Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 20
2024-10-16 20:59:05
Giọng của Kỷ Minh Đạt cũng không lớn.
Nhưng giữa phòng chính và phòng phía đông của nhà chính cũng không thực sự ngăn cách, hôm nay Ôn phu nhân vì dạy bảo các con mà còn dẹp hết bình phong, thành ra người ở hai gian phòng đều nghe rất rõ ràng những lời mà nàng ấy chỉ trích Kỷ Minh Diêu.
Ánh mắt của mọi người không hề bị cản trở mà nhìn về phía ba vị cô nương.
Tức phụ đang bẩm báo chuyện với thái thái không khỏi thất thần, giọng nói cũng không khỏi nhỏ đi.
Trong lòng Ôn phu nhân không khỏi phiền muộn.
Minh Đạt sớm biết tính tình Minh Diêu, sao hôm nay còn đứng lên bắt bẻ? Con bé tự mình dạy bảo hoặc nặng lời một chút thì thôi đi, bây giờ trong phòng có nhiều người như vậy, nó lại nói năng không chút khách khí, cũng không hề chừa mặt mũi cho muội muội mình.
Nếu nó bắt bẻ Minh Diêu, vậy đâu còn là "tỷ tỷ tốt" trong mắt mọi người?
Ôn phu nhân phất tay, ra hiệu cho tức phụ ngừng nói.
Tức phụ vội vàng im lặng, nhìn thái thái đứng lên, đi qua chỗ ba vị cô nương.
Đại cô nương và Tam cô nương đều vội vàng đứng lên chờ thái thái, Nhị cô nương lại xếp sổ sách sang một bên, lấy ra một tờ giấy ở bên dưới, nói: "Đại tỷ tỷ, không phải muội không chịu tính, mà là muội tính xong rồi."
Nhị cô nương tính xong hết rồi?!
Tức phụ nhìn thấy Đại cô nương và Tam cô nương đều ngẩn ra.
Bản thân bà cũng ngây người.
Thế này... Nhị cô nương sẽ không vì tỷ muội lời qua tiếng lại mà nói lời gian dối, huống chi từ nhỏ nàng vốn bị tiên sinh la mắng rất nhiều, cũng không cần phải nói dối để trốn phạt.
Ôn phu nhân lại không hề kinh ngạc, cũng không cảm thấy Minh Diêu nói dối.
Tiếp nhận trang giấy trên tay Minh Diêu, bà nhìn kỹ số sổ sách, cười nói: "Con vẫn tính toán nhanh như vậy."
Bà biết trong phủ có không ít người thầm nghị luận, nói Minh Diêu hết ăn lại nằm, không có sở trường gì, trong số tỷ muội nhờ có khuôn mặt giống di nương của mình mới hơn được người khác. Nhưng trong mắt bà, con bé vô cùng hiểu chuyện, không hề để tâm vài lời hời hợt của người ngoài, cho rằng bản thân thoải mái mới là quan trọng nhất. Huống chi không phải con bé không có sở trường gì.
Tỉ như con bé có thể không cần gảy bàn tính, vẫn có thể tính nhẩm sổ sách trong ít nhất mười vạn, vừa nhanh vừa chuẩn.
Trong nhà không thiếu người tính sổ sách, bà cũng chưa từng phân công Minh Diêu đến giúp mình tính toán, cho nên mọi người đều không biết.
Vậy mà hôm nay đến lượt Minh Đạt náo loạn chê cười.
"Cũng được rồi, con qua đó trước đi." Ôn phu nhân mỉm cười khen ngợi Minh Diêu.
"Vâng." Kỷ Minh Diêu đứng dậy rời bàn bát tiên.
Nàng còn định trốn việc thêm một lát...
Ôn phu nhân nhìn sang nữ nhi ruột thịt của mình.
Kỷ Minh Đạt mím môi đứng đó, đợi mẫu thân phê bình. Nàng ấy cũng tự nhủ mình quả thật là có định kiến, cho nên hiểu lầm Nhị muội muội. Nhưng mẫu thân chỉ nhìn nàng ấy một thoáng, sau đó bảo nàng ấy và Tam muội muội tiếp tục tính toán, rồi quay người trở về đông gian.
Nàng ấy đột nhiên thấy mặt mình nóng bừng.
"Đại tỷ tỷ..." Kỷ Minh Đức nhích lại gần tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi. "Đại tỷ tỷ tính đến đâu rồi?"
"Tỷ vừa xong một quyển." Kỷ Minh Đạt cúi đầu, che giấu sự khó xử của bản thân.
"Muội mới được nửa quyển..." Kỷ Minh Đức nhỏ giọng nói. "Đại tỷ tỷ dạy muội thêm đi, nếu không thì muội còn kém nhiều lắm."
Cho tới bây giờ chỉ cần các đệ đệ muội muội muốn học, Kỷ Minh Đạt sẽ không hề keo kiệt mà chỉ bảo, ngay cả Tam muội muội cũng là nàng ấy dạy mãi thành quen. Nàng ấy nhích lại gần Tam muội muội hơn, trước tiên nhỏ giọng hỏi nàng ấy đã tính toán như thế nào.
Hai tỷ muội thảo luận một hồi, Ôn phu nhân mới dời sự chú ý về phía phòng chính.
Kỷ Minh Diêu đang xem xét xử lý chuyện thứ hai mà mẫu thân giao cho nàng:
Trước sân Vĩnh Huy Đường (tức học đường của phủ An Quốc công) có một cây tử vi, vào mùa đông cây đã chết héo hơn phân nửa, cho nên khi xuân về thì phân nửa cành cây đều không đâm chồi nảy lộc, quản sự ở học đường báo lên, hỏi có nên giữ lại gốc cây cũ hay trồng cây mới.
Kỷ Minh Diêu liền hỏi tức phụ quản sự: "Hoa phòng nói thế nào? Hoàn toàn không thể cứu sao?"
Tức phụ quản sự cười bảo: "Hoa phòng nói muốn cứu thì vẫn cứu được, nhưng tốn quá nhiều sức lực, chẳng bằng bỏ đi."
Kỷ Minh Diêu tiện nói: "Vậy ngươi cứ đi hỏi ý tứ Tô tiên sinh. Tiên sinh muốn giữ thì các ngươi cứ cố gắng cứu, không cứu được thì lại hồi báo. Tiên sinh muốn trồng cây gì, các ngươi cứ làm theo như vậy."
Thấy thái thái đứng bên cạnh mỉm cười gật đầu, tức phụ quản sự vội vàng đáp: "Vâng." Sau đó ra ngoài tìm trượng phu, nhờ ông ấy đi hỏi tiên sinh.
Cứ thế cứ thế, lại có thêm đôi ba việc, đều là việc vặt trong nhà, chỉ có duy nhất một chuyện là liên quan đến trong tộc: Tiểu nhi* tức phụ của Tam lão thái gia hạ sinh nữ nhi, người trong nhà đến báo tin vui.
*Tiểu nhi: con út.
Theo bối phận, Tam lão thái gia cũng cùng thế hệ với Từ lão phu nhân, trước hết là thân Tam đệ của An Quốc công, tôn nữ của ông chính là "tái tòng muội*" với Kỷ Minh Diêu.
*Tái tòng muội: chỉ con gái của anh em họ, có độ tuổi nhỏ hơn mình.
Trong thời đại này, không quá năm đời thì vẫn là "người một nhà", Kỷ Minh Diêu cùng với tiểu nữ hài mới ra đời này đều được tính là "tỷ muội một nhà".
Nàng hồi tưởng lại, bởi vì Từ lão phu nhân không thích thứ xuất, vị Tam lão thái gia này vừa hay cũng là thứ xuất, cả nhà không được lòng Từ lão phu nhân, mặc dù không hề đắc tội thái thái, song cũng chưa từng giúp thái thái việc gì, tổng thể mà nói là không đắc tội ai, chỉ muốn sống qua ngày trong phủ An Quốc công.
Nàng liền ra lệnh: "Dựa theo tháng chạp năm ngoái, Ngũ muội muội nhà Nhị lão thái gia ra đời, đưa một phần lễ tương tự qua đấy chúc mừng. Chuẩn bị lễ xong thì đưa ta xem trước."
Tức phụ quản sự lĩnh mệnh rời đi.
Sau đó lại có người đi đến.
Kỷ Minh Diêu mếu máo cầu xin thái thái: "Con nói đến mỏi miệng luôn rồi."
Ôn phu nhân cố ý bảo: "Vậy con uống một hớp trà cho thấm giọng trước rồi trả lời bà ấy."
Kỷ Minh Diêu vội vàng đứng lên, hơi nhổm người về trước, cười nói: "Thái thái, nếu con học hết rồi thì Đại tỷ tỷ và Tam muội muội sẽ học cái gì?"
Ôn phu nhân biết Minh Diêu từ nhỏ đã ở cùng mình, ngày thường đều nhìn bà xử lý công việc nên đã sớm quen thuộc, có muốn giữ con bé thêm thì cũng vô dụng.
Bà cũng không đùa Minh Diêu nữa, cười bảo: "Chờ xem xong lễ vật đưa qua Tam lão thái gia thì con về đi."
"Vâng ạ!" Kỷ Minh Diêu uống mấy hớp trà, cho mời ma ma quản sự tiếp theo bước vào. "Chuyện gì?"
...
Bởi vì phải dạy Tam muội muội tính sổ sách, đến khi Kỷ Minh Đạt xong phần mình thì cũng đã giữa trưa.
Nhị muội muội đã sớm về phòng nghỉ ngơi, mẫu thân cũng xử lý xong hết những việc vặt vãnh còn lại.
Nàng ấy không hối hận vì đã chỉ dạy Tam muội muội, chỉ... Chỉ là... Cảm thấy tâm trạng mẫu thân vẫn không tốt.
Là bởi vì nàng ấy trách lầm Nhị muội muội sao?
Kỷ Minh Đạt nói với mẫu thân: "Chiều nay con sẽ qua nhận lỗi với Nhị muội muội."
"Con nên đi nhận lỗi." Ôn phu nhân còn định dạy nữ nhi thêm đôi điều.
Nhưng có Tam nha đầu ở đây, con bé lại không có ý định tránh đi, khiến bà cũng không có tâm trạng nhiều lời.
Bà cảm thấy dạy dỗ nữ nhi cho tốt... Hoá ra khó hơn bà nghĩ.
Kỷ Minh Đức ở lại chính viện cùng dùng cơm trưa, lại muốn đi ngủ trưa cùng Đại tỷ tỷ. Ôn phu nhân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nữ nhi.
Thấy nữ nhi ra vẻ tỷ tỷ tốt mà thoải mái đồng ý, bà cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Cũng không nhất thiết phải nhắc nhở con bé ngủ trưa đúng giờ. Ôn phu nhân mệt mỏi nằm xuống giường, nghĩ thầm như vậy. Sau bữa chiều hoặc buổi tối, Tam nha đầu sẽ không còn ở đây nữa.
...
Ở đông sương phòng, Kỷ Minh Đạt nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ.
Kỷ Minh Đức dĩ nhiên cũng không ngủ được.
Thấy Đại tỷ tỷ còn mở mắt, nàng ta vội vàng nghiêng người sang, hỏi: "Đại tỷ tỷ đang nghĩ đến chuyện của Nhị tỷ tỷ sao?"
Do dự phút chốc, Kỷ Minh Đạt thở dài: "Chuyện này quả thật là tỷ sai."
"Thật ra muội cũng sai!" Kỷ Minh Đức vội nói. "Muội nên ngăn hai vị tỷ tỷ lại."
"Chuyện này thì liên quan gì muội?" Kỷ Minh Đạt mỉm cười. "Muội đừng suy nghĩ nhiều, mau ngủ đi."
"Vâng..." Kỷ Minh Đức chần chừ đáp ứng, lại thăm dò tỷ tỷ. "Hay là, chiều nay muội đi cùng Đại tỷ tỷ được không?"
"Không phải gần đây muội với Nhị muội muội có chút xích mích sao?" Kỷ Minh Đạt cười. "Đừng miễn cưỡng."
"Muội ——" Kỷ Minh Đức cắn môi nói. "Muội định giúp Đại tỷ tỷ."
Kỷ Minh Đạt không khỏi nghiêng người sang, nhìn thẳng Tam muội muội.
Đối mặt nhau, nàng ấy nhẹ nhàng cười, nói: "Cũng được."
...
Ai cũng biết Kỷ Minh Diêu thích ngủ nhất, năm nay lại không phải đi học, nàng càng ngủ nhiều hơn, đến giờ Thân sơ khắc, hai người Kỷ Minh Đạt mới đi về phía Hi Hoà Viện.
Thời gian ngủ trưa quá dài cũng không tốt cho cơ thể. Trừ phi thực sự muốn ngủ, hoặc thời tiết rất thích hợp ngủ, bằng không thời gian ngủ trưa của Kỷ Minh Diêu cũng không vượt quá nửa canh giờ.
Nàng đã thức dậy.
Buổi chiều không cần ra khỏi cửa, chỉ chờ cơm tối mới đi thỉnh an, ở trong phòng mình, Kỷ Minh Diêu chẳng những không búi tóc cài trâm, mà ngay cả áo khoác ngoài cũng không mặc.
Có hai vị khách không mời mà đến, mặc dù quan hệ mọi người không tốt cho lắm, nhưng đều đã quen biết nhiều năm, ở trong nhà này, ai mà không hiểu ai... Nàng mặc vào một chiếc áo choàng mỏng, đi thẳng ra ngoài đón tiếp.
Kỷ Minh Đạt thấy vậy thì lại muốn nhắc nhở.
Song nàng ấy tới để nhận lỗi, không phải đến để... Đành phải kìm nén rất nhiều lời dạy dỗ trong lòng.
Kỷ Minh Đức đi theo sau Đại tỷ tỷ, vừa bước vào đã lập tức nhìn về phía đông sương phòng, quả nhiên phát hiện, cặp bình thuỷ tinh đặt trên bàn trà cao ở cạnh án thư đã không thấy đâu nữa!
Ngay cả bình hoa bằng sứ trắng cũng không có!
Nghe nói Nhị tỷ tỷ đã trả lại toàn bộ đồ vật mà Ôn biểu ca đưa qua, thì ra là sự thật!
Kỷ Minh Đức ngồi xuống, tiếp trà, còn đang suy nghĩ xem trong phòng này còn bài trí vật gì khác không... Nhưng Nhị tỷ tỷ đã liếc mắt nhìn sang, Đại tỷ tỷ có vẻ cũng định mở miệng xin lỗi, nàng ta liền vội vàng chú tâm nhìn vào tay áo tà váy của hai vị tỷ tỷ.
"Đại tỷ tỷ tới đây là vì chuyện gì?" Thấy Kỷ Minh Đạt muốn nói lại thôi, Kỷ Minh Diêu liền hỏi thẳng.
Nàng muốn nhanh chóng tiễn hai vị khách này về.
Về phần tại sao không hỏi Kỷ Minh Đức, chậc, nàng ta chính là thừa cơ đến xem trộm chuyện riêng của nàng.
Kỷ Minh Đạt quyết tâm nói lời xin lỗi một cách chân thành.
Nàng ấy đứng lên, vừa nói được nửa câu: "Sáng nay là tỷ ——"
"Nhị cô nương, phủ Lý Quốc công đưa tới một cái rương, thái thái mang đến cho cô nương." Một bà tử ở bên ngoài lên tiếng.
... Ôn gia?
Là Ôn Tòng Dương sao?
Sao hắn còn chưa từ bỏ ý định!
Kỷ Minh Đạt tức thì im bặt, nàng ấy không hề phát hiện Kỷ Minh Đức cũng giống hệt mình, đều vội vàng nhìn ra ngoài cửa.
Nhưng giữa phòng chính và phòng phía đông của nhà chính cũng không thực sự ngăn cách, hôm nay Ôn phu nhân vì dạy bảo các con mà còn dẹp hết bình phong, thành ra người ở hai gian phòng đều nghe rất rõ ràng những lời mà nàng ấy chỉ trích Kỷ Minh Diêu.
Ánh mắt của mọi người không hề bị cản trở mà nhìn về phía ba vị cô nương.
Tức phụ đang bẩm báo chuyện với thái thái không khỏi thất thần, giọng nói cũng không khỏi nhỏ đi.
Trong lòng Ôn phu nhân không khỏi phiền muộn.
Minh Đạt sớm biết tính tình Minh Diêu, sao hôm nay còn đứng lên bắt bẻ? Con bé tự mình dạy bảo hoặc nặng lời một chút thì thôi đi, bây giờ trong phòng có nhiều người như vậy, nó lại nói năng không chút khách khí, cũng không hề chừa mặt mũi cho muội muội mình.
Nếu nó bắt bẻ Minh Diêu, vậy đâu còn là "tỷ tỷ tốt" trong mắt mọi người?
Ôn phu nhân phất tay, ra hiệu cho tức phụ ngừng nói.
Tức phụ vội vàng im lặng, nhìn thái thái đứng lên, đi qua chỗ ba vị cô nương.
Đại cô nương và Tam cô nương đều vội vàng đứng lên chờ thái thái, Nhị cô nương lại xếp sổ sách sang một bên, lấy ra một tờ giấy ở bên dưới, nói: "Đại tỷ tỷ, không phải muội không chịu tính, mà là muội tính xong rồi."
Nhị cô nương tính xong hết rồi?!
Tức phụ nhìn thấy Đại cô nương và Tam cô nương đều ngẩn ra.
Bản thân bà cũng ngây người.
Thế này... Nhị cô nương sẽ không vì tỷ muội lời qua tiếng lại mà nói lời gian dối, huống chi từ nhỏ nàng vốn bị tiên sinh la mắng rất nhiều, cũng không cần phải nói dối để trốn phạt.
Ôn phu nhân lại không hề kinh ngạc, cũng không cảm thấy Minh Diêu nói dối.
Tiếp nhận trang giấy trên tay Minh Diêu, bà nhìn kỹ số sổ sách, cười nói: "Con vẫn tính toán nhanh như vậy."
Bà biết trong phủ có không ít người thầm nghị luận, nói Minh Diêu hết ăn lại nằm, không có sở trường gì, trong số tỷ muội nhờ có khuôn mặt giống di nương của mình mới hơn được người khác. Nhưng trong mắt bà, con bé vô cùng hiểu chuyện, không hề để tâm vài lời hời hợt của người ngoài, cho rằng bản thân thoải mái mới là quan trọng nhất. Huống chi không phải con bé không có sở trường gì.
Tỉ như con bé có thể không cần gảy bàn tính, vẫn có thể tính nhẩm sổ sách trong ít nhất mười vạn, vừa nhanh vừa chuẩn.
Trong nhà không thiếu người tính sổ sách, bà cũng chưa từng phân công Minh Diêu đến giúp mình tính toán, cho nên mọi người đều không biết.
Vậy mà hôm nay đến lượt Minh Đạt náo loạn chê cười.
"Cũng được rồi, con qua đó trước đi." Ôn phu nhân mỉm cười khen ngợi Minh Diêu.
"Vâng." Kỷ Minh Diêu đứng dậy rời bàn bát tiên.
Nàng còn định trốn việc thêm một lát...
Ôn phu nhân nhìn sang nữ nhi ruột thịt của mình.
Kỷ Minh Đạt mím môi đứng đó, đợi mẫu thân phê bình. Nàng ấy cũng tự nhủ mình quả thật là có định kiến, cho nên hiểu lầm Nhị muội muội. Nhưng mẫu thân chỉ nhìn nàng ấy một thoáng, sau đó bảo nàng ấy và Tam muội muội tiếp tục tính toán, rồi quay người trở về đông gian.
Nàng ấy đột nhiên thấy mặt mình nóng bừng.
"Đại tỷ tỷ..." Kỷ Minh Đức nhích lại gần tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi. "Đại tỷ tỷ tính đến đâu rồi?"
"Tỷ vừa xong một quyển." Kỷ Minh Đạt cúi đầu, che giấu sự khó xử của bản thân.
"Muội mới được nửa quyển..." Kỷ Minh Đức nhỏ giọng nói. "Đại tỷ tỷ dạy muội thêm đi, nếu không thì muội còn kém nhiều lắm."
Cho tới bây giờ chỉ cần các đệ đệ muội muội muốn học, Kỷ Minh Đạt sẽ không hề keo kiệt mà chỉ bảo, ngay cả Tam muội muội cũng là nàng ấy dạy mãi thành quen. Nàng ấy nhích lại gần Tam muội muội hơn, trước tiên nhỏ giọng hỏi nàng ấy đã tính toán như thế nào.
Hai tỷ muội thảo luận một hồi, Ôn phu nhân mới dời sự chú ý về phía phòng chính.
Kỷ Minh Diêu đang xem xét xử lý chuyện thứ hai mà mẫu thân giao cho nàng:
Trước sân Vĩnh Huy Đường (tức học đường của phủ An Quốc công) có một cây tử vi, vào mùa đông cây đã chết héo hơn phân nửa, cho nên khi xuân về thì phân nửa cành cây đều không đâm chồi nảy lộc, quản sự ở học đường báo lên, hỏi có nên giữ lại gốc cây cũ hay trồng cây mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Minh Diêu liền hỏi tức phụ quản sự: "Hoa phòng nói thế nào? Hoàn toàn không thể cứu sao?"
Tức phụ quản sự cười bảo: "Hoa phòng nói muốn cứu thì vẫn cứu được, nhưng tốn quá nhiều sức lực, chẳng bằng bỏ đi."
Kỷ Minh Diêu tiện nói: "Vậy ngươi cứ đi hỏi ý tứ Tô tiên sinh. Tiên sinh muốn giữ thì các ngươi cứ cố gắng cứu, không cứu được thì lại hồi báo. Tiên sinh muốn trồng cây gì, các ngươi cứ làm theo như vậy."
Thấy thái thái đứng bên cạnh mỉm cười gật đầu, tức phụ quản sự vội vàng đáp: "Vâng." Sau đó ra ngoài tìm trượng phu, nhờ ông ấy đi hỏi tiên sinh.
Cứ thế cứ thế, lại có thêm đôi ba việc, đều là việc vặt trong nhà, chỉ có duy nhất một chuyện là liên quan đến trong tộc: Tiểu nhi* tức phụ của Tam lão thái gia hạ sinh nữ nhi, người trong nhà đến báo tin vui.
*Tiểu nhi: con út.
Theo bối phận, Tam lão thái gia cũng cùng thế hệ với Từ lão phu nhân, trước hết là thân Tam đệ của An Quốc công, tôn nữ của ông chính là "tái tòng muội*" với Kỷ Minh Diêu.
*Tái tòng muội: chỉ con gái của anh em họ, có độ tuổi nhỏ hơn mình.
Trong thời đại này, không quá năm đời thì vẫn là "người một nhà", Kỷ Minh Diêu cùng với tiểu nữ hài mới ra đời này đều được tính là "tỷ muội một nhà".
Nàng hồi tưởng lại, bởi vì Từ lão phu nhân không thích thứ xuất, vị Tam lão thái gia này vừa hay cũng là thứ xuất, cả nhà không được lòng Từ lão phu nhân, mặc dù không hề đắc tội thái thái, song cũng chưa từng giúp thái thái việc gì, tổng thể mà nói là không đắc tội ai, chỉ muốn sống qua ngày trong phủ An Quốc công.
Nàng liền ra lệnh: "Dựa theo tháng chạp năm ngoái, Ngũ muội muội nhà Nhị lão thái gia ra đời, đưa một phần lễ tương tự qua đấy chúc mừng. Chuẩn bị lễ xong thì đưa ta xem trước."
Tức phụ quản sự lĩnh mệnh rời đi.
Sau đó lại có người đi đến.
Kỷ Minh Diêu mếu máo cầu xin thái thái: "Con nói đến mỏi miệng luôn rồi."
Ôn phu nhân cố ý bảo: "Vậy con uống một hớp trà cho thấm giọng trước rồi trả lời bà ấy."
Kỷ Minh Diêu vội vàng đứng lên, hơi nhổm người về trước, cười nói: "Thái thái, nếu con học hết rồi thì Đại tỷ tỷ và Tam muội muội sẽ học cái gì?"
Ôn phu nhân biết Minh Diêu từ nhỏ đã ở cùng mình, ngày thường đều nhìn bà xử lý công việc nên đã sớm quen thuộc, có muốn giữ con bé thêm thì cũng vô dụng.
Bà cũng không đùa Minh Diêu nữa, cười bảo: "Chờ xem xong lễ vật đưa qua Tam lão thái gia thì con về đi."
"Vâng ạ!" Kỷ Minh Diêu uống mấy hớp trà, cho mời ma ma quản sự tiếp theo bước vào. "Chuyện gì?"
...
Bởi vì phải dạy Tam muội muội tính sổ sách, đến khi Kỷ Minh Đạt xong phần mình thì cũng đã giữa trưa.
Nhị muội muội đã sớm về phòng nghỉ ngơi, mẫu thân cũng xử lý xong hết những việc vặt vãnh còn lại.
Nàng ấy không hối hận vì đã chỉ dạy Tam muội muội, chỉ... Chỉ là... Cảm thấy tâm trạng mẫu thân vẫn không tốt.
Là bởi vì nàng ấy trách lầm Nhị muội muội sao?
Kỷ Minh Đạt nói với mẫu thân: "Chiều nay con sẽ qua nhận lỗi với Nhị muội muội."
"Con nên đi nhận lỗi." Ôn phu nhân còn định dạy nữ nhi thêm đôi điều.
Nhưng có Tam nha đầu ở đây, con bé lại không có ý định tránh đi, khiến bà cũng không có tâm trạng nhiều lời.
Bà cảm thấy dạy dỗ nữ nhi cho tốt... Hoá ra khó hơn bà nghĩ.
Kỷ Minh Đức ở lại chính viện cùng dùng cơm trưa, lại muốn đi ngủ trưa cùng Đại tỷ tỷ. Ôn phu nhân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nữ nhi.
Thấy nữ nhi ra vẻ tỷ tỷ tốt mà thoải mái đồng ý, bà cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào.
Cũng không nhất thiết phải nhắc nhở con bé ngủ trưa đúng giờ. Ôn phu nhân mệt mỏi nằm xuống giường, nghĩ thầm như vậy. Sau bữa chiều hoặc buổi tối, Tam nha đầu sẽ không còn ở đây nữa.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở đông sương phòng, Kỷ Minh Đạt nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ.
Kỷ Minh Đức dĩ nhiên cũng không ngủ được.
Thấy Đại tỷ tỷ còn mở mắt, nàng ta vội vàng nghiêng người sang, hỏi: "Đại tỷ tỷ đang nghĩ đến chuyện của Nhị tỷ tỷ sao?"
Do dự phút chốc, Kỷ Minh Đạt thở dài: "Chuyện này quả thật là tỷ sai."
"Thật ra muội cũng sai!" Kỷ Minh Đức vội nói. "Muội nên ngăn hai vị tỷ tỷ lại."
"Chuyện này thì liên quan gì muội?" Kỷ Minh Đạt mỉm cười. "Muội đừng suy nghĩ nhiều, mau ngủ đi."
"Vâng..." Kỷ Minh Đức chần chừ đáp ứng, lại thăm dò tỷ tỷ. "Hay là, chiều nay muội đi cùng Đại tỷ tỷ được không?"
"Không phải gần đây muội với Nhị muội muội có chút xích mích sao?" Kỷ Minh Đạt cười. "Đừng miễn cưỡng."
"Muội ——" Kỷ Minh Đức cắn môi nói. "Muội định giúp Đại tỷ tỷ."
Kỷ Minh Đạt không khỏi nghiêng người sang, nhìn thẳng Tam muội muội.
Đối mặt nhau, nàng ấy nhẹ nhàng cười, nói: "Cũng được."
...
Ai cũng biết Kỷ Minh Diêu thích ngủ nhất, năm nay lại không phải đi học, nàng càng ngủ nhiều hơn, đến giờ Thân sơ khắc, hai người Kỷ Minh Đạt mới đi về phía Hi Hoà Viện.
Thời gian ngủ trưa quá dài cũng không tốt cho cơ thể. Trừ phi thực sự muốn ngủ, hoặc thời tiết rất thích hợp ngủ, bằng không thời gian ngủ trưa của Kỷ Minh Diêu cũng không vượt quá nửa canh giờ.
Nàng đã thức dậy.
Buổi chiều không cần ra khỏi cửa, chỉ chờ cơm tối mới đi thỉnh an, ở trong phòng mình, Kỷ Minh Diêu chẳng những không búi tóc cài trâm, mà ngay cả áo khoác ngoài cũng không mặc.
Có hai vị khách không mời mà đến, mặc dù quan hệ mọi người không tốt cho lắm, nhưng đều đã quen biết nhiều năm, ở trong nhà này, ai mà không hiểu ai... Nàng mặc vào một chiếc áo choàng mỏng, đi thẳng ra ngoài đón tiếp.
Kỷ Minh Đạt thấy vậy thì lại muốn nhắc nhở.
Song nàng ấy tới để nhận lỗi, không phải đến để... Đành phải kìm nén rất nhiều lời dạy dỗ trong lòng.
Kỷ Minh Đức đi theo sau Đại tỷ tỷ, vừa bước vào đã lập tức nhìn về phía đông sương phòng, quả nhiên phát hiện, cặp bình thuỷ tinh đặt trên bàn trà cao ở cạnh án thư đã không thấy đâu nữa!
Ngay cả bình hoa bằng sứ trắng cũng không có!
Nghe nói Nhị tỷ tỷ đã trả lại toàn bộ đồ vật mà Ôn biểu ca đưa qua, thì ra là sự thật!
Kỷ Minh Đức ngồi xuống, tiếp trà, còn đang suy nghĩ xem trong phòng này còn bài trí vật gì khác không... Nhưng Nhị tỷ tỷ đã liếc mắt nhìn sang, Đại tỷ tỷ có vẻ cũng định mở miệng xin lỗi, nàng ta liền vội vàng chú tâm nhìn vào tay áo tà váy của hai vị tỷ tỷ.
"Đại tỷ tỷ tới đây là vì chuyện gì?" Thấy Kỷ Minh Đạt muốn nói lại thôi, Kỷ Minh Diêu liền hỏi thẳng.
Nàng muốn nhanh chóng tiễn hai vị khách này về.
Về phần tại sao không hỏi Kỷ Minh Đức, chậc, nàng ta chính là thừa cơ đến xem trộm chuyện riêng của nàng.
Kỷ Minh Đạt quyết tâm nói lời xin lỗi một cách chân thành.
Nàng ấy đứng lên, vừa nói được nửa câu: "Sáng nay là tỷ ——"
"Nhị cô nương, phủ Lý Quốc công đưa tới một cái rương, thái thái mang đến cho cô nương." Một bà tử ở bên ngoài lên tiếng.
... Ôn gia?
Là Ôn Tòng Dương sao?
Sao hắn còn chưa từ bỏ ý định!
Kỷ Minh Đạt tức thì im bặt, nàng ấy không hề phát hiện Kỷ Minh Đức cũng giống hệt mình, đều vội vàng nhìn ra ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro