Chương 142
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Mặc nhiều hơn Sơ Niệm hai tầng quần áo, trên người rắn lớn rốt cuộc xuất hiện một chút dấu hiệu ấm áp.
Sơ Niệm vui mừng lại dựa kích cỡ quần áo mùa đông làm cho hắn thêm mấy bộ quần áo thật dày nữa.
Tuyết rơi liên tục năm ngày, đến khi tuyết ngừng cửa hang đã bị tuyết đọng lại thành đống cao nhất đắp kín mất một nửa vị trí, người bên trong căn bản không ra được.
Sơ Niệm đã từng ở chỗ hang cao nhìn qua lều bên kia nhưng chẳng thấy gì, toàn bộ đều bị tuyết bao phủ kín.
Trận tuyết lớn nhất năm ngoái cũng xuất hiện tình huống này.
Chỉ có điều thời điểm đó vào năm ngoái, cô vẫn chưa nuôi gia súc.
Lúc Sơ Niệm dọn dẹp tuyết đọng trước cửa động đã tuyệt vọng nghĩ: “Mấy con vật nuôi đó sợ là không chết rét thì cũng đã chạy trốn.”
Dọn dẹp một chút tuyết đọng ở cửa hang, Sơ Niệm phát hiện đằng sau tuyết đọng… vẫn là tuyết đọng…
Cô còn phải tiếp tục dọn tuyết ra ngoài, nghe được sau lưng có tiếng bước chân.
Rắn lớn cũng cầm một cái xẻng đi ra, có vẻ là muốn tới trợ giúp.
Sơ Niệm hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Gần đây rắn lớn ngủ nhiều hơn hẳn, trừ ăn cơm ra chính là cuộn tròn ở bên cạnh cô ngủ lúc cô làm quần áo.
Lúc nãy cô đi ra xúc tuyết thấy hắn đang ngủ say, nên không quấy rầy hắn nữa.
Không ngờ hắn vẫn tỉnh.
Rắn lớn nhẹ nhàng ừ một tiếng, cùng cầm xẻng bắt đầu xúc tuyết.
Trận tuyết này rơi rất lâu, tuyết đọng cũng dày, xúc nửa ngày mới chỉ dọn được hết trong sân.
Lúc xúc tuyết, Sơ Niệm còn phát hiện một chuyện thú vị.
Tín nhiệm Bạch Tuyết, cô không bịt chặt cửa căn nhà gỗ của nó nên nó có thể tự mở cửa nhà gỗ đi ra.
Sơ Niệm dọn tuyết được một nửa thì phát hiện một cái động tuyết khổng lồ, một con kỳ lân từ bên trong chui ra, trong miệng nó ngậm hai miếng rau cải đông, xem ra là mới từ trong đất chui ra.
Một người một thú trố mắt nhìn nhau, cuối cùng là Sơ Niệm nhường bước trước, sau đó kỳ lân ngậm thức ăn tự mình trở lại nhà gỗ.
Từ vóc dáng có thể nhìn ra được đây là chồng của Bạch Tuyết. Tha thức ăn về chắc là cho Bạch Tuyết ăn.
Sơ Niệm thầm chấp nhận chuyện này.
Cô vốn trồng cũng khá nhiều rau cải đông. Hơn nữa từ khi tuyết rơi, tuyết đọng chặn cửa hang, không đợi tuyết ngừng cô không có cách nào đi ra ngoài.
Mấy ngày gần đây đều là rắn lớn từ trên cao trườn xuống cho Bạch Tuyết và vật nuôi ăn.
Có thể tự cấp tự túc thế này cũng tốt hơn là bị đói.
Lúc dọn đến chuồng gà, Sơ Niệm cũng chỉ đào thôi chứ chẳng trông mong gì.
Nào ngờ cô chưa kịp xoay người, đã nghe trong chuồng có tiếng gà cục cục.
Rắn lớn nhảy vào dọn dẹp sạch sẽ tuyết quanh chuồng gà chuồng cừu thì phát hiện bọn chúng đều ngoan ngoãn ở trong chuồng, cũng đã ăn gần hết cỏ khô.
Xem ra con vật thuần phục để nuôi hết sức thành công, cho dù có thể nhân lúc tuyết phủ chạy trốn nhưng cũng không có tâm tư chạy.
Dọn hết tuyết trong sân trong vườn mất cả ngày trời, trên đường trở về hang, Sơ Niệm lại thấy mấy cái vảy rơi từ trên người rắn lớn xuống.
Dường như từ lúc bắt đầu vào mùa đông, vảy của rắn lớn rơi rất nhiều.
Mới đầu Sơ Niệm còn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà hỏi mấy lần, rắn lớn đều nói cái này là bình thường.
Nhưng mà hắn càng trở nên sợ lạnh hơn, ngủ nhiều hơn.
Sơ Niệm rất nghiêm túc hỏi qua rắn lớn, hay là đi ngủ đông một mùa đông đi, cũng hứa tự cô nhất định có thể chăm sóc tốt cho mình nhưng đều bị rắn lớn cự tuyệt.
Cô cũng không có cách nào cưỡng chế một con rắn không muốn ngủ đông đi ngủ đông được.
Cái ý nghĩ này cũng chỉ có thể bỏ đi.
Quan sát rất lâu, phát hiện hắn thật sự không có cái gì khác thường, Sơ Niệm bắt đầu cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng.
Rắn lột da trong sinh vật học không phải một chuyện rất bình thường hay sao?
Rắn lớn sợ lạnh, cô bèn dành nhiều thời gian hơn ở trong hang cùng với hắn.
Bọn họ có đầy đủ thức ăn, bất kể là thịt hay là rau cải trái cây, vào mùa thu bọn họ đã tích đủ để ăn được sang mùa xuân năm sau.
Sơ Niệm còn khời cái lò đất dùng để nung vôi trước đây lên, bỏ vào trong đó rất nhiều gỗ.
Đây cũng không phải là đang làm gì lãng phí vô dụng, mà là để đốt than.
Gỗ ở trong lò cháy hóa than, làm tất cả chất bay hơi trong củi bay ra hết, chỉ còn lại than đen chính là phương pháp đơn giản nhất tạo ra than.
Lần đầu tiên thử nghiệm đã xảy ra một chuyện rất lúng túng, Sơ Niệm dẫn rắn lớn cùng đi xem thành quả vĩ đại của mình thì lửa quá đượm, trong lò đất chỉ còn dư lại đống cặn than.
Hai lần sau rốt cục than gỗ mới chính thức thành công.
Mùa đông đốt than củi ở trong hang thật sự là một việc làm hết sức nguy hiểm, mặc dù lúc bọn họ ngủ thì không đốt củi.
Gỗ than mới có thể giảm bớt khói mù sinh ra lúc cháy, tránh cho mỗi sáng rời giường đều phải bị đống lửa xông cho mất ý chí chiến đấu cả một ngày.
Làm than gỗ thành công, Sơ Niệm vui vẻ quạt một đống, ngọn lửa của than củi âm ỉ, khói mù gần như không có, Sơ Niệm hưng phấn ôm lấy rắn lớn khoe khoang: “Chàng xem này, ta thành công rồi.”
Cô kéo tay hắn, đưa tới gần đống lửa, hong một hồi rồi áp tay hắn lên mặt mình: “Thật là ấm áp.”
Ánh mắt cô sáng long lanh, bên trong tràn ngập vui sướng.
Lửa than làm hai con người vừa mới từ bên ngoài trở về ấm áp hẳn lên, gương mặt hồng lựng, cả người cũng hồng lựng, đáy mắt cũng có đốm lửa nhảy nhót, hai người nhìn nhau dần bùng lên thành lửa lớn bừng bừng, một khi bùng lên không thể thu lại được.
Duy chỉ có hai nơi bị giấu kín.
Thì lại lạnh…
Cái gì là vừa nóng vừa lạnh, bây giờ cô mới chân chính được thể nghiệm loại cảm giác nóng lạnh đan xen nguyên thủy nhất này.
Thậm chí cô còn chứng thực một cái nguyên lý khác.
Nhiệt độ sẽ lan truyền, chỉ cần hai vật thể chạm nhau, lạnh cũng có thể bị bao bọc lại dần dần nóng lên.
Ánh lửa chiếu bóng hai người đổ dài lên vách tường, gần như che kín cả vách tường. Giống như là biểu diễn múa rối bóng ở phía sau tấm màn vậy, vách tường phản chiếu một màn kịch cá vờn nước phát ra âm thanh.
Khi tình tiết vở kịch đạt đến cao trào, bóng người chồng lên nhau trên vách tường xảy ra biến hóa làm người ta thán phục.
Một bóng người trong đó nửa người dưới biến thành đuôi rắn dài ngoằng, vẽ lên sóng gió kinh hoàng trên vách tường.
Cuộc sống đột nhiên trở nên phong phú thế này, Sơ Niệm hoàn toàn không ngờ tới, nhất là trong lúc hai người vẫn chưa tách ra, cô gần như là thét lên đón nhận loại biến hóa này.
Khi tuồng kịch trên vách tường đã hạ màn, Sơ Niệm xụi lơ ở trên người người đàn ông, tất cả sức lực đều bị rút sạch, hô hấp dồn dập gấp gáp, mồ hôi trên trán giống như vừa mới dầm mưa vậy, rơi xuống từng giọt từng giọt.
Đàn ông đúng là không thể ăn chay quá lâu.
Ăn chay quá lâu sẽ mất khống chế.
Không chỉ hắn mất khống chế, hai người đều sẽ mất khống chế.
Trận mất khống chế này, Sơ Niệm ước chừng phải nghỉ ngơi ba ngày mới chạy nhảy lại được, lúc này băng tuyết đã tan hết rồi.
Cô đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị rắn lớn gọi.
“Sao thế?”
Cô có chút lơ mơ.
Rắn lớn hỏi: “Niệm Niệm có muốn ra ngoài chơi không?”
Đã gần một tháng cô không rời khỏi phạm vi núi Tường Vân.
Nếu mà nói có muốn hay không, đương nhiên là muốn rồi.
Nhưng mà nghĩ đến rắn lớn sợ lạnh và cả nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của hắn, Sơ Niệm lắc đầu: “Ta vẫn muốn ngủ nướng, bên ngoài lạnh chẳng có gì vui.”
Rắn lớn ôm cái người đang chôn ở trong chăn ra, bế trong ngực nói: “Bộ lạc núi Xà Thần lại có phiên chợ rồi.”
Trước kia hắn có thể biết được tin tức của bộ lạc núi Xà Thần là bởi vì dùng điện thoại vệ tinh liên lạc riêng với Tần Thăng, bây giờ điện thoại vệ tinh hai người bọn họ mỗi người một cái.
Sơ Niệm ngẩng đầu hỏi: “Làm sao chàng biết?”
Người đàn ông cũng không giấu giếm, nói với cô: “Lần trước, trước khi trở về ta đã hỏi Tần Thăng.”
Bây giờ con rắn này với Tần Thăng coi như là anh em kết nghĩa, thân thiết lắm. Tần Thăng lại phụ trách việc họp chợ, hỏi thăm tin tức trước nhất định là chính xác.
Nhưng Sơ Niệm vẫn vùi đầu vào trong ngực hắn, rầm rì nói: “Không muốn đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Mặc nhiều một chút, đã rất lâu rồi chúng ta không ra ngoài chơi.”
Rắn lớn cũng rất kiên trì.
Sơ Niệm mở đôi mắt to mơ hồ nhìn hắn, hỏi: “Chàng muốn ra ngoài chơi sao?”
Hắn gật đầu.
Sơ Niệm rốt cuộc vẫn là không nhịn được cám dỗ, lồm cồm bò dậy: “Được rồi.”
Cứ cách một tháng lại đi một lần chợ phiên sắp thành thói quen của bọn họ rồi, nhưng mà lần này đã hai tháng bọn họ không đi.
Càng hiếm gặp chính là lần này rắn lớn chủ động yêu cầu đi ra ngoài chơi.
Mùa đông dậy sớm là một chuyện vô cùng khó khăn, cho dù bên ngoài có ấm hơn, nhưng so với trong chăn cũng vẫn rất lạnh.
Nhất là đối với người đã hơn một tháng không phải dậy sớm thì đây chẳng khác nào cực hình.
Rắn lớn đã mặc quần áo xong cả rồi, Sơ Niệm vẫn còn ở trong chăn trong lầm bầm nói không muốn đi nữa.
Rắn lớn thấy cô dáng vẻ lười biếng này của cô, đưa tay hơ trên đống lửa rất lâu, ấm lên rồi mới lấy quần áo muốn mặc cho cô.
Sơ Niệm túm chặt cái chăn của mình: “Để ta tự mặc.”
Đã lớn bằng ngần này rồi còn phải để người khác mặc quần áo giúp mình, nghĩ đã thấy ngượng.
Nhưng tâm rắn lớn đã quyết, nhất định phải mặc giúp cô.
Khi cái áo lông cừu đã mặc vào, Sơ Niệm đã yên lặng lườm hắn, uể oải nói: “Ta đã cởi áo ngủ ra đâu…”
Áo đã mặc vào lại bị người đàn ông cởi ra, tóc Sơ Niệm bù xù cả lên.
Cô dứt khoát để do hắn mặc quần áo dày vào cho mình, bao lại chỉ còn mỗi một đôi mắt lộ ra ngoài.
“Mặc nhiều như vậy, ta đi đường thế nào.”
Sơ Niệm xoay một vòng ở trên giường, xuýt chút nữa đã ngã xuống, lúc nói chuyện cảm thấy tiếng mình giống như là cách một tầng cách âm truyền ra vậy: “Ta cảm giác ta giống như là một con gấu.”
Rắn lớn ôm lấy cô, thả xuống để cô ngồi ở mép giường, vừa mang giày cho cô vừa nói: “Mùa đông thì phải mặc như vậy.”
Sơ Niệm dở khóc dở cười: “Vậy chàng bế ta đi.”
“Được, ta bế nàng đi.”
Hắn mang giày cho cô xong, thật sự bế cô lên.
Sơ Niệm ôm cổ hắn, cười nói: “Đừng nghịch, nếu đã đi chợ phiên, ta phải chuẩn bị thêm đồ. Bây giờ là mùa đông, không thể chỉ mang ít đồ giống như lúc trước.”
“Ta đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Rắn lớn đáp.
Vì đi chơi mà rắn lớn ngày nào cũng ngủ tít mít nay lại dậy sớm.
“Trước kia ta không phát hiện chàng cũng rất thích náo nhiệt nha?”
Sơ Niệm cười nói: “Cho dù đã thu thập xong, chàng cũng phải để ta đi xem một chút. Đàn ông mấy người tuềnh toàng không cẩn thận, ta không yên tâm.”
Nhưng đến khi thấy thật thì Sơ Niệm bật cười, cô chỉ hai xe hành lý đầy ắp: “Chàng đây mà là đi chợ sao? Ta thấy chàng là chuyển nhà thì có.”
Tuy rằng mùa đông đi săn tương đối khó khăn, nhưng mà hắn mang theo cả một xe thịt và đồ ăn, một xe khác toàn bộ đều là da thú và quần áo để mặc.
“Bên đó không có chuẩn bị chăn nệm mùa đông, quá lạnh.”
“Cũng đúng.”
Lần trước đi bộ lạc núi Xà Thần còn là cuối mùa thu, bây giờ vừa qua một trận tuyết rơi, lạnh cóng, mang nhiều da thú chút không thành vấn đề. Dù sao bây giờ có xe ngựa, mang ít đồ cũng rất thuận tiện.
Nhìn đồ đã chuẩn bị đầy đủ hết, một người một rắn quyết định lên đường.
Tuyết vừa tan đi, mặt đất vẫn lạnh buốt, kỳ lân kéo đồ đi rất chậm, kỳ lân con đi đằng sau lại vô cùng hào hứng với thế giới mới lạ bên ngoài, chạy lung tung khắp nơi, lại bị bố mẹ gọi quay lại.
Rắn lớn cũng giữ đúng như lời hứa, ôm cô suốt cả đường đi.
Với tốc độ như vậy, Sơ Niệm thậm chí có chút hoài nghi, trước khi trời tối bọn họ có thể tới nơi hay không.
Vừa qua được sông, Sơ Niệm đang mơ màng buồn ngủ thì hình như nghe được có tiếng người.
Tiếng hò hét càng ngày càng gần.
Sơ Niệm từ trong tầng tầng lớp lớp quần áo lộ ra đôi mắt, thấy rắn lớn cũng đang duy trì trạng thái cảnh giác.
Điều này chứng tỏ người tới là người lạ.
Sơ Niệm vui mừng lại dựa kích cỡ quần áo mùa đông làm cho hắn thêm mấy bộ quần áo thật dày nữa.
Tuyết rơi liên tục năm ngày, đến khi tuyết ngừng cửa hang đã bị tuyết đọng lại thành đống cao nhất đắp kín mất một nửa vị trí, người bên trong căn bản không ra được.
Sơ Niệm đã từng ở chỗ hang cao nhìn qua lều bên kia nhưng chẳng thấy gì, toàn bộ đều bị tuyết bao phủ kín.
Trận tuyết lớn nhất năm ngoái cũng xuất hiện tình huống này.
Chỉ có điều thời điểm đó vào năm ngoái, cô vẫn chưa nuôi gia súc.
Lúc Sơ Niệm dọn dẹp tuyết đọng trước cửa động đã tuyệt vọng nghĩ: “Mấy con vật nuôi đó sợ là không chết rét thì cũng đã chạy trốn.”
Dọn dẹp một chút tuyết đọng ở cửa hang, Sơ Niệm phát hiện đằng sau tuyết đọng… vẫn là tuyết đọng…
Cô còn phải tiếp tục dọn tuyết ra ngoài, nghe được sau lưng có tiếng bước chân.
Rắn lớn cũng cầm một cái xẻng đi ra, có vẻ là muốn tới trợ giúp.
Sơ Niệm hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Gần đây rắn lớn ngủ nhiều hơn hẳn, trừ ăn cơm ra chính là cuộn tròn ở bên cạnh cô ngủ lúc cô làm quần áo.
Lúc nãy cô đi ra xúc tuyết thấy hắn đang ngủ say, nên không quấy rầy hắn nữa.
Không ngờ hắn vẫn tỉnh.
Rắn lớn nhẹ nhàng ừ một tiếng, cùng cầm xẻng bắt đầu xúc tuyết.
Trận tuyết này rơi rất lâu, tuyết đọng cũng dày, xúc nửa ngày mới chỉ dọn được hết trong sân.
Lúc xúc tuyết, Sơ Niệm còn phát hiện một chuyện thú vị.
Tín nhiệm Bạch Tuyết, cô không bịt chặt cửa căn nhà gỗ của nó nên nó có thể tự mở cửa nhà gỗ đi ra.
Sơ Niệm dọn tuyết được một nửa thì phát hiện một cái động tuyết khổng lồ, một con kỳ lân từ bên trong chui ra, trong miệng nó ngậm hai miếng rau cải đông, xem ra là mới từ trong đất chui ra.
Một người một thú trố mắt nhìn nhau, cuối cùng là Sơ Niệm nhường bước trước, sau đó kỳ lân ngậm thức ăn tự mình trở lại nhà gỗ.
Từ vóc dáng có thể nhìn ra được đây là chồng của Bạch Tuyết. Tha thức ăn về chắc là cho Bạch Tuyết ăn.
Sơ Niệm thầm chấp nhận chuyện này.
Cô vốn trồng cũng khá nhiều rau cải đông. Hơn nữa từ khi tuyết rơi, tuyết đọng chặn cửa hang, không đợi tuyết ngừng cô không có cách nào đi ra ngoài.
Mấy ngày gần đây đều là rắn lớn từ trên cao trườn xuống cho Bạch Tuyết và vật nuôi ăn.
Có thể tự cấp tự túc thế này cũng tốt hơn là bị đói.
Lúc dọn đến chuồng gà, Sơ Niệm cũng chỉ đào thôi chứ chẳng trông mong gì.
Nào ngờ cô chưa kịp xoay người, đã nghe trong chuồng có tiếng gà cục cục.
Rắn lớn nhảy vào dọn dẹp sạch sẽ tuyết quanh chuồng gà chuồng cừu thì phát hiện bọn chúng đều ngoan ngoãn ở trong chuồng, cũng đã ăn gần hết cỏ khô.
Xem ra con vật thuần phục để nuôi hết sức thành công, cho dù có thể nhân lúc tuyết phủ chạy trốn nhưng cũng không có tâm tư chạy.
Dọn hết tuyết trong sân trong vườn mất cả ngày trời, trên đường trở về hang, Sơ Niệm lại thấy mấy cái vảy rơi từ trên người rắn lớn xuống.
Dường như từ lúc bắt đầu vào mùa đông, vảy của rắn lớn rơi rất nhiều.
Mới đầu Sơ Niệm còn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà hỏi mấy lần, rắn lớn đều nói cái này là bình thường.
Nhưng mà hắn càng trở nên sợ lạnh hơn, ngủ nhiều hơn.
Sơ Niệm rất nghiêm túc hỏi qua rắn lớn, hay là đi ngủ đông một mùa đông đi, cũng hứa tự cô nhất định có thể chăm sóc tốt cho mình nhưng đều bị rắn lớn cự tuyệt.
Cô cũng không có cách nào cưỡng chế một con rắn không muốn ngủ đông đi ngủ đông được.
Cái ý nghĩ này cũng chỉ có thể bỏ đi.
Quan sát rất lâu, phát hiện hắn thật sự không có cái gì khác thường, Sơ Niệm bắt đầu cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng.
Rắn lột da trong sinh vật học không phải một chuyện rất bình thường hay sao?
Rắn lớn sợ lạnh, cô bèn dành nhiều thời gian hơn ở trong hang cùng với hắn.
Bọn họ có đầy đủ thức ăn, bất kể là thịt hay là rau cải trái cây, vào mùa thu bọn họ đã tích đủ để ăn được sang mùa xuân năm sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Niệm còn khời cái lò đất dùng để nung vôi trước đây lên, bỏ vào trong đó rất nhiều gỗ.
Đây cũng không phải là đang làm gì lãng phí vô dụng, mà là để đốt than.
Gỗ ở trong lò cháy hóa than, làm tất cả chất bay hơi trong củi bay ra hết, chỉ còn lại than đen chính là phương pháp đơn giản nhất tạo ra than.
Lần đầu tiên thử nghiệm đã xảy ra một chuyện rất lúng túng, Sơ Niệm dẫn rắn lớn cùng đi xem thành quả vĩ đại của mình thì lửa quá đượm, trong lò đất chỉ còn dư lại đống cặn than.
Hai lần sau rốt cục than gỗ mới chính thức thành công.
Mùa đông đốt than củi ở trong hang thật sự là một việc làm hết sức nguy hiểm, mặc dù lúc bọn họ ngủ thì không đốt củi.
Gỗ than mới có thể giảm bớt khói mù sinh ra lúc cháy, tránh cho mỗi sáng rời giường đều phải bị đống lửa xông cho mất ý chí chiến đấu cả một ngày.
Làm than gỗ thành công, Sơ Niệm vui vẻ quạt một đống, ngọn lửa của than củi âm ỉ, khói mù gần như không có, Sơ Niệm hưng phấn ôm lấy rắn lớn khoe khoang: “Chàng xem này, ta thành công rồi.”
Cô kéo tay hắn, đưa tới gần đống lửa, hong một hồi rồi áp tay hắn lên mặt mình: “Thật là ấm áp.”
Ánh mắt cô sáng long lanh, bên trong tràn ngập vui sướng.
Lửa than làm hai con người vừa mới từ bên ngoài trở về ấm áp hẳn lên, gương mặt hồng lựng, cả người cũng hồng lựng, đáy mắt cũng có đốm lửa nhảy nhót, hai người nhìn nhau dần bùng lên thành lửa lớn bừng bừng, một khi bùng lên không thể thu lại được.
Duy chỉ có hai nơi bị giấu kín.
Thì lại lạnh…
Cái gì là vừa nóng vừa lạnh, bây giờ cô mới chân chính được thể nghiệm loại cảm giác nóng lạnh đan xen nguyên thủy nhất này.
Thậm chí cô còn chứng thực một cái nguyên lý khác.
Nhiệt độ sẽ lan truyền, chỉ cần hai vật thể chạm nhau, lạnh cũng có thể bị bao bọc lại dần dần nóng lên.
Ánh lửa chiếu bóng hai người đổ dài lên vách tường, gần như che kín cả vách tường. Giống như là biểu diễn múa rối bóng ở phía sau tấm màn vậy, vách tường phản chiếu một màn kịch cá vờn nước phát ra âm thanh.
Khi tình tiết vở kịch đạt đến cao trào, bóng người chồng lên nhau trên vách tường xảy ra biến hóa làm người ta thán phục.
Một bóng người trong đó nửa người dưới biến thành đuôi rắn dài ngoằng, vẽ lên sóng gió kinh hoàng trên vách tường.
Cuộc sống đột nhiên trở nên phong phú thế này, Sơ Niệm hoàn toàn không ngờ tới, nhất là trong lúc hai người vẫn chưa tách ra, cô gần như là thét lên đón nhận loại biến hóa này.
Khi tuồng kịch trên vách tường đã hạ màn, Sơ Niệm xụi lơ ở trên người người đàn ông, tất cả sức lực đều bị rút sạch, hô hấp dồn dập gấp gáp, mồ hôi trên trán giống như vừa mới dầm mưa vậy, rơi xuống từng giọt từng giọt.
Đàn ông đúng là không thể ăn chay quá lâu.
Ăn chay quá lâu sẽ mất khống chế.
Không chỉ hắn mất khống chế, hai người đều sẽ mất khống chế.
Trận mất khống chế này, Sơ Niệm ước chừng phải nghỉ ngơi ba ngày mới chạy nhảy lại được, lúc này băng tuyết đã tan hết rồi.
Cô đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị rắn lớn gọi.
“Sao thế?”
Cô có chút lơ mơ.
Rắn lớn hỏi: “Niệm Niệm có muốn ra ngoài chơi không?”
Đã gần một tháng cô không rời khỏi phạm vi núi Tường Vân.
Nếu mà nói có muốn hay không, đương nhiên là muốn rồi.
Nhưng mà nghĩ đến rắn lớn sợ lạnh và cả nhiệt độ cơ thể lạnh như băng của hắn, Sơ Niệm lắc đầu: “Ta vẫn muốn ngủ nướng, bên ngoài lạnh chẳng có gì vui.”
Rắn lớn ôm cái người đang chôn ở trong chăn ra, bế trong ngực nói: “Bộ lạc núi Xà Thần lại có phiên chợ rồi.”
Trước kia hắn có thể biết được tin tức của bộ lạc núi Xà Thần là bởi vì dùng điện thoại vệ tinh liên lạc riêng với Tần Thăng, bây giờ điện thoại vệ tinh hai người bọn họ mỗi người một cái.
Sơ Niệm ngẩng đầu hỏi: “Làm sao chàng biết?”
Người đàn ông cũng không giấu giếm, nói với cô: “Lần trước, trước khi trở về ta đã hỏi Tần Thăng.”
Bây giờ con rắn này với Tần Thăng coi như là anh em kết nghĩa, thân thiết lắm. Tần Thăng lại phụ trách việc họp chợ, hỏi thăm tin tức trước nhất định là chính xác.
Nhưng Sơ Niệm vẫn vùi đầu vào trong ngực hắn, rầm rì nói: “Không muốn đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Mặc nhiều một chút, đã rất lâu rồi chúng ta không ra ngoài chơi.”
Rắn lớn cũng rất kiên trì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Niệm mở đôi mắt to mơ hồ nhìn hắn, hỏi: “Chàng muốn ra ngoài chơi sao?”
Hắn gật đầu.
Sơ Niệm rốt cuộc vẫn là không nhịn được cám dỗ, lồm cồm bò dậy: “Được rồi.”
Cứ cách một tháng lại đi một lần chợ phiên sắp thành thói quen của bọn họ rồi, nhưng mà lần này đã hai tháng bọn họ không đi.
Càng hiếm gặp chính là lần này rắn lớn chủ động yêu cầu đi ra ngoài chơi.
Mùa đông dậy sớm là một chuyện vô cùng khó khăn, cho dù bên ngoài có ấm hơn, nhưng so với trong chăn cũng vẫn rất lạnh.
Nhất là đối với người đã hơn một tháng không phải dậy sớm thì đây chẳng khác nào cực hình.
Rắn lớn đã mặc quần áo xong cả rồi, Sơ Niệm vẫn còn ở trong chăn trong lầm bầm nói không muốn đi nữa.
Rắn lớn thấy cô dáng vẻ lười biếng này của cô, đưa tay hơ trên đống lửa rất lâu, ấm lên rồi mới lấy quần áo muốn mặc cho cô.
Sơ Niệm túm chặt cái chăn của mình: “Để ta tự mặc.”
Đã lớn bằng ngần này rồi còn phải để người khác mặc quần áo giúp mình, nghĩ đã thấy ngượng.
Nhưng tâm rắn lớn đã quyết, nhất định phải mặc giúp cô.
Khi cái áo lông cừu đã mặc vào, Sơ Niệm đã yên lặng lườm hắn, uể oải nói: “Ta đã cởi áo ngủ ra đâu…”
Áo đã mặc vào lại bị người đàn ông cởi ra, tóc Sơ Niệm bù xù cả lên.
Cô dứt khoát để do hắn mặc quần áo dày vào cho mình, bao lại chỉ còn mỗi một đôi mắt lộ ra ngoài.
“Mặc nhiều như vậy, ta đi đường thế nào.”
Sơ Niệm xoay một vòng ở trên giường, xuýt chút nữa đã ngã xuống, lúc nói chuyện cảm thấy tiếng mình giống như là cách một tầng cách âm truyền ra vậy: “Ta cảm giác ta giống như là một con gấu.”
Rắn lớn ôm lấy cô, thả xuống để cô ngồi ở mép giường, vừa mang giày cho cô vừa nói: “Mùa đông thì phải mặc như vậy.”
Sơ Niệm dở khóc dở cười: “Vậy chàng bế ta đi.”
“Được, ta bế nàng đi.”
Hắn mang giày cho cô xong, thật sự bế cô lên.
Sơ Niệm ôm cổ hắn, cười nói: “Đừng nghịch, nếu đã đi chợ phiên, ta phải chuẩn bị thêm đồ. Bây giờ là mùa đông, không thể chỉ mang ít đồ giống như lúc trước.”
“Ta đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Rắn lớn đáp.
Vì đi chơi mà rắn lớn ngày nào cũng ngủ tít mít nay lại dậy sớm.
“Trước kia ta không phát hiện chàng cũng rất thích náo nhiệt nha?”
Sơ Niệm cười nói: “Cho dù đã thu thập xong, chàng cũng phải để ta đi xem một chút. Đàn ông mấy người tuềnh toàng không cẩn thận, ta không yên tâm.”
Nhưng đến khi thấy thật thì Sơ Niệm bật cười, cô chỉ hai xe hành lý đầy ắp: “Chàng đây mà là đi chợ sao? Ta thấy chàng là chuyển nhà thì có.”
Tuy rằng mùa đông đi săn tương đối khó khăn, nhưng mà hắn mang theo cả một xe thịt và đồ ăn, một xe khác toàn bộ đều là da thú và quần áo để mặc.
“Bên đó không có chuẩn bị chăn nệm mùa đông, quá lạnh.”
“Cũng đúng.”
Lần trước đi bộ lạc núi Xà Thần còn là cuối mùa thu, bây giờ vừa qua một trận tuyết rơi, lạnh cóng, mang nhiều da thú chút không thành vấn đề. Dù sao bây giờ có xe ngựa, mang ít đồ cũng rất thuận tiện.
Nhìn đồ đã chuẩn bị đầy đủ hết, một người một rắn quyết định lên đường.
Tuyết vừa tan đi, mặt đất vẫn lạnh buốt, kỳ lân kéo đồ đi rất chậm, kỳ lân con đi đằng sau lại vô cùng hào hứng với thế giới mới lạ bên ngoài, chạy lung tung khắp nơi, lại bị bố mẹ gọi quay lại.
Rắn lớn cũng giữ đúng như lời hứa, ôm cô suốt cả đường đi.
Với tốc độ như vậy, Sơ Niệm thậm chí có chút hoài nghi, trước khi trời tối bọn họ có thể tới nơi hay không.
Vừa qua được sông, Sơ Niệm đang mơ màng buồn ngủ thì hình như nghe được có tiếng người.
Tiếng hò hét càng ngày càng gần.
Sơ Niệm từ trong tầng tầng lớp lớp quần áo lộ ra đôi mắt, thấy rắn lớn cũng đang duy trì trạng thái cảnh giác.
Điều này chứng tỏ người tới là người lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro