Chương 50
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Lúc Sơ Niệm cho rằng kì lân nhỏ đã bị cô cảm hóa.
Một buổi sớm mai thức dậy, đã không thấy kì lân đâu nữa rồi.
Hôm qua lúc cho ăn cô đã phát hiện ra, kì lân nhỏ có thể đứng vững và bước đi rồi, tinh thần xem ra cũng không tệ, một bữa ăn hết năm mớ rau cải đông, còn ăn một chút cỏ cói khô nữa.
Chưa từng nghĩ tới thế mà lại là điềm báo của sự chạy trốn.
Sơ Niệm thấy thật buồn cười, đồng thời thấy kì lân nhỏ thật thông minh, biết cách thân cận với cô để cô lơ là cảnh giác, khiến cô quên mất việc phải dùng dây thừng để cột nó lại.
Quả nhiên, động vật chưa từng bị thuần hóa, cho dù là kì lân nhỏ ôn hòa thì bản tính cũng vẫn hướng tới tự do.
Sơ Niệm nhìn trời bên ngoài, những tầng mây cực kì nặng nề, mặt trời cũng bị tầng tầng lớp lớp mây che phủ lại, đã hai ngày không có mặt trời rồi, bầu trời trong xanh giống như bị một tấm màn đen bao phủ, trời âm u, mưa gió ùn ùn kéo tới.
Thời tiết như thế này khiến lòng người lâm râm có chút dự cảm không tốt.
Sơ Niệm cầm rau cải đông trong tay đi vào trong hang, rắn lớn vừa đưa hai còn mồi từ phía trên về.
Hôm nay tới ngày ăn của hắn rồi.
Từ lần trước sau khi phát hiện ra rắn lớn ăn thức ăn chưa rã đông xong thì bị đau bụng, cô không cho phép rắn lớn ăn đồ ăn sống nữa.
May mà lúc cô thu lượm củi vào mùa thu, rắn lớn cũng giúp đỡ thu thập được rất nhiều, hai tháng trôi qua rồi, củi của cô còn chưa dùng hết một nửa.
Lấy chút muối rửa con mồi một cách đơn giản rồi đặt vào lò nướng, tiếng mỡ xèo xèo khi gặp lửa vang lên, hương vị thơm ngon của thịt nướng bắt đầu nồng đậm.
Lúc nướng thịt xong, cô xào rau cải đông đơn giản, đánh một ít trứng lên, làm một bát canh rau xanh đơn giản.
Rắn lớn không có hứng thú với canh rau xanh, sau khi lấy phần thịt nướng mềm nhất cho cô, một mình hắn ăn hết toàn bộ số thịt nướng còn lại.
Vừa ăn cơm xong, Sơ Niệm phát hiện bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi rồi, gió thổi vi vu một mảng hoa tuyết lớn mang theo hơi lạnh, cả thế giới đều biến thành một mảng trắng mờ mịt, thậm chí tới cả cảnh sắc dưới hang cũng không nhìn thấy.
Trận tuyết có dự báo trước này còn lớn hơn so với trong tưởng tượng, dường như trời trở ấm vào hai ngày trước chỉ là ảo giác, thời tiết càng lạnh hơn.
Sơ Niệm với rắn lớn không ra ngoài nữa, cùng làm tổ trong phòng ngủ ấm áp dưới đất.
Thời gian một ngày còn được, nhưng mà theo trận tuyết lớn liên miên không dừng này, Sơ Niệm ý thức được, trận tuyết lớn này khó có thể dừng lại trong thời gian ngắn được.
Cô không thể ngày nào cũng luôn ngủ mê man, không phân rõ ngày đêm được, cứ thế này mãi, người có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Sơ Niệm bắt đầu tự tìm một số trò chơi đơn giản để giải buồn.
Lần trước sau khi dùng lá cây làm bài đánh thua, cô với rắn lớn tiến hành trò chơi mới.
Không cần biết là cơ năm quân, chơi buộc dây ở tay, hay là oẳn tù tì… thì hắn đều có thể nhanh chóng học được, sau đó sẽ thắng cô.
Cô thậm chí phát hiện ra tác dụng của con đường thẳng tắp đi lên chỗ kho lạnh kia.
Thì ra tác dụng tồn tại của con đường kia không chỉ là vì tuyết rơi thì quá lạnh, mà là rắn lớn không muốn bản thân bị bao bọc bằng tuyết, hắn có thể thông qua con đường này trực tiếp tới kho lạnh lấy đồ ăn xuống.
Tuyết được gió thổi bay, thậm chí còn thổi vào phòng bếp nhỏ với phòng ngủ trên mặt đất, Sơ Niệm trừ lúc thổi lửa nấu cơm ra thì cũng không đi lên trên.
May mà những ngày tháng như thế này cũng chỉ kéo dài khoảng năm ngày mà thôi, vào một hôm trời sáng sớm, tuyết lớn cuối cùng cũng trở nên nhỏ hơn rồi.
Thế giới bên ngoài trừ màu trắng ra gần như không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào.
Đưa mắt nhìn ra, không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào khác.
Cô từ bỏ suy nghĩ đi ra bên ngoài để tìm kiếm.
Tuyết lớn như thế này thậm chí còn đọng lại che mất nửa cái cửa ra của hang rồi, bây giờ ra ngoài hiển nhiên không phải là lựa chọn thông minh.
Rắn lớn biến thành hình rắn, quét dọn toàn bộ tuyết bị thổi vào trong phòng bếp nhỏ, Sơ Niệm ngăn hắn lại, dồn tuyết này lại thành đống, làm hai người tuyết nhỏ, dùng quả khô làm mắt với miệng cho nó, nhìn hết sức đáng yêu.
Rắn lớn cực kì không hiểu hành vi của cô, nghi ngờ hỏi: “Niệm Niệm, đây là gì, ăn được không?”
Không phải rắn lớn đã đói khát tới bước đường cái gì cũng ăn được rồi.
Lúc chơi trò chơi, Sơ Niệm đã phát hiện ra, rắn lớn mặc dù thông mình, nhưng cách tư duy của hắn khác hoàn toàn với cô.
Quan niệm sinh tồn cũng không giống nhau.
Con người cần có nhu cầu tinh thần có cấp độ.
Động vật thì lại đơn giản hơn rất nhiều, có đồ ăn, có nước uống, có con cái, có đời sau của mình. Đây chính là toàn bộ sinh mệnh của họ.
Về phần những chuyện như chơi bời vui vẻ, Sơ Niệm không quấn lấy hắn để chơi cùng, từ trước tới giờ hắn chưa từng chủ động tìm cô chơi gì cả.
Nếu như tưởng tượng hắn là một người đàn ông, thế thì hắn tuyệt đối sẽ là một người đàn ông cực kì vô vị. Sơ Niệm cười nói: “Chàng xem, cái to này là chàng, còn cái nhỏ này là ta.”
Rắn lớn nhìn cô, rồi lại nhìn người tuyết, hồi lâu không nói gì.
Sơ Niệm không nhịn được phì cười, cô biết, hắn chắc chắn là thấy hai người tuyết này không hề giống con người.
Hắn thật sự không có một chút tế bào nghệ thuật nào, cái này có khả năng là trời sinh.
Sơ Niệm không cần thiết phải tính toán điều này với hắn.
Cô quét một ít tuyết đọng ở cửa động ra, hang cuối cùng cũng khôi phục lại sự chỉnh tề lúc trước.
Bên ngoài đã có mặt trời, Sơ Niệm vươn vai uể oải ở cửa động, không khí cô thở ra thành một đám sương trắng trước mặt cô.
Có thể nói rằng bây giờ hoàn toàn rét cắt da cắt thịt.
Sơ Niệm ăn cơm xong, lúc chuẩn bị về phòng ngủ dưới đất, cô nhìn thấy trên nền tuyết trắng mênh mông, có một sinh vật màu trắng đang chuyển động.
Vừa mới đầu cô còn cho rằng bản thân nhìn tuyết lâu quá, nên bị bệnh mù tuyết rồi, nhưng lúc xoa xoa mắt nhìn kĩ lại, cô phát hiện, thật sự có một vật không rõ ràng đang di chuyển về phía này.
“Cửu Di, bên ngoài là cái gì vậy?”
Trong quá trình quan sát cô đứng dựa ra bên ngoài quá, rắn lớn dùng đuôi cuốn cô lên, nhìn theo tầm mắt của cô.
“Là con kì lân kia.”
Sơ Niệm ra khỏi hang, quả nhiên phát hiện đó chính là con kì lân đã bỏ đi mất kia, vết thương trên chân của nó đã liền da, phía trên còn chưa kịp mọc lại lông, bị đông lạnh tới đỏ lên.
Nhìn thấy Sơ Niệm, con kì lân thân mật đi tới dùng đầu cọ cọ vào người cô.
Vốn dĩ được Sơ Niệm chăm sóc gần mười ngày, bộ lông đã được nuôi dưỡng sáng loáng bóng mượt bây giờ đã bẩn thỉu nhếch nhác, có chỗ còn vón cục lại với nhau. Ngày mà kì lân nhỏ rời đi đang có tuyết rơi, nó chắc hẳn đã mấy ngày không được ăn uống gì rồi, có vẻ đã gầy đi một vòng rồi, thật sự là đang thương.
Sơ Niệm đoán, vì sau khi nó ra ngoài gặp phải tuyết lớn, không tìm thấy đàn của mình, thế nên thỏa hiệp với cơn đói, quay về tìm chủ trọ là cô.
Cô lấy một ít lá cói khô cho nó, nhưng không lấy quá nhiều.
Có thể lựa chọn trở lại, chứng tỏ đây là một nhóc con thông minh. Nhưng bởi vì đã có lần chạy trốn trước đó, Sơ Niệm hoàn toàn không có ý định tiếp tục áp dụng chính sách dụ dỗ lung lạc nữa.
Sơ Niệm vốn dĩ dự định sau khi vết thương của nó lành rồi, thì sẽ tiến hành một số huấn luyện đơn giản cho nó.
Lúc trước cô phân phối thức ăn theo sức ăn của nó, kì lân nhỏ có thể ăn được bao nhiêu thì cô sẽ cho nó bấy nhiêu.
Bây giờ cô bắt buộc phải khiến nó hiểu, thức ăn của mình không phải là cho không, nó cũng phải làm việc.
Lần đầu tiên cô đặt đồ lên người kì lân nhỏ, kì lân nhỏ chẳng suy nghĩ gì đã quẳng đồ xuống đất.
Sơ Niệm cho nó nhịn đói một bữa, để tên nhóc này biết được kết quả của sự phản kháng sẽ là phải chịu đói.
Quả nhiên, sau khi bị đói bụng thì nó đã học được cách khuất phục rồi.
Lần sau, lúc Sơ Niệm đặt đồ lên lưng nó, đồng thời cho nó một ít cỏ cói, sau khi ăn xong cỏ cói, nó mới quẳng đồ đạc xuống.
Sau khi thử mấy lần, kì lân nhỏ cũng đã hiểu, chỉ khi nào ngoan ngoãn đeo cái túi da thú trên lưng, bản thân mới có thức ăn, nó cuối cùng cũng nguyện ý vác cái túi da thú không thuộc về bản thân mình trên người.
Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên của việc thuần dưỡng.
Sau khi nguyện ý chở đồ, tên nhóc này còn bắt buộc phải học được một số những mệnh lệnh đơn giản.
Sơ Niệm phát hiện, kiến thức của tiết mục chương trình thuần dưỡng thú cưng mà lúc trước cô xem khi rảnh rỗi đã có tác dụng rồi, chỉ cần trong tay cô có đồ ăn, tốc độ huấn luyện làm ít mà được nhiều.
Sau khi có nhiệm vụ huấn luyện kì lân nhỏ, Sơ Niệm không còn nhàn nhã nữa rồi, mỗi ngày đều tốn thời gian nửa ngày cho việc này.
Nhưng một buổi sáng sớm mấy ngày sau, lúc cô muốn ngồi dậy từ trong túi ngủ, cơ thể lại bị rắn lớn quấn chặt lấy, không làm sao mà thoát ra được.
Dạo này có mặt trời rồi, đang là lúc tuyết tan, thời tiết tương đối lạnh. Rắn lớn vẫn luôn không thích hoạt động, mỗi buổi sáng đều ngủ nướng trong túi ngủ một lúc lâu, nhưng từ trước tới nay chưa từng hạn chế hoạt động của cô như thế này.
Lẽ nào là do trời lạnh, cơ thể hắn không thoải mái?
Sơ Niệm quay người, giọng nói lúc mới ngủ dậy còn hơi hơi khàn khàn, cô nghi ngờ hỏi: “Cửu Di, chàng làm sao thế?”
Một buổi sớm mai thức dậy, đã không thấy kì lân đâu nữa rồi.
Hôm qua lúc cho ăn cô đã phát hiện ra, kì lân nhỏ có thể đứng vững và bước đi rồi, tinh thần xem ra cũng không tệ, một bữa ăn hết năm mớ rau cải đông, còn ăn một chút cỏ cói khô nữa.
Chưa từng nghĩ tới thế mà lại là điềm báo của sự chạy trốn.
Sơ Niệm thấy thật buồn cười, đồng thời thấy kì lân nhỏ thật thông minh, biết cách thân cận với cô để cô lơ là cảnh giác, khiến cô quên mất việc phải dùng dây thừng để cột nó lại.
Quả nhiên, động vật chưa từng bị thuần hóa, cho dù là kì lân nhỏ ôn hòa thì bản tính cũng vẫn hướng tới tự do.
Sơ Niệm nhìn trời bên ngoài, những tầng mây cực kì nặng nề, mặt trời cũng bị tầng tầng lớp lớp mây che phủ lại, đã hai ngày không có mặt trời rồi, bầu trời trong xanh giống như bị một tấm màn đen bao phủ, trời âm u, mưa gió ùn ùn kéo tới.
Thời tiết như thế này khiến lòng người lâm râm có chút dự cảm không tốt.
Sơ Niệm cầm rau cải đông trong tay đi vào trong hang, rắn lớn vừa đưa hai còn mồi từ phía trên về.
Hôm nay tới ngày ăn của hắn rồi.
Từ lần trước sau khi phát hiện ra rắn lớn ăn thức ăn chưa rã đông xong thì bị đau bụng, cô không cho phép rắn lớn ăn đồ ăn sống nữa.
May mà lúc cô thu lượm củi vào mùa thu, rắn lớn cũng giúp đỡ thu thập được rất nhiều, hai tháng trôi qua rồi, củi của cô còn chưa dùng hết một nửa.
Lấy chút muối rửa con mồi một cách đơn giản rồi đặt vào lò nướng, tiếng mỡ xèo xèo khi gặp lửa vang lên, hương vị thơm ngon của thịt nướng bắt đầu nồng đậm.
Lúc nướng thịt xong, cô xào rau cải đông đơn giản, đánh một ít trứng lên, làm một bát canh rau xanh đơn giản.
Rắn lớn không có hứng thú với canh rau xanh, sau khi lấy phần thịt nướng mềm nhất cho cô, một mình hắn ăn hết toàn bộ số thịt nướng còn lại.
Vừa ăn cơm xong, Sơ Niệm phát hiện bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi rồi, gió thổi vi vu một mảng hoa tuyết lớn mang theo hơi lạnh, cả thế giới đều biến thành một mảng trắng mờ mịt, thậm chí tới cả cảnh sắc dưới hang cũng không nhìn thấy.
Trận tuyết có dự báo trước này còn lớn hơn so với trong tưởng tượng, dường như trời trở ấm vào hai ngày trước chỉ là ảo giác, thời tiết càng lạnh hơn.
Sơ Niệm với rắn lớn không ra ngoài nữa, cùng làm tổ trong phòng ngủ ấm áp dưới đất.
Thời gian một ngày còn được, nhưng mà theo trận tuyết lớn liên miên không dừng này, Sơ Niệm ý thức được, trận tuyết lớn này khó có thể dừng lại trong thời gian ngắn được.
Cô không thể ngày nào cũng luôn ngủ mê man, không phân rõ ngày đêm được, cứ thế này mãi, người có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Sơ Niệm bắt đầu tự tìm một số trò chơi đơn giản để giải buồn.
Lần trước sau khi dùng lá cây làm bài đánh thua, cô với rắn lớn tiến hành trò chơi mới.
Không cần biết là cơ năm quân, chơi buộc dây ở tay, hay là oẳn tù tì… thì hắn đều có thể nhanh chóng học được, sau đó sẽ thắng cô.
Cô thậm chí phát hiện ra tác dụng của con đường thẳng tắp đi lên chỗ kho lạnh kia.
Thì ra tác dụng tồn tại của con đường kia không chỉ là vì tuyết rơi thì quá lạnh, mà là rắn lớn không muốn bản thân bị bao bọc bằng tuyết, hắn có thể thông qua con đường này trực tiếp tới kho lạnh lấy đồ ăn xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuyết được gió thổi bay, thậm chí còn thổi vào phòng bếp nhỏ với phòng ngủ trên mặt đất, Sơ Niệm trừ lúc thổi lửa nấu cơm ra thì cũng không đi lên trên.
May mà những ngày tháng như thế này cũng chỉ kéo dài khoảng năm ngày mà thôi, vào một hôm trời sáng sớm, tuyết lớn cuối cùng cũng trở nên nhỏ hơn rồi.
Thế giới bên ngoài trừ màu trắng ra gần như không nhìn thấy bất cứ màu sắc nào.
Đưa mắt nhìn ra, không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào khác.
Cô từ bỏ suy nghĩ đi ra bên ngoài để tìm kiếm.
Tuyết lớn như thế này thậm chí còn đọng lại che mất nửa cái cửa ra của hang rồi, bây giờ ra ngoài hiển nhiên không phải là lựa chọn thông minh.
Rắn lớn biến thành hình rắn, quét dọn toàn bộ tuyết bị thổi vào trong phòng bếp nhỏ, Sơ Niệm ngăn hắn lại, dồn tuyết này lại thành đống, làm hai người tuyết nhỏ, dùng quả khô làm mắt với miệng cho nó, nhìn hết sức đáng yêu.
Rắn lớn cực kì không hiểu hành vi của cô, nghi ngờ hỏi: “Niệm Niệm, đây là gì, ăn được không?”
Không phải rắn lớn đã đói khát tới bước đường cái gì cũng ăn được rồi.
Lúc chơi trò chơi, Sơ Niệm đã phát hiện ra, rắn lớn mặc dù thông mình, nhưng cách tư duy của hắn khác hoàn toàn với cô.
Quan niệm sinh tồn cũng không giống nhau.
Con người cần có nhu cầu tinh thần có cấp độ.
Động vật thì lại đơn giản hơn rất nhiều, có đồ ăn, có nước uống, có con cái, có đời sau của mình. Đây chính là toàn bộ sinh mệnh của họ.
Về phần những chuyện như chơi bời vui vẻ, Sơ Niệm không quấn lấy hắn để chơi cùng, từ trước tới giờ hắn chưa từng chủ động tìm cô chơi gì cả.
Nếu như tưởng tượng hắn là một người đàn ông, thế thì hắn tuyệt đối sẽ là một người đàn ông cực kì vô vị. Sơ Niệm cười nói: “Chàng xem, cái to này là chàng, còn cái nhỏ này là ta.”
Rắn lớn nhìn cô, rồi lại nhìn người tuyết, hồi lâu không nói gì.
Sơ Niệm không nhịn được phì cười, cô biết, hắn chắc chắn là thấy hai người tuyết này không hề giống con người.
Hắn thật sự không có một chút tế bào nghệ thuật nào, cái này có khả năng là trời sinh.
Sơ Niệm không cần thiết phải tính toán điều này với hắn.
Cô quét một ít tuyết đọng ở cửa động ra, hang cuối cùng cũng khôi phục lại sự chỉnh tề lúc trước.
Bên ngoài đã có mặt trời, Sơ Niệm vươn vai uể oải ở cửa động, không khí cô thở ra thành một đám sương trắng trước mặt cô.
Có thể nói rằng bây giờ hoàn toàn rét cắt da cắt thịt.
Sơ Niệm ăn cơm xong, lúc chuẩn bị về phòng ngủ dưới đất, cô nhìn thấy trên nền tuyết trắng mênh mông, có một sinh vật màu trắng đang chuyển động.
Vừa mới đầu cô còn cho rằng bản thân nhìn tuyết lâu quá, nên bị bệnh mù tuyết rồi, nhưng lúc xoa xoa mắt nhìn kĩ lại, cô phát hiện, thật sự có một vật không rõ ràng đang di chuyển về phía này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cửu Di, bên ngoài là cái gì vậy?”
Trong quá trình quan sát cô đứng dựa ra bên ngoài quá, rắn lớn dùng đuôi cuốn cô lên, nhìn theo tầm mắt của cô.
“Là con kì lân kia.”
Sơ Niệm ra khỏi hang, quả nhiên phát hiện đó chính là con kì lân đã bỏ đi mất kia, vết thương trên chân của nó đã liền da, phía trên còn chưa kịp mọc lại lông, bị đông lạnh tới đỏ lên.
Nhìn thấy Sơ Niệm, con kì lân thân mật đi tới dùng đầu cọ cọ vào người cô.
Vốn dĩ được Sơ Niệm chăm sóc gần mười ngày, bộ lông đã được nuôi dưỡng sáng loáng bóng mượt bây giờ đã bẩn thỉu nhếch nhác, có chỗ còn vón cục lại với nhau. Ngày mà kì lân nhỏ rời đi đang có tuyết rơi, nó chắc hẳn đã mấy ngày không được ăn uống gì rồi, có vẻ đã gầy đi một vòng rồi, thật sự là đang thương.
Sơ Niệm đoán, vì sau khi nó ra ngoài gặp phải tuyết lớn, không tìm thấy đàn của mình, thế nên thỏa hiệp với cơn đói, quay về tìm chủ trọ là cô.
Cô lấy một ít lá cói khô cho nó, nhưng không lấy quá nhiều.
Có thể lựa chọn trở lại, chứng tỏ đây là một nhóc con thông minh. Nhưng bởi vì đã có lần chạy trốn trước đó, Sơ Niệm hoàn toàn không có ý định tiếp tục áp dụng chính sách dụ dỗ lung lạc nữa.
Sơ Niệm vốn dĩ dự định sau khi vết thương của nó lành rồi, thì sẽ tiến hành một số huấn luyện đơn giản cho nó.
Lúc trước cô phân phối thức ăn theo sức ăn của nó, kì lân nhỏ có thể ăn được bao nhiêu thì cô sẽ cho nó bấy nhiêu.
Bây giờ cô bắt buộc phải khiến nó hiểu, thức ăn của mình không phải là cho không, nó cũng phải làm việc.
Lần đầu tiên cô đặt đồ lên người kì lân nhỏ, kì lân nhỏ chẳng suy nghĩ gì đã quẳng đồ xuống đất.
Sơ Niệm cho nó nhịn đói một bữa, để tên nhóc này biết được kết quả của sự phản kháng sẽ là phải chịu đói.
Quả nhiên, sau khi bị đói bụng thì nó đã học được cách khuất phục rồi.
Lần sau, lúc Sơ Niệm đặt đồ lên lưng nó, đồng thời cho nó một ít cỏ cói, sau khi ăn xong cỏ cói, nó mới quẳng đồ đạc xuống.
Sau khi thử mấy lần, kì lân nhỏ cũng đã hiểu, chỉ khi nào ngoan ngoãn đeo cái túi da thú trên lưng, bản thân mới có thức ăn, nó cuối cùng cũng nguyện ý vác cái túi da thú không thuộc về bản thân mình trên người.
Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên của việc thuần dưỡng.
Sau khi nguyện ý chở đồ, tên nhóc này còn bắt buộc phải học được một số những mệnh lệnh đơn giản.
Sơ Niệm phát hiện, kiến thức của tiết mục chương trình thuần dưỡng thú cưng mà lúc trước cô xem khi rảnh rỗi đã có tác dụng rồi, chỉ cần trong tay cô có đồ ăn, tốc độ huấn luyện làm ít mà được nhiều.
Sau khi có nhiệm vụ huấn luyện kì lân nhỏ, Sơ Niệm không còn nhàn nhã nữa rồi, mỗi ngày đều tốn thời gian nửa ngày cho việc này.
Nhưng một buổi sáng sớm mấy ngày sau, lúc cô muốn ngồi dậy từ trong túi ngủ, cơ thể lại bị rắn lớn quấn chặt lấy, không làm sao mà thoát ra được.
Dạo này có mặt trời rồi, đang là lúc tuyết tan, thời tiết tương đối lạnh. Rắn lớn vẫn luôn không thích hoạt động, mỗi buổi sáng đều ngủ nướng trong túi ngủ một lúc lâu, nhưng từ trước tới nay chưa từng hạn chế hoạt động của cô như thế này.
Lẽ nào là do trời lạnh, cơ thể hắn không thoải mái?
Sơ Niệm quay người, giọng nói lúc mới ngủ dậy còn hơi hơi khàn khàn, cô nghi ngờ hỏi: “Cửu Di, chàng làm sao thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro