Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Phục Kích
2024-11-20 15:17:07
Tiết Linh nghe thấy người đàn ông lại nghịch ngợm thấp giọng hỏi một cách dịu dàng: "Sao em lại biến thành tang thi vậy?"
"Em biến thành tang thi… từ khi nào vậy?"
...Không phải tôi nói chứ, anh hỏi muộn quá rồi.
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, Tiết Linh ngồi dưới gốc cây lớn trước cổng nhà. Văn Cửu Tắc lấy một cái ghế để dưới tán cây cho cô ngồi, không biết anh kiếm được từ đâu một cái mũ rộng vành phong cách rừng rậm đội lên đầu cô để che nắng.
"Anh đi tắm một lát, sẽ nhanh thôi. Em đợi ở đây, đừng chạy lung tung."
Tiết Linh rất muốn chạy trốn, nhưng cô biết chưa chạy được 200 mét thì Văn Cửu Tắc sẽ đuổi kịp cô.
Cô là một tang thi hai chân, không chạy lại được Văn Cửu Tắc bốn bánh.
Hơn nữa nhìn anh bây giờ chăm sóc một tang thi như bạn gái còn sống, rõ ràng là tinh thần không bình thường, Tiết Linh cũng không dám chọc anh.
Ai bảo chỉ người sống mới sợ kẻ điên, người chết cũng sợ kẻ điên mà.
Tiết Linh ngồi dưới gió nhẹ, ngửi mùi sữa tắm trên người mình. Cô nghĩ, thôi vậy, Văn Cửu Tắc muốn nuôi cô thì cứ để anh nuôi, có lẽ anh cũng không kiên trì được bao lâu.
Ở phía xa xa nơi góc phố, hai người đàn ông từ xa nhìn về phía Tiết Linh, ghé lại gần thì thầm bàn bạc.
Họ là một cặp anh em, từ khi tận thế bắt đầu đã hoạt động quanh Thành phố An Khê, sống nhờ cướp bóc người qua đường.
Những kẻ cướp đường như họ rất nhiều, thường là ba đến năm người một nhóm, phục kích ven đường, chuyên ra tay với những người đi lẻ và xe cộ.
Vào thời điểm bây giờ mà còn một hai người dám lái xe ra ngoài, thì đều là những tay cừ khôi. Trong tay họ thường có không ít vật tư, chỉ cần cướp được một chiếc là lời to.
Hai anh em rất hiếm khi gặp được "con dê" béo như thế gần An Khê. Bọn họ nhìn thấy chiếc xe của Văn Cửu Tắc, thèm muốn không thôi.
Chiếc xe đã được độ, gầm cao, không giống chiếc xe cũ mà họ đã lái nhiều năm.
"Anh, bây giờ ra tay luôn không?"
"Ra tay đi, cậu đi cạy cửa xe. Tôi đi khống chế cô gái kia."
Người đàn ông trẻ tuổi đen tráng nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai mặc váy, thúc giục:
"Anh, lát nữa chúng ta bắt cô gái kia theo luôn nhé. Đã lâu rồi chúng ta chưa được thưởng thức mùi vị của phụ nữ!"
Anh của hắn thấp lùn hơn, nét mặt cũng có chút háo hức: "Vậy cậu nhanh tay cạy cửa xe xem có mở được không, nếu được thì chúng ta bắt cả cô gái đó theo luôn."
Hai người là dân địa phương, thông thuộc địa hình xung quanh, trước giờ cướp bóc chưa lần nào thất bại.
Hai ngày trước, họ đã bị tiếng động lớn kia thu hút, nhìn thấy từ xa là một đoàn xe lớn nên không dám lại gần, hôm nay đụng trúng một chiếc xe lẻ loi. Bọn họ dự đoán trên xe chỉ có hai người, một nam một nữ.
Lúc này không thấy bóng dáng người đàn ông đâu, chỉ còn lại một cô gái ngồi bên ngoài, đúng là cơ hội trời cho.
"Em biến thành tang thi… từ khi nào vậy?"
...Không phải tôi nói chứ, anh hỏi muộn quá rồi.
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, Tiết Linh ngồi dưới gốc cây lớn trước cổng nhà. Văn Cửu Tắc lấy một cái ghế để dưới tán cây cho cô ngồi, không biết anh kiếm được từ đâu một cái mũ rộng vành phong cách rừng rậm đội lên đầu cô để che nắng.
"Anh đi tắm một lát, sẽ nhanh thôi. Em đợi ở đây, đừng chạy lung tung."
Tiết Linh rất muốn chạy trốn, nhưng cô biết chưa chạy được 200 mét thì Văn Cửu Tắc sẽ đuổi kịp cô.
Cô là một tang thi hai chân, không chạy lại được Văn Cửu Tắc bốn bánh.
Hơn nữa nhìn anh bây giờ chăm sóc một tang thi như bạn gái còn sống, rõ ràng là tinh thần không bình thường, Tiết Linh cũng không dám chọc anh.
Ai bảo chỉ người sống mới sợ kẻ điên, người chết cũng sợ kẻ điên mà.
Tiết Linh ngồi dưới gió nhẹ, ngửi mùi sữa tắm trên người mình. Cô nghĩ, thôi vậy, Văn Cửu Tắc muốn nuôi cô thì cứ để anh nuôi, có lẽ anh cũng không kiên trì được bao lâu.
Ở phía xa xa nơi góc phố, hai người đàn ông từ xa nhìn về phía Tiết Linh, ghé lại gần thì thầm bàn bạc.
Họ là một cặp anh em, từ khi tận thế bắt đầu đã hoạt động quanh Thành phố An Khê, sống nhờ cướp bóc người qua đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những kẻ cướp đường như họ rất nhiều, thường là ba đến năm người một nhóm, phục kích ven đường, chuyên ra tay với những người đi lẻ và xe cộ.
Vào thời điểm bây giờ mà còn một hai người dám lái xe ra ngoài, thì đều là những tay cừ khôi. Trong tay họ thường có không ít vật tư, chỉ cần cướp được một chiếc là lời to.
Hai anh em rất hiếm khi gặp được "con dê" béo như thế gần An Khê. Bọn họ nhìn thấy chiếc xe của Văn Cửu Tắc, thèm muốn không thôi.
Chiếc xe đã được độ, gầm cao, không giống chiếc xe cũ mà họ đã lái nhiều năm.
"Anh, bây giờ ra tay luôn không?"
"Ra tay đi, cậu đi cạy cửa xe. Tôi đi khống chế cô gái kia."
Người đàn ông trẻ tuổi đen tráng nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai mặc váy, thúc giục:
"Anh, lát nữa chúng ta bắt cô gái kia theo luôn nhé. Đã lâu rồi chúng ta chưa được thưởng thức mùi vị của phụ nữ!"
Anh của hắn thấp lùn hơn, nét mặt cũng có chút háo hức: "Vậy cậu nhanh tay cạy cửa xe xem có mở được không, nếu được thì chúng ta bắt cả cô gái đó theo luôn."
Hai người là dân địa phương, thông thuộc địa hình xung quanh, trước giờ cướp bóc chưa lần nào thất bại.
Hai ngày trước, họ đã bị tiếng động lớn kia thu hút, nhìn thấy từ xa là một đoàn xe lớn nên không dám lại gần, hôm nay đụng trúng một chiếc xe lẻ loi. Bọn họ dự đoán trên xe chỉ có hai người, một nam một nữ.
Lúc này không thấy bóng dáng người đàn ông đâu, chỉ còn lại một cô gái ngồi bên ngoài, đúng là cơ hội trời cho.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro