Chương 30
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Nửa người trên rõ ràng là một người đàn ông mạnh mẽ khỏe khoắn, nhưng nửa dưới của hắn lại là một chiếc đuôi rắn khổng lồ được vảy vàng bao phủ.
Biến thành hình thái nửa người nửa rắn, rắn lớn dường như rất hưng phấn. Giống như hoàn thành một loại nghi lễ lột xác nào đó vậy.
Đuôi rắn của hắn từng chút từng chút trườn lên đôi chân trần trụi của Sơ Niệm, chui vào bên trong da thú, dễ dàng xé nát quần áo da thú được Sơ Niệm may rất cẩn thận.
Rắn lớn quá cứng rắn, cô nghĩ dù là mảnh sắt, rắn lớn cũng có thể dễ dàng xé nát. Huống chi chỉ là da thú.
Đó là sức mạnh tuyệt đối.
Bên ngoài hang gió thu nổi lên, mang theo chút lạnh lẽo xâm nhập sâu vào hang, tiếp xúc với làn da để lộ bên ngoài của cô, cô thoáng nổi da gà.
Sơ Niệm không nhịn được hướng đến gần nơi ấm áp, cho dù hắn cũng không thể làm ấm cho chính mình.
Bóng đêm như mực chậm rãi xâm lấn vào hang, dạ minh châu trong hang tỏa ra ánh sáng mềm mại mông lung, chiếu vào mặt người đàn ông để lại một bóng mờ.
Sơ Niệm nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, chỉ nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn, ở trong hang lại càng đặc biệt rõ ràng, “Niệm Niệm.”
Tâm tư Sơ Niệm đều ở trong một luồng gió lạnh, nhưng nửa người dưới của cô bị cuốn vào, lại không thể nhúc nhích. Bây giờ rắn lớn gọi cô, cô chậm chạp gần như theo bản năng “Ưm?” một tiếng.
Cô dường như không thể kiểm soát cơ thể của mình, linh hồn của cô nói với chính mình: ngoan ngoãn theo hắn, nghe hắn.
Loại thần phục mãnh liệt này còn mãnh liệt hơn so với lần trước.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm, Niệm Niệm.” Hắn liên tục lặp đi lặp lại tên của cô, dường như muốn làm gì đó, nhưng lại chậm chạp không thể vào kỳ môn. Giống như muốn phát tiết mãnh liệt vậy, dùng sức siết lên người cô.
Sơ Niệm ôm lấy cổ hắn, lại quên mất mình muốn làm gì.
Đuôi rắn lạnh như băng của rắn lớn quấn quanh chiếc eo mảnh khảnh của cô, nâng cả người cô lên, tầm mắt song song với hắn.
“Niệm Niệm, cái đuôi của ngươi ở đâu, ta không tìm thấy.”
Giọng của rắn lớn giống như một lời nguyền, khiến cô bắt đầu suy nghĩ cái đuôi của cô ở đâu.
Nhưng cô suy nghĩ một lúc, tủi thân nói: “Nhưng mà, tôi không có đuôi.”
Rắn lớn lại đến gần một chút, cọ trán lên trán cô, kiên định nói: “Niệm Niệm không có đuôi cũng rất đẹp.”
Cô nhìn lướt thấy vảy màu vàng trên thân rắn của hắn, trong khe hở lộ ra màu phấn nhạt. Chóp đuôi của rắn lớn nhẹ nhàng quấn quanh cổ chân mảnh khảnh của cô.
Từ từ thắt chặt.
Làn da vốn mềm mại trắng nõn chậm rãi biến thành màu hồng nhạt, kèm theo chút đau đớn nhẹ.
Sơ Niệm hừ nhẹ một tiếng, “Cửu Di, không được, anh quấn cổ chân như thế làm tôi rất đau.”
Rắn lớn do dự một chút, chậm rãi buông lỏng chóp đuôi ra.
Cơn đau đớn này cũng khiến cô từ cơn mê man tỉnh lại.
Cô phát hiện ra rằng cô đã chủ động bám vào vai rắn lớn, hai chân và đuôi của hắn dây dưa với nhau, làn da bị siết chặt của cô đã ửng hồng lên.
Cô vừa làm cái gì vậy…
Dường như hoàn toàn không thể khống chế bản thân.
Tất cả điều này bắt nguồn từ sự quyến rũ của rắn lớn.
Hình dạng bán xà của hắn dường như có một năng lực kỳ lạ.
“Niệm Niệm.” Rắn lớn lại kêu lên một tiếng, “Cửu Di không ngại việc Niệm Niệm không có đuôi, Niệm Niệm không cần phải đau lòng.”
Giọng nói của hắn dường như đã lấy lại được sự chậm chạp, ấp a ấp úng. Mất đi mị lực không giải thích được vừa rồi.
Cô đã từng nói với rắn lớn rằng cô sẽ rơi nước mắt khi buồn.
Nhưng không phải tất cả những giọt nước mắt đều là vì đau lòng.
Ví dụ như giờ phút này, cô khóc, dường như là do đau đớn nơi cổ chân k.ích thích, lại giống như sâu trong nội tâm ẩn giấu nhu cầu bí ẩn nào đó bị đào ra, làm cho cô vô cùng khó chịu.
Cảm giác thân dưới bị giam cầm siết chặt khiến cô không thoải mái đấm một cái vào đuôi rắn của hắn, nói với đại xà: “Cửu Di, anh buông đuôi ra đi. Anh làm tôi đau quá.”
Rắn lớn buông cô xuống, Sơ Niệm lại phát hiện, da trên đùi mình lưu lại rất nhiều dấu vết giống như vảy cá, bên cạnh vết vảy da đỏ thẫm, làn da ở giữa là màu hồng phấn, tầng tầng lớp lớp, tựa như hai chân của cô cũng có một tầng vảy của rắn lớn, biến thành một cái đuôi rắn.
Chỉ có điều vảy của cô có màu hồng.
Càng làm cho người ta khó có thể bỏ qua chính là một vòng vết siết tím bầm trên cổ chân phải của cô.
Giống một cái khoen chân được in trên đôi chân trần của cô.
Lại nghĩ đến hành vi vừa rồi của hai người.
Điều này ít nhiều mang lại một vài cảm giác cấm kỵ.
Cô không khỏi suy đoán, đuôi rắn là một thứ rất quan trọng đối với rắn lớn. Cho nên tiến hóa thành hình dáng nhân loại không phải là điểm cuối thật sự, ở thời điểm hình người sinh ra đuôi rắn, mới là rắn lớn hoàn thiện thật sự.
Điều này đối với chấp niệm đuôi rắn cũng không phải là sâu sắc bình thường.
Cô càng nghĩ chính là, lần sau nếu rắn lớn lại như vậy, cô sẽ xử lý thế nào.
Cô đột nhiên nghĩ đến, hành động vừa rồi của rắn lớn, có phải đại biểu rắn lớn đã chính thức tiến vào giai đoạn trưởng thành hay không.
Đều nói tính rắn vốn kín đáo.
Nếu rắn lớn coi cô thành đối tượng duy trì nòi giống, vậy cô phải làm gì bây giờ.
Cô dường như không có bất cứ quyền hạn gì để lựa chọn.
“Cửu Di.” Sơ Niệm nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Rắn lớn lần nữa cuốn cô đến bên người, hai chân cô tách ra ngồi trên người con rắn, thân trên bị hắn ôm, phần da không bị da thú bao bọc cảm nhận rõ được cảm giác thô ráp và hơi lạnh từ vảy trên người rắn lớn.
“Niệm Niệm, sao vậy?”
Trong một thời gian ngắn Sơ Niệm quên mất làm thế nào để hỏi câu hỏi của mình.
Cô cũng không thể nói “Anh vừa rồi là…”
Đối với cô mà nói là khó có thể mở miệng, trong thế giới động vật bản năng sinh sôi nảy nở là chuyện rất bình thường, cũng như đói bụng muốn ăn cơm vậy.
“Đuôi của anh rất đẹp.” Sơ Niệm cảm thấy đây mới là lời mình nên nói nhất.
Đuôi của rắn lớn đột nhiên lắc lư trên mặt đất như một con chó nhỏ, rõ ràng là tâm trạng của hắn đang rất vui vẻ, hắn nói: “Nó vừa to vừa dày, ta rất hài lòng.”
Nói xong hắn hỏi: “Niệm Niệm thích cái đuôi của Cửu Di sao?”
“Thích.” Cô thuận theo lời hắn.
Hắn vẫy đuôi với tần suất nhanh hơn, giọng cũng càng cao thêm, “Niệm Niệm là người đầu tiên thích nó.”
Mãi cho đến khi đi ngủ, rắn lớn đều dùng đuôi quấn cô, hai cánh tay ôm cô.
Lúc ngủ mơ mơ màng màng, cô nhận ra có vật gì đó lén la lén lút thăm dò, lẻn vào hai cánh tay ôm chặt của cô, lại chậm rãi đi xuống phía dưới.
Cuối cùng cô vẫn thả lỏng thân thể, giống như dùng tứ chi ôm một cái gối ôm, tiến vào giấc ngủ sâu.
Cũng may thời gian sau đó, rắn lớn không có hành động gì quá đáng với cô.
Điều này làm cho Sơ Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Rắn lớn dường như chỉ tuân theo bản năng của mình, phô bày bản thân với cô.
Họ đã trở lại cuộc sống khuôn mẫu trước đây.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Sơ Niệm rõ ràng nhận thấy rắn lớn càng ngày càng lười biếng.
Lúc trước trời chưa sáng sẽ ra ngoài săn thú, bây giờ đều đợi đến khi mặt trời lên cao tít rồi mới đi ra ngoài, hơn nữa hắn cũng trở về sớm hơn.
Sơ Niệm đã trữ được nhiều cành cây hơn, như một thứ sưởi ấm vào mùa đông.
Thậm chí, cô còn có ý định trữ một chút cành cây dễ cháy làm mồi lửa.
Nếu rắn lớn thực sự ngủ đông, như vậy cô sẽ phải tự mình khôi phục lại phương pháp đánh lửa.
Sơ Niệm khám phá được rất nhiều thức ăn sơn dã, phơi nắng thành rau dại khô sau đó hầm với thịt, thịt ba chỉ mềm nát ngon miệng, rau dại thấm nước thịt, Sơ Niệm một lần có thể ăn một bát lớn.
Ngay cả rắn lớn không thích ăn chay cũng nguyện ý nể mặt ăn rất nhiều.
Sơ Niệm thậm chí còn ướp một số dưa muối, sử dụng củ cải tím mà cô thu gom được.
Thức ăn trong hang đủ để ăn trong một thời gian dài sau đó, nhiều lúc Sơ Niệm sẽ đi tích trữ một ít hạt giống.
Bước vào tháng 10, hầu hết mùa thu hoạch của các loại thực vật đều đã kết thức hoặc gần đến hồi cuối, trái cây tươi có thể thu thập được trong rừng rất ít.
Trong nhiều loại trái cây, Sơ Niệm chỉ tìm thấy hai loại trái cây có thể dự trữ trong thời gian dài.
Một loại là bên ngoài có lớp da thật dày, cô căn bản không đập vỡ được, tương tự như thực vật vỏ dừa, sau khi vạch ra bên trong có trái cây màu đỏ giống như thủy tinh, loại trái cây này ăn rất ngọt, hạt cũng không lớn, cô bảo quản lâu nhất đã một tháng cũng không hỏng.
Loại trái cây này Sơ Niệm cho là quả hộp mù.
Bởi vì loại vỏ trái cây này rất lớn, nhưng sau khi mở ra lại giống như mở hộp mù, căn bản không thể đảm bảo bên trong có mấy cái, hoặc là có bao nhiêu trái.
Lúc may mắn, một vỏ nhỏ chứa đầy nước quả phong phú, khi xui xẻo, trong trái rất lớn chỉ có thể mở ra quả lớn bằng lòng bàn tay.
Một loại khác là giống như quả táo, nhỏ hơn táo, quả chỉ có kích thước bằng ngón tay cái. Ăn không có hạt, rửa sạch sau đó ăn từng miếng một, chua chua ngọt ngọt, quả thực chính là phiên bản nâng cấp của táo.
Sơ Niệm gọi nó là quả táo nhỏ.
Chỉ cần cô gặp phải hai loại trái cây này, có bao nhiêu sẽ hái bấy nhiêu, thậm chí sẽ ghi lại chính xác vị trí của chúng trong sổ tay, để năm sau tiếp tục hái.
Đây là loại trái cây tươi duy nhất cô có thể ăn vào mùa đông.
Khi thời tiết lạnh hơn, Sơ Niệm phải đối mặt với một vấn đề khác.
Cô chỉ có một đôi giày thể thao, giẫm trong rừng núi phức tạp lâu như vậy, đế giày đã bị mài mỏng một lớp. Bây giờ thời tiết ngày càng lạnh, tiếp tục mang giày thể thao có lỗ thông hơi dường như có chút không phù hợp.
Cô nảy ra suy nghĩ dùng da thú làm một đôi giày, đây là vật liệu duy nhất cô có thể dùng lại vô cùng dồi dào.
Đầu tiên cô chồng mặt sau của da thú với đế giày của mình, vẽ lại kích thước và hình dạng của lòng bàn chân mình, dùng hai tấm da thú làm một đế giày, sau đó lại căn cứ vào hình dáng của giày tự mình làm một mặt giày thoạt nhìn có khuôn mẫu.
Làm như vậy thành quả rất xù xì, nhưng đã có mô hình ban đầu của giày, giống như giày lớn hoặc giày tuyết.
Đôi giày này có chút không vừa chân, cần phải cắt ra một ít lỗ, dùng gân thú làm dây giày.
Giày như vậy, đế giày được làm bằng da thú vào mùa thu, bền chắc, cũng thêm phần chống mài mòn. Mặt giày được làm bằng da thú nhung ngắn vào mùa hè, thích hợp cho thời tiết giữa và cuối tháng 10, đeo vào sẽ không bị bí chân.
Cô phát hiện, cô thế mà lại chậm rãi thích ứng với kiểu cuộc sống trở về thời nguyên thủy này.
Thậm chí trong cuộc sống này, trải nghiệm như một loại thú vui.
Thông qua trí tưởng tượng và nỗ lực của riêng mình để làm ra một đôi giày, cũng có thể khiến cô hạnh phúc trong một thời gian dài.
Sau khi đôi giày của cô đã sẵn sàng, cô vẫn còn dư một mảnh vải lớn.
Sơ Niệm đột nhiên nghĩ đến, rắn lớn sau khi biến thành hình người dường như chưa từng mang giày. Cô liền dùng vải còn dư để làm cho rắn lớn một đôi. Về phần kích thước, cô nhớ rõ lần trước khi cô giẫm lên chân rắn lớn, nhìn thấy hình dáng chân hắn lớn gấp đôi chân cô, chắc sẽ không sai lệch quá nhiều.
Hai đôi giày một lớn một nhỏ đều rất xấu xí, còn xấu xí ra cảm giác CP khó hiểu.
Khi rắn lớn trở về, dùng hình dạng bán xà để mang về một con mồi khổng lồ.
Sơ Niệm không thể chờ đợi để nói, “Thử đôi giày tôi làm cho anh này.”
Nhưng mà cô đã quên, rắn lớn trong hình dáng bán xà biến thành người sẽ trải qua quá trình gì…
Biến thành hình thái nửa người nửa rắn, rắn lớn dường như rất hưng phấn. Giống như hoàn thành một loại nghi lễ lột xác nào đó vậy.
Đuôi rắn của hắn từng chút từng chút trườn lên đôi chân trần trụi của Sơ Niệm, chui vào bên trong da thú, dễ dàng xé nát quần áo da thú được Sơ Niệm may rất cẩn thận.
Rắn lớn quá cứng rắn, cô nghĩ dù là mảnh sắt, rắn lớn cũng có thể dễ dàng xé nát. Huống chi chỉ là da thú.
Đó là sức mạnh tuyệt đối.
Bên ngoài hang gió thu nổi lên, mang theo chút lạnh lẽo xâm nhập sâu vào hang, tiếp xúc với làn da để lộ bên ngoài của cô, cô thoáng nổi da gà.
Sơ Niệm không nhịn được hướng đến gần nơi ấm áp, cho dù hắn cũng không thể làm ấm cho chính mình.
Bóng đêm như mực chậm rãi xâm lấn vào hang, dạ minh châu trong hang tỏa ra ánh sáng mềm mại mông lung, chiếu vào mặt người đàn ông để lại một bóng mờ.
Sơ Niệm nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, chỉ nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn, ở trong hang lại càng đặc biệt rõ ràng, “Niệm Niệm.”
Tâm tư Sơ Niệm đều ở trong một luồng gió lạnh, nhưng nửa người dưới của cô bị cuốn vào, lại không thể nhúc nhích. Bây giờ rắn lớn gọi cô, cô chậm chạp gần như theo bản năng “Ưm?” một tiếng.
Cô dường như không thể kiểm soát cơ thể của mình, linh hồn của cô nói với chính mình: ngoan ngoãn theo hắn, nghe hắn.
Loại thần phục mãnh liệt này còn mãnh liệt hơn so với lần trước.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm, Niệm Niệm.” Hắn liên tục lặp đi lặp lại tên của cô, dường như muốn làm gì đó, nhưng lại chậm chạp không thể vào kỳ môn. Giống như muốn phát tiết mãnh liệt vậy, dùng sức siết lên người cô.
Sơ Niệm ôm lấy cổ hắn, lại quên mất mình muốn làm gì.
Đuôi rắn lạnh như băng của rắn lớn quấn quanh chiếc eo mảnh khảnh của cô, nâng cả người cô lên, tầm mắt song song với hắn.
“Niệm Niệm, cái đuôi của ngươi ở đâu, ta không tìm thấy.”
Giọng của rắn lớn giống như một lời nguyền, khiến cô bắt đầu suy nghĩ cái đuôi của cô ở đâu.
Nhưng cô suy nghĩ một lúc, tủi thân nói: “Nhưng mà, tôi không có đuôi.”
Rắn lớn lại đến gần một chút, cọ trán lên trán cô, kiên định nói: “Niệm Niệm không có đuôi cũng rất đẹp.”
Cô nhìn lướt thấy vảy màu vàng trên thân rắn của hắn, trong khe hở lộ ra màu phấn nhạt. Chóp đuôi của rắn lớn nhẹ nhàng quấn quanh cổ chân mảnh khảnh của cô.
Từ từ thắt chặt.
Làn da vốn mềm mại trắng nõn chậm rãi biến thành màu hồng nhạt, kèm theo chút đau đớn nhẹ.
Sơ Niệm hừ nhẹ một tiếng, “Cửu Di, không được, anh quấn cổ chân như thế làm tôi rất đau.”
Rắn lớn do dự một chút, chậm rãi buông lỏng chóp đuôi ra.
Cơn đau đớn này cũng khiến cô từ cơn mê man tỉnh lại.
Cô phát hiện ra rằng cô đã chủ động bám vào vai rắn lớn, hai chân và đuôi của hắn dây dưa với nhau, làn da bị siết chặt của cô đã ửng hồng lên.
Cô vừa làm cái gì vậy…
Dường như hoàn toàn không thể khống chế bản thân.
Tất cả điều này bắt nguồn từ sự quyến rũ của rắn lớn.
Hình dạng bán xà của hắn dường như có một năng lực kỳ lạ.
“Niệm Niệm.” Rắn lớn lại kêu lên một tiếng, “Cửu Di không ngại việc Niệm Niệm không có đuôi, Niệm Niệm không cần phải đau lòng.”
Giọng nói của hắn dường như đã lấy lại được sự chậm chạp, ấp a ấp úng. Mất đi mị lực không giải thích được vừa rồi.
Cô đã từng nói với rắn lớn rằng cô sẽ rơi nước mắt khi buồn.
Nhưng không phải tất cả những giọt nước mắt đều là vì đau lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ví dụ như giờ phút này, cô khóc, dường như là do đau đớn nơi cổ chân k.ích thích, lại giống như sâu trong nội tâm ẩn giấu nhu cầu bí ẩn nào đó bị đào ra, làm cho cô vô cùng khó chịu.
Cảm giác thân dưới bị giam cầm siết chặt khiến cô không thoải mái đấm một cái vào đuôi rắn của hắn, nói với đại xà: “Cửu Di, anh buông đuôi ra đi. Anh làm tôi đau quá.”
Rắn lớn buông cô xuống, Sơ Niệm lại phát hiện, da trên đùi mình lưu lại rất nhiều dấu vết giống như vảy cá, bên cạnh vết vảy da đỏ thẫm, làn da ở giữa là màu hồng phấn, tầng tầng lớp lớp, tựa như hai chân của cô cũng có một tầng vảy của rắn lớn, biến thành một cái đuôi rắn.
Chỉ có điều vảy của cô có màu hồng.
Càng làm cho người ta khó có thể bỏ qua chính là một vòng vết siết tím bầm trên cổ chân phải của cô.
Giống một cái khoen chân được in trên đôi chân trần của cô.
Lại nghĩ đến hành vi vừa rồi của hai người.
Điều này ít nhiều mang lại một vài cảm giác cấm kỵ.
Cô không khỏi suy đoán, đuôi rắn là một thứ rất quan trọng đối với rắn lớn. Cho nên tiến hóa thành hình dáng nhân loại không phải là điểm cuối thật sự, ở thời điểm hình người sinh ra đuôi rắn, mới là rắn lớn hoàn thiện thật sự.
Điều này đối với chấp niệm đuôi rắn cũng không phải là sâu sắc bình thường.
Cô càng nghĩ chính là, lần sau nếu rắn lớn lại như vậy, cô sẽ xử lý thế nào.
Cô đột nhiên nghĩ đến, hành động vừa rồi của rắn lớn, có phải đại biểu rắn lớn đã chính thức tiến vào giai đoạn trưởng thành hay không.
Đều nói tính rắn vốn kín đáo.
Nếu rắn lớn coi cô thành đối tượng duy trì nòi giống, vậy cô phải làm gì bây giờ.
Cô dường như không có bất cứ quyền hạn gì để lựa chọn.
“Cửu Di.” Sơ Niệm nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Rắn lớn lần nữa cuốn cô đến bên người, hai chân cô tách ra ngồi trên người con rắn, thân trên bị hắn ôm, phần da không bị da thú bao bọc cảm nhận rõ được cảm giác thô ráp và hơi lạnh từ vảy trên người rắn lớn.
“Niệm Niệm, sao vậy?”
Trong một thời gian ngắn Sơ Niệm quên mất làm thế nào để hỏi câu hỏi của mình.
Cô cũng không thể nói “Anh vừa rồi là…”
Đối với cô mà nói là khó có thể mở miệng, trong thế giới động vật bản năng sinh sôi nảy nở là chuyện rất bình thường, cũng như đói bụng muốn ăn cơm vậy.
“Đuôi của anh rất đẹp.” Sơ Niệm cảm thấy đây mới là lời mình nên nói nhất.
Đuôi của rắn lớn đột nhiên lắc lư trên mặt đất như một con chó nhỏ, rõ ràng là tâm trạng của hắn đang rất vui vẻ, hắn nói: “Nó vừa to vừa dày, ta rất hài lòng.”
Nói xong hắn hỏi: “Niệm Niệm thích cái đuôi của Cửu Di sao?”
“Thích.” Cô thuận theo lời hắn.
Hắn vẫy đuôi với tần suất nhanh hơn, giọng cũng càng cao thêm, “Niệm Niệm là người đầu tiên thích nó.”
Mãi cho đến khi đi ngủ, rắn lớn đều dùng đuôi quấn cô, hai cánh tay ôm cô.
Lúc ngủ mơ mơ màng màng, cô nhận ra có vật gì đó lén la lén lút thăm dò, lẻn vào hai cánh tay ôm chặt của cô, lại chậm rãi đi xuống phía dưới.
Cuối cùng cô vẫn thả lỏng thân thể, giống như dùng tứ chi ôm một cái gối ôm, tiến vào giấc ngủ sâu.
Cũng may thời gian sau đó, rắn lớn không có hành động gì quá đáng với cô.
Điều này làm cho Sơ Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Rắn lớn dường như chỉ tuân theo bản năng của mình, phô bày bản thân với cô.
Họ đã trở lại cuộc sống khuôn mẫu trước đây.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Sơ Niệm rõ ràng nhận thấy rắn lớn càng ngày càng lười biếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước trời chưa sáng sẽ ra ngoài săn thú, bây giờ đều đợi đến khi mặt trời lên cao tít rồi mới đi ra ngoài, hơn nữa hắn cũng trở về sớm hơn.
Sơ Niệm đã trữ được nhiều cành cây hơn, như một thứ sưởi ấm vào mùa đông.
Thậm chí, cô còn có ý định trữ một chút cành cây dễ cháy làm mồi lửa.
Nếu rắn lớn thực sự ngủ đông, như vậy cô sẽ phải tự mình khôi phục lại phương pháp đánh lửa.
Sơ Niệm khám phá được rất nhiều thức ăn sơn dã, phơi nắng thành rau dại khô sau đó hầm với thịt, thịt ba chỉ mềm nát ngon miệng, rau dại thấm nước thịt, Sơ Niệm một lần có thể ăn một bát lớn.
Ngay cả rắn lớn không thích ăn chay cũng nguyện ý nể mặt ăn rất nhiều.
Sơ Niệm thậm chí còn ướp một số dưa muối, sử dụng củ cải tím mà cô thu gom được.
Thức ăn trong hang đủ để ăn trong một thời gian dài sau đó, nhiều lúc Sơ Niệm sẽ đi tích trữ một ít hạt giống.
Bước vào tháng 10, hầu hết mùa thu hoạch của các loại thực vật đều đã kết thức hoặc gần đến hồi cuối, trái cây tươi có thể thu thập được trong rừng rất ít.
Trong nhiều loại trái cây, Sơ Niệm chỉ tìm thấy hai loại trái cây có thể dự trữ trong thời gian dài.
Một loại là bên ngoài có lớp da thật dày, cô căn bản không đập vỡ được, tương tự như thực vật vỏ dừa, sau khi vạch ra bên trong có trái cây màu đỏ giống như thủy tinh, loại trái cây này ăn rất ngọt, hạt cũng không lớn, cô bảo quản lâu nhất đã một tháng cũng không hỏng.
Loại trái cây này Sơ Niệm cho là quả hộp mù.
Bởi vì loại vỏ trái cây này rất lớn, nhưng sau khi mở ra lại giống như mở hộp mù, căn bản không thể đảm bảo bên trong có mấy cái, hoặc là có bao nhiêu trái.
Lúc may mắn, một vỏ nhỏ chứa đầy nước quả phong phú, khi xui xẻo, trong trái rất lớn chỉ có thể mở ra quả lớn bằng lòng bàn tay.
Một loại khác là giống như quả táo, nhỏ hơn táo, quả chỉ có kích thước bằng ngón tay cái. Ăn không có hạt, rửa sạch sau đó ăn từng miếng một, chua chua ngọt ngọt, quả thực chính là phiên bản nâng cấp của táo.
Sơ Niệm gọi nó là quả táo nhỏ.
Chỉ cần cô gặp phải hai loại trái cây này, có bao nhiêu sẽ hái bấy nhiêu, thậm chí sẽ ghi lại chính xác vị trí của chúng trong sổ tay, để năm sau tiếp tục hái.
Đây là loại trái cây tươi duy nhất cô có thể ăn vào mùa đông.
Khi thời tiết lạnh hơn, Sơ Niệm phải đối mặt với một vấn đề khác.
Cô chỉ có một đôi giày thể thao, giẫm trong rừng núi phức tạp lâu như vậy, đế giày đã bị mài mỏng một lớp. Bây giờ thời tiết ngày càng lạnh, tiếp tục mang giày thể thao có lỗ thông hơi dường như có chút không phù hợp.
Cô nảy ra suy nghĩ dùng da thú làm một đôi giày, đây là vật liệu duy nhất cô có thể dùng lại vô cùng dồi dào.
Đầu tiên cô chồng mặt sau của da thú với đế giày của mình, vẽ lại kích thước và hình dạng của lòng bàn chân mình, dùng hai tấm da thú làm một đế giày, sau đó lại căn cứ vào hình dáng của giày tự mình làm một mặt giày thoạt nhìn có khuôn mẫu.
Làm như vậy thành quả rất xù xì, nhưng đã có mô hình ban đầu của giày, giống như giày lớn hoặc giày tuyết.
Đôi giày này có chút không vừa chân, cần phải cắt ra một ít lỗ, dùng gân thú làm dây giày.
Giày như vậy, đế giày được làm bằng da thú vào mùa thu, bền chắc, cũng thêm phần chống mài mòn. Mặt giày được làm bằng da thú nhung ngắn vào mùa hè, thích hợp cho thời tiết giữa và cuối tháng 10, đeo vào sẽ không bị bí chân.
Cô phát hiện, cô thế mà lại chậm rãi thích ứng với kiểu cuộc sống trở về thời nguyên thủy này.
Thậm chí trong cuộc sống này, trải nghiệm như một loại thú vui.
Thông qua trí tưởng tượng và nỗ lực của riêng mình để làm ra một đôi giày, cũng có thể khiến cô hạnh phúc trong một thời gian dài.
Sau khi đôi giày của cô đã sẵn sàng, cô vẫn còn dư một mảnh vải lớn.
Sơ Niệm đột nhiên nghĩ đến, rắn lớn sau khi biến thành hình người dường như chưa từng mang giày. Cô liền dùng vải còn dư để làm cho rắn lớn một đôi. Về phần kích thước, cô nhớ rõ lần trước khi cô giẫm lên chân rắn lớn, nhìn thấy hình dáng chân hắn lớn gấp đôi chân cô, chắc sẽ không sai lệch quá nhiều.
Hai đôi giày một lớn một nhỏ đều rất xấu xí, còn xấu xí ra cảm giác CP khó hiểu.
Khi rắn lớn trở về, dùng hình dạng bán xà để mang về một con mồi khổng lồ.
Sơ Niệm không thể chờ đợi để nói, “Thử đôi giày tôi làm cho anh này.”
Nhưng mà cô đã quên, rắn lớn trong hình dáng bán xà biến thành người sẽ trải qua quá trình gì…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro