Chương 34
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Nhận thức rõ ràng về sự thay đổi dưới da rắn lạnh lẽo.
Cô muốn cử động, lại không dám cử động.
Rắn lớn là từ bản năng động vật muốn gần gũi với cô.
Lần trước xảy ra chuyện như vậy còn có thể lý giải là rắn lớn bị kí.ch thích bởi nội tiết tố nữ sinh ra trong thời kỳ sinh lý của cô, khiến hắn bước vào thời kỳ bị kích động ngắn ngủi.
Còn lần này thì sao?
Rõ ràng, rắn lớn không chỉ coi cô là một lương thực dự trữ hoặc đơn giản như một phiếu cơm.
Hắn nảy ra ý tưởng giữa động vật giống đực và động vật giống cái với cô.
Có lẽ bởi vì lần trước cô đã giúp hắn xoa nắn một lần, từ lúc đó hắn đã coi mình là con cái thuộc về hắn.
Người và rắn lớn.
Đó là một ý tưởng khủng khiếp.
Nếu là trước đây, ngay cả khi cô và rắn lớn quấn quanh thành một khối khó phân biệt, tiếp xúc gần gũi hơn nữa, cô đều nghĩ rằng động vật sẽ không rung động với con người, cô không cần suy nghĩ nhiều.
Nhưng nếu suy đoán hiện tại của cô là thật, rắn lớn thật sự đối đãi với cô như một giống cái.
Vậy tương lai thứ cô phải đối mặt không phải là nguy cơ bị ăn thịt, mà là một rủi ro khác lớn hơn.
Ví dụ như giờ phút này cô chỉ có thể bị động chịu đựng, nhận ra có cái gì chọc thủng vảy giáp trên người rắn lớn, va chạm với da thú mặc trên người cô.
“Niệm Niệm, Cửu Di khó chịu.” Giọng của hắn khàn khàn khó chịu, giống như một cây đàn organ cũ, xé ra một loại gợi cảm ngang ngược.
Tầm mắt của cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, cơ thể cô run rẩy, lại là loại áp bức khiến cô không cách nào ngó lơ.
Rắn lớn như vậy dường như vô cùng cường thế, hoàn toàn biểu hiện ra quyền lực cường thế và chủ đạo của một con đực bán thú.
Mà thân thể và não bộ của cô làm ra cơ chế bảo vệ tốt nhất, tương tự như giả chết, mỗi một tế bào đều nói cho cô biết, hãy thuận theo hắn, hãy dựa vào hắn.
Sơ Niệm mở miệng, muốn nói chuyện lại phát hiện mình nặng nề nuốt một lúc, mới chậm rãi phát ra thanh âm: “Cửu Di.”
Phá vỡ sự giam cầm tinh thần này rất khó, nhưng không thể bất cứ khi nào rắn lớn muốn, cô sẽ để cho hắn kiểm soát bản thân.
Nghe được câu đáp lại của Sơ Niệm, thân thể rắn lớn càng thêm hưng phấn, đuôi rắn thậm chí vô tình quấn quanh cổ cô.
Nhìn từ xa, cô tựa như thiếu nữ bị hiến tế cho rắn thần, bị quấn quanh tứ chi, cắn nuốt từng chút từng chút.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm.” Rắn lớn dẫn dắt hai tay của cô, thắp sáng hai ngọn đuốc cúng tế, tiến hành nghi thức thực sự.
Nghi thức cúng tế dài đằng đẵng, cũng là nguyên thủy nhất.
Cô biết bọn họ có thể không chỉ như vậy, nhưng cô cũng không chủ động đột phá rào cản cuối cùng giữa một người một rắn.
Rắn lớn ngây ngô đơn thuần, hẳn là chưa từng có giống cái khác.
Sơ Niệm cảm thấy rất may mắn vì điều này.
Điều này làm cho cô tạm thời có chút hòa hoãn, đi thăm dò loại chuyển biến này.
Cô phải đối mặt với hai vấn đề lớn.
Lý trí nói với cô nên suy nghĩ: sự cường tráng của rắn lớn và sự nhỏ nhắn của cô không cùng cấp bậc về trọng lượng, nếu phải kéo lên sân để so tài, sợ là đập đầu chảy máu.
Cô phải làm thế nào để giảm thiểu khả năng bị thương của mình.
Cảm tính lại bảo cô đồng thời còn phải suy nghĩ: Quan niệm bạn lữ của rắn lớn là gì, nói cách khác phản ứng của rắn lớn vẻn vẹn đến từ bản năng sinh sản, không phải lòng trung thành.
Suy nghĩ trong lòng cô tựa như một cuộn chỉ lộn xộn, cần gỡ từng chút từng chút một.
Phải cần thời gian.
Hoặc là, khi có đáp án cho sự tháo gỡ, một đường dây lộn xộn này sẽ biến thành nút thắt không thể mở.
Tất cả đều có thể.
Lúc thở hồng hộc tựa vào trong ngực rắn lớn, Sơ Niệm nghe được một tiếng “Chít~” yếu ớt.
Cô nhìn qua, nhóc con kia trốn ở trong tủ đá cô để da thú, giấu thân thể trong tầng tầng lớp lớp da thú, chỉ lộ ra ánh mắt to bằng hạt đậu xanh.
Yếu đuối đáng thương và bất lực.
Cô suýt chút nữa quên mất sự tồn tại của nhóc con này.
Rõ ràng cô chỉ muốn nấu một bữa cơm lấy lòng rắn lớn, để rắn lớn cho cô nuôi con chim nhỏ này một thời gian. Không ngờ cuối cùng suýt chút nữa kéo cả bản thân mình vào.
Không chỉ Sơ Niệm nghe được một tiếng “chít” này, tuy rằng cô không ngẩng đầu, nhưng đã cảm nhận được địch ý của rắn lớn.
“Tôi nuôi nó đến khi nó có thể một mình sinh tồn, rồi sẽ thả nó đi.” Cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn con chim nhỏ một lần nữa, thấp giọng nói: “Nếu anh không muốn, tôi sẽ nuôi nó ở bên ngoài dưới chân núi.”
Chim chỉ cần hai mươi ngày là có thể một mình săn mồi sinh tồn, con chim con này nếu vừa nở đã có lông tơ và móng vuốt sắc bén, năng lực tự sinh tồn cũng sẽ không yếu.
Nhóc con này dù sao cũng là tiểu sinh mệnh đầu tiên cô nhìn thai nghén ra, cô có vài phần thương tiếc.
Nếu rắn lớn thật sự không đồng ý…
“Chỉ cần nó không phải là Niệm Niệm ấp nở ra, thì được.” Rắn lớn mặc dù không tình nguyện, cuối cùng vẫn đồng ý để cô nuôi con chim nhỏ.
“Vậy thì anh sẽ không làm tổn thương nó chứ?” Cô thực sự mệt và buồn ngủ, vì để tránh việc rắn lớn nhân lúc cô ngủ ăn con chim, cô cần một cam kết.
Rắn lớn cúi đầu, nhìn cô nghiêm túc nói: “Đúng vậy. Cửu Di hứa với Niệm Niệm, nhất định sẽ làm được.”
Lúc này cô mới yên tâm nhắm mắt lại ngủ.
Lúc thức dậy một lần nữa, bầu trời bên ngoài đã sáng.
Khi cô đang định đứng dậy, cô nghe thấy một tiếng “chít” bên tai, trở mình, quay đầu nhìn thấy một con chim nhỏ.
Nó dường như ngủ trên tóc cô và biến mái tóc của cô thành một cái tổ.
Sơ Niệm nhịn không được cười khẽ.
Trong thế giới quan của chim, cô chắc chắn không phải là một người mẹ tốt, không thể làm tổ, cũng không biết bắt mồi.
Cô nhẹ nhàng lấy con chim nhỏ ra khỏi tóc mình, kinh ngạc phát hiện, lông chim nhỏ đã nở tung, trán của nó có màu nâu, mặt mày màu vàng nhạt, trước ngực là màu xanh nhạt, tiếp theo là tím khói, tựa như những quầng nhuộm màu sắc rực rỡ, biến đổi từng tầng từng tầng trải ra, cực kỳ xinh đẹp.
Cô chưa bao giờ thấy một con chim đầy màu sắc như vậy. Nắm trong tay như một cục lông nhung, như một quả bóng len vậy.
Được giữ trong lòng bàn tay, con chim lại kêu chít chít.
Sơ Niệm đoán chắc chắn là nó đói rồi.
Cô đi đến nhà kho của riêng mình, trong tất cả các loại hạt giống mà cô thu thập, cô đặt nhóc con xuống, để cho nó tự mình chọn.
Nhóc con kia nhỏ như vậy, cũng không ăn được bao nhiêu đồ. Chỉ cần không phải hạt giống đặc biệt hiếm, cô đều có thể cho nó nếm thử vài hạt.
Nhưng con chim nhỏ tiến vào thiên đường lại không hưng phấn như cô tưởng tượng, ngược lại còn tỏ ra mệt mỏi, rồi chít chít nhìn về phía Sơ Niệm.
Lần đầu tiên nuôi chim, cô có chút mờ mịt.
Bây giờ bên ngoài lạnh như vậy, cũng không biết có thể bắt được sâu hay không. Chẳng lẽ phải để thằng nhóc chết đói hay sao.
Đúng là đau đầu mà.
Lúc Sơ Niệm trở về phòng ngủ, thấy rắn lớn thu lại đôi cánh, dùng đuôi ném xuống hai con gà rừng.
Mùa này gà rừng rất béo, nấu canh, mỡ canh gà có thể chất đống nửa nồi dầu dày như vậy, cho dù vớt ra cũng vớt không sạch, ăn không khỏi quá béo ngậy, làm cho người ta mất đi khẩu vị. Hơn nữa dầu gà nấu ăn cũng không ngon, chỉ có thể đổ đi rất lãng phí.
Cho nên bây giờ Sơ Niệm thích um hầm gà rừng trong nồi sắt, hầm thịt gà đến mềm nát nhập vị, cũng rất ngon.
Gà rừng vừa mang về, cần nhổ lông loại bỏ nội tạng, xử lý sạch sẽ mới có thể nấu ăn.
Cửu Di mang theo hai con gà rừng đi đến đầm nước phía sau rửa sạch, ánh mắt của chim nhỏ cũng dính chặt vào hai con gà rừng.
Ban đầu Sơ Niệm không phát hiện, cho đến khi nhóc con kia nhẹ nhàng mổ da thú của cô, gấp gáp kêu chít chít.
Cô nghi hoặc hỏi: “Nhóc con, nhóc là chim ăn thịt à?”
Đầu óc của chim nhỏ tương đối đơn giản, hoàn toàn không hiểu lời cô nói, cũng không giống như rắn lớn lúc trước, biểu hiện ra phản ứng tràn ngập nhân tính.
Nó chỉ giống như một con chim trong rừng, kêu đói với chim mẹ.
Hơn nữa nhóc con của cô kêu lên cực kỳ giống chuột…
Để kiểm tra xem con chim có phải là chim ăn thịt hay không, lúc rắn lớn thanh lý nội tạng, Sơ Niệm ở bên cạnh lấy cho con chim nhỏ một cái gan gà.
Quả nhiên, con chim nhỏ giống như đói bỏng mắt, chít chít chít chạy qua.
Tuy rằng nó rất nhỏ, cũng mới chỉ nở được một ngày, nhưng nó đã có thể tự mổ gan gà, còn ăn xong toàn bộ gan gà, ăn đến cái bụng đều phồng lên.
Ăn no uống đủ con chim nhỏ lại đi vào cái mũ của Sơ Niệm ngủ.
Lúc này cô bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho rắn lớn.
Buổi sáng Sơ Niệm không thích ăn dầu mỡ, nhưng rắn lớn thuộc về chủ nghĩa ăn thịt trăm phần trăm. Gần đây cô nuôi thành có thói quen ăn sáng, trở thành con rắn đầu tiên ăn sáng.
Tối hôm qua lúc nửa đêm cô dậy, nấu một chén nhỏ hạt lúa mì trong nồi đá, nấu qua một đêm, đã hoàn toàn nở bung ra, ngửi thấy mùi ngũ cốc.
Đây là loại cơm bà ngoại làm khi còn bé, trước khi đi ngủ bỏ mạch nhân vào trong ấm nước, đổ nước nóng vào, nấu cả đêm là thành bữa sáng ngon lành.
Chỉ có điều nồi đá tản nhiệt nhanh, cho dù cô để lửa nấu thêm một thời gian, mạch nhân cũng đã nguội, cần hâm nóng một chút.
Rắn lớn đã rửa sạch hai con gà rừng, cũng bỏ máu. Gà rừng bỏ đi lông gà lập tức nhỏ đi rất nhiều, thoạt nhìn cũng không còn bao nhiêu thịt.
Sơ Niệm tách da gà ra, loại bỏ mỡ dày dưới da, nhưng không lấy đi quá sạch, sau đó da gà dùng muối, gia vị và mật ong rải đều, đặt sang một bên cho ngấm.
Mỡ trên da gà quá nhiều, ngay cả khi chiên ra cũng sẽ ảnh hưởng đến hương vị của gà.
Sơ Niệm hôm nay lấy da gà ra, chính là để giảm bớt dầu mỡ của món gà hầm nồi sắt, còn là vì muốn thử xem hương vị của món da gà nướng.
Cô không cho dầu vào chảo, trực tiếp đặt da gà trên xẻng đá đã được làm nóng.
Da gà rất mỏng, cũng dễ ướp thấm. Mỡ còn sót lại ở trên được nướng nóng đậm màu hơn các loại dầu động vật khác, chiên vàng da gà.
Mãi đến khi da gà trở nên giòn tan, lúc lật lại trên phiến đá phát ra tiếng giòn giã, Sơ Niệm biết là đã được rồi.
Một đĩa nhỏ da gà giòn, một đĩa dưa muối và một bát mạch nhân. Đây chính là bữa sáng của cô.
“Cửu Di, lại đây ăn sáng đi.”
Gà hầm cần thêm một thời gian nữa, Sơ Niệm gọi rắn lớn tới đây cùng nhau ăn da gà trước. Dù sao mỹ vị như vậy, nếu để nguội thì hương vị sẽ giảm đi rất nhiều.
Lời cô vừa dứt, đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ngược sáng đi tới.
Hắn đi chân trần, trên người mặc quần áo da thú màu đen, gương mặt dửng dưng lạnh lùng.
Không có gì khác với con người.
Thậm chí còn thuộc dạng soái ca tương đối có sức cạnh tranh.
Sau khi hắn ngồi xuống, biết cái nào là bát cơm của mình, biết dùng đũa, còn chân thành khen ngợi cô: “Niệm Niệm nấu bữa sáng rất ngon.”
Nếu quên mất thân phận của hắn là một con rắn lớn, bọn họ thật sự rất giống hai người thân cùng nhau ăn sáng.
Nghĩ đến hắn hiện giờ có thể là đang đối đãi với mình như con cái của hắn.
Sơ niệm nghi hoặc, rắn lớn hiểu ý nghĩa của bạn lữ là gì sao?
Cô muốn cử động, lại không dám cử động.
Rắn lớn là từ bản năng động vật muốn gần gũi với cô.
Lần trước xảy ra chuyện như vậy còn có thể lý giải là rắn lớn bị kí.ch thích bởi nội tiết tố nữ sinh ra trong thời kỳ sinh lý của cô, khiến hắn bước vào thời kỳ bị kích động ngắn ngủi.
Còn lần này thì sao?
Rõ ràng, rắn lớn không chỉ coi cô là một lương thực dự trữ hoặc đơn giản như một phiếu cơm.
Hắn nảy ra ý tưởng giữa động vật giống đực và động vật giống cái với cô.
Có lẽ bởi vì lần trước cô đã giúp hắn xoa nắn một lần, từ lúc đó hắn đã coi mình là con cái thuộc về hắn.
Người và rắn lớn.
Đó là một ý tưởng khủng khiếp.
Nếu là trước đây, ngay cả khi cô và rắn lớn quấn quanh thành một khối khó phân biệt, tiếp xúc gần gũi hơn nữa, cô đều nghĩ rằng động vật sẽ không rung động với con người, cô không cần suy nghĩ nhiều.
Nhưng nếu suy đoán hiện tại của cô là thật, rắn lớn thật sự đối đãi với cô như một giống cái.
Vậy tương lai thứ cô phải đối mặt không phải là nguy cơ bị ăn thịt, mà là một rủi ro khác lớn hơn.
Ví dụ như giờ phút này cô chỉ có thể bị động chịu đựng, nhận ra có cái gì chọc thủng vảy giáp trên người rắn lớn, va chạm với da thú mặc trên người cô.
“Niệm Niệm, Cửu Di khó chịu.” Giọng của hắn khàn khàn khó chịu, giống như một cây đàn organ cũ, xé ra một loại gợi cảm ngang ngược.
Tầm mắt của cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, cơ thể cô run rẩy, lại là loại áp bức khiến cô không cách nào ngó lơ.
Rắn lớn như vậy dường như vô cùng cường thế, hoàn toàn biểu hiện ra quyền lực cường thế và chủ đạo của một con đực bán thú.
Mà thân thể và não bộ của cô làm ra cơ chế bảo vệ tốt nhất, tương tự như giả chết, mỗi một tế bào đều nói cho cô biết, hãy thuận theo hắn, hãy dựa vào hắn.
Sơ Niệm mở miệng, muốn nói chuyện lại phát hiện mình nặng nề nuốt một lúc, mới chậm rãi phát ra thanh âm: “Cửu Di.”
Phá vỡ sự giam cầm tinh thần này rất khó, nhưng không thể bất cứ khi nào rắn lớn muốn, cô sẽ để cho hắn kiểm soát bản thân.
Nghe được câu đáp lại của Sơ Niệm, thân thể rắn lớn càng thêm hưng phấn, đuôi rắn thậm chí vô tình quấn quanh cổ cô.
Nhìn từ xa, cô tựa như thiếu nữ bị hiến tế cho rắn thần, bị quấn quanh tứ chi, cắn nuốt từng chút từng chút.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm.” Rắn lớn dẫn dắt hai tay của cô, thắp sáng hai ngọn đuốc cúng tế, tiến hành nghi thức thực sự.
Nghi thức cúng tế dài đằng đẵng, cũng là nguyên thủy nhất.
Cô biết bọn họ có thể không chỉ như vậy, nhưng cô cũng không chủ động đột phá rào cản cuối cùng giữa một người một rắn.
Rắn lớn ngây ngô đơn thuần, hẳn là chưa từng có giống cái khác.
Sơ Niệm cảm thấy rất may mắn vì điều này.
Điều này làm cho cô tạm thời có chút hòa hoãn, đi thăm dò loại chuyển biến này.
Cô phải đối mặt với hai vấn đề lớn.
Lý trí nói với cô nên suy nghĩ: sự cường tráng của rắn lớn và sự nhỏ nhắn của cô không cùng cấp bậc về trọng lượng, nếu phải kéo lên sân để so tài, sợ là đập đầu chảy máu.
Cô phải làm thế nào để giảm thiểu khả năng bị thương của mình.
Cảm tính lại bảo cô đồng thời còn phải suy nghĩ: Quan niệm bạn lữ của rắn lớn là gì, nói cách khác phản ứng của rắn lớn vẻn vẹn đến từ bản năng sinh sản, không phải lòng trung thành.
Suy nghĩ trong lòng cô tựa như một cuộn chỉ lộn xộn, cần gỡ từng chút từng chút một.
Phải cần thời gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoặc là, khi có đáp án cho sự tháo gỡ, một đường dây lộn xộn này sẽ biến thành nút thắt không thể mở.
Tất cả đều có thể.
Lúc thở hồng hộc tựa vào trong ngực rắn lớn, Sơ Niệm nghe được một tiếng “Chít~” yếu ớt.
Cô nhìn qua, nhóc con kia trốn ở trong tủ đá cô để da thú, giấu thân thể trong tầng tầng lớp lớp da thú, chỉ lộ ra ánh mắt to bằng hạt đậu xanh.
Yếu đuối đáng thương và bất lực.
Cô suýt chút nữa quên mất sự tồn tại của nhóc con này.
Rõ ràng cô chỉ muốn nấu một bữa cơm lấy lòng rắn lớn, để rắn lớn cho cô nuôi con chim nhỏ này một thời gian. Không ngờ cuối cùng suýt chút nữa kéo cả bản thân mình vào.
Không chỉ Sơ Niệm nghe được một tiếng “chít” này, tuy rằng cô không ngẩng đầu, nhưng đã cảm nhận được địch ý của rắn lớn.
“Tôi nuôi nó đến khi nó có thể một mình sinh tồn, rồi sẽ thả nó đi.” Cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn con chim nhỏ một lần nữa, thấp giọng nói: “Nếu anh không muốn, tôi sẽ nuôi nó ở bên ngoài dưới chân núi.”
Chim chỉ cần hai mươi ngày là có thể một mình săn mồi sinh tồn, con chim con này nếu vừa nở đã có lông tơ và móng vuốt sắc bén, năng lực tự sinh tồn cũng sẽ không yếu.
Nhóc con này dù sao cũng là tiểu sinh mệnh đầu tiên cô nhìn thai nghén ra, cô có vài phần thương tiếc.
Nếu rắn lớn thật sự không đồng ý…
“Chỉ cần nó không phải là Niệm Niệm ấp nở ra, thì được.” Rắn lớn mặc dù không tình nguyện, cuối cùng vẫn đồng ý để cô nuôi con chim nhỏ.
“Vậy thì anh sẽ không làm tổn thương nó chứ?” Cô thực sự mệt và buồn ngủ, vì để tránh việc rắn lớn nhân lúc cô ngủ ăn con chim, cô cần một cam kết.
Rắn lớn cúi đầu, nhìn cô nghiêm túc nói: “Đúng vậy. Cửu Di hứa với Niệm Niệm, nhất định sẽ làm được.”
Lúc này cô mới yên tâm nhắm mắt lại ngủ.
Lúc thức dậy một lần nữa, bầu trời bên ngoài đã sáng.
Khi cô đang định đứng dậy, cô nghe thấy một tiếng “chít” bên tai, trở mình, quay đầu nhìn thấy một con chim nhỏ.
Nó dường như ngủ trên tóc cô và biến mái tóc của cô thành một cái tổ.
Sơ Niệm nhịn không được cười khẽ.
Trong thế giới quan của chim, cô chắc chắn không phải là một người mẹ tốt, không thể làm tổ, cũng không biết bắt mồi.
Cô nhẹ nhàng lấy con chim nhỏ ra khỏi tóc mình, kinh ngạc phát hiện, lông chim nhỏ đã nở tung, trán của nó có màu nâu, mặt mày màu vàng nhạt, trước ngực là màu xanh nhạt, tiếp theo là tím khói, tựa như những quầng nhuộm màu sắc rực rỡ, biến đổi từng tầng từng tầng trải ra, cực kỳ xinh đẹp.
Cô chưa bao giờ thấy một con chim đầy màu sắc như vậy. Nắm trong tay như một cục lông nhung, như một quả bóng len vậy.
Được giữ trong lòng bàn tay, con chim lại kêu chít chít.
Sơ Niệm đoán chắc chắn là nó đói rồi.
Cô đi đến nhà kho của riêng mình, trong tất cả các loại hạt giống mà cô thu thập, cô đặt nhóc con xuống, để cho nó tự mình chọn.
Nhóc con kia nhỏ như vậy, cũng không ăn được bao nhiêu đồ. Chỉ cần không phải hạt giống đặc biệt hiếm, cô đều có thể cho nó nếm thử vài hạt.
Nhưng con chim nhỏ tiến vào thiên đường lại không hưng phấn như cô tưởng tượng, ngược lại còn tỏ ra mệt mỏi, rồi chít chít nhìn về phía Sơ Niệm.
Lần đầu tiên nuôi chim, cô có chút mờ mịt.
Bây giờ bên ngoài lạnh như vậy, cũng không biết có thể bắt được sâu hay không. Chẳng lẽ phải để thằng nhóc chết đói hay sao.
Đúng là đau đầu mà.
Lúc Sơ Niệm trở về phòng ngủ, thấy rắn lớn thu lại đôi cánh, dùng đuôi ném xuống hai con gà rừng.
Mùa này gà rừng rất béo, nấu canh, mỡ canh gà có thể chất đống nửa nồi dầu dày như vậy, cho dù vớt ra cũng vớt không sạch, ăn không khỏi quá béo ngậy, làm cho người ta mất đi khẩu vị. Hơn nữa dầu gà nấu ăn cũng không ngon, chỉ có thể đổ đi rất lãng phí.
Cho nên bây giờ Sơ Niệm thích um hầm gà rừng trong nồi sắt, hầm thịt gà đến mềm nát nhập vị, cũng rất ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gà rừng vừa mang về, cần nhổ lông loại bỏ nội tạng, xử lý sạch sẽ mới có thể nấu ăn.
Cửu Di mang theo hai con gà rừng đi đến đầm nước phía sau rửa sạch, ánh mắt của chim nhỏ cũng dính chặt vào hai con gà rừng.
Ban đầu Sơ Niệm không phát hiện, cho đến khi nhóc con kia nhẹ nhàng mổ da thú của cô, gấp gáp kêu chít chít.
Cô nghi hoặc hỏi: “Nhóc con, nhóc là chim ăn thịt à?”
Đầu óc của chim nhỏ tương đối đơn giản, hoàn toàn không hiểu lời cô nói, cũng không giống như rắn lớn lúc trước, biểu hiện ra phản ứng tràn ngập nhân tính.
Nó chỉ giống như một con chim trong rừng, kêu đói với chim mẹ.
Hơn nữa nhóc con của cô kêu lên cực kỳ giống chuột…
Để kiểm tra xem con chim có phải là chim ăn thịt hay không, lúc rắn lớn thanh lý nội tạng, Sơ Niệm ở bên cạnh lấy cho con chim nhỏ một cái gan gà.
Quả nhiên, con chim nhỏ giống như đói bỏng mắt, chít chít chít chạy qua.
Tuy rằng nó rất nhỏ, cũng mới chỉ nở được một ngày, nhưng nó đã có thể tự mổ gan gà, còn ăn xong toàn bộ gan gà, ăn đến cái bụng đều phồng lên.
Ăn no uống đủ con chim nhỏ lại đi vào cái mũ của Sơ Niệm ngủ.
Lúc này cô bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho rắn lớn.
Buổi sáng Sơ Niệm không thích ăn dầu mỡ, nhưng rắn lớn thuộc về chủ nghĩa ăn thịt trăm phần trăm. Gần đây cô nuôi thành có thói quen ăn sáng, trở thành con rắn đầu tiên ăn sáng.
Tối hôm qua lúc nửa đêm cô dậy, nấu một chén nhỏ hạt lúa mì trong nồi đá, nấu qua một đêm, đã hoàn toàn nở bung ra, ngửi thấy mùi ngũ cốc.
Đây là loại cơm bà ngoại làm khi còn bé, trước khi đi ngủ bỏ mạch nhân vào trong ấm nước, đổ nước nóng vào, nấu cả đêm là thành bữa sáng ngon lành.
Chỉ có điều nồi đá tản nhiệt nhanh, cho dù cô để lửa nấu thêm một thời gian, mạch nhân cũng đã nguội, cần hâm nóng một chút.
Rắn lớn đã rửa sạch hai con gà rừng, cũng bỏ máu. Gà rừng bỏ đi lông gà lập tức nhỏ đi rất nhiều, thoạt nhìn cũng không còn bao nhiêu thịt.
Sơ Niệm tách da gà ra, loại bỏ mỡ dày dưới da, nhưng không lấy đi quá sạch, sau đó da gà dùng muối, gia vị và mật ong rải đều, đặt sang một bên cho ngấm.
Mỡ trên da gà quá nhiều, ngay cả khi chiên ra cũng sẽ ảnh hưởng đến hương vị của gà.
Sơ Niệm hôm nay lấy da gà ra, chính là để giảm bớt dầu mỡ của món gà hầm nồi sắt, còn là vì muốn thử xem hương vị của món da gà nướng.
Cô không cho dầu vào chảo, trực tiếp đặt da gà trên xẻng đá đã được làm nóng.
Da gà rất mỏng, cũng dễ ướp thấm. Mỡ còn sót lại ở trên được nướng nóng đậm màu hơn các loại dầu động vật khác, chiên vàng da gà.
Mãi đến khi da gà trở nên giòn tan, lúc lật lại trên phiến đá phát ra tiếng giòn giã, Sơ Niệm biết là đã được rồi.
Một đĩa nhỏ da gà giòn, một đĩa dưa muối và một bát mạch nhân. Đây chính là bữa sáng của cô.
“Cửu Di, lại đây ăn sáng đi.”
Gà hầm cần thêm một thời gian nữa, Sơ Niệm gọi rắn lớn tới đây cùng nhau ăn da gà trước. Dù sao mỹ vị như vậy, nếu để nguội thì hương vị sẽ giảm đi rất nhiều.
Lời cô vừa dứt, đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn ngược sáng đi tới.
Hắn đi chân trần, trên người mặc quần áo da thú màu đen, gương mặt dửng dưng lạnh lùng.
Không có gì khác với con người.
Thậm chí còn thuộc dạng soái ca tương đối có sức cạnh tranh.
Sau khi hắn ngồi xuống, biết cái nào là bát cơm của mình, biết dùng đũa, còn chân thành khen ngợi cô: “Niệm Niệm nấu bữa sáng rất ngon.”
Nếu quên mất thân phận của hắn là một con rắn lớn, bọn họ thật sự rất giống hai người thân cùng nhau ăn sáng.
Nghĩ đến hắn hiện giờ có thể là đang đối đãi với mình như con cái của hắn.
Sơ niệm nghi hoặc, rắn lớn hiểu ý nghĩa của bạn lữ là gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro