Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Một Loại Tang T...
2024-11-24 15:18:53
Tối hôm đó, họ ngủ lại trong nghĩa trang.
Một người một tang thi đều ngủ trong xe, ghế ngồi trong xe được hạ phẳng hết cỡ, có thể tạo thành một chiếc giường không lớn lắm.
Tiết Linh nằm bên trong còn khá thoải mái, nhưng đối với Văn Cửu Tắc với tay chân dài thì lại rất khó chịu. Anh gác hai chân không biết để đâu lên vô lăng, ngửa đầu nhìn trần xe.
Tiết Linh phát hiện anh không làm bất kỳ biện pháp phòng bị nào, cứ thế tùy tiện nằm bên cạnh cô.
Trước đó, anh còn nhớ trói cô lại, để tránh bị cô cắn. Hiện giờ có lẽ anh phát hiện cô không thực sự cắn anh nên càng trở nên kiêu ngạo hơn.
“Tiết Linh.” Văn Cửu Tắc đột nhiên mở miệng: “Lúc trước anh nói chia tay với em là vì...”
Tiết Linh lắng tai nghe.
Nhưng Văn Cửu Tắc, cái tên chó chết này, nói được một nửa thì không nói tiếp nữa.
Anh thuận miệng bắt đầu một chủ đề, lại ngay lập tức mất hứng thảo luận: “Thôi vậy, dù sao bây giờ em cũng không hiểu được, không có gì đáng nói.”
Tiết Linh: “...”
Cô có cảm giác rất quen thuộc, giống như muốn nổi giận phát cáu.
Trong xe vang lên tiếng gầm gừ của tang thi, Văn Cửu Tắc thản nhiên đổi tư thế kê chân.
Tiết Linh rất muốn lao qua lắc đầu anh, bắt anh nói nhanh lên.
Lại nghe anh nói: “Thỉnh thoảng anh cảm thấy em không giống những tang thi khác, dường như hiểu được lời anh nói.”
Tang thi trên xe vẫn đang gầm gừ, thậm chí vì chột dạ mà gầm lên to hơn.
Văn Cửu Tắc tựa đầu vào cánh tay mình tự lẩm bẩm: “Nhưng làm sao có thể chứ? Chỉ vì anh thích em nên mới cảm thấy em đặc biệt.”
Tiết Linh: “… Ngaooo... Khụ… Ngaooo!”
Tiếng gầm của tang thi đột ngột dừng lại rồi tiếp tục.
Cô không ngờ Văn Cửu Tắc lại đột nhiên nói thích cô. Đây có tính là tỏ tình không?
Khi còn là người yêu với nhau, cái miệng của anh một câu tỏ tình cũng không chịu nói, kín miệng như có khóa kéo.
Chế giễu và trêu chọc thì có thể nghĩ ra mười cách trong một phút, miệng như có tẩm độc.
Trước đây bảo anh nói thì anh không nói, bây giờ mới nói thì muộn rồi! Muộn rồi có biết không? Hiện tại bọn họ không còn cùng một giống loài nữa!
Văn Cửu Tắc trở mình, mỉm cười nhìn cô đang gầm gừ, lại bất chợt nảy ra ý tưởng:
“Ngày mai anh đi tìm một cái còng tay chắc chắn một chút. Lỡ sau này anh cũng biến thành tang thi, thì còng chúng ta lại với nhau, đi đâu cũng có bạn. Em thấy thế nào?”
Tiết Linh thấy thế nào? Tiết Linh thấy không ổn. Anh chạy như chó hoang vậy, nếu biến thành tang thi có lẽ cũng không kém, cô không thể theo kịp.
Lỡ Văn Cửu Tắc ngửi thấy mùi người thì hưng phấn, anh chạy nhanh phía trước, chẳng phải cô sẽ bị anh kéo lê trên đất sao?
Tuyệt đối không được!
Anh quên rồi, trước đây lúc chơi trò hai người ba chân, cả hai bị ngã nặng đến thế nào.
Nhưng Văn Cửu Tắc dường như thực sự có chút động lòng. Sáng hôm sau anh lái xe rời khỏi nghĩa trang, miệng lẩm bẩm tìm nơi có còng tay, nói muốn đi đến đồn cảnh sát xem thử.
Anh nói đi là đi, tìm được một đồn cảnh sát bên đường, liền dừng xe xuống.
Anh vừa khuất sau cửa, Tiết Linh ngồi trong xe đã thấy một chiếc xe điện được cải tiến rẽ từ góc phố, một người đàn ông đeo mặt nạ đi tới.
Một người một tang thi đều ngủ trong xe, ghế ngồi trong xe được hạ phẳng hết cỡ, có thể tạo thành một chiếc giường không lớn lắm.
Tiết Linh nằm bên trong còn khá thoải mái, nhưng đối với Văn Cửu Tắc với tay chân dài thì lại rất khó chịu. Anh gác hai chân không biết để đâu lên vô lăng, ngửa đầu nhìn trần xe.
Tiết Linh phát hiện anh không làm bất kỳ biện pháp phòng bị nào, cứ thế tùy tiện nằm bên cạnh cô.
Trước đó, anh còn nhớ trói cô lại, để tránh bị cô cắn. Hiện giờ có lẽ anh phát hiện cô không thực sự cắn anh nên càng trở nên kiêu ngạo hơn.
“Tiết Linh.” Văn Cửu Tắc đột nhiên mở miệng: “Lúc trước anh nói chia tay với em là vì...”
Tiết Linh lắng tai nghe.
Nhưng Văn Cửu Tắc, cái tên chó chết này, nói được một nửa thì không nói tiếp nữa.
Anh thuận miệng bắt đầu một chủ đề, lại ngay lập tức mất hứng thảo luận: “Thôi vậy, dù sao bây giờ em cũng không hiểu được, không có gì đáng nói.”
Tiết Linh: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô có cảm giác rất quen thuộc, giống như muốn nổi giận phát cáu.
Trong xe vang lên tiếng gầm gừ của tang thi, Văn Cửu Tắc thản nhiên đổi tư thế kê chân.
Tiết Linh rất muốn lao qua lắc đầu anh, bắt anh nói nhanh lên.
Lại nghe anh nói: “Thỉnh thoảng anh cảm thấy em không giống những tang thi khác, dường như hiểu được lời anh nói.”
Tang thi trên xe vẫn đang gầm gừ, thậm chí vì chột dạ mà gầm lên to hơn.
Văn Cửu Tắc tựa đầu vào cánh tay mình tự lẩm bẩm: “Nhưng làm sao có thể chứ? Chỉ vì anh thích em nên mới cảm thấy em đặc biệt.”
Tiết Linh: “… Ngaooo... Khụ… Ngaooo!”
Tiếng gầm của tang thi đột ngột dừng lại rồi tiếp tục.
Cô không ngờ Văn Cửu Tắc lại đột nhiên nói thích cô. Đây có tính là tỏ tình không?
Khi còn là người yêu với nhau, cái miệng của anh một câu tỏ tình cũng không chịu nói, kín miệng như có khóa kéo.
Chế giễu và trêu chọc thì có thể nghĩ ra mười cách trong một phút, miệng như có tẩm độc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây bảo anh nói thì anh không nói, bây giờ mới nói thì muộn rồi! Muộn rồi có biết không? Hiện tại bọn họ không còn cùng một giống loài nữa!
Văn Cửu Tắc trở mình, mỉm cười nhìn cô đang gầm gừ, lại bất chợt nảy ra ý tưởng:
“Ngày mai anh đi tìm một cái còng tay chắc chắn một chút. Lỡ sau này anh cũng biến thành tang thi, thì còng chúng ta lại với nhau, đi đâu cũng có bạn. Em thấy thế nào?”
Tiết Linh thấy thế nào? Tiết Linh thấy không ổn. Anh chạy như chó hoang vậy, nếu biến thành tang thi có lẽ cũng không kém, cô không thể theo kịp.
Lỡ Văn Cửu Tắc ngửi thấy mùi người thì hưng phấn, anh chạy nhanh phía trước, chẳng phải cô sẽ bị anh kéo lê trên đất sao?
Tuyệt đối không được!
Anh quên rồi, trước đây lúc chơi trò hai người ba chân, cả hai bị ngã nặng đến thế nào.
Nhưng Văn Cửu Tắc dường như thực sự có chút động lòng. Sáng hôm sau anh lái xe rời khỏi nghĩa trang, miệng lẩm bẩm tìm nơi có còng tay, nói muốn đi đến đồn cảnh sát xem thử.
Anh nói đi là đi, tìm được một đồn cảnh sát bên đường, liền dừng xe xuống.
Anh vừa khuất sau cửa, Tiết Linh ngồi trong xe đã thấy một chiếc xe điện được cải tiến rẽ từ góc phố, một người đàn ông đeo mặt nạ đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro