Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Không Đồng Ý
2024-11-14 22:47:47
Anh Mễ và những người khác trong đoàn xe đều nhẹ nhõm. Đới Anh giơ tay: “Em cũng đi!”
Văn Cửu Tắc vỗ vai em họ: “Cậu không cần đi, ở lại đây trông xe cho anh, đừng để ai đến gần.”
“Được thôi.” Đới Anh tiễn anh họ và anh Mễ cùng những người khác rời đi, trong doanh trại tạm thời chỉ còn vài người.
Cậu ấy quay lại bên xe của Văn Cửu Tắc, nhìn qua cửa sổ xe, thấy tang thi bị trói khá yên tĩnh, bèn yên tâm ngồi bên xe chải lông cho Su Kem, xoa đầu nó chơi đùa.
Anh họ không có ở đây, cậu ấy không dám một mình ở trong xe với tang thi. Đáng sợ lắm.
Một người đàn ông trung niên tiến lại gần, trong lòng còn ôm một cậu bé mặt mày tái nhợt.
“Tiểu Anh à.”
“Chú Phùng, có chuyện gì vậy?”
“Chú muốn hỏi cháu, Tiểu Văn định mang theo tang thi trên xe mãi sao?”
“À... chuyện này…”
“Không phải chú nói chứ chuyện này không được đâu. Cháu xem có người nào mang theo tang thi có kết cục tốt đâu.”
Hai cha con Phùng Vĩ không phải là thành viên cố định của đoàn xe, lần này đi cùng đoàn xe đến Thành phố An Khê là để tìm thuốc.
Cậu bé Phùng Tử Thành mới chín tuổi, mắc bệnh tim. Thuốc cậu bé cần không có trong căn cứ. Phùng Vĩ không thể nhìn con mình chết vì bệnh, đành cắn răng mang con theo đoàn xe ra ngoài. Ông ấy nghĩ rằng ở Thành phố An Khê có thể còn bệnh viện và hiệu thuốc có thuốc cho con trai.
Bởi vì cậu bé mắc bệnh tim, nên Phùng Vĩ đi đâu cũng mang theo cậu, bảo vệ như con ngươi trong mắt. Mọi người trong đoàn xe đều chăm sóc họ, Phùng Vĩ cũng không cần đi dọn tang thi, chỉ ở lại doanh trại giúp đỡ.
Hiện tại xăng dầu khan hiếm, xe có thể dùng cũng ít. Mọi người đều ngồi chen chúc. Cậu bé chịu không nổi chen chúc, hai cha con thường đi nhờ xe của Văn Cửu Tắc vì xe của anh rộng rãi nhất.
Vì bệnh tim của cậu bé, Văn Cửu Tắc cho phép hai cha con đi nhờ xe. Lúc di chuyển không cần giết tang thi, hai cha con đều ngồi trên xe của anh.
Nhưng nếu trong xe có thêm một tang thi, sau này làm sao họ còn dám ngồi.
“Theo chú, cháu nên nhân lúc Tiểu Văn không có ở đây, mau chóng giúp cậu ấy xử lý tang thi đi.” Phùng Vĩ khuyên nhủ.
“Không được, không được!” Đới Anh theo phản xạ từ chối: “Anh họ cháu sẽ giận đấy!”
“Nếu cậu không xuống tay được thì để tôi!” Một người phụ nữ trung niên dáng người thô kệch cầm con dao lớn bước tới: “Lúc đó cậu cứ nói tang thi là do tôi giết, xem anh họ cậu có đánh tôi được không!”
Người phụ nữ chịu trách nhiệm nấu ăn và trông coi nơi đóng quân, cùng chồng là anh Vương, hai người đều là thành viên lâu năm của đoàn xe, mọi người đều gọi chị ấy là chị Lư.
Thỉnh thoảng khi đoàn xe thiếu người, chị ấy cũng sẽ cùng đám đàn ông đi giết tang thi. Chị ấy giết tang thi còn gọn gàng hơn một số người đàn ông gầy yếu.
Vì hai vợ chồng đã chứng kiến con gái duy nhất bị tang thi ăn mất, nên chị ấy là người ghét tang thi nhất.
“Tang thi là gì? Là súc vật ăn thịt người, đã sớm không còn là người nữa. Chính vì những thứ này mà chúng ta sống không yên ổn. Còn muốn nuôi một tang thi trong doanh trại? Tôi là người đầu tiên không đồng ý!”
Chị Lư la lối.
Văn Cửu Tắc vỗ vai em họ: “Cậu không cần đi, ở lại đây trông xe cho anh, đừng để ai đến gần.”
“Được thôi.” Đới Anh tiễn anh họ và anh Mễ cùng những người khác rời đi, trong doanh trại tạm thời chỉ còn vài người.
Cậu ấy quay lại bên xe của Văn Cửu Tắc, nhìn qua cửa sổ xe, thấy tang thi bị trói khá yên tĩnh, bèn yên tâm ngồi bên xe chải lông cho Su Kem, xoa đầu nó chơi đùa.
Anh họ không có ở đây, cậu ấy không dám một mình ở trong xe với tang thi. Đáng sợ lắm.
Một người đàn ông trung niên tiến lại gần, trong lòng còn ôm một cậu bé mặt mày tái nhợt.
“Tiểu Anh à.”
“Chú Phùng, có chuyện gì vậy?”
“Chú muốn hỏi cháu, Tiểu Văn định mang theo tang thi trên xe mãi sao?”
“À... chuyện này…”
“Không phải chú nói chứ chuyện này không được đâu. Cháu xem có người nào mang theo tang thi có kết cục tốt đâu.”
Hai cha con Phùng Vĩ không phải là thành viên cố định của đoàn xe, lần này đi cùng đoàn xe đến Thành phố An Khê là để tìm thuốc.
Cậu bé Phùng Tử Thành mới chín tuổi, mắc bệnh tim. Thuốc cậu bé cần không có trong căn cứ. Phùng Vĩ không thể nhìn con mình chết vì bệnh, đành cắn răng mang con theo đoàn xe ra ngoài. Ông ấy nghĩ rằng ở Thành phố An Khê có thể còn bệnh viện và hiệu thuốc có thuốc cho con trai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì cậu bé mắc bệnh tim, nên Phùng Vĩ đi đâu cũng mang theo cậu, bảo vệ như con ngươi trong mắt. Mọi người trong đoàn xe đều chăm sóc họ, Phùng Vĩ cũng không cần đi dọn tang thi, chỉ ở lại doanh trại giúp đỡ.
Hiện tại xăng dầu khan hiếm, xe có thể dùng cũng ít. Mọi người đều ngồi chen chúc. Cậu bé chịu không nổi chen chúc, hai cha con thường đi nhờ xe của Văn Cửu Tắc vì xe của anh rộng rãi nhất.
Vì bệnh tim của cậu bé, Văn Cửu Tắc cho phép hai cha con đi nhờ xe. Lúc di chuyển không cần giết tang thi, hai cha con đều ngồi trên xe của anh.
Nhưng nếu trong xe có thêm một tang thi, sau này làm sao họ còn dám ngồi.
“Theo chú, cháu nên nhân lúc Tiểu Văn không có ở đây, mau chóng giúp cậu ấy xử lý tang thi đi.” Phùng Vĩ khuyên nhủ.
“Không được, không được!” Đới Anh theo phản xạ từ chối: “Anh họ cháu sẽ giận đấy!”
“Nếu cậu không xuống tay được thì để tôi!” Một người phụ nữ trung niên dáng người thô kệch cầm con dao lớn bước tới: “Lúc đó cậu cứ nói tang thi là do tôi giết, xem anh họ cậu có đánh tôi được không!”
Người phụ nữ chịu trách nhiệm nấu ăn và trông coi nơi đóng quân, cùng chồng là anh Vương, hai người đều là thành viên lâu năm của đoàn xe, mọi người đều gọi chị ấy là chị Lư.
Thỉnh thoảng khi đoàn xe thiếu người, chị ấy cũng sẽ cùng đám đàn ông đi giết tang thi. Chị ấy giết tang thi còn gọn gàng hơn một số người đàn ông gầy yếu.
Vì hai vợ chồng đã chứng kiến con gái duy nhất bị tang thi ăn mất, nên chị ấy là người ghét tang thi nhất.
“Tang thi là gì? Là súc vật ăn thịt người, đã sớm không còn là người nữa. Chính vì những thứ này mà chúng ta sống không yên ổn. Còn muốn nuôi một tang thi trong doanh trại? Tôi là người đầu tiên không đồng ý!”
Chị Lư la lối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro