Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn

Chương 2

2024-10-16 20:59:05

Thấy lão thái thái có chuyện quan trọng muốn bàn, Ôn phu nhân dặn dò Minh Diêu mấy câu rồi gấp gáp đi theo An Quốc công sang đấy.

Trong lòng đang nhớ thương nữ nhi nên Ôn phu nhân cũng chẳng nói câu nào với trượng phu. Bà bước vội vào nội viện của lão thái thái, nha hoàn đã vén rèm che ở cửa ra vào sảnh chính, bà cũng chẳng đợi An Quốc công mà bước vào phòng trước, ánh mắt lập tức bắt gặp nữ nhi thân sinh đang nép vào lòng lão thái thái!

"Minh Đạt!"

Ôn phu nhân không kiềm được mà gọi nàng, thoạt tiên bà xem chừng nữ nhi có vẻ không bị thương tật bệnh hoạn gì, có điều vành mắt sưng đỏ, thần sắc có hơi đờ đẫn, bà chậm rãi thở phào một hơi, lúc này mới vấn an bà mẫu: "Lão thái thái."

Phía sau nàng, An Quốc công cũng vội vàng hỏi: "Mẫu thân, Minh Đạt bị sao thế này?"

"Ôi..." Từ lão phu nhân sờ lên gương mặt của tôn nữ, thở dài một hơi, chỉ vào hàng ghế bên cạnh. "Hai đứa ngồi xuống trước đã." Sau đó lại ra lệnh cho người hầu hạ trong phòng. "Các ngươi ra ngoài hết đi."

Hai Đại nha hoàn bước lên dâng trà cho lão gia và thái thái xong thì lặng lẽ dẫn đám người lui ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Kỷ Minh Đạt vẫn trốn trong ngực tổ mẫu, cũng không đứng dậy vấn an phụ thân mẫu thân, song An Quốc công và Ôn phu nhân chẳng ai bắt bẻ nữ nhi thiếu lễ nghi cả.

Minh Đạt là trưởng tỷ trong nhà, từ nhỏ đã được lão thái thái nuôi dưỡng dưới gối, lên năm, sáu tuổi đã biết thu liễm tính khí nữ nhi, suốt mười mấy năm qua cũng là tiểu thư khuê các đoan trang hiền thục, phong ba bất biến có tiếng trong kinh kỳ, cho dù lúc sốt cao mê man không dậy nổi thì vẫn sẽ gắng gượng bảo nha hoàn đi thỉnh an trưởng bối... Hôm nay nữ nhi trở bên khác thường như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Ôn phu nhân đứng ngồi không yên, càng không có tâm tư thưởng trà, bà đứng cạnh nữ nhi, áp tay vào trán nàng.

"Minh Đạt không bị bệnh." Trong lòng Từ lão phu nhân cũng không chắc lắm, nhưng trong lời nói ra không có chút do dự nào. "Ta thấy, hôn sự của con bé với Thôi Giác, không bằng huỷ đi!"

Bà vừa dứt lời, Ôn phu nhân còn chưa kịp lên tiếng, sắc mặt An Quốc công đã lập tức thay đổi.

...

Trong chính viện.

Vì không phải đến thỉnh an lão thái thái, Kỷ Minh Diêu và bốn người muội muội đệ đệ đều vâng theo lời Ôn phu nhân, ở lại chính viện cùng ăn sáng.

Mọi người đều là huynh đệ tỷ muội ruột thịt, cũng không quá mức kiêng kỵ, năm người theo tôn ti trưởng ấu ngồi vây quanh chiếc bàn bát tiên làm bằng gỗ hoa lê đặt giữa chính viện.

Không có Kỷ Minh Đạt ở đây nên Kỷ Minh Diêu đứng đầu, kế đó là Kỷ Minh Đức, trưởng tử đích xuất của Ôn phu nhân là Kỷ Minh Viễn xếp thứ ba, đôi hài tử của Trương di nương là Tứ cô nương Kỷ Minh Nghi và Nhị gia Kỷ Minh Phong lần lượt xếp thứ tư và thứ năm.

Phần đồ ăn của năm người đều được mang lên, cả bàn chật ních món ăn, song lúc dùng bữa, dường như chỉ có tiếng ly chén bát đũa va chạm vào nhau.

Kỷ Minh Đức ôm một bụng tâm sự, gần nửa khắc qua mà chỉ múc hai thìa cháo tổ yến, khiến nha hoàn chia thức ăn ở bên cạnh không biết phải làm sao.

Phụ thân và mẫu thân đều không có ở đây. Nàng ta nhẹ nhàng đặt thìa xuống, muốn tìm ai đó chịu chuyện trò: Không biết phía lão thái thái thế nào? Hoặc là: Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ hôm nay đại hỉ...

Nàng ta nhìn sang trái, Kỷ Minh Diêu đang chuyên tâm ăn cái tiểu long bao thứ năm, mà sáng nay nàng ta mới bị Kỷ Minh Diêu không hề nể nang mà vạch trần...

Bên phải là Tứ muội muội Kỷ Minh Nghi, muội ấy luôn đối xử rất tốt với Kỷ Minh Diêu, mặc dù chỉ mới mười tuổi nhưng mồm mép không thua kém ai... Thôi bỏ đi.

Đối diện là Kỷ Minh Viễn, đệ đệ ruột của Đại tỷ tỷ, tính tình tiểu tử này còn cứng nhắc nghiêm túc hơn cả Đại tỷ tỷ, mặc dù nàng là tỷ tỷ nhưng cũng không dám hó hé gì trước mặt hắn.

Về phần Kỷ Minh Phong, hài tử này mới được năm tuổi, lại là đệ đệ ruột của Kỷ Minh Nghi...

Nàng ta nói chuyện với ai, e là đều tự chuốc nhục nhã.

Kỷ Minh Đức khuấy bát cháo tổ yến thành một đống hỗn độn, rốt cuộc cũng không ăn bao nhiêu.

Kỷ Minh Diêu thảnh thơi ăn xong bữa sáng, lại thảnh thơi về phòng nghỉ ngơi, nàng vô cùng hài lòng vì bản thân sáng nay đã không vì thể diện hay cái tiếng rộng lượng, có thể thẳng thắn vạch trần ý đồ của Kỷ Minh Đức.

Thêm nữa nàng không cần đến An Khánh Đường thỉnh an, lại không bị Từ lão thái thái bắt bẻ dò xét, không bị bới lông tìm vết, thật là một buổi sáng hoàn mỹ!

Từ đầu năm nay, nàng và Kỷ Minh Đức không cần đến lớp nữa. Ý tứ của đích mẫu là, đợi khi nào Đại tỷ tỷ Kỷ Minh Đạt gả ra ngoài thì bà sẽ để cho nàng và Kỷ Minh Đức lo liệu nhà cửa một chút, luyện tập quản gia trong hai năm tới, tránh cho sau này thành hôn, gả vào nhà người ta mà chẳng biết gì, bị người khác lừa gạt.

Hôn sự của Kỷ Minh Đạt và Thôi Giác đã được bàn bạc từ mùa thu năm ngoái, đến đầu tháng này khi có kết quả kỳ thi đình, Thôi Giác được khâm điểm làm Thám hoa, thế là hôn sự cũng được định đoạt. Thôi Giác năm nay mười tám, Kỷ Minh Đạt mười bảy, hôn kỳ tạm định vào mùa thu năm nay, ôi, Kỷ Minh Diêu nàng chỉ còn nửa năm rảnh rỗi...

Nửa năm mà thôi.

Kỷ Minh Diêu nâng mâm lên, chọn trong mấy đoá hoa đã hái lúc sáng phân phát cho bọn nha hoàn cài lên tóc. Bích Nguyệt hợp với nguyệt quý, Xuân Giản hợp với hoa đào, Hoa Ảnh hợp với hoa hồng, Thanh Sương hôm nay mặc một chiếc váy lụa trắng có thêu một đoá mẫu đơn màu hồng phấn, mà trong mâm vừa hay có một đoá cho nàng ——



"Cô nương không cài hoa này, nô tì cũng không cài." Thanh Sương trốn tránh không nhận.

"Đoá hoa đẹp thế này, không ai cài lên thì tiếc lắm, muội không cài thay ta, vậy có khác nào là ta đang giày xéo đoá hoa xinh đẹp này?" Kỷ Minh Diêu bảo mấy người Bích Nguyệt giữ Thanh Sương lại, nàng lấy đoá mẫu đơn rực rỡ cài lên búi tóc nàng ấy, nhìn tới nhìn lui một hồi, cười nói. "Đẹp lắm đấy! Muội cứ cài đi!"

Hoa Ảnh tức thì đưa gương đồng cho Thanh Sương soi, cười nói: "Hôm nay cô đừng ra khỏi cửa, trốn trong phòng lười một ngày đi, hôm nay ta làm thay cô, ngày mai thì cô thay ta, có được không?"

Thanh Sương liếc mắt nhìn vào gương, nàng xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn không nỡ gỡ đoá hoa xuống, đành cắn răng đáp: "Được!"

"Nhị cô nương, Ôn Đại gia đến rồi!" Một bà tử đứng ngoài hành lang, tươi cười nói với vào trong. "Người hiện đang ở trong phòng thái thái, mời cô nương qua đó."

"Được, ta biết rồi." Kỷ Minh Diêu từ từ đặt chiếc mâm xuống, lại soi mình trong gương.

Tóc tai không loạn.

Nàng nhìn lại xiêm y trên người, y phục vẫn chỉnh tề, không bị nhăn nhúm.

Rất ổn!

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng*, đây là nguyên tắc sống thứ hai của Kỷ Minh Diêu trong suốt mười lăm năm qua kể từ ngày nàng trùng sinh về thời cổ đại. (Nguyên tắc số một là không có gì quan trọng bằng mạng sống). Mười lăm tuổi, ở thời đại này, vào triều Đại Chu, đây cũng không phải là quá sớm đối với nữ tử kết hôn, huống chi bây giờ nàng chỉ đi "xem mắt", vẫn chưa định thân**, đối tượng "xem mắt" còn là biểu ca tuấn tú trẻ tuổi biết gốc biết rễ con nhà đại phú đại quý... Nàng đã rất may mắn rồi! Nếu đã là quyết định mang tính "cả đời", vậy thì nàng cũng phải nghiêm túc thực hiện.

*Nguyên văn là "kí lai chi, tắc an chi", một thành ngữ cổ trích từ "Luận ngữ" của Khổng Tử. Đại ý là mình đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm lại mà yên ổn sinh sống. Hay còn có thể hiểu theo một nghĩa khác nữa đó là chuyện gì đến cũng đã đến, phải bình tĩnh đối mặt với nó.

**Định thân: tức đính hôn.

Giống như sau khi đột tử, nàng không dám thức đêm nữa, mỗi ngày đều tuân theo nhu cầu của cơ thể, ngủ ít nhất bốn... Năm canh giờ, chẳng những đến thỉnh an trễ nhất, ngay cả khi lên lớp mà chưa làm xong bài tập cũng tuyệt đối không hy sinh giấc ngủ, chấp nhận bị tiên sinh giáo huấn vài câu hay thậm chí là khẽ tay, bình thường cũng không bận tâm đến chuyện giao lưu với huynh đệ tỷ muội, không chú trọng ăn mặc, cũng không quan tâm đến việc phát triển các sở thích theo thể loại cầm kỳ thi hoạ... Nhưng tất cả những chuyện này đều do đích mẫu "sủng ái" ngầm đồng ý. Với những chuyện liên quan mật thiết đến sinh mệnh, nàng chưa từng lơ là.

Tỉ như, "tiểu thư khuê các" phải hiểu lễ tiết, quy củ và "quy tắc ngầm".

Tỉ như, nàng luôn để tâm đến thái độ của Từ lão phu nhân đối với mình.

Tỉ như, nàng luôn tận tâm tận lực hoàn thành từng chuyện mà đích mẫu mong đợi.

Kỷ Minh Diêu xốc lại tinh thần, bước về phía chính viện, nhưng mới đi được nửa đường, nàng bắt gặp hai vị ma ma rất có tiếng nói của An Khánh Đường, hai người họ thấy nàng thì vội nói: "Nhị cô nương, lão thái thái có chuyện phân phó."

"Có chuyện gì?" Kỷ Minh Diêu mỉm cười hỏi.

Nha hoàn bà tử đi theo sau nàng đồng loạt liếc mắt nhìn nhau, trong lòng ai cũng thầm oán trách lão thái thái cho đến hôm nay mà cũng không để cô nương sống yên ổn, lại nghe hai vị ma ma nói: "Đại cô nương hôm nay không khoẻ, không thể gặp mặt Tiểu Thôi đại nhân được. Tiểu Thôi đại nhân cũng đang chờ ở phòng của thái thái. Hạ nhân bọn ta thấp cổ bé họng, sợ vô lễ với Tiểu Thôi đại nhân, không thể làm gì khác hơn là nhờ Nhị cô nương thay Đại cô nương tạ lỗi ——"

Kỷ Minh Diêu sớm đã quen thói: Phàm là chuyện có liên quan đến Từ lão phu nhân thì phải nghĩ đi nghĩ lại ít nhất ba lần, huống hồ chuyện này vừa nghe xong đã thấy không ổn.

Từ lúc Kỷ Minh Đạt và Thôi Giác bắt đầu bàn chuyện hôn sự vào năm ngoái, Từ lão phu nhân đã đề phòng nàng. Cho đến bây giờ cũng đã nửa năm, nàng và tỷ phu tương lai Thôi Giác ngay cả cái bóng còn không thấy được, sao tự dưng hôm nay lại bảo nàng thay Kỷ Minh Đạt tạ lỗi? Thế này không những là gặp mặt, mà hai người sẽ còn có thể hàn huyên mấy câu nữa kìa!

Tỷ phu chưa thành hôn và tiểu di tử*... Giữa hai bên quả thật cũng không thích hợp hàn huyên qua lại quá nhiều.

*Tiểu di tử: cô em vợ.

Trước mặt ma ma của An Khánh Đường, Kỷ Minh Diêu vờ như chẳng hề suy nghĩ, lập tức cười nói: "Ta biết rồi, làm phiền hai vị ma ma vất vả chuyển lời, ta sẽ qua đó ngay."

Nhìn hai vị ma ma vẫn không động đậy, nàng vờ như không hiểu, hỏi lại: "Hai vị ma ma không cần trở về phục mệnh sao? Hay là muốn đi theo nhìn ta nói chuyện?"

Kỷ Minh Diêu tự nhận bản thân cũng hiểu biết về Từ lão phu nhân mấy phần. Bà xem thường hài tử thứ xuất, cũng sẽ tính toán với thứ tử thứ nữ, nhưng bà cũng là người trọng "thể diện". Để người ta xem chừng tôn nữ thứ xuất làm việc thì cũng không thể nói là mất thể diện, nhưng để người ta nói huỵch toẹt ra thì tức là quá mất thể diện rồi.

Người của An Khánh Đường dĩ nhiên cũng hiểu rõ chủ tử của mình.

Quả nhiên, sắc mặt hai vị ma ma lập tức khác thường, hai người do dự một lúc nhưng cũng đành nói: "Làm phiền Nhị cô nương." Sau đó thì quay về.

Hai người vừa đi, đám người Bích Nguyệt liền vội vàng xúm lại, khuyên nhủ Nhị cô nương: Nhất định không thể thay Đại cô nương tạ lỗi được!

Kỷ Minh Diêu vội vàng trấn an mọi người, cười nói: "Bích Nguyệt, muội dẫn theo hai người đến học lý tìm Minh Viễn, nói Đại tỷ tỷ không khoẻ trong người, ta không tiện gặp tỷ phu, nhờ đệ ấy đến truyền lời. Muội đi nhanh đi, ta sẽ đi từ từ, chúng ta tới chính viện cùng nhau là vừa đẹp."

"Vâng!" Bích Nguyệt đáp lời, dẫn theo hai bà tử chạy về phía học đường ở tiền viện.



Nhìn bóng lưng vội vã của nàng, Kỷ Minh Diêu bỗng cảm thấy yên tâm vô cùng.

Bích Nguyệt là nha hoàn do thái thái phái đến hầu hạ nàng từ năm mười tuổi, nhiều năm như vậy, muội ấy luôn chiếu cố mọi mặt trong sinh hoạt của nàng...

Nghĩ đến đích mẫu, Kỷ Minh Diêu thoáng siết chặt khăn tay.

Trước đó thái thái bị gọi đến An Khánh Đường. Hai vị ma ma này lại do Từ lão phu nhân phái đến, phía thái thái... Cũng nắm được tình hình sao?

Thái thái nghĩ thế nào về chuyện này?

Thôi Giác xuất thân là thư hương thế gia, tằng tổ* từng là quân sư của Giang Hạ hầu, làm quan đến chức Tể tướng, tổ tiên từng làm Thái phó, phụ thân mặc dù mất sớm, song cũng đã từng làm đến chức Lễ bộ Thượng thư, môn sinh bằng hữu trải rộng khắp thiên hạ.

*Tằng tổ: ông cố.

Năm mười hai tuổi bắt đầu đi học, mười bảy tuổi đoạt giải nguyên ở cao trung phủ Thuận Thiên, mười tám tuổi đoạt Thám hoa, trở thành biên tu của Hàn lâm viện, có một huynh trưởng cũng là lưỡng bảng Tiến sĩ xuất thân từ Hàn lâm viện, đến nay đã làm Thuận Thiên Phủ thừa Chính tứ phẩm...

Nếu không phải Đại Chu từ khi khai quốc đến nay là bốn mươi năm, trải qua ba đời đế vương, trong số "sáu vị Công tước khai quốc" chỉ còn một nhà phủ An Quốc công là còn giữ được chức Quốc công, Kỷ Minh Đạt cũng là khuê nữ cực kỳ nổi danh ở Đại Chu, luận phẩm hạnh, tài học, dung mạo đều vượt trội hơn người, thái thái lại là biểu tỷ muội với mẫu thân của Thôi Giác, nhờ có thêm tầng quan hệ thân thích này, chứ không thì mối hôn sự tốt đẹp này còn chưa biết sẽ rơi vào tay nhà nào.

Để tác thành cho hôn sự này, thái thái không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tâm tư để nữ nhi ruột thịt của mình có một tương lai tốt đẹp nhất. Lão gia cũng cực kỳ coi trọng vị nữ tế* tương lai tiền đồ vô lượng này.

*Nữ tế: con rể.

Cho dù Từ lão phu nhân đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, thần trí mơ hồ, muốn gây khó dễ cho mối hôn sự này, thái thái đứng giữa mối quan hệ bà tức* nên phải kính trọng Từ lão phu nhân, nhưng chẳng lẽ lão gia có thể khoanh tay mặc kệ hay sao?

*Bà tức: mối quan hệ mẹ chồng con dâu.

Trời xanh trong vắt. Nhìn trăm hoa đua nở trong hoa viên, Kỷ Minh Diêu thở phào một hơi.

Nàng vốn không biết ở An Khánh Đường đã xảy ra chuyện gì, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Những gì nàng có thể làm thì đều làm rồi, chỉ mong thái thái có thể hiểu được, tới thời khắc này nàng chưa từng có tâm tư quá phận với Thôi Giác.

Nhìn thấy thời gian cũng cận kề, nàng chầm chậm đi về hướng chính viện.

Bích Nguyệt cũng vừa hay mời Kỷ Minh Viễn đến.

"Minh Viễn!" Kỷ Minh Diêu không kiềm được, cười gọi hắn.

"Nhị tỷ tỷ." Kỷ Minh Viễn vì phải di chuyển thật nhanh mà trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn nhanh nhẹn bước đến trước mặt nàng, nói. "Nhị tỷ tỷ yên tâm."

"Ừ." Kỷ Minh Diêu cũng xem như hoàn toàn yên tâm.

Thiếu niên mới mười ba tuổi đã có dáng vẻ kiên cường. Kỷ Minh Viễn vững vàng bước về phía trước, rảo bước tiến vào trong phòng, tạ lỗi với vị tỷ phu tương lai Thôi Giác: "Đại tỷ tỷ hôm nay không khoẻ..."

Nam tử mặc cẩm bào Thám hoa màu tro đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, khoé mắt liếc nhìn Đại gia Ôn gia ở bên cạnh còn nhảy lên trước hắn một bước, hai mắt sáng bừng, kích động đến nỗi mặt mũi đỏ rần.

Vóc người Thôi Giác cao gầy, ngọc thụ lâm phong, dung mạo điệt lệ mà chẳng diêm dúa, mặt mũi sáng ngời. Rõ ràng là tướng mạo có vẻ dịu dàng, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện ra mấy phần nghiêm khắc.

Kỷ Minh Diêu đang nhìn vị tỷ phu tương lai mà bấy lâu nay "chỉ nghe kỳ nhân, không thấy kỳ diện" này thì chợt nghe tiếng vị biểu ca Ôn gia Ôn Tòng Dương gọi mình: "Diêu... Nhị muội muội!"

"Biểu ca!" Kỷ Minh Diêu lập tức tập trung vào người trước mặt.

Ôn Tòng Dương nở nụ cười tươi như gió xuân tháng ba, vóc người rõ ràng không kém Thôi Giác là bao, tuổi tác cũng chỉ nhỏ hơn một tuổi, vậy mà một người là thanh niên trầm tĩnh, một người là thiếu niên hoạt bát.

Ánh mắt của y thẳng thừng chẳng hề che giấu, khiến Kỷ Minh Diêu đứng trước mặt Minh Viễn và Thôi Giác phải ngượng ngùng đôi chút.

"Chào biểu ca." Nàng nghiêng người, cúi đầu chào.

"Chào muội muội!" Ôn Tòng Dương mải mê nhìn nàng, suýt thì quên cả từ biệt Kỷ Minh Viễn và Thôi Giác.

"Ôn huynh đi thong thả." Thôi Giác lạnh nhạt gật đầu.

Y nhìn theo bóng lưng của đôi biểu ca biểu muội, nghe thấy giọng nói mềm mại trong trẻo của Kỷ Nhị cô nương hỏi han: "Lần trước biểu ca nói với muội, xuân này nhất định luyện tập mười vòng cưỡi ngựa bắn cung, không biết đã luyện đến đâu rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn

Số ký tự: 0