Chương 80
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Ánh lửa càng ngày càng gần, cả người cô chỉ có đôi chân là có điểm tựa, để lúc kéo cung càng có lực, dường như cô dùng toàn bộ sức mạnh trên đôi chân.
Lại quên mất điểm trợ lực cho đôi chân mình không ở trên mặt đất, mà là ở cổ người nào đó.
Như vậy thứ cô kẹp cũng chính là cổ của người nào đó….
Sơ Niệm vội vàng thả lỏng một chút, lại nghe thấy người đàn ông cười nhẹ: “Niệm Niệm, không cần căng thẳng quá, chỉ có một người.”
Thì ra hắn đã nhìn rõ tình huống ở phía xa.
Nếu như chỉ có một người, vậy thì căn bản không đủ đáng sợ, ai cũng có thể đề phòng.
Lúc ánh lửa lại gần đủ để nhìn thấy mặt người kia, Mộc Vân cười nói gì đó, sau đó chạy qua.
Rắn lớn giải thích: “Con bé nói đó là ca ca của mình.”
Sau khi đón được cô bé, người đàn ông xa lạ kia tiến lên phía trước, nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên người người đàn ông, trong ánh mắt lóe ra một tia kinh ngạc, rất nhanh lại trở lại bình thường, nhiệt tình nói: “Xin chào, ta là Mộc Lâm, ca ca của Mộc Vân. Cảm ơn các ngươi đưa muội muội ta về, bảo vệ sự an toàn của nó. Xin theo ta về bộ lạc, ta sẽ chiêu đãi các ngươi.”
Mộc Vân cũng đứng ở bên ca ca, cười nói: “Tỷ tỷ và ca ca cùng chúng ta trở về đi, ta trả da thú cho các ngươi.”
Sơ Niệm và rắn lớn nhìn nhau, gật đầu.
Bây giờ bọn họ quay người trở về cho dù đến nhà thì trời cũng sắp sáng rồi, bộ lạc núi Xà Thần chỉ có cách một đoạn nhỏ nữa, đi đến đó nghỉ ngơi một tối cũng không có gì.
Mộc Lâm ở phía trước dẫn đường, Mộc Vân theo sau người ca ca, mở cái túi vẫn luôn nắm chặt của mình ra, mở ra cho ca ca xem thành quả của bản thân.
Sơ Niệm cũng không ngồi trên cổ của rắn lớn nữa, lại quay lại trên lưng hắn, cô ghé vào bên tai rắn lớn nói: “Chàng dạy ta biết bọn họ đang nói gì, có được không?”
Cảm giác không thể nào giao lưu với người khác như này có chút khó chịu. Đặc biệt là lúc nãy khoa tay múa chân cũng không thể nào giao tiếp rõ ràng với cô bé được, cô cảm thấy thật là khó chịu.
Lúc này cô mới nhận ra tính quan trọng của việc học ngoại ngữ.
Rắn lớn là giáo viên có sẵn.
Hắn gật đầu: “Được.”
Trước đây cô từng dạy rắn lớn, sẽ bắt đầu học từ chữ số đơn giản nhất và phát âm.
Bộ lạc núi Xà Thần không có chữ số, Sơ Niệm kinh ngạc hỏi: “Vậy bọn họ phân thức ăn kiểu gì, hoặc là tính tuổi vv…..?”
Người đàn ông cầm một cây cỏ dài ở trên mặt đất, tiến hành biểu diễn cách tính toán cho cô.
Sơ Niệm bừng tỉnh hiểu ra, cách tính của bọn họ vậy mà lại là thắt nút dây để ghi nhớ để tính toán, giống như con người ở thời kỳ viễn cổ trên trái đất.
Bởi vì suy đoán này, sau khi Sơ Niệm tới bộ lạc núi Xà Thần luôn quan sát người ở đây.
Phần lớn đàn ông của bộ lạc núi Xà Thần đều để tóc dài dài ngắn ngắn và râu, thậm chí có những người dù còn trẻ những đã có râu không ngắn rồi, dường như bọn họ không có thói quen cắt râu, trừ phi đã dài ảnh hưởng đến tầm nhìn của bản thân hoặc là lúc hành động thì mới cắt qua loa một chút.
Nhưng Mộc Lâm mang bọn họ về này lại gọn gàng hơn nhiều, chòm râu trên mặt rất gọn gàng, tóc cũng cắt ngắn, thậm chí có chút giống đầu đinh, thoạt nhìn cường tráng rắn chắc.
Sau khi quay về bộ lạc, Mộc Lâm lạnh lùng rời khỏi, Mộc Vân lấy da thú ra, cười nói: “Tỷ tỷ, ta luôn cất giữ cho tỷ rất tốt, tỷ xem thử đi.”
Sơ Niệm cười nhận lấy, tùy ý nhìn liếc qua, cười sờ đầu nàng: “Mộc Vân thật ngoan.”
Dường như cô bé không thích lời khen này, bĩu môi nói một câu: “Ta đã không phải là trẻ con nữa, là người lớn rồi.”
Rõ ràng mới là cô bé mười mấy tuổi, có điều trẻ con đều muốn làm người lớn, cũng có thể hiểu được.
Sơ Niệm nói: “Mộc Vân là người lớn hiểu chuyện.”
Lúc này cô bé mới tươi cười chạy đi.
Bởi vì hai người Sơ Niệm lại đến lần nữa, nên thủ lĩnh tự mình đi ra tiếp đón, cười đến mức trên mặt nổi cả nếp nhăn: “Các ngươi lại tới rồi, khách quý của bộ lạc núi Xà Thần.”
Sơ Niệm có chút thụ sủng nhược kinh, Miêu Phát đi ra thân thiết phá vỡ cục diện xấu hổ này, lắp bắp dùng tiếng trung nói một câu: “Hoan nghênh các ngươi.”
Sơ Niệm kinh ngạc trợn mắt, hỏi: “Ngươi biết nói tiếng trung?”
Rõ ràng lúc đến lần trước, hắn còn nghe không hiểu.
Miêu Phát tiếp tục chậm chạp nói: “Phải.”
Rất rõ ràng, Miêu Phát không phải là người như cô.
Trên người Miêu Phát, trên người tất cả người của bộ lạc núi Xà Thần đều mang theo một loại khí tức ngang tàng bạo ngược rõ ràng, giống dã thú vừa thuần hóa, thoạt nhìn rất dữ.
Cho nên hắn biết nói tiếng trung, đây là một chuyện khó mà tin được.
Nhìn ra thay đổi cảm xúc rõ ràng của cô, rắn lớn nói: “Miêu Phát nói, thê tử của hắn có lẽ là đồng tộc với cô, các cô có thể gặp mặt thử xem.”
Tiếng mẹ đẻ là tiếng trung, chắc chắn là đồng tộc của cô.
Nhưng đối với đồng tộc đột nhiên xuất hiện này, trong lòng Sơ Niệm có cảm xúc phức tạp, cô không phân biệt được rõ là khiếp sợ nhiều hơn hay là mong đợi nhiều hơn.
Cô chần chừ ngẩng đầu nhìn rắn lớn, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, thậm chí bên trong còn mang theo cổ vũ: “Đi đi.”
“Vậy chàng thì sao?”
“Ta đợi nàng.”
“Được.” Sơ Niệm đột nhiên xoay người ôm lấy hắn.
Rắn lớn động viên vuốt ve đỉnh đầu cô, giọng nói dịu dàng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Vậy mà hắn lại nhìn ra sự hoảng loạn của cô.
Nhìn thấy người nguyên thủy của bộ lạc núi Xà Thần và gặp được người cùng một đất nước với mình, sự chấn động đó hoàn toàn khác nhau. Thậm chí Sơ Niệm không biết nên dùng tâm trạng như nào để đi đối mặt với một người như vậy.
Lều trại của Miêu Phát ở chính giữa nơi đóng trại, Sơ Niệm bước vào thì nhìn thấy một phụ nữ đang ở trên giường, trong lòng cô ta ôm một đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé, có lẽ là nghe thấy âm thanh của cô, người phụ nữ quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Tôi từng gặp cô.”
Lúc cô gái đó nói chuyện đã có đôi chút ngập ngừng, không trôi chảy, giống như đã rất lâu không nói chuyện vậy.
Người phụ nữ này không phải là một người bạn nào cô quen biết cả, gương mặt rất xa lạ, Sơ Niệm không có chút ấn tượng nào.
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Sơ Niệm, cô gái giải thích: “Chúng ta cùng chung một đoàn du lịch.”
Ba chữ đoàn du lịch kéo cô trở lại trong một đoạn hồi ức hốt hoảng, lạc đường trong sương mù dày đặc, xuyên vào trong rừng rậm, suýt chút nữa bị một con quái vật màu đen ăn thịt, cuối cùng được rắn lớn mang về hang.
Đoạn ký ức này thực sự xa xôi giống như kiếp trước vậy.
Dường như cảm nhận được sự cảnh giác của Sơ Niệm, cô ta đặt đứa bé vào bên trong giường, lại nhẹ nhàng vỗ hai cái, xác nhận đứa bé đã ngủ rồi, mới lại nhẹ giọng nói: “Lần trước lúc cô đến bộ lạc, tôi vừa sinh Giang Dương không lâu, không thể ra ngoài, cho nên lần đó không đi gặp cô.”
Nói rồi, cô gái vẫy tay với Sơ Niệm, trong nụ cười có ánh sáng ấm áp của người mẹ: “Cô có thể qua đây nhìn thử.”
Không ngờ tới mới lần đầu gặp mặt, cô ấy lại mời mình đến nhìn con của cô ấy, cuối cùng Sơ Niệm vẫn không từ chối, đi đến bên giường.
Phòng này to hơn phòng cô từng ở của Mộc Lâm một chút, có lẽ là vì có phụ nữ trong nhà, nên đồ đã trong phòng càng nhiều, không chỉ có quần áo của hai người, vũ khí săn bắn, đồ sứ ăn cơm, thức ăn dự trữ, trên tường lại còn có cả hoa khô.
Và nụ cười trên gương mặt cô gái này, chứng minh cô gái này được đối xử rất tốt.
Sau khi Sơ Niệm đến gần giường, nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ, cô gái nói: “Nó tên Giang Dương, vừa được hai tháng.”
Sơ Niệm nhìn về phía cô gái. Nếu như bọn họ đến thế giới này cùng một ngày, như vậy thời gian bọn họ đến đây chỉ khoảng một năm hai tháng, nhưng đứa trẻ này đã được hai tháng tuổi rồi. Như vậy chứng minh lúc cô gái này đến đây hai tháng đã có thai rồi.
Cô gái là một cô gái rất dịu dàng, cô tự giới thiệu trước: “Tôi tên là Giang Nhu, người thành phố Tấn Giang, cô thì sao?”
Đối phương đã tự giới thiệu rồi, hơn nữa tràn đầy thiện ý với cô, Sơ Niệm cũng không tiếp tục thiếu tự nhiên nữa, cười nói: “Tôi tên Đường Sơ Niệm, cũng là người Tấn Giang.”
“Không ngờ chúng ta lại là đồng hương.”
Ở nơi đất khách gặp được đồng hương là một chuyện rất khiến người ta vui vẻ, đặc biệt là ở một thế giới hoàn toàn xa lạ như này.
Sau khi giới thiệu về bản thân xong, hai người dường như hoàn toàn tìm được chủ đề nói chuyện, càng kéo gần thêm khoảng cách.
Thì ra Miêu Phát lại không phải là người người đàn ông đầu tiên của Giang Nhu. Từ trong rừng rậm bị mang về bộ lạc này có bốn người, trong đó một người vì muốn đưa Giang Nhu chạy trốn, bị sói cắn ở trong rừng, lúc đưa về đã tắt thở rồi, mà Giang Nhu cũng bị ném cho người đàn ông đầu tiên của cô.
Lúc người đàn ông đầu tiên của cô đi săn bắn ở bên ngoài cũng bị sói cắn chết, Giang Nhu bị Đại vu coi thành người xúi quẩy, lúc ấy suýt chút nữa bị thiêu chết, may mà được Miêu Phát cứu, trở thành phụ nữ của Miêu Phát, tối đó hai người phát sinh quan hệ, rất nhanh đã có thai rồi.
Sau khi Sơ Niệm nghe xong, trong chốc lát lại không biết nên nói gì.
Trái lại chính Giang Nhu lại rất lạc quan: “Nhìn dáng vẻ mặt mày ủ rũ này của cô, rơi vào nơi như thế này, có thể sống tiếp đã rất tốt rồi, nếu như không phải Miêu Phát cứu tôi, tôi đã sớm thành một đám tro rồi. Hơn nữa Miêu Phát rất tốt với tôi, tôi rất thỏa mãn.”
Có thể thấy được cô là một người rất lạc quan, Sơ Niệm cười nói: “Hình như bé tỉnh rồi.”
Đồng thời, một mùi khó ngửi truyền tới, Giang Nhu “ôi” một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói: “Nó ị đùn rồi.”
Chân tay luống cuống kèm theo tiếng cười nói, trong phòng cực kỳ náo nhiệt.
Thay một miếng lót da thú mới cho đứa bé, Giang Nhu đột nhiên nhắc tới một người khác: “Nghe nói cô đưa Mộc Vân về?”
Sơ Niệm gật đầu: “Con bé lạc đường, chúng tôi đưa con bé về.”
Giang Nhu nói: “Mộc Vân là một đứa trẻ cần cù, hôm nay là lễ thành niên của nó, bởi vì sùng bái ca ca mình, cho nên con bé một mình chạy ra ngoài, muốn trở thành người phụ nữ tài giỏi nhất trong bộ lạc.”
Lại quên mất điểm trợ lực cho đôi chân mình không ở trên mặt đất, mà là ở cổ người nào đó.
Như vậy thứ cô kẹp cũng chính là cổ của người nào đó….
Sơ Niệm vội vàng thả lỏng một chút, lại nghe thấy người đàn ông cười nhẹ: “Niệm Niệm, không cần căng thẳng quá, chỉ có một người.”
Thì ra hắn đã nhìn rõ tình huống ở phía xa.
Nếu như chỉ có một người, vậy thì căn bản không đủ đáng sợ, ai cũng có thể đề phòng.
Lúc ánh lửa lại gần đủ để nhìn thấy mặt người kia, Mộc Vân cười nói gì đó, sau đó chạy qua.
Rắn lớn giải thích: “Con bé nói đó là ca ca của mình.”
Sau khi đón được cô bé, người đàn ông xa lạ kia tiến lên phía trước, nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên người người đàn ông, trong ánh mắt lóe ra một tia kinh ngạc, rất nhanh lại trở lại bình thường, nhiệt tình nói: “Xin chào, ta là Mộc Lâm, ca ca của Mộc Vân. Cảm ơn các ngươi đưa muội muội ta về, bảo vệ sự an toàn của nó. Xin theo ta về bộ lạc, ta sẽ chiêu đãi các ngươi.”
Mộc Vân cũng đứng ở bên ca ca, cười nói: “Tỷ tỷ và ca ca cùng chúng ta trở về đi, ta trả da thú cho các ngươi.”
Sơ Niệm và rắn lớn nhìn nhau, gật đầu.
Bây giờ bọn họ quay người trở về cho dù đến nhà thì trời cũng sắp sáng rồi, bộ lạc núi Xà Thần chỉ có cách một đoạn nhỏ nữa, đi đến đó nghỉ ngơi một tối cũng không có gì.
Mộc Lâm ở phía trước dẫn đường, Mộc Vân theo sau người ca ca, mở cái túi vẫn luôn nắm chặt của mình ra, mở ra cho ca ca xem thành quả của bản thân.
Sơ Niệm cũng không ngồi trên cổ của rắn lớn nữa, lại quay lại trên lưng hắn, cô ghé vào bên tai rắn lớn nói: “Chàng dạy ta biết bọn họ đang nói gì, có được không?”
Cảm giác không thể nào giao lưu với người khác như này có chút khó chịu. Đặc biệt là lúc nãy khoa tay múa chân cũng không thể nào giao tiếp rõ ràng với cô bé được, cô cảm thấy thật là khó chịu.
Lúc này cô mới nhận ra tính quan trọng của việc học ngoại ngữ.
Rắn lớn là giáo viên có sẵn.
Hắn gật đầu: “Được.”
Trước đây cô từng dạy rắn lớn, sẽ bắt đầu học từ chữ số đơn giản nhất và phát âm.
Bộ lạc núi Xà Thần không có chữ số, Sơ Niệm kinh ngạc hỏi: “Vậy bọn họ phân thức ăn kiểu gì, hoặc là tính tuổi vv…..?”
Người đàn ông cầm một cây cỏ dài ở trên mặt đất, tiến hành biểu diễn cách tính toán cho cô.
Sơ Niệm bừng tỉnh hiểu ra, cách tính của bọn họ vậy mà lại là thắt nút dây để ghi nhớ để tính toán, giống như con người ở thời kỳ viễn cổ trên trái đất.
Bởi vì suy đoán này, sau khi Sơ Niệm tới bộ lạc núi Xà Thần luôn quan sát người ở đây.
Phần lớn đàn ông của bộ lạc núi Xà Thần đều để tóc dài dài ngắn ngắn và râu, thậm chí có những người dù còn trẻ những đã có râu không ngắn rồi, dường như bọn họ không có thói quen cắt râu, trừ phi đã dài ảnh hưởng đến tầm nhìn của bản thân hoặc là lúc hành động thì mới cắt qua loa một chút.
Nhưng Mộc Lâm mang bọn họ về này lại gọn gàng hơn nhiều, chòm râu trên mặt rất gọn gàng, tóc cũng cắt ngắn, thậm chí có chút giống đầu đinh, thoạt nhìn cường tráng rắn chắc.
Sau khi quay về bộ lạc, Mộc Lâm lạnh lùng rời khỏi, Mộc Vân lấy da thú ra, cười nói: “Tỷ tỷ, ta luôn cất giữ cho tỷ rất tốt, tỷ xem thử đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Niệm cười nhận lấy, tùy ý nhìn liếc qua, cười sờ đầu nàng: “Mộc Vân thật ngoan.”
Dường như cô bé không thích lời khen này, bĩu môi nói một câu: “Ta đã không phải là trẻ con nữa, là người lớn rồi.”
Rõ ràng mới là cô bé mười mấy tuổi, có điều trẻ con đều muốn làm người lớn, cũng có thể hiểu được.
Sơ Niệm nói: “Mộc Vân là người lớn hiểu chuyện.”
Lúc này cô bé mới tươi cười chạy đi.
Bởi vì hai người Sơ Niệm lại đến lần nữa, nên thủ lĩnh tự mình đi ra tiếp đón, cười đến mức trên mặt nổi cả nếp nhăn: “Các ngươi lại tới rồi, khách quý của bộ lạc núi Xà Thần.”
Sơ Niệm có chút thụ sủng nhược kinh, Miêu Phát đi ra thân thiết phá vỡ cục diện xấu hổ này, lắp bắp dùng tiếng trung nói một câu: “Hoan nghênh các ngươi.”
Sơ Niệm kinh ngạc trợn mắt, hỏi: “Ngươi biết nói tiếng trung?”
Rõ ràng lúc đến lần trước, hắn còn nghe không hiểu.
Miêu Phát tiếp tục chậm chạp nói: “Phải.”
Rất rõ ràng, Miêu Phát không phải là người như cô.
Trên người Miêu Phát, trên người tất cả người của bộ lạc núi Xà Thần đều mang theo một loại khí tức ngang tàng bạo ngược rõ ràng, giống dã thú vừa thuần hóa, thoạt nhìn rất dữ.
Cho nên hắn biết nói tiếng trung, đây là một chuyện khó mà tin được.
Nhìn ra thay đổi cảm xúc rõ ràng của cô, rắn lớn nói: “Miêu Phát nói, thê tử của hắn có lẽ là đồng tộc với cô, các cô có thể gặp mặt thử xem.”
Tiếng mẹ đẻ là tiếng trung, chắc chắn là đồng tộc của cô.
Nhưng đối với đồng tộc đột nhiên xuất hiện này, trong lòng Sơ Niệm có cảm xúc phức tạp, cô không phân biệt được rõ là khiếp sợ nhiều hơn hay là mong đợi nhiều hơn.
Cô chần chừ ngẩng đầu nhìn rắn lớn, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, thậm chí bên trong còn mang theo cổ vũ: “Đi đi.”
“Vậy chàng thì sao?”
“Ta đợi nàng.”
“Được.” Sơ Niệm đột nhiên xoay người ôm lấy hắn.
Rắn lớn động viên vuốt ve đỉnh đầu cô, giọng nói dịu dàng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Vậy mà hắn lại nhìn ra sự hoảng loạn của cô.
Nhìn thấy người nguyên thủy của bộ lạc núi Xà Thần và gặp được người cùng một đất nước với mình, sự chấn động đó hoàn toàn khác nhau. Thậm chí Sơ Niệm không biết nên dùng tâm trạng như nào để đi đối mặt với một người như vậy.
Lều trại của Miêu Phát ở chính giữa nơi đóng trại, Sơ Niệm bước vào thì nhìn thấy một phụ nữ đang ở trên giường, trong lòng cô ta ôm một đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé, có lẽ là nghe thấy âm thanh của cô, người phụ nữ quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Tôi từng gặp cô.”
Lúc cô gái đó nói chuyện đã có đôi chút ngập ngừng, không trôi chảy, giống như đã rất lâu không nói chuyện vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ này không phải là một người bạn nào cô quen biết cả, gương mặt rất xa lạ, Sơ Niệm không có chút ấn tượng nào.
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Sơ Niệm, cô gái giải thích: “Chúng ta cùng chung một đoàn du lịch.”
Ba chữ đoàn du lịch kéo cô trở lại trong một đoạn hồi ức hốt hoảng, lạc đường trong sương mù dày đặc, xuyên vào trong rừng rậm, suýt chút nữa bị một con quái vật màu đen ăn thịt, cuối cùng được rắn lớn mang về hang.
Đoạn ký ức này thực sự xa xôi giống như kiếp trước vậy.
Dường như cảm nhận được sự cảnh giác của Sơ Niệm, cô ta đặt đứa bé vào bên trong giường, lại nhẹ nhàng vỗ hai cái, xác nhận đứa bé đã ngủ rồi, mới lại nhẹ giọng nói: “Lần trước lúc cô đến bộ lạc, tôi vừa sinh Giang Dương không lâu, không thể ra ngoài, cho nên lần đó không đi gặp cô.”
Nói rồi, cô gái vẫy tay với Sơ Niệm, trong nụ cười có ánh sáng ấm áp của người mẹ: “Cô có thể qua đây nhìn thử.”
Không ngờ tới mới lần đầu gặp mặt, cô ấy lại mời mình đến nhìn con của cô ấy, cuối cùng Sơ Niệm vẫn không từ chối, đi đến bên giường.
Phòng này to hơn phòng cô từng ở của Mộc Lâm một chút, có lẽ là vì có phụ nữ trong nhà, nên đồ đã trong phòng càng nhiều, không chỉ có quần áo của hai người, vũ khí săn bắn, đồ sứ ăn cơm, thức ăn dự trữ, trên tường lại còn có cả hoa khô.
Và nụ cười trên gương mặt cô gái này, chứng minh cô gái này được đối xử rất tốt.
Sau khi Sơ Niệm đến gần giường, nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh nho nhỏ, cô gái nói: “Nó tên Giang Dương, vừa được hai tháng.”
Sơ Niệm nhìn về phía cô gái. Nếu như bọn họ đến thế giới này cùng một ngày, như vậy thời gian bọn họ đến đây chỉ khoảng một năm hai tháng, nhưng đứa trẻ này đã được hai tháng tuổi rồi. Như vậy chứng minh lúc cô gái này đến đây hai tháng đã có thai rồi.
Cô gái là một cô gái rất dịu dàng, cô tự giới thiệu trước: “Tôi tên là Giang Nhu, người thành phố Tấn Giang, cô thì sao?”
Đối phương đã tự giới thiệu rồi, hơn nữa tràn đầy thiện ý với cô, Sơ Niệm cũng không tiếp tục thiếu tự nhiên nữa, cười nói: “Tôi tên Đường Sơ Niệm, cũng là người Tấn Giang.”
“Không ngờ chúng ta lại là đồng hương.”
Ở nơi đất khách gặp được đồng hương là một chuyện rất khiến người ta vui vẻ, đặc biệt là ở một thế giới hoàn toàn xa lạ như này.
Sau khi giới thiệu về bản thân xong, hai người dường như hoàn toàn tìm được chủ đề nói chuyện, càng kéo gần thêm khoảng cách.
Thì ra Miêu Phát lại không phải là người người đàn ông đầu tiên của Giang Nhu. Từ trong rừng rậm bị mang về bộ lạc này có bốn người, trong đó một người vì muốn đưa Giang Nhu chạy trốn, bị sói cắn ở trong rừng, lúc đưa về đã tắt thở rồi, mà Giang Nhu cũng bị ném cho người đàn ông đầu tiên của cô.
Lúc người đàn ông đầu tiên của cô đi săn bắn ở bên ngoài cũng bị sói cắn chết, Giang Nhu bị Đại vu coi thành người xúi quẩy, lúc ấy suýt chút nữa bị thiêu chết, may mà được Miêu Phát cứu, trở thành phụ nữ của Miêu Phát, tối đó hai người phát sinh quan hệ, rất nhanh đã có thai rồi.
Sau khi Sơ Niệm nghe xong, trong chốc lát lại không biết nên nói gì.
Trái lại chính Giang Nhu lại rất lạc quan: “Nhìn dáng vẻ mặt mày ủ rũ này của cô, rơi vào nơi như thế này, có thể sống tiếp đã rất tốt rồi, nếu như không phải Miêu Phát cứu tôi, tôi đã sớm thành một đám tro rồi. Hơn nữa Miêu Phát rất tốt với tôi, tôi rất thỏa mãn.”
Có thể thấy được cô là một người rất lạc quan, Sơ Niệm cười nói: “Hình như bé tỉnh rồi.”
Đồng thời, một mùi khó ngửi truyền tới, Giang Nhu “ôi” một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói: “Nó ị đùn rồi.”
Chân tay luống cuống kèm theo tiếng cười nói, trong phòng cực kỳ náo nhiệt.
Thay một miếng lót da thú mới cho đứa bé, Giang Nhu đột nhiên nhắc tới một người khác: “Nghe nói cô đưa Mộc Vân về?”
Sơ Niệm gật đầu: “Con bé lạc đường, chúng tôi đưa con bé về.”
Giang Nhu nói: “Mộc Vân là một đứa trẻ cần cù, hôm nay là lễ thành niên của nó, bởi vì sùng bái ca ca mình, cho nên con bé một mình chạy ra ngoài, muốn trở thành người phụ nữ tài giỏi nhất trong bộ lạc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro