Sau Khi Biến Thành Zombie Tôi Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Từ Cục Bột Thàn...
2024-11-23 22:47:45
Trong không gian chật hẹp của xe, tiếng va chạm loảng xoảng. Văn Cửu Tắc dừng xe bên đường, buông cô ra, bế cô xuống xe.
“Được rồi, ra ngoài mà thoải mái vận động tay chân.” Anh ngồi xổm bên lề đường nhìn cô nói: “Sao em giống mèo vậy? Nhốt trong xe là làm loạn.”
Tiết Linh không để ý anh, đi vòng quanh gần đó. Văn Cửu Tắc cứ lững thững đi theo, đợi cô yên lặng lại, anh mới ôm cô một lần nữa nhét vào xe, tiếp tục lái đi.
Anh không biết sẽ đi đâu. Trừ khi Tiết Linh đột nhiên nổi điên gây rối, anh sẽ dừng xe cho cô xuống đi bộ, còn lại hầu như không nghỉ ngơi, ăn uống cũng chỉ ăn qua loa một ít đồ ăn khô tiện lợi và đồ hộp.
Sau khi đi qua một đoạn đường thông thoáng, tiếp theo là một con đường nhỏ lâu rồi không có xe đi qua. Văn Cửu Tắc buộc phải xuống xe, đẩy những chiếc xe chắn ngang dọc trên đường.
Sức lực của anh trước đây đã rất lớn, bây giờ càng đáng kinh ngạc hơn. Anh dùng xà beng cho những chiếc xe nhỏ, chỉ cần siết cơ bắp lại một mình anh có thể đẩy đi.
Những chiếc xe lớn hơn thì dùng xe nối dây kéo đi, cũng có thể dọn sạch.
Khi anh dọn dẹp đường, Tiết Linh đi lang thang xung quanh.
Thế giới hoang vắng đầy bụi bặm, nhìn ra xa toàn là xe ô tô và nhà cửa bị bỏ hoang, còn có những tang thi bị bỏ hoang.
Tiết Linh đi xa hơn một chút, thấy vài đồng loại đang lang thang ở gần đó.
Những tang thi hoang dã như vậy đầy rẫy khắp nơi. Trước đây cô cũng là tang thi hoang dã, bây giờ bị bắt lại rồi. Người bắt cô không nhìn thấy cô, rất nhanh tìm đến.
Những đồng loại hoang dã ngửi thấy mùi thức ăn, hăng hái lao tới, bị anh dùng xà beng đánh chết.
“Chạy xa quá, anh nhìn không thấy em nữa rồi.” Anh xách cây xà beng đầy máu, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô về bên xe.
Nhân lúc anh lại xuống xe đẩy xe, Tiết Linh lại tìm một hướng khác mà đi.
Cô thấy ở ven đường có một cái miệng ống thoát nước mọc đầy cỏ dại, cúi người chầm chậm chui vào.
Miệng ống khô cạn rất sạch sẽ, ngoài chút bụi bặm thì chẳng có gì, Tiết Linh nằm yên trong đó.
Trước đây để trốn tránh con người, cô đã từng ngủ trong những cái ống như vậy, cũng khá ổn, yên tĩnh và sạch sẽ. Chỉ là có một lần nửa đêm mưa to, suýt nữa cô bị dìm chết.
Chẳng bao lâu, cô nghe thấy tiếng gọi của Văn Cửu Tắc.
“Tiết Linh.”
“Tiết Linh.”
“Tiết Linh.”
Anh gọi tên cô, giọng lúc xa lúc gần.
Không có ai đáp lại anh, anh không gọi nữa.
Đúng rồi, tang thi nghe không hiểu, gọi tên có ích gì đâu. Tiết Linh nghĩ, vẫn nằm yên bất động.
Gió thổi cỏ dại ở miệng ống lung lay, lắc lư.
Cỏ dại đung đưa rất lâu, một bàn tay lớn và thô ráp gạt đám cỏ. Văn Cửu Tắc ngồi xổm trước miệng đường ống, cúi người xuống cười hỏi: “Đang chơi trốn tìm với anh à? Trốn kỹ thật đấy.”
Văn Cửu Tắc không ngại phiền phức, lại một lần nữa lôi cô ra đưa về.
Lần thứ bảy thử rời đi, thất bại.
Trên đường bị anh đưa về, Tiết Linh nghĩ, mọi người đều nói cô tính khí tốt. Thực ra Văn Cửu Tắc mới là người có tính khí tốt nhất, cô chưa từng thấy anh tức giận.
Thỉnh thoảng cô cũng khá tò mò không biết Văn Cửu Tắc nổi giận sẽ trông như thế nào.
Nhưng dù là như thế này, cô cố ý trốn để anh đi tìm nửa ngày, anh cũng không giận.
“Được rồi, ra ngoài mà thoải mái vận động tay chân.” Anh ngồi xổm bên lề đường nhìn cô nói: “Sao em giống mèo vậy? Nhốt trong xe là làm loạn.”
Tiết Linh không để ý anh, đi vòng quanh gần đó. Văn Cửu Tắc cứ lững thững đi theo, đợi cô yên lặng lại, anh mới ôm cô một lần nữa nhét vào xe, tiếp tục lái đi.
Anh không biết sẽ đi đâu. Trừ khi Tiết Linh đột nhiên nổi điên gây rối, anh sẽ dừng xe cho cô xuống đi bộ, còn lại hầu như không nghỉ ngơi, ăn uống cũng chỉ ăn qua loa một ít đồ ăn khô tiện lợi và đồ hộp.
Sau khi đi qua một đoạn đường thông thoáng, tiếp theo là một con đường nhỏ lâu rồi không có xe đi qua. Văn Cửu Tắc buộc phải xuống xe, đẩy những chiếc xe chắn ngang dọc trên đường.
Sức lực của anh trước đây đã rất lớn, bây giờ càng đáng kinh ngạc hơn. Anh dùng xà beng cho những chiếc xe nhỏ, chỉ cần siết cơ bắp lại một mình anh có thể đẩy đi.
Những chiếc xe lớn hơn thì dùng xe nối dây kéo đi, cũng có thể dọn sạch.
Khi anh dọn dẹp đường, Tiết Linh đi lang thang xung quanh.
Thế giới hoang vắng đầy bụi bặm, nhìn ra xa toàn là xe ô tô và nhà cửa bị bỏ hoang, còn có những tang thi bị bỏ hoang.
Tiết Linh đi xa hơn một chút, thấy vài đồng loại đang lang thang ở gần đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những tang thi hoang dã như vậy đầy rẫy khắp nơi. Trước đây cô cũng là tang thi hoang dã, bây giờ bị bắt lại rồi. Người bắt cô không nhìn thấy cô, rất nhanh tìm đến.
Những đồng loại hoang dã ngửi thấy mùi thức ăn, hăng hái lao tới, bị anh dùng xà beng đánh chết.
“Chạy xa quá, anh nhìn không thấy em nữa rồi.” Anh xách cây xà beng đầy máu, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô về bên xe.
Nhân lúc anh lại xuống xe đẩy xe, Tiết Linh lại tìm một hướng khác mà đi.
Cô thấy ở ven đường có một cái miệng ống thoát nước mọc đầy cỏ dại, cúi người chầm chậm chui vào.
Miệng ống khô cạn rất sạch sẽ, ngoài chút bụi bặm thì chẳng có gì, Tiết Linh nằm yên trong đó.
Trước đây để trốn tránh con người, cô đã từng ngủ trong những cái ống như vậy, cũng khá ổn, yên tĩnh và sạch sẽ. Chỉ là có một lần nửa đêm mưa to, suýt nữa cô bị dìm chết.
Chẳng bao lâu, cô nghe thấy tiếng gọi của Văn Cửu Tắc.
“Tiết Linh.”
“Tiết Linh.”
“Tiết Linh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh gọi tên cô, giọng lúc xa lúc gần.
Không có ai đáp lại anh, anh không gọi nữa.
Đúng rồi, tang thi nghe không hiểu, gọi tên có ích gì đâu. Tiết Linh nghĩ, vẫn nằm yên bất động.
Gió thổi cỏ dại ở miệng ống lung lay, lắc lư.
Cỏ dại đung đưa rất lâu, một bàn tay lớn và thô ráp gạt đám cỏ. Văn Cửu Tắc ngồi xổm trước miệng đường ống, cúi người xuống cười hỏi: “Đang chơi trốn tìm với anh à? Trốn kỹ thật đấy.”
Văn Cửu Tắc không ngại phiền phức, lại một lần nữa lôi cô ra đưa về.
Lần thứ bảy thử rời đi, thất bại.
Trên đường bị anh đưa về, Tiết Linh nghĩ, mọi người đều nói cô tính khí tốt. Thực ra Văn Cửu Tắc mới là người có tính khí tốt nhất, cô chưa từng thấy anh tức giận.
Thỉnh thoảng cô cũng khá tò mò không biết Văn Cửu Tắc nổi giận sẽ trông như thế nào.
Nhưng dù là như thế này, cô cố ý trốn để anh đi tìm nửa ngày, anh cũng không giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro