Chương 62
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Lúc ở phía xa xa, thân hình to lớn màu đen giống như một đám mây mực trên sống, không thể nhìn thấy rõ là gì, bơi từ từ trong nước.
Sơ Niệm đứng trên một tảng đá cao, khi họ đến gần mới thấy rõ.
Cái thân hình to lớn này chẳng phải là con bò đực lưng đen mà cô luôn muốn bắt nhưng không thể bắt được sao.
Phần lưng của loại bò này có màu sẫm và phần lông ở bụng có màu trắng như tuyết, cùng là giống bò nhưng hung dữ hơn bò rất nhiều.
Hơn nữa, những con bò lưng đen này thuộc loại bầy đàn, rất đoàn kết, nếu một trong những con trong đàn bị tấn công, con đầu đàn sẽ kéo theo cả đàn để tấn công lại.
Không chỉ vậy, bò lưng đen còn rất hay thù dai. Ngay cả khi chúng không thể giết kẻ tấn công vào thời điểm đó, thì sau đó chúng sẽ tìm cơ hội để trả thù.
Là loại bò điển hình, không dễ động vào.
Vì vậy Sơ Niệm dù muốn nuôi bò lưng đen từ lâu nhưng cô chưa bao giờ dám manh động.
Thậm chí còn không dám nghĩ có thể bắt sống được bò lưng đen về, lại còn là nhiều hơn một con.
Sơ Niệm sau khi nhìn rõ ra sinh vật ở trong nước, vội chạy đến bên cạnh người đàn ông, lo lắng nhìn bốn con bò lưng đen ở dưới nước, “Cửu Di, sao chàng lại mang chúng về? Nếu đàn bò lần theo mùi tìm tới đây thì sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Con bò lưng đen bơi phía trước to gấp đôi con phía sau, trên đầu có một vết thương, tuy rằng không có máu, nhưng nhìn vẫn khá đáng sợ, giống như một vết sẹo do dao đâm.
Phía sau có hai con bò cái lưng đen nhỏ hơn một chút, con cuối cùng rõ ràng là một con bê con, cơ thể nó rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, nhìn như không biết bơi.
Sau khi rắn lớn lên bờ, một số con bò lưng đen cũng chạy theo sau. Con bò lưng đen lớn nhất bắt đầu gặm cỏ bên sông, những con bò lưng đen khác cũng đi theo phía sau, rõ ràng là có mối quan hệ tùy tùng, con lớn đi đâu thì mấy con nhỏ cũng đi theo đó.
Rắn lớn ôm cô vào trong lòng, vòng tay ôm cô nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, đây là con bò đầu đàn.”
Hắn đang nói đến con bò lưng đen lớn nhất trước mặt.
Hay thật, hắn vậy mà bắt cả bò đầu đàn nhà người ta về, có vẻ như hắn còn đánh nhau với con bò đầu đàn kia rồi.
Sơ Niệm đi xung quanh hắn một vòng, quan sát cẩn thận thì thấy quần của hắn đã bị rách, phần quần áo phía sau của phần thân trên cũng bị rách rất nhiều, khoác trên người lủng lẳng như giẻ rách. May mắn thay không có thương tích.
Cô nghiêm mặt nói: “Lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Cứ cho là rắn lớn khỏe, nhưng chọc tức bò đầu đàn ngay trong đàn của nó vẫn là một điều rất nguy hiểm, một đàn bò lưng đen có hàng trăm con trở lên, chúng chỉ cần mỗi con dẫm một chân là kẻ thù nát bấy, bãi cỏ trên mặt đất thậm chí có thể trở thành bụi cát sa mạc ngập trời, tầm nhìn đều bị che khuất.
Tay Cửu Di xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, bình thản nói, “Không sao đâu, bọn chúng không thể đánh lại được ta, ta đã khống chế bò đầu đàn, cả đàn sẽ trung thành với ta.”
Sơ Niệm không thuận theo, khăng khăng nói: “Dù sao chàng cũng không được mạo hiểm như vậy nữa, nếu chàng muốn ăn bò, chúng ta có thể bắt một hoặc hai con. Chàng căn bản không cần phải mang chúng về.”
“Nhưng trong chuồng bò của Niệm Niệm lại chẳng có gì cả, nó cần được lấp đầy.”
Bây giờ trong chuồng gà có hơn mười con gà, bao gồm gà ngũ sắc, gà công trắng như tuyết, gà lôi nhảy nhỏ và gà bơ trắng đen.
Cũng bắt được một con cừu đực và một con cừu cái đã nhốt vào trong chuồng cừu, bụng của con cừu cái đang phình to, rõ ràng là đang mang thai.
Cô cũng xây một cái chuồng lợn mới, trong đó nuôi toàn là lợn đất đen.
Chỉ có chuồng bò là trống trơn, không có một con bò nào.
Hầu hết các loại bò đều sống theo bầy đàn, hiển nhiên việc mang một con bò còn sống trở về so với mang một con cừu sống trở về còn khó hơn nhiều.
Không ngờ hắn lại suy tính hết cả rồi, còn một lần đem về cho cô đến bốn con cùng một lúc.
Sơ Niệm nói: “Không phải đã nói là trừ cây ăn quả ra, những việc khác đều để ta làm rồi sao?” Nhưng khóe miệng cô đã nhếch lên, không giấu được sự vui mừng và ngạc nhiên.
“Nhà của chúng ta, chúng ta cần phải cùng nhau làm.”
Hắn thực sự đang hình thành khái niệm về sự đồng hành của con người, không chỉ đối xử tốt với cô theo bản năng, hắn đã bắt đầu chú ý đến suy nghĩ của mình, làm những gì hắn muốn và biết thế nào là tổ ấm, rồi tổ ấm dành cho hai người là như thế nào.
Sơ Niệm cười nói: “Lúa mì của chúng ta đã chín rồi, chàng mở miệng ra ta cho chàng cái này.”
Cô cho hắn ăn hạt lúa mì xanh đang nằm gọn trong lòng bàn tay, “Thế nào, có ngọt không?”
Rắn lớn gật đầu: “Ngọt.”
Sơ Niệm nở nụ cười hài lòng, “Hơn một tháng nữa là có thể thu hoạch lúa mì, sau đó cả năm chúng ta đều sẽ có lúa ăn rồi.”
Sơ Niệm cũng trồng một cánh đồng lúa mì vào mùa xuân, lúa mì có thể bảo quản trong thời gian dài, năm bội thu có thể trồng nhiều một chút, phòng những năm mất mùa không bị đói, bà cô thường hay nói như vậy.
Nhưng… Cô nhìn những con bò lưng đen đang nằm bên sông sau khi ăn cỏ xong, hỏi: “Cứ để chúng ở đây cho chúng ăn cỏ sao?”
“Đương nhiên là chúng ta phải mang trở về rồi.” Rắn lớn bắt đầu bước đi, bọn chúng cũng theo sau, có vẻ rất nghe lời.
Nhưng khi cả bốn con bò vào chuồng, Sơ Niệm nhìn cái chuồng làm bằng cọc tre, nở một nụ cười gượng gạo: “Bây giờ bọn chúng đã bị nhốt, nhưng ta không nghĩ rằng hàng rào này có thể chịu được sức húc của con bê nhỏ kia đâu.”
Sừng bò trông nhọn và sắc, liệu mấy cây trúc mỏng manh này có thể chặn được không?
Rắn lớn đi đến cửa hang, dùng con dao đá mang theo bên người cắt một đoạn da rắn, rồi tùy ý buộc quanh cổ con đầu đàn.
Hành vi này giống như đánh dấu tài sản của một con người, tập tính đánh dấu lãnh thổ của động vật.
“Như vậy nó sẽ không đi ra ngoài nữa.”
Con bò đầu đàn bị da rắn quấn quanh cổ giống như bị số phận siết cổ, khi vừa bước vào chuồng bò nó cáu kỉnh đá mấy cái bằng móng trước, bây giờ thì đã yên phận nằm trên chiếc tổ từ đống cỏ khô dưới nên chuồng bò, bắt đầu ngoan ngoãn ợ lên nhai lại, miệng không hề nhàn rỗi.
Bò đầu đàn đã ngoan ngoãn rồi, nhưng con bò khác cũng sẽ không dám biểu hiện ra hành động nóng nảy.
Sơ Niệm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô không ngờ là, sáng sớm hôm sau lại xảy ra chuyện.
Sau khi cô và rắn lớn đã ăn xong, rắn lớn bắt đầu dọn rác nhà bếp.
Cô mang cải đông lấy từ trong kho đi cho gia súc trong trang trại của mình ăn.
Khi cho bò lưng đen ăn, cô nghe thấy có tiếng động bất thường ở phía sau khu chuồng trại gần khu rừng.
Cô thận trọng quan sát từ xa và tưởng đó là bò lưng đen trong chuồng đã trốn ra, thế nhưng trong chuồng vẫn còn bốn con.
Cô nhìn sang một hướng khác, thì thấy hai con bò lưng đen khác đang nằm trên bãi cỏ bên ngoài chuồng bò, đôi mắt đen của chúng đang nhìn chằm chằm vào cô, không có dấu hiệu tấn công.
Sau đó, cô nhìn về hướng phát ra âm thanh bất thường, hai con bò lưng đen dường như là lần đầu tiên đến. Xa xa, có đàn bò lưng đen đang lần lượt chạy tới.
Sơ Niệm: “!”
Cửu Di đang dọn dẹp ở phía trên, cũng nhận ra sự thay đổi, liền lao từ trên cao xuống.
Có vẻ như những con bò lưng đen này đang đi theo con đầu đàn của mình.
Sơ Niệm: “Làm thế nào đây…”
Rắn lớn rất bình tĩnh nói: “Nuôi chúng.”
Sơ Niệm nghiến răng nghiến lợi: “Không nuôi nổi!”
Rắn lớn chỉ vào dãy núi phía sau, sau đó chỉ ra sông, và dãy núi phía sau, tự hào nói: “Nuôi được mà, không phải Niệm Niệm thích ăn thịt bò nhất sao, ngần này đủ để ăn trong một thời gian dài rồi.”
Sơ Niệm nhìn đàn bò, biến tất cả chúng thành thịt bò, đột nhiên có cảm giác như nó thực sự là có thể như vậy.
Vùng lân cận này có rắn lớn ở, vài dặm xung quanh không có sinh vật to lớn nào khác, chỉ có mấy con động vật nhỏ nhảy xung quanh, đám cỏ dại đó đủ để làm thức ăn cho cả đàn.
“Nhưng.” Sơ Niệm vẫn còn một câu hỏi khác, “Chuồng bò của chúng ta không thể nhốt được nhiều như vậy, chúng chạy xung quanh như vậy, lỡ giẫm nát vườn rau của chúng ta và ăn hoa màu của chúng ta thì phải làm sao đây?”
Chường bò của cô nhốt bốn con bò đã không thể nhốt được thêm nữa rồi, mà cho dù chuồng có lớn đến đâu, nó cũng không thể chứa được hết cả một đàn bò được.
Cuối cùng, đàn bò được để ở ngoài chuồng bò, rắn lớn đi chặt thêm nhiều cây trúc, phải tốn cả ngày trời để tạo ra nhiều không gian, rào hết phần ruộng đồng và trang trại của cô lại.
Điều này không chỉ có thể ngăn không cho gia súc giẫm lên đồng ruộng, mà còn ngăn chặn sự xâm nhập của các loài thú hoang dã khác ở một mức độ nhất định.
Ngôi nhà của họ dần trở nên giống một ngôi nhà hơn, như thể là nó có thêm một cái sân.
Đối với các loại cây ăn trái do rắn mang về, ở phía trong của tường sân, bao quanh tường sân giống như một tuyến phòng thủ thứ hai.
Sơ Niệm rất hài lòng với khoảng sân này, thậm chí còn định đặt một chỗ nghỉ ngơi dưới gốc cây lê lớn nhất sân, vào mùa hè sẽ rất thoải mái khi được ngồi dưới bóng râm của nó.
Nhưng nếu để đàn bò tự gặm cỏ, chúng sẽ ăn sạch cỏ xung quanh rồi sau đó mới đi xa hơn, khiến cho tỷ lệ che phủ thực vật của đất sẽ bị giảm đi.
Để ngăn chặn điều này xảy ra, Sơ Niệm đã phải mất nửa tháng để huấn luyện cho đàn bò đi ăn cỏ mỗi ngày.
Trong trường hợp này, tất cả những gì cô phải làm là mỗi buổi sáng mở cửa chuồng ra để cho bò đầu đàn ra ngoài, sau đó ban đêm đóng cửa vào khi bò đầu đàn đã no và trở về cùng đàn.
Loại cảm giác này giống như bản thân đang sở hữu cả một thảo nguyên.
Mặc dù có đàn bò, nhưng thịt bò họ ăn từ trước cho đến nay vẫn là bắt từ những nơi xa hơn, dù sao bọn chúng cũng là lương thực dự trữ.
Đối với cô mà nói, lợi ích chính là có thể uống được nhiều sữa tươi hơn. Hơn nữa khi làm bánh màn thầu, thêm chút sữa cũng làm cho bánh mềm và ngon hơn.
Có nhiều việc như vậy khiến cuộc sống của cô lại lần nữa bận rộn trở lại.
Loại bận rộn này là sự bận rộn của sự dư giả, thuộc về hạnh phúc của những người phụ nữ giàu có.
Ai mà không muốn trở thành một phú bà hạnh phúc cơ chứ?
Những lúc rắn lớn không về nhà, Sơ Niệm thường đưa Bạch Tuyết lên núi sau chơi.
Sau khi Bạch Tuyêt uống no nước xong, sẽ chạy đi trêu ghẹo những con bò lưng đen đang uống nước bên sông, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, dựa vào mùi hương nồng nặc sẵn có của rắn lớn trên người cô, mạnh dạn nô đùa cùng nhưng con bò lưng đen.
Lúc đầu, Sơ Niệm nghĩ rằng nó chỉ đang vô ý chọc tức mấy con bò lưng đen nhỏ, vì vậy, cô ôm cái đầu xinh đẹp của nó trong vòng tay của mình và an ủi: “Nhóc đừng có đi gây chuyện với chúng nữa, dù nhóc có kích thước tương đương với một con bê đen đi nữa, nhưng người ta có tới hai cái sừng, còn nhóc chỉ có một cái nên chắc chắn sẽ không thể đánh lại người ta đâu.”
Khi bò lưng đen con chơi đùa, chúng dùng sừng húc nhau qua lại, mặc dù thực tế Bạch Tuyết là một con kỳ lân cái sắp trưởng thành, nhưng rõ ràng nó không phải là đối thủ của bê con, huống hồ là con bò cái đang bảo vệ đàn con.
Nhưng sau một vài lần, cô phát hiện ra không phải như vậy.
Bạch Tuyết rất thích chơi đùa với đàn bò lưng đen, thậm chí còn chủ động thể hiện tiếng kêu đầy thiện ý, phát ra tiếng kêu “chip chip” như tiếng gà con.
Sau khi bò lưng đen biết Bạch Tuyết không có ác ý, cũng không còn tiếp tục quản thúc những xích mích nhỏ thỉnh thoảng xảy ra giữa bọn chúng.
Trước khi được Sơ Niệm nhận nuôi, Bạch Tuyết cũng là một con vật có tính cách hòa đồng.
Nó hình như cảm thấy cô đơn, nên tìm một con bò lưng đen cũng ăn cỏ để làm bạn.
Sơ Niệm không can thiệp vào hành động đó của nó, miễn là nó không bị tổn hại, việc chơi đùa thích hợp được cho phép.
Thấy trời đã muộn, cô trở về, vừa bước vào sân, thì lại nghe thấy tiếng “chip chíp” vang lên.
Thanh âm này không phát ra từ Bạch Tuyết ở phía sau lưng cô.
Sơ Niệm đứng trên một tảng đá cao, khi họ đến gần mới thấy rõ.
Cái thân hình to lớn này chẳng phải là con bò đực lưng đen mà cô luôn muốn bắt nhưng không thể bắt được sao.
Phần lưng của loại bò này có màu sẫm và phần lông ở bụng có màu trắng như tuyết, cùng là giống bò nhưng hung dữ hơn bò rất nhiều.
Hơn nữa, những con bò lưng đen này thuộc loại bầy đàn, rất đoàn kết, nếu một trong những con trong đàn bị tấn công, con đầu đàn sẽ kéo theo cả đàn để tấn công lại.
Không chỉ vậy, bò lưng đen còn rất hay thù dai. Ngay cả khi chúng không thể giết kẻ tấn công vào thời điểm đó, thì sau đó chúng sẽ tìm cơ hội để trả thù.
Là loại bò điển hình, không dễ động vào.
Vì vậy Sơ Niệm dù muốn nuôi bò lưng đen từ lâu nhưng cô chưa bao giờ dám manh động.
Thậm chí còn không dám nghĩ có thể bắt sống được bò lưng đen về, lại còn là nhiều hơn một con.
Sơ Niệm sau khi nhìn rõ ra sinh vật ở trong nước, vội chạy đến bên cạnh người đàn ông, lo lắng nhìn bốn con bò lưng đen ở dưới nước, “Cửu Di, sao chàng lại mang chúng về? Nếu đàn bò lần theo mùi tìm tới đây thì sẽ xảy ra chuyện đấy.”
Con bò lưng đen bơi phía trước to gấp đôi con phía sau, trên đầu có một vết thương, tuy rằng không có máu, nhưng nhìn vẫn khá đáng sợ, giống như một vết sẹo do dao đâm.
Phía sau có hai con bò cái lưng đen nhỏ hơn một chút, con cuối cùng rõ ràng là một con bê con, cơ thể nó rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, nhìn như không biết bơi.
Sau khi rắn lớn lên bờ, một số con bò lưng đen cũng chạy theo sau. Con bò lưng đen lớn nhất bắt đầu gặm cỏ bên sông, những con bò lưng đen khác cũng đi theo phía sau, rõ ràng là có mối quan hệ tùy tùng, con lớn đi đâu thì mấy con nhỏ cũng đi theo đó.
Rắn lớn ôm cô vào trong lòng, vòng tay ôm cô nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, đây là con bò đầu đàn.”
Hắn đang nói đến con bò lưng đen lớn nhất trước mặt.
Hay thật, hắn vậy mà bắt cả bò đầu đàn nhà người ta về, có vẻ như hắn còn đánh nhau với con bò đầu đàn kia rồi.
Sơ Niệm đi xung quanh hắn một vòng, quan sát cẩn thận thì thấy quần của hắn đã bị rách, phần quần áo phía sau của phần thân trên cũng bị rách rất nhiều, khoác trên người lủng lẳng như giẻ rách. May mắn thay không có thương tích.
Cô nghiêm mặt nói: “Lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”
Cứ cho là rắn lớn khỏe, nhưng chọc tức bò đầu đàn ngay trong đàn của nó vẫn là một điều rất nguy hiểm, một đàn bò lưng đen có hàng trăm con trở lên, chúng chỉ cần mỗi con dẫm một chân là kẻ thù nát bấy, bãi cỏ trên mặt đất thậm chí có thể trở thành bụi cát sa mạc ngập trời, tầm nhìn đều bị che khuất.
Tay Cửu Di xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, bình thản nói, “Không sao đâu, bọn chúng không thể đánh lại được ta, ta đã khống chế bò đầu đàn, cả đàn sẽ trung thành với ta.”
Sơ Niệm không thuận theo, khăng khăng nói: “Dù sao chàng cũng không được mạo hiểm như vậy nữa, nếu chàng muốn ăn bò, chúng ta có thể bắt một hoặc hai con. Chàng căn bản không cần phải mang chúng về.”
“Nhưng trong chuồng bò của Niệm Niệm lại chẳng có gì cả, nó cần được lấp đầy.”
Bây giờ trong chuồng gà có hơn mười con gà, bao gồm gà ngũ sắc, gà công trắng như tuyết, gà lôi nhảy nhỏ và gà bơ trắng đen.
Cũng bắt được một con cừu đực và một con cừu cái đã nhốt vào trong chuồng cừu, bụng của con cừu cái đang phình to, rõ ràng là đang mang thai.
Cô cũng xây một cái chuồng lợn mới, trong đó nuôi toàn là lợn đất đen.
Chỉ có chuồng bò là trống trơn, không có một con bò nào.
Hầu hết các loại bò đều sống theo bầy đàn, hiển nhiên việc mang một con bò còn sống trở về so với mang một con cừu sống trở về còn khó hơn nhiều.
Không ngờ hắn lại suy tính hết cả rồi, còn một lần đem về cho cô đến bốn con cùng một lúc.
Sơ Niệm nói: “Không phải đã nói là trừ cây ăn quả ra, những việc khác đều để ta làm rồi sao?” Nhưng khóe miệng cô đã nhếch lên, không giấu được sự vui mừng và ngạc nhiên.
“Nhà của chúng ta, chúng ta cần phải cùng nhau làm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thực sự đang hình thành khái niệm về sự đồng hành của con người, không chỉ đối xử tốt với cô theo bản năng, hắn đã bắt đầu chú ý đến suy nghĩ của mình, làm những gì hắn muốn và biết thế nào là tổ ấm, rồi tổ ấm dành cho hai người là như thế nào.
Sơ Niệm cười nói: “Lúa mì của chúng ta đã chín rồi, chàng mở miệng ra ta cho chàng cái này.”
Cô cho hắn ăn hạt lúa mì xanh đang nằm gọn trong lòng bàn tay, “Thế nào, có ngọt không?”
Rắn lớn gật đầu: “Ngọt.”
Sơ Niệm nở nụ cười hài lòng, “Hơn một tháng nữa là có thể thu hoạch lúa mì, sau đó cả năm chúng ta đều sẽ có lúa ăn rồi.”
Sơ Niệm cũng trồng một cánh đồng lúa mì vào mùa xuân, lúa mì có thể bảo quản trong thời gian dài, năm bội thu có thể trồng nhiều một chút, phòng những năm mất mùa không bị đói, bà cô thường hay nói như vậy.
Nhưng… Cô nhìn những con bò lưng đen đang nằm bên sông sau khi ăn cỏ xong, hỏi: “Cứ để chúng ở đây cho chúng ăn cỏ sao?”
“Đương nhiên là chúng ta phải mang trở về rồi.” Rắn lớn bắt đầu bước đi, bọn chúng cũng theo sau, có vẻ rất nghe lời.
Nhưng khi cả bốn con bò vào chuồng, Sơ Niệm nhìn cái chuồng làm bằng cọc tre, nở một nụ cười gượng gạo: “Bây giờ bọn chúng đã bị nhốt, nhưng ta không nghĩ rằng hàng rào này có thể chịu được sức húc của con bê nhỏ kia đâu.”
Sừng bò trông nhọn và sắc, liệu mấy cây trúc mỏng manh này có thể chặn được không?
Rắn lớn đi đến cửa hang, dùng con dao đá mang theo bên người cắt một đoạn da rắn, rồi tùy ý buộc quanh cổ con đầu đàn.
Hành vi này giống như đánh dấu tài sản của một con người, tập tính đánh dấu lãnh thổ của động vật.
“Như vậy nó sẽ không đi ra ngoài nữa.”
Con bò đầu đàn bị da rắn quấn quanh cổ giống như bị số phận siết cổ, khi vừa bước vào chuồng bò nó cáu kỉnh đá mấy cái bằng móng trước, bây giờ thì đã yên phận nằm trên chiếc tổ từ đống cỏ khô dưới nên chuồng bò, bắt đầu ngoan ngoãn ợ lên nhai lại, miệng không hề nhàn rỗi.
Bò đầu đàn đã ngoan ngoãn rồi, nhưng con bò khác cũng sẽ không dám biểu hiện ra hành động nóng nảy.
Sơ Niệm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô không ngờ là, sáng sớm hôm sau lại xảy ra chuyện.
Sau khi cô và rắn lớn đã ăn xong, rắn lớn bắt đầu dọn rác nhà bếp.
Cô mang cải đông lấy từ trong kho đi cho gia súc trong trang trại của mình ăn.
Khi cho bò lưng đen ăn, cô nghe thấy có tiếng động bất thường ở phía sau khu chuồng trại gần khu rừng.
Cô thận trọng quan sát từ xa và tưởng đó là bò lưng đen trong chuồng đã trốn ra, thế nhưng trong chuồng vẫn còn bốn con.
Cô nhìn sang một hướng khác, thì thấy hai con bò lưng đen khác đang nằm trên bãi cỏ bên ngoài chuồng bò, đôi mắt đen của chúng đang nhìn chằm chằm vào cô, không có dấu hiệu tấn công.
Sau đó, cô nhìn về hướng phát ra âm thanh bất thường, hai con bò lưng đen dường như là lần đầu tiên đến. Xa xa, có đàn bò lưng đen đang lần lượt chạy tới.
Sơ Niệm: “!”
Cửu Di đang dọn dẹp ở phía trên, cũng nhận ra sự thay đổi, liền lao từ trên cao xuống.
Có vẻ như những con bò lưng đen này đang đi theo con đầu đàn của mình.
Sơ Niệm: “Làm thế nào đây…”
Rắn lớn rất bình tĩnh nói: “Nuôi chúng.”
Sơ Niệm nghiến răng nghiến lợi: “Không nuôi nổi!”
Rắn lớn chỉ vào dãy núi phía sau, sau đó chỉ ra sông, và dãy núi phía sau, tự hào nói: “Nuôi được mà, không phải Niệm Niệm thích ăn thịt bò nhất sao, ngần này đủ để ăn trong một thời gian dài rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Niệm nhìn đàn bò, biến tất cả chúng thành thịt bò, đột nhiên có cảm giác như nó thực sự là có thể như vậy.
Vùng lân cận này có rắn lớn ở, vài dặm xung quanh không có sinh vật to lớn nào khác, chỉ có mấy con động vật nhỏ nhảy xung quanh, đám cỏ dại đó đủ để làm thức ăn cho cả đàn.
“Nhưng.” Sơ Niệm vẫn còn một câu hỏi khác, “Chuồng bò của chúng ta không thể nhốt được nhiều như vậy, chúng chạy xung quanh như vậy, lỡ giẫm nát vườn rau của chúng ta và ăn hoa màu của chúng ta thì phải làm sao đây?”
Chường bò của cô nhốt bốn con bò đã không thể nhốt được thêm nữa rồi, mà cho dù chuồng có lớn đến đâu, nó cũng không thể chứa được hết cả một đàn bò được.
Cuối cùng, đàn bò được để ở ngoài chuồng bò, rắn lớn đi chặt thêm nhiều cây trúc, phải tốn cả ngày trời để tạo ra nhiều không gian, rào hết phần ruộng đồng và trang trại của cô lại.
Điều này không chỉ có thể ngăn không cho gia súc giẫm lên đồng ruộng, mà còn ngăn chặn sự xâm nhập của các loài thú hoang dã khác ở một mức độ nhất định.
Ngôi nhà của họ dần trở nên giống một ngôi nhà hơn, như thể là nó có thêm một cái sân.
Đối với các loại cây ăn trái do rắn mang về, ở phía trong của tường sân, bao quanh tường sân giống như một tuyến phòng thủ thứ hai.
Sơ Niệm rất hài lòng với khoảng sân này, thậm chí còn định đặt một chỗ nghỉ ngơi dưới gốc cây lê lớn nhất sân, vào mùa hè sẽ rất thoải mái khi được ngồi dưới bóng râm của nó.
Nhưng nếu để đàn bò tự gặm cỏ, chúng sẽ ăn sạch cỏ xung quanh rồi sau đó mới đi xa hơn, khiến cho tỷ lệ che phủ thực vật của đất sẽ bị giảm đi.
Để ngăn chặn điều này xảy ra, Sơ Niệm đã phải mất nửa tháng để huấn luyện cho đàn bò đi ăn cỏ mỗi ngày.
Trong trường hợp này, tất cả những gì cô phải làm là mỗi buổi sáng mở cửa chuồng ra để cho bò đầu đàn ra ngoài, sau đó ban đêm đóng cửa vào khi bò đầu đàn đã no và trở về cùng đàn.
Loại cảm giác này giống như bản thân đang sở hữu cả một thảo nguyên.
Mặc dù có đàn bò, nhưng thịt bò họ ăn từ trước cho đến nay vẫn là bắt từ những nơi xa hơn, dù sao bọn chúng cũng là lương thực dự trữ.
Đối với cô mà nói, lợi ích chính là có thể uống được nhiều sữa tươi hơn. Hơn nữa khi làm bánh màn thầu, thêm chút sữa cũng làm cho bánh mềm và ngon hơn.
Có nhiều việc như vậy khiến cuộc sống của cô lại lần nữa bận rộn trở lại.
Loại bận rộn này là sự bận rộn của sự dư giả, thuộc về hạnh phúc của những người phụ nữ giàu có.
Ai mà không muốn trở thành một phú bà hạnh phúc cơ chứ?
Những lúc rắn lớn không về nhà, Sơ Niệm thường đưa Bạch Tuyết lên núi sau chơi.
Sau khi Bạch Tuyêt uống no nước xong, sẽ chạy đi trêu ghẹo những con bò lưng đen đang uống nước bên sông, sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô, dựa vào mùi hương nồng nặc sẵn có của rắn lớn trên người cô, mạnh dạn nô đùa cùng nhưng con bò lưng đen.
Lúc đầu, Sơ Niệm nghĩ rằng nó chỉ đang vô ý chọc tức mấy con bò lưng đen nhỏ, vì vậy, cô ôm cái đầu xinh đẹp của nó trong vòng tay của mình và an ủi: “Nhóc đừng có đi gây chuyện với chúng nữa, dù nhóc có kích thước tương đương với một con bê đen đi nữa, nhưng người ta có tới hai cái sừng, còn nhóc chỉ có một cái nên chắc chắn sẽ không thể đánh lại người ta đâu.”
Khi bò lưng đen con chơi đùa, chúng dùng sừng húc nhau qua lại, mặc dù thực tế Bạch Tuyết là một con kỳ lân cái sắp trưởng thành, nhưng rõ ràng nó không phải là đối thủ của bê con, huống hồ là con bò cái đang bảo vệ đàn con.
Nhưng sau một vài lần, cô phát hiện ra không phải như vậy.
Bạch Tuyết rất thích chơi đùa với đàn bò lưng đen, thậm chí còn chủ động thể hiện tiếng kêu đầy thiện ý, phát ra tiếng kêu “chip chip” như tiếng gà con.
Sau khi bò lưng đen biết Bạch Tuyết không có ác ý, cũng không còn tiếp tục quản thúc những xích mích nhỏ thỉnh thoảng xảy ra giữa bọn chúng.
Trước khi được Sơ Niệm nhận nuôi, Bạch Tuyết cũng là một con vật có tính cách hòa đồng.
Nó hình như cảm thấy cô đơn, nên tìm một con bò lưng đen cũng ăn cỏ để làm bạn.
Sơ Niệm không can thiệp vào hành động đó của nó, miễn là nó không bị tổn hại, việc chơi đùa thích hợp được cho phép.
Thấy trời đã muộn, cô trở về, vừa bước vào sân, thì lại nghe thấy tiếng “chip chíp” vang lên.
Thanh âm này không phát ra từ Bạch Tuyết ở phía sau lưng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro