Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 13
2024-10-16 20:59:05
Chuyện gặp mặt Thôi Giác xảy ra quá đột ngột, Kỷ Minh Diêu chỉ kịp đổi áo khoác ngoài và thay một bộ y phục trang trọng thanh lịch, phù hợp gặp khách, tóc còn chưa kịp chải, không thể làm gì khác hơn ngoài việc chải một kiểu tóc búi giản dị, không để tóc mai loà xoà thái dương. Kiểu tóc búi bày không hợp cài trâm hoa lệ sặc sỡ, chỉ đành dùng một đoá mẫu đơn mới chớm nở làm trâm cài, nàng soi mình trước gương đồng, thoạt nhìn cũng có vẻ khéo léo trang nhã.
Một chút mưa phùn rơi xuống, lại thêm ngọn gió ướt át thổi qua gương mặt nàng.
Bích Nguyệt nâng ô lên, nhìn kỹ y phục trang điểm của cô nương có gì bất ổn hay không, nàng đột nhiên giậm chân một cái: "Nô tì quên đeo hoa tai cho cô nương rồi!"
Bình thường cô nương không đeo hoa tai trong phòng, chỉ xỏ một đôi hoa tai bạc nhỏ xuyên qua tai, vừa rồi đi quá gấp gáp, hoàn toàn không để ý tới thứ này!
Bích Nguyệt vội vàng định sai người về lấy, Kỷ Minh Diêu liền ngăn nàng lại: "Ta chưa trang điểm, không mang hoa tai cũng không sao. Giờ vội vàng về lấy cũng chưa chắc là hợp. Là Thôi Hàn lâm đột ngột muốn gặp ta, nếu ta có điều thất lễ, y cũng nên thông cảm, huống chi cũng không có gì tính là thất lễ."
Bích Nguyệt đắn đo một lát, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua chuyện này.
Nàng sợ làm cô nương lo lắng, ngoài miệng không dám tự trách mình, nhưng trong lòng khó tránh khỏi lo lắng:
Nếu vì nàng sơ ý mà làm hỏng nhân duyên tốt của cô nương, sau này sao nàng còn mặt mũi mà ở bên cạnh cô nương được?
Hi Hoà Viện chỉ cách chính viện một lối đi thông bắc nam, Kỷ Minh Diêu nhanh chóng đi vào từ sảnh sau, Kính Nguyệt và Tố Nguyệt bước lên tiếp đón nàng, đưa nàng đến trước cửa chính phòng.
Nhớ đến ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Thôi Giác vào hai ngày trước... Đi qua cửa trước, Kỷ Minh Diêu hít một hơi thật sâu.
Lúc đó nàng không nhìn kỹ Thôi Giác, đối với ấn tượng trực quan về Thôi Giác cũng chỉ có mỗi ánh mắt lúc đấy thôi.
Thái thái vô cùng, vô cùng hy vọng hôn sự của nàng và Thôi Giác có thể thành.
Nâng váy bước vào phòng, Kỷ Minh Diêu nhướng mắt, nhìn thấy một người bước ra từ sau bức bình phong sơn thuỷ bằng gỗ tử đàn.
Y đứng ngược sáng, khiến Kỷ Minh Diêu nhất thời không thấy rõ nét mặt của y, chỉ thấy y mặc thanh bào Thất phẩm, đầu đội mũ sa, khom người vái chào nàng.
Y mở miệng, giọng nói lạnh nhạt: "Đột ngột mời cô nương tới đây, là Thôi Giác mạo muội, ta ở đây bồi lễ, thỉnh cô nương thứ lỗi."
Kỷ Minh Diêu cúi đầu đáp lễ: "Thôi Hàn lâm quá lời rồi. Ngài là khách quý của Kỷ gia, là nhà ta mời ngài đến, vốn dĩ ta cũng nên ở đây đón tiếp ngài."
Thôi Giác thẳng người lên.
Giọng nói của Kỷ Nhị cô nương hôm nay không giống ngày đó... Ngọt ngào kiều mị, mà như di mẫu Ôn thị nói, "bình thản hào phóng".
Y nghiêng người: "Mời cô nương."
Kỷ Minh Diêu bước lên phía trước, đi vào bình phong, mang theo một cơn gió nhẹ.
Thôi Giác đi theo sau nàng, y ngửi được mùi hương thanh đạm trong không khí, không có mùi son phấn, chỉ có hương hoá thuần tuý và một chút mùi mực.
"Các con có chuyện thì cứ ở đây nói với nhau, ta vào trong nghỉ ngơi." Trong bình phong, Ôn phu nhân đứng dậy cười nói.
Bà nắm tay Minh Diêu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, cũng không căn dặn gì thêm.
Cửa phòng phía tây được đóng lại, bọn nha hoàn dâng trà xong thì đều lui xuống dưới hiên, từ nhà chính đến đông trắc gian, lại đến đông sảo gian, ba gian phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Sau một thoáng im lặng, Kỷ Minh Diêu đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng Thôi Giác. Cho dù nàng và Thôi Giác vừa mới nhìn nhau, nàng cũng không dời mắt đi.
Cho dù kết quả thế nào, đây là đối tượng bàn bạc hôn sự với nàng, chí ít nàng cũng phải nghiêm túc quan sát, xem y có dáng vẻ thế nào.
—— Rõ ràng là một Thám hoa lang hàng tuyển rất là xuất trần.
Đối diện gương mặt này, mỗi bữa nàng có thể ăn thêm một bát cơm.
Nhưng thần sắc của y tuy không lạnh nhạt như hôm trước, song vẫn rất vô cảm... Nếu y cứ như thế, chắc sẽ giảm nửa bát cơm.
Thôi Giác cho rằng mình bị Kỷ Nhị cô nương dò xét sẽ có hơi khó chịu, y cũng chuẩn bị tâm lý kiềm nén xuống. Nhưng trong mắt Kỷ Nhị cô nương không có toan tính đầu cơ trục lợi, nàng chỉ đoan chính ngồi gần cửa sổ, hai mắt trong suốt, bình thản mà chăm chú ngắm y.
Nàng tán thưởng y ——
Ánh mắt Thôi Giác bỗng không dám nhìn thẳng Kỷ Nhị cô nương.
Phi lễ chớ nhìn.
Hôm nay hôn ước vẫn chưa thay đổi, trên danh phận thì y không thích hợp ngắm nhìn Kỷ Nhị cô nương, nhưng biết là không nên, song vẫn quá phận.
Kỷ Minh Diêu cũng cúi đầu nhìn hoa văn trên ống tay áo: "Không biết Thôi Hàn lâm mời ta là vì chuyện gì?"
Thôi Giác liền đứng dậy, đi thẳng vào vấn đề: "Ắt cô nương cũng biết hôn sự hai nhà đã có thay đổi. Hôn nhân đại sự, cũng không phải trò đùa của trẻ con, Thôi Giác không thể không ở đây mạo muội hỏi cô nương một câu, cũng mong cô nương thật lòng trả lời: Đáp ứng mối hôn sự này, trong lòng cô nương có gì tiếc nuối chăng?"
Tiếc nuối?
Trong lòng Kỷ Minh Diêu hơi hoảng hốt.
Thôi Giác từng thấy nàng ở cùng Ôn Tòng Dương.
Y đang lo lắng, trong lòng nàng "vẫn còn" Ôn Tòng Dương sao?
Quả thật, ở thời đại nào, giới tính nào, đây đều là chuyện quan trọng phải hỏi cho rõ ràng.
Mà nàng cũng có thể thật tâm trả lời.
Kỷ Minh Diêu ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Thôi Giác: "Nếu Thôi Hàn lâm chân thành muốn biết, ta cũng xin thẳng thắn đáp lại: Hôn nhân đại sự, phụng mệnh phụ mẫu, song phương không phải tư tình."
Thôi Giác cũng không hỏi lại nàng có đáp thật lòng không, chỉ vái chào nàng: "Đa tạ cô nương."
Y lại nói: "... Cô nương như nào, ta cũng như vậy."
Câu này của y hình như có hơi tối nghĩa.
Thấy y không hỏi thêm gì khác, Kỷ Minh Diêu liền cáo từ, đến phía tây mời thái thái về.
Thôi Giác còn đang chờ đợi cách đó hai gian phòng, Ôn phu nhân cũng không tiện hỏi thêm, nhưng nhìn thần sắc Minh Diêu, trong lòng bà cũng nắm được đại khái sự tình, bèn bảo Minh Diêu lui về phòng trước.
Xuôi theo đường cũ ở sảnh sau trở về viện mình, Bích Nguyệt vội vã nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, sao rồi?"
"Chắc y không nhìn ra ta không có đeo khuyên tai..." Kỷ Minh Diêu siết chặt ống tay áo, thoạt tiên an ủi Bích Nguyệt.
Nhưng có lẽ y đã nhìn thấy vết mực đen trên tay áo trong của nàng.
Đáng ghét.
...
Lúc Thôi Giác rời phủ An Quốc công thì vẫn chưa đến giữa trưa. Y không quay lại Hàn lâm viện mà cho gã sai vặt đi mời huynh trưởng trở về, bản thân y cũng về thẳng nhà.
Thôi Du và Thôi Giác gần như về nhà cùng lúc, hắn vừa xuống ngựa liền hỏi ngay: "Sao phủ An Quốc công đột nhiên gọi đệ đến vậy? Đệ còn bảo ta trở về, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì?"
Thôi Giác mời huynh trưởng đến thư phòng ngồi, nói ra chuyện phủ An Quốc công muốn đổi người thành thân.
Thôi Du nghe xong thì liền nổi giận: "Thế này thì xem Thôi gia chúng ta thành cái gì!"
Hắn đứng lên, ống tay áo màu đỏ ửng đập "bộp" một cái: "Là nhà bọn họ muốn kết thân, hôn sự đã định, bọn họ nói đổi là đổi sao? Thật khinh người quá mức!"
Hắn càng nghĩ càng giận, cất bước định đi: "Ta phải tìm An Quốc công nói cho ra lẽ."
"Đại ca!" Thôi Giác ngăn hắn lại. "Sợ là chuyện này khiến di mẫu Ôn thị khó xử, đệ cũng đã đáp ứng rồi, thôi vậy."
Thôi Du quay đầu nhìn đệ đệ, im lặng không nói gì.
Di mẫu Ôn thị là biểu muội của mẫu thân, hai người chênh nhau mười tuổi, lâu rồi cũng không thân thiết với nhau, riêng mẫu thân sau khi thành gia, bởi gì đường sá xa xôi mà cũng ít tương kiến.
Mãi đến mười một năm về trước, phụ thân được điều về kinh thành, đảm nhận chức Lễ bộ Thượng thư, nhưng chưa đầy hai năm đã đi về cõi tiên. Lúc đó, mẫu thân cũng nằm triền miên trên giường bệnh. Ngoại tổ mẫu đã đi từ lâu, tỷ muội thân sinh của mẫu thân đều không ở kinh thành, trong hai ba năm đó, cũng chỉ có di mẫu Ôn thị thường tới Thôi gia bầu bạn, an ủi mẫu thân, cũng có lòng trông nom huynh đệ bọn họ, chút tình nghĩa này huynh đệ họ vẫn luôn nhớ kỹ.
Mặc dù bọn họ vốn không muốn kết thân với công hầu huân quý, song nể mặt di mẫu Ôn thị yêu mến nữ nhi, vậy nên mới đồng ý hôn sự này.
Cũng vì sợ người ta nói A Giác trèo cao tới phủ Quốc công, cho nên chờ kỳ thi mùa xuân công bố bảng vàng, sau khi kim điện ban thưởng, Thôi gia mới đến cửa cầu thân.
Thôi Giác buông huynh trưởng ra: "Lần này mà thôi. Phiền đại ca và tẩu tử thay đệ xử lý."
Thôi Du thở dài thật sâu, ngồi xuống.
Lúc phụ mẫu qua đời, hắn đã gần trưởng thành, A Giác còn chưa tròn mười tuổi, tất nhiên là càng xem trọng tình thân lúc trước.
"Xử lý thì dễ rồi, đến nha môn đổi thiếp canh, sau đó hạ sính lễ." Suy tư một lát, Thôi Du cười hỏi. "Hôm nay có gặp Kỷ Nhị cô nương không? Cảm thấy sao hả?"
Hắn biết rõ tính tình A Giác, chỉ thuận miệng hỏi thôi, giống như trêu chọc, không ngờ y sẽ trả lời. Nhưng vừa uống một ngụm trà, ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà khoé miệng A Giác lại đang mấp máy?
Thôi Du lập tức nghiêng người về trước.
Thôi Giác nuốt những lời định nói vào bụng.
Thôi Du gấp gáp hỏi: "Sao đệ không nói?"
Thôi Giác: "Gặp gỡ bình thường, không có gì đáng nói."
Thôi Du không hỏi ra, chỉ đang tiếp tục ôm một bụng tức với Kỷ gia, hắn uống cạn hai chén trà, đột nhiên biến sắc: "Không ổn... Không ổn rồi!"
Hắn vội vàng nói: "Ta nhớ ra rồi, tẩu tử đệ từng nói, Nhị cô nương Kỷ gia và công tử phủ Lý Quốc công là thanh mai trúc mã! Hai huynh muội... Rất thân thiết, e là năm nay sẽ thành gia! Chuyện này ——"
"Đệ biết." Thấy huynh trưởng nhắc đến, Thôi Giác cũng kể. "Hôm nay Kỷ Nhị cô nương đã nói, đây chẳng qua là phụng mệnh phụ mẫu, song phương không phải tư tình, chuyện với đệ cũng không phải Kỷ gia ép buộc nàng đáp ứng."
Mặc dù y nói thế, Thôi Du vẫn cảm thấy không ổn: "Cô nương gia mới mười bốn, mười lăm tuổi thôi, lại được biểu ca phủ Quốc công cảm mến nhiều năm, muội ấy thật sự không động lòng sao?"
Nếu có thể một lòng với A Giác, cho dù có hoán thân với Kỷ Nhị cô nương cũng không sao. Nhưng nếu trong lòng đã có người khác, há có thể yên tâm bầu bạn với A Giác?
Thôi Giác lặp lại: "Nàng đã nói là song phương không phải tư tình, thế là được rồi, còn lại đệ không để tâm."
Y chân thành nói: "Xin đại ca cũng đừng nên nhắc lại."
Tình yêu có gì mà vui.
Chỉ cần Kỷ Nhị cô nương giống như hôm nay, thấu đáo bình thản, an phận hiểu lễ là được rồi.
Một chút mưa phùn rơi xuống, lại thêm ngọn gió ướt át thổi qua gương mặt nàng.
Bích Nguyệt nâng ô lên, nhìn kỹ y phục trang điểm của cô nương có gì bất ổn hay không, nàng đột nhiên giậm chân một cái: "Nô tì quên đeo hoa tai cho cô nương rồi!"
Bình thường cô nương không đeo hoa tai trong phòng, chỉ xỏ một đôi hoa tai bạc nhỏ xuyên qua tai, vừa rồi đi quá gấp gáp, hoàn toàn không để ý tới thứ này!
Bích Nguyệt vội vàng định sai người về lấy, Kỷ Minh Diêu liền ngăn nàng lại: "Ta chưa trang điểm, không mang hoa tai cũng không sao. Giờ vội vàng về lấy cũng chưa chắc là hợp. Là Thôi Hàn lâm đột ngột muốn gặp ta, nếu ta có điều thất lễ, y cũng nên thông cảm, huống chi cũng không có gì tính là thất lễ."
Bích Nguyệt đắn đo một lát, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua chuyện này.
Nàng sợ làm cô nương lo lắng, ngoài miệng không dám tự trách mình, nhưng trong lòng khó tránh khỏi lo lắng:
Nếu vì nàng sơ ý mà làm hỏng nhân duyên tốt của cô nương, sau này sao nàng còn mặt mũi mà ở bên cạnh cô nương được?
Hi Hoà Viện chỉ cách chính viện một lối đi thông bắc nam, Kỷ Minh Diêu nhanh chóng đi vào từ sảnh sau, Kính Nguyệt và Tố Nguyệt bước lên tiếp đón nàng, đưa nàng đến trước cửa chính phòng.
Nhớ đến ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Thôi Giác vào hai ngày trước... Đi qua cửa trước, Kỷ Minh Diêu hít một hơi thật sâu.
Lúc đó nàng không nhìn kỹ Thôi Giác, đối với ấn tượng trực quan về Thôi Giác cũng chỉ có mỗi ánh mắt lúc đấy thôi.
Thái thái vô cùng, vô cùng hy vọng hôn sự của nàng và Thôi Giác có thể thành.
Nâng váy bước vào phòng, Kỷ Minh Diêu nhướng mắt, nhìn thấy một người bước ra từ sau bức bình phong sơn thuỷ bằng gỗ tử đàn.
Y đứng ngược sáng, khiến Kỷ Minh Diêu nhất thời không thấy rõ nét mặt của y, chỉ thấy y mặc thanh bào Thất phẩm, đầu đội mũ sa, khom người vái chào nàng.
Y mở miệng, giọng nói lạnh nhạt: "Đột ngột mời cô nương tới đây, là Thôi Giác mạo muội, ta ở đây bồi lễ, thỉnh cô nương thứ lỗi."
Kỷ Minh Diêu cúi đầu đáp lễ: "Thôi Hàn lâm quá lời rồi. Ngài là khách quý của Kỷ gia, là nhà ta mời ngài đến, vốn dĩ ta cũng nên ở đây đón tiếp ngài."
Thôi Giác thẳng người lên.
Giọng nói của Kỷ Nhị cô nương hôm nay không giống ngày đó... Ngọt ngào kiều mị, mà như di mẫu Ôn thị nói, "bình thản hào phóng".
Y nghiêng người: "Mời cô nương."
Kỷ Minh Diêu bước lên phía trước, đi vào bình phong, mang theo một cơn gió nhẹ.
Thôi Giác đi theo sau nàng, y ngửi được mùi hương thanh đạm trong không khí, không có mùi son phấn, chỉ có hương hoá thuần tuý và một chút mùi mực.
"Các con có chuyện thì cứ ở đây nói với nhau, ta vào trong nghỉ ngơi." Trong bình phong, Ôn phu nhân đứng dậy cười nói.
Bà nắm tay Minh Diêu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, cũng không căn dặn gì thêm.
Cửa phòng phía tây được đóng lại, bọn nha hoàn dâng trà xong thì đều lui xuống dưới hiên, từ nhà chính đến đông trắc gian, lại đến đông sảo gian, ba gian phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Sau một thoáng im lặng, Kỷ Minh Diêu đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng Thôi Giác. Cho dù nàng và Thôi Giác vừa mới nhìn nhau, nàng cũng không dời mắt đi.
Cho dù kết quả thế nào, đây là đối tượng bàn bạc hôn sự với nàng, chí ít nàng cũng phải nghiêm túc quan sát, xem y có dáng vẻ thế nào.
—— Rõ ràng là một Thám hoa lang hàng tuyển rất là xuất trần.
Đối diện gương mặt này, mỗi bữa nàng có thể ăn thêm một bát cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng thần sắc của y tuy không lạnh nhạt như hôm trước, song vẫn rất vô cảm... Nếu y cứ như thế, chắc sẽ giảm nửa bát cơm.
Thôi Giác cho rằng mình bị Kỷ Nhị cô nương dò xét sẽ có hơi khó chịu, y cũng chuẩn bị tâm lý kiềm nén xuống. Nhưng trong mắt Kỷ Nhị cô nương không có toan tính đầu cơ trục lợi, nàng chỉ đoan chính ngồi gần cửa sổ, hai mắt trong suốt, bình thản mà chăm chú ngắm y.
Nàng tán thưởng y ——
Ánh mắt Thôi Giác bỗng không dám nhìn thẳng Kỷ Nhị cô nương.
Phi lễ chớ nhìn.
Hôm nay hôn ước vẫn chưa thay đổi, trên danh phận thì y không thích hợp ngắm nhìn Kỷ Nhị cô nương, nhưng biết là không nên, song vẫn quá phận.
Kỷ Minh Diêu cũng cúi đầu nhìn hoa văn trên ống tay áo: "Không biết Thôi Hàn lâm mời ta là vì chuyện gì?"
Thôi Giác liền đứng dậy, đi thẳng vào vấn đề: "Ắt cô nương cũng biết hôn sự hai nhà đã có thay đổi. Hôn nhân đại sự, cũng không phải trò đùa của trẻ con, Thôi Giác không thể không ở đây mạo muội hỏi cô nương một câu, cũng mong cô nương thật lòng trả lời: Đáp ứng mối hôn sự này, trong lòng cô nương có gì tiếc nuối chăng?"
Tiếc nuối?
Trong lòng Kỷ Minh Diêu hơi hoảng hốt.
Thôi Giác từng thấy nàng ở cùng Ôn Tòng Dương.
Y đang lo lắng, trong lòng nàng "vẫn còn" Ôn Tòng Dương sao?
Quả thật, ở thời đại nào, giới tính nào, đây đều là chuyện quan trọng phải hỏi cho rõ ràng.
Mà nàng cũng có thể thật tâm trả lời.
Kỷ Minh Diêu ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Thôi Giác: "Nếu Thôi Hàn lâm chân thành muốn biết, ta cũng xin thẳng thắn đáp lại: Hôn nhân đại sự, phụng mệnh phụ mẫu, song phương không phải tư tình."
Thôi Giác cũng không hỏi lại nàng có đáp thật lòng không, chỉ vái chào nàng: "Đa tạ cô nương."
Y lại nói: "... Cô nương như nào, ta cũng như vậy."
Câu này của y hình như có hơi tối nghĩa.
Thấy y không hỏi thêm gì khác, Kỷ Minh Diêu liền cáo từ, đến phía tây mời thái thái về.
Thôi Giác còn đang chờ đợi cách đó hai gian phòng, Ôn phu nhân cũng không tiện hỏi thêm, nhưng nhìn thần sắc Minh Diêu, trong lòng bà cũng nắm được đại khái sự tình, bèn bảo Minh Diêu lui về phòng trước.
Xuôi theo đường cũ ở sảnh sau trở về viện mình, Bích Nguyệt vội vã nhỏ giọng hỏi: "Cô nương, sao rồi?"
"Chắc y không nhìn ra ta không có đeo khuyên tai..." Kỷ Minh Diêu siết chặt ống tay áo, thoạt tiên an ủi Bích Nguyệt.
Nhưng có lẽ y đã nhìn thấy vết mực đen trên tay áo trong của nàng.
Đáng ghét.
...
Lúc Thôi Giác rời phủ An Quốc công thì vẫn chưa đến giữa trưa. Y không quay lại Hàn lâm viện mà cho gã sai vặt đi mời huynh trưởng trở về, bản thân y cũng về thẳng nhà.
Thôi Du và Thôi Giác gần như về nhà cùng lúc, hắn vừa xuống ngựa liền hỏi ngay: "Sao phủ An Quốc công đột nhiên gọi đệ đến vậy? Đệ còn bảo ta trở về, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi Giác mời huynh trưởng đến thư phòng ngồi, nói ra chuyện phủ An Quốc công muốn đổi người thành thân.
Thôi Du nghe xong thì liền nổi giận: "Thế này thì xem Thôi gia chúng ta thành cái gì!"
Hắn đứng lên, ống tay áo màu đỏ ửng đập "bộp" một cái: "Là nhà bọn họ muốn kết thân, hôn sự đã định, bọn họ nói đổi là đổi sao? Thật khinh người quá mức!"
Hắn càng nghĩ càng giận, cất bước định đi: "Ta phải tìm An Quốc công nói cho ra lẽ."
"Đại ca!" Thôi Giác ngăn hắn lại. "Sợ là chuyện này khiến di mẫu Ôn thị khó xử, đệ cũng đã đáp ứng rồi, thôi vậy."
Thôi Du quay đầu nhìn đệ đệ, im lặng không nói gì.
Di mẫu Ôn thị là biểu muội của mẫu thân, hai người chênh nhau mười tuổi, lâu rồi cũng không thân thiết với nhau, riêng mẫu thân sau khi thành gia, bởi gì đường sá xa xôi mà cũng ít tương kiến.
Mãi đến mười một năm về trước, phụ thân được điều về kinh thành, đảm nhận chức Lễ bộ Thượng thư, nhưng chưa đầy hai năm đã đi về cõi tiên. Lúc đó, mẫu thân cũng nằm triền miên trên giường bệnh. Ngoại tổ mẫu đã đi từ lâu, tỷ muội thân sinh của mẫu thân đều không ở kinh thành, trong hai ba năm đó, cũng chỉ có di mẫu Ôn thị thường tới Thôi gia bầu bạn, an ủi mẫu thân, cũng có lòng trông nom huynh đệ bọn họ, chút tình nghĩa này huynh đệ họ vẫn luôn nhớ kỹ.
Mặc dù bọn họ vốn không muốn kết thân với công hầu huân quý, song nể mặt di mẫu Ôn thị yêu mến nữ nhi, vậy nên mới đồng ý hôn sự này.
Cũng vì sợ người ta nói A Giác trèo cao tới phủ Quốc công, cho nên chờ kỳ thi mùa xuân công bố bảng vàng, sau khi kim điện ban thưởng, Thôi gia mới đến cửa cầu thân.
Thôi Giác buông huynh trưởng ra: "Lần này mà thôi. Phiền đại ca và tẩu tử thay đệ xử lý."
Thôi Du thở dài thật sâu, ngồi xuống.
Lúc phụ mẫu qua đời, hắn đã gần trưởng thành, A Giác còn chưa tròn mười tuổi, tất nhiên là càng xem trọng tình thân lúc trước.
"Xử lý thì dễ rồi, đến nha môn đổi thiếp canh, sau đó hạ sính lễ." Suy tư một lát, Thôi Du cười hỏi. "Hôm nay có gặp Kỷ Nhị cô nương không? Cảm thấy sao hả?"
Hắn biết rõ tính tình A Giác, chỉ thuận miệng hỏi thôi, giống như trêu chọc, không ngờ y sẽ trả lời. Nhưng vừa uống một ngụm trà, ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà khoé miệng A Giác lại đang mấp máy?
Thôi Du lập tức nghiêng người về trước.
Thôi Giác nuốt những lời định nói vào bụng.
Thôi Du gấp gáp hỏi: "Sao đệ không nói?"
Thôi Giác: "Gặp gỡ bình thường, không có gì đáng nói."
Thôi Du không hỏi ra, chỉ đang tiếp tục ôm một bụng tức với Kỷ gia, hắn uống cạn hai chén trà, đột nhiên biến sắc: "Không ổn... Không ổn rồi!"
Hắn vội vàng nói: "Ta nhớ ra rồi, tẩu tử đệ từng nói, Nhị cô nương Kỷ gia và công tử phủ Lý Quốc công là thanh mai trúc mã! Hai huynh muội... Rất thân thiết, e là năm nay sẽ thành gia! Chuyện này ——"
"Đệ biết." Thấy huynh trưởng nhắc đến, Thôi Giác cũng kể. "Hôm nay Kỷ Nhị cô nương đã nói, đây chẳng qua là phụng mệnh phụ mẫu, song phương không phải tư tình, chuyện với đệ cũng không phải Kỷ gia ép buộc nàng đáp ứng."
Mặc dù y nói thế, Thôi Du vẫn cảm thấy không ổn: "Cô nương gia mới mười bốn, mười lăm tuổi thôi, lại được biểu ca phủ Quốc công cảm mến nhiều năm, muội ấy thật sự không động lòng sao?"
Nếu có thể một lòng với A Giác, cho dù có hoán thân với Kỷ Nhị cô nương cũng không sao. Nhưng nếu trong lòng đã có người khác, há có thể yên tâm bầu bạn với A Giác?
Thôi Giác lặp lại: "Nàng đã nói là song phương không phải tư tình, thế là được rồi, còn lại đệ không để tâm."
Y chân thành nói: "Xin đại ca cũng đừng nên nhắc lại."
Tình yêu có gì mà vui.
Chỉ cần Kỷ Nhị cô nương giống như hôm nay, thấu đáo bình thản, an phận hiểu lễ là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro