Chương 115
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Cô khom người định thoát khỏi cánh tay dài rộng của người đàn ông, hóa giải cái khoảng cách miệng khô lưỡi khô gửa hai người này. Vừa nhúc nhích một chút, đã nghe xoẹt một tiếng.
Ở vào tình huống này, phản ứng đầu tiên của người ta chính là thoát khỏi hiện trạng này đã rồi quay lại.
Sau lưng có trướng ngại, cô tiếp tục vùng ra, hoàn toàn thoát khỏi trở lực sau lưng.
Tiếng rách toạc lớn hơn vang lên.
Lúc Sơ Niệm quay đầu lại, thấy trên vách đá mắc mảnh vải áo của mình. Mà sau lưng cô thì mát mát, quần áo giống như lá rụng mùa thu, xốc xếch không chịu nổi.
Mùa hè vốn đã mặc ít, bên trong mỗi cái yếm lại càng mát.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt đen lay láy đầy vô tội, giống như đang nói ta không cố ý vậy.
Nhưng đôi mắt long lanh nước ở chỗ hắn chính là cố ý.
Hắn lại tiến đến gần, Sơ Niệm khó mở miệng, nhắm mắt lại cảm nhận được cái ôm vào trong ngực hắn, có hơi thở lướt qua bên tai, cuối cùng rơi xuống sau lưng.
Trước mũi đều là mùi của hắn, một đôi tay thô ráp rơi xuống lưng cô.
Sơ Niệm nín thở, nghe được mình đỉnh đầu truyền tới một tiếng thở dài: “Niệm Niệm, áo này sợ là không mặc được nữa rồi.”
“?”
Sơ Niệm mở mắt ra, trước mắt chính là ngực đàn ông, hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn xem áo của cô có thể mặc tiếp hay không.
Sơ Niệm: “???”
Có thế thôi?!?
Tên đàn ông này có phải có chỗ nào không bình thường hay không.
Sau khi xác định áo của cô quả thật không thể mặc nữa, rắn lớn cởi áo của mình ra, khoác lên vai Sơ Niệm, còn chu đáo cài lại cho cô.
“Trên núi lạnh, Niệm Niệm mặc nhiều một chút.”
Rắn lớn quan tâm nói.
Thế này xem ra vừa rồi hắn nhìn cô mặc yếm đúng là có dụng ý khác.
Là dụng tâm quan tâm cô có lạnh hay không.
Thế này cũng có thể nhịn được, còn gì mà không nhịn được nữa.
Lúc rắn lớn xoay người định cầm lấy đậu phụ thay cô, Sơ Niệm lập tức nhảy lên lưng hắn, tay bám chặt lấy cổ hắn, hung hăng cắn một cái.
Trên làn da màu mật xuất hiện một hàng dấu răng hồng hồng.
Sơ Niệm dùng hết sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, khí lực này nếu dùng trên người người đàn ông khác sợ là có thể mất miếng thịt, hơn nữa phải đau muốn chết.
Nhưng rắn lớn lại không phải đàn ông bình thường.
Hắn hít sâu một hơi, lỗ tai đỏ lên, xấu hổ lại hưng phấn.
“Niệm Niệm, đừng nghịch.”
Hắn đè nén dục vọng của mình, hai tay đỡ lấy cô gái đang treo trên người, che chở cho cô không bị ngã xuống.
Sơ Niệm ghé lại gần bên tai hắn, thì thầm: “Không đấy, ta cứ thích nghịch đấy.”
Nói xong, răng cô ngậm vào rái tai hắn, nhìn rái tai của hắn từ màu hồng hiện lên vảy màu vàng nhàn nhạt, cuối cùng biến thành màu đỏ như máu.
Hắn kéo cô tới trước mặt, ánh mắt tối sầm.
Chỉ một cái xoay người, không biết từ lúc nào trên người cô chỉ còn lại mỗi một cái yếm nhỏ, yếm nhỏ màu trắng buộc qua eo của cô, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, kiều diễm mĩ lệ.
Đôi mắt cô lóng lánh, giống như một dây mây mảnh mai quấn quanh gốc đại thụ cường tráng, tham lam hấp thu chất dinh dưỡng từ cây đại thụ.
“Niệm Niệm, đừng nghịch mà.”
Bàn tay của hắn giữ ở em cô, đầu ngón tay hơi dùng sức tỏ rõ hắn đang kiềm chế.
“Nhưng mà, ta muốn…”
Lời này giống như con kiến cuối cùng vượt qua con đê ngàn dặm, nhỏ bé, nhẹ bẫng như lông chim mà tùy tiện phá vỡ con đê hắn vất vả lắm mới dựng lên được.
Ở thế giới tự nhiên, thỏa mãn giống cái của mình là bản năng và cũng là sứ mệnh của giống đực.
Hắn không thể bởi vì vì sự vô năng của bản thân, để cho giống cái của mình không được thỏa mãn.
Mà sau hành động của mình thì Sơ Niệm vô cùng hối hận.
Vốn chỉ định đùa chứ không tính làm thật, muốn làm cho hắn không coi mình là không khí nữa, kết quả cô lại được coi trọng quá, đem dây buộc mình.
Đường hầm vốn là chỉ cao hơn rắn lớn một chút, chiều rộng nhiều lắm chỉ chứa được ba người, hoàn cảnh tối tăm chật hẹp giống như cái lò hấp, nhiệt độ không ngừng tăng lên, làm cho hai người giống như tôm luộc, chỉ có thể nằm la liệt ở đáy nồi, trừ phi một con tôm tình nguyện dựa thành nồi, hai con tôm cùng đứng lên, mới có đủ không gian hoạt động.
Cuối cùng con tôm tựa vào thành nồi là rắn lớn.
Sơ Niệm coi như con tôm có thể tự do hoạt động, ôn lại giờ học yoga đã học ở đại học, thậm chí còn hoàn thành những động tác có độ khó cao mà lúc thi không cách nào hoàn thành được.
Đá dạ quang bị vứt bỏ, ở một góc đường hầm tỏa ra một vũ điệu uyển chuyển.
Uốn dẻo như vậy dĩ nhiên là dây chằng sẽ bủn rủn, cũng may hắn có lực, người Sơ Niệm người cũng đủ độ dẻo dai và đàn hồi, thành công vượt qua bài thi.
Cô giống như vừa được vớt từ trong nước ra vậy, treo ở trên người người đàn ông, được mang về hang.
Ngủ liền tù tì mười mấy tiếng, lần nữa tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Sơ Niệm vỗ vỗ trán: “Ôi! Đậu phụ của ta!”
Quả thật là sắc đẹp làm người ta mụ mị.
Ngày hôm qua rõ ràng là phải mang đậu phụ đến kho lạnh để đông, không ngờ cuối cùng làm xong chuyện xấu thì quên sạch. Nghĩ đến đường hầm kia, Sơ Niệm lại không nhịn được mặt đỏ lên.
Cô vội mặc quần áo, lúc duỗi chân đau đến xuýt xoa.
Khi còn bé cô cũng cùng đám trẻ chạy tới chạy lui khắp núi, tố chất thân thể không tệ, xoạc một cái là xuống, lại có thể dễ dàng đứng lên.
Lên đại học còn chọn học yoga.
Nhưng không ngờ ngày hôm qua xoạc chân lại làm gân cốt cô đau mỏi, như là kéo lại chân vậy.
Quả nhiên tuổi tác lớn rồi.
Lúc cô đang cảm thán, có người tiến vào hang.
“Niệm Niệm, muốn ăn gì không?”
Sơ Niệm lắc đầu: “Ta phải đi để đậu phụ lên.”
“Đậu phụ ta đã đưa đến kho lạnh rồi.”
Hôm qua, sau khi thấy Niệm Niệm đã ngủ rồi, hắn lập tức đi cất đồ.
Nghe vậy, Sơ Niệm yên tâm hơn nhiều.
Đậu phụ còn lại đã được ngâm trong nước muối, để đến bây giờ hoàn toàn không có vấn đề.
Sơ Niệm lại ở trong chăn chầm chậm duỗi chân một lúc, cảm thấy quen dần mới từ từ mặc quần vào.
Rắn lớn đã làm xong cháo, cũng đã chuẩn bị xong bánh mì. Sơ Niệm nhìn đậu phụ, thèm chảy cả nước miếng.
Cô chọn một khối đậu phụ cắt thành miếng nhỏ, trong nồi không bỏ mỡ heo, mà cho một miếng mỡ bò.
Mỡ bò màu trắng gặp nhiệt chậm rãi tan thành dầu nóng sôi lăn tăn, Sơ Niệm thả ớt đỏ vào, đảo vài cái mùi cay bèn xộc ra, phả vào mặt, xào đến khi dầu chuyển màu đỏ lại cho thêm những gia vị khác, mùi vị kích thích làm Sơ Niệm hắt hơi một cái, trong đáy mắt lại đầy nụ cười.
Mùi này, quá tuyệt.
Xào thơm gia vị thì vớt ra, đậu hủ dễ hút các thứ xung quanh vào, nếu như để bã hương liệu bị hút vào trong đậu phụ, sẽ mất đi sự non mềm của đậu phụ.
Đậu phụ trắng nõn tắm trong lớp dầu khoác lên lớp áo mới đỏ au, sau khi thêm nước đun liu riu, thấm đầy vị nước sốt.
Mặc dù buổi sáng phần lớn thường ăn uống tương đối thanh đạm.
Nhưng mà cay nóng hấp dẫn như vậy ai mà nhịn cho được.
Rắn lớn cũng coi như đã thích ứng vị cay rồi, nhưng mà màu đỏ au như vậy, hắn vẫn hơi do dự một chút.
Ngược lại Sơ Niệm thì cầm đũa khoắng lia lịa, thậm chí dùng cả muỗng, không biết là vì hưng phấn hay là vì cay, cô mặt đỏ bừng cười nói: “Mau nếm thử đi, sốt xào từ mỡ bò vừa cay vừa thơm nấu đậu phụ ngon vô cùng!”
Mỡ bò có thể làm mùi thơm và vị cay của ớt càng dậy, vào miệng trơn mềm lại thêm thơm cay nở rộ trong miệng, sảng khoái suốt cả ngày.
Bánh mì ăn cùng với đậu phụ xào ớt mỡ bò, còn có cháo hoa, chẳng ra thể loại gì, nhưng thỏa mãn cơn thèm ăn.
Cô thích đồ ngọt, nhưng cũng không ngăn cản được cô cũng thích khẩu vị mạnh mẽ như vậy.
Ăn xong, hôm nay Sơ Niệm cũng không có ý định đi ra ngoài.
Chuyện tối hôm qua đột nhiên khiến cô nổi lên hứng thú với yoga.
Tuy rằng lúc nào cô cũng la hét muốn giảm cân, nhưng cũng chỉ là khẩu hiệu kêu vang mà thôi, còn hành động thì chậm chạp chẳng thấy đâu.
Lúc trước cô có lên kế hoạch ăn ít đi, vận động nhiều lên, thậm chí còn lập hẳn một thời gian biểu, sáng dậy sau khi rời giường sẽ chạy bộ buổi sáng, chạy quanh cái sân nhỏ của cô mấy vòng, sau đó mới ăn sáng.
Nhưng mà kế hoạch không theo kịp biến hóa, chỉ cần cùng rắn lớn làm chuyện xấu, cô nhất định sẽ nằm lì trên giường.
Lúc không làm chuyện xấu, cô cũng sẽ tìm các loại lý do thuyết phục bản thân.
Tối hôm qua ngủ muộn, thôi, ngủ bù lúc nữa vậy.
Hôm nay thời tiết có vẻ không tốt lắm, chắc sắp sửa mưa rồi.
Hai ngày nữa là tới kỳ kinh nguyệt, mình không thể vận động.
Cùng lắm thì hôm nay ăn ít đi một tí, coi như vận động rồi.
Nhưng mà sự thật là, mười ngày nhiều nhất sáng sớm ra ngoài chạy bộ được một hai ngày. Càng khỏi nói mùa xuân thì buồn ngủ, mùa hè mặt trời quá gắt, mùa thu thì uể oải, mùa đông lại quá lạnh.
Như vậy, sao không thay vì chạy bộ sáng sớm thì mình đổi thành yoga, tập yoga nhiều một chút không chỉ có thể rèn luyện thân thể, ra mồ hôi, còn có thể làm đẹp dáng, tăng thêm khí chất.
Sơ Niệm chồng mấy tấm da thú lên, may thành một cái thảm yoga.
Thay bộ quần áo nhẹ, dễ hoạt động, xoạc chân nằm úp sấp trên đó thử cảm nhận một chút.
Dùng đến mấy tấm da thú, quả nhiên rất mềm.
Nằm một lúc, cô mới hít sâu một hơi, bắt đầu làm nóng người đơn giản.
Lâu rồi không vận động dẻo như vậy, cô xoay kỹ khớp cổ, lại duỗi vai gáy eo, cảm giác thân thể đã thả lỏng, mới hào hứng tiến hành bài yoga thời đại học.
Có lẽ bây giờ thể chất của cô đã cải thiện rất nhiều, có khí lực, cũng rắn chắc, sau một bài yoga, cô cũng chỉ hơi thở dốc, cảm thấy thân thể quả thật nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Điều này cũng cho cô rất nhiều tự tin, bắt đầu thử xoạc chân.
Hôm qua đã đứng xoạc chân được, bây giờ xoạc ở đệm yoga thì có gì khó?
Sơ Niệm tràn đầy tự tin bắt đầu, rất dễ dàng đã xoạc được chín mươi độ, cô mỉm cười tiếp tục, nụ cười đột nhiên đông cứng trên mặt.
Vừa vặn rắn lớn thu dọn xong phòng bếp vệ sinh tới, Sơ Niệm nháy nháy mắt nhờ giúp đỡ.
“A…”
“Ta…”
Rắn lớn nhìn tư thế vặn vẹo hết sức quái dị của cô, còn có khóe miệng dương lên, nhất thời không liên tưởng đến cô bị đau.
Sơ Niệm không dám nhúc nhích quá mạnh, chỉ có thể méo miệng nói: “Mau! Cứu ta!”
“Ta bị chuột rút!”
Ở vào tình huống này, phản ứng đầu tiên của người ta chính là thoát khỏi hiện trạng này đã rồi quay lại.
Sau lưng có trướng ngại, cô tiếp tục vùng ra, hoàn toàn thoát khỏi trở lực sau lưng.
Tiếng rách toạc lớn hơn vang lên.
Lúc Sơ Niệm quay đầu lại, thấy trên vách đá mắc mảnh vải áo của mình. Mà sau lưng cô thì mát mát, quần áo giống như lá rụng mùa thu, xốc xếch không chịu nổi.
Mùa hè vốn đã mặc ít, bên trong mỗi cái yếm lại càng mát.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt đen lay láy đầy vô tội, giống như đang nói ta không cố ý vậy.
Nhưng đôi mắt long lanh nước ở chỗ hắn chính là cố ý.
Hắn lại tiến đến gần, Sơ Niệm khó mở miệng, nhắm mắt lại cảm nhận được cái ôm vào trong ngực hắn, có hơi thở lướt qua bên tai, cuối cùng rơi xuống sau lưng.
Trước mũi đều là mùi của hắn, một đôi tay thô ráp rơi xuống lưng cô.
Sơ Niệm nín thở, nghe được mình đỉnh đầu truyền tới một tiếng thở dài: “Niệm Niệm, áo này sợ là không mặc được nữa rồi.”
“?”
Sơ Niệm mở mắt ra, trước mắt chính là ngực đàn ông, hắn cúi đầu, nghiêm túc nhìn xem áo của cô có thể mặc tiếp hay không.
Sơ Niệm: “???”
Có thế thôi?!?
Tên đàn ông này có phải có chỗ nào không bình thường hay không.
Sau khi xác định áo của cô quả thật không thể mặc nữa, rắn lớn cởi áo của mình ra, khoác lên vai Sơ Niệm, còn chu đáo cài lại cho cô.
“Trên núi lạnh, Niệm Niệm mặc nhiều một chút.”
Rắn lớn quan tâm nói.
Thế này xem ra vừa rồi hắn nhìn cô mặc yếm đúng là có dụng ý khác.
Là dụng tâm quan tâm cô có lạnh hay không.
Thế này cũng có thể nhịn được, còn gì mà không nhịn được nữa.
Lúc rắn lớn xoay người định cầm lấy đậu phụ thay cô, Sơ Niệm lập tức nhảy lên lưng hắn, tay bám chặt lấy cổ hắn, hung hăng cắn một cái.
Trên làn da màu mật xuất hiện một hàng dấu răng hồng hồng.
Sơ Niệm dùng hết sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, khí lực này nếu dùng trên người người đàn ông khác sợ là có thể mất miếng thịt, hơn nữa phải đau muốn chết.
Nhưng rắn lớn lại không phải đàn ông bình thường.
Hắn hít sâu một hơi, lỗ tai đỏ lên, xấu hổ lại hưng phấn.
“Niệm Niệm, đừng nghịch.”
Hắn đè nén dục vọng của mình, hai tay đỡ lấy cô gái đang treo trên người, che chở cho cô không bị ngã xuống.
Sơ Niệm ghé lại gần bên tai hắn, thì thầm: “Không đấy, ta cứ thích nghịch đấy.”
Nói xong, răng cô ngậm vào rái tai hắn, nhìn rái tai của hắn từ màu hồng hiện lên vảy màu vàng nhàn nhạt, cuối cùng biến thành màu đỏ như máu.
Hắn kéo cô tới trước mặt, ánh mắt tối sầm.
Chỉ một cái xoay người, không biết từ lúc nào trên người cô chỉ còn lại mỗi một cái yếm nhỏ, yếm nhỏ màu trắng buộc qua eo của cô, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, kiều diễm mĩ lệ.
Đôi mắt cô lóng lánh, giống như một dây mây mảnh mai quấn quanh gốc đại thụ cường tráng, tham lam hấp thu chất dinh dưỡng từ cây đại thụ.
“Niệm Niệm, đừng nghịch mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay của hắn giữ ở em cô, đầu ngón tay hơi dùng sức tỏ rõ hắn đang kiềm chế.
“Nhưng mà, ta muốn…”
Lời này giống như con kiến cuối cùng vượt qua con đê ngàn dặm, nhỏ bé, nhẹ bẫng như lông chim mà tùy tiện phá vỡ con đê hắn vất vả lắm mới dựng lên được.
Ở thế giới tự nhiên, thỏa mãn giống cái của mình là bản năng và cũng là sứ mệnh của giống đực.
Hắn không thể bởi vì vì sự vô năng của bản thân, để cho giống cái của mình không được thỏa mãn.
Mà sau hành động của mình thì Sơ Niệm vô cùng hối hận.
Vốn chỉ định đùa chứ không tính làm thật, muốn làm cho hắn không coi mình là không khí nữa, kết quả cô lại được coi trọng quá, đem dây buộc mình.
Đường hầm vốn là chỉ cao hơn rắn lớn một chút, chiều rộng nhiều lắm chỉ chứa được ba người, hoàn cảnh tối tăm chật hẹp giống như cái lò hấp, nhiệt độ không ngừng tăng lên, làm cho hai người giống như tôm luộc, chỉ có thể nằm la liệt ở đáy nồi, trừ phi một con tôm tình nguyện dựa thành nồi, hai con tôm cùng đứng lên, mới có đủ không gian hoạt động.
Cuối cùng con tôm tựa vào thành nồi là rắn lớn.
Sơ Niệm coi như con tôm có thể tự do hoạt động, ôn lại giờ học yoga đã học ở đại học, thậm chí còn hoàn thành những động tác có độ khó cao mà lúc thi không cách nào hoàn thành được.
Đá dạ quang bị vứt bỏ, ở một góc đường hầm tỏa ra một vũ điệu uyển chuyển.
Uốn dẻo như vậy dĩ nhiên là dây chằng sẽ bủn rủn, cũng may hắn có lực, người Sơ Niệm người cũng đủ độ dẻo dai và đàn hồi, thành công vượt qua bài thi.
Cô giống như vừa được vớt từ trong nước ra vậy, treo ở trên người người đàn ông, được mang về hang.
Ngủ liền tù tì mười mấy tiếng, lần nữa tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Sơ Niệm vỗ vỗ trán: “Ôi! Đậu phụ của ta!”
Quả thật là sắc đẹp làm người ta mụ mị.
Ngày hôm qua rõ ràng là phải mang đậu phụ đến kho lạnh để đông, không ngờ cuối cùng làm xong chuyện xấu thì quên sạch. Nghĩ đến đường hầm kia, Sơ Niệm lại không nhịn được mặt đỏ lên.
Cô vội mặc quần áo, lúc duỗi chân đau đến xuýt xoa.
Khi còn bé cô cũng cùng đám trẻ chạy tới chạy lui khắp núi, tố chất thân thể không tệ, xoạc một cái là xuống, lại có thể dễ dàng đứng lên.
Lên đại học còn chọn học yoga.
Nhưng không ngờ ngày hôm qua xoạc chân lại làm gân cốt cô đau mỏi, như là kéo lại chân vậy.
Quả nhiên tuổi tác lớn rồi.
Lúc cô đang cảm thán, có người tiến vào hang.
“Niệm Niệm, muốn ăn gì không?”
Sơ Niệm lắc đầu: “Ta phải đi để đậu phụ lên.”
“Đậu phụ ta đã đưa đến kho lạnh rồi.”
Hôm qua, sau khi thấy Niệm Niệm đã ngủ rồi, hắn lập tức đi cất đồ.
Nghe vậy, Sơ Niệm yên tâm hơn nhiều.
Đậu phụ còn lại đã được ngâm trong nước muối, để đến bây giờ hoàn toàn không có vấn đề.
Sơ Niệm lại ở trong chăn chầm chậm duỗi chân một lúc, cảm thấy quen dần mới từ từ mặc quần vào.
Rắn lớn đã làm xong cháo, cũng đã chuẩn bị xong bánh mì. Sơ Niệm nhìn đậu phụ, thèm chảy cả nước miếng.
Cô chọn một khối đậu phụ cắt thành miếng nhỏ, trong nồi không bỏ mỡ heo, mà cho một miếng mỡ bò.
Mỡ bò màu trắng gặp nhiệt chậm rãi tan thành dầu nóng sôi lăn tăn, Sơ Niệm thả ớt đỏ vào, đảo vài cái mùi cay bèn xộc ra, phả vào mặt, xào đến khi dầu chuyển màu đỏ lại cho thêm những gia vị khác, mùi vị kích thích làm Sơ Niệm hắt hơi một cái, trong đáy mắt lại đầy nụ cười.
Mùi này, quá tuyệt.
Xào thơm gia vị thì vớt ra, đậu hủ dễ hút các thứ xung quanh vào, nếu như để bã hương liệu bị hút vào trong đậu phụ, sẽ mất đi sự non mềm của đậu phụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đậu phụ trắng nõn tắm trong lớp dầu khoác lên lớp áo mới đỏ au, sau khi thêm nước đun liu riu, thấm đầy vị nước sốt.
Mặc dù buổi sáng phần lớn thường ăn uống tương đối thanh đạm.
Nhưng mà cay nóng hấp dẫn như vậy ai mà nhịn cho được.
Rắn lớn cũng coi như đã thích ứng vị cay rồi, nhưng mà màu đỏ au như vậy, hắn vẫn hơi do dự một chút.
Ngược lại Sơ Niệm thì cầm đũa khoắng lia lịa, thậm chí dùng cả muỗng, không biết là vì hưng phấn hay là vì cay, cô mặt đỏ bừng cười nói: “Mau nếm thử đi, sốt xào từ mỡ bò vừa cay vừa thơm nấu đậu phụ ngon vô cùng!”
Mỡ bò có thể làm mùi thơm và vị cay của ớt càng dậy, vào miệng trơn mềm lại thêm thơm cay nở rộ trong miệng, sảng khoái suốt cả ngày.
Bánh mì ăn cùng với đậu phụ xào ớt mỡ bò, còn có cháo hoa, chẳng ra thể loại gì, nhưng thỏa mãn cơn thèm ăn.
Cô thích đồ ngọt, nhưng cũng không ngăn cản được cô cũng thích khẩu vị mạnh mẽ như vậy.
Ăn xong, hôm nay Sơ Niệm cũng không có ý định đi ra ngoài.
Chuyện tối hôm qua đột nhiên khiến cô nổi lên hứng thú với yoga.
Tuy rằng lúc nào cô cũng la hét muốn giảm cân, nhưng cũng chỉ là khẩu hiệu kêu vang mà thôi, còn hành động thì chậm chạp chẳng thấy đâu.
Lúc trước cô có lên kế hoạch ăn ít đi, vận động nhiều lên, thậm chí còn lập hẳn một thời gian biểu, sáng dậy sau khi rời giường sẽ chạy bộ buổi sáng, chạy quanh cái sân nhỏ của cô mấy vòng, sau đó mới ăn sáng.
Nhưng mà kế hoạch không theo kịp biến hóa, chỉ cần cùng rắn lớn làm chuyện xấu, cô nhất định sẽ nằm lì trên giường.
Lúc không làm chuyện xấu, cô cũng sẽ tìm các loại lý do thuyết phục bản thân.
Tối hôm qua ngủ muộn, thôi, ngủ bù lúc nữa vậy.
Hôm nay thời tiết có vẻ không tốt lắm, chắc sắp sửa mưa rồi.
Hai ngày nữa là tới kỳ kinh nguyệt, mình không thể vận động.
Cùng lắm thì hôm nay ăn ít đi một tí, coi như vận động rồi.
Nhưng mà sự thật là, mười ngày nhiều nhất sáng sớm ra ngoài chạy bộ được một hai ngày. Càng khỏi nói mùa xuân thì buồn ngủ, mùa hè mặt trời quá gắt, mùa thu thì uể oải, mùa đông lại quá lạnh.
Như vậy, sao không thay vì chạy bộ sáng sớm thì mình đổi thành yoga, tập yoga nhiều một chút không chỉ có thể rèn luyện thân thể, ra mồ hôi, còn có thể làm đẹp dáng, tăng thêm khí chất.
Sơ Niệm chồng mấy tấm da thú lên, may thành một cái thảm yoga.
Thay bộ quần áo nhẹ, dễ hoạt động, xoạc chân nằm úp sấp trên đó thử cảm nhận một chút.
Dùng đến mấy tấm da thú, quả nhiên rất mềm.
Nằm một lúc, cô mới hít sâu một hơi, bắt đầu làm nóng người đơn giản.
Lâu rồi không vận động dẻo như vậy, cô xoay kỹ khớp cổ, lại duỗi vai gáy eo, cảm giác thân thể đã thả lỏng, mới hào hứng tiến hành bài yoga thời đại học.
Có lẽ bây giờ thể chất của cô đã cải thiện rất nhiều, có khí lực, cũng rắn chắc, sau một bài yoga, cô cũng chỉ hơi thở dốc, cảm thấy thân thể quả thật nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Điều này cũng cho cô rất nhiều tự tin, bắt đầu thử xoạc chân.
Hôm qua đã đứng xoạc chân được, bây giờ xoạc ở đệm yoga thì có gì khó?
Sơ Niệm tràn đầy tự tin bắt đầu, rất dễ dàng đã xoạc được chín mươi độ, cô mỉm cười tiếp tục, nụ cười đột nhiên đông cứng trên mặt.
Vừa vặn rắn lớn thu dọn xong phòng bếp vệ sinh tới, Sơ Niệm nháy nháy mắt nhờ giúp đỡ.
“A…”
“Ta…”
Rắn lớn nhìn tư thế vặn vẹo hết sức quái dị của cô, còn có khóe miệng dương lên, nhất thời không liên tưởng đến cô bị đau.
Sơ Niệm không dám nhúc nhích quá mạnh, chỉ có thể méo miệng nói: “Mau! Cứu ta!”
“Ta bị chuột rút!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro