Chương 96
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
2024-06-06 06:35:23
Niệm Niệm muốn hôn, hắn nhất định không từ chối, sẽ chỉ nâng mình lên nhiều hơn và uốn cong eo xuống thấp hơn nữa, một vòng tay lớn ôm lấy vòng eo thon thả, kéo cô về phía mình.
Bản thân Sơ Niệm nghĩ chỉ hôn một cái rồi thôi, nhưng mọi thứ dần trở nên không thể kiểm soát được.
Giang Nhu đi ra ngoài, thấy Miêu Phát đem theo một chậu rau xanh, nhưng không thấy con của họ đâu, cô lo lắng hỏi “Mị Mị đâu, chàng không để con ở nhà một mình chứ?”
Một đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể ở nhà một mình.
Cô nói muốn quay lại tìm con, Miêu Phát kéo cô lại, chỉ vào Mộc Vân đang ở bên cạnh, “Mị Mị ở bên kia, Mộc Vân nói muốn bế nó.”
Lúc đi ra Giang Nhu không thấy Mộc Vân, giờ nhìn thấy con thì cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cô quay lại thì phát hiện Sơ Niệm vẫn chưa đi ra, nên gọi với vào trong: “Niệm Niệm?”
Sơ Niệm bị hôn đến chóng mặt, nghe thấy tiếng kêu, cô ậm ừ và cắn vào đầu lưỡi của người đàn ông, khi hai người tách ra, họ nghe thấy một tiếng chụt nhỏ, lúc này cô mới có cơ hội nói: “A Nhu gọi ta kìa.”
Sau khi đầu lưỡi của người đàn ông bị cắn, hắn liếm liếm khóe miệng, cuồng dã mà khàn khàn nói: “ưm.”
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, Sơ Niệm vội vàng đẩy người đàn ông ra, quán tính lùi về phía sau khiến cô không đứng vững suýt chút nữa ngã xuống.
Người đàn ông vươn cánh tay dài của mình ra, theo đỉnh đầu cô xoay một vòng, khiến cô dừng lại.
Ban đầu, cô hơi chóng mặt vì thiếu oxy, nhưng bây giờ cô còn chóng mặt hơn.
Cô đứng dựa vào lòng của người đàn ông trong giây lát, sau đó tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, vừa nhìn thấy Giang Nhu bước vào phòng giúp đỡ, bàn tay của người đàn ông đã rút đi.
Tim Sơ Niệm đập thình thịch, có một chút phấn khích khi bị phát hiện ra mình đã làm chuyện lén lút.
Mặt khác, rắn lớn kiểm soát hoàn hảo thời gian, thời điểm Giang Nhu đi vào, hắn đã mang theo chậu đá to đựng thịt đi ra khỏi phòng.
Tên này nếu mà ở chỗ của cô thì chắc chắn là một điệp viên siêu hạng.
Sau khi Giang Nhu bước vào, cô nghi ngờ hỏi: “Niệm Niệm, sao mặt cô lại đỏ vậy? Có phải cảm thấy không khỏe không?”
“Không, có lẽ là do nóng quá.” Sơ Niệm nghiến răng nghiến lợi thầm mắng người đàn ông trong lòng, kéo Giang Nhu ra ngoài, “Đi ra ngoài đi, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.”
Một ngọn lửa đã được chuẩn bị sẵn, mọi người đều vây quanh đống lửa, những xiên thịt đã được tẩm ướp và các loại rau xanh rửa sạch đã được chuẩn bị.
Sơ Niệm và Giang Nhu đều là những người hiện đại, họ rất quen thuộc với những thứ như thịt nướng tự phục vụ, quen tay quen việc
Chỉ có Miêu Phát và Mộc Vân là hoàn toàn bị choáng ngợp và không biết phải làm gì.
Thịt trong bộ tộc rất quý hiếm, thịt nướng là cách ăn rất xa xỉ, họ chưa từng thử cách ăn này, cũng không biết gia vị trong chai lọ do Sơ Niệm chuẩn bị là gì.
Sơ Niệm đã sớm phát hiện ra vấn đề, cô đưa thịt cừu nướng cho Mộc Vân, vì xiên cần phải cầm tay để ăn, nên cô nói: “Mộc Vân, đưa Mị Mị cho chị bế, em ăn trước đi.”
Mộc Vân lắc đầu cười nói: “Không sao đâu, tỷ tỷ, ta có thể chăm sóc Mị Mị.”
Trong suy nghĩ của cô, Mộc Vân mới mười ba tuổi, vẫn là một đứa trẻ. Làm sao một đứa trẻ này có thể chăm sóc một đứa trẻ khác.
“Để ca ca nướng thịt cho em ăn, Mị Mị để chị chăm sóc có được không?” Sơ Niệm lại hỏi.
Mị Mị đang ê a như muốn nói gì đó, Mộc Vân cúi đầu nói vài câu với nó, lắc tay, dỗ dành, em bé nheo mắt sau đó chìm vào giấc ngủ. Có thể thấy rằng Mộc Vân rất thích trẻ con, nhưng những gì mà Mộc Vân nói tiếp theo khiến Sơ Niệm càng thêm sốc: “Tỷ tỷ, đừng coi ta như một đứa trẻ. Năm sau ta nên có con rồi.”
Dù cô biết tuổi thọ của con người ở đây không cao bằng những thế hệ sau này, nhưng nhìn chung đều đã ngoài bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi cũng có thể coi là già rồi. Để đảm bảo duy trì nòi giống, phụ nữ có thể bắt đầu chọn người đàn ông mà họ thích và có con ở tuổi mười ba, nhưng khi một cô gái mười ba tuổi nói rằng cô ấy sẽ có con vào năm tới, cô vẫn nhịn không được có chút buồn.
Cô chỉ có thể nướng thịt, rồi gỡ khỏi xiên đưa cho Mộc Vân ăn.
Cơ thể của Mộc Vân cực kỳ nhỏ bé, và nó trông không giống một cơ thể có thể sinh con được chút nào. Hầu hết phụ nữ trưởng thành trong bộ tộc cũng đều rất gầy gò.
Có lẽ đây cũng là một yếu tố tăng mức độ nguy hiểm đối với phụ nữ khi sinh nở.
Làm sao có thể lớn lên nếu không ăn đủ? Những người ở thế hệ sau cao hơn không chỉ do gen di truyền mà còn do ăn no mặc ấm nên tự nhiên sẽ lớn mạnh hơn và tuổi thọ cũng tăng lên.
Nhưng đây không phải là những vấn đề có thể thay đổi trong thời gian ngắn.
Miêu Phát không biết phải làm sao, vì vậy hắn cứ nhìn về phía Giang Nhu, Giang Nhu làm gì, hắn làm cái đó.
Sau khi Giang Nhu nướng một xiên thịt cừu, cô bắt đầu ăn, hắn cũng bắt đầu ăn.
Hai miếng thịt cừu được trộn với một miếng mỡ cừu, có màu đỏ và trắng, sau khi mỡ cừu được nướng chín vàng thấm sang phần thịt.
Thịt cừu non mềm mềm, cho vào miệng nhai không hề tanh hay hôi, mùi cay bùng nổ vị giác trong tích tắc, khiến người ta toát mồ hôi hột.
Sau khi ăn xong, Miêu Phát không chỉ có mồ hôi ướt hết cả trán, mà sau khi ăn xong xiên thịt, hắn không ngừng thè lưỡi, mặt đỏ như quả táo chín.
Tình huống này giống hệt như lần đầu tiên rắn lớn ăn đồ cay, chỉ khác là Miêu Phát không thể khè ra lửa.
Sau khi rắn lớn liếc lại đây, hắn đưa xiên thịt trong tay cho Sơ Niệm, “Niệm Niệm, ăn mấy cái này.”
Sơ Niệm đã đưa thêm xiên nướng cho Mộc Vân, nên rắn lớn đưa cho Niệm Niệm phần của mình.
Sơ Niệm muốn dùng tay lấy xiên thịt, nhưng rắn lớn lại đưa xiên thịt vào miệng cô, Sơ Niệm há miệng cắn thịt xiên, hai người nhìn nhau cười ngọt ngào.
Họ ngầm hiểu nhau và không làm phiền cặp kia, đắm chìm trong kiểu vợ chồng trẻ con, đút cho nhau ăn.
Giang Nhu vốn là muốn làm cho người đàn ông của mình nếm chút đau khổ.
Thức ăn mà người ở đây ăn là đồ luộc, vị nhạt, muối cần thiết trong cơ thể được bổ sung bằng cách thỉnh thoảng uống máu động vật. Lần đầu tiên đến cô cũng không quen.
Tương tự, bọn họ chưa bao giờ ăn muối gia vị, cũng không biết thứ màu đỏ này là mùi vị của hạt tiêu, rất là nồng.
Vì vậy, sau khi phát hiện ra rằng hắn đang bắt chước mình, cô đã bỏ thêm ớt vào, hắn cũng bỏ theo cô.
Bây giờ cay đến nỗi đã bắt đầu quạt miệng, có thể thấy hắn rất khó chịu.
Nhưng là những người nguyên thủy rất trân trọng đồ ăn, cho dù thịt xiên rất cay, họ cũng sẽ không vứt bỏ đồ ăn, chưa kể đó còn là thịt. Người đàn ông gần như là phải bóp mũi để ăn hết xiên thịt cay xè.
Ăn xong, mắt rưng rưng, môi đỏ mọng như thoa một lớp son rực lửa.
Thấy người đàn ông không thể chịu được nữa, Giang Nhu mới hả dạ hơn một chút, cầm một miếng dưa hấu đưa qua, “Ăn đi, sẽ đỡ cay đấy.”
Khi Miêu Phát nhận được quả dưa hấu, hắn ăn cả quả dưa hấu với cả vỏ, Giang Nhu không thể nhịn được cười trước bộ dạng của hắn, cô nhắc nhở, “Vỏ đó không ăn được đâu.”
Tuy rằng có thể ăn được, không có vấn đề gì lớn, nhưng bọn họ không bao giờ ăn dưa hấu vỏ.
Không khí căng thẳng giữa hai người đang dần dịu đi vì chuyện ăn cay này.
Sơ Niệm dựa vào rắn lớn, trò chuyện cùng Mộc Vân về một số điều trong bộ tộc.
Rắn lớn đóng vai trò là giáo viên ngoại ngữ cho Sơ Niệm, giải thích cho cô những điều cô chưa hiểu, sửa lỗi phát âm sai của cô, v.v.
Bằng cách này, trò chuyện với Mộc Vân tương đương với việc tham gia một lớp học với giáo viên nước ngoài, rất hữu ích cho việc cải thiện kỹ năng ngôn ngữ của cô. Sơ Niệm học rất nhanh, cũng rất hứng thú khi học.
Không giống như khi học với rắn lớn, hắn rất dễ bị phân tâm, sau đó làm một số chuyện mà Tấn Giang không cho phép làm.
Sau khi bầu không khí trở nên sôi nổi, Giang Nhu bế lấy đứa bé từ vòng tay của Mộc Vân rồi đưa sang cho Miêu Phát.
Miêu Phát rất ít khi bế con, Mị Mị vừa được đưa vào trong lòng cha đã cảm thấy khó chịu, nhìn bộ dạng bất lực của cha, nhưng hắn vốn không hiểu, đứa bé đã bắt đầu khóc.
Khóe miệng Giang Nhu giật giật, lớn tiếng nói: “Ồn ào quá, chàng bế con kiểu gì vậy.”
Người phụ nữ của mình từ trước đến nay luôn dịu dàng, chu đáo nhưng đột nhiên lại hung dữ như vậy, Miêu Phát như chết lặng.
Hắn định nói cái gì đó, nhưng khi nghĩ tới đứa nhỏ mới được hai tháng, sau khi sự mới mẻ hắn dành cho nó tan biến, dường như hắn cũng đã nói những lời tổn thương tương tự với Giang Nhu, đột nhiên hắn im bặt, bế đến bên gốc cây, học cách dỗ đứa trẻ của Giang Nhu và bắt đầu đong đưa trong tay, ậm ừ một tiếng, không rõ đang nói gì.
Sơ Niệm giơ ngón tay cái lên với Giang Nhu, cười nói: “Làm tốt lắm, đối xử với người khác theo cách của họ.”
Vì cuộc phản công vui vẻ này mà một bữa ăn diễn ra rất vui vẻ.
Miêu Phát vì phải bế con nên chỉ ăn được mấy miếng, trong khi Giang Nhu vừa ăn vừa chậm rãi trò chuyện và cười đùa với Sơ Niệm.
Sau bữa tối, Giang Nhu ở lại cùng cô dọn dẹp, Mộc Vân bế em bé để Miêu Phát có cơ hội ăn nốt phần thức ăn còn lại.
Sơ Niệm cười nói: “Cô đây là muốn để hăn trải nghiệm cuộc sống sao?”
Giang Nhu nghiêng người cười nói: “Cho chàng ấy nếm chút khổ, cho dù tôi có nói chuyện với chàng ấy thì cũng là vào tai trái ra tai phải. Đa số đàn ông đều như vậy. Sau khi về ta sẽ nói với chàng ấy, nếu chàng ấy cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ ra ngoài sống một mình. Nếu những người phụ nữ ở đây không biết ai là cha đứa trẻ, họ cũng sẽ sống mình, cũng chẳng có ai chết đói cả.”
Rắn lớn yên lặng lắng nghe, nhớ những trọng điểm.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Sơ Niệm nhìn thấy Mộc Lâm ngay khi đi ra ngoài, có Mộc Vân đứng bên cạnh.
Mộc Vân cười nói: “Tỷ tỷ, ca ca tới đón ta, ta đi trước đây.”
“Ừm.” Sơ Niệm mỉm cười vẫy tay với cô bé.
Giang Nhu cũng mang Miêu Phát và con của cô ấy rời đi.
Sau khi những người khác cũng rời đi, Sơ Niệm sà vào ngực người đàn ông ngay khi hắn quay lại.
“Niệm niệm, đàn ông không phải ai cũng thối.” Rắn lớn đặt tay lên mặt Sơ Niệm một cách nghiêm túc, chỉ đưa lên mũi cô, cho cô ngửi xem là thơm hay thối.
Sơ Niệm nghĩ lại.
Vừa rồi, để động viên và an ủi Giang Nhu, cô cũng theo Giang Nhu nói đàn ông thối.
Không ngờ tên đàn ông thối thực sự lại không nghe thấy nó.
Mà rắn lớn lại để trong lòng.
Sơ Niệm cười không thể khép miệng, sau khi giả vờ ngửi mùi trên người hắn, cô bịt mũi và nhảy lùi ra sau, “Ôi, thật sự rất hôi.”
Cuối cùng trên mặt rắn lớn cũng hiện lên một biểu cảm, hắn duỗi tay giữ Sơ Niệm lại, nâng cô lên, hạ giọng nói: “Vậy thì chắc nàng ngửi nhầm rồi, ngửi lại đi!”
Bản thân Sơ Niệm nghĩ chỉ hôn một cái rồi thôi, nhưng mọi thứ dần trở nên không thể kiểm soát được.
Giang Nhu đi ra ngoài, thấy Miêu Phát đem theo một chậu rau xanh, nhưng không thấy con của họ đâu, cô lo lắng hỏi “Mị Mị đâu, chàng không để con ở nhà một mình chứ?”
Một đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể ở nhà một mình.
Cô nói muốn quay lại tìm con, Miêu Phát kéo cô lại, chỉ vào Mộc Vân đang ở bên cạnh, “Mị Mị ở bên kia, Mộc Vân nói muốn bế nó.”
Lúc đi ra Giang Nhu không thấy Mộc Vân, giờ nhìn thấy con thì cô mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cô quay lại thì phát hiện Sơ Niệm vẫn chưa đi ra, nên gọi với vào trong: “Niệm Niệm?”
Sơ Niệm bị hôn đến chóng mặt, nghe thấy tiếng kêu, cô ậm ừ và cắn vào đầu lưỡi của người đàn ông, khi hai người tách ra, họ nghe thấy một tiếng chụt nhỏ, lúc này cô mới có cơ hội nói: “A Nhu gọi ta kìa.”
Sau khi đầu lưỡi của người đàn ông bị cắn, hắn liếm liếm khóe miệng, cuồng dã mà khàn khàn nói: “ưm.”
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân tới gần, Sơ Niệm vội vàng đẩy người đàn ông ra, quán tính lùi về phía sau khiến cô không đứng vững suýt chút nữa ngã xuống.
Người đàn ông vươn cánh tay dài của mình ra, theo đỉnh đầu cô xoay một vòng, khiến cô dừng lại.
Ban đầu, cô hơi chóng mặt vì thiếu oxy, nhưng bây giờ cô còn chóng mặt hơn.
Cô đứng dựa vào lòng của người đàn ông trong giây lát, sau đó tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, vừa nhìn thấy Giang Nhu bước vào phòng giúp đỡ, bàn tay của người đàn ông đã rút đi.
Tim Sơ Niệm đập thình thịch, có một chút phấn khích khi bị phát hiện ra mình đã làm chuyện lén lút.
Mặt khác, rắn lớn kiểm soát hoàn hảo thời gian, thời điểm Giang Nhu đi vào, hắn đã mang theo chậu đá to đựng thịt đi ra khỏi phòng.
Tên này nếu mà ở chỗ của cô thì chắc chắn là một điệp viên siêu hạng.
Sau khi Giang Nhu bước vào, cô nghi ngờ hỏi: “Niệm Niệm, sao mặt cô lại đỏ vậy? Có phải cảm thấy không khỏe không?”
“Không, có lẽ là do nóng quá.” Sơ Niệm nghiến răng nghiến lợi thầm mắng người đàn ông trong lòng, kéo Giang Nhu ra ngoài, “Đi ra ngoài đi, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.”
Một ngọn lửa đã được chuẩn bị sẵn, mọi người đều vây quanh đống lửa, những xiên thịt đã được tẩm ướp và các loại rau xanh rửa sạch đã được chuẩn bị.
Sơ Niệm và Giang Nhu đều là những người hiện đại, họ rất quen thuộc với những thứ như thịt nướng tự phục vụ, quen tay quen việc
Chỉ có Miêu Phát và Mộc Vân là hoàn toàn bị choáng ngợp và không biết phải làm gì.
Thịt trong bộ tộc rất quý hiếm, thịt nướng là cách ăn rất xa xỉ, họ chưa từng thử cách ăn này, cũng không biết gia vị trong chai lọ do Sơ Niệm chuẩn bị là gì.
Sơ Niệm đã sớm phát hiện ra vấn đề, cô đưa thịt cừu nướng cho Mộc Vân, vì xiên cần phải cầm tay để ăn, nên cô nói: “Mộc Vân, đưa Mị Mị cho chị bế, em ăn trước đi.”
Mộc Vân lắc đầu cười nói: “Không sao đâu, tỷ tỷ, ta có thể chăm sóc Mị Mị.”
Trong suy nghĩ của cô, Mộc Vân mới mười ba tuổi, vẫn là một đứa trẻ. Làm sao một đứa trẻ này có thể chăm sóc một đứa trẻ khác.
“Để ca ca nướng thịt cho em ăn, Mị Mị để chị chăm sóc có được không?” Sơ Niệm lại hỏi.
Mị Mị đang ê a như muốn nói gì đó, Mộc Vân cúi đầu nói vài câu với nó, lắc tay, dỗ dành, em bé nheo mắt sau đó chìm vào giấc ngủ. Có thể thấy rằng Mộc Vân rất thích trẻ con, nhưng những gì mà Mộc Vân nói tiếp theo khiến Sơ Niệm càng thêm sốc: “Tỷ tỷ, đừng coi ta như một đứa trẻ. Năm sau ta nên có con rồi.”
Dù cô biết tuổi thọ của con người ở đây không cao bằng những thế hệ sau này, nhưng nhìn chung đều đã ngoài bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi cũng có thể coi là già rồi. Để đảm bảo duy trì nòi giống, phụ nữ có thể bắt đầu chọn người đàn ông mà họ thích và có con ở tuổi mười ba, nhưng khi một cô gái mười ba tuổi nói rằng cô ấy sẽ có con vào năm tới, cô vẫn nhịn không được có chút buồn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô chỉ có thể nướng thịt, rồi gỡ khỏi xiên đưa cho Mộc Vân ăn.
Cơ thể của Mộc Vân cực kỳ nhỏ bé, và nó trông không giống một cơ thể có thể sinh con được chút nào. Hầu hết phụ nữ trưởng thành trong bộ tộc cũng đều rất gầy gò.
Có lẽ đây cũng là một yếu tố tăng mức độ nguy hiểm đối với phụ nữ khi sinh nở.
Làm sao có thể lớn lên nếu không ăn đủ? Những người ở thế hệ sau cao hơn không chỉ do gen di truyền mà còn do ăn no mặc ấm nên tự nhiên sẽ lớn mạnh hơn và tuổi thọ cũng tăng lên.
Nhưng đây không phải là những vấn đề có thể thay đổi trong thời gian ngắn.
Miêu Phát không biết phải làm sao, vì vậy hắn cứ nhìn về phía Giang Nhu, Giang Nhu làm gì, hắn làm cái đó.
Sau khi Giang Nhu nướng một xiên thịt cừu, cô bắt đầu ăn, hắn cũng bắt đầu ăn.
Hai miếng thịt cừu được trộn với một miếng mỡ cừu, có màu đỏ và trắng, sau khi mỡ cừu được nướng chín vàng thấm sang phần thịt.
Thịt cừu non mềm mềm, cho vào miệng nhai không hề tanh hay hôi, mùi cay bùng nổ vị giác trong tích tắc, khiến người ta toát mồ hôi hột.
Sau khi ăn xong, Miêu Phát không chỉ có mồ hôi ướt hết cả trán, mà sau khi ăn xong xiên thịt, hắn không ngừng thè lưỡi, mặt đỏ như quả táo chín.
Tình huống này giống hệt như lần đầu tiên rắn lớn ăn đồ cay, chỉ khác là Miêu Phát không thể khè ra lửa.
Sau khi rắn lớn liếc lại đây, hắn đưa xiên thịt trong tay cho Sơ Niệm, “Niệm Niệm, ăn mấy cái này.”
Sơ Niệm đã đưa thêm xiên nướng cho Mộc Vân, nên rắn lớn đưa cho Niệm Niệm phần của mình.
Sơ Niệm muốn dùng tay lấy xiên thịt, nhưng rắn lớn lại đưa xiên thịt vào miệng cô, Sơ Niệm há miệng cắn thịt xiên, hai người nhìn nhau cười ngọt ngào.
Họ ngầm hiểu nhau và không làm phiền cặp kia, đắm chìm trong kiểu vợ chồng trẻ con, đút cho nhau ăn.
Giang Nhu vốn là muốn làm cho người đàn ông của mình nếm chút đau khổ.
Thức ăn mà người ở đây ăn là đồ luộc, vị nhạt, muối cần thiết trong cơ thể được bổ sung bằng cách thỉnh thoảng uống máu động vật. Lần đầu tiên đến cô cũng không quen.
Tương tự, bọn họ chưa bao giờ ăn muối gia vị, cũng không biết thứ màu đỏ này là mùi vị của hạt tiêu, rất là nồng.
Vì vậy, sau khi phát hiện ra rằng hắn đang bắt chước mình, cô đã bỏ thêm ớt vào, hắn cũng bỏ theo cô.
Bây giờ cay đến nỗi đã bắt đầu quạt miệng, có thể thấy hắn rất khó chịu.
Nhưng là những người nguyên thủy rất trân trọng đồ ăn, cho dù thịt xiên rất cay, họ cũng sẽ không vứt bỏ đồ ăn, chưa kể đó còn là thịt. Người đàn ông gần như là phải bóp mũi để ăn hết xiên thịt cay xè.
Ăn xong, mắt rưng rưng, môi đỏ mọng như thoa một lớp son rực lửa.
Thấy người đàn ông không thể chịu được nữa, Giang Nhu mới hả dạ hơn một chút, cầm một miếng dưa hấu đưa qua, “Ăn đi, sẽ đỡ cay đấy.”
Khi Miêu Phát nhận được quả dưa hấu, hắn ăn cả quả dưa hấu với cả vỏ, Giang Nhu không thể nhịn được cười trước bộ dạng của hắn, cô nhắc nhở, “Vỏ đó không ăn được đâu.”
Tuy rằng có thể ăn được, không có vấn đề gì lớn, nhưng bọn họ không bao giờ ăn dưa hấu vỏ.
Không khí căng thẳng giữa hai người đang dần dịu đi vì chuyện ăn cay này.
Sơ Niệm dựa vào rắn lớn, trò chuyện cùng Mộc Vân về một số điều trong bộ tộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rắn lớn đóng vai trò là giáo viên ngoại ngữ cho Sơ Niệm, giải thích cho cô những điều cô chưa hiểu, sửa lỗi phát âm sai của cô, v.v.
Bằng cách này, trò chuyện với Mộc Vân tương đương với việc tham gia một lớp học với giáo viên nước ngoài, rất hữu ích cho việc cải thiện kỹ năng ngôn ngữ của cô. Sơ Niệm học rất nhanh, cũng rất hứng thú khi học.
Không giống như khi học với rắn lớn, hắn rất dễ bị phân tâm, sau đó làm một số chuyện mà Tấn Giang không cho phép làm.
Sau khi bầu không khí trở nên sôi nổi, Giang Nhu bế lấy đứa bé từ vòng tay của Mộc Vân rồi đưa sang cho Miêu Phát.
Miêu Phát rất ít khi bế con, Mị Mị vừa được đưa vào trong lòng cha đã cảm thấy khó chịu, nhìn bộ dạng bất lực của cha, nhưng hắn vốn không hiểu, đứa bé đã bắt đầu khóc.
Khóe miệng Giang Nhu giật giật, lớn tiếng nói: “Ồn ào quá, chàng bế con kiểu gì vậy.”
Người phụ nữ của mình từ trước đến nay luôn dịu dàng, chu đáo nhưng đột nhiên lại hung dữ như vậy, Miêu Phát như chết lặng.
Hắn định nói cái gì đó, nhưng khi nghĩ tới đứa nhỏ mới được hai tháng, sau khi sự mới mẻ hắn dành cho nó tan biến, dường như hắn cũng đã nói những lời tổn thương tương tự với Giang Nhu, đột nhiên hắn im bặt, bế đến bên gốc cây, học cách dỗ đứa trẻ của Giang Nhu và bắt đầu đong đưa trong tay, ậm ừ một tiếng, không rõ đang nói gì.
Sơ Niệm giơ ngón tay cái lên với Giang Nhu, cười nói: “Làm tốt lắm, đối xử với người khác theo cách của họ.”
Vì cuộc phản công vui vẻ này mà một bữa ăn diễn ra rất vui vẻ.
Miêu Phát vì phải bế con nên chỉ ăn được mấy miếng, trong khi Giang Nhu vừa ăn vừa chậm rãi trò chuyện và cười đùa với Sơ Niệm.
Sau bữa tối, Giang Nhu ở lại cùng cô dọn dẹp, Mộc Vân bế em bé để Miêu Phát có cơ hội ăn nốt phần thức ăn còn lại.
Sơ Niệm cười nói: “Cô đây là muốn để hăn trải nghiệm cuộc sống sao?”
Giang Nhu nghiêng người cười nói: “Cho chàng ấy nếm chút khổ, cho dù tôi có nói chuyện với chàng ấy thì cũng là vào tai trái ra tai phải. Đa số đàn ông đều như vậy. Sau khi về ta sẽ nói với chàng ấy, nếu chàng ấy cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ ra ngoài sống một mình. Nếu những người phụ nữ ở đây không biết ai là cha đứa trẻ, họ cũng sẽ sống mình, cũng chẳng có ai chết đói cả.”
Rắn lớn yên lặng lắng nghe, nhớ những trọng điểm.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Sơ Niệm nhìn thấy Mộc Lâm ngay khi đi ra ngoài, có Mộc Vân đứng bên cạnh.
Mộc Vân cười nói: “Tỷ tỷ, ca ca tới đón ta, ta đi trước đây.”
“Ừm.” Sơ Niệm mỉm cười vẫy tay với cô bé.
Giang Nhu cũng mang Miêu Phát và con của cô ấy rời đi.
Sau khi những người khác cũng rời đi, Sơ Niệm sà vào ngực người đàn ông ngay khi hắn quay lại.
“Niệm niệm, đàn ông không phải ai cũng thối.” Rắn lớn đặt tay lên mặt Sơ Niệm một cách nghiêm túc, chỉ đưa lên mũi cô, cho cô ngửi xem là thơm hay thối.
Sơ Niệm nghĩ lại.
Vừa rồi, để động viên và an ủi Giang Nhu, cô cũng theo Giang Nhu nói đàn ông thối.
Không ngờ tên đàn ông thối thực sự lại không nghe thấy nó.
Mà rắn lớn lại để trong lòng.
Sơ Niệm cười không thể khép miệng, sau khi giả vờ ngửi mùi trên người hắn, cô bịt mũi và nhảy lùi ra sau, “Ôi, thật sự rất hôi.”
Cuối cùng trên mặt rắn lớn cũng hiện lên một biểu cảm, hắn duỗi tay giữ Sơ Niệm lại, nâng cô lên, hạ giọng nói: “Vậy thì chắc nàng ngửi nhầm rồi, ngửi lại đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro