Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Một Người Đàn Ô...
2024-11-20 15:17:07
Tiết Linh bị ép phải nghe những lời này, suýt chút nữa thì không chịu nổi.
Chúng ta có sống cùng một thế giới không vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi, mà vẫn còn cái kiểu công tử nhà giàu, con dòng chính và con thứ nữa sao?
Cô đã từng nghe nói nhà Văn Huyên khá giàu, ở Thành phố An Khê còn là một gia tộc nổi tiếng.
Nghe nói tổ tiên nhà họ phát tài từ nghề trộm mộ, từ vài trăm năm trước đã rửa tay gác kiếm chuyển sang kinh doanh đồ cổ. Ông nội của Văn Huyên là một chuyên gia nổi tiếng về đồ cổ.
Lúc liên hoan hữu nghị, ngoài việc khoe chiếc đồng hồ rất đắt tiền của mình, Văn Huyên còn khoe việc ông nội anh ta được người khác kính trọng thế nào, vào dịp Tết Nguyên đán có những người nổi tiếng nào đến thăm.
Lúc đó Tiết Linh chỉ nghĩ rằng người này quá thích thể hiện và muốn tránh xa. Bây giờ cô lại thấy anh ta thật không hổ là gia đình có truyền thống học thức cao, mang một mùi vị giống như vừa mới được đào lên từ lòng đất vậy.
Văn Huyên tự cho là mình đã giải thích rõ ràng hiểu lầm, xóa bỏ ấn tượng xấu. Sau khi anh ta thao thao bất tuyệt một hồi liền đề nghị mời cô ăn trưa. Tiết Linh cười gượng từ chối, trong thời khắc tan học liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy mất.
Sinh viên trường khác chạy đến trường họ gây rối trong giờ học chung, vậy mà không ai quản sao!
Ban đầu cô đã không thích Văn Huyên, từ đó về sau càng tránh xa anh ta hơn. Nhưng nhờ Văn Huyên mà cô biết được người em họ cao lớn bị anh ta đánh tên là Văn Cửu Tắc, cũng là sinh viên của Đại học Thành phố Du.
Văn Cửu Tắc học năm nhất, chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Hán, mới 19 tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn cô một tuổi.
Tiết Linh: Sao anh lại toàn sự tương phản thế này.
Cao lớn như vậy, hóa ra còn chưa phải đàn ông, mà là một cậu bé.
Vì các hoạt động của bộ phận đối ngoại, Tiết Linh thường phải chạy sang Đại học Thành phố Du bên cạnh, cũng đã gặp Văn Cửu Tắc vài lần.
Khác với hình ảnh ngỗ ngược, nóng nảy thích đánh nhau, còn bắt nạt bạn học mà trong miệng Văn Huyên kể. Mỗi lần Tiết Linh gặp Văn Cửu Tắc, anh đều tránh xa đám đông, một mình đứng ở trong góc.
Đừng nói là bắt nạt bạn học, anh vốn dĩ không giao tiếp với bất kỳ ai. Trên người lúc nào cũng toát lên cảm giác chán chường, như thể không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Thực ra khí chất của anh rất đặc biệt, lại còn rất đẹp trai, có không ít người vô tình hay cố tình chú ý đến anh. Tiết Linh còn thấy có cô gái cầm chai nước chủ động đến bắt chuyện với anh.
Đó là một cô gái khá xinh đẹp. Nhưng kết quả là anh duỗi đôi chân dài ngồi đó, như thể bị điếc, không để ý đến người ta, khiến cô gái tức giận đến mức đỏ mặt bỏ đi.
Tiết Linh vô thức đứng nhìn một lúc, cảm thấy dáng vẻ anh ngồi đó lười biếng, có hơi giống con mèo nằm phơi nắng trên tường, chẳng thích để ý đến ai.
Mèo có thế giới của riêng nó, khác với con người.
Cô và Văn Cửu Tắc là hai người hoàn toàn khác nhau. Tiết Linh nghĩ rằng giữa họ sẽ không có nhiều sự giao thoa.
Không lâu sau, Tiết Linh được một người tỏ tình.
Nam sinh đó họ Vũ, cũng là thành viên trong hội sinh viên của họ, đã có vài lần tiếp xúc trong công việc.
Chúng ta có sống cùng một thế giới không vậy? Bây giờ là thời đại nào rồi, mà vẫn còn cái kiểu công tử nhà giàu, con dòng chính và con thứ nữa sao?
Cô đã từng nghe nói nhà Văn Huyên khá giàu, ở Thành phố An Khê còn là một gia tộc nổi tiếng.
Nghe nói tổ tiên nhà họ phát tài từ nghề trộm mộ, từ vài trăm năm trước đã rửa tay gác kiếm chuyển sang kinh doanh đồ cổ. Ông nội của Văn Huyên là một chuyên gia nổi tiếng về đồ cổ.
Lúc liên hoan hữu nghị, ngoài việc khoe chiếc đồng hồ rất đắt tiền của mình, Văn Huyên còn khoe việc ông nội anh ta được người khác kính trọng thế nào, vào dịp Tết Nguyên đán có những người nổi tiếng nào đến thăm.
Lúc đó Tiết Linh chỉ nghĩ rằng người này quá thích thể hiện và muốn tránh xa. Bây giờ cô lại thấy anh ta thật không hổ là gia đình có truyền thống học thức cao, mang một mùi vị giống như vừa mới được đào lên từ lòng đất vậy.
Văn Huyên tự cho là mình đã giải thích rõ ràng hiểu lầm, xóa bỏ ấn tượng xấu. Sau khi anh ta thao thao bất tuyệt một hồi liền đề nghị mời cô ăn trưa. Tiết Linh cười gượng từ chối, trong thời khắc tan học liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy mất.
Sinh viên trường khác chạy đến trường họ gây rối trong giờ học chung, vậy mà không ai quản sao!
Ban đầu cô đã không thích Văn Huyên, từ đó về sau càng tránh xa anh ta hơn. Nhưng nhờ Văn Huyên mà cô biết được người em họ cao lớn bị anh ta đánh tên là Văn Cửu Tắc, cũng là sinh viên của Đại học Thành phố Du.
Văn Cửu Tắc học năm nhất, chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Hán, mới 19 tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn cô một tuổi.
Tiết Linh: Sao anh lại toàn sự tương phản thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao lớn như vậy, hóa ra còn chưa phải đàn ông, mà là một cậu bé.
Vì các hoạt động của bộ phận đối ngoại, Tiết Linh thường phải chạy sang Đại học Thành phố Du bên cạnh, cũng đã gặp Văn Cửu Tắc vài lần.
Khác với hình ảnh ngỗ ngược, nóng nảy thích đánh nhau, còn bắt nạt bạn học mà trong miệng Văn Huyên kể. Mỗi lần Tiết Linh gặp Văn Cửu Tắc, anh đều tránh xa đám đông, một mình đứng ở trong góc.
Đừng nói là bắt nạt bạn học, anh vốn dĩ không giao tiếp với bất kỳ ai. Trên người lúc nào cũng toát lên cảm giác chán chường, như thể không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Thực ra khí chất của anh rất đặc biệt, lại còn rất đẹp trai, có không ít người vô tình hay cố tình chú ý đến anh. Tiết Linh còn thấy có cô gái cầm chai nước chủ động đến bắt chuyện với anh.
Đó là một cô gái khá xinh đẹp. Nhưng kết quả là anh duỗi đôi chân dài ngồi đó, như thể bị điếc, không để ý đến người ta, khiến cô gái tức giận đến mức đỏ mặt bỏ đi.
Tiết Linh vô thức đứng nhìn một lúc, cảm thấy dáng vẻ anh ngồi đó lười biếng, có hơi giống con mèo nằm phơi nắng trên tường, chẳng thích để ý đến ai.
Mèo có thế giới của riêng nó, khác với con người.
Cô và Văn Cửu Tắc là hai người hoàn toàn khác nhau. Tiết Linh nghĩ rằng giữa họ sẽ không có nhiều sự giao thoa.
Không lâu sau, Tiết Linh được một người tỏ tình.
Nam sinh đó họ Vũ, cũng là thành viên trong hội sinh viên của họ, đã có vài lần tiếp xúc trong công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro