đồ nhi của ta là sài lang tinh, tối qua ẩn nắp vào trong phòng của nàng, lại bị Vô Tương Tử của Kim Thiền Tông và Du đảo chủ của đảo Ly Hỏa giết chết....Không biết Ô cô nương có quen biết gì với hai vị này. Vô Tương Tử ở trong Kim Thiền Tông xa hơn trăm dặm, cũng có thể kịp thời chạy đến trừ yêu cho ngươi sao?”
Tùy Ly cắt ngang bà ta: “Tối qua sao? Vô Tương Tử và Du đảo chủ đều trong phòng nàng sao?”
Trưởng lão: ?
Lời của ta nói rốt cuộc ngươi có nghiêm túc nghe không? Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là đồ nhi của ta chết!
Không đợi trưởng lão Pháp m Môn lại mở miệng, Tùy Ly lấy quả cầu trong lòng của Ô Tinh Tinh đi, nói: “Ngươi theo ta qua đây.”
Chỗ này nhiều tu sĩ, hắn lại cố tình để Dương Cửu đưa Kim Quang Tráo cho nàng, Ô Tinh Tinh cũng là yêu quái. Yêu tà bình thường muốn đả thương nàng, không hề dễ dàng.
Dưới sự so sánh, Tùy Ly càng quan tâm hơn là, Ô Tinh Tinh có “nói lời khiến người khác ngạc nhiên” nữa hay không, thân thiện với người không nên thân thiện.
Phải biết là tiểu yêu quái không có quan niệm của thế tục, chuyện gì cũng thuận theo bản tính của loài thú.
“Lúc nào Vô Tương Tử đến?”
“Du Minh, cũng chính là người đeo mặt nạ trắng đó, lúc nào đến?”
“Bọn họ lại lúc nào rời đi?”
Mọi người nghe Tùy Ly hỏi rõ ràng từng cái một, thì nói thầm trong lòng, Tùy Ly đạo quân vẫn là không thay đổi, giải quyết việc công, không hề có ý định bao che thiên vị cho vị Ô cô nương này.
Chỉ đợi hai người Vô Tương Tử đến, mọi chuyện sẽ được làm rõ thôi.
Tùy Ly bên này mím môi, không hỏi nữa.
Lại không có người biết được, hắn lại truyền âm tiếp tục hỏi Ô Tinh Tinh: “Bọn họ đã cứu ngươi, ngươi cảm ơn bọn họ chưa?”
Ô Tinh Tinh gật đầu.
Tùy Ly lại truyền âm hỏi: “Cảm ơn như thế nào?”
Ô Tinh Tinh: “Thì....cảm ơn thôi. À, ta còn quên nói với Du đảo chủ, chỉ nói với người sau lưng tỏa ra Kim quang thôi.”
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng của Ô Tinh Tinh, lập tức cảm thấy mơ hồ.
Sắc mặt Tùy Ly hơi giãn ra: “Được rồi.”
Đến cả tên cũng không biết, chắc là lúc đó vội vàng, hỏi đều quên hỏi.
Ô Tinh Tinh giống như cảm nhận được, nghiêng đầu nghiêm túc nói: “Bọn họ với ngươi không giống nhau.”
Động tác của Tùy Ly ngừng lại, vẻ mặt không thay đổi, chỉ là ngón tay bất giác nắm chặt lại.
Lúc này người xung quanh đều nghe sắp ngu.
Hả? Bọn họ với ngươi không giống nhau? Hả? Câu này sao mà có một cảm giác vừa làm nũng vừa ngọt ngào thế này?
Rốt cuộc Ô cô nương này với Tùy Ly đạo quân có quan hệ gì?
Tùy Ly nhìn lướt qua, cũng biết suy đoán trong lòng mọi người là gì.
.....Ngày khác vẫn nên dạy cho tiểu yêu quái truyền âm như thế nào, để tránh ngày nào đó nói lời gì đó khiến người khác ngạc nhiên giữa chốn đông người.
Tùy Ly quay đầu qua, lúc này mới nhìn về phía trưởng lão Pháp m Môn lần nữa.
Sắc mặt trưởng lão Pháp m Môn khó coi, trong lòng đã vô cùng không vui, chỉ là Tam trưởng lão của Phục Hy Tông ở một bên, tuyệt đối không phải Pháp m Môn bà ta có thể dễ dàng vứt mặt mũi đi được.
“Mà thôi, ta đem xác của đồ nhi ta lên đây trước, cũng mời Tùy Ly đạo quân nhìn thử.” Bà ta nói xong thì vẫy tay, người của Pháp m Môn lập tức mang xác lên.
Mọi người thấy vậy lập tức ồn ào.
Chỉ bởi vì xác chết đó bị lột mất một lớp da, chỉ để lại thân thể phía dưới xác thịt đẫm máu, một đống màu vàng màu trắng đỏ. Bởi vì vứt xác ở chỗ hoang dã, còn lẫn lộn một chút bùn đất màu nâu sẫm.
Tu sĩ tất nhiên không giống người phàm, nhưng một khi đã chết, trên người nếu như không có thuốc chống phân hủy, cũng chỉ có thể là hình dáng này, còn tỏa ra từng hồi mùi hôi thối....
Kí ức tối qua của Ô Tinh Tinh, lập tức bị hiện ra.
Nàng muốn nôn lại nhịn xuống.
Dù sao hôm qua thứ kia muốn lột da của nàng.
Hôm nay lại bị lột da, suy cho cùng có vài phần đáng thương.
Trưởng lão Pháp m Môn cúi đầu vừa nhìn, trong lòng đều cảm thấy vừa tức giận vừa đau buồn.
Bà ta quay đầu nhìn Tùy Ly.
Lại thấy Tùy Ly quay người đi, ném một vật ra ngoài.
Thứ đó là một sợi ruy băng màu xanh, nó không có tên gì cả, là một món đồ của tu sĩ luyện khí sơ kỳ, thường xuyên cầm để luyện tay.
Tam trưởng lão cười nói: “Đó đây là đồ chơi cho linh thú.”
Nói đến cũng buồn bực.
Hôm qua Tùy Ly nhấn linh thú vào trong đống bùn, có lẽ....có lẽ là giáo dục thất bại đi? Sau này trở về nhìn thoáng qua “Ba nguyên tắc cưỡi thú”, dựa theo sách làm ra quả cầu này.
Ngược lại cũng nói không rõ, rốt cuộc hắn thích linh thú này hay không?
Suy nghĩ Tam trưởng lão vừa chuyển động, vừa quay đầu, thấy Tùy Ly vứt quả cầu vào trong lòng của Ô Tinh Tinh.
Tùy Ly: “Ôm lấy.”
Tam trưởng lão: ?
Cho thú chơi mà! Sao mà ngươi có thể cho người chứ?! Đây không phải sỉ nhục người sao?
Tam trưởng lão choáng váng, nói thầm, lần này Tùy Ly mất tích, thật sự là tính tình thay đổi lớn mà!
Trở nên buồn vui không thể đoán được!
Tùy Ly không nhìn sắc mặt của Tam trưởng lão.
Lúc này hắn đang nhìn Ô Tinh Tinh.
Hắn nhìn Ô Tinh Tinh đưa ngón tay ra, cào tấm thổ cẩm cột ở trên đó.
Hắn nhìn chằm chằm như thế một hồi, mới quay đầu nhìn về phía trưởng lão Pháp m Môn: “Ngươi muốn nói cái gì với nàng? Không cần nói với nàng, nói với ta đi.”
Trưởng lão Pháp m Môn hơi mất mặt.
Thật ra cũng không phải người nào đều bội phục Tùy Ly.
Có người cảm thấy, cái gì mà Thanh Nguyên tiên quân chuyển thế, ghi chép trong sách cổ đều vô cùng ít. Ai biết đó có phải là Phục Hy Tông vì danh tiếng của đại tông, bịa ra chứ?
Trong lòng trưởng lão này có hơi tức giận.
Bà ta vừa mím môi, lạnh giọng nói: “Vị Ô cô nương này nói đồ nhi của ta là sài lang tinh, tối qua ẩn nắp vào trong phòng của nàng, lại bị Vô Tương Tử của Kim Thiền Tông và Du đảo chủ của đảo Ly Hỏa giết chết....Không biết Ô cô nương có quen biết gì với hai vị này. Vô Tương Tử ở trong Kim Thiền Tông xa hơn trăm dặm, cũng có thể kịp thời chạy đến trừ yêu cho ngươi sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy Ly cắt ngang bà ta: “Tối qua sao? Vô Tương Tử và Du đảo chủ đều trong phòng nàng sao?”
Trưởng lão: ?
Lời của ta nói rốt cuộc ngươi có nghiêm túc nghe không? Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là đồ nhi của ta chết!
Không đợi trưởng lão Pháp m Môn lại mở miệng, Tùy Ly lấy quả cầu trong lòng của Ô Tinh Tinh đi, nói: “Ngươi theo ta qua đây.”
Chỗ này nhiều tu sĩ, hắn lại cố tình để Dương Cửu đưa Kim Quang Tráo cho nàng, Ô Tinh Tinh cũng là yêu quái. Yêu tà bình thường muốn đả thương nàng, không hề dễ dàng.
Dưới sự so sánh, Tùy Ly càng quan tâm hơn là, Ô Tinh Tinh có “nói lời khiến người khác ngạc nhiên” nữa hay không, thân thiện với người không nên thân thiện.
Phải biết là tiểu yêu quái không có quan niệm của thế tục, chuyện gì cũng thuận theo bản tính của loài thú.
“Lúc nào Vô Tương Tử đến?”
“Du Minh, cũng chính là người đeo mặt nạ trắng đó, lúc nào đến?”
“Bọn họ lại lúc nào rời đi?”
Mọi người nghe Tùy Ly hỏi rõ ràng từng cái một, thì nói thầm trong lòng, Tùy Ly đạo quân vẫn là không thay đổi, giải quyết việc công, không hề có ý định bao che thiên vị cho vị Ô cô nương này.
Chỉ đợi hai người Vô Tương Tử đến, mọi chuyện sẽ được làm rõ thôi.
Tùy Ly bên này mím môi, không hỏi nữa.
Lại không có người biết được, hắn lại truyền âm tiếp tục hỏi Ô Tinh Tinh: “Bọn họ đã cứu ngươi, ngươi cảm ơn bọn họ chưa?”
Ô Tinh Tinh gật đầu.
Tùy Ly lại truyền âm hỏi: “Cảm ơn như thế nào?”
Ô Tinh Tinh: “Thì....cảm ơn thôi. À, ta còn quên nói với Du đảo chủ, chỉ nói với người sau lưng tỏa ra Kim quang thôi.”
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng của Ô Tinh Tinh, lập tức cảm thấy mơ hồ.
Sắc mặt Tùy Ly hơi giãn ra: “Được rồi.”
Đến cả tên cũng không biết, chắc là lúc đó vội vàng, hỏi đều quên hỏi.
Ô Tinh Tinh giống như cảm nhận được, nghiêng đầu nghiêm túc nói: “Bọn họ với ngươi không giống nhau.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Động tác của Tùy Ly ngừng lại, vẻ mặt không thay đổi, chỉ là ngón tay bất giác nắm chặt lại.
Lúc này người xung quanh đều nghe sắp ngu.
Hả? Bọn họ với ngươi không giống nhau? Hả? Câu này sao mà có một cảm giác vừa làm nũng vừa ngọt ngào thế này?
Rốt cuộc Ô cô nương này với Tùy Ly đạo quân có quan hệ gì?
Tùy Ly nhìn lướt qua, cũng biết suy đoán trong lòng mọi người là gì.
.....Ngày khác vẫn nên dạy cho tiểu yêu quái truyền âm như thế nào, để tránh ngày nào đó nói lời gì đó khiến người khác ngạc nhiên giữa chốn đông người.
Tùy Ly quay đầu qua, lúc này mới nhìn về phía trưởng lão Pháp m Môn lần nữa.
Sắc mặt trưởng lão Pháp m Môn khó coi, trong lòng đã vô cùng không vui, chỉ là Tam trưởng lão của Phục Hy Tông ở một bên, tuyệt đối không phải Pháp m Môn bà ta có thể dễ dàng vứt mặt mũi đi được.
“Mà thôi, ta đem xác của đồ nhi ta lên đây trước, cũng mời Tùy Ly đạo quân nhìn thử.” Bà ta nói xong thì vẫy tay, người của Pháp m Môn lập tức mang xác lên.
Mọi người thấy vậy lập tức ồn ào.
Chỉ bởi vì xác chết đó bị lột mất một lớp da, chỉ để lại thân thể phía dưới xác thịt đẫm máu, một đống màu vàng màu trắng đỏ. Bởi vì vứt xác ở chỗ hoang dã, còn lẫn lộn một chút bùn đất màu nâu sẫm.
Tu sĩ tất nhiên không giống người phàm, nhưng một khi đã chết, trên người nếu như không có thuốc chống phân hủy, cũng chỉ có thể là hình dáng này, còn tỏa ra từng hồi mùi hôi thối....
Kí ức tối qua của Ô Tinh Tinh, lập tức bị hiện ra.
Nàng muốn nôn lại nhịn xuống.
Dù sao hôm qua thứ kia muốn lột da của nàng.
Hôm nay lại bị lột da, suy cho cùng có vài phần đáng thương.
Trưởng lão Pháp m Môn cúi đầu vừa nhìn, trong lòng đều cảm thấy vừa tức giận vừa đau buồn.
Bà ta quay đầu nhìn Tùy Ly.
Lại thấy Tùy Ly quay người đi, ném một vật ra ngoài.
Thứ đó là một sợi ruy băng màu xanh, nó không có tên gì cả, là một món đồ của tu sĩ luyện khí sơ kỳ, thường xuyên cầm để luyện tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro