Chương 144
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Những lời này của Giang Nhu khiến Sơ Niệm rất để ý.
Năm nay tuyết rơi ở nơi này bắt đầu cực kỳ sớm, lại còn rơi rất lớn.
Mạn phía bắc còn chưa bước vào mùa đông đã bắt đầu có tuyết rơi, bức bách Ngự thú tộc vốn đã là dân du mục phải từ bỏ nơi thảo nguyên mà họ đã sinh sống rất lâu, di chuyển đến địa giới phía nam này.
Cho dù là như thế nào, việc này đều có điểm bất thường.
“Niệm Niệm?”
Tiếng gọi của Giang Nhu đánh thức Sơ Niệm đang ngây người. Cô cười nói: “Cô vừa nói gì cơ?”
Tần Minh Nguyệt cười nói: “Bọn tôi nói là bọn tôi phải đi đây.”
Sơ Niệm đứng lên: “Tôi tiễn hai người.”
Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt liếc nhau: “Vậy tiễn đến cửa đi.”
Tới cửa rồi, hai người kia chạy rời khỏi sân.
Sơ Niệm vừa ngẩng đầu đã thấy được bóng dáng người đàn ông cao lớn đang chờ ở một bên cửa kia. Hóa ra là vì hắn đã trở lại nên họ mới rời đi.
Rắn lớn mang về hai vại nước lớn, bên cạnh còn có cả hai con cá, chắc là lúc lấy nước đã thuận tay bắt luôn thể.
Tầm mắt tiếp tục nhìn xuống phía dưới, Sơ Niệm phát hiện ống quần và cánh tay áo của hắn đều ướt sũng, lớp nước thấm trên vải bởi vì nhiệt độ thấp mà đã đông kết thành một lớp băng trắng.
“Mau vào đi.” Sơ Niệm kéo người vào phòng, than hoa bên trong vẫn còn đang cháy, lớp băng gặp than hoa bắt đầu hòa tan, làm vải ướt dính vào trên người.
Sơ Niệm đến chỗ một túi quần áo lớn tìm một lúc, lại phát hiện bên trong chứa toàn là quần áo của cô, không có một bộ quần áo nào là của rắn lớn cả.
“Có phải là có túi đồ bị rơi trên đường không, vì sao lại không có một bộ quần áo nào là của chàng vậy?”
“Không rớt cái nào cả.” Hắn nói.
Nếu không làm rơi đồ, vậy chính là hắn căn bản không mang theo quần áo của mình.
Sơ Niệm vừa kéo hắn đến bên giường vừa nói to: “Chàng ngốc à, đã sợ lạnh như vậy rồi, không những không mang thêm nhiều quần áo cho bản thân, lại còn một bộ cũng không mang luôn. Chàng đem theo nhiều da thú với quần áo của ta như vậy, cho dù ta ba năm ngày đổi một bộ cũng mặc không hết mà.”
Cô tức giận nói xong, lột sạch quần áo mà hắn đang mặc, dùng sức đẩy hắn: “Chàng mau chui vào chăn đi, ta đi lấy chậu than lại đây, để gần giường một chút.”
Lúc Sơ Niệm quay đầu lại, rắn lớn đã biến hình cuộn tròn lại thành một đống ở trên giường, đầu rắn gác lên gối, mấy viên đá phát sáng ở đầu giường chiếu sáng một mảng vàng rực rỡ, hiện ra một cục lười biếng đáng yêu.
Xem ra là bị lạnh đến ngốc luôn rồi.
Cổng sân đã đóng lại, độ cao của hàng rào làm người bình thường cũng rất khó để trèo vào, hơn nữa cứ đến tối là người ở nơi này đều hoạt động rất ít.
Trong phòng tuyệt đối an toàn.
Sơ Niệm ôm đầu hắn hôn lên một cái, cảm giác khá lạnh.
Cô cười nói: “Đợi đến khi cả người ấm áp rồi cũng không được đi ra, ta mang quần áo của chàng đi hong khô đã rồi mới được ra.”
Rắn lớn khẽ phát ra tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Áo lông cừu với quần dài được Sơ Niệm đánh vỡ băng rồi phơi bên cạnh chậu than, đưa một bên trống còn lại của chậu than hướng về phía giường để ‘nướng’ rắn.
Đống quần áo còn lại được treo trong phòng bếp, đặt bên cạnh bếp để vừa làm cơm vừa sấy quần áo luôn.
Mang cháo đã nấu xong đến phòng ngủ, rắn lớn nằm trên giường đã ngủ rồi.
Sơ Niệm cũng không đánh thức rắn lớn.
Năm trước vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, rắn lớn cũng rất lười, thường xuyên mê mệt muốn ngủ.
Vào mùa đông, hành động của loài rắn trở nên cứng nhắc chậm chạp, mấy thứ này rắn lớn đều không có.
Nhưng hắn cũng không tránh được việc cứ trời lạnh là sẽ dễ dàng buồn ngủ.
Sau khi lo xong bữa ăn đơn giản, Sơ Niệm cho thêm than vào bếp bên cạnh giường, cũng đắp thêm da thú cho rắn lớn mới bước qua người hắn, đi vào phía bên trong giường xốc chăn lên chui vào ổ chăn.
Cô vừa chui vào chăn đã bị hắn cuốn lấy, việc này dường như đã trở thành một hành động bản năng của hắn mỗi lần biến về thân rắn.
Đặc biệt là chóp đuôi của hắn nhất định sẽ cuốn lấy mắt cá chân của cô, mỗi lần còn có thể cuốn đến chính xác một vị trí, vì vậy mà dấu hằn đỏ trên cổ chân cô rất lâu vẫn không biến mất.
Được sưởi than hoa, lại nằm trong ổ chăn ấm lâu như vậy, thân hình rắn lớn cuối cùng không còn lạnh ngắt nữa, đã trở nên ấm áp hơn.
Sơ Niệm lầu bầu xoay người, ở trong lòng hắn tìm được một vị trí thoải mái và bắt đầu ngủ.
Sáng ngày hôm sau, gà trống bên ngoài bắt đầu gáy sáng, Sơ Niệm xoay người, phát hiện bên cạnh mình đã trống không.
Cô híp mắt sờ soạng trên giường một lúc mới xác nhận không có rắn mới bật dậy.
Lúc này có tiếng động từ cửa phòng, bóng dáng rắn lớn từ phòng khách đi vòng đến.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi: “Có phải là đói bụng rồi không?”
Sơ Niệm sờ bụng mình, hình như cũng có hơi đói, cô gật gật đầu, hỏi hắn: “Chàng đi đâu vậy?”
Rắn lớn nói: “Vại nước ở bên ngoài bị đóng băng rồi, ta nghĩ làm thế nào đó để dẫn nước sông sạch về đây.”
Việc này lần trước hắn đã nhắc qua một lần, Sơ Niệm không ngờ đến bây giờ hắn vẫn còn chưa từ bỏ cơ đấy.
Vào mùa đông chỉ có dòng nước chảy mới không bị đóng băng, muốn dẫn về sẽ phải làm kênh mương mới dẫn nước sạch vào được.
Nhưng việc dẫn nước về khó tránh khỏi lại phát sinh vấn đề về vệ sinh.
Sơ Niệm chui đầu ra khỏi ổ chăn, nói: “Thực ra mỗi ngày đi lấy nước mới, để vại nước ở trong phòng có lẽ cũng sẽ không bị đóng băng đâu.”
Rắn lớn lắc đầu: “Ta đã nghĩ ra biện pháp rồi.”
Mặc quần áo rồi đi ra sân, Sơ Niệm có vẻ đã hiểu biện pháp của rắn lớn là như nào.
Cô thấy trong sân có rất nhiều gậy tre, chúng đã được chặt gọn gàng và để ở một bên.
Nếu như cô đoán không nhầm, hắn là muốn dẫn nước về bằng cách cho chảy qua lõi cây tre.
Từ bờ sông đến nơi bọn họ ở cũng tính gần, phương pháp này có vẻ cũng khá là khả thi.
Hiện tại rắn lớn chính là thần tượng của đám đàn ông, nhất hô bá ứng. Cô còn chưa làm xong bữa sáng mà rắn lớn đã mời được không ít người đến hỗ trợ rồi.
Ngẫm lại tình trạng nước ăn trong bộ lạc thực tế cũng rất bất tiện, Sơ Niệm dứt khoát đưa ra một đề nghị là lắp đặt miệng ống nước ở bên ngoài sân, làm vậy thì người khác cũng sẽ có nước để dùng.
Nhưng rắn lớn lại lắc đầu: “Có thể làm hai đường dẫn nước.”
Sơ Niệm vỗ đầu: “Thế mà ta không nghĩ ra.”
Ngày mai mới là ngày bộ lạc tổ chức họp chợ, thời gian cả ngày hôm nay rắn lớn đều là cùng người khác bận rộn lo liệu vấn đề nguồn nước.
Để thuận lợi cho việc thiết kế đường dẫn, Sơ Niệm lấy giấy và bút chì tự chế từ trong phòng ra.
Tần Thăng ngạc nhiên hỏi: “Đây là cô tự làm sao?”
Sơ Niệm mừng ra mặt: “Sao anh lại biết?”
Tần Thăng dùng đầu ngón tay sờ trang giấy một lúc, cúi đầu nói: “Tờ giấy này có độ dày không đều, độ cứng cũng rất cao.”
Mặc dù sau đó hắn đã bổ sung ý: “Nhưng có năng lực làm ra giấy trong điều kiện như thế này, cô thực sự rất giỏi.”
Rắn lớn vẫn dùng một tay đoạt lại tờ giấy từ trong tay hắn, lạnh lùng nói: “Cái này ta dùng, ngươi tự vẽ trên mặt đất đi.”
Sơ Niệm lập tức bật cười thành tiếng.
Hành vi bao che khuyết điểm này, thực sự rất ngầu nha.
Không thể không nói, mặc dù con sông mà rắn lớn vẽ chỉ là một đường nét đơn giản, nhưng đối chiếu tỷ lệ kích thước thu nhỏ thì hắn vẽ vẫn cực kỳ chính xác.
Tần Thăng bởi vì ngứa mồm mà chỉ có thể đau khổ tự tìm một nhánh cây vẽ trên mặt đất.
Cuối cùng hai bản vẽ được kết hợp sơ qua một chút, thương lượng chốt hạ một phương án rồi bắt đầu dùng gậy tre để chế tạo linh kiện dẫn dòng nước.
Đống gậy tre này cực kỳ to, tùy ý nhặt một cây cũng phải to bằng bắp chân của Sơ Niệm, phân đốt rất đều, sau khi khoét rỗng phần bên trong các khớp tre để dòng nước có thể chảy qua, rồi nối chặt hai thanh tre lại với nhau là có thể đạt được hiệu quả mong muốn.
Nghe qua thì rất đơn giản, nhưng mấy người đàn ông làm những việc này trong mùa đông cũng vô cùng vất vả.
Làm một mạch đến khi trời tối, vẫn còn thiếu một đoạn nữa mới có thể dẫn nước chảy đến trong sân.
Buổi tối tuyết lại bắt đầu rơi, mấy người đàn ông của bộ lạc núi Xà Thần đều trở về nghỉ ngơi, rắn lớn vẫn tiếp tục làm. Cuối cùng phải để Sơ Niệm cưỡng chế bắt tên cuồng làm việc này dừng lại.
Nhưng đến lúc Sơ Niệm tỉnh dậy vào ngày hôm sau lại vẫn nghe thấy tiếng nước chảy ở trong sân.
Đẩy cửa ra đã nhìn thấy rắn lớn cầm một thứ gì đó thả lên trên dòng nước, tiếng nước chảy lập tức ngừng, dòng nước bị chặn lại.
Hắn vậy mà lại chế tạo ra thứ có thể tùy thời điều chỉnh dòng nước chảy ra, lúc đặt linh kiện đó lên trên, cứ một đoạn thời gian sẽ có một giọt nước nhỏ xuống, đảm bảo nước trong ống tre vẫn đang lưu động và sẽ không bị đóng thành băng đá, lại có thể tùy ý điều chỉnh dòng nước chảy to hoặc nhỏ.
Năng lực vô sự tự thông này, đặt vào thời hiện đại chỉ cần chút đào tạo thì cũng phải đạt được ít nhất là cấp bậc kỹ sư.
Nghe thấy tiếng bước chân của Sơ Niệm, rắn lớn gọi cô đến gần: “Niệm Niệm, ta dạy nàng sử dụng thứ này.”
Sơ Niệm cười đi đến, thao tác một chút: “Như này dòng nước sẽ chảy lớn.”
Rồi lại di chuyển một chút: “Như này sẽ chảy nhỏ đi.”
Rắn lớn nhìn cô, mặc dù không nói lời nào, nhưng Sơ Niệm vẫn đoán được suy nghĩ của hắn.
“Ta còn chưa dạy nàng mà, làm sao nàng lại biết được?”
Sơ Niệm cười nói: “Thứ này ở chỗ kia của chúng ta cũng có, gọi là vòi nước. Dù có chút khác biệt so với cái chàng làm, nhưng tác dụng thì đều giống nhau.”
Miệng ống nước ngoài kia còn chưa kịp lắp thêm ‘vòi nước’, người dân trong bộ lạc nhìn thấy cảnh tượng này đã ngạc nhiên túm tụm lại một chỗ, giống như thấy được thần tích xảy ra, thậm chí còn gọi cả thủ lĩnh và Đại vu đến đây.
Có mấy người hôm qua đã tham dự công trình này, nhưng lúc đó bọn họ còn chưa hiểu được ý nghĩa của việc này là gì, giải thích rồi cũng chỉ có vài người có thể nghe hiểu.
Nhưng việc dẫn được nước về tới bộ lạc, đối với chuyện này bọn họ là bán tín bán nghi, hoặc căn bản là không tin nổi.
Ở bộ lạc núi Xà Thần, nguồn nước, đất đai hay thậm chí là mặt trời đều là xà thần ban cho mới có.
Bọn họ từng chỉ nghĩ đến lấy nước để ăn uống, không ngờ có một ngày bọn họ lại có thể khống chế dòng nước.
Có người cùng làm việc ngày hôm qua đã hỏi rắn lớn về chuyện này, rắn lớn giải thích đơn giản một lần về nguyên lý dẫn nước về được đây, kết quả vẫn như trước là không có mấy người nghe hiểu được.
Trong suy nghĩ của rắn lớn, việc này chỉ cần nói hai câu là có thể hiểu được rồi.
Nhưng hắn lại xem nhẹ việc người nơi này tin thờ là xà thần, chứ không phải cái gọi là khoa học.
Muốn giải thích việc này, so với việc để bọn họ khiêng gậy tre lên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cuối cùng vẫn là Tần Thăng đến giải thích rõ ràng chuyện này.
Rắn lớn cảm kích liếc nhìn Tần Thăng, cứ như vậy hai người đã tan hết địch ý với nhau.
Đám con trai nếu có giận dỗi nhau, thực sự là một chuyện rất là ngây thơ.
Đến khi lắp xong vòi nước cho đường ống nước bên ngoài và dặn dò cách sử dụng, mọi người cũng bắt đầu ăn sáng và tổ chức buổi chợ của ngày hôm nay.
Tối hôm qua có một trận tuyết lớn, trước khi mở phiên chợ cần phải quét dọn sạch chỗ tuyết đọng.
Đến khi dọn xong chỗ tuyết đọng, mọi người bắt đầu mang những thứ đồ mà mình chuẩn bị để trao đổi, bày biện ra giống như mở hàng rong.
Đến lúc này, Sơ Niệm mới nhận ra cuộc sống vào mùa đông của mọi người trong xã hội nguyên thủy nó tàn khốc đến mức nào.
Cho dù là mỗi ngày đều rất lạnh, nhưng vẫn có những người chỉ mặc đồ được làm từ cây cỏ mà Sơ Niệm từng thấy lúc mùa thu. Thậm chí có người còn chân trống không đứng trên mặt đất, cả người bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Họp chợ mới bắt đầu không bao lâu đã thấy có một người bị khiêng trở về, người khiêng khóc hô: “Chúng ta gặp phải đàn sói.”
Năm nay tuyết rơi ở nơi này bắt đầu cực kỳ sớm, lại còn rơi rất lớn.
Mạn phía bắc còn chưa bước vào mùa đông đã bắt đầu có tuyết rơi, bức bách Ngự thú tộc vốn đã là dân du mục phải từ bỏ nơi thảo nguyên mà họ đã sinh sống rất lâu, di chuyển đến địa giới phía nam này.
Cho dù là như thế nào, việc này đều có điểm bất thường.
“Niệm Niệm?”
Tiếng gọi của Giang Nhu đánh thức Sơ Niệm đang ngây người. Cô cười nói: “Cô vừa nói gì cơ?”
Tần Minh Nguyệt cười nói: “Bọn tôi nói là bọn tôi phải đi đây.”
Sơ Niệm đứng lên: “Tôi tiễn hai người.”
Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt liếc nhau: “Vậy tiễn đến cửa đi.”
Tới cửa rồi, hai người kia chạy rời khỏi sân.
Sơ Niệm vừa ngẩng đầu đã thấy được bóng dáng người đàn ông cao lớn đang chờ ở một bên cửa kia. Hóa ra là vì hắn đã trở lại nên họ mới rời đi.
Rắn lớn mang về hai vại nước lớn, bên cạnh còn có cả hai con cá, chắc là lúc lấy nước đã thuận tay bắt luôn thể.
Tầm mắt tiếp tục nhìn xuống phía dưới, Sơ Niệm phát hiện ống quần và cánh tay áo của hắn đều ướt sũng, lớp nước thấm trên vải bởi vì nhiệt độ thấp mà đã đông kết thành một lớp băng trắng.
“Mau vào đi.” Sơ Niệm kéo người vào phòng, than hoa bên trong vẫn còn đang cháy, lớp băng gặp than hoa bắt đầu hòa tan, làm vải ướt dính vào trên người.
Sơ Niệm đến chỗ một túi quần áo lớn tìm một lúc, lại phát hiện bên trong chứa toàn là quần áo của cô, không có một bộ quần áo nào là của rắn lớn cả.
“Có phải là có túi đồ bị rơi trên đường không, vì sao lại không có một bộ quần áo nào là của chàng vậy?”
“Không rớt cái nào cả.” Hắn nói.
Nếu không làm rơi đồ, vậy chính là hắn căn bản không mang theo quần áo của mình.
Sơ Niệm vừa kéo hắn đến bên giường vừa nói to: “Chàng ngốc à, đã sợ lạnh như vậy rồi, không những không mang thêm nhiều quần áo cho bản thân, lại còn một bộ cũng không mang luôn. Chàng đem theo nhiều da thú với quần áo của ta như vậy, cho dù ta ba năm ngày đổi một bộ cũng mặc không hết mà.”
Cô tức giận nói xong, lột sạch quần áo mà hắn đang mặc, dùng sức đẩy hắn: “Chàng mau chui vào chăn đi, ta đi lấy chậu than lại đây, để gần giường một chút.”
Lúc Sơ Niệm quay đầu lại, rắn lớn đã biến hình cuộn tròn lại thành một đống ở trên giường, đầu rắn gác lên gối, mấy viên đá phát sáng ở đầu giường chiếu sáng một mảng vàng rực rỡ, hiện ra một cục lười biếng đáng yêu.
Xem ra là bị lạnh đến ngốc luôn rồi.
Cổng sân đã đóng lại, độ cao của hàng rào làm người bình thường cũng rất khó để trèo vào, hơn nữa cứ đến tối là người ở nơi này đều hoạt động rất ít.
Trong phòng tuyệt đối an toàn.
Sơ Niệm ôm đầu hắn hôn lên một cái, cảm giác khá lạnh.
Cô cười nói: “Đợi đến khi cả người ấm áp rồi cũng không được đi ra, ta mang quần áo của chàng đi hong khô đã rồi mới được ra.”
Rắn lớn khẽ phát ra tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Áo lông cừu với quần dài được Sơ Niệm đánh vỡ băng rồi phơi bên cạnh chậu than, đưa một bên trống còn lại của chậu than hướng về phía giường để ‘nướng’ rắn.
Đống quần áo còn lại được treo trong phòng bếp, đặt bên cạnh bếp để vừa làm cơm vừa sấy quần áo luôn.
Mang cháo đã nấu xong đến phòng ngủ, rắn lớn nằm trên giường đã ngủ rồi.
Sơ Niệm cũng không đánh thức rắn lớn.
Năm trước vào thời điểm lạnh nhất của mùa đông, rắn lớn cũng rất lười, thường xuyên mê mệt muốn ngủ.
Vào mùa đông, hành động của loài rắn trở nên cứng nhắc chậm chạp, mấy thứ này rắn lớn đều không có.
Nhưng hắn cũng không tránh được việc cứ trời lạnh là sẽ dễ dàng buồn ngủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi lo xong bữa ăn đơn giản, Sơ Niệm cho thêm than vào bếp bên cạnh giường, cũng đắp thêm da thú cho rắn lớn mới bước qua người hắn, đi vào phía bên trong giường xốc chăn lên chui vào ổ chăn.
Cô vừa chui vào chăn đã bị hắn cuốn lấy, việc này dường như đã trở thành một hành động bản năng của hắn mỗi lần biến về thân rắn.
Đặc biệt là chóp đuôi của hắn nhất định sẽ cuốn lấy mắt cá chân của cô, mỗi lần còn có thể cuốn đến chính xác một vị trí, vì vậy mà dấu hằn đỏ trên cổ chân cô rất lâu vẫn không biến mất.
Được sưởi than hoa, lại nằm trong ổ chăn ấm lâu như vậy, thân hình rắn lớn cuối cùng không còn lạnh ngắt nữa, đã trở nên ấm áp hơn.
Sơ Niệm lầu bầu xoay người, ở trong lòng hắn tìm được một vị trí thoải mái và bắt đầu ngủ.
Sáng ngày hôm sau, gà trống bên ngoài bắt đầu gáy sáng, Sơ Niệm xoay người, phát hiện bên cạnh mình đã trống không.
Cô híp mắt sờ soạng trên giường một lúc mới xác nhận không có rắn mới bật dậy.
Lúc này có tiếng động từ cửa phòng, bóng dáng rắn lớn từ phòng khách đi vòng đến.
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi: “Có phải là đói bụng rồi không?”
Sơ Niệm sờ bụng mình, hình như cũng có hơi đói, cô gật gật đầu, hỏi hắn: “Chàng đi đâu vậy?”
Rắn lớn nói: “Vại nước ở bên ngoài bị đóng băng rồi, ta nghĩ làm thế nào đó để dẫn nước sông sạch về đây.”
Việc này lần trước hắn đã nhắc qua một lần, Sơ Niệm không ngờ đến bây giờ hắn vẫn còn chưa từ bỏ cơ đấy.
Vào mùa đông chỉ có dòng nước chảy mới không bị đóng băng, muốn dẫn về sẽ phải làm kênh mương mới dẫn nước sạch vào được.
Nhưng việc dẫn nước về khó tránh khỏi lại phát sinh vấn đề về vệ sinh.
Sơ Niệm chui đầu ra khỏi ổ chăn, nói: “Thực ra mỗi ngày đi lấy nước mới, để vại nước ở trong phòng có lẽ cũng sẽ không bị đóng băng đâu.”
Rắn lớn lắc đầu: “Ta đã nghĩ ra biện pháp rồi.”
Mặc quần áo rồi đi ra sân, Sơ Niệm có vẻ đã hiểu biện pháp của rắn lớn là như nào.
Cô thấy trong sân có rất nhiều gậy tre, chúng đã được chặt gọn gàng và để ở một bên.
Nếu như cô đoán không nhầm, hắn là muốn dẫn nước về bằng cách cho chảy qua lõi cây tre.
Từ bờ sông đến nơi bọn họ ở cũng tính gần, phương pháp này có vẻ cũng khá là khả thi.
Hiện tại rắn lớn chính là thần tượng của đám đàn ông, nhất hô bá ứng. Cô còn chưa làm xong bữa sáng mà rắn lớn đã mời được không ít người đến hỗ trợ rồi.
Ngẫm lại tình trạng nước ăn trong bộ lạc thực tế cũng rất bất tiện, Sơ Niệm dứt khoát đưa ra một đề nghị là lắp đặt miệng ống nước ở bên ngoài sân, làm vậy thì người khác cũng sẽ có nước để dùng.
Nhưng rắn lớn lại lắc đầu: “Có thể làm hai đường dẫn nước.”
Sơ Niệm vỗ đầu: “Thế mà ta không nghĩ ra.”
Ngày mai mới là ngày bộ lạc tổ chức họp chợ, thời gian cả ngày hôm nay rắn lớn đều là cùng người khác bận rộn lo liệu vấn đề nguồn nước.
Để thuận lợi cho việc thiết kế đường dẫn, Sơ Niệm lấy giấy và bút chì tự chế từ trong phòng ra.
Tần Thăng ngạc nhiên hỏi: “Đây là cô tự làm sao?”
Sơ Niệm mừng ra mặt: “Sao anh lại biết?”
Tần Thăng dùng đầu ngón tay sờ trang giấy một lúc, cúi đầu nói: “Tờ giấy này có độ dày không đều, độ cứng cũng rất cao.”
Mặc dù sau đó hắn đã bổ sung ý: “Nhưng có năng lực làm ra giấy trong điều kiện như thế này, cô thực sự rất giỏi.”
Rắn lớn vẫn dùng một tay đoạt lại tờ giấy từ trong tay hắn, lạnh lùng nói: “Cái này ta dùng, ngươi tự vẽ trên mặt đất đi.”
Sơ Niệm lập tức bật cười thành tiếng.
Hành vi bao che khuyết điểm này, thực sự rất ngầu nha.
Không thể không nói, mặc dù con sông mà rắn lớn vẽ chỉ là một đường nét đơn giản, nhưng đối chiếu tỷ lệ kích thước thu nhỏ thì hắn vẽ vẫn cực kỳ chính xác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Thăng bởi vì ngứa mồm mà chỉ có thể đau khổ tự tìm một nhánh cây vẽ trên mặt đất.
Cuối cùng hai bản vẽ được kết hợp sơ qua một chút, thương lượng chốt hạ một phương án rồi bắt đầu dùng gậy tre để chế tạo linh kiện dẫn dòng nước.
Đống gậy tre này cực kỳ to, tùy ý nhặt một cây cũng phải to bằng bắp chân của Sơ Niệm, phân đốt rất đều, sau khi khoét rỗng phần bên trong các khớp tre để dòng nước có thể chảy qua, rồi nối chặt hai thanh tre lại với nhau là có thể đạt được hiệu quả mong muốn.
Nghe qua thì rất đơn giản, nhưng mấy người đàn ông làm những việc này trong mùa đông cũng vô cùng vất vả.
Làm một mạch đến khi trời tối, vẫn còn thiếu một đoạn nữa mới có thể dẫn nước chảy đến trong sân.
Buổi tối tuyết lại bắt đầu rơi, mấy người đàn ông của bộ lạc núi Xà Thần đều trở về nghỉ ngơi, rắn lớn vẫn tiếp tục làm. Cuối cùng phải để Sơ Niệm cưỡng chế bắt tên cuồng làm việc này dừng lại.
Nhưng đến lúc Sơ Niệm tỉnh dậy vào ngày hôm sau lại vẫn nghe thấy tiếng nước chảy ở trong sân.
Đẩy cửa ra đã nhìn thấy rắn lớn cầm một thứ gì đó thả lên trên dòng nước, tiếng nước chảy lập tức ngừng, dòng nước bị chặn lại.
Hắn vậy mà lại chế tạo ra thứ có thể tùy thời điều chỉnh dòng nước chảy ra, lúc đặt linh kiện đó lên trên, cứ một đoạn thời gian sẽ có một giọt nước nhỏ xuống, đảm bảo nước trong ống tre vẫn đang lưu động và sẽ không bị đóng thành băng đá, lại có thể tùy ý điều chỉnh dòng nước chảy to hoặc nhỏ.
Năng lực vô sự tự thông này, đặt vào thời hiện đại chỉ cần chút đào tạo thì cũng phải đạt được ít nhất là cấp bậc kỹ sư.
Nghe thấy tiếng bước chân của Sơ Niệm, rắn lớn gọi cô đến gần: “Niệm Niệm, ta dạy nàng sử dụng thứ này.”
Sơ Niệm cười đi đến, thao tác một chút: “Như này dòng nước sẽ chảy lớn.”
Rồi lại di chuyển một chút: “Như này sẽ chảy nhỏ đi.”
Rắn lớn nhìn cô, mặc dù không nói lời nào, nhưng Sơ Niệm vẫn đoán được suy nghĩ của hắn.
“Ta còn chưa dạy nàng mà, làm sao nàng lại biết được?”
Sơ Niệm cười nói: “Thứ này ở chỗ kia của chúng ta cũng có, gọi là vòi nước. Dù có chút khác biệt so với cái chàng làm, nhưng tác dụng thì đều giống nhau.”
Miệng ống nước ngoài kia còn chưa kịp lắp thêm ‘vòi nước’, người dân trong bộ lạc nhìn thấy cảnh tượng này đã ngạc nhiên túm tụm lại một chỗ, giống như thấy được thần tích xảy ra, thậm chí còn gọi cả thủ lĩnh và Đại vu đến đây.
Có mấy người hôm qua đã tham dự công trình này, nhưng lúc đó bọn họ còn chưa hiểu được ý nghĩa của việc này là gì, giải thích rồi cũng chỉ có vài người có thể nghe hiểu.
Nhưng việc dẫn được nước về tới bộ lạc, đối với chuyện này bọn họ là bán tín bán nghi, hoặc căn bản là không tin nổi.
Ở bộ lạc núi Xà Thần, nguồn nước, đất đai hay thậm chí là mặt trời đều là xà thần ban cho mới có.
Bọn họ từng chỉ nghĩ đến lấy nước để ăn uống, không ngờ có một ngày bọn họ lại có thể khống chế dòng nước.
Có người cùng làm việc ngày hôm qua đã hỏi rắn lớn về chuyện này, rắn lớn giải thích đơn giản một lần về nguyên lý dẫn nước về được đây, kết quả vẫn như trước là không có mấy người nghe hiểu được.
Trong suy nghĩ của rắn lớn, việc này chỉ cần nói hai câu là có thể hiểu được rồi.
Nhưng hắn lại xem nhẹ việc người nơi này tin thờ là xà thần, chứ không phải cái gọi là khoa học.
Muốn giải thích việc này, so với việc để bọn họ khiêng gậy tre lên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Cuối cùng vẫn là Tần Thăng đến giải thích rõ ràng chuyện này.
Rắn lớn cảm kích liếc nhìn Tần Thăng, cứ như vậy hai người đã tan hết địch ý với nhau.
Đám con trai nếu có giận dỗi nhau, thực sự là một chuyện rất là ngây thơ.
Đến khi lắp xong vòi nước cho đường ống nước bên ngoài và dặn dò cách sử dụng, mọi người cũng bắt đầu ăn sáng và tổ chức buổi chợ của ngày hôm nay.
Tối hôm qua có một trận tuyết lớn, trước khi mở phiên chợ cần phải quét dọn sạch chỗ tuyết đọng.
Đến khi dọn xong chỗ tuyết đọng, mọi người bắt đầu mang những thứ đồ mà mình chuẩn bị để trao đổi, bày biện ra giống như mở hàng rong.
Đến lúc này, Sơ Niệm mới nhận ra cuộc sống vào mùa đông của mọi người trong xã hội nguyên thủy nó tàn khốc đến mức nào.
Cho dù là mỗi ngày đều rất lạnh, nhưng vẫn có những người chỉ mặc đồ được làm từ cây cỏ mà Sơ Niệm từng thấy lúc mùa thu. Thậm chí có người còn chân trống không đứng trên mặt đất, cả người bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Họp chợ mới bắt đầu không bao lâu đã thấy có một người bị khiêng trở về, người khiêng khóc hô: “Chúng ta gặp phải đàn sói.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro