Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng
Chương 18
Tinh Đàm
2024-07-14 09:10:33
Đêm càng về khuya, bọn trẻ đã buồn ngủ từ lâu, mọi người đều trở về phòng của mình.
Phòng khách tầng một tối om, rèm cửa kéo hờ, ánh đèn đường yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, để lại một vệt sáng trên không trung, chiếu sáng một mảng sàn nhỏ.
Mặc dù có thể nhìn thấy đồ vật, nhưng không rõ ràng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dạng.
Tô Hoài Minh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Cậu đứng ở cửa nghe ngóng động tĩnh, thấy Phó Tiêu Tiêu không bị đánh thức, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, quay người đi xuống cầu thang.
Cậu vừa đứng ở bậc thang cuối cùng, thì nghe thấy có người bất thình lình nói: “Cậu đến muộn quá!"
Tô Hoài Minh giật mình, cơ thể không tự chủ được mà run lên, tay vô thức nắm lấy lan can.
Tôn Tư Nguyên còn căng thẳng hơn cậu, nhanh chóng lao lên, đưa tay đỡ lấy cánh tay Tô Hoài Minh, sợ cậu ngất trên cầu thang.
Tô Hoài Minh đứng vững vàng, vỗ ngực sợ hãi, cau mày trừng mắt nhìn Tôn Tư Nguyên: "Anh đột nhiên lên tiếng, là muốn hù chết tôi sao!"
Tôn Tư Nguyên nhìn cậu kinh hãi: "Cậu không bị bệnh tim chứ?"
Tô Hoài Minh bị anh ta hỏi đến ngơ ngác: "Không có."
Tôn Tư Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hình ảnh Tô Hoài Minh trong lòng anh ta đã xa hơn một chút so với Lâm Đại Ngọc yếu đuối.
"Tôi..." Tôn Tư Nguyên vừa định nói, bụng lại kêu ầm ầm.
m thanh đặc biệt lớn, vang vọng trong căn phòng trống trải, âm vang không dứt.
Tôn Tư Nguyên: "..."
Tô Hoài Minh: "...”
Tô Hoài Minh nhìn Tôn Tư Nguyên xấu hổ muốn chết, cảm thấy giây sau cậu sẽ giết người diệt khẩu, vội ho một tiếng, chuyển chủ đề: "Tôi đã đặt đồ ăn ngoài rồi, mười phút nữa là đến."
Tôn Tư Nguyên đói đến mức bụng áp lưng, nhìn đồng đội cách mạng đến trễ của mình, không nhịn được phàn nàn: "Sao cậu xuống muộn thế?"
"Tôi phải đợi Tiêu Tiêu ngủ rồi mới có thể ra ngoài." Tô Hoài Minh hạ giọng nói: "Nếu để ba đứa trẻ phát hiện ra chúng ta ăn vụng gà rán, thì ai cũng đừng hòng ăn!"
Tôn Tư Nguyên sợ hãi gật đầu, dặn dò: "Vậy chúng ta hành động cẩn thận một chút, nhất định không được để chúng phát hiện ra."
Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên đều rất đói, không còn sức nói chuyện, ngồi im lặng trên ghế sofa, lo lắng chờ gà rán giao đến.
Có thể dùng thành ngữ "độ giây như năm" để hình dung.
Sau khi Tôn Tư Nguyên xem điện thoại 108 lần, bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
Tôn Tư Nguyên nhíu mày, không chút nể nang chê bai: "Mèo hoang động dục à, sao lại kêu khó nghe thế?"
Nhân viên giao hàng bên ngoài: "..."
Anh nhìn vào ghi chú trên đơn hàng là "đừng gõ cửa, đứng ngoài kêu meo ba tiếng, tôi sẽ ra mở cửa, làm ơn", tức đến nổi gân xanh trên trán giật giật, nếu không phải đạo đức nghề nghiệp ngăn anh lại, có lẽ anh đã trực tiếp ném đồ đi rồi bỏ đi.
Tô Hoài Minh lập tức phản ứng lại, trừng mắt nhìn Tôn Tư Nguyên, ra hiệu cho anh ta biết con mèo động dục kia chính là nhân viên giao hàng.
Tôn Tư Nguyên đói đến mức muốn lao ra cửa ngay lập tức, nhưng vì sĩ diện nên đành phải chắp tay vào túi quần, chậm rãi đi theo sau Tô Hoài Minh.
Cửa mở hé ra.
Nhân viên giao hàng nhìn thấy một cái đầu lông xù thò ra khỏi khe cửa, ngẩn ra vài giây, vừa định mở miệng nói, thì đã bị Tô Hoài Minh cắt ngang.
Tô Hoài Minh làm động tác ra hiệu im lặng, hạ giọng nói: "Cảm ơn anh, đã đến giao đồ ăn vào giờ muộn như vậy."
Nhân viên giao hàng bị vẻ bí ẩn của Tô Hoài Minh làm cho bối rối, vô thức hạ giọng nói: "Không sao, đây là việc tôi nên làm."
Nói xong, anh đưa gà rán cho Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh nhận lấy, nhớ đến lời Tôn Tư Nguyên vừa nói, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, bạn tôi không biết tôi viết ghi chú, anh ấy không cố ý nói vậy đâu."
Nhân viên giao hàng không để bụng chuyện nhỏ này, vừa định nói không sao, thì lại nghe Tô Hoài Minh xuỵt một tiếng, vẻ mặt kinh hãi nhìn anh, nhắc nhở anh vừa rồi nói quá to.
Nhân viên giao hàng đành phải hạ giọng lần nữa, dùng giọng thì thầm nói: "Không sao, tôi không để ý!"
Anh vô thức kéo dài giọng, để nói được câu này, suýt chút nữa thì nghẹt thở.
Tôn Tư Nguyên ngửi thấy mùi gà rán, nước miếng chảy thành sông, không nhịn được giục: "Các cậu nói nhiều thế làm gì."
Nhân viên giao hàng nghe thấy tiếng động giật mình, lúc này mới nhận ra trong phòng còn có một người khác.
Anh ngước mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Tôn Tư Nguyên, là một người đàn ông cao lớn, đang nhìn anh chằm chằm.
Trong lòng nhân viên giao hàng khẽ chùng xuống, đột nhiên có chút sợ hãi.
Tô Hoài Minh bị Tôn Tư Nguyên thúc giục, đưa gà rán cho anh ta, lúc này mới đóng cửa lại.
Nhân viên giao hàng nhìn cánh cửa đóng chặt, đứng ngoài cửa nửa phút, thở hổn hển sợ hãi, tâm trạng vô cùng kinh hoàng.
Trong phòng tối om, bí ẩn, không được nói to, còn có một người đàn ông khỏe mạnh đứng sau lưng...
Đây không phải là ổ □□ chứ!! (*)
(*) Raw là □□ luôn á, mọi người nghĩ thế nào thì nghĩ.
Nhân viên giao hàng càng nghĩ càng thấy đúng, sợ mình bị nhắm vào, vội vàng bước nhanh rời đi, bóng lưng vội vã như thể có quái vật đuổi theo anh ta vậy.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này, cười đến nỗi không thở nổi.
【Ha ha ha ha ha Tô Hoài Minh các người đã làm gì, dọa cả nhân viên giao hàng sợ hãi rồi kìa!】
【Thật không trách nhân viên giao hàng nghĩ nhiều, hành động của hai người này quá đáng ngờ, chỉ trỏ vào nhau】
【Làm ra trận thế lớn như vậy, chỉ để ăn gà rán, đột nhiên thấy hơi thương họ】
【Muốn thương thì thương ba đứa nhóc, người lớn quỷ kế đa đoan, thế mà lại ăn vụng gà rán sau lưng bọn chúng, không chừa cho chúng một miếng nào! Nhìn mà muốn khóc】
Tô Hoài Minh đã xem xét rất lâu trên nền tảng giao đồ ăn mới chọn gà rán của cửa hàng này, đánh giá rất tốt, lượng cũng đủ nhiều.
Cậu cố ý chọn phần siêu lớn, còn gọi thêm nhiều loại nước sốt, chỉ để có thể ăn thỏa thích.
Vừa mở hộp, Tôn Tư Nguyên ngửi thấy mùi thơm của dầu trong không khí, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều run lên vì phấn khích.
Cả một tuần rồi, anh ta đã không ăn đồ chiên rán cả tuần rồi!
Thật là tủi thân mà!!
Tôn Tư Nguyên không kịp đeo găng tay, trực tiếp cầm một miếng gà rán, há to miệng nhét vào.
Lớp vỏ ngoài của gà rán không dày không mỏng, vô cùng giòn, ngay cả bên trong cũng được chiên chín vàng, cắn vào phát ra tiếng rôm rốp khiến người ta thèm thuồng.
Nhưng thịt gà lại rất mềm, nước thịt đầy đặn, nhưng vẫn giữ được vân thịt và hương thơm đặc biệt của thịt.
Cửa hàng này không trộn gà rán với nước sốt, nên lớp vỏ ngoài vẫn giòn tan, hòa quyện với nước sốt chua ngọt, vừa có thể kích thích vị giác, nước sốt lại không hoàn toàn át mất hương vị vốn có của gà rán.
Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên rất có ăn ý, mỗi người ngồi một bên bàn, không nói một câu nào, cầm gà rán ăn rất ngon.
Không biết chủ quán đã dùng phương pháp đặc biệt gì, chiên rất giòn, nhưng ăn lại không hề ngấy, căn bản là không dừng lại được.
Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên ăn quá ngon, khiến cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp phải nuốt nước miếng liên tục.
【Á á á quá đáng quá, sao có thể thả độc giữa đêm thế này!】
【Tôi vừa đấu tranh vài giây, đã đặt hàng gà rán rồi】
【Cứu mạng, tầng trên tầng dưới đều có thể nghe thấy tiếng tôi nuốt nước miếng!】
【Đại nghiệp giảm cân của tôi đã kiên trì được ba ngày, cứ như vậy bị hai người này phá hủy mất rồi hu hu hu】
【Chị em ơi, giảm cân phải vừa phải, quan trọng nhất là sức khỏe!】
Tô Hoài Minh ăn liền ba miếng, lúc này mới cảm thấy cơn đói được xoa dịu, đứng dậy đi về phía tủ lạnh.
Khi cậu quay lại, trên tay cầm hai lon coca cola ướp lạnh.
Mắt Tôn Tư Nguyên sáng lên, lập tức đưa tay đầy dầu mỡ ra, muốn lấy coca cola.
Tô Hoài Minh khựng lại, không nhịn được chê bai: "Anh đói đến mức ba ngày không ăn cơm à?"
Tôn Tư Nguyên xua tay, "Nói chính xác là bảy ngày."
Tô Hoài Minh không chút nể nang vạch trần anh ta, "Nhưng ngày nào anh cũng ăn không ít."
"Ăn chay sao gọi là ăn cơm được?" Tôn Tư Nguyên lý lẽ hùng hồn: "Chỉ có thịt và đồ chiên rán mới được coi là thức ăn chính thống!"
Tô Hoài Minh cười một tiếng, "Anh nói vậy, rau sẽ buồn mà khóc đấy."
Tôn Tư Nguyên nhún vai, "Không còn cách nào khác, tôi là động vật ăn thịt điển hình."
Nói xong, anh ta uống một ngụm coca cola, sảng khoái như thể tìm lại được linh hồn vốn có của mình.
Tôn Tư Nguyên uống liền ba ngụm, nhưng lại thở dài não nề: "Ăn gà rán, lại không có bia."
Tô Hoài Minh đang từ từ rót coca cola vào ly pha lê, đầy đủ nghi thức: "Được rồi, trẻ con còn ở đây, sao tủ lạnh lại có bia được."
"Nhưng tôi không phải trẻ con." Tôn Tư Nguyên không nhịn được phàn nàn: "Người lớn cũng không được uống bia à?"
Tô Hoài Minh sâu sắc nhìn Tôn Tư Nguyên, không nỡ nói thật.
Vị trí của Tôn Tư Nguyên trong chương trình tạp kỹ về trẻ em này là một đứa trẻ to xác, không khác gì Phó Tiêu Tiêu.
Tô Hoài Minh cầm ly pha lê uống coca cola, lúc này mới tiếp tục ăn gà rán.
Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp rất tốt, nhưng anti-fan của Tô Hoài Minh sau khi bị vả mặt liên tục, trong lòng ấm ức, có cơ hội là cố tình gây sự.
【Tô Hoài Minh ngâm chân hàng ngày, muốn tạo dựng hình tượng người dưỡng sinh, nhưng lại ăn gà rán và coca cola vào đêm muộn, không phải là trước sau bất nhất sao!】
【Cười chết, hình tượng này sụp đổ nhanh quá rồi】
【Tô Hoài Minh sẽ không nghĩ là buổi tối không có khán giả chứ, thế là bắt đầu thả phanh bản thân rồi à?】
Tô Hoài Minh không biết anti-fan vẫn đang nhảy nhót, ăn một miếng gà rán, giả vờ nâng ly pha lê lên, làm động tác nếm rượu vang, uống một ngụm coca cola thật mạnh.
Hai người họ đều đang ăn trong bóng tối, hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp khá mờ, nhưng vẫn có người phát hiện ra vật thể lạ trong ly pha lê.
【Thứ nổi trên coca cola là gì vậy?】
【Tôi cũng chú ý đến rồi, hình như là thứ hình bầu dục màu nâu】
【... Là kỷ tử】
【??? Ngâm kỷ tử trong ly coca cola á?!】
Phát hiện này đã khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vui mừng.
【Ha ha ha ha ha Tô Hoài Minh là nghiêm túc dưỡng sinh】
【Tô Hoài Minh không hề sụp đổ hình tượng, anh ta thậm chí còn cho kỷ tử vào coca cola để uống!】
【Thật sự, tôi chưa từng thấy ai cố gắng tạo dựng hình tượng dưỡng sinh như Tô Hoài Minh, cảm động】
【Ha ha ha ha ha đây chính là thực trạng dưỡng sinh của giới trẻ ngày nay】
【Đúng vậy, vừa rồi tôi ăn một miếng bánh sô cô la, để giảm bớt lượng calo, tôi còn cố tình uống một cốc trà sữa đá nữa, tôi thật sự rất cố gắng để giảm cân và dưỡng sinh!】
【Nhớ lại lần mùa đông trước tôi ăn kem, sợ đau bụng, tôi đã dán hai miếng dán giữ nhiệt lên bụng, như vậy là có thể bù trừ lạnh và nóng rồi!】
……
Tô Hoài Minh không muốn tạo dựng hình tượng dưỡng sinh, chỉ là kiếp trước cơ thể quá yếu, khiến cậu sợ hãi, nên sẽ chú ý hơn người bình thường một chút.
Hai người ăn rất vui vẻ, cả một hộp gà rán to dần vơi đi, đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh mở ra.
Vu Duệ Thành đầu tóc bù xù, mắt nhắm mắt mở đi ra.
【Á á á á chồng tôi đáng yêu quá!】
【Thật không ngờ lại nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của Vu Duệ Thành, lời quá rồi】
【Ha ha ha ha ha Vu Duệ Thành ngửi thấy mùi chạy ra à?】
Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên cứng đờ, chột dạ nhìn Vu Duệ Thành, Vu Duệ Thành cũng quay đầu lại, đôi mắt vốn đang nhắm hờ dần mở to.
Sáu mắt nhìn nhau, nhất thời rất xấu hổ.
Bế tắc trong mười mấy giây, khóe miệng Vu Duệ Thành giật giật, quay đầu đi về phía nhà vệ sinh, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Tô Hoài Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại cầm một miếng gà rán.
Cậu không để ý thấy cửa phòng Vu Duệ Thành đang dần mở ra, Vu Hiên Hiên mặc bộ đồ ngủ vịt con màu vàng tươi đáng yêu, dụi mắt, mơ màng đi ra.
Tô Hoài Minh:!!!
Miếng gà rán mắc ở cổ họng, nuốt không trôi, nhả không ra, sắp bị nghẹn chết rồi.
Vu Duệ Thành nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra, ba người lớn luống cuống tay chân nhìn Vu Hiên Hiên.
Vu Hiên Hiên ngửi thấy mùi gà rán, mũi nhỏ động đậy, mắt dần sáng lên, lập tức chạy tới, kiễng chân, tì cằm lên bàn, nhìn chằm chằm vào gà rán, nuốt nước miếng liên tục.
"Thơm quá."
Vu Hiên Hiên vừa nói vừa quay đầu nhìn Tô Hoài Minh bên cạnh, ánh mắt có chút tủi thân, “Bọn anh ăn gà rán sao không gọi em?"
Tô Hoài Minh: ∑(っ°Д°)っ Nghe, nghe anh giải thích...
Cậu còn chưa nghĩ ra cách đối phó với Vu Hiên Hiên thì thấy Vu Hiên Hiên thở dài thườn thượt, dùng tay xoa xoa cái bụng nhỏ, tự lẩm bẩm cảm thán: "Hóa ra em thèm ăn gà rán đến thế, nằm mơ cũng mơ thấy."
Tô Hoài Minh:???
Thấy Vu Hiên Hiên lại tự tìm cho mình một lý do, tự thuyết phục mình, Tô Hoài Minh mừng rỡ, vô cùng may mắn vì không bị lộ tẩy.
Để Vu Hiên Hiên tin tưởng hơn, Tô Hoài Minh giả vờ rất ngạc nhiên, "Hiên Hiên, sao em lại vào giấc mơ của anh?"
Vu Hiên Hiên ngạc nhiên mở to mắt, "Anh Tô cũng đang nằm mơ à?"
"Đúng vậy." Tô Hoài Minh giả vờ buồn rầu, thở dài, "Anh thèm gà rán quá, nhưng đau răng không ăn được, chỉ có thể ăn trong mơ."
Vu Hiên Hiên đau lòng nhìn cậu, an ủi: "Đừng buồn nữa, đợi anh hết đau răng, em sẽ mời anh ăn gà rán!"
"Được chứ..." Tô Hoài Minh nói được một nửa, cơ thể và biểu cảm đều cứng đờ không nhúc nhích.
Vu Hiên Hiên nhìn biểu hiện kỳ lạ của Tô Hoài Minh, nghi hoặc nghiêng đầu, "Sao vậy?"
Tô Hoài Minh lúc này mới trở lại bình thường, thở dài: "Hình như anh sắp tỉnh, giấc mơ cũng sắp biến mất."
Vu Hiên Hiên nghe thấy hai chữ biến mất, vô cùng hoảng hốt hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tô Hoài Minh nghĩ ngợi một chút, nói: "Chúng ta về ngủ, giấc mơ này biến mất, biết đâu lại có một giấc mơ đẹp khác."
Vu Hiên Hiên cảm thấy Tô Hoài Minh nói rất có lý, gật đầu như gà con mổ thóc, không cần Tô Hoài Minh dỗ dành, tự động đi về phía cửa.
Đi được nửa đường, cậu bé nhìn thấy anh trai đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, chủ động đưa tay ra, "Anh trong mơ cũng đi lung tung thế này à, đừng đi lạc đấy, em đưa anh về ngủ cùng nhé!"
Vu Duệ Thành nhìn em trai bị lừa gạt, bất lực thở dài, nắm lấy tay em trai, trở về phòng.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tôn Tư Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực đầy sợ hãi.
"Cậu lợi hại thật!" Tôn Tư Nguyên giơ ngón tay cái với Tô Hoài Minh, chân thành khen ngợi.
Tô Hoài Minh cũng không bởi vậy mà vui vẻ, vội vàng nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong thì chúng ta dọn dẹp sạch sẽ, tuyệt đối không được để người khác phát hiện ra."
Tôn Tư Nguyên rất đồng tình với điều này, hai người lại cúi đầu, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
【Trời ơi! Đầu óc Tô Hoài Minh cấu tạo thế nào vậy, nghĩ ra được nhiều ý tưởng kỳ quái thế không biết!】
【Ha ha ha ha ha Tô Hoài Minh vẫn đỉnh】
【Sao có thể bắt nạt trẻ con như vậy, quá đáng quá!】
【Tôi phải tố cáo, Tô Hoài Minh đang ngược đãi trẻ em!】
Sau khi Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên dọn dẹp hiện trường xong mới trở về phòng ngủ.
Tô Hoài Minh vốn thích đi ngủ sớm và dậy sớm, nhưng vì ăn khuya nên cậu cố tình ngủ muộn, sợ khó tiêu.
Ngày hôm sau, cậu dậy khá muộn.
Tô Hoài Minh vừa đi đến phòng khách thì nghe thấy Vu Hiên Hiên líu lo nói: "Tối hôm qua, anh mơ thấy anh Tô!"
"Không đúng không đúng, là anh Tô mơ thấy anh."
Quý Du Du nghi hoặc nghiêng đầu.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của em gái, Vu Hiên Hiên dùng tay gãi đầu, cố gắng giải thích cho rõ, "Tức là giấc mơ của hai bọn anh liên kết với nhau."
"Liên kết với nhau á?" Giọng Quý Du Du kinh ngạc lớn hơn nhiều, mắt mở to tròn, hỏi van vỉ: "Có phải giống như trong phim hoạt hình không, hai người gặp nhau trong mơ?"
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy." Vu Hiên Hiên không tiếc lời khen ngợi: "Em gái Du Du thông minh quá."
Quý Du Du vô cùng hâm mộ: "Em cũng muốn gặp anh Tô trong mơ quá."
Vu Hiên Hiên cười khúc khích, cảm thấy rất thích thú, sau đó nói tiếp: “Anh và anh Tô đều mơ thấy gà rán, anh ấy thật đáng thương, đau răng không ăn được gà rán, chỉ có thể ăn trong mơ."
Tô Hoài Minh nghe thấy hai chữ đáng thương, đột nhiên cảm thấy rất tội lỗi.
Cậu ho một tiếng, không tiện để Vu Hiên Hiên nói tiếp: "Không sao, đợi anh hết đau răng là có thể ăn gà rán, không phải vấn đề gì lớn."
Quý Du Du là một thiên thần nhỏ ấm áp, chạy tới, kiễng chân, cố gắng đến gần Tô Hoài Minh, quan tâm hỏi: "Anh ơi, răng còn đau không?"
Tô Hoài Minh cố nén cảm giác tội lỗi, nói úp mở: "Không đau nữa rồi."
Quý Du Du vẫy tay với cậu, giọng nói trong trẻo: "Du Du thổi cho anh thêm một lần nữa."
Tô Hoài Minh bị đáng yêu đến mức tan chảy, lập tức ngồi xổm xuống, Quý Du Du chu môi, thổi vào mặt Tô Hoài Minh, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, mãi đến khi mặt ê ẩm mới dừng lại.
"Anh còn đau không?" Quý Du Du tiếp tục nói: "Du Du còn có thể thổi cho anh nữa."
Tô Hoài Minh nào nỡ để cô bé tiếp tục vất vả, nói: "Không sao, không đau nữa rồi."
Quý Du Du thấy Tô Hoài Minh kiên cường như vậy, cảm thấy nhất định phải thưởng cho cậu, sau đó nói tiếp: "Đợi anh hết đau răng, Du Du sẽ mời anh ăn gà rán."
Quý Du Du cũng chạy tới, an ủi: "Hiên Hiên cũng có thể mời anh ăn, như vậy anh có thể ăn hai bữa rồi!"
Tô Hoài Minh còn chưa nghĩ ra cách mở lời thì đã bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Vu Duệ Thành và Tôn Tư Nguyên, như đang mắng cậu là đồ không biết xấu hổ.
Tô Hoài Minh: "..."
Ôi, cậu ăn vụng gà rán sau lưng trẻ con, cuối cùng cũng phải nhận hình phạt nghiêm khắc nhất.
Cậu xoa đầu Quý Du Du và Vu Hiên Hiên, nghĩ rằng lần sau đến ghi hình chương trình, nhất định phải mang đồ ăn ngon cho hai cục cưng này!
Quan tâm đến răng của Tô Hoài Minh xong, hai đứa trẻ lại kéo Tô Hoài Minh đi ăn, còn dặn cậu ăn nhiều đồ mềm, nếu không răng sẽ còn đau.
Tôn Tư Nguyên tình cờ ngồi bên cạnh, thấy Tô Hoài Minh tới, thuận tay rót cho cậu một cốc nước nóng.
Tô Hoài Minh được chăm sóc rất chu đáo, không biết còn tưởng cậu là người nhỏ tuổi nhất ở đây.
【Thật ngưỡng mộ Tô Hoài Minh, tôi cũng muốn được con nít chăm sóc orz】
【Tô Hoài Minh trông rất được trẻ con yêu thích, con trai tôi xem livestream cũng nói muốn gặp người anh lớn này】
【Thật ra, Tô Hoài Minh cũng rất được người lớn yêu thích】
【Tôi không biết anh ấy được mọi người yêu thích hay không, nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy trông giống vợ tôi, ha ha】
【Cảnh cáo Vương Phá Thiên Lương!】
【Vị cư dân mạng này, anh không sợ chồng của Tô Hoài Minh nhìn thấy sao】
Vị cư dân mạng đó quỳ lạy rất nhanh, lập tức phát biểu.
【Tôi sai rồi, tôi chỉ nói đùa thôi, không có ý đồ gì khác, lão đại tha mạng!】
Những cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp vui vẻ trêu chọc, tự mình giải trí, bầu không khí rất tốt.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ đầu tiên, đoàn làm phim không sắp xếp nhiệm vụ nào khác, để mọi người tự do hoạt động, chiều có thể lên máy bay trở về thành phố của mình.
Phó Tiêu Tiêu nhận tiền lương từ đạo diễn, như thể bị ngốc, nhìn chằm chằm vào số tiền trên tay trong nửa phút.
Tô Hoài Minh đi tới, cúi xuống nhìn biểu cảm của Phó Tiêu Tiêu, "Không phải em khóc đấy chứ?"
Phó Tiêu Tiêu: "..."
Đây là lần đầu tiên cậu bé tự mình nỗ lực đạt được phần thưởng, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, ngay cả người bố dượng Tô Hoài Minh này cũng trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều.
Phó Tiêu Tiêu cười đến nheo cả mắt, phấn khởi cầu khen: “Tôi có lợi hại không?"
Tô Hoài Minh cười xoa mái tóc mềm mại của Phó Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng nói: "Siêu lợi hại!"
Phó Tiêu Tiêu không nhịn được cong khóe miệng, nụ cười ngốc nghếch, đắm chìm trong biển vui sướng.
Có tiền rồi, những nguyện vọng trước đây đều có thể thực hiện được, Phó Tiêu Tiêu lập tức chạy đi tìm Quý Du Du và Vu Hiên Hiên, định mua kem cho hai người.
Tô Hoài Minh giữ lời hứa, cũng thấy mấy ngày nay Phó Tiêu Tiêu khá ngoan, nhất định phải thưởng cho một chút, nên chủ động dẫn bọn trẻ đi mua kem.
Có lẽ là gen di truyền của Phó Cảnh Phạn quá mạnh mẽ, dù Phó Tiêu Tiêu còn nhỏ nhưng đã có dáng vẻ của một tổng tài, cậu bé đứng trước quầy kem, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cánh tay mũm mĩm giơ lên, giọng nói trong trẻo: "Các cậu muốn ăn gì, tôi mua cho!"
Như thể quầy kem là giang sơn mà cậu bé đánh hạ được.
Quý Du Du và Vu Hiên Hiên rất nể phục, ánh mắt sáng lấp lánh khen ngợi Phó Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu, tôi thích cậu quá!"
"Anh trai thật tuyệt, Du Du thích anh lắm!"
Phó Tiêu Tiêu chống nạnh, đứng thẳng giữa hai người, thích thú tận hưởng lời khen của Quý Du Du và Vu Hiên Hiên, cái đuôi phía sau sắp vểnh lên trời.
Quý Du Du và Vu Hiên Hiên chọn xong kem, Phó Tiêu Tiêu vẫn còn một xấp tiền dày trong tay, cậu bé cau mày nhìn quầy kem, suy nghĩ xem sẽ mua vị gì.
Tô Hoài Minh sợ Phó Tiêu Tiêu dùng hết tiền để mua kem, vừa định ngăn cản thì thấy Phó Tiêu Tiêu đã bỏ tiền vào túi, không nói gì nữa.
Lúc này Tô Hoài Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Phó Tiêu Tiêu nghe thấy giọng Tô Hoài Minh, ngẩng đầu nhìn cậu một lúc, khiến Tô Hoài Minh không hiểu ra sao.
Vài giây sau, Phó Tiêu Tiêu nói với người bán kem: "Cho cháu thêm một que sô cô la nữa."
Người bán kem cười gật đầu.
Ông rất thích ba đứa trẻ này, cố ý cho thêm một ít, xếp đầy que kem rồi mới đưa cho Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu đang thích thú ăn kem, suýt nữa thì vùi cả mặt vào, khóe miệng toàn là kem tan chảy, trông như sắp biến thành chú mèo nhỏ.
Phó Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Minh, nói: "Sao anh không cầm?"
Tô Hoài Minh ngẩn ra, theo phản xạ cầm lấy que kem, mới hỏi: "Đây... là mua cho anh sao?"
Phó Tiêu Tiêu hừ hừ kiêu ngạo: "Trước đây anh mời tôi ăn nửa que, bây giờ tôi mời anh ăn một que, tôi không nợ anh nữa rồi!"
Phó Tiêu Tiêu tuy nói vậy, nhưng biểu cảm lại như đang nói "Nhanh khen tôi đi", khá là khó tính.
Tô Hoài Minh rất vui mừng, không tiếc lời khen ngợi: "Tiêu Tiêu thật lợi hại, nhỏ như vậy đã có thể kiếm tiền, mời anh ăn kem rồi, hồi nhỏ anh không làm được đâu, anh rất ngưỡng mộ em!"
Phó Tiêu Tiêu tỏ vẻ kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi, tôi lợi hại hơn anh nhiều!"
Tô Hoài Minh yên tâm thoải mái ăn que kem mà Phó Tiêu Tiêu mua cho, cảm thấy nuôi một đứa con cũng có ích.
Một lớn ba nhỏ đứng bên đường, vui vẻ ăn hết kem, mới nắm tay nhau đi về.
Đi đến cửa, Phó Tiêu Tiêu đột nhiên dừng lại.
Tô Hoài Minh đưa hai đứa trẻ vào, không hiểu nhìn cậu bé: "Sao vậy?"
“Tôi muốn đến cửa hàng." Phó Tiêu Tiêu nói xong, quay người đi về phía sau.
Tô Hoài Minh sợ cậu bé đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, nên cũng đi theo.
"Em đến cửa hàng làm gì?"
Phó Tiêu Tiêu liếc cậu, chu môi, không nói gì.
Tô Hoài Minh thấy Phó Tiêu Tiêu không muốn trả lời, nên không hỏi thêm nữa, dù sao đến cửa hàng là biết.
Phó Tiêu Tiêu đến cửa hàng mới phát hiện vị trí quầy thu ngân quá cao, dù cậu bé kiễng chân cũng không nhìn thấy cô thu ngân, chỉ có thể cố gắng vẫy tay với cô.
Thu ngân cười rất dịu dàng: "Cháu bé, cháu cần giúp gì không?"
Phó Tiêu Tiêu kiễng chân, cố gắng đưa số tiền mình kiếm được cho thu ngân: "Cô ơi, hỏi cô một chút, số tiền này có thể mua được bao nhiêu sô cô la?"
Thu ngân đếm xong số tiền, biểu cảm có chút kinh ngạc, vô thức nhìn về phía người giám hộ Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh khẽ gật đầu với cô.
Thu ngân mới cười nói: "Có thể mua rất nhiều sô cô la, cháu bé hỏi cái này để làm gì?"
Phó Tiêu Tiêu không chút do dự, rất hào phóng nói: "Cháu muốn mua sô cô la, tất cả!"
Thấy Tô Hoài Minh vẫn không ngăn cản, thu ngân gật đầu, giúp Phó Tiêu Tiêu đóng gói đầy một túi sô cô la.
Phó Tiêu Tiêu không xách nổi, Tô Hoài Minh giúp cậu bé xách.
“Em mua nhiều sô cô la như vậy, là để tự ăn sao?" Tô Hoài Minh hỏi.
Phó Tiêu Tiêu lắc đầu, biểu cảm mơ màng nhìn xung quanh, không tìm được phương hướng, chỉ có thể cầu cứu Tô Hoài Minh: “Anh có biết ông cụ ngày đó dọn vệ sinh ở đâu không?"
Tô Hoài Minh ngẩn ra, trong lòng hiện lên một ý nghĩ, kinh ngạc hỏi: "Em muốn tặng hết sô cô la này cho ông ấy sao?"
Phó Tiêu Tiêu gật đầu: "Ông ấy mời tôi ăn sô cô la rất ngon! Hơn nữa đó là con trai ông ấy mua cho ông ấy, chắc chắn rất quý, nên tôi cũng muốn mời ông ấy ăn sô cô la!!"
Nghe vậy, trong lòng Tô Hoài Minh dâng lên một dòng nước ấm, mềm mại đến không giống ai.
Phó Tiêu Tiêu vốn đã rất đáng yêu, lúc này lại có buff cộng thêm, quả thực đáng yêu gấp vạn lần!
Tô Hoài Minh không kiềm chế được, khom người ôm Phó Tiêu Tiêu vào lòng, vừa cọ xát vừa dán chặt, còn hôn một cái.
Phó Tiêu Tiêu cau mày, sờ khuôn mặt ướt nhẹp, biểu cảm rất chán ghét.
Hừ, người bố dượng xấu xa lại bắt nạt mình rồi!
Phó Tiêu Tiêu dùng vẻ mặt của một tổng tài nhỏ, lạnh lùng nhìn Tô Hoài Minh: "Anh đừng có động chân động tay nữa, mau đưa tôi đi tìm ông cụ quét rác đi!"
"Được." Tô Hoài Minh có cầu ắt ứng, lập tức liên lạc với tổ chương trình, ngồi xe đến địa điểm ghi hình ngày đầu tiên.
Có lẽ ông trời cũng rất thích Phó Tiêu Tiêu, muốn để đứa trẻ này được toại nguyện, xe vừa dừng lại, họ đã phát hiện ra bóng dáng của ông cụ quét rác.
Không cần Tô Hoài Minh bế, Phó Tiêu Tiêu chủ động chạy xuống xe, như một chú chim non vui vẻ chạy đến, giọng nói ngây thơ nói: "Ông ơi, cháu đến thăm ông nè!"
Ông lão quét rác cúi đầu nhìn thấy Phó Tiêu Tiêu, rất ngạc nhiên: "Cháu bé, sao cháu lại ở đây? Bố cháu đâu?"
Tô Hoài Minh cười đi tới.
Mấy người tụ tập lại nói chuyện một lúc, Phó Tiêu Tiêu mới hừ hừ hai tiếng, vẻ mặt không quan tâm nói: "Hôm đó ông cho cháu ăn sô cô la, cháu trả lại ông."
Phó Tiêu Tiêu rất ngượng ngùng, khi nói những lời này thì giả vờ không quan tâm, nhưng lại nhìn ông lão quét rác với vẻ đầy mong đợi, hy vọng ông sẽ thích.
Ông lão quét rác nhìn thấy một túi sô cô la lớn, những nếp nhăn trên mặt đều ẩn chứa sự cảm động và vui mừng, không biết nói gì, chỉ kích động xoa tay.
"Cháu bé, sao cháu lại tặng ông nhiều sô cô la thế?" Ông lão quét rác cầm chiếc túi nặng trịch, lúng túng nói: "Ông chỉ cho cháu ăn nửa thanh, cháu không cần phải trả lại nhiều thế đâu."
"Không sao." Phó Tiêu Tiêu vỗ ngực, rất hào phóng nói: "Cháu có nhiều tiền lắm, có thể mua rất nhiều sô cô la!"
Ông lão quét rác cảm nhận được tấm lòng của Phó Tiêu Tiêu, không từ chối, mà dùng bàn tay chai sạn vuốt đầu Phó Tiêu Tiêu, nghiêm túc cảm ơn: "Cảm ơn Tiêu Tiêu, đây là món quà mà ông thích nhất từ trước đến nay."
Phó Tiêu Tiêu nghe thấy hai chữ thích nhất, khóe miệng cong lên, hoàn toàn bỏ đi sự ngượng ngùng.
Điều này còn vui hơn cả việc dùng hết tiền để mua kem!
Phó Tiêu Tiêu ríu rít nói rất nhiều với ông lão quét rác, đến khi sắp đến giờ phải đi, mới vẫy tay chào ông lão quét rác.
Trên đường về, Phó Tiêu Tiêu vẫn rất vui vẻ, dùng giọng trẻ con hát hò, cơ thể không ngừng lắc lư, còn chủ động nói chuyện với Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh không hề tỏ ra chút không kiên nhẫn nào, vẫn luôn rất nghiêm túc lắng nghe Phó Tiêu Tiêu nói.
Trở về biệt thự, hai đứa trẻ kia đã thu dọn hành lý xong, thấy Phó Tiêu Tiêu về, lập tức chạy tới.
Những đứa trẻ vẫn chưa quen với việc phải xa nhau, nước mắt lưng tròng, không biết ai bắt đầu, ba đứa trẻ ôm nhau khóc nức nở, cứ như thể sắp phải sinh ly tử biệt vậy.
Ba vị phụ huynh bất lực cười, bế con vào lòng dỗ dành rất lâu, còn hẹn mười ngày sau sẽ gặp lại.
Phó Tiêu Tiêu vẫn còn đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: "Lần sau gặp lại, tôi sẽ lại mời hai cậu ăn kem!"
Quý Du Du không nỡ xa hai anh trai, nhưng vẫn kiên cường nói: "Dạ được, nhất định chúng ta sẽ gặp lại."
Bình thường Vu Hiên Hiên là người lạc quan vui vẻ nhất, nhưng đến lúc này, lại liên tục dùng mu bàn tay lau nước mắt, được Vu Duệ Thành bế trong lòng dỗ dành rất lâu, mới nức nở dừng lại.
Sau khi chia tay, mọi người lên xe riêng đến sân bay.
Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu đi xe xóc nảy sáu tiếng đồng hồ mới trở về thành phố cũ.
Quản gia đã sắp xếp mọi thứ, Tô Hoài Minh vừa ra khỏi sân bay đã lên xe.
Ông ngồi ở ghế phụ và hỏi: “Tiên sinh, cậu muốn về biệt thự hay căn hộ trong thành phố?"
Biệt thự có diện tích lớn, điều kiện tốt nhưng vị trí lại quá xa, quản gia hỏi như vậy là vì nghĩ rằng Tô Hoài Minh có thể còn có lịch trình khác.
Tô Hoài Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Đến căn hộ ở trung tâm thành phố đi."
Quản gia gật đầu, bảo tài xế đổi hướng.
Khu dân cư cao cấp này nằm ở vị trí đắc địa, do Phó thị phát triển, giá nhà cao ngất ngưởng, người ở đây đều là những người giàu có.
Các tiện ích trong khu dân cư rất đầy đủ, dưới tầng hầm có phòng tập thể dục, hồ bơi, còn có cả nhà hàng phục vụ riêng cho cư dân khu dân cư, về cơ bản không cần phải ra khỏi khu dân cư mà vẫn có thể đáp ứng mọi nhu cầu.
Căn hộ họ đến là căn hộ có tầng đẹp nhất trong toàn khu dân cư, cũng có cảnh quan bên ngoài đẹp nhất, quản gia cung kính dẫn Tô Hoài Minh vào cửa.
Mặc dù được gọi là căn hộ, nhưng diện tích lên tới hơn 200 mét vuông, do nhà thiết kế nổi tiếng trong nước thiết kế, phong cách đơn giản hiện đại, rất có cảm giác cao cấp, chi tiết ở khắp mọi nơi.
Quản gia nói: "Nơi đây không có người ở thường xuyên, chỉ có một số đồ nội thất cơ bản, tiên sinh có thể cho tôi biết những thứ cậu cần không, tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay."
Tô Hoài Minh đi một vòng, tạm thời không phát hiện ra thứ gì cần thiết, chỉ nói lời cảm ơn.
Sau khi Tô Hoài Minh ổn định chỗ ở, quản gia do dự vài giây rồi nói: "Điều kiện ở đây của tôi không bằng biệt thự, diện tích hơi nhỏ, khiến cậu phải chịu ấm ức rồi."
Tô Hoài Minh bật cười.
Điều kiện của căn hộ này đối với cậu mà nói đã rất hoàn hảo rồi, cậu không hề ấm ức.
Hơn nữa, trước đây khi ở biệt thự, cậu cũng chỉ quanh quẩn trong phòng, nên diện tích lớn như vậy đối với cậu là đủ dùng.
Cậu và Phó Tiêu Tiêu nghỉ ngơi một lát thì đến giờ ăn tối.
Nhà hàng năm sao cử người chuyên biệt giao tận nơi, rất thịnh soạn, Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu đều ăn no căng bụng.
Nhưng dù vậy, quản gia vẫn nhìn họ bằng ánh mắt áy náy, một lần nữa xin lỗi: "Là do sự sơ suất của tôi, đã không sắp xếp trước nhân sự và bữa ăn cho cậu, chỉ có thể để cậu phải tạm bợ."
Tô Hoài Minh: "..."
Nhìn vẻ tự trách của quản gia, Tô Hoài Minh thở dài trong lòng, an ủi hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới khiến quản gia yên tâm.
Ăn tối xong, Tô Hoài Minh đi đến thư phòng, muốn tìm một trò chơi mạng nào đó để chơi.
Cậu vừa mở máy tính thì thấy biểu tượng email trên màn hình, liền mở ra xem.
Nhìn vào, cậu giật mình.
Cậu đã cài đặt sai thời gian, gửi một lúc hơn 90 email cho Phó Cảnh Phạn!
Phó Cảnh Phạn thấy nhiều email “Tôi nhớ anh lắm" như vậy, chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên!
Tô Hoài Minh biết không thể cứu vãn được, chỉ có thể tự an ủi mình:
Nguyên chủ rất yêu Phó Cảnh Phạn, nên thể hiện sự nhiệt tình một chút cũng không có gì quá đáng.
Tô Hoài Minh chưa bao giờ tự hành hạ mình vì những chuyện đã xảy ra, vừa định giả vờ như không thấy gì, đóng hộp thư lại, nhưng đột nhiên liếc thấy một biểu tượng màu xám ở dưới cùng.
Trước đây, Tô Hoài Minh không để ý đến biểu tượng này, tò mò nhấp vào.
Hộp thư bật ra một cửa sổ, yêu cầu cậu nhập mật khẩu.
Tô Hoài Minh nhìn vào biểu tượng trái tim màu đỏ trên lời nhắc mật khẩu, suy nghĩ vài giây, sau đó nhập tên viết tắt bằng tiếng Anh của Phó Cảnh Phạn, quả nhiên giây tiếp theo, email đã được mở ra.
Bên trong có hơn chục email mà nguyên chủ đã từng gửi cho Phó Cảnh Phạn, mỗi ngày đều được gửi theo giờ.
Tô Hoài Minh tùy tiện mở một email, khi nhìn thấy nội dung, cậu suýt nữa thì bị nhồi máu cơ tim.
Mặc dù nguyên chủ rất yêu Phó Cảnh Phạn, nhưng không giống như cậu tưởng tượng, dùng email để bày tỏ tình cảm, nội dung email khá nghiêm túc, giống như báo cáo công việc.
Lúc này, Tô Hoài Minh mới nhận ra mình đã suy diễn theo ý mình, gây ra một sự hiểu lầm lớn.
Cậu không ngờ rằng những email mà nguyên chủ gửi cho Phó Cảnh Phạn lại được chuyển đến hộp thư bí mật, chẳng trách cậu đã lục tung hồ sơ trong một thời gian dài, nhưng không tìm thấy lịch sử email.
Lúc đó, Tô Hoài Minh còn băn khoăn, đoán rằng có phải nguyên chủ quá nhút nhát, nên đã xóa những email bày tỏ tình cảm trực tiếp đó hay không.
Tô Hoài Minh buông thõng hai tay, bất lực ngồi trên ghế máy tính, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Chuyện này chắc chắn không thể giải thích rõ ràng được, cậu chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngày mai vẫn gửi email cho Phó Cảnh Phạn theo đúng trình tự.
Hay là... thêm một câu “Tôi nhớ anh" vào cuối?
Đây coi như là để đáp lại hơn 90 email kia, nếu Phó Cảnh Phạb hỏi, cậu cũng có thể trả lời rằng vì không kiềm chế được tình cảm dâng trào trong lòng... Phó Cảnh Phạn sẽ không nghi ngờ có người khác nhập vào cơ thể này chỉ vì chuyện nhỏ như vậy chứ.
Tô Hoài Minh vẫn đang do dự, chưa nghĩ ra được lý do nào, rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Dù sao thì ngày mai mới phải gửi email, đến lúc đó hãy tính tiếp.
Tô Hoài Minh điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, lập tức đóng hộp thư khiến cậu phiền lòng, chuẩn bị tìm một trò chơi trực tuyến để thư giãn.
Suốt ba ngày liền, Tô Hoài Minh chỉ quanh quẩn trong nhà, không bước ra ngoài nửa bước.
Quản gia rất lo lắng cho tình trạng tinh thần của cậu, đã thử thăm dò trò chuyện với cậu một lần, càng nói càng tự trách, cảm thấy là do mình không làm tốt, khiến Tô Hoài Minh không hài lòng, nên mới không chịu ra ngoài.
Tô Hoài Minh cảm thấy tê liệt, chỉ có thể thường xuyên đi lại trước mặt quản gia, xuống phòng tập thể dục ở tầng dưới xem một chút rồi đi, giả vờ như mình rất năng động, quản gia mới yên tâm.
Chiều hôm đó, Tô Hoài Minh thấy một quảng cáo trên vòng bạn bè, nói rằng chỉ cần chia sẻ lại là có thể nhận được phiếu giảm giá 100 đô la để ăn lẩu.
Tô Hoài Minh lập tức thấy hứng thú, cảm thấy mình nhất định phải chiếm được món hời này, nên định ra ngoài ăn lẩu.
Cậu cũng không muốn ăn một mình, nhưng Phó Tiêu Tiêu còn quá nhỏ, ăn lẩu có thể sẽ bị đau bụng, nên mới định giấu Phó Tiêu Tiêu, tự mình ra ngoài.
Quản gia nghe nói Tô Hoài Minh muốn ra ngoài, lập tức muốn sắp xếp xe riêng cho cậu, nhưng Tô Hoài Minh đã ngăn lại.
"Sắp đến giờ tan tầm rồi, đường rất dễ tắc đường." Tô Hoài Minh nói tiếp: "Hơn nữa, tôi lại đến nơi đông đúc, cho dù không tắc đường, thì thời gian trên đường cũng rất lâu."
Quản gia gật đầu, do dự hỏi: "Vậy nếu cậu không đi xe, thì định đi bằng cách nào?"
Tô Hoài Minh đắc ý khoe với ông ta phương tiện đi lại của mình:
Một chiếc xe đạp điện màu vàng thanh toán bằng mã QR.
Tô Hoài Minh rất hài lòng với điều này.
Bây giờ không lạnh cũng không nóng, đi xe đạp điện rất thoải mái, hơn nữa sẽ không có nguy cơ tắc đường.
Nếu nơi đến không xa, thì xe đạp điện là phương tiện tốt nhất trong thành phố.
Tô Hoài Minh không định thường xuyên ra ngoài, mua xe đạp điện cũng không dùng được, chi bằng đi xe đạp điện công cộng.
Hơn nữa, xe đạp điện thanh toán bằng mã QR có ở khắp mọi nơi, rất dễ tìm thấy một chiếc, rất tiện lợi.
Tô Hoài Minh cảm thấy mình đã nghĩ đến mọi mặt, rất đắc ý, nhưng lại bất ngờ đối mặt với ánh mắt của quản gia.
??? Lại đến rồi!
Quản gia áy náy đến mức muốn quỳ xuống trước mặt Tô Hoài Minh: "Đều do tôi không sắp xếp ổn thỏa, chỉ có thể để cậu phải đi xe đạp điện công cộng, nếu cậu không phiền, thì bây giờ tôi có thể bảo cửa hàng gửi đến cho cậu một chiếc xe đạp điện tốt nhất, hoặc thuê người đưa cậu đến đó."
Tô Hoài Minh: "..."
Má nó, xe đạp điện chỉ cần đi được an toàn là được rồi, đâu cần nhiều yêu cầu như vậy?
Sợ quản gia nói thêm nữa, Tô Hoài Minh trực tiếp lên xe đạp điện, vẫy tay, bỏ chạy như bay.
Tô Hoài Minh thong thả đạp xe đạp điện, băng qua những con phố đông đúc, chỉ mất 15 phút đã dừng lại trước cửa trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại này có hơn 20 tầng, trên cùng là nhà hàng mở, có thể ngắm cảnh đêm lãng mạn và ăn món Pháp, năm tầng bên dưới là câu lạc bộ chuyên nghiệp, thường thì các doanh nhân sẽ chọn nơi này để tiếp khách và tụ tập... Nhưng mà, tất cả những điều này đều không liên quan đến Tô Hoài Minh, cậu chỉ muốn đến tiệm lẩu ở tầng ba.
Mặc dù chỉ ở tầng ba, nhưng tiền thuê rất đắt, tiệm lẩu chủ yếu bán các món ăn ngon và tươi, được thực khách đánh giá rất cao, nếu không Tô Hoài Minh cũng sẽ không vì tiệm này mà ra ngoài.
Tô Hoài Minh không quen thuộc nơi này, sau khi đến tầng ba, cậu chỉ có thể đi từng cửa hàng một để tìm.
Tô Hoài Minh đi thêm vài bước, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Cậu quay đầu lại, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ công sở đang mỉm cười đi về phía mình.
Tô Hoài Minh cũng chỉ cong môi, chào cô: "Thư ký Chu."
Thái độ của thư ký Chu rất đúng mực, lịch sự chào hỏi: "Thật khéo quá, sao Tô tiên sinh lại ở đây?"
Nói đến đây, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên: “Tiên sinh đến tìm Phó tổng sao?"
Tô Hoài Minh sửng sốt, không ngờ Phó Cảnh Phạn cũng ở đây.
Cậu và Phó Cảnh Phạn là vợ chồng, lẽ ra phải biết lịch trình của Phó Cảnh Phạb, để không khiến người khác nghi ngờ, cậu đã mơ hồ gật đầu.
Thư ký Chu nói tiếp: "Phó tổng đang ở câu lạc bộ trên tầng cao nhất, Tô tiên sinh có muốn lên tìm Phó tổng không?"
Trong lòng Tô Hoài Minh, một trăm người Phó Cảnh Phạn cộng lại cũng không hấp dẫn bằng một bữa lẩu, nhưng không tiện từ chối quá rõ ràng, nên đã uyển chuyển nói: "Phó Cảnh Phạn đang bận, tôi không tiện lên làm phiền anh ấy."
Thư ký Chu gật đầu, lại hỏi: "Vậy Tô tiên sinh đến đây để làm gì?"
Tô Hoài Minh không tiện nói rằng mình vì món lẩu mà bỏ rơi Phó Cảnh Phạn, chỉ có thể cắn răng nói: "Tôi muốn đi dạo xung quanh đây."
"Đi dạo xung quanh?"
Dưới ánh mắt nghi ngờ của thư ký Chu, Tô Hoài Minh không nghĩ ra được lý do nào hoàn hảo hơn, trực tiếp lựa chọn nằm ườn: "Đúng vậy, tôi chỉ muốn đi dạo xung quanh."
Thư ký Chu khựng lại, không hỏi thêm nữa.
Sau khi chương trình thực tế dành cho trẻ em được phát sóng, Tô Hoài Minh đã trở nên khá nổi tiếng, cậu bất chấp nguy cơ bị mọi người nhận ra mà đến trung tâm thương mại, chắc chắn không chỉ muốn đi dạo xung quanh.
Thư ký Chu nhớ lại lời nói và hành động của Tô Hoài Minh, lập tức hiểu ra.
Tô Hoài Minh chắc chắn là đến tìm Phó Cảnh Phạn, sợ làm phiền công việc của anh ấy, lại sợ tạo gánh nặng tâm lý cho Phó Cảnh Phạn, nên mới nói muốn đi dạo xung quanh trung tâm thương mại.
Thư ký Chu nhìn Tô Hoài Minh hiểu chuyện, khóe miệng cong lên nhiều hơn.
Tô Hoài Minh cảm thấy ánh mắt của thư ký Chu có chút kỳ lạ, nhưng lại không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể cười đáp lại cô.
Hai người nhìn nhau cười suốt năm giây, thư ký Chu mới nói: "Phó tổng vẫn đang ở trên đợi tôi, Tô tiên sinh, tôi đi trước đây."
Tô Hoài Minh gật đầu, tiễn thư ký Chu rời đi.
Sau khi thư ký Chu đi, Tô Hoài Minh đi một vòng quanh trung tâm thương mại, mới tìm thấy tiệm lẩu đó.
Cậu sợ bị mọi người nhận ra, nên đã cố tình chọn một phòng riêng.
Cậu gọi nước lẩu cay và nhiều dầu, lại gọi hết các loại thịt đặc sắc của quán, chuẩn bị ăn một bữa thật no nê!
...
Lúc này, Phó Cảnh Phạn đang ở câu lạc bộ trên tầng cao nhất, tiếp khách hàng đối tác.
Thư ký Chu đợi bên ngoài, không vào làm phiền họ.
Nửa giờ sau, cửa phòng mở ra.
Hai người đàn ông trung niên bước ra, tuổi của họ đều lớn hơn Phó Cảnh Phạn, nhưng trước mặt Phó Cảnh Phạn lại không hề tỏ ra kiêu ngạo, ngược lại còn rất nhiệt tình, mặt mày tươi cười, không ngừng nói chuyện với Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn là người cuối cùng bước ra.
Hắn mặc một bộ vest chỉnh tề, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài được quần âu bó lại, trông vừa lạnh lùng vừa cấm dục.
Đôi mắt đen sâu thẳm, ánh sáng chiếu vào sống mũi cao thẳng, tạo nên một bóng tối nhàn nhạt, đôi mắt vẫn lạnh nhạt, nhưng không phải là không để ý đến lời của người khác, cử chỉ không hề có chút kiêu ngạo của người đứng đầu, nhưng vẫn không giấu được sự quý phái.
Hai đối tác rất ngưỡng mộ và hài lòng với Phó Cảnh Phạn, lại hàn huyên thêm vài câu ở cửa, sau đó mới tươi cười rời đi, từ thái độ của họ có thể thấy, sự hợp tác sau này sẽ vô cùng thuận lợi.
Trên mặt Phó Cảnh Phạn không có chút mệt mỏi nào, nhưng thư ký Chu biết rõ, hắn đã xoay như chong chóng suốt ba ngày liền.
Phó Cảnh Phạn xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: "Mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi chưa?"
"Việc ăn ở của hai vị này đã được sắp xếp ổn thỏa, tổ dự án cũng đã liên hệ với đối phương, mọi thứ đều rất thuận lợi." Thư ký Chu cung kính nói.
Phó Cảnh Phạn mới gật đầu, hắn không nhìn thư ký Chu, nhưng lại nhìn thấu tâm tư của cô.
"Cô còn chuyện gì muốn nói nữa không?"
Thư ký Chu giật mình, nhưng cô đã quen với cách cư xử của Phó Cảnh Phạn, lập tức trở lại bình thường, nói: "Tôi vừa thấy Tô tiên sinh ở dưới tầng."
Phó Cảnh Phạn dừng lại vài giây, đuôi âm hơi nhếch lên, như nghi hoặc: "Tô Hoài Minh?"
"Vâng." Thư ký Chu không thêm mắm thêm muối, trung thực thuật lại lời của Tô Hoài Minh, "Tô tiên sinh biết anh ở đây, không muốn làm phiền anh, nên định đi dạo xung quanh trung tâm thương mại."
Phó Cảnh Phạn không lên tiếng.
Thư ký Chu quá hiểu phong cách hành động nhanh gọn của Phó Cảnh Phạn, cô không dám nhìn sắc mặt Phó Cảnh Phạn, càng không dám đoán tâm tư của hắn, chỉ cung kính chờ hắn trả lời.
Vài giây sau, giọng nói trầm thấp của Phó Cảnh Phạn vang lên: "Bảo nhà hàng thêm một chỗ ngồi."
Thư ký Chu lập tức hiểu ra, Phó Cảnh Phạn muốn ăn tối cùng Tô Hoài Minh.
"Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
Phó Cảnh Phạn theo đuổi hiệu suất cao, những người dưới quyền không dám chậm trễ, khi Phó Cảnh Phạn đi lên lầu, nhà hàng đã bắt đầu sắp xếp.
Khi hắn đến nơi, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ Phó Cảnh Phạn ra lệnh.
"Bây giờ mời Tô tiên sinh lên không?" Thư ký Chu hỏi.
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu.
Thư ký Chu lập tức gọi điện cho Tô Hoài Minh, nhưng lần đầu tiên không gọi được.
Phó Cảnh Phạn không giục giã, bình tĩnh xem email công việc, nhưng vô tình phát hiện ra email của Tô Hoài Minh gửi đến.
Tên Tô Hoài Minh xuất hiện với tần suất quá cao.
Phó Cảnh Phạn nhớ lại chín mươi mấy email "tôi nhớ anh lắm" trước đó, ngón tay dừng lại một chút, cuối cùng vẫn mở email mới gửi đến.
Tô Hoài Minh muốn bắt chước nội dung email của chủ nhân cũ, nhưng phát hiện không có gì để viết.
Chủ nhân cũ có thể làm rất nhiều việc trong một ngày, còn có nhiều chi tiết có thể báo cáo, nhưng Tô Hoài Minh chỉ ăn uống chơi ngủ mỗi ngày, không làm việc gì nghiêm túc, hơn nữa, không tiện báo cáo chi tiết những chuyện này với Phó Cảnh Phạn...
Không thể nói rằng cậu đã ăn bao nhiêu chiếc bánh mì kẹp thịt, chơi bao nhiêu ván trò chơi chứ!
Tô Hoài Minh thực sự không còn cách nào khác, đành phải viết email theo phong cách của mình.
【Hôm nay tôi nghỉ, không gặp ai, Phó Tiêu Tiêu được quản gia đưa đi chơi rồi, nó ngoan lắm, không làm nũng, tôi nhớ anh】
Hai email về cơ bản là có nội dung giống nhau, Tô Hoài Minh không có gì để viết, chỉ có thể viết thêm về Phó Tiêu Tiêu, cố gắng để Phó Cảnh Phạn thấy được sự nghiêm túc khi báo cáo của cậu, nhưng sự chuyển đổi quá gượng ép, khiến người ta dễ tập trung vào bốn chữ cuối cùng.
Phó Cảnh Phạn không biểu lộ sự ngạc nhiên hay cảm xúc khác, hắn vẫn chưa đóng hộp thư thì thư ký Chu đã gọi được cho Tô Hoài Minh.
Môi trường xung quanh Tô Hoài Minh yên tĩnh hơn dự kiến.
Thư ký Chu nói: “Tô tiên sinh, anh đang ở đâu vậy?"
Tô Hoài Minh ăn uống vui vẻ, quên mất những cân nhắc trước đó, tiện miệng nói: "Tôi đang ăn lẩu."
Thư ký Chu nghe thấy câu này thì ngây người.
Vừa nãy Tô Hoài Minh không còn nói tùy tiện đi dạo sao, sao lại đi ăn lẩu rồi?
Thư ký Chu không tiện hỏi nhiều qua điện thoại, nên nói: "Phó tổng đã bận xong rồi, Tô tiên sinh có thể lên tìm anh ấy."
Tô Hoài Minh sao có thể phụ lòng nồi lẩu ngon lành, cậu vừa ăn thịt vừa nói không rõ ràng: "Thôi, hôm nay tôi không đi tìm anh ấy đâu."
Nghe vậy, thư ký Chu suýt thì đổ mồ hôi lạnh, không dám nhìn sắc mặt Phó Cảnh Phạn.
Cô đấu tranh vài giây, sợ bị cuốn vào vòng xoáy, giọng run run hỏi: "Thưa tiên sinh, ở nhà hàng trên tầng cao nhất có đặt chỗ, anh có thể đến đây ăn tối."
"Sao được chứ." Tô Hoài Minh hoàn toàn không biết thư ký Chu đã mở loa ngoài, và Phó Cảnh Phạn đang ở bên cạnh, tiện miệng nói: "Tôi có phiếu giảm giá 100 tệ cho lẩu, không thể lãng phí được!"
Thư ký Chu: "..."
Thư ký Chu: "..."
Thư ký Chu: "..."
Cô thực sự rất khó không nghĩ đến việc, Phó Cảnh Phạn còn không bằng phiếu giảm giá 100 tệ...
Thư ký Chu không dám nhìn sắc mặt Phó Cảnh Phạn, trong lòng khóc ròng, hận không thể cầm điện thoại biến mất ngay lập tức.
Bên tai Phó Cảnh Phạn vẫn còn văng vẳng giọng nói của Tô Hoài Minh, hắn rũ mắt nhìn bốn chữ “tôi nhớ anh" được viết trong email, đôi mắt trở nên đen và sâu thẳm.
Vài giây sau, hắn hơi cong môi.
Thư ký Chu vẫn chưa cúp điện thoại, Tô Hoài Minh nghe thấy tiếng động nhỏ, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, tiện miệng hỏi: "Ai đang cười vậy?"
Thư ký Chu: "...”
_____
Editor: Bảo sao làm mãi không hết, ngó ra xem thử, hóa ra chương này hơn 12k chữ lận. Chương trước hơn 11k chữ làm suốt 2 tiếng đã mệt ói ẻ.
Phòng khách tầng một tối om, rèm cửa kéo hờ, ánh đèn đường yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, để lại một vệt sáng trên không trung, chiếu sáng một mảng sàn nhỏ.
Mặc dù có thể nhìn thấy đồ vật, nhưng không rõ ràng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình dạng.
Tô Hoài Minh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Cậu đứng ở cửa nghe ngóng động tĩnh, thấy Phó Tiêu Tiêu không bị đánh thức, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, quay người đi xuống cầu thang.
Cậu vừa đứng ở bậc thang cuối cùng, thì nghe thấy có người bất thình lình nói: “Cậu đến muộn quá!"
Tô Hoài Minh giật mình, cơ thể không tự chủ được mà run lên, tay vô thức nắm lấy lan can.
Tôn Tư Nguyên còn căng thẳng hơn cậu, nhanh chóng lao lên, đưa tay đỡ lấy cánh tay Tô Hoài Minh, sợ cậu ngất trên cầu thang.
Tô Hoài Minh đứng vững vàng, vỗ ngực sợ hãi, cau mày trừng mắt nhìn Tôn Tư Nguyên: "Anh đột nhiên lên tiếng, là muốn hù chết tôi sao!"
Tôn Tư Nguyên nhìn cậu kinh hãi: "Cậu không bị bệnh tim chứ?"
Tô Hoài Minh bị anh ta hỏi đến ngơ ngác: "Không có."
Tôn Tư Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hình ảnh Tô Hoài Minh trong lòng anh ta đã xa hơn một chút so với Lâm Đại Ngọc yếu đuối.
"Tôi..." Tôn Tư Nguyên vừa định nói, bụng lại kêu ầm ầm.
m thanh đặc biệt lớn, vang vọng trong căn phòng trống trải, âm vang không dứt.
Tôn Tư Nguyên: "..."
Tô Hoài Minh: "...”
Tô Hoài Minh nhìn Tôn Tư Nguyên xấu hổ muốn chết, cảm thấy giây sau cậu sẽ giết người diệt khẩu, vội ho một tiếng, chuyển chủ đề: "Tôi đã đặt đồ ăn ngoài rồi, mười phút nữa là đến."
Tôn Tư Nguyên đói đến mức bụng áp lưng, nhìn đồng đội cách mạng đến trễ của mình, không nhịn được phàn nàn: "Sao cậu xuống muộn thế?"
"Tôi phải đợi Tiêu Tiêu ngủ rồi mới có thể ra ngoài." Tô Hoài Minh hạ giọng nói: "Nếu để ba đứa trẻ phát hiện ra chúng ta ăn vụng gà rán, thì ai cũng đừng hòng ăn!"
Tôn Tư Nguyên sợ hãi gật đầu, dặn dò: "Vậy chúng ta hành động cẩn thận một chút, nhất định không được để chúng phát hiện ra."
Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên đều rất đói, không còn sức nói chuyện, ngồi im lặng trên ghế sofa, lo lắng chờ gà rán giao đến.
Có thể dùng thành ngữ "độ giây như năm" để hình dung.
Sau khi Tôn Tư Nguyên xem điện thoại 108 lần, bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
Tôn Tư Nguyên nhíu mày, không chút nể nang chê bai: "Mèo hoang động dục à, sao lại kêu khó nghe thế?"
Nhân viên giao hàng bên ngoài: "..."
Anh nhìn vào ghi chú trên đơn hàng là "đừng gõ cửa, đứng ngoài kêu meo ba tiếng, tôi sẽ ra mở cửa, làm ơn", tức đến nổi gân xanh trên trán giật giật, nếu không phải đạo đức nghề nghiệp ngăn anh lại, có lẽ anh đã trực tiếp ném đồ đi rồi bỏ đi.
Tô Hoài Minh lập tức phản ứng lại, trừng mắt nhìn Tôn Tư Nguyên, ra hiệu cho anh ta biết con mèo động dục kia chính là nhân viên giao hàng.
Tôn Tư Nguyên đói đến mức muốn lao ra cửa ngay lập tức, nhưng vì sĩ diện nên đành phải chắp tay vào túi quần, chậm rãi đi theo sau Tô Hoài Minh.
Cửa mở hé ra.
Nhân viên giao hàng nhìn thấy một cái đầu lông xù thò ra khỏi khe cửa, ngẩn ra vài giây, vừa định mở miệng nói, thì đã bị Tô Hoài Minh cắt ngang.
Tô Hoài Minh làm động tác ra hiệu im lặng, hạ giọng nói: "Cảm ơn anh, đã đến giao đồ ăn vào giờ muộn như vậy."
Nhân viên giao hàng bị vẻ bí ẩn của Tô Hoài Minh làm cho bối rối, vô thức hạ giọng nói: "Không sao, đây là việc tôi nên làm."
Nói xong, anh đưa gà rán cho Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh nhận lấy, nhớ đến lời Tôn Tư Nguyên vừa nói, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, bạn tôi không biết tôi viết ghi chú, anh ấy không cố ý nói vậy đâu."
Nhân viên giao hàng không để bụng chuyện nhỏ này, vừa định nói không sao, thì lại nghe Tô Hoài Minh xuỵt một tiếng, vẻ mặt kinh hãi nhìn anh, nhắc nhở anh vừa rồi nói quá to.
Nhân viên giao hàng đành phải hạ giọng lần nữa, dùng giọng thì thầm nói: "Không sao, tôi không để ý!"
Anh vô thức kéo dài giọng, để nói được câu này, suýt chút nữa thì nghẹt thở.
Tôn Tư Nguyên ngửi thấy mùi gà rán, nước miếng chảy thành sông, không nhịn được giục: "Các cậu nói nhiều thế làm gì."
Nhân viên giao hàng nghe thấy tiếng động giật mình, lúc này mới nhận ra trong phòng còn có một người khác.
Anh ngước mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Tôn Tư Nguyên, là một người đàn ông cao lớn, đang nhìn anh chằm chằm.
Trong lòng nhân viên giao hàng khẽ chùng xuống, đột nhiên có chút sợ hãi.
Tô Hoài Minh bị Tôn Tư Nguyên thúc giục, đưa gà rán cho anh ta, lúc này mới đóng cửa lại.
Nhân viên giao hàng nhìn cánh cửa đóng chặt, đứng ngoài cửa nửa phút, thở hổn hển sợ hãi, tâm trạng vô cùng kinh hoàng.
Trong phòng tối om, bí ẩn, không được nói to, còn có một người đàn ông khỏe mạnh đứng sau lưng...
Đây không phải là ổ □□ chứ!! (*)
(*) Raw là □□ luôn á, mọi người nghĩ thế nào thì nghĩ.
Nhân viên giao hàng càng nghĩ càng thấy đúng, sợ mình bị nhắm vào, vội vàng bước nhanh rời đi, bóng lưng vội vã như thể có quái vật đuổi theo anh ta vậy.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này, cười đến nỗi không thở nổi.
【Ha ha ha ha ha Tô Hoài Minh các người đã làm gì, dọa cả nhân viên giao hàng sợ hãi rồi kìa!】
【Thật không trách nhân viên giao hàng nghĩ nhiều, hành động của hai người này quá đáng ngờ, chỉ trỏ vào nhau】
【Làm ra trận thế lớn như vậy, chỉ để ăn gà rán, đột nhiên thấy hơi thương họ】
【Muốn thương thì thương ba đứa nhóc, người lớn quỷ kế đa đoan, thế mà lại ăn vụng gà rán sau lưng bọn chúng, không chừa cho chúng một miếng nào! Nhìn mà muốn khóc】
Tô Hoài Minh đã xem xét rất lâu trên nền tảng giao đồ ăn mới chọn gà rán của cửa hàng này, đánh giá rất tốt, lượng cũng đủ nhiều.
Cậu cố ý chọn phần siêu lớn, còn gọi thêm nhiều loại nước sốt, chỉ để có thể ăn thỏa thích.
Vừa mở hộp, Tôn Tư Nguyên ngửi thấy mùi thơm của dầu trong không khí, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều run lên vì phấn khích.
Cả một tuần rồi, anh ta đã không ăn đồ chiên rán cả tuần rồi!
Thật là tủi thân mà!!
Tôn Tư Nguyên không kịp đeo găng tay, trực tiếp cầm một miếng gà rán, há to miệng nhét vào.
Lớp vỏ ngoài của gà rán không dày không mỏng, vô cùng giòn, ngay cả bên trong cũng được chiên chín vàng, cắn vào phát ra tiếng rôm rốp khiến người ta thèm thuồng.
Nhưng thịt gà lại rất mềm, nước thịt đầy đặn, nhưng vẫn giữ được vân thịt và hương thơm đặc biệt của thịt.
Cửa hàng này không trộn gà rán với nước sốt, nên lớp vỏ ngoài vẫn giòn tan, hòa quyện với nước sốt chua ngọt, vừa có thể kích thích vị giác, nước sốt lại không hoàn toàn át mất hương vị vốn có của gà rán.
Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên rất có ăn ý, mỗi người ngồi một bên bàn, không nói một câu nào, cầm gà rán ăn rất ngon.
Không biết chủ quán đã dùng phương pháp đặc biệt gì, chiên rất giòn, nhưng ăn lại không hề ngấy, căn bản là không dừng lại được.
Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên ăn quá ngon, khiến cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp phải nuốt nước miếng liên tục.
【Á á á quá đáng quá, sao có thể thả độc giữa đêm thế này!】
【Tôi vừa đấu tranh vài giây, đã đặt hàng gà rán rồi】
【Cứu mạng, tầng trên tầng dưới đều có thể nghe thấy tiếng tôi nuốt nước miếng!】
【Đại nghiệp giảm cân của tôi đã kiên trì được ba ngày, cứ như vậy bị hai người này phá hủy mất rồi hu hu hu】
【Chị em ơi, giảm cân phải vừa phải, quan trọng nhất là sức khỏe!】
Tô Hoài Minh ăn liền ba miếng, lúc này mới cảm thấy cơn đói được xoa dịu, đứng dậy đi về phía tủ lạnh.
Khi cậu quay lại, trên tay cầm hai lon coca cola ướp lạnh.
Mắt Tôn Tư Nguyên sáng lên, lập tức đưa tay đầy dầu mỡ ra, muốn lấy coca cola.
Tô Hoài Minh khựng lại, không nhịn được chê bai: "Anh đói đến mức ba ngày không ăn cơm à?"
Tôn Tư Nguyên xua tay, "Nói chính xác là bảy ngày."
Tô Hoài Minh không chút nể nang vạch trần anh ta, "Nhưng ngày nào anh cũng ăn không ít."
"Ăn chay sao gọi là ăn cơm được?" Tôn Tư Nguyên lý lẽ hùng hồn: "Chỉ có thịt và đồ chiên rán mới được coi là thức ăn chính thống!"
Tô Hoài Minh cười một tiếng, "Anh nói vậy, rau sẽ buồn mà khóc đấy."
Tôn Tư Nguyên nhún vai, "Không còn cách nào khác, tôi là động vật ăn thịt điển hình."
Nói xong, anh ta uống một ngụm coca cola, sảng khoái như thể tìm lại được linh hồn vốn có của mình.
Tôn Tư Nguyên uống liền ba ngụm, nhưng lại thở dài não nề: "Ăn gà rán, lại không có bia."
Tô Hoài Minh đang từ từ rót coca cola vào ly pha lê, đầy đủ nghi thức: "Được rồi, trẻ con còn ở đây, sao tủ lạnh lại có bia được."
"Nhưng tôi không phải trẻ con." Tôn Tư Nguyên không nhịn được phàn nàn: "Người lớn cũng không được uống bia à?"
Tô Hoài Minh sâu sắc nhìn Tôn Tư Nguyên, không nỡ nói thật.
Vị trí của Tôn Tư Nguyên trong chương trình tạp kỹ về trẻ em này là một đứa trẻ to xác, không khác gì Phó Tiêu Tiêu.
Tô Hoài Minh cầm ly pha lê uống coca cola, lúc này mới tiếp tục ăn gà rán.
Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp rất tốt, nhưng anti-fan của Tô Hoài Minh sau khi bị vả mặt liên tục, trong lòng ấm ức, có cơ hội là cố tình gây sự.
【Tô Hoài Minh ngâm chân hàng ngày, muốn tạo dựng hình tượng người dưỡng sinh, nhưng lại ăn gà rán và coca cola vào đêm muộn, không phải là trước sau bất nhất sao!】
【Cười chết, hình tượng này sụp đổ nhanh quá rồi】
【Tô Hoài Minh sẽ không nghĩ là buổi tối không có khán giả chứ, thế là bắt đầu thả phanh bản thân rồi à?】
Tô Hoài Minh không biết anti-fan vẫn đang nhảy nhót, ăn một miếng gà rán, giả vờ nâng ly pha lê lên, làm động tác nếm rượu vang, uống một ngụm coca cola thật mạnh.
Hai người họ đều đang ăn trong bóng tối, hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp khá mờ, nhưng vẫn có người phát hiện ra vật thể lạ trong ly pha lê.
【Thứ nổi trên coca cola là gì vậy?】
【Tôi cũng chú ý đến rồi, hình như là thứ hình bầu dục màu nâu】
【... Là kỷ tử】
【??? Ngâm kỷ tử trong ly coca cola á?!】
Phát hiện này đã khiến khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp vui mừng.
【Ha ha ha ha ha Tô Hoài Minh là nghiêm túc dưỡng sinh】
【Tô Hoài Minh không hề sụp đổ hình tượng, anh ta thậm chí còn cho kỷ tử vào coca cola để uống!】
【Thật sự, tôi chưa từng thấy ai cố gắng tạo dựng hình tượng dưỡng sinh như Tô Hoài Minh, cảm động】
【Ha ha ha ha ha đây chính là thực trạng dưỡng sinh của giới trẻ ngày nay】
【Đúng vậy, vừa rồi tôi ăn một miếng bánh sô cô la, để giảm bớt lượng calo, tôi còn cố tình uống một cốc trà sữa đá nữa, tôi thật sự rất cố gắng để giảm cân và dưỡng sinh!】
【Nhớ lại lần mùa đông trước tôi ăn kem, sợ đau bụng, tôi đã dán hai miếng dán giữ nhiệt lên bụng, như vậy là có thể bù trừ lạnh và nóng rồi!】
……
Tô Hoài Minh không muốn tạo dựng hình tượng dưỡng sinh, chỉ là kiếp trước cơ thể quá yếu, khiến cậu sợ hãi, nên sẽ chú ý hơn người bình thường một chút.
Hai người ăn rất vui vẻ, cả một hộp gà rán to dần vơi đi, đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh mở ra.
Vu Duệ Thành đầu tóc bù xù, mắt nhắm mắt mở đi ra.
【Á á á á chồng tôi đáng yêu quá!】
【Thật không ngờ lại nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của Vu Duệ Thành, lời quá rồi】
【Ha ha ha ha ha Vu Duệ Thành ngửi thấy mùi chạy ra à?】
Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên cứng đờ, chột dạ nhìn Vu Duệ Thành, Vu Duệ Thành cũng quay đầu lại, đôi mắt vốn đang nhắm hờ dần mở to.
Sáu mắt nhìn nhau, nhất thời rất xấu hổ.
Bế tắc trong mười mấy giây, khóe miệng Vu Duệ Thành giật giật, quay đầu đi về phía nhà vệ sinh, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Tô Hoài Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại cầm một miếng gà rán.
Cậu không để ý thấy cửa phòng Vu Duệ Thành đang dần mở ra, Vu Hiên Hiên mặc bộ đồ ngủ vịt con màu vàng tươi đáng yêu, dụi mắt, mơ màng đi ra.
Tô Hoài Minh:!!!
Miếng gà rán mắc ở cổ họng, nuốt không trôi, nhả không ra, sắp bị nghẹn chết rồi.
Vu Duệ Thành nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy ra, ba người lớn luống cuống tay chân nhìn Vu Hiên Hiên.
Vu Hiên Hiên ngửi thấy mùi gà rán, mũi nhỏ động đậy, mắt dần sáng lên, lập tức chạy tới, kiễng chân, tì cằm lên bàn, nhìn chằm chằm vào gà rán, nuốt nước miếng liên tục.
"Thơm quá."
Vu Hiên Hiên vừa nói vừa quay đầu nhìn Tô Hoài Minh bên cạnh, ánh mắt có chút tủi thân, “Bọn anh ăn gà rán sao không gọi em?"
Tô Hoài Minh: ∑(っ°Д°)っ Nghe, nghe anh giải thích...
Cậu còn chưa nghĩ ra cách đối phó với Vu Hiên Hiên thì thấy Vu Hiên Hiên thở dài thườn thượt, dùng tay xoa xoa cái bụng nhỏ, tự lẩm bẩm cảm thán: "Hóa ra em thèm ăn gà rán đến thế, nằm mơ cũng mơ thấy."
Tô Hoài Minh:???
Thấy Vu Hiên Hiên lại tự tìm cho mình một lý do, tự thuyết phục mình, Tô Hoài Minh mừng rỡ, vô cùng may mắn vì không bị lộ tẩy.
Để Vu Hiên Hiên tin tưởng hơn, Tô Hoài Minh giả vờ rất ngạc nhiên, "Hiên Hiên, sao em lại vào giấc mơ của anh?"
Vu Hiên Hiên ngạc nhiên mở to mắt, "Anh Tô cũng đang nằm mơ à?"
"Đúng vậy." Tô Hoài Minh giả vờ buồn rầu, thở dài, "Anh thèm gà rán quá, nhưng đau răng không ăn được, chỉ có thể ăn trong mơ."
Vu Hiên Hiên đau lòng nhìn cậu, an ủi: "Đừng buồn nữa, đợi anh hết đau răng, em sẽ mời anh ăn gà rán!"
"Được chứ..." Tô Hoài Minh nói được một nửa, cơ thể và biểu cảm đều cứng đờ không nhúc nhích.
Vu Hiên Hiên nhìn biểu hiện kỳ lạ của Tô Hoài Minh, nghi hoặc nghiêng đầu, "Sao vậy?"
Tô Hoài Minh lúc này mới trở lại bình thường, thở dài: "Hình như anh sắp tỉnh, giấc mơ cũng sắp biến mất."
Vu Hiên Hiên nghe thấy hai chữ biến mất, vô cùng hoảng hốt hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tô Hoài Minh nghĩ ngợi một chút, nói: "Chúng ta về ngủ, giấc mơ này biến mất, biết đâu lại có một giấc mơ đẹp khác."
Vu Hiên Hiên cảm thấy Tô Hoài Minh nói rất có lý, gật đầu như gà con mổ thóc, không cần Tô Hoài Minh dỗ dành, tự động đi về phía cửa.
Đi được nửa đường, cậu bé nhìn thấy anh trai đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, chủ động đưa tay ra, "Anh trong mơ cũng đi lung tung thế này à, đừng đi lạc đấy, em đưa anh về ngủ cùng nhé!"
Vu Duệ Thành nhìn em trai bị lừa gạt, bất lực thở dài, nắm lấy tay em trai, trở về phòng.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tôn Tư Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực đầy sợ hãi.
"Cậu lợi hại thật!" Tôn Tư Nguyên giơ ngón tay cái với Tô Hoài Minh, chân thành khen ngợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Hoài Minh cũng không bởi vậy mà vui vẻ, vội vàng nói: "Ăn nhanh đi, ăn xong thì chúng ta dọn dẹp sạch sẽ, tuyệt đối không được để người khác phát hiện ra."
Tôn Tư Nguyên rất đồng tình với điều này, hai người lại cúi đầu, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
【Trời ơi! Đầu óc Tô Hoài Minh cấu tạo thế nào vậy, nghĩ ra được nhiều ý tưởng kỳ quái thế không biết!】
【Ha ha ha ha ha Tô Hoài Minh vẫn đỉnh】
【Sao có thể bắt nạt trẻ con như vậy, quá đáng quá!】
【Tôi phải tố cáo, Tô Hoài Minh đang ngược đãi trẻ em!】
Sau khi Tô Hoài Minh và Tôn Tư Nguyên dọn dẹp hiện trường xong mới trở về phòng ngủ.
Tô Hoài Minh vốn thích đi ngủ sớm và dậy sớm, nhưng vì ăn khuya nên cậu cố tình ngủ muộn, sợ khó tiêu.
Ngày hôm sau, cậu dậy khá muộn.
Tô Hoài Minh vừa đi đến phòng khách thì nghe thấy Vu Hiên Hiên líu lo nói: "Tối hôm qua, anh mơ thấy anh Tô!"
"Không đúng không đúng, là anh Tô mơ thấy anh."
Quý Du Du nghi hoặc nghiêng đầu.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của em gái, Vu Hiên Hiên dùng tay gãi đầu, cố gắng giải thích cho rõ, "Tức là giấc mơ của hai bọn anh liên kết với nhau."
"Liên kết với nhau á?" Giọng Quý Du Du kinh ngạc lớn hơn nhiều, mắt mở to tròn, hỏi van vỉ: "Có phải giống như trong phim hoạt hình không, hai người gặp nhau trong mơ?"
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy." Vu Hiên Hiên không tiếc lời khen ngợi: "Em gái Du Du thông minh quá."
Quý Du Du vô cùng hâm mộ: "Em cũng muốn gặp anh Tô trong mơ quá."
Vu Hiên Hiên cười khúc khích, cảm thấy rất thích thú, sau đó nói tiếp: “Anh và anh Tô đều mơ thấy gà rán, anh ấy thật đáng thương, đau răng không ăn được gà rán, chỉ có thể ăn trong mơ."
Tô Hoài Minh nghe thấy hai chữ đáng thương, đột nhiên cảm thấy rất tội lỗi.
Cậu ho một tiếng, không tiện để Vu Hiên Hiên nói tiếp: "Không sao, đợi anh hết đau răng là có thể ăn gà rán, không phải vấn đề gì lớn."
Quý Du Du là một thiên thần nhỏ ấm áp, chạy tới, kiễng chân, cố gắng đến gần Tô Hoài Minh, quan tâm hỏi: "Anh ơi, răng còn đau không?"
Tô Hoài Minh cố nén cảm giác tội lỗi, nói úp mở: "Không đau nữa rồi."
Quý Du Du vẫy tay với cậu, giọng nói trong trẻo: "Du Du thổi cho anh thêm một lần nữa."
Tô Hoài Minh bị đáng yêu đến mức tan chảy, lập tức ngồi xổm xuống, Quý Du Du chu môi, thổi vào mặt Tô Hoài Minh, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, mãi đến khi mặt ê ẩm mới dừng lại.
"Anh còn đau không?" Quý Du Du tiếp tục nói: "Du Du còn có thể thổi cho anh nữa."
Tô Hoài Minh nào nỡ để cô bé tiếp tục vất vả, nói: "Không sao, không đau nữa rồi."
Quý Du Du thấy Tô Hoài Minh kiên cường như vậy, cảm thấy nhất định phải thưởng cho cậu, sau đó nói tiếp: "Đợi anh hết đau răng, Du Du sẽ mời anh ăn gà rán."
Quý Du Du cũng chạy tới, an ủi: "Hiên Hiên cũng có thể mời anh ăn, như vậy anh có thể ăn hai bữa rồi!"
Tô Hoài Minh còn chưa nghĩ ra cách mở lời thì đã bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Vu Duệ Thành và Tôn Tư Nguyên, như đang mắng cậu là đồ không biết xấu hổ.
Tô Hoài Minh: "..."
Ôi, cậu ăn vụng gà rán sau lưng trẻ con, cuối cùng cũng phải nhận hình phạt nghiêm khắc nhất.
Cậu xoa đầu Quý Du Du và Vu Hiên Hiên, nghĩ rằng lần sau đến ghi hình chương trình, nhất định phải mang đồ ăn ngon cho hai cục cưng này!
Quan tâm đến răng của Tô Hoài Minh xong, hai đứa trẻ lại kéo Tô Hoài Minh đi ăn, còn dặn cậu ăn nhiều đồ mềm, nếu không răng sẽ còn đau.
Tôn Tư Nguyên tình cờ ngồi bên cạnh, thấy Tô Hoài Minh tới, thuận tay rót cho cậu một cốc nước nóng.
Tô Hoài Minh được chăm sóc rất chu đáo, không biết còn tưởng cậu là người nhỏ tuổi nhất ở đây.
【Thật ngưỡng mộ Tô Hoài Minh, tôi cũng muốn được con nít chăm sóc orz】
【Tô Hoài Minh trông rất được trẻ con yêu thích, con trai tôi xem livestream cũng nói muốn gặp người anh lớn này】
【Thật ra, Tô Hoài Minh cũng rất được người lớn yêu thích】
【Tôi không biết anh ấy được mọi người yêu thích hay không, nhưng tôi chắc chắn rằng anh ấy trông giống vợ tôi, ha ha】
【Cảnh cáo Vương Phá Thiên Lương!】
【Vị cư dân mạng này, anh không sợ chồng của Tô Hoài Minh nhìn thấy sao】
Vị cư dân mạng đó quỳ lạy rất nhanh, lập tức phát biểu.
【Tôi sai rồi, tôi chỉ nói đùa thôi, không có ý đồ gì khác, lão đại tha mạng!】
Những cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp vui vẻ trêu chọc, tự mình giải trí, bầu không khí rất tốt.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ đầu tiên, đoàn làm phim không sắp xếp nhiệm vụ nào khác, để mọi người tự do hoạt động, chiều có thể lên máy bay trở về thành phố của mình.
Phó Tiêu Tiêu nhận tiền lương từ đạo diễn, như thể bị ngốc, nhìn chằm chằm vào số tiền trên tay trong nửa phút.
Tô Hoài Minh đi tới, cúi xuống nhìn biểu cảm của Phó Tiêu Tiêu, "Không phải em khóc đấy chứ?"
Phó Tiêu Tiêu: "..."
Đây là lần đầu tiên cậu bé tự mình nỗ lực đạt được phần thưởng, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, ngay cả người bố dượng Tô Hoài Minh này cũng trở nên dễ nhìn hơn rất nhiều.
Phó Tiêu Tiêu cười đến nheo cả mắt, phấn khởi cầu khen: “Tôi có lợi hại không?"
Tô Hoài Minh cười xoa mái tóc mềm mại của Phó Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng nói: "Siêu lợi hại!"
Phó Tiêu Tiêu không nhịn được cong khóe miệng, nụ cười ngốc nghếch, đắm chìm trong biển vui sướng.
Có tiền rồi, những nguyện vọng trước đây đều có thể thực hiện được, Phó Tiêu Tiêu lập tức chạy đi tìm Quý Du Du và Vu Hiên Hiên, định mua kem cho hai người.
Tô Hoài Minh giữ lời hứa, cũng thấy mấy ngày nay Phó Tiêu Tiêu khá ngoan, nhất định phải thưởng cho một chút, nên chủ động dẫn bọn trẻ đi mua kem.
Có lẽ là gen di truyền của Phó Cảnh Phạn quá mạnh mẽ, dù Phó Tiêu Tiêu còn nhỏ nhưng đã có dáng vẻ của một tổng tài, cậu bé đứng trước quầy kem, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cánh tay mũm mĩm giơ lên, giọng nói trong trẻo: "Các cậu muốn ăn gì, tôi mua cho!"
Như thể quầy kem là giang sơn mà cậu bé đánh hạ được.
Quý Du Du và Vu Hiên Hiên rất nể phục, ánh mắt sáng lấp lánh khen ngợi Phó Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu, tôi thích cậu quá!"
"Anh trai thật tuyệt, Du Du thích anh lắm!"
Phó Tiêu Tiêu chống nạnh, đứng thẳng giữa hai người, thích thú tận hưởng lời khen của Quý Du Du và Vu Hiên Hiên, cái đuôi phía sau sắp vểnh lên trời.
Quý Du Du và Vu Hiên Hiên chọn xong kem, Phó Tiêu Tiêu vẫn còn một xấp tiền dày trong tay, cậu bé cau mày nhìn quầy kem, suy nghĩ xem sẽ mua vị gì.
Tô Hoài Minh sợ Phó Tiêu Tiêu dùng hết tiền để mua kem, vừa định ngăn cản thì thấy Phó Tiêu Tiêu đã bỏ tiền vào túi, không nói gì nữa.
Lúc này Tô Hoài Minh mới thở phào nhẹ nhõm.
Phó Tiêu Tiêu nghe thấy giọng Tô Hoài Minh, ngẩng đầu nhìn cậu một lúc, khiến Tô Hoài Minh không hiểu ra sao.
Vài giây sau, Phó Tiêu Tiêu nói với người bán kem: "Cho cháu thêm một que sô cô la nữa."
Người bán kem cười gật đầu.
Ông rất thích ba đứa trẻ này, cố ý cho thêm một ít, xếp đầy que kem rồi mới đưa cho Phó Tiêu Tiêu.
Phó Tiêu Tiêu đang thích thú ăn kem, suýt nữa thì vùi cả mặt vào, khóe miệng toàn là kem tan chảy, trông như sắp biến thành chú mèo nhỏ.
Phó Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Hoài Minh, nói: "Sao anh không cầm?"
Tô Hoài Minh ngẩn ra, theo phản xạ cầm lấy que kem, mới hỏi: "Đây... là mua cho anh sao?"
Phó Tiêu Tiêu hừ hừ kiêu ngạo: "Trước đây anh mời tôi ăn nửa que, bây giờ tôi mời anh ăn một que, tôi không nợ anh nữa rồi!"
Phó Tiêu Tiêu tuy nói vậy, nhưng biểu cảm lại như đang nói "Nhanh khen tôi đi", khá là khó tính.
Tô Hoài Minh rất vui mừng, không tiếc lời khen ngợi: "Tiêu Tiêu thật lợi hại, nhỏ như vậy đã có thể kiếm tiền, mời anh ăn kem rồi, hồi nhỏ anh không làm được đâu, anh rất ngưỡng mộ em!"
Phó Tiêu Tiêu tỏ vẻ kiêu ngạo: "Đương nhiên rồi, tôi lợi hại hơn anh nhiều!"
Tô Hoài Minh yên tâm thoải mái ăn que kem mà Phó Tiêu Tiêu mua cho, cảm thấy nuôi một đứa con cũng có ích.
Một lớn ba nhỏ đứng bên đường, vui vẻ ăn hết kem, mới nắm tay nhau đi về.
Đi đến cửa, Phó Tiêu Tiêu đột nhiên dừng lại.
Tô Hoài Minh đưa hai đứa trẻ vào, không hiểu nhìn cậu bé: "Sao vậy?"
“Tôi muốn đến cửa hàng." Phó Tiêu Tiêu nói xong, quay người đi về phía sau.
Tô Hoài Minh sợ cậu bé đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, nên cũng đi theo.
"Em đến cửa hàng làm gì?"
Phó Tiêu Tiêu liếc cậu, chu môi, không nói gì.
Tô Hoài Minh thấy Phó Tiêu Tiêu không muốn trả lời, nên không hỏi thêm nữa, dù sao đến cửa hàng là biết.
Phó Tiêu Tiêu đến cửa hàng mới phát hiện vị trí quầy thu ngân quá cao, dù cậu bé kiễng chân cũng không nhìn thấy cô thu ngân, chỉ có thể cố gắng vẫy tay với cô.
Thu ngân cười rất dịu dàng: "Cháu bé, cháu cần giúp gì không?"
Phó Tiêu Tiêu kiễng chân, cố gắng đưa số tiền mình kiếm được cho thu ngân: "Cô ơi, hỏi cô một chút, số tiền này có thể mua được bao nhiêu sô cô la?"
Thu ngân đếm xong số tiền, biểu cảm có chút kinh ngạc, vô thức nhìn về phía người giám hộ Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh khẽ gật đầu với cô.
Thu ngân mới cười nói: "Có thể mua rất nhiều sô cô la, cháu bé hỏi cái này để làm gì?"
Phó Tiêu Tiêu không chút do dự, rất hào phóng nói: "Cháu muốn mua sô cô la, tất cả!"
Thấy Tô Hoài Minh vẫn không ngăn cản, thu ngân gật đầu, giúp Phó Tiêu Tiêu đóng gói đầy một túi sô cô la.
Phó Tiêu Tiêu không xách nổi, Tô Hoài Minh giúp cậu bé xách.
“Em mua nhiều sô cô la như vậy, là để tự ăn sao?" Tô Hoài Minh hỏi.
Phó Tiêu Tiêu lắc đầu, biểu cảm mơ màng nhìn xung quanh, không tìm được phương hướng, chỉ có thể cầu cứu Tô Hoài Minh: “Anh có biết ông cụ ngày đó dọn vệ sinh ở đâu không?"
Tô Hoài Minh ngẩn ra, trong lòng hiện lên một ý nghĩ, kinh ngạc hỏi: "Em muốn tặng hết sô cô la này cho ông ấy sao?"
Phó Tiêu Tiêu gật đầu: "Ông ấy mời tôi ăn sô cô la rất ngon! Hơn nữa đó là con trai ông ấy mua cho ông ấy, chắc chắn rất quý, nên tôi cũng muốn mời ông ấy ăn sô cô la!!"
Nghe vậy, trong lòng Tô Hoài Minh dâng lên một dòng nước ấm, mềm mại đến không giống ai.
Phó Tiêu Tiêu vốn đã rất đáng yêu, lúc này lại có buff cộng thêm, quả thực đáng yêu gấp vạn lần!
Tô Hoài Minh không kiềm chế được, khom người ôm Phó Tiêu Tiêu vào lòng, vừa cọ xát vừa dán chặt, còn hôn một cái.
Phó Tiêu Tiêu cau mày, sờ khuôn mặt ướt nhẹp, biểu cảm rất chán ghét.
Hừ, người bố dượng xấu xa lại bắt nạt mình rồi!
Phó Tiêu Tiêu dùng vẻ mặt của một tổng tài nhỏ, lạnh lùng nhìn Tô Hoài Minh: "Anh đừng có động chân động tay nữa, mau đưa tôi đi tìm ông cụ quét rác đi!"
"Được." Tô Hoài Minh có cầu ắt ứng, lập tức liên lạc với tổ chương trình, ngồi xe đến địa điểm ghi hình ngày đầu tiên.
Có lẽ ông trời cũng rất thích Phó Tiêu Tiêu, muốn để đứa trẻ này được toại nguyện, xe vừa dừng lại, họ đã phát hiện ra bóng dáng của ông cụ quét rác.
Không cần Tô Hoài Minh bế, Phó Tiêu Tiêu chủ động chạy xuống xe, như một chú chim non vui vẻ chạy đến, giọng nói ngây thơ nói: "Ông ơi, cháu đến thăm ông nè!"
Ông lão quét rác cúi đầu nhìn thấy Phó Tiêu Tiêu, rất ngạc nhiên: "Cháu bé, sao cháu lại ở đây? Bố cháu đâu?"
Tô Hoài Minh cười đi tới.
Mấy người tụ tập lại nói chuyện một lúc, Phó Tiêu Tiêu mới hừ hừ hai tiếng, vẻ mặt không quan tâm nói: "Hôm đó ông cho cháu ăn sô cô la, cháu trả lại ông."
Phó Tiêu Tiêu rất ngượng ngùng, khi nói những lời này thì giả vờ không quan tâm, nhưng lại nhìn ông lão quét rác với vẻ đầy mong đợi, hy vọng ông sẽ thích.
Ông lão quét rác nhìn thấy một túi sô cô la lớn, những nếp nhăn trên mặt đều ẩn chứa sự cảm động và vui mừng, không biết nói gì, chỉ kích động xoa tay.
"Cháu bé, sao cháu lại tặng ông nhiều sô cô la thế?" Ông lão quét rác cầm chiếc túi nặng trịch, lúng túng nói: "Ông chỉ cho cháu ăn nửa thanh, cháu không cần phải trả lại nhiều thế đâu."
"Không sao." Phó Tiêu Tiêu vỗ ngực, rất hào phóng nói: "Cháu có nhiều tiền lắm, có thể mua rất nhiều sô cô la!"
Ông lão quét rác cảm nhận được tấm lòng của Phó Tiêu Tiêu, không từ chối, mà dùng bàn tay chai sạn vuốt đầu Phó Tiêu Tiêu, nghiêm túc cảm ơn: "Cảm ơn Tiêu Tiêu, đây là món quà mà ông thích nhất từ trước đến nay."
Phó Tiêu Tiêu nghe thấy hai chữ thích nhất, khóe miệng cong lên, hoàn toàn bỏ đi sự ngượng ngùng.
Điều này còn vui hơn cả việc dùng hết tiền để mua kem!
Phó Tiêu Tiêu ríu rít nói rất nhiều với ông lão quét rác, đến khi sắp đến giờ phải đi, mới vẫy tay chào ông lão quét rác.
Trên đường về, Phó Tiêu Tiêu vẫn rất vui vẻ, dùng giọng trẻ con hát hò, cơ thể không ngừng lắc lư, còn chủ động nói chuyện với Tô Hoài Minh.
Tô Hoài Minh không hề tỏ ra chút không kiên nhẫn nào, vẫn luôn rất nghiêm túc lắng nghe Phó Tiêu Tiêu nói.
Trở về biệt thự, hai đứa trẻ kia đã thu dọn hành lý xong, thấy Phó Tiêu Tiêu về, lập tức chạy tới.
Những đứa trẻ vẫn chưa quen với việc phải xa nhau, nước mắt lưng tròng, không biết ai bắt đầu, ba đứa trẻ ôm nhau khóc nức nở, cứ như thể sắp phải sinh ly tử biệt vậy.
Ba vị phụ huynh bất lực cười, bế con vào lòng dỗ dành rất lâu, còn hẹn mười ngày sau sẽ gặp lại.
Phó Tiêu Tiêu vẫn còn đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: "Lần sau gặp lại, tôi sẽ lại mời hai cậu ăn kem!"
Quý Du Du không nỡ xa hai anh trai, nhưng vẫn kiên cường nói: "Dạ được, nhất định chúng ta sẽ gặp lại."
Bình thường Vu Hiên Hiên là người lạc quan vui vẻ nhất, nhưng đến lúc này, lại liên tục dùng mu bàn tay lau nước mắt, được Vu Duệ Thành bế trong lòng dỗ dành rất lâu, mới nức nở dừng lại.
Sau khi chia tay, mọi người lên xe riêng đến sân bay.
Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu đi xe xóc nảy sáu tiếng đồng hồ mới trở về thành phố cũ.
Quản gia đã sắp xếp mọi thứ, Tô Hoài Minh vừa ra khỏi sân bay đã lên xe.
Ông ngồi ở ghế phụ và hỏi: “Tiên sinh, cậu muốn về biệt thự hay căn hộ trong thành phố?"
Biệt thự có diện tích lớn, điều kiện tốt nhưng vị trí lại quá xa, quản gia hỏi như vậy là vì nghĩ rằng Tô Hoài Minh có thể còn có lịch trình khác.
Tô Hoài Minh suy nghĩ một chút rồi nói: "Đến căn hộ ở trung tâm thành phố đi."
Quản gia gật đầu, bảo tài xế đổi hướng.
Khu dân cư cao cấp này nằm ở vị trí đắc địa, do Phó thị phát triển, giá nhà cao ngất ngưởng, người ở đây đều là những người giàu có.
Các tiện ích trong khu dân cư rất đầy đủ, dưới tầng hầm có phòng tập thể dục, hồ bơi, còn có cả nhà hàng phục vụ riêng cho cư dân khu dân cư, về cơ bản không cần phải ra khỏi khu dân cư mà vẫn có thể đáp ứng mọi nhu cầu.
Căn hộ họ đến là căn hộ có tầng đẹp nhất trong toàn khu dân cư, cũng có cảnh quan bên ngoài đẹp nhất, quản gia cung kính dẫn Tô Hoài Minh vào cửa.
Mặc dù được gọi là căn hộ, nhưng diện tích lên tới hơn 200 mét vuông, do nhà thiết kế nổi tiếng trong nước thiết kế, phong cách đơn giản hiện đại, rất có cảm giác cao cấp, chi tiết ở khắp mọi nơi.
Quản gia nói: "Nơi đây không có người ở thường xuyên, chỉ có một số đồ nội thất cơ bản, tiên sinh có thể cho tôi biết những thứ cậu cần không, tôi sẽ cho người chuẩn bị ngay."
Tô Hoài Minh đi một vòng, tạm thời không phát hiện ra thứ gì cần thiết, chỉ nói lời cảm ơn.
Sau khi Tô Hoài Minh ổn định chỗ ở, quản gia do dự vài giây rồi nói: "Điều kiện ở đây của tôi không bằng biệt thự, diện tích hơi nhỏ, khiến cậu phải chịu ấm ức rồi."
Tô Hoài Minh bật cười.
Điều kiện của căn hộ này đối với cậu mà nói đã rất hoàn hảo rồi, cậu không hề ấm ức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, trước đây khi ở biệt thự, cậu cũng chỉ quanh quẩn trong phòng, nên diện tích lớn như vậy đối với cậu là đủ dùng.
Cậu và Phó Tiêu Tiêu nghỉ ngơi một lát thì đến giờ ăn tối.
Nhà hàng năm sao cử người chuyên biệt giao tận nơi, rất thịnh soạn, Tô Hoài Minh và Phó Tiêu Tiêu đều ăn no căng bụng.
Nhưng dù vậy, quản gia vẫn nhìn họ bằng ánh mắt áy náy, một lần nữa xin lỗi: "Là do sự sơ suất của tôi, đã không sắp xếp trước nhân sự và bữa ăn cho cậu, chỉ có thể để cậu phải tạm bợ."
Tô Hoài Minh: "..."
Nhìn vẻ tự trách của quản gia, Tô Hoài Minh thở dài trong lòng, an ủi hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới khiến quản gia yên tâm.
Ăn tối xong, Tô Hoài Minh đi đến thư phòng, muốn tìm một trò chơi mạng nào đó để chơi.
Cậu vừa mở máy tính thì thấy biểu tượng email trên màn hình, liền mở ra xem.
Nhìn vào, cậu giật mình.
Cậu đã cài đặt sai thời gian, gửi một lúc hơn 90 email cho Phó Cảnh Phạn!
Phó Cảnh Phạn thấy nhiều email “Tôi nhớ anh lắm" như vậy, chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên!
Tô Hoài Minh biết không thể cứu vãn được, chỉ có thể tự an ủi mình:
Nguyên chủ rất yêu Phó Cảnh Phạn, nên thể hiện sự nhiệt tình một chút cũng không có gì quá đáng.
Tô Hoài Minh chưa bao giờ tự hành hạ mình vì những chuyện đã xảy ra, vừa định giả vờ như không thấy gì, đóng hộp thư lại, nhưng đột nhiên liếc thấy một biểu tượng màu xám ở dưới cùng.
Trước đây, Tô Hoài Minh không để ý đến biểu tượng này, tò mò nhấp vào.
Hộp thư bật ra một cửa sổ, yêu cầu cậu nhập mật khẩu.
Tô Hoài Minh nhìn vào biểu tượng trái tim màu đỏ trên lời nhắc mật khẩu, suy nghĩ vài giây, sau đó nhập tên viết tắt bằng tiếng Anh của Phó Cảnh Phạn, quả nhiên giây tiếp theo, email đã được mở ra.
Bên trong có hơn chục email mà nguyên chủ đã từng gửi cho Phó Cảnh Phạn, mỗi ngày đều được gửi theo giờ.
Tô Hoài Minh tùy tiện mở một email, khi nhìn thấy nội dung, cậu suýt nữa thì bị nhồi máu cơ tim.
Mặc dù nguyên chủ rất yêu Phó Cảnh Phạn, nhưng không giống như cậu tưởng tượng, dùng email để bày tỏ tình cảm, nội dung email khá nghiêm túc, giống như báo cáo công việc.
Lúc này, Tô Hoài Minh mới nhận ra mình đã suy diễn theo ý mình, gây ra một sự hiểu lầm lớn.
Cậu không ngờ rằng những email mà nguyên chủ gửi cho Phó Cảnh Phạn lại được chuyển đến hộp thư bí mật, chẳng trách cậu đã lục tung hồ sơ trong một thời gian dài, nhưng không tìm thấy lịch sử email.
Lúc đó, Tô Hoài Minh còn băn khoăn, đoán rằng có phải nguyên chủ quá nhút nhát, nên đã xóa những email bày tỏ tình cảm trực tiếp đó hay không.
Tô Hoài Minh buông thõng hai tay, bất lực ngồi trên ghế máy tính, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Chuyện này chắc chắn không thể giải thích rõ ràng được, cậu chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, ngày mai vẫn gửi email cho Phó Cảnh Phạn theo đúng trình tự.
Hay là... thêm một câu “Tôi nhớ anh" vào cuối?
Đây coi như là để đáp lại hơn 90 email kia, nếu Phó Cảnh Phạb hỏi, cậu cũng có thể trả lời rằng vì không kiềm chế được tình cảm dâng trào trong lòng... Phó Cảnh Phạn sẽ không nghi ngờ có người khác nhập vào cơ thể này chỉ vì chuyện nhỏ như vậy chứ.
Tô Hoài Minh vẫn đang do dự, chưa nghĩ ra được lý do nào, rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu.
Dù sao thì ngày mai mới phải gửi email, đến lúc đó hãy tính tiếp.
Tô Hoài Minh điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, lập tức đóng hộp thư khiến cậu phiền lòng, chuẩn bị tìm một trò chơi trực tuyến để thư giãn.
Suốt ba ngày liền, Tô Hoài Minh chỉ quanh quẩn trong nhà, không bước ra ngoài nửa bước.
Quản gia rất lo lắng cho tình trạng tinh thần của cậu, đã thử thăm dò trò chuyện với cậu một lần, càng nói càng tự trách, cảm thấy là do mình không làm tốt, khiến Tô Hoài Minh không hài lòng, nên mới không chịu ra ngoài.
Tô Hoài Minh cảm thấy tê liệt, chỉ có thể thường xuyên đi lại trước mặt quản gia, xuống phòng tập thể dục ở tầng dưới xem một chút rồi đi, giả vờ như mình rất năng động, quản gia mới yên tâm.
Chiều hôm đó, Tô Hoài Minh thấy một quảng cáo trên vòng bạn bè, nói rằng chỉ cần chia sẻ lại là có thể nhận được phiếu giảm giá 100 đô la để ăn lẩu.
Tô Hoài Minh lập tức thấy hứng thú, cảm thấy mình nhất định phải chiếm được món hời này, nên định ra ngoài ăn lẩu.
Cậu cũng không muốn ăn một mình, nhưng Phó Tiêu Tiêu còn quá nhỏ, ăn lẩu có thể sẽ bị đau bụng, nên mới định giấu Phó Tiêu Tiêu, tự mình ra ngoài.
Quản gia nghe nói Tô Hoài Minh muốn ra ngoài, lập tức muốn sắp xếp xe riêng cho cậu, nhưng Tô Hoài Minh đã ngăn lại.
"Sắp đến giờ tan tầm rồi, đường rất dễ tắc đường." Tô Hoài Minh nói tiếp: "Hơn nữa, tôi lại đến nơi đông đúc, cho dù không tắc đường, thì thời gian trên đường cũng rất lâu."
Quản gia gật đầu, do dự hỏi: "Vậy nếu cậu không đi xe, thì định đi bằng cách nào?"
Tô Hoài Minh đắc ý khoe với ông ta phương tiện đi lại của mình:
Một chiếc xe đạp điện màu vàng thanh toán bằng mã QR.
Tô Hoài Minh rất hài lòng với điều này.
Bây giờ không lạnh cũng không nóng, đi xe đạp điện rất thoải mái, hơn nữa sẽ không có nguy cơ tắc đường.
Nếu nơi đến không xa, thì xe đạp điện là phương tiện tốt nhất trong thành phố.
Tô Hoài Minh không định thường xuyên ra ngoài, mua xe đạp điện cũng không dùng được, chi bằng đi xe đạp điện công cộng.
Hơn nữa, xe đạp điện thanh toán bằng mã QR có ở khắp mọi nơi, rất dễ tìm thấy một chiếc, rất tiện lợi.
Tô Hoài Minh cảm thấy mình đã nghĩ đến mọi mặt, rất đắc ý, nhưng lại bất ngờ đối mặt với ánh mắt của quản gia.
??? Lại đến rồi!
Quản gia áy náy đến mức muốn quỳ xuống trước mặt Tô Hoài Minh: "Đều do tôi không sắp xếp ổn thỏa, chỉ có thể để cậu phải đi xe đạp điện công cộng, nếu cậu không phiền, thì bây giờ tôi có thể bảo cửa hàng gửi đến cho cậu một chiếc xe đạp điện tốt nhất, hoặc thuê người đưa cậu đến đó."
Tô Hoài Minh: "..."
Má nó, xe đạp điện chỉ cần đi được an toàn là được rồi, đâu cần nhiều yêu cầu như vậy?
Sợ quản gia nói thêm nữa, Tô Hoài Minh trực tiếp lên xe đạp điện, vẫy tay, bỏ chạy như bay.
Tô Hoài Minh thong thả đạp xe đạp điện, băng qua những con phố đông đúc, chỉ mất 15 phút đã dừng lại trước cửa trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại này có hơn 20 tầng, trên cùng là nhà hàng mở, có thể ngắm cảnh đêm lãng mạn và ăn món Pháp, năm tầng bên dưới là câu lạc bộ chuyên nghiệp, thường thì các doanh nhân sẽ chọn nơi này để tiếp khách và tụ tập... Nhưng mà, tất cả những điều này đều không liên quan đến Tô Hoài Minh, cậu chỉ muốn đến tiệm lẩu ở tầng ba.
Mặc dù chỉ ở tầng ba, nhưng tiền thuê rất đắt, tiệm lẩu chủ yếu bán các món ăn ngon và tươi, được thực khách đánh giá rất cao, nếu không Tô Hoài Minh cũng sẽ không vì tiệm này mà ra ngoài.
Tô Hoài Minh không quen thuộc nơi này, sau khi đến tầng ba, cậu chỉ có thể đi từng cửa hàng một để tìm.
Tô Hoài Minh đi thêm vài bước, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
Cậu quay đầu lại, thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ công sở đang mỉm cười đi về phía mình.
Tô Hoài Minh cũng chỉ cong môi, chào cô: "Thư ký Chu."
Thái độ của thư ký Chu rất đúng mực, lịch sự chào hỏi: "Thật khéo quá, sao Tô tiên sinh lại ở đây?"
Nói đến đây, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lộ ra vẻ hơi ngạc nhiên: “Tiên sinh đến tìm Phó tổng sao?"
Tô Hoài Minh sửng sốt, không ngờ Phó Cảnh Phạn cũng ở đây.
Cậu và Phó Cảnh Phạn là vợ chồng, lẽ ra phải biết lịch trình của Phó Cảnh Phạb, để không khiến người khác nghi ngờ, cậu đã mơ hồ gật đầu.
Thư ký Chu nói tiếp: "Phó tổng đang ở câu lạc bộ trên tầng cao nhất, Tô tiên sinh có muốn lên tìm Phó tổng không?"
Trong lòng Tô Hoài Minh, một trăm người Phó Cảnh Phạn cộng lại cũng không hấp dẫn bằng một bữa lẩu, nhưng không tiện từ chối quá rõ ràng, nên đã uyển chuyển nói: "Phó Cảnh Phạn đang bận, tôi không tiện lên làm phiền anh ấy."
Thư ký Chu gật đầu, lại hỏi: "Vậy Tô tiên sinh đến đây để làm gì?"
Tô Hoài Minh không tiện nói rằng mình vì món lẩu mà bỏ rơi Phó Cảnh Phạn, chỉ có thể cắn răng nói: "Tôi muốn đi dạo xung quanh đây."
"Đi dạo xung quanh?"
Dưới ánh mắt nghi ngờ của thư ký Chu, Tô Hoài Minh không nghĩ ra được lý do nào hoàn hảo hơn, trực tiếp lựa chọn nằm ườn: "Đúng vậy, tôi chỉ muốn đi dạo xung quanh."
Thư ký Chu khựng lại, không hỏi thêm nữa.
Sau khi chương trình thực tế dành cho trẻ em được phát sóng, Tô Hoài Minh đã trở nên khá nổi tiếng, cậu bất chấp nguy cơ bị mọi người nhận ra mà đến trung tâm thương mại, chắc chắn không chỉ muốn đi dạo xung quanh.
Thư ký Chu nhớ lại lời nói và hành động của Tô Hoài Minh, lập tức hiểu ra.
Tô Hoài Minh chắc chắn là đến tìm Phó Cảnh Phạn, sợ làm phiền công việc của anh ấy, lại sợ tạo gánh nặng tâm lý cho Phó Cảnh Phạn, nên mới nói muốn đi dạo xung quanh trung tâm thương mại.
Thư ký Chu nhìn Tô Hoài Minh hiểu chuyện, khóe miệng cong lên nhiều hơn.
Tô Hoài Minh cảm thấy ánh mắt của thư ký Chu có chút kỳ lạ, nhưng lại không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể cười đáp lại cô.
Hai người nhìn nhau cười suốt năm giây, thư ký Chu mới nói: "Phó tổng vẫn đang ở trên đợi tôi, Tô tiên sinh, tôi đi trước đây."
Tô Hoài Minh gật đầu, tiễn thư ký Chu rời đi.
Sau khi thư ký Chu đi, Tô Hoài Minh đi một vòng quanh trung tâm thương mại, mới tìm thấy tiệm lẩu đó.
Cậu sợ bị mọi người nhận ra, nên đã cố tình chọn một phòng riêng.
Cậu gọi nước lẩu cay và nhiều dầu, lại gọi hết các loại thịt đặc sắc của quán, chuẩn bị ăn một bữa thật no nê!
...
Lúc này, Phó Cảnh Phạn đang ở câu lạc bộ trên tầng cao nhất, tiếp khách hàng đối tác.
Thư ký Chu đợi bên ngoài, không vào làm phiền họ.
Nửa giờ sau, cửa phòng mở ra.
Hai người đàn ông trung niên bước ra, tuổi của họ đều lớn hơn Phó Cảnh Phạn, nhưng trước mặt Phó Cảnh Phạn lại không hề tỏ ra kiêu ngạo, ngược lại còn rất nhiệt tình, mặt mày tươi cười, không ngừng nói chuyện với Phó Cảnh Phạn.
Phó Cảnh Phạn là người cuối cùng bước ra.
Hắn mặc một bộ vest chỉnh tề, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài được quần âu bó lại, trông vừa lạnh lùng vừa cấm dục.
Đôi mắt đen sâu thẳm, ánh sáng chiếu vào sống mũi cao thẳng, tạo nên một bóng tối nhàn nhạt, đôi mắt vẫn lạnh nhạt, nhưng không phải là không để ý đến lời của người khác, cử chỉ không hề có chút kiêu ngạo của người đứng đầu, nhưng vẫn không giấu được sự quý phái.
Hai đối tác rất ngưỡng mộ và hài lòng với Phó Cảnh Phạn, lại hàn huyên thêm vài câu ở cửa, sau đó mới tươi cười rời đi, từ thái độ của họ có thể thấy, sự hợp tác sau này sẽ vô cùng thuận lợi.
Trên mặt Phó Cảnh Phạn không có chút mệt mỏi nào, nhưng thư ký Chu biết rõ, hắn đã xoay như chong chóng suốt ba ngày liền.
Phó Cảnh Phạn xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: "Mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi chưa?"
"Việc ăn ở của hai vị này đã được sắp xếp ổn thỏa, tổ dự án cũng đã liên hệ với đối phương, mọi thứ đều rất thuận lợi." Thư ký Chu cung kính nói.
Phó Cảnh Phạn mới gật đầu, hắn không nhìn thư ký Chu, nhưng lại nhìn thấu tâm tư của cô.
"Cô còn chuyện gì muốn nói nữa không?"
Thư ký Chu giật mình, nhưng cô đã quen với cách cư xử của Phó Cảnh Phạn, lập tức trở lại bình thường, nói: "Tôi vừa thấy Tô tiên sinh ở dưới tầng."
Phó Cảnh Phạn dừng lại vài giây, đuôi âm hơi nhếch lên, như nghi hoặc: "Tô Hoài Minh?"
"Vâng." Thư ký Chu không thêm mắm thêm muối, trung thực thuật lại lời của Tô Hoài Minh, "Tô tiên sinh biết anh ở đây, không muốn làm phiền anh, nên định đi dạo xung quanh trung tâm thương mại."
Phó Cảnh Phạn không lên tiếng.
Thư ký Chu quá hiểu phong cách hành động nhanh gọn của Phó Cảnh Phạn, cô không dám nhìn sắc mặt Phó Cảnh Phạn, càng không dám đoán tâm tư của hắn, chỉ cung kính chờ hắn trả lời.
Vài giây sau, giọng nói trầm thấp của Phó Cảnh Phạn vang lên: "Bảo nhà hàng thêm một chỗ ngồi."
Thư ký Chu lập tức hiểu ra, Phó Cảnh Phạn muốn ăn tối cùng Tô Hoài Minh.
"Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
Phó Cảnh Phạn theo đuổi hiệu suất cao, những người dưới quyền không dám chậm trễ, khi Phó Cảnh Phạn đi lên lầu, nhà hàng đã bắt đầu sắp xếp.
Khi hắn đến nơi, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ chờ Phó Cảnh Phạn ra lệnh.
"Bây giờ mời Tô tiên sinh lên không?" Thư ký Chu hỏi.
Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu.
Thư ký Chu lập tức gọi điện cho Tô Hoài Minh, nhưng lần đầu tiên không gọi được.
Phó Cảnh Phạn không giục giã, bình tĩnh xem email công việc, nhưng vô tình phát hiện ra email của Tô Hoài Minh gửi đến.
Tên Tô Hoài Minh xuất hiện với tần suất quá cao.
Phó Cảnh Phạn nhớ lại chín mươi mấy email "tôi nhớ anh lắm" trước đó, ngón tay dừng lại một chút, cuối cùng vẫn mở email mới gửi đến.
Tô Hoài Minh muốn bắt chước nội dung email của chủ nhân cũ, nhưng phát hiện không có gì để viết.
Chủ nhân cũ có thể làm rất nhiều việc trong một ngày, còn có nhiều chi tiết có thể báo cáo, nhưng Tô Hoài Minh chỉ ăn uống chơi ngủ mỗi ngày, không làm việc gì nghiêm túc, hơn nữa, không tiện báo cáo chi tiết những chuyện này với Phó Cảnh Phạn...
Không thể nói rằng cậu đã ăn bao nhiêu chiếc bánh mì kẹp thịt, chơi bao nhiêu ván trò chơi chứ!
Tô Hoài Minh thực sự không còn cách nào khác, đành phải viết email theo phong cách của mình.
【Hôm nay tôi nghỉ, không gặp ai, Phó Tiêu Tiêu được quản gia đưa đi chơi rồi, nó ngoan lắm, không làm nũng, tôi nhớ anh】
Hai email về cơ bản là có nội dung giống nhau, Tô Hoài Minh không có gì để viết, chỉ có thể viết thêm về Phó Tiêu Tiêu, cố gắng để Phó Cảnh Phạn thấy được sự nghiêm túc khi báo cáo của cậu, nhưng sự chuyển đổi quá gượng ép, khiến người ta dễ tập trung vào bốn chữ cuối cùng.
Phó Cảnh Phạn không biểu lộ sự ngạc nhiên hay cảm xúc khác, hắn vẫn chưa đóng hộp thư thì thư ký Chu đã gọi được cho Tô Hoài Minh.
Môi trường xung quanh Tô Hoài Minh yên tĩnh hơn dự kiến.
Thư ký Chu nói: “Tô tiên sinh, anh đang ở đâu vậy?"
Tô Hoài Minh ăn uống vui vẻ, quên mất những cân nhắc trước đó, tiện miệng nói: "Tôi đang ăn lẩu."
Thư ký Chu nghe thấy câu này thì ngây người.
Vừa nãy Tô Hoài Minh không còn nói tùy tiện đi dạo sao, sao lại đi ăn lẩu rồi?
Thư ký Chu không tiện hỏi nhiều qua điện thoại, nên nói: "Phó tổng đã bận xong rồi, Tô tiên sinh có thể lên tìm anh ấy."
Tô Hoài Minh sao có thể phụ lòng nồi lẩu ngon lành, cậu vừa ăn thịt vừa nói không rõ ràng: "Thôi, hôm nay tôi không đi tìm anh ấy đâu."
Nghe vậy, thư ký Chu suýt thì đổ mồ hôi lạnh, không dám nhìn sắc mặt Phó Cảnh Phạn.
Cô đấu tranh vài giây, sợ bị cuốn vào vòng xoáy, giọng run run hỏi: "Thưa tiên sinh, ở nhà hàng trên tầng cao nhất có đặt chỗ, anh có thể đến đây ăn tối."
"Sao được chứ." Tô Hoài Minh hoàn toàn không biết thư ký Chu đã mở loa ngoài, và Phó Cảnh Phạn đang ở bên cạnh, tiện miệng nói: "Tôi có phiếu giảm giá 100 tệ cho lẩu, không thể lãng phí được!"
Thư ký Chu: "..."
Thư ký Chu: "..."
Thư ký Chu: "..."
Cô thực sự rất khó không nghĩ đến việc, Phó Cảnh Phạn còn không bằng phiếu giảm giá 100 tệ...
Thư ký Chu không dám nhìn sắc mặt Phó Cảnh Phạn, trong lòng khóc ròng, hận không thể cầm điện thoại biến mất ngay lập tức.
Bên tai Phó Cảnh Phạn vẫn còn văng vẳng giọng nói của Tô Hoài Minh, hắn rũ mắt nhìn bốn chữ “tôi nhớ anh" được viết trong email, đôi mắt trở nên đen và sâu thẳm.
Vài giây sau, hắn hơi cong môi.
Thư ký Chu vẫn chưa cúp điện thoại, Tô Hoài Minh nghe thấy tiếng động nhỏ, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm, tiện miệng hỏi: "Ai đang cười vậy?"
Thư ký Chu: "...”
_____
Editor: Bảo sao làm mãi không hết, ngó ra xem thử, hóa ra chương này hơn 12k chữ lận. Chương trước hơn 11k chữ làm suốt 2 tiếng đã mệt ói ẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro