Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Từ Cục Bột Thàn...
2024-11-22 21:20:19
"Vừa rồi, cảm ơn anh nhé."
Thu dọn xong đồ đạc, Tiết Linh bước tới trước mặt Văn Cửu Tắc.
Cô chỉ muốn chào xã giao một tiếng theo phép lịch sự, chuẩn bị tinh thần rằng anh sẽ nói "Không có gì" hoặc chẳng buồn để ý đến cô, rồi sau đó cô sẽ về ký túc xá ăn khuya để xoa dịu nỗi đau tinh thần vừa qua.
Nhưng Văn Cửu Tắc lại hỏi cô: "Tại sao không từ chối anh ta ngay từ đầu?"
Tiết Linh ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ của anh, cô ngẩn người ra rồi cười bất lực: "Tôi không giỏi từ chối người khác."
Không biết từ chối người khác là một thói quen mà Tiết Linh đã hình thành từ nhỏ.
Khi cô còn rất nhỏ, ba mẹ cô ly hôn. Để có thể ly hôn thành công và giành được quyền nuôi cô, họ đã phải trải qua một quá trình tranh chấp dài. Cuối cùng, mẹ cô đồng ý từ bỏ tiền tiết kiệm và nhà cửa, dẫn cô ra đi với hai bàn tay trắng.
Việc nuôi dưỡng một đứa trẻ nhỏ cần chăm sóc trong khi phải đi làm xa khiến người mẹ đơn thân của cô càng thêm áp lực.
Mẹ thường hay nổi giận vô cớ, rồi lại ngồi khóc trong phòng khách. Cô bé Tiết Linh rất sợ mẹ giận, càng sợ mẹ khóc.
Vì vậy, từ nhỏ Tiết Linh đã biết rằng cô không thể làm mẹ tức giận hay phiền lòng. Mẹ cô phải sống khổ sở như vậy là vì cô.
Tiết Linh luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Nên khi mẹ cô phải đi làm xa, không thể mang cô theo, đành gửi cô cho gia đình cậu mợ. Khi đó Tiết Linh mới học tiểu học, cũng không khóc lóc gì, ngoan ngoãn đồng ý.
Nhà cậu không lớn, Tiết Linh phải ở cùng với chị họ lớn hơn cô hai tuổi.
Lúc mới tới nhà cậu, chị họ khóc lóc, không cho cô vào phòng, nói đó là nhà của chị ấy, phòng của chị ấy, không cho cô đến cướp, rồi ném túi nhỏ của cô ra ngoài cửa.
Vì chuyện cô ở lại nhà cậu mà chị họ gây ầm ĩ khá lâu. Dù sau đó đã chấp nhận ở chung, nhưng thi thoảng chơi đùa giận dỗi vẫn nói “Đây là nhà của chị, không cần em ở đây.”
Cho đến khi cả hai dần lớn lên, hiểu chuyện hơn, chị họ mới không nói đến chuyện đuổi cô đi nữa.
Những ngày tháng sống nhờ nhà người khác, ngày qua ngày, đã dần hình thành nên một Tiết Linh không có tính khí.
Cô không dám nổi giận như chị họ, muốn khóc thì khóc, muốn làm ầm lên thì làm ầm. Cô cũng rất ít khi đưa ra yêu cầu gì để tránh làm phiền người khác, cho dù là sách vở, bút hay đồ chơi, quần áo hay giầy mới trong học kỳ mới.
Cô luôn chủ động giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, giúp mợ nấu cơm, thậm chí khi giặt giày cho mình, cũng không quên giặt giày cho chị họ.
Mọi người đều khen cô ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng Tiết Linh chỉ sợ họ cảm thấy cô không ngoan, rồi đuổi cô đi.
Mặc dù cô biết rằng mình sẽ không dễ bị đuổi đi như vậy, nhưng nỗi sợ hãi rằng sẽ bị đuổi đi bất cứ lúc nào và không có chỗ để đi vẫn luôn ám ảnh suốt tuổi thơ và thời thanh xuân của cô.
Chỉ khi đến dịp lễ Tết, mẹ cô đi làm về nhà, cô mới có cảm giác an toàn như chạm được vào mặt đất.
Thu dọn xong đồ đạc, Tiết Linh bước tới trước mặt Văn Cửu Tắc.
Cô chỉ muốn chào xã giao một tiếng theo phép lịch sự, chuẩn bị tinh thần rằng anh sẽ nói "Không có gì" hoặc chẳng buồn để ý đến cô, rồi sau đó cô sẽ về ký túc xá ăn khuya để xoa dịu nỗi đau tinh thần vừa qua.
Nhưng Văn Cửu Tắc lại hỏi cô: "Tại sao không từ chối anh ta ngay từ đầu?"
Tiết Linh ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ của anh, cô ngẩn người ra rồi cười bất lực: "Tôi không giỏi từ chối người khác."
Không biết từ chối người khác là một thói quen mà Tiết Linh đã hình thành từ nhỏ.
Khi cô còn rất nhỏ, ba mẹ cô ly hôn. Để có thể ly hôn thành công và giành được quyền nuôi cô, họ đã phải trải qua một quá trình tranh chấp dài. Cuối cùng, mẹ cô đồng ý từ bỏ tiền tiết kiệm và nhà cửa, dẫn cô ra đi với hai bàn tay trắng.
Việc nuôi dưỡng một đứa trẻ nhỏ cần chăm sóc trong khi phải đi làm xa khiến người mẹ đơn thân của cô càng thêm áp lực.
Mẹ thường hay nổi giận vô cớ, rồi lại ngồi khóc trong phòng khách. Cô bé Tiết Linh rất sợ mẹ giận, càng sợ mẹ khóc.
Vì vậy, từ nhỏ Tiết Linh đã biết rằng cô không thể làm mẹ tức giận hay phiền lòng. Mẹ cô phải sống khổ sở như vậy là vì cô.
Tiết Linh luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Nên khi mẹ cô phải đi làm xa, không thể mang cô theo, đành gửi cô cho gia đình cậu mợ. Khi đó Tiết Linh mới học tiểu học, cũng không khóc lóc gì, ngoan ngoãn đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà cậu không lớn, Tiết Linh phải ở cùng với chị họ lớn hơn cô hai tuổi.
Lúc mới tới nhà cậu, chị họ khóc lóc, không cho cô vào phòng, nói đó là nhà của chị ấy, phòng của chị ấy, không cho cô đến cướp, rồi ném túi nhỏ của cô ra ngoài cửa.
Vì chuyện cô ở lại nhà cậu mà chị họ gây ầm ĩ khá lâu. Dù sau đó đã chấp nhận ở chung, nhưng thi thoảng chơi đùa giận dỗi vẫn nói “Đây là nhà của chị, không cần em ở đây.”
Cho đến khi cả hai dần lớn lên, hiểu chuyện hơn, chị họ mới không nói đến chuyện đuổi cô đi nữa.
Những ngày tháng sống nhờ nhà người khác, ngày qua ngày, đã dần hình thành nên một Tiết Linh không có tính khí.
Cô không dám nổi giận như chị họ, muốn khóc thì khóc, muốn làm ầm lên thì làm ầm. Cô cũng rất ít khi đưa ra yêu cầu gì để tránh làm phiền người khác, cho dù là sách vở, bút hay đồ chơi, quần áo hay giầy mới trong học kỳ mới.
Cô luôn chủ động giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, giúp mợ nấu cơm, thậm chí khi giặt giày cho mình, cũng không quên giặt giày cho chị họ.
Mọi người đều khen cô ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng Tiết Linh chỉ sợ họ cảm thấy cô không ngoan, rồi đuổi cô đi.
Mặc dù cô biết rằng mình sẽ không dễ bị đuổi đi như vậy, nhưng nỗi sợ hãi rằng sẽ bị đuổi đi bất cứ lúc nào và không có chỗ để đi vẫn luôn ám ảnh suốt tuổi thơ và thời thanh xuân của cô.
Chỉ khi đến dịp lễ Tết, mẹ cô đi làm về nhà, cô mới có cảm giác an toàn như chạm được vào mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro