Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 148

Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng

2024-06-06 06:35:23

Sơ Niệm vừa mở cửa phòng ra, thì nhìn thấy một con rắn thoi thóp nằm ở trên đất, chậu than trong phòng đã tắt, một chậu trong đó còn bị hất đổ, một mảnh bừa bộn.

Trước tiên Sơ Niệm đóng cửa lại, ôm lấy đầu rắn của rắn lớn, nhận thấy cả người hắn lạnh cóng, nhưng vẫn còn hơi thở.

Sơ Niệm đi đến tủ chứa đồ nhìn trúng một bọc bột quả xanh còn có hương thảo, nhưng bây giờ rắn lớn không tỉnh táo, căn bản cô không thể tách miệng hắn ra để bón được.

Nếu là vì sợ lạnh dẫn đến bị cảm như lần trước, như vậy chỉ cần trong phòng ấm lên, rắn lớn có thể tỉnh lại.

Sơ Niệm véo mình một cái thật mạnh, ép bản thân bình tĩnh lại, đi nhà bếp lấy than, đốt tất cả chậu than trong phòng lên lần nữa. Thậm chí bỏ cả than củi vào cái chậu bình thường dùng để ăn cơm, để cho nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên.

Dưới bầu không khí căng thẳng trong thời gian dài, cộng thêm khí nóng trong phòng tăng cao, Sơ Niệm nóng phải cởi áo khoác của mình, chỉ mặc áo lông cừu và quần thu.

Song cô không nhìn thấy, ở sau lưng cô, một con rắn lớn giương cao đầu rắn lên, đồng tử dựng đứng đỏ tươi giống như trăng đỏ, sau khi nhìn thấy ấn kí trên mắt cá chân cô mới không đến gần cô, đột nhiên đổ sụp trên đất.

“Một tiếng “Bịch!” chạm đất trong buổi trưa thu hút sự chú ý của Lang Đồ đứng ngoài khu vườn.

Hắn nhìn thấy có khói màu xám trắng đang tỏa ra từ bên trong ống khói của phòng bếp và khe hở cửa sổ của phòng nhỏ quen thuộc.

Đây là bị cháy rồi?

Lúc này hắn cũng không còn bận tâm nhiều như vậy nữa, cùng lắm thì lại bị đánh một trận.

“Thần nữ, A Đạt, có phải bên trong bị cháy rồi không, các ngươi ổn chứ? Ta vào nhé?”

Hắn vừa nói xong, Sơ Niệm vội vàng chạy ra cửa, chắn người ở cửa, lớn tiếng nói với Lang Đồ bên ngoài: “Không có, chúng ta không sao hết, ngươi không được vào.”

“Nhưng phòng của các ngươi cứ tỏa khói ra bên ngoài, thật sự không có chuyện gì chứ?” Thậm chí Lang Đồ còn dán người vào khe cửa nhỏ giọng nói: “Bên trong có phải có người khác hay không?”

Trong phòng tỏa khói có lẽ là vì trong phòng đốt nhiều chậu than, bởi vì than củi không được khô cho lắm, nên khi đốt lên sẽ có khói như là khói mù, đặc biệt là lúc đốt lên, khói mù càng nhiều.

Mà Sơ Niệm vì đảm bảo nhiệt độ trong phòng, và hình rắn của rắn lớn không bị người ngoài nhìn thấy, cho nên tất cả cửa sổ trong phòng đều được đóng lại.

Cho nên mới xuất hiện tình huống Lang Đồ ở bên ngoài nhìn thấy trong phòng bốc khói ra.

“Không có người khác, ngươi đừng tiến vào.”

Sơ Niệm giải thích, rõ ràng Lang Đồ không cho rằng là như vậy, tình huống như vậy nhìn kiểu gì cũng có ẩn tình khác.

Thậm chí khiến cho hắn càng khẳng định là Sơ Niệm bị uy hiếp.

Lúc hắn nhanh chóng tự hỏi nên mạnh mẽ xô cửa hay là trèo tường, cửa được mở ra từ bên trong, lộ ra nửa người trên cường tráng của một người đàn ông: “Ngươi tiến vào làm gì?”

“A Đạt.” Lang Đồ gần như nhảy lùi về sau hai bước, đứng thẳng tắp tại chỗ như học sinh tiểu học, luống cuống giải thích: “Ta nhìn thấy trong nhà ngươi bốc khói, sợ xảy ra hỏa hoạn, sợ các ngươi gặp nguy hiểm.”

“Ta nghe thấy cả rồi.” Rắn lớn cũng dựa lên khung cửa, giọng nói lạnh nhạt: “Là cành cây sau mưa bị ẩm, lúc nhóm lửa thì nhiều khói thôi.”

Nói xong, cửa lại rầm một tiếng đóng lại: “Ra cổng trông coi, đừng để bất cứ ai đến gần chỗ này.”

Ban ngày ban mặt không cho người khác đến gần, biểu cảm Lang Đồ khi nghe câu này suy nghĩ sâu xa, ngoan ngoãn đứng ở cửa khu vườn, cảm thấy đứng không thoải mái, dứt khoát dựa lên khung cửa, thỉnh thoảng tò mò nhìn về bên trong, nhưng cũng không dám tiến vào trong dù chỉ nửa bước.

Ngay cả trẻ em ôm đồ chơi chạy tới bên này, cũng bị hắn trừng mắt dọa chạy.

Trong nháy mắt rắn lớn nói xong đã dựa trên cánh cửa đóng lại trượt ngồi xuống đất.

Vốn dĩ Sơ Niệm nhìn thấy hắn tỉnh lại thì rất vui, nhưng ngay sau đó nhìn thấy rắn lớn ngồi trên mặt đất. Cô lo lắng tiến lên đỡ hắn, sợ hãi nói: “Cửu Di, chàng làm sao vậy?”

Vậy mà cô rất nhanh bị đẩy ra, ngồi bệt mông xuống đất. Lúc này cô mới nhìn thấy dị thường của rắn lớn.

Hắn thoạt nhìn rất suy yếu, nhưng con mắt đỏ tươi, bên trong là sát khí mãnh liệt cuồn cuộn.

Trong nháy mắt khi ánh mắt giao nhau với Sơ Niệm, sát khí trong mắt người đàn ông nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi như là ảo giác của cô.

Nhưng đáy mắt hắn càng đỏ hơn, phủ đầy tơ máu dao động như vết băng nứt.

Thậm chí dáng vẻ như vậy hơi giống mấy người luyện công bị tẩu hỏa nhập ma mà cô xem trong phim trên ti vi trước đây.

Sơ Niệm nghĩ tới cái gì đó, chậm rãi đứng lên, đi đến cái tủ thấp cạnh giường cầm bột quả xanh và hương thảo lúc rắn lớn hôn mê không có cách nào ăn được tới, nhìn rắn lớn hỏi: “Có phải là cơ thể khó chịu hay không, ăn cái này có thể khỏe không? Nếu như không được ta lại đi tìm cái khác.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trước đây khi cô còn học đại học, nhận biết được một vài thảo dược cơ bản. Nhưng ở xã hội nguyên thủy, phần lớn thực vật đều mất đi dáng vẻ vốn có, cô chưa từng nhìn thấy những thứ quen thuộc trước kia.

Chỉ có quả xanh và hương thảo.

Đây còn là rắn lớn mang về.

Theo cô được biết quả xanh có thể cầm máu, tiêu viêm. Lần trước lúc rắn lớn bị cảm cũng ăn quả xanh.

Hương thảo thì cô chỉ biết có thể đánh răng, còn lại thì không biết.

Tình huống cái gì cũng không biết này khiến cô vô cùng sốt ruột, từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi, rơi lên mu bàn tay của người đàn ông, nắm tay của hắn từ từ nắm lại.

Qua rất lâu, hắn mới khó khăn nói ra được một chữ: “Có thể.”

Giọng hắn như vừa vượt qua sa mạc, rất lâu rất lâu chưa được uống nước.

Xé rách, khàn đặc.

Dường như nhìn thấy Sơ Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, tưởng rằng cô nghe không hiểu, lại cố nói ra ba chữ: “Có thể khỏe.”

Ăn bột quả xanh và hương thảo là có thể khỏe.

Sơ Niệm mang hết bột quả xanh và hương thảo trong phòng nhỏ ra, nhìn hắn từ từ ăn, ăn đến cuối cùng lại giống như lần trước, biến thành hình rắn, sau đó thiếp đi.

Sơ Niệm lo lắng không thôi, cho rằng hắn lại hôn mê mất mấy ngày như lần trước.

Cô mở cửa sổ ra trước, để khói nồng nặc trong phòng tản đi, đợi sau khi khói tản hết, chỉ giữ lại một khe thông gió.

Nếu như rắn lớn không tỉnh lại ngay được, cô cũng không thể di chuyển được một con rắn to như này.

Sơ Niệm chuyển chậu than đến chỗ cách hắn gần một chút, lấy khăn trải giường đắp lên cho hắn.

Tình hình của rắn lớn tạm thời khiến tâm thần cô ổn định lại. Chỉ cần hắn nói uống thuốc xong là có thể khỏe lại, vậy thì tốt.

Sơ Niệm tựa lên người rắn lớn, yên lặng nhìn hắn ngủ.

Cô luôn cảm thấy hôm nay hắn hơi là lạ, mặc dù có thể giải thích là bị ốm, nhưng nếu như bị ốm cũng sẽ không thể thay đổi tính cách rắn được.

Mặc dù thoạt nhìn rắn lớn rất có lực áp bách, cũng rất hung dữ.

Nhưng bất kể là đối với người bộ lạc núi Xà Thần, hay là người của ngự thú tộc, hắn đều giữ thái độ rất thản nhiên, không quá can thiệp vào sự phát triển và tranh đấu của bọn họ, cũng không làm hại bọn họ.

Có thể nói là một con rắn cực kỳ lễ độ.

Nhưng hôm nay đôi mắt toàn tơ máu của rắn lớn, thật sự có sát khi lóe qua ở trong mắt.

Sắc trời dần tối, mí mắt Sơ Niệm cũng dần mơ màng, cuối cùng vô thức chui vào trong ổ chăn trên mặt đất ngủ cùng hắn.

Lúc rắn lớn tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ trên mặt đất, bên cạnh là một cô gái ghé lên đuôi hắn, ngủ rất ngon.

Hắn cẩn thận xê người, trong nháy mắt khi biến về hình người, dùng lòng bàn tay đón lấy trán của cô, đặt cô lên giường.

Cũng vào lúc đặt cô xuống, cô khẽ ưm một tiếng, mở mắt ra.

Nhìn thấy hắn, trong nháy mắt Sơ Niệm mở lớn mắt, vui mừng ôm lấy hắn không dời tay: “Cửu Di, chàng khỏe nhanh vậy sao?”

“Ừ.” Hắn thấp giọng hỏi: “Bữa sáng nàng muốn ăn gì?”

Sơ Niệm lật người từ trên giường ngồi dậy: “Chàng mới khỏe, ta nấu cơm cho. Dù sao ta cũng dậy rồi.”

Trong mắt rắn lớn vẫn cón sót lại vài tia máu, hắn kiên quyết nói: “Ta muốn nấu bữa sáng cho Niệm Niệm.”

“Vậy được ròi, vậy ta muốn ăn thịt nướng chàng làm, cả cháo ngô nữa.”

“Được.”

Người đàn ông quay người đi chuẩn bị, Sơ Niệm cũng dậy rồi, cũng không tiếp tục bám giường nữa, mặc quần áo vào rồi đi theo. Đúng lúc nhìn thấy cửa mở, và Lang Đồ mơ màng dựa lên khung cửa.

Sơ Niệm thắc mắc hỏi: “Sao mới sáng sớm mà hắn đã tới rồi?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khoảng thời gian này, gà còn chưa gáy, trong bộ lạc ngoài hai ba người gác đêm, những người khác đều chưa tỉnh, sao người đàn ông này đã dựa trên khung cửa của bọn họ ngủ gà ngủ gật rồi.

Rắn lớn nhìn theo ánh mắt Sơ Niệm phát hiện người đàn ông này, nhàn nhạt nói: “Có lẽ hắn vẫn chưa đi.”

Bởi vì dị thường của rắn lớn, ký ức hôm qua đối với Sơ Niệm đều thuộc về trạng thái hỗn loạn, nghĩ lại nửa ngày mới nhớ ra, hình như hôm qua rắn lớn bảo hắn đi trông cửa, không cho người khác tiến vào.

Rõ ràng là muốn đuổi hắn đi, không muốn hắn xông vào phát hiện hình rắn của rắn lớn.

Người đàn ông cố chấp này lại cứ ngây người như vậy ở đây cả một buổi tối.

“Buổi tối lạnh như vậy, hắn cứ ngủ vậy sẽ không bị ốm chứ?” Sơ Niệm hỏi: “Hay là chúng ta cho hắn vào đi.”

Rắn lớn gật đầu, đến trước cửa viện, đá cửa một cái, người đàn ông bỗng nhiên mở mắt, vui mừng nói: “A Đạt, ta không có lười biếng, chỉ là buổi tối không người, ta chợp mắt một chút thôi.”

Rắn lớn quay người vào phòng, nói với người đàn ông phía sau: “Đi vào ăn một chút rồi quay về ngủ đi.”

Nhìn thấy người đàn ông này vẫn nhảy nhót như cũ, Sơ Niệm cũng yên tâm. Thời tiết này nếu như con người thật sự ngủ ở bên ngoài, nhẹ thì bị cảm, nặng thì nói không chừng mệnh nhỏ cũng đi theo luôn, vậy bọn họ tội nặng rồi.

Rắn lớn ở phòng bếp nướng thịt, Sơ Niệm ở một bên ninh cháo.

Lang Đồ lần đầu tiên vào trong căn nhà này, ngưỡng mộ nói: “Thần nữ, A Đạt, nhà của các ngươi cũng tuyệt vời quá. Nếu chúng ta không phải cứ dăm ba bữa lại phải chuyển nhà, chúng ta cũng muốn xây dựng một ngôi nhà vững chắc như này.”

Đi đến cửa bếp, sau khi ngửi thấy mùi thơm bên trong, kinh ngạc thốt lên: “Thơm quá đi, đây là mùi vị gì thế!”

Anh chàng này như nhà quê lên phố, nhìn thấy cái gì cũng trầm trồ kinh ngạc, ồn ào đến nỗi muốn nổ cả tai.

Phát hiện Sơ Niệm nhíu mày, rắn lớn liếc nhìn hắn, cơ thể Lang Đồ cứng đờ tại chỗ.

Rắn lớn: “Câm miệng.”

Trong nháy mắt thế giới yên tĩnh lại.

Lúc ăn cơm, rắn lớn cắt cho Sơ Niệm phần thịt mềm nhất trên thân con lợn trước, lại cắt cho cô một phần sườn heo, sau đó cho Lang Đồ nửa cái chân, đủ cho hắn ăn.

Lúc cắn một miếng thịt nướng, Lang Đồ lại trợn mắt kinh ngạc. Hương vị này là hương vị của thịt sao. Bên ngoài hơi xém, mang theo mùi thơm nói không nên lời, thịt bên trong tươi mềm nhiều nước, giòn mềm ngon miệng, sau khi cắn cả, khiến hắn suýt chút nữa nuốt cả lưỡi.

Hắn ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại nhớ đến lời rắn lớn vừa mới nói, cuối cùng lặng lẽ nuốt xuống, chăm chú ăn thịt nướng.

Sau bữa cơm, rắn lớn đi thu dọn phòng bếp, Lang Đồ ở cạnh Sơ Niệm nhỏ giọng hỏi: “Thần nữ, thứ vừa nãy A Đạt nướng thịt rắc lên là gì thế, tại sao thịt chúng ta nướng không có hương vị này.”

Mặc dù Lang Đồ sống ở đây rất nhiều ngày, nhưng là một tiểu A Đạt của ngự thú tộc, hắn và người bị thương ăn uống đều là tự mình cung cấp. Do một người ở lại chăm sóc người bị thương nấu. Cho nên đây là lần đầu tiên hắn được ăn hương vị này.

Phản ứng này của hắn giống hệt như những người ở bộ lạc núi Xà Thần khi lần đầu tiên được ăn thịt nướng có gia vị.

Sơ Niệm nói: “Ngươi có thể đi hỏi người khác, người ở đây ai cũng biết cả.”

Ngay tức khắc Lang Đồ quả thực là không ngậm được miệng, nửa ngày sau hắn mới nói: “Mỗi người ở đây đều biết cái này?”

Sơ Niệm gật đầu.

Lang Đồ vui mừng chạy ra ngoài: “Vậy ta nhất định phải nói cái trao đổi này với thủ lĩnh mới được. Nếu như có thứ này, thì có thể hoàn toàn thay đổi hương vị của thịt rồi, thứ làm cho thịt trở bên ngon như vậy, quả thực quá lợi hại rồi.”

Sơ Niệm đã từng dạy người ở đây điều chế gia vị nướng thịt kiểu gì.

Khác với người bộ lạc núi Xà Thần lấy ăn chay làm chủ, ngự thú tộc chủ yếu ăn thịt mình nuôi được làm chủ.

Cháo ninh lên, sẽ có vị ngọt đặc thù.

Nhưng thịt không có mùi vị lúc ăn chính là một kiểu giày vò, cứ ăn như vậy trong thời gian dài cho dù là thịt rồng cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Bọn họ càng có nhu cầu lớn với hương liệu đồ nướng này hơn.

Như vậy, bộ lạc núi Xà Thần sẽ lại giống như nhiều hơn một thứ có thể trao đổi rồi.

Nhìn dáng vẻ hùng hổ xông ra ngoài của Lang Đồ, Sơ Niệm nhớ tới dáng vẻ hắn ngoan ngoãn trông coi cả một buổi tối vào tối qua, đúng thật là không hiểu chút tùy cơ ứng biến nào, có chút ngốc nghếch khờ khạo.

Ngày mai chính là chợ phiên giữa hai bộ lạc, nhưng vừa ăn cơm xong, Sơ Niệm lại nói với rắn lớn: “Hay là chúng ta về đi, không tham gia chợ phiên gì nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Số ký tự: 0