Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Cẩn Thận Đứa Bé
2024-11-20 15:17:07
Tuy họ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực ra đều đang lén quan sát biểu cảm của anh.
Văn Cửu Tắc đã ở cùng họ một thời gian, thường xuyên mỉm cười, chưa bao giờ tức giận. Mặc dù không quá gần gũi thân thiết với mọi người, nhưng trông anh cũng không phải là người khó tính.
Nhưng lúc này, nụ cười biến mất, khuôn mặt trầm ngâm của anh khiến mọi người cảm thấy lo lắng.
Phùng Vĩ, người đang ngồi trong xe và bị anh nhìn chằm chằm, có hơi không cười nổi nữa.
“Xuống xe.” Văn Cửu Tắc nói.
Phùng Vĩ vội vàng giải thích: “Đừng giận, Tiểu Văn à, chúng tôi cũng chỉ nghĩ cho cháu thôi. Trong xe mà để một con tang thi thì nguy hiểm biết bao...”
“Tôi bảo chú xuống xe.”
“Cháu xem Tử Thành đang ngủ, xuống xe hứng gió lạnh sẽ bị bệnh. Chú...”
Văn Cửu Tắc giơ tay túm lấy cổ áo của ông ấy, kéo mạnh ông ấy xuống xe. Cổ của Phùng Vĩ bị siết chặt, mặt đỏ bừng. Ông ấy không thở được, bèn sợ hãi kêu lên: “Làm gì vậy, cẩn thận đứa bé!”
Văn Cửu Tắc không để ý đến tiếng kêu của ông ấy, cứng rắn kéo cả ông ấy và con trai ông ấy xuống xe. Phùng Vĩ bị vấp và ngã sấp mặt xuống đất, kêu lên đau đớn. Cậu bé nhỏ cũng bị đánh thức, khóc trong vòng tay ba, thu hút sự chú ý của cả đoàn xe.
“Chuyện gì vậy?”
“Sao Tử Thành lại khóc?”
Văn Cửu Tắc không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, mà nhìn về phía Đới Anh đang lúng túng đứng bên cạnh xe: “Người đâu?”
Đới Anh cẩn thận nhìn anh: “Anh họ, anh đừng giận.”
Lúc này, chị Lư chạy đến, chắn trước mặt Đới Anh hét lên: “Tang thi đó chúng tôi đã giúp cậu xử lý rồi. Sao hả, cậu còn muốn vì một tang thi mà trách mắng em họ mình sao? Tôi thấy cậu cũng là người biết lý lẽ, sao lại hồ đồ thế này?”
Đới Anh hiểu rõ người anh họ này hơn những người khác có mặt ở đây. Cậu ấy nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh đến cực điểm của anh, nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng lớn.
Khi thấy anh đưa tay ra phía sau và chạm vào khẩu súng ở thắt lưng, cậu ấy sợ hãi hét lên một tiếng “anh họ” rồi kéo chị Lư trước mặt mình lùi lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ, viên đá dưới chân chị Lư vỡ vụn. Nếu không có được Đới Anh kéo, có lẽ chân của chị ấy đã bị bắn xuyên qua rồi.
Những mảnh đá nhỏ bắn tung tóe vào chân chị ấy, khiến những người xung quanh đều hét lên sợ hãi.
Phùng Vĩ ngã xuống đất càng sợ hãi hơn, ôm đứa con đang khóc lóc chạy xa không dám phàn nàn thêm một câu.
Chị Lư sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, được chồng kéo lui lại phía sau.
Tất cả mọi người tại hiện trường đều nhìn Văn Cửu Tắc với vẻ sợ hãi khi anh đột ngột bùng nổ.
Văn Cửu Tắc lạnh lùng hỏi Đới Anh: “Anh hỏi cậu, người đâu?”
Đới Anh cũng bị anh dọa cho hồn bay phách lạc. Cậu ấy run rẩy dưới ánh nhìn của anh, lắp bắp nói: “Em đã đưa cô ấy đến... đến mảnh đất hoang ven đường trước đó rồi.”
Văn Cửu Tắc không nói thêm một lời, lập tức thu súng lại, ngồi lên xe của mình, rồi khởi động xe và lái đi, không để ý đến những người này nữa.
Văn Cửu Tắc đã ở cùng họ một thời gian, thường xuyên mỉm cười, chưa bao giờ tức giận. Mặc dù không quá gần gũi thân thiết với mọi người, nhưng trông anh cũng không phải là người khó tính.
Nhưng lúc này, nụ cười biến mất, khuôn mặt trầm ngâm của anh khiến mọi người cảm thấy lo lắng.
Phùng Vĩ, người đang ngồi trong xe và bị anh nhìn chằm chằm, có hơi không cười nổi nữa.
“Xuống xe.” Văn Cửu Tắc nói.
Phùng Vĩ vội vàng giải thích: “Đừng giận, Tiểu Văn à, chúng tôi cũng chỉ nghĩ cho cháu thôi. Trong xe mà để một con tang thi thì nguy hiểm biết bao...”
“Tôi bảo chú xuống xe.”
“Cháu xem Tử Thành đang ngủ, xuống xe hứng gió lạnh sẽ bị bệnh. Chú...”
Văn Cửu Tắc giơ tay túm lấy cổ áo của ông ấy, kéo mạnh ông ấy xuống xe. Cổ của Phùng Vĩ bị siết chặt, mặt đỏ bừng. Ông ấy không thở được, bèn sợ hãi kêu lên: “Làm gì vậy, cẩn thận đứa bé!”
Văn Cửu Tắc không để ý đến tiếng kêu của ông ấy, cứng rắn kéo cả ông ấy và con trai ông ấy xuống xe. Phùng Vĩ bị vấp và ngã sấp mặt xuống đất, kêu lên đau đớn. Cậu bé nhỏ cũng bị đánh thức, khóc trong vòng tay ba, thu hút sự chú ý của cả đoàn xe.
“Chuyện gì vậy?”
“Sao Tử Thành lại khóc?”
Văn Cửu Tắc không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, mà nhìn về phía Đới Anh đang lúng túng đứng bên cạnh xe: “Người đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đới Anh cẩn thận nhìn anh: “Anh họ, anh đừng giận.”
Lúc này, chị Lư chạy đến, chắn trước mặt Đới Anh hét lên: “Tang thi đó chúng tôi đã giúp cậu xử lý rồi. Sao hả, cậu còn muốn vì một tang thi mà trách mắng em họ mình sao? Tôi thấy cậu cũng là người biết lý lẽ, sao lại hồ đồ thế này?”
Đới Anh hiểu rõ người anh họ này hơn những người khác có mặt ở đây. Cậu ấy nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh đến cực điểm của anh, nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng lớn.
Khi thấy anh đưa tay ra phía sau và chạm vào khẩu súng ở thắt lưng, cậu ấy sợ hãi hét lên một tiếng “anh họ” rồi kéo chị Lư trước mặt mình lùi lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ, viên đá dưới chân chị Lư vỡ vụn. Nếu không có được Đới Anh kéo, có lẽ chân của chị ấy đã bị bắn xuyên qua rồi.
Những mảnh đá nhỏ bắn tung tóe vào chân chị ấy, khiến những người xung quanh đều hét lên sợ hãi.
Phùng Vĩ ngã xuống đất càng sợ hãi hơn, ôm đứa con đang khóc lóc chạy xa không dám phàn nàn thêm một câu.
Chị Lư sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, được chồng kéo lui lại phía sau.
Tất cả mọi người tại hiện trường đều nhìn Văn Cửu Tắc với vẻ sợ hãi khi anh đột ngột bùng nổ.
Văn Cửu Tắc lạnh lùng hỏi Đới Anh: “Anh hỏi cậu, người đâu?”
Đới Anh cũng bị anh dọa cho hồn bay phách lạc. Cậu ấy run rẩy dưới ánh nhìn của anh, lắp bắp nói: “Em đã đưa cô ấy đến... đến mảnh đất hoang ven đường trước đó rồi.”
Văn Cửu Tắc không nói thêm một lời, lập tức thu súng lại, ngồi lên xe của mình, rồi khởi động xe và lái đi, không để ý đến những người này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro