Chương 118
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Để bóc cua, Sơ Niệm phải dùng các loại công cụ bóc vỏ, còn người đàn ông dường như vẫn chỉ cần dùng mỗi đôi tay, đơn giản đã bỏ được vỏ cua ra, bỏ thịt cua vào trong khay trước mặt hai người.
Một miếng thịt cua tươi ngọt, thêm một ngụm rượu gạo ngọt thanh, cay nóng ngòn ngọt lan trong miệng, dư vị khó quên, có một phong vị khác.
Sơ Niệm bưng ly rượu cười hạnh phúc: “Cửu Di, chàng cũng nếm thử một chút đi.”
Mặc dù rượu không phải được làm từ gạo nếp, nhưng cũng thơm ngọt cay cay, mang mùi rượu nhàn nhạt, lại không quá nồng. Mùi này nhất định hắn cũng thích.
Rắn lớn học theo Sơ Niệm nhấp một ngụm, kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt rắn nhỏ dài cũng to tròn long lanh.
Bình thường ở trước mặt người ngoài rắn lớn sẽ cố gắng khống chế độ to nhỏ của mắt mình cho phù hợp với dáng vẻ của con người, tránh bị những người khác phát hiện ra thân phận thật của hắn.
Còn ở trước mặt Sơ Niệm, hắn sẽ trong trạng thái hoàn toàn buông lỏng.
Đồng tử rắn nhỏ dài, giống như mắt mèo vậy, thay đổi theo tâm trang hỉ nộ ái ố.
Hắn là một tên mặt liệt lạnh lùng, Sơ Niệm toàn dựa vào đôi dồng tử rắn để phán đoán tâm trạng của hắn.
Ví dụ như lúc này, đồng tử của hắn tròn xoe, trong mắt có ánh sao lấp lánh, giống như phát sáng vậy.
Điều này thể hiện bây giờ hắn đang rất vui vẻ, rất thích thứ trước mắt này.
Sau khi nhấp một chút thử mùi vị, rắn lớn một hớp đã uống sạch bay ly rượu trước mặt.
Sơ Niệm lên tiếng định nhắc nhở hắn một chút, mặc dù rượu gạo uống thì ngọt, nhưng nồng độ thật ra cao hơn rượu nho với bia rất nhiều lần, hơn nữa tác dụng về sau cũng rất mạnh.
Nhưng suy nghĩ một chút, rắn lớn cũng không biết rượu nho với bia là cái gì.
Hơn nữa nhìn hắn cũng không giống như là người dễ say rượu.
Nên thôi không nói gì nữa.
Một miếng thịt cua, một hớp rượu.
Sơ Niệm dần dần sinh ra ảo giác năm nào, đầu óc cũng bắt đầu nâng nâng.
Mắt cá chân đột nhiên bị một cái đuôi rắn mát mát quấn lấy, Sơ Niệm đứng bật dậy, muốn nhìn xem cổ chân mình có cái gì, nhưng vừa mới đứng lên cô đã thấy váng đầu hoa mắt, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, thuận theo cái ghế thò tay xuống tóm lấy cái thứ đang quấn ở chân mình.
Nhưng cô vừa cúi đầu nhìn một cái, phát hiện thứ đồ kỳ quái đó hóa ra là một con rắn.
Cô sửng sốt một chút, rồi khóc lớn: “Oa oa oa oa, rắn.”
“Niệm Niệm?”
Rắn lớn nghe tiếng cô khóc cũng chui xuống dưới gầm bàn, cái bàn vốn cũng coi như lớn.
Gò má cô đỏ lựng, giống như bị ráng mây hồng bao phủ. Đôi mắt to ầng ậng nước mắt, nhìn là biết bị dọa sợ.
Thấy rắn lớn vào, lông mày cô nhăn chặt lại, ấm ức mỉu môi, nức nở tố cáo: “Cửu Di, ta bị rắn quấn hu hu hu…”
Cô trực tiếp từ dưới gầm bàn bò qua, một người một rắn ôm lấy nhau ở dưới gầm bàn chật chội.
Sơ Niệm tủi thân khóc thút thít, còn chật vật xoay người, lộ cái mắt cá chân mình ra: “Nhìn này, chính là con rắn màu vàng này.”
Chứng cớ xác thật.
Rắn lớn cũng không thể nào cãi lại.
Hắn kéo cô gái nhỏ vào trong ngực, thu lại đuôi rắn của mình, bỏ vào tay cô.
Tay Sơ Niệm run run, mắt rưng rưng nhìn hắn, tựa như muốn nói, ta tin tưởng chàng như vậy, chàng lại nhẫn tâm không cứu ta, còn muốn hại ta.
Ánh mắt rắn lớn trong sáng, nhìn có vẻ như đã tỉnh táo, hắn rủ rỉ: “Nàng sờ nó đi, nó không cắn đâu.”
Dù gì thứ có thể cắn người, hắn cất kỹ lắm.
Sơ Niệm nhắm tịt mắt lại, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Đuôi rắn nho nhỏ giống như đang lấy lòng cô, từ từ quấn lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng cọ một cái.
“Nó đang chơi với nàng này, Niệm Niệm, ngoan, mở mắt nhìn một chút.”
Người đàn ông thủ thỉ sát bên tai cô.
Sơ Niệm nửa tin nửa ngờ.
Lúc mở mắt ra, thấy đuôi rắn kết một cái nơ bướm tiêu chuẩn trên ngón tay cô.
Màu vàng, rất xinh đẹp.
Sơ Niệm lấy tay kéo nơ bướm một chút, cái nơ bị mở ra, biến thành một cái vòng tay, quấn ở cổ tay cô.
“Thật sự không cắn này.”
Cô kinh ngạc thốt lên.
Phần lớn mọi người sinh ra sợ rắn chủ yếu là bởi vì sợ bị cắn, một khi phát hiện thứ này hoàn toàn vô hại thì sẽ không sợ hãi như vậy nữa.
Sau khi phát hiện rắn lớn không cắn người, Sơ Niệm rụt rè chạm nó một cái, nó thân thiết nằm trong lòng bàn tay Sơ Niệm, mặc cô thích làm gì thì làm.
Rắn lớn hạ thấp giọng dụ dỗ: “Nàng muốn hôn nó không?”
Sơ Niệm lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Mặc dù con rắn này nhìn rất ngoan, nhưng mà nó là một con rắn!
Hắn từ từ đến gần cô gái nhỏ, dùng giọng điệu vừa dịu dàng lại ngang ngược nói: “Nàng muốn hôn nó.”
Giọng nói trầm trầm, mê hoặc lòng người, giống như hoa anh túc gây nghiện càng tăng thêm khát vọng trong Sơ Niệm.
Cô không kìm được lòng mình, thận trọng nhích tới gần cái đuôi rắn kia, hôn một cái lên chóp đuôi.
Sau đó cô thấy cái đuôi nhọn giống như bị điện giật, cứng ngắc lại.
Không ngờ lại có chút đáng yêu…
“Còn sợ không?”
Tiếng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, rất êm tai, phù hợp mẫu đàn ông mà Sơ Niệm hướng tới.
Cô ngẩng đầu, đập vào mắt là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Khuôn mặt hắn tuấn tú, đẹp đẽ tinh xảo. Mái tóc vàng nhu hòa bớt khí thế của hắn, nhưng thần thái của hắn vẫn hết sức lạnh lùng như cũ, thoạt nhìn là một người không hề dễ gần chút nào.
Hóa ra người vừa nãy vẫn luôn dẫn dắt cô để cho cô đỡ sợ chính là chàng trai này.
“Chàng là ai vậy?”
“Chàng đẹp trai thật đấy.”
Rượu vào lớn gan hẳn, Sơ Niệm duỗi thẳng tay ra, hôn chụt một cái trên mặt hắn, cười hì hì: “Lành lạnh.”
Nói rồi, cô lại ngoi người lên, trực tiếp áp mặt mình lên má hắn, nhắm mắt lại nói: “Thật thoải mái.”
Trong lúc cô đang ăn đậu hủ của anh đẹp trai, có thứ gì đó quấn lấy chân cô.
Lớp vảy màu vàng cùng với da dẻ trắng nõn của cô tạo thành khác biệt rõ ràng, nhìn vừa cấm kỵ lại thanh thuần gợi cảm.
Đuôi rắn hơi dùng sức, để lại dấu vết hồng nhạt trên da thịt cô, vảy rắn in lên dấu vết thuộc về mình.
Sơ Niệm nhỏ giọng rên lên: “Đau…”
Cái đuôi dần dần cuốn chặt lại của rắn lớn chợt khựng lại, xộc đến trước mặt cô xác nhận: “Niệm Niệm, ta là ai?”
Cô rõ ràng đã mơ hồ lắm rồi, hai tay nâng mặt hắn, cười nói: “Là tình nhân trong mộng của ta.”
Người đàn ông cau mày, sửa lại lời của cô: “Niệm Niệm, ta là Cửu Di.”
“Cửu Di.”
Sơ Niệm lặp lại hai lần “Cửu Di”, dướn đến hôn lên môi của hắn: “Cửu Di, ta nóng quá.”
Có vẻ cô cô đang say khướt này cuối cùng cùng nhớ ra hắn là ai.
Không thể không nói, ở trạng thái mơ mơ màng màng này cô quả thật rất to gan, hôn hắn một cái sau lại bắt đầu sờ loạn lên người hắn, thậm chí sờ hắn vảy bụng của hắn tán dương: “Chàng nhìn chàng này, nguy nga lộng lẫy thế này, đẹp biết bao.”
Sờ một lượt, tay cô dừng lại ở một vị trí, tò mò xoa xoa, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Cửu Di, chàng nóng quá, mọc mụn lên rồi này.”
Vì động tác này của cô, rắn lớn hít một hơi thật sâu, lại gần mang theo hương rượu gạo: “Niệm Niệm, nơi đó không phải mụn.”
“Không phải mụn?”
Gầm bàn thật sự quá chật hẹp, Sơ Niệm bây giờ gần như là nằm trên ngực người đàn ông, cô chật vật dán lên người hắn trượt xuống dưới, muốn nhìn xem nơi đó đến rốt cục là cái gì.
Sau hai lần đều thất bại, cô đổi sang một hướng khác, ở trên người hắn xoay một vòng, cuối cùng cũng thấy được diện mạo dưới lớp vảy, hưng phấn nói: “Thật không phải mụn, là gai!”
Cô lại nói: “Một cái phía trên có gai, một cái không có.”
“Nhưng tại sao lại có gai lớn như vậy chứ?”
Cô băn khoăn một chút, rồi nói chắc chắn: “Sau này chàng không được ăn cay nữa, bị nóng quá nghiêm trọng.”
Bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ soạng khắp nơi, người đàn ông lại hít một hơi khí lạnh, dùng cái đuôi cuốn lấy cô.
Tấm da thú phủ trên bàn bị tay cô kéo xuống, gốm sứ cùng đồ dùng rơi tung tóe xuống đầy đất, chỉ còn có trên mặt bàn là sạch sẽ nhất.
Rắn lớn đặt cô lên mặt bàn, để cô ngồi nghiêm chỉnh, mình đi yên tĩnh một chút, tiện thể dọn đám mảnh vỡ trên mặt đất, nhưng cô ở trên bàn nhảy lên, ôm chặt cái đuôi của hắn không buông, miệng la hét: “Ta nóng, muốn đuôi rắn.”
“Niệm Niệm.”
Ánh mắt người đàn ông dần sâu thẳm, cô gái nhỏ không chút mảy may phát hiện, vẫn ôm đuôi rắn thật chặt như cũ, gò má mơn mởn dính lên cọ lấy cọ để.
Cọ một lúc nóng lên, cô dần cảm thấy không thỏa mãn, cô dán cả người cả tứ chi lên. Giống như nhưng dải lụa mềm mại quấn lấy đuôi hắn.
Quấn quít như vậy ở trong tộc rắn chính là tín hiệu cầu hoan.
Mặc dù cô gái nhỏ không có đuôi rắn.
Rắn lớn thả cô trên bàn đá, quần áo da thú đã xốc xếch bị hắn dùng đuôi rắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Màu trắng cùng màu vàng quấn quýt lấy nhau, giống như thử phối ra màu sắc mới để tô lên tranh thủy mặc vậy.
Hai loại màu sắc muốn tạo thành màu hợp sắc mới, đầu tiên cần phải pha trộn vào, màu này trộn lẫn vào màu kia, nhanh chóng khuấy đều lên, cuối cùng mới có thể thành công tạo thành một loại màu sắc mới.
Cái đuôi nhọn màu vàng thử thăm dò qua, thò vào bảng màu đã có đủ thuốc màu nổi lên từng vòng gợn sóng, thử trộn màu.
Khi đã chắc chắn hai bên có thể tiến hành pha màu, mới chậm rãi chính thức dùng bút bắt đầu trộn màu.
Đây là lần đầu tiên hắn không biến thành hình người.
Chỉ cần cô gái nhỏ có chút chống cự là hắn sẽ dừng lại.
Nhưng mà cô chỉ nhìn nhìn bảng màu, tự mình pha màu: “Có mà chàng không dám.”
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Sơ Niệm thức dậy, hai người đã ở ngủ trên chiếu cói, cảm giác rõ ràng bên dưới khiến cho cô từ từ hồi tưởng lại chuyện hoang đường tối hôm qua, còn có những chuyện không dám có lần sau.
Sau lưng cô là người đàn ông vẫn còn say ngủ.
Thật không ngờ men rượu lại có tác dụng kinh khủng như vậy, làm cho người ta không biết phải làm sao.
Cô lại còn nhớ rõ ràng tối qua mình đã làm những gì, đã nói ra những lời gì.
Trong nháy mắt mặt Sơ Niệm đỏ bừng giống như vừa mới bôi phấn vậy, loại đỏ khác thường này nhanh chóng lan tới toàn thân.
Cô muốn bỏ trốn ngay lập tức!
Rời khỏi trái đất xinh đẹp này!
Cô cựa cựa người, muốn xuống khỏi đám cói, nhưng mà lúc này mới đột nhiên nhận ra, hai chân mình vẫn bị đuôi rắn quấn vòng thật chặt như cũ, lấy một loại tư thế tuyệt đối chiếm làm của riêng.
Hoạt động hoạt sắc sinh hương tối hôm qua một người một rắn làm vẫn đang tiếp diễn.
Mấu chốt nhất là, con rắn nào đó say rượu bất tỉnh, cô thụi hắn mấy cú hắn cũng không phản ứng, ngược lại còn ôm chặt hơn, cũng quấn chặt hơn.
Sơ Niệm cảm thấy hắn còn tiếp tục dùng sức nữa sợ là mình sắp tắt thở rồi, cô không dám động đậy, cách lớp da rắn xoa xoa cái bụng mình.
Hôm nay chỉ có thể cầu nguyện cho con rắn say rượu này mau chóng tỉnh lại.
Một miếng thịt cua tươi ngọt, thêm một ngụm rượu gạo ngọt thanh, cay nóng ngòn ngọt lan trong miệng, dư vị khó quên, có một phong vị khác.
Sơ Niệm bưng ly rượu cười hạnh phúc: “Cửu Di, chàng cũng nếm thử một chút đi.”
Mặc dù rượu không phải được làm từ gạo nếp, nhưng cũng thơm ngọt cay cay, mang mùi rượu nhàn nhạt, lại không quá nồng. Mùi này nhất định hắn cũng thích.
Rắn lớn học theo Sơ Niệm nhấp một ngụm, kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt rắn nhỏ dài cũng to tròn long lanh.
Bình thường ở trước mặt người ngoài rắn lớn sẽ cố gắng khống chế độ to nhỏ của mắt mình cho phù hợp với dáng vẻ của con người, tránh bị những người khác phát hiện ra thân phận thật của hắn.
Còn ở trước mặt Sơ Niệm, hắn sẽ trong trạng thái hoàn toàn buông lỏng.
Đồng tử rắn nhỏ dài, giống như mắt mèo vậy, thay đổi theo tâm trang hỉ nộ ái ố.
Hắn là một tên mặt liệt lạnh lùng, Sơ Niệm toàn dựa vào đôi dồng tử rắn để phán đoán tâm trạng của hắn.
Ví dụ như lúc này, đồng tử của hắn tròn xoe, trong mắt có ánh sao lấp lánh, giống như phát sáng vậy.
Điều này thể hiện bây giờ hắn đang rất vui vẻ, rất thích thứ trước mắt này.
Sau khi nhấp một chút thử mùi vị, rắn lớn một hớp đã uống sạch bay ly rượu trước mặt.
Sơ Niệm lên tiếng định nhắc nhở hắn một chút, mặc dù rượu gạo uống thì ngọt, nhưng nồng độ thật ra cao hơn rượu nho với bia rất nhiều lần, hơn nữa tác dụng về sau cũng rất mạnh.
Nhưng suy nghĩ một chút, rắn lớn cũng không biết rượu nho với bia là cái gì.
Hơn nữa nhìn hắn cũng không giống như là người dễ say rượu.
Nên thôi không nói gì nữa.
Một miếng thịt cua, một hớp rượu.
Sơ Niệm dần dần sinh ra ảo giác năm nào, đầu óc cũng bắt đầu nâng nâng.
Mắt cá chân đột nhiên bị một cái đuôi rắn mát mát quấn lấy, Sơ Niệm đứng bật dậy, muốn nhìn xem cổ chân mình có cái gì, nhưng vừa mới đứng lên cô đã thấy váng đầu hoa mắt, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, thuận theo cái ghế thò tay xuống tóm lấy cái thứ đang quấn ở chân mình.
Nhưng cô vừa cúi đầu nhìn một cái, phát hiện thứ đồ kỳ quái đó hóa ra là một con rắn.
Cô sửng sốt một chút, rồi khóc lớn: “Oa oa oa oa, rắn.”
“Niệm Niệm?”
Rắn lớn nghe tiếng cô khóc cũng chui xuống dưới gầm bàn, cái bàn vốn cũng coi như lớn.
Gò má cô đỏ lựng, giống như bị ráng mây hồng bao phủ. Đôi mắt to ầng ậng nước mắt, nhìn là biết bị dọa sợ.
Thấy rắn lớn vào, lông mày cô nhăn chặt lại, ấm ức mỉu môi, nức nở tố cáo: “Cửu Di, ta bị rắn quấn hu hu hu…”
Cô trực tiếp từ dưới gầm bàn bò qua, một người một rắn ôm lấy nhau ở dưới gầm bàn chật chội.
Sơ Niệm tủi thân khóc thút thít, còn chật vật xoay người, lộ cái mắt cá chân mình ra: “Nhìn này, chính là con rắn màu vàng này.”
Chứng cớ xác thật.
Rắn lớn cũng không thể nào cãi lại.
Hắn kéo cô gái nhỏ vào trong ngực, thu lại đuôi rắn của mình, bỏ vào tay cô.
Tay Sơ Niệm run run, mắt rưng rưng nhìn hắn, tựa như muốn nói, ta tin tưởng chàng như vậy, chàng lại nhẫn tâm không cứu ta, còn muốn hại ta.
Ánh mắt rắn lớn trong sáng, nhìn có vẻ như đã tỉnh táo, hắn rủ rỉ: “Nàng sờ nó đi, nó không cắn đâu.”
Dù gì thứ có thể cắn người, hắn cất kỹ lắm.
Sơ Niệm nhắm tịt mắt lại, hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Đuôi rắn nho nhỏ giống như đang lấy lòng cô, từ từ quấn lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng cọ một cái.
“Nó đang chơi với nàng này, Niệm Niệm, ngoan, mở mắt nhìn một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông thủ thỉ sát bên tai cô.
Sơ Niệm nửa tin nửa ngờ.
Lúc mở mắt ra, thấy đuôi rắn kết một cái nơ bướm tiêu chuẩn trên ngón tay cô.
Màu vàng, rất xinh đẹp.
Sơ Niệm lấy tay kéo nơ bướm một chút, cái nơ bị mở ra, biến thành một cái vòng tay, quấn ở cổ tay cô.
“Thật sự không cắn này.”
Cô kinh ngạc thốt lên.
Phần lớn mọi người sinh ra sợ rắn chủ yếu là bởi vì sợ bị cắn, một khi phát hiện thứ này hoàn toàn vô hại thì sẽ không sợ hãi như vậy nữa.
Sau khi phát hiện rắn lớn không cắn người, Sơ Niệm rụt rè chạm nó một cái, nó thân thiết nằm trong lòng bàn tay Sơ Niệm, mặc cô thích làm gì thì làm.
Rắn lớn hạ thấp giọng dụ dỗ: “Nàng muốn hôn nó không?”
Sơ Niệm lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Mặc dù con rắn này nhìn rất ngoan, nhưng mà nó là một con rắn!
Hắn từ từ đến gần cô gái nhỏ, dùng giọng điệu vừa dịu dàng lại ngang ngược nói: “Nàng muốn hôn nó.”
Giọng nói trầm trầm, mê hoặc lòng người, giống như hoa anh túc gây nghiện càng tăng thêm khát vọng trong Sơ Niệm.
Cô không kìm được lòng mình, thận trọng nhích tới gần cái đuôi rắn kia, hôn một cái lên chóp đuôi.
Sau đó cô thấy cái đuôi nhọn giống như bị điện giật, cứng ngắc lại.
Không ngờ lại có chút đáng yêu…
“Còn sợ không?”
Tiếng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, rất êm tai, phù hợp mẫu đàn ông mà Sơ Niệm hướng tới.
Cô ngẩng đầu, đập vào mắt là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Khuôn mặt hắn tuấn tú, đẹp đẽ tinh xảo. Mái tóc vàng nhu hòa bớt khí thế của hắn, nhưng thần thái của hắn vẫn hết sức lạnh lùng như cũ, thoạt nhìn là một người không hề dễ gần chút nào.
Hóa ra người vừa nãy vẫn luôn dẫn dắt cô để cho cô đỡ sợ chính là chàng trai này.
“Chàng là ai vậy?”
“Chàng đẹp trai thật đấy.”
Rượu vào lớn gan hẳn, Sơ Niệm duỗi thẳng tay ra, hôn chụt một cái trên mặt hắn, cười hì hì: “Lành lạnh.”
Nói rồi, cô lại ngoi người lên, trực tiếp áp mặt mình lên má hắn, nhắm mắt lại nói: “Thật thoải mái.”
Trong lúc cô đang ăn đậu hủ của anh đẹp trai, có thứ gì đó quấn lấy chân cô.
Lớp vảy màu vàng cùng với da dẻ trắng nõn của cô tạo thành khác biệt rõ ràng, nhìn vừa cấm kỵ lại thanh thuần gợi cảm.
Đuôi rắn hơi dùng sức, để lại dấu vết hồng nhạt trên da thịt cô, vảy rắn in lên dấu vết thuộc về mình.
Sơ Niệm nhỏ giọng rên lên: “Đau…”
Cái đuôi dần dần cuốn chặt lại của rắn lớn chợt khựng lại, xộc đến trước mặt cô xác nhận: “Niệm Niệm, ta là ai?”
Cô rõ ràng đã mơ hồ lắm rồi, hai tay nâng mặt hắn, cười nói: “Là tình nhân trong mộng của ta.”
Người đàn ông cau mày, sửa lại lời của cô: “Niệm Niệm, ta là Cửu Di.”
“Cửu Di.”
Sơ Niệm lặp lại hai lần “Cửu Di”, dướn đến hôn lên môi của hắn: “Cửu Di, ta nóng quá.”
Có vẻ cô cô đang say khướt này cuối cùng cùng nhớ ra hắn là ai.
Không thể không nói, ở trạng thái mơ mơ màng màng này cô quả thật rất to gan, hôn hắn một cái sau lại bắt đầu sờ loạn lên người hắn, thậm chí sờ hắn vảy bụng của hắn tán dương: “Chàng nhìn chàng này, nguy nga lộng lẫy thế này, đẹp biết bao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sờ một lượt, tay cô dừng lại ở một vị trí, tò mò xoa xoa, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Cửu Di, chàng nóng quá, mọc mụn lên rồi này.”
Vì động tác này của cô, rắn lớn hít một hơi thật sâu, lại gần mang theo hương rượu gạo: “Niệm Niệm, nơi đó không phải mụn.”
“Không phải mụn?”
Gầm bàn thật sự quá chật hẹp, Sơ Niệm bây giờ gần như là nằm trên ngực người đàn ông, cô chật vật dán lên người hắn trượt xuống dưới, muốn nhìn xem nơi đó đến rốt cục là cái gì.
Sau hai lần đều thất bại, cô đổi sang một hướng khác, ở trên người hắn xoay một vòng, cuối cùng cũng thấy được diện mạo dưới lớp vảy, hưng phấn nói: “Thật không phải mụn, là gai!”
Cô lại nói: “Một cái phía trên có gai, một cái không có.”
“Nhưng tại sao lại có gai lớn như vậy chứ?”
Cô băn khoăn một chút, rồi nói chắc chắn: “Sau này chàng không được ăn cay nữa, bị nóng quá nghiêm trọng.”
Bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ soạng khắp nơi, người đàn ông lại hít một hơi khí lạnh, dùng cái đuôi cuốn lấy cô.
Tấm da thú phủ trên bàn bị tay cô kéo xuống, gốm sứ cùng đồ dùng rơi tung tóe xuống đầy đất, chỉ còn có trên mặt bàn là sạch sẽ nhất.
Rắn lớn đặt cô lên mặt bàn, để cô ngồi nghiêm chỉnh, mình đi yên tĩnh một chút, tiện thể dọn đám mảnh vỡ trên mặt đất, nhưng cô ở trên bàn nhảy lên, ôm chặt cái đuôi của hắn không buông, miệng la hét: “Ta nóng, muốn đuôi rắn.”
“Niệm Niệm.”
Ánh mắt người đàn ông dần sâu thẳm, cô gái nhỏ không chút mảy may phát hiện, vẫn ôm đuôi rắn thật chặt như cũ, gò má mơn mởn dính lên cọ lấy cọ để.
Cọ một lúc nóng lên, cô dần cảm thấy không thỏa mãn, cô dán cả người cả tứ chi lên. Giống như nhưng dải lụa mềm mại quấn lấy đuôi hắn.
Quấn quít như vậy ở trong tộc rắn chính là tín hiệu cầu hoan.
Mặc dù cô gái nhỏ không có đuôi rắn.
Rắn lớn thả cô trên bàn đá, quần áo da thú đã xốc xếch bị hắn dùng đuôi rắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Màu trắng cùng màu vàng quấn quýt lấy nhau, giống như thử phối ra màu sắc mới để tô lên tranh thủy mặc vậy.
Hai loại màu sắc muốn tạo thành màu hợp sắc mới, đầu tiên cần phải pha trộn vào, màu này trộn lẫn vào màu kia, nhanh chóng khuấy đều lên, cuối cùng mới có thể thành công tạo thành một loại màu sắc mới.
Cái đuôi nhọn màu vàng thử thăm dò qua, thò vào bảng màu đã có đủ thuốc màu nổi lên từng vòng gợn sóng, thử trộn màu.
Khi đã chắc chắn hai bên có thể tiến hành pha màu, mới chậm rãi chính thức dùng bút bắt đầu trộn màu.
Đây là lần đầu tiên hắn không biến thành hình người.
Chỉ cần cô gái nhỏ có chút chống cự là hắn sẽ dừng lại.
Nhưng mà cô chỉ nhìn nhìn bảng màu, tự mình pha màu: “Có mà chàng không dám.”
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Sơ Niệm thức dậy, hai người đã ở ngủ trên chiếu cói, cảm giác rõ ràng bên dưới khiến cho cô từ từ hồi tưởng lại chuyện hoang đường tối hôm qua, còn có những chuyện không dám có lần sau.
Sau lưng cô là người đàn ông vẫn còn say ngủ.
Thật không ngờ men rượu lại có tác dụng kinh khủng như vậy, làm cho người ta không biết phải làm sao.
Cô lại còn nhớ rõ ràng tối qua mình đã làm những gì, đã nói ra những lời gì.
Trong nháy mắt mặt Sơ Niệm đỏ bừng giống như vừa mới bôi phấn vậy, loại đỏ khác thường này nhanh chóng lan tới toàn thân.
Cô muốn bỏ trốn ngay lập tức!
Rời khỏi trái đất xinh đẹp này!
Cô cựa cựa người, muốn xuống khỏi đám cói, nhưng mà lúc này mới đột nhiên nhận ra, hai chân mình vẫn bị đuôi rắn quấn vòng thật chặt như cũ, lấy một loại tư thế tuyệt đối chiếm làm của riêng.
Hoạt động hoạt sắc sinh hương tối hôm qua một người một rắn làm vẫn đang tiếp diễn.
Mấu chốt nhất là, con rắn nào đó say rượu bất tỉnh, cô thụi hắn mấy cú hắn cũng không phản ứng, ngược lại còn ôm chặt hơn, cũng quấn chặt hơn.
Sơ Niệm cảm thấy hắn còn tiếp tục dùng sức nữa sợ là mình sắp tắt thở rồi, cô không dám động đậy, cách lớp da rắn xoa xoa cái bụng mình.
Hôm nay chỉ có thể cầu nguyện cho con rắn say rượu này mau chóng tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro