Chương 101
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Sơ Niệm cười nói: “Chàng còn nói, tối qua sao ta ngủ mất mà chàng cũng không gọi ta dậy.”
“Ta có thể đưa Niệm Niệm về mà.”
Hắn nói vô cùng cưng chiều, trước mặt mọi người, mặc dù người trong bộ lạc nghe không hiểu, nhưng Sơ Niệm vẫn lặng lẽ đỏ tai.
Bữa sáng là ngô hầm đơn giản, còn có bánh mỳ Sơ Niệm mang tới và dưa muối, thanh đạm ngon miệng, rất thích hợp làm bữa sáng.
Sau khi ăn xong, cô lại đến ven sông cắt chút rau dại, sau khi băm ra trộn với cám xay từ bột mì ra làm thành thức ăn cho gà, cho gà con bị nhốt ăn.
Cái lồng trúc cô làm hai ngày trước chính là để nhốt những con gà con này.
Gà trong nhà không nỡ ăn, chưa từng nghĩ những con gà này lại mang đến cho cô sự ngạc nhiên lớn, giấu rất nhiều trứng, trong nháy mắt ấp ra ba mươi mấy con gà con, có thể nói là cực kỳ đồ sộ, chuồng gà của Sơ Niệm không nhốt hết được.
Nuôi một khoảng thời gian, thoạt nhìn gà con cũng coi như khỏe mạnh, Sơ Niệm bèn mang đến đây một ít.
Cô không chuẩn bị tiếp tục mở rộng quy mô chăn nuôi, bình thường rắn lớn và cô đều đi săn, kho lạnh trên đỉnh núi đã trữ rất nhiều thực phẩm rồi. Cô còn các loại thực phẩm như thịt muối, thịt khô, trái cây khô, rau dại khô và vườn rau, thực sự là đã chật ních kho rồi.
Hơn nữa những sinh vật loại chăn nuôi này, nuôi nhiều mùi sẽ rất nồng. May mà đàn bò lưng đen số lượng nhiều nhất đều ăn uống vệ sinh đều ở bên ngoài, nếu không thời gian dài, vấn đề vệ sinh thật sự sẽ trở thành một trở ngại.
Cho gà con ăn xong, trời đã sáng choang rồi, hầu hết người trong bộ lạc cũng đã dậy rồi, đều đang lục tục ăn uống.
Hôm nay xuất hiện một tình huống rất ít thấy, đàn ông không ra ngoài, ăn xong cũng đều ở lại trong bộ lạc.
Đây là trong dự kiến của Sơ Niệm.
Bọn họ đều đang đợi một chuyện.
Sau khi tất cả mọi người ăn xong, mọi người được triệu tập lại với nhau, trong tay đều cầm lá hoặc bình gốm, có người đựng đồ ở bên trong, có người chỉ cầm bình gốm ra.
Rắn lớn rất tò mò: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Sơ Niệm cười nói: “Còn nhớ chuyện họp chợ ta từng nói với chàng không?”
Rắn lớn gật đầu.
Sơ Niệm nói: “Hôm qua ta nói với chuyện này với Giang Nhu, cô ấy nói sẽ đi thương lượng chuyện này với thủ lĩnh, xem ra chuyện này thành công rồi.”
“Sau này Niệm Niệm có thể đi chợ rồi.” Rắn lớn nói.
Đây không tính là phiên chợ, nhiều nhất được coi là lấy vật đổi vật của thời nguyên thủy. Có kinh nghiệm dùng thịt lợn đổi lấy thóc, phía sau cũng có người tiến hành trao đổi đồ vật đơn giản, nhưng người thử như vậy rất ít.
Chỗ khó của trao đổi đồ vật chính là: Người A cầm táo muốn đổi lê, người B cầm lê muốn đổi quýt, người C cầm quýt muốn đổi dưa hấu, người D cầm dưa hấu lại muốn đổi lê.
Kích cỡ vật phẩm khác nhau và giá trị cũng khác nhau.
Một quả dưa hấu có thể đổi được mấy quả quýt, một quả quýt không đủ đổi một quả lê.
Muốn cân bằng mối quan hệ trong đó, chính là vấn đề khó khăn nhất.
Chuyện này cần một người đức cao vọng trọng đến chủ trì hòa giải những phân tranh trong đó, đương đương với trọng tài, lúc gặp phải tranh cãi phải cho bọn họ một hòa giải khiến hai bên tin tưởng và nghe theo.
Thao tác đối với việc này, Sơ Niệm hoàn toàn không nhúng tay vào.
Vật phẩm quý giá của xã hội nguyên thủy khác với vật phẩm quý giá của hiện đại, đồ quan trọng nhất của bọn họ chính là thực phẩm và da thú giữ ấm, tất cả đều suy tính để sinh tồn.
Hoa quả rất đáng giá trong mắt người hiện đại, lại không đáng tiền ở chỗ này của bọn họ. Nguyên nhân cũng rất rõ ràng, hoa quả không thích hợp để dự trữ, ăn không hết sẽ bị hỏng, hơn nữa lượng nước trong hoa quả quá nhiều, cũng không thể ngăn cản cơn đói, mặc dù mọi người cũng thích cảm giác và hương vị của trái cây, nhưng không ai bằng lòng đổi những thực phẩm xa sỉ lấy hoa quả.
Đương nhiên, đáng giá nhất chính là thịt, mùa hè không có thịt tươi, để đảm bảo thịt không bị hư thối, phần lớn đều là thịt khô.
Người đến quá nhiều, thoạt nhìn có thể nói là lộn xộn bừa bãi.
Lúc này Sơ Niệm nhìn thấy một người chủ động đi tìm thủ lĩnh nói gì đó, thủ lĩnh người vỗ tay, cực kỳ vui.
Nếu như cô không đoán sai, có lẽ người này chính là Tần Thăng, người này cũng khá thông minh.
Thực ra lúc Sơ Niệm nói muốn làm phiên chợ cũng đã nghĩ đến sẽ xuất hiện hỗn loạn, nhưng lúc đó cô không có đưa ra cách giải quyết hỗn loạn.
Một nguyên nhân là không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của bộ lạc khiến cho bọn họ xuất hiện sự ỷ lại vào người qua đường là cô đây, một nguyên nhân khác chính là trong bộ lạc thực ra cũng có người hiện đại khác.
Thứ cô có thể nghĩ tới, thực ra những người này cũng có thể. Nếu như bọn họ thật sự có lòng, trước mặt không phải chính là một cơ hội thể hiện bản thân sao?
Tần Thăng nắm chắc cơ hội này, đạt được sự công nhận của thủ lĩnh, từ từ có thể có quyền nói chuyện trong bộ lạc.
Thứ Sơ Niệm không thể nghĩ tới, hắn có thể nghĩ tới, đều sẽ trợ giúp cho sự phát triển của bộ lạc, hơn nữa cũng có thể để cho bọn họ có chỗ đứng tốt hơn ở bộ lạc.
Cô không phải là một người ích kỷ nhỏ mọn, hy vọng có thể mang đến sự trợ giúp đắc lực nhất cho đồng bào của mình.
Đây chỉ là bắt đầu, cô tin rằng bất kể là Giang Nhu hay là anh em Tần Thăng, thực ra nếu như mỗi người có lòng, đều có thể dựa vào thực lực của bản thân nhận được sự công nhận và tôn trọng.
Không lâu sau, đám người bị tách ra, xếp thành hình dáng con đường dài, hơn một trăm người trong bộ lạc tập hợp thành ba bốn con đường dài, trong nháy mắt thật sự có dáng vẻ của chợ phiên.
Nhìn thấy một màn này, Sơ Niệm cảm thấy mình có thể đi rồi.
Rắn lớn ở phía sau cô, một tay xách một cái lồng gà.
Mà cô nhìn thấy thứ gì yêu thích, sẽ bắt đầu đàm phán giá cả.
Tiền vốn cô lấy ra để trao đổi chính là những con gà con này.
Lần trước Sơ Niệm đã phát hiện, trong bộ lạc có rất nhiều thứ cô không có, những thứ này cực kỳ hữu dụng. Không chỉ có những hạt giống mới cô chưa từng nhìn thấy, còn có rất nhiều công cụ mới lạ.
Thực ra sự xuất hiện của chợ phiên cực kỳ có lợi cho cô, để cô có thể nhanh chóng có được thứ đồ cô muốn, còn có thể phát hiện rất nhiều niềm vui ngoài ý muốn, thú vị giống như đi dạo thị trường kho báu nhặt bảo vật vậy.
Đầu tiên cô đi đến trước mặt một người bán bình gốm, trước mặt người này có các loại bình gốm và bát gốm. Thoạt nhìn tinh xảo hơn của những người khác, hơn nữa chủng loại kích cỡ kiểu dáng cũng rất là phong phú, xem ra là một người rất giỏi làm đồ gốm sứ.
Sơ Niệm cầm một con gà con ngũ sắc xinh đẹp, cười hỏi: “Xin hỏi ngài có muốn gà ngũ sắc không?”
“Ta có thể đưa Niệm Niệm về mà.”
Hắn nói vô cùng cưng chiều, trước mặt mọi người, mặc dù người trong bộ lạc nghe không hiểu, nhưng Sơ Niệm vẫn lặng lẽ đỏ tai.
Bữa sáng là ngô hầm đơn giản, còn có bánh mỳ Sơ Niệm mang tới và dưa muối, thanh đạm ngon miệng, rất thích hợp làm bữa sáng.
Sau khi ăn xong, cô lại đến ven sông cắt chút rau dại, sau khi băm ra trộn với cám xay từ bột mì ra làm thành thức ăn cho gà, cho gà con bị nhốt ăn.
Cái lồng trúc cô làm hai ngày trước chính là để nhốt những con gà con này.
Gà trong nhà không nỡ ăn, chưa từng nghĩ những con gà này lại mang đến cho cô sự ngạc nhiên lớn, giấu rất nhiều trứng, trong nháy mắt ấp ra ba mươi mấy con gà con, có thể nói là cực kỳ đồ sộ, chuồng gà của Sơ Niệm không nhốt hết được.
Nuôi một khoảng thời gian, thoạt nhìn gà con cũng coi như khỏe mạnh, Sơ Niệm bèn mang đến đây một ít.
Cô không chuẩn bị tiếp tục mở rộng quy mô chăn nuôi, bình thường rắn lớn và cô đều đi săn, kho lạnh trên đỉnh núi đã trữ rất nhiều thực phẩm rồi. Cô còn các loại thực phẩm như thịt muối, thịt khô, trái cây khô, rau dại khô và vườn rau, thực sự là đã chật ních kho rồi.
Hơn nữa những sinh vật loại chăn nuôi này, nuôi nhiều mùi sẽ rất nồng. May mà đàn bò lưng đen số lượng nhiều nhất đều ăn uống vệ sinh đều ở bên ngoài, nếu không thời gian dài, vấn đề vệ sinh thật sự sẽ trở thành một trở ngại.
Cho gà con ăn xong, trời đã sáng choang rồi, hầu hết người trong bộ lạc cũng đã dậy rồi, đều đang lục tục ăn uống.
Hôm nay xuất hiện một tình huống rất ít thấy, đàn ông không ra ngoài, ăn xong cũng đều ở lại trong bộ lạc.
Đây là trong dự kiến của Sơ Niệm.
Bọn họ đều đang đợi một chuyện.
Sau khi tất cả mọi người ăn xong, mọi người được triệu tập lại với nhau, trong tay đều cầm lá hoặc bình gốm, có người đựng đồ ở bên trong, có người chỉ cầm bình gốm ra.
Rắn lớn rất tò mò: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Niệm cười nói: “Còn nhớ chuyện họp chợ ta từng nói với chàng không?”
Rắn lớn gật đầu.
Sơ Niệm nói: “Hôm qua ta nói với chuyện này với Giang Nhu, cô ấy nói sẽ đi thương lượng chuyện này với thủ lĩnh, xem ra chuyện này thành công rồi.”
“Sau này Niệm Niệm có thể đi chợ rồi.” Rắn lớn nói.
Đây không tính là phiên chợ, nhiều nhất được coi là lấy vật đổi vật của thời nguyên thủy. Có kinh nghiệm dùng thịt lợn đổi lấy thóc, phía sau cũng có người tiến hành trao đổi đồ vật đơn giản, nhưng người thử như vậy rất ít.
Chỗ khó của trao đổi đồ vật chính là: Người A cầm táo muốn đổi lê, người B cầm lê muốn đổi quýt, người C cầm quýt muốn đổi dưa hấu, người D cầm dưa hấu lại muốn đổi lê.
Kích cỡ vật phẩm khác nhau và giá trị cũng khác nhau.
Một quả dưa hấu có thể đổi được mấy quả quýt, một quả quýt không đủ đổi một quả lê.
Muốn cân bằng mối quan hệ trong đó, chính là vấn đề khó khăn nhất.
Chuyện này cần một người đức cao vọng trọng đến chủ trì hòa giải những phân tranh trong đó, đương đương với trọng tài, lúc gặp phải tranh cãi phải cho bọn họ một hòa giải khiến hai bên tin tưởng và nghe theo.
Thao tác đối với việc này, Sơ Niệm hoàn toàn không nhúng tay vào.
Vật phẩm quý giá của xã hội nguyên thủy khác với vật phẩm quý giá của hiện đại, đồ quan trọng nhất của bọn họ chính là thực phẩm và da thú giữ ấm, tất cả đều suy tính để sinh tồn.
Hoa quả rất đáng giá trong mắt người hiện đại, lại không đáng tiền ở chỗ này của bọn họ. Nguyên nhân cũng rất rõ ràng, hoa quả không thích hợp để dự trữ, ăn không hết sẽ bị hỏng, hơn nữa lượng nước trong hoa quả quá nhiều, cũng không thể ngăn cản cơn đói, mặc dù mọi người cũng thích cảm giác và hương vị của trái cây, nhưng không ai bằng lòng đổi những thực phẩm xa sỉ lấy hoa quả.
Đương nhiên, đáng giá nhất chính là thịt, mùa hè không có thịt tươi, để đảm bảo thịt không bị hư thối, phần lớn đều là thịt khô.
Người đến quá nhiều, thoạt nhìn có thể nói là lộn xộn bừa bãi.
Lúc này Sơ Niệm nhìn thấy một người chủ động đi tìm thủ lĩnh nói gì đó, thủ lĩnh người vỗ tay, cực kỳ vui.
Nếu như cô không đoán sai, có lẽ người này chính là Tần Thăng, người này cũng khá thông minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực ra lúc Sơ Niệm nói muốn làm phiên chợ cũng đã nghĩ đến sẽ xuất hiện hỗn loạn, nhưng lúc đó cô không có đưa ra cách giải quyết hỗn loạn.
Một nguyên nhân là không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của bộ lạc khiến cho bọn họ xuất hiện sự ỷ lại vào người qua đường là cô đây, một nguyên nhân khác chính là trong bộ lạc thực ra cũng có người hiện đại khác.
Thứ cô có thể nghĩ tới, thực ra những người này cũng có thể. Nếu như bọn họ thật sự có lòng, trước mặt không phải chính là một cơ hội thể hiện bản thân sao?
Tần Thăng nắm chắc cơ hội này, đạt được sự công nhận của thủ lĩnh, từ từ có thể có quyền nói chuyện trong bộ lạc.
Thứ Sơ Niệm không thể nghĩ tới, hắn có thể nghĩ tới, đều sẽ trợ giúp cho sự phát triển của bộ lạc, hơn nữa cũng có thể để cho bọn họ có chỗ đứng tốt hơn ở bộ lạc.
Cô không phải là một người ích kỷ nhỏ mọn, hy vọng có thể mang đến sự trợ giúp đắc lực nhất cho đồng bào của mình.
Đây chỉ là bắt đầu, cô tin rằng bất kể là Giang Nhu hay là anh em Tần Thăng, thực ra nếu như mỗi người có lòng, đều có thể dựa vào thực lực của bản thân nhận được sự công nhận và tôn trọng.
Không lâu sau, đám người bị tách ra, xếp thành hình dáng con đường dài, hơn một trăm người trong bộ lạc tập hợp thành ba bốn con đường dài, trong nháy mắt thật sự có dáng vẻ của chợ phiên.
Nhìn thấy một màn này, Sơ Niệm cảm thấy mình có thể đi rồi.
Rắn lớn ở phía sau cô, một tay xách một cái lồng gà.
Mà cô nhìn thấy thứ gì yêu thích, sẽ bắt đầu đàm phán giá cả.
Tiền vốn cô lấy ra để trao đổi chính là những con gà con này.
Lần trước Sơ Niệm đã phát hiện, trong bộ lạc có rất nhiều thứ cô không có, những thứ này cực kỳ hữu dụng. Không chỉ có những hạt giống mới cô chưa từng nhìn thấy, còn có rất nhiều công cụ mới lạ.
Thực ra sự xuất hiện của chợ phiên cực kỳ có lợi cho cô, để cô có thể nhanh chóng có được thứ đồ cô muốn, còn có thể phát hiện rất nhiều niềm vui ngoài ý muốn, thú vị giống như đi dạo thị trường kho báu nhặt bảo vật vậy.
Đầu tiên cô đi đến trước mặt một người bán bình gốm, trước mặt người này có các loại bình gốm và bát gốm. Thoạt nhìn tinh xảo hơn của những người khác, hơn nữa chủng loại kích cỡ kiểu dáng cũng rất là phong phú, xem ra là một người rất giỏi làm đồ gốm sứ.
Sơ Niệm cầm một con gà con ngũ sắc xinh đẹp, cười hỏi: “Xin hỏi ngài có muốn gà ngũ sắc không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro