Chương 52
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
“Sóc đấy.” Hắn bảo vệ cô sau lưng, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, liếc nhìn xung quanh một vòng.
Sơ Niệm nhìn thoáng qua, xem ra đây thật sự là một con sóc, bởi vì nhìn thấy rắn lớn quá sợ hãi, mới bị ngã từ trên cây xuống, nhanh chóng chạy trốn.
Sau khi xác nhận gần đây không có nguy hiểm nào khác, Sơ Niệm mới đi xem trái cây màu đỏ.
Trái cây là cái nó để lại sau khi ăn.
Sơ Niệm hái một quả, sau đó nhìn vẻ mặt của rắn lớn, không có ý ngăn cản cô, điều đó có nghĩa là trái cây này rất an toàn.
Sơ Niệm hái được một quả màu đỏ, to bằng lòng bàn tay, nhìn rất ngon ngọt, ăn có vị chua ngọt và không có hạt rõ ràng trong đó.
“Hóa ra là một quả cà chua.” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đưa quả cà chua trong tay mình tới: “Cửu Di, chàng nếm thử đi”
Rắn lớn cúi đầu cắn một cái: “Ta biết một chỗ có rất nhiều thứ này.”
Có lẽ rắn lớn đã sống ở đây rất lâu, nên rất quen thuộc với những gì ở đây. Nhưng ngoài một vài thực vật mà mà hắn rất thích, thì những cái khác hắn sẽ không mang về thường xuyên.
Hắn nhanh chóng đưa cô đến một nơi, quả nhiên có ít nhất mười mấy cây cà chua, phía trên trĩu quả.
“Niệm Niệm, là ở chỗ này.”
Hẳn là một cây chủ rồi chậm rãi hình thành nên một mảnh nhỏ dây leo cà chua như thế này.
Sơ Niệm một lần hái rất nhiều, trên dây leo vẫn còn rất nhiều những quả non xanh còn sót lại.
Không ngờ một chuyến đi chơi lại có thu hoạch bất ngờ như vậy.
Những quả cà chua được hái đều được rắn lớn mang sau lưng, Sơ Niệm đi phía trước với tốc độ nhanh nhẹn thoải mái.
Khi đến cửa hang, Sơ Niệm để lại cho Bạch Tuyết một ít cà chua, nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Bạch Tuyết thật ngoan.”
Không có ai theo dõi, nó cũng không tiếp tục chạy trốn.
Sau khi Bạch Tuyết được vuốt ve, móng trước hơi giơ lên, như thể đang rất phấn khích. Cà chua được Sơ Niệm thả xuống cũng bị nó há miệng nhanh chóng bị ăn hết.
Đây là sự đầu hàng được tạo ra bởi sự huấn luyện nghèo đói và thức ăn.
Sau khi cho chú kì lân xinh đẹp của mình ăn xong, Sơ Niệm và rắn lớn đi đến phía trên nhà kho, xếp cà chua vào cùng một chỗ với số khoai tây khoai lang còn lại.
Cô có tổng cộng vài cái nhà kho, trong đó có một nhà kho chứa hạt giống khô, và một kho chứa khoai lang, khoai tây, củ cải tím, v.v., một số kho chứa rau muối, trứng muối, thịt xông khói và một số để đựng trái cây.
Đối với những thứ khác nhau, cô sẽ chọn các kho khác nhau để tiến hành phân loại.
Theo cách này, cô cũng được coi là một tiểu phú bà rồi.
Đây là tất cả của cải mà cô có được kể từ khi đến đây.
Rắn lớn giúp cô nhẹ nhàng đặt những quả cà chua lên tấm thảm da thú.
Sau khi đặt xong cà chua vào đó, Sơ Niệm lấy một ít cà chua bỏ vào nước rửa sạch sẽ, sau đó lấy một ít trứng.
Bột mì mài lần trước đã ăn hết, cũng chỉ có thể để rắn lớn mài thêm một ít.
Hắn nhanh chóng xay bột đủ cho một bữa ăn, Sơ Niệm cho phần bột này vào chậu đá, đập hai quả trứng, thêm nước, từ từ nhào bột mì.
Sau khi nước sôi cho mì vào trụng sơ, Sơ Niệm bắt đầu làm mì sợi.
Trứng đã đánh xong đổ vào nồi nhanh chóng nở ra như những đám mây màu vàng, nhìn bông xốp và mềm mại. Trứng đã xào để sang một bên.
Cô cũng cho hành lá đã băm nhỏ vào chảo dầu xào cho thơm, thêm cà chua băm nhỏ vào xào đều trước khi cho trứng gà vào.
Tinh túy của món trứng xào cà chua thực chất là phần hành lá thơm lừng thái nhỏ, chỉ cần thêm một lượng muối thích hợp là món trứng xài cà chua thơm ngon đã ra lò.
Sau khi ngâm nước muối xong, sợi mì gần như quánh lại trong nồi.
Sợi mì với trứng thì sợi mì dai và ngon hơn.
Sợi mì có màu vàng nâu hơi giống mì ngô.
Một tô mì to đầy ắp, chan nước súp cà chua và trứng, nước súp được nấu từ cà chua có màu đỏ tươi rất đẹp mắt, trứng gà hoa ở phía trên như những bông hoa vàng được trang trí trên đó, nước súp có vị chua chua ngọt ngọt, mang theo hương vị mặn thơm vốn có.
Đây là món mì đơn giản nhất, trong mộng Sơ Niệm đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần.
“Cửu Di, ăn cơm trước đi đã, ăn xong lại tiếp tục mài bột mì” Cô gọi rắn lớn đang bận rộn mài bột bên kia.
Khi rắn lớn nghe thấy tiếng gọi, hắn xuống chỗ nước bên cạnh để rửa tay, hai người ngồi đối mặt với nhau.
Trước đây cô làm món mì cùng với nước canh nhiều, đây là lần đầu tiên cô làm món mì sốt.
Sơ Niệm đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, trộn nước sốt trứng cà chua và mì cho hắn, cười nói: “Chàng thử xem, đây là món mà trước đây bà ngoại ta thường nấu cho ta, món ăn yêu thích của ta khi còn nhỏ cũng là mì sốt cà chua trứng.”
Rắn lớn dường như đã tìm thấy một từ vựng mới trong câu này, nghi ngờ hỏi: “Bà ngoại?”
Đây là lần đầu tiên cô không hề phòng bị khi nhắc đến bà ngoại của mình.
Sơ Niệm trở lại chỗ ngồi của mình, tự mình trộn mì, cúi đầu ăn một đũa mì, thấp giọng lẩm bẩm: “Bà ngoại là mẹ của mẹ ta.”
Rắn lớn dường như cũng không biết mẹ là gì.
Hắn thờ ơ nói: “Ta có Niệm Niệm.”
Bầu không khí sầu não ban đầu đều bị câu nói ngớ ngẩn này hòa tan hơn phân nửa, Sơ Niệm hít mũi một cái, ngẩng đầu nở nụ cười: “Đúng vậy, ta cũng có Cửu Di.”
Cà chua hái ở ngoài tự nhiên chua và ngọt hơn cà chua cô đã từng ăn, súp thấm vào mì sợi, rất nhanh Sơ Niệm cũng đã ăn xong một bát to, cô thở phào mãn nguyện, mồ hôi rịn ra trên trán.
Có vẻ rắn lớn cũng rất hài lòng với món mì sốt này, thậm chí nước dùng dưới đáy bát cũng được ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, trời cũng đã nhá nhem tối, rắn lớn rửa chén. Sơ Niệm cho toàn bộ số bột đã mài vào một chiếc túi, giữ lại ăn dần.
Khi cô làm xong, rắn lớn đem các dụng cụ mài rửa sạch đi phơi khô.
Thực sự là một chú rắn đảm đang.
Trên đường đi xuống, Sơ Niệm ôm eo hắn, nhẹ giọng nói: “Cửu Di, cõng ta”
Hắn nhẹ giọng: “Được.”
Sơ Niệm không lấy viên đá dạ quang từ trong túi ra, đặt toàn bộ sự tín nhiệm vào hắn.
Bóng tối xung quanh dường như cũng không còn đáng sợ.
Cô nhắm mắt lại, cơ thể lắc lư theo bước đi của hắn, khoảng cách ngắn như vậy mà cô đã ngủ mất rồi.
Sau khi được cho vào túi ngủ, cô lật người tìm vị trí thoải mái nhất, một chút ý thức cuối cùng cũng chìm đắm trong giấc mộng ấm áp.
***
Băng tuyết dường như đã tan hết sau một đêm, mặt đất giữa rừng núi hiện lên màu đất nguyên thủy nhất, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Lúa mì của cô cũng bắt đầu trổ ra phía ngoài, để lộ những chồi non xanh mơn mởn.
Lúa mì đã thực sự được trồng thành công.
Tuy rằng bây giờ chỉ là vài cái chồi nhỏ nhú lên, nhưng dường như Sơ Niệm đã nhìn thấy vài trăm cân lúa mạch đang vẫy tay với cô.
Đây đều là bảo bối vàng tươi đó.
Chờ lúc thời tiết ấm hơn một chút, có thể xếp hết số hạt giống vào kho.
Với thành công của lúa mì, cô cảm thấy không còn gì là khó khăn nữa.
Thậm chí tâm trạng đang rất tốt, chuẩn bị mang Bạch Tuyết ra ngoài đi dạo một chút.
Lần đầu tiên cô quàng dây thừng vào cổ Bạch Tuyết, cũng không phải vì sợ Bạch Tuyết trốn thoát. Bạch Tuyết đã rất thuần phục, không có ý định thoát khỏi phiếu cơm dài hạn của mình.
Điều cô muốn chính là điều khiển tốc độ và hướng đi của Bạch Tuyết.
Cô đã từng nhìn thấy một con kì lân trưởng thành chạy với tốc độ tối đa, so với một con ngựa chạy trên thảo nguyên thì cũng không thua bao nhiêu. Nếu cô ngồi trên lưng con kỳ lân với tốc độ này, chỉ trong vài phút cô có thể bị văng ra, hoặc sẽ buồn nôn.
Đây chính là tác dụng của dây thừng.
Cô không trực tiếp ngồi trên lưng Bạch Tuyết mà dùng một sợi dây thừng để dắt nó và đi chậm rãi trên mặt đất bằng phẳng gần đó, giống như dắt ngựa đi dạo.
Bạch Tuyết rất không hài lòng với sợi dây quanh cổ, nhưng nó vẫn thuận theo Sơ Niệm, nó kiên nhẫn phối hợp với cô, đi theo hướng dây thừng dẫn dắt.
Sau khi quen với hướng di chuyển của sợi dây, Sơ Niệm bắt đầu tăng tốc độ, Bạch Tuyết cũng bắt đầu chạy chậm.
Với nền tảng trước đó, buổi tập hôm nay diễn ra rất suôn sẻ.
Sau khi huấn luyện, Sơ Niệm cho Bạch Tuyết một ít cải đông, nới lỏng dây thừng và để nó tự mình đi dạo quanh đây một lúc.
Ngay cả khi không có sợi dây thừng kìm hãm, Bạch Tuyết vẫn không đi xa, sau khi chạy vài vòng quanh hang, đã quay trở lại bên cạnh Sơ Niệm.
Sơ Niệm lại khen thưởng cho nó một cây cải đông.
Sau khi tuyết tan, cải đông chuyển sang màu xanh đậm, cũng bắt đầu già đi, nhai trong miệng một lúc, cuối cùng phải bất đắc dĩ phun ra hơn phân nửa phần xơ già.
Nhưng Bạch Tuyết lại có vẻ thích hương vị này hơn, một cây cải đông có thể cho vào miệng nhai rất lâu, giống như nhai kẹo cao su, cuối cùng mới nuốt xuống.
Sau khi thời tiết ấm lên, các loại thú nhỏ bắt đầu xuất hiện trong núi rừng, rắn lớn lại bắt đầu ra ngoài săn mồi.
Không bao lâu, trong núi rừng sẽ xuất hiện rất nhiều trái cây chín có thể ăn được.
Có lẽ cô có thể thử đi dạo bên bờ sông. Nơi có nguồn nước thì các loài sinh vật cũng sẽ phong phú hơn, có Bạch Tuyết ở đây, dù cho có gặp nguy hiểm cô cũng có thể chạy nhanh hơn.
Có lẽ cô cũng có thể tiện tay làm một vũ khí tự vệ.
Cô đã bất giác tính toán xa hơn trong tương lai.
Cô không thể luôn luôn phụ thuộc vào rắn lớn để tồn tại.
Sơ Niệm xoa đầu Bạch Tuyết, ghé vào tai Bạch Tuyết thì thầm: “Bạch Tuyết, lát nữa chị sẽ trèo lên người nhóc, nhưng nhóc không được hất chị xuống đâu đó.”
Cô bước lên một phiến đá cao hơn một chút, dùng hai tay vịn vào lưng Bạch Tuyết, mượn lực bò lên.
Bạch Tuyết vốn đã có kinh nghiệm khiêng vật nặng, sau khi Sơ Niệm trèo lên, nó chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không có phản ứng quá kích động nào khác.
Sơ Niệm thử kéo dây thừng một chút, Bạch Tuyết đã đi đúng hướng dựa theo huấn luyện vừa rồi, cõng cô trên lưng chậm rãi tản bộ.
Vào lúc này, Sơ Niệm biết rằng cô đã thành công!
Chỉ có điều ngồi trên lưng Bạch Tuyết đi dạo một lúc, cô lại phát hiện ra một vấn đề mới.
Sơ Niệm nhìn thoáng qua, xem ra đây thật sự là một con sóc, bởi vì nhìn thấy rắn lớn quá sợ hãi, mới bị ngã từ trên cây xuống, nhanh chóng chạy trốn.
Sau khi xác nhận gần đây không có nguy hiểm nào khác, Sơ Niệm mới đi xem trái cây màu đỏ.
Trái cây là cái nó để lại sau khi ăn.
Sơ Niệm hái một quả, sau đó nhìn vẻ mặt của rắn lớn, không có ý ngăn cản cô, điều đó có nghĩa là trái cây này rất an toàn.
Sơ Niệm hái được một quả màu đỏ, to bằng lòng bàn tay, nhìn rất ngon ngọt, ăn có vị chua ngọt và không có hạt rõ ràng trong đó.
“Hóa ra là một quả cà chua.” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đưa quả cà chua trong tay mình tới: “Cửu Di, chàng nếm thử đi”
Rắn lớn cúi đầu cắn một cái: “Ta biết một chỗ có rất nhiều thứ này.”
Có lẽ rắn lớn đã sống ở đây rất lâu, nên rất quen thuộc với những gì ở đây. Nhưng ngoài một vài thực vật mà mà hắn rất thích, thì những cái khác hắn sẽ không mang về thường xuyên.
Hắn nhanh chóng đưa cô đến một nơi, quả nhiên có ít nhất mười mấy cây cà chua, phía trên trĩu quả.
“Niệm Niệm, là ở chỗ này.”
Hẳn là một cây chủ rồi chậm rãi hình thành nên một mảnh nhỏ dây leo cà chua như thế này.
Sơ Niệm một lần hái rất nhiều, trên dây leo vẫn còn rất nhiều những quả non xanh còn sót lại.
Không ngờ một chuyến đi chơi lại có thu hoạch bất ngờ như vậy.
Những quả cà chua được hái đều được rắn lớn mang sau lưng, Sơ Niệm đi phía trước với tốc độ nhanh nhẹn thoải mái.
Khi đến cửa hang, Sơ Niệm để lại cho Bạch Tuyết một ít cà chua, nhẹ nhàng xoa đầu nó: “Bạch Tuyết thật ngoan.”
Không có ai theo dõi, nó cũng không tiếp tục chạy trốn.
Sau khi Bạch Tuyết được vuốt ve, móng trước hơi giơ lên, như thể đang rất phấn khích. Cà chua được Sơ Niệm thả xuống cũng bị nó há miệng nhanh chóng bị ăn hết.
Đây là sự đầu hàng được tạo ra bởi sự huấn luyện nghèo đói và thức ăn.
Sau khi cho chú kì lân xinh đẹp của mình ăn xong, Sơ Niệm và rắn lớn đi đến phía trên nhà kho, xếp cà chua vào cùng một chỗ với số khoai tây khoai lang còn lại.
Cô có tổng cộng vài cái nhà kho, trong đó có một nhà kho chứa hạt giống khô, và một kho chứa khoai lang, khoai tây, củ cải tím, v.v., một số kho chứa rau muối, trứng muối, thịt xông khói và một số để đựng trái cây.
Đối với những thứ khác nhau, cô sẽ chọn các kho khác nhau để tiến hành phân loại.
Theo cách này, cô cũng được coi là một tiểu phú bà rồi.
Đây là tất cả của cải mà cô có được kể từ khi đến đây.
Rắn lớn giúp cô nhẹ nhàng đặt những quả cà chua lên tấm thảm da thú.
Sau khi đặt xong cà chua vào đó, Sơ Niệm lấy một ít cà chua bỏ vào nước rửa sạch sẽ, sau đó lấy một ít trứng.
Bột mì mài lần trước đã ăn hết, cũng chỉ có thể để rắn lớn mài thêm một ít.
Hắn nhanh chóng xay bột đủ cho một bữa ăn, Sơ Niệm cho phần bột này vào chậu đá, đập hai quả trứng, thêm nước, từ từ nhào bột mì.
Sau khi nước sôi cho mì vào trụng sơ, Sơ Niệm bắt đầu làm mì sợi.
Trứng đã đánh xong đổ vào nồi nhanh chóng nở ra như những đám mây màu vàng, nhìn bông xốp và mềm mại. Trứng đã xào để sang một bên.
Cô cũng cho hành lá đã băm nhỏ vào chảo dầu xào cho thơm, thêm cà chua băm nhỏ vào xào đều trước khi cho trứng gà vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tinh túy của món trứng xào cà chua thực chất là phần hành lá thơm lừng thái nhỏ, chỉ cần thêm một lượng muối thích hợp là món trứng xài cà chua thơm ngon đã ra lò.
Sau khi ngâm nước muối xong, sợi mì gần như quánh lại trong nồi.
Sợi mì với trứng thì sợi mì dai và ngon hơn.
Sợi mì có màu vàng nâu hơi giống mì ngô.
Một tô mì to đầy ắp, chan nước súp cà chua và trứng, nước súp được nấu từ cà chua có màu đỏ tươi rất đẹp mắt, trứng gà hoa ở phía trên như những bông hoa vàng được trang trí trên đó, nước súp có vị chua chua ngọt ngọt, mang theo hương vị mặn thơm vốn có.
Đây là món mì đơn giản nhất, trong mộng Sơ Niệm đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần.
“Cửu Di, ăn cơm trước đi đã, ăn xong lại tiếp tục mài bột mì” Cô gọi rắn lớn đang bận rộn mài bột bên kia.
Khi rắn lớn nghe thấy tiếng gọi, hắn xuống chỗ nước bên cạnh để rửa tay, hai người ngồi đối mặt với nhau.
Trước đây cô làm món mì cùng với nước canh nhiều, đây là lần đầu tiên cô làm món mì sốt.
Sơ Niệm đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, trộn nước sốt trứng cà chua và mì cho hắn, cười nói: “Chàng thử xem, đây là món mà trước đây bà ngoại ta thường nấu cho ta, món ăn yêu thích của ta khi còn nhỏ cũng là mì sốt cà chua trứng.”
Rắn lớn dường như đã tìm thấy một từ vựng mới trong câu này, nghi ngờ hỏi: “Bà ngoại?”
Đây là lần đầu tiên cô không hề phòng bị khi nhắc đến bà ngoại của mình.
Sơ Niệm trở lại chỗ ngồi của mình, tự mình trộn mì, cúi đầu ăn một đũa mì, thấp giọng lẩm bẩm: “Bà ngoại là mẹ của mẹ ta.”
Rắn lớn dường như cũng không biết mẹ là gì.
Hắn thờ ơ nói: “Ta có Niệm Niệm.”
Bầu không khí sầu não ban đầu đều bị câu nói ngớ ngẩn này hòa tan hơn phân nửa, Sơ Niệm hít mũi một cái, ngẩng đầu nở nụ cười: “Đúng vậy, ta cũng có Cửu Di.”
Cà chua hái ở ngoài tự nhiên chua và ngọt hơn cà chua cô đã từng ăn, súp thấm vào mì sợi, rất nhanh Sơ Niệm cũng đã ăn xong một bát to, cô thở phào mãn nguyện, mồ hôi rịn ra trên trán.
Có vẻ rắn lớn cũng rất hài lòng với món mì sốt này, thậm chí nước dùng dưới đáy bát cũng được ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, trời cũng đã nhá nhem tối, rắn lớn rửa chén. Sơ Niệm cho toàn bộ số bột đã mài vào một chiếc túi, giữ lại ăn dần.
Khi cô làm xong, rắn lớn đem các dụng cụ mài rửa sạch đi phơi khô.
Thực sự là một chú rắn đảm đang.
Trên đường đi xuống, Sơ Niệm ôm eo hắn, nhẹ giọng nói: “Cửu Di, cõng ta”
Hắn nhẹ giọng: “Được.”
Sơ Niệm không lấy viên đá dạ quang từ trong túi ra, đặt toàn bộ sự tín nhiệm vào hắn.
Bóng tối xung quanh dường như cũng không còn đáng sợ.
Cô nhắm mắt lại, cơ thể lắc lư theo bước đi của hắn, khoảng cách ngắn như vậy mà cô đã ngủ mất rồi.
Sau khi được cho vào túi ngủ, cô lật người tìm vị trí thoải mái nhất, một chút ý thức cuối cùng cũng chìm đắm trong giấc mộng ấm áp.
***
Băng tuyết dường như đã tan hết sau một đêm, mặt đất giữa rừng núi hiện lên màu đất nguyên thủy nhất, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Lúa mì của cô cũng bắt đầu trổ ra phía ngoài, để lộ những chồi non xanh mơn mởn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúa mì đã thực sự được trồng thành công.
Tuy rằng bây giờ chỉ là vài cái chồi nhỏ nhú lên, nhưng dường như Sơ Niệm đã nhìn thấy vài trăm cân lúa mạch đang vẫy tay với cô.
Đây đều là bảo bối vàng tươi đó.
Chờ lúc thời tiết ấm hơn một chút, có thể xếp hết số hạt giống vào kho.
Với thành công của lúa mì, cô cảm thấy không còn gì là khó khăn nữa.
Thậm chí tâm trạng đang rất tốt, chuẩn bị mang Bạch Tuyết ra ngoài đi dạo một chút.
Lần đầu tiên cô quàng dây thừng vào cổ Bạch Tuyết, cũng không phải vì sợ Bạch Tuyết trốn thoát. Bạch Tuyết đã rất thuần phục, không có ý định thoát khỏi phiếu cơm dài hạn của mình.
Điều cô muốn chính là điều khiển tốc độ và hướng đi của Bạch Tuyết.
Cô đã từng nhìn thấy một con kì lân trưởng thành chạy với tốc độ tối đa, so với một con ngựa chạy trên thảo nguyên thì cũng không thua bao nhiêu. Nếu cô ngồi trên lưng con kỳ lân với tốc độ này, chỉ trong vài phút cô có thể bị văng ra, hoặc sẽ buồn nôn.
Đây chính là tác dụng của dây thừng.
Cô không trực tiếp ngồi trên lưng Bạch Tuyết mà dùng một sợi dây thừng để dắt nó và đi chậm rãi trên mặt đất bằng phẳng gần đó, giống như dắt ngựa đi dạo.
Bạch Tuyết rất không hài lòng với sợi dây quanh cổ, nhưng nó vẫn thuận theo Sơ Niệm, nó kiên nhẫn phối hợp với cô, đi theo hướng dây thừng dẫn dắt.
Sau khi quen với hướng di chuyển của sợi dây, Sơ Niệm bắt đầu tăng tốc độ, Bạch Tuyết cũng bắt đầu chạy chậm.
Với nền tảng trước đó, buổi tập hôm nay diễn ra rất suôn sẻ.
Sau khi huấn luyện, Sơ Niệm cho Bạch Tuyết một ít cải đông, nới lỏng dây thừng và để nó tự mình đi dạo quanh đây một lúc.
Ngay cả khi không có sợi dây thừng kìm hãm, Bạch Tuyết vẫn không đi xa, sau khi chạy vài vòng quanh hang, đã quay trở lại bên cạnh Sơ Niệm.
Sơ Niệm lại khen thưởng cho nó một cây cải đông.
Sau khi tuyết tan, cải đông chuyển sang màu xanh đậm, cũng bắt đầu già đi, nhai trong miệng một lúc, cuối cùng phải bất đắc dĩ phun ra hơn phân nửa phần xơ già.
Nhưng Bạch Tuyết lại có vẻ thích hương vị này hơn, một cây cải đông có thể cho vào miệng nhai rất lâu, giống như nhai kẹo cao su, cuối cùng mới nuốt xuống.
Sau khi thời tiết ấm lên, các loại thú nhỏ bắt đầu xuất hiện trong núi rừng, rắn lớn lại bắt đầu ra ngoài săn mồi.
Không bao lâu, trong núi rừng sẽ xuất hiện rất nhiều trái cây chín có thể ăn được.
Có lẽ cô có thể thử đi dạo bên bờ sông. Nơi có nguồn nước thì các loài sinh vật cũng sẽ phong phú hơn, có Bạch Tuyết ở đây, dù cho có gặp nguy hiểm cô cũng có thể chạy nhanh hơn.
Có lẽ cô cũng có thể tiện tay làm một vũ khí tự vệ.
Cô đã bất giác tính toán xa hơn trong tương lai.
Cô không thể luôn luôn phụ thuộc vào rắn lớn để tồn tại.
Sơ Niệm xoa đầu Bạch Tuyết, ghé vào tai Bạch Tuyết thì thầm: “Bạch Tuyết, lát nữa chị sẽ trèo lên người nhóc, nhưng nhóc không được hất chị xuống đâu đó.”
Cô bước lên một phiến đá cao hơn một chút, dùng hai tay vịn vào lưng Bạch Tuyết, mượn lực bò lên.
Bạch Tuyết vốn đã có kinh nghiệm khiêng vật nặng, sau khi Sơ Niệm trèo lên, nó chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không có phản ứng quá kích động nào khác.
Sơ Niệm thử kéo dây thừng một chút, Bạch Tuyết đã đi đúng hướng dựa theo huấn luyện vừa rồi, cõng cô trên lưng chậm rãi tản bộ.
Vào lúc này, Sơ Niệm biết rằng cô đã thành công!
Chỉ có điều ngồi trên lưng Bạch Tuyết đi dạo một lúc, cô lại phát hiện ra một vấn đề mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro