Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 34
2024-10-16 20:59:05
Ôn Tòng Dương vui đến mức suýt nhảy dựng lên!
Hắn cười ngây ngô một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng từ từ đỡ Lý Như Huệ nằm xuống giường, mở miệng muốn gọi người bên ngoài vào.
Lý Như Huệ nhìn chằm chằm vẻ mặt và hành động của hắn, thấy hắn như vậy thì có chút hối hận vì mình đã tiết lộ, nàng ta vội vàng níu tay hắn: "Đại gia, đừng mà!"
"Hả?" Ôn Tòng Dương vội vàng quay đầu lại. "Sao vậy?"
Lần đầu tiên hắn làm phụ thân, không khỏi có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Tỷ tỷ thấy khó chịu chỗ nào sao?"
"Đại gia ——" Lý Như Huệ nhìn hắn chằm chằm rồi thở dài. "Đại gia muốn cho mọi người biết sao?"
"Ta ——" Ôn Tòng Dương muốn nói, phải mời thái y đến bắt mạch, xem có thật là có tin vui hay không! Rồi làm sao điều dưỡng thân thể của tỷ tỷ, không làm thân thể bị tổn thương ——
Nhưng trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu ra.
Là không thể nói.
Không thể tuyên bố.
Không thể nói cho bất kỳ người nào bên ngoài, nhất là không được để lão thái thái và lão gia, thái thái biết được.
Càng không thể để bên nhà cô cô biết.
Chỉ cần có chút tiếng gió lọt ra, đứa nhỏ này... Chỉ sợ rất khó giữ lại.
Ôn Tòng Dương từ từ ngồi xuống bên cạnh Lý Như Huệ, ôm nàng ta thật chặt.
Bên ngoài tiếng gió tuyết dần dần nổi lên, bên trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, chỉ có hai người bọn họ ôm chặt nhau.
Lý Như Huệ bỗng nhiên cảm thấy yên tâm hơn.
Cả người nàng ta dựa sát vào Đại gia, nàng ta cố nén chua xót trong lòng, chầm chậm nói: "Nô tì có thể phục thị Đại gia nhiều năm như vậy, có thể bầu bạn cùng Đại gia cho đến hôm nay, có thể mang thai hài tử của Đại gia, đều là phúc khí của nô tì. Cho dù cuối cùng, cuối cùng không thể sinh đứa bé này ra, nô tì ——"
"Đừng, đừng nói!" Ôn Tòng Dương chặn miệng nàng ta.
Chính bản thân hắn cũng đang run rẩy, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, cười trấn an nàng: "Trong bụng tỷ tỷ là cốt nhục của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn nó chịu tổn hại chứ? Ngày nào có ta ở đây, ngày đó ta sẽ bảo hộ hai mẫu tử!"
Lý Như Huệ càng ôm hắn chặt hơn. Nhưng sợ đè lên bụng nàng ta, Ôn Tòng Dương cũng không dám dùng quá sức.
Kể từ khi hôn sự với Diêu muội muội không thành, rất lâu rồi hắn không thấy khẩn trương như thế này.
Làm sao để bảo vệ đứa bé này, nhất là... Bảo vệ Như Huệ tỷ tỷ...
Hơn nửa canh giờ, Ôn Tòng Dương mới đưa ra quyết định đầu tiên.
"Năm nào trước Tết tỷ tỷ cũng ra ngoài mua sắm, năm nay tới giờ vẫn chưa ra ngoài." Hắn dịu dàng bàn bạc với Lý Như Huệ. "Ngày mai tỷ tỷ cứ nói mình muốn ra ngoài một lát, ta sẽ sắp xếp người đưa tỷ tỷ đến biệt việt của Sài Tam ca ở ngõ Tiểu Thiện trên đường Thông Ninh, trước hết phải mời đại phu đến khán xem có phải thật sự là chuyện vui hay không, nếu, sắp tới tỷ tỷ còn phải điều dưỡng nhiều hơn, cũng cần có người lo liệu ——"
Trên Sài Tam ca còn có hai ca ca ruột, không thể nhận tước, hắn lại là người sẽ thừa kế phủ Lý Quốc công, chuyện này ván đã đóng thuyền. Sài Tam ca không phải người ngu ngốc, tuyệt đối sẽ không vì lấy lòng gia gia, thái thái mà bán đứng hắn, nhất định sẽ tận lực giúp hắn giấu giếm.
Vậy có nên nuôi Như Huệ tỷ tỷ ở bên ngoài không?
Ôn Tòng Dương lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Như Huệ tỷ tỷ ở bên cạnh hắn, hắn có thể trông nom mọi lúc mọi nơi, nếu đưa ra ngoài rồi bị phát hiện, thật sự có chuyện ngoài ý muốn, đợi hắn biết thì đã trễ rồi.
Hắn không thể giao phó toàn bộ an nguy của Như Huệ tỷ tỷ và con mình cho người ngoài.
Trong trường hợp xấu nhất.
Nếu lão thái thái và lão gia, thái thái nhất định không cho đứa bé được sống, chí ít, hắn còn có thể ngăn cản bọn họ.
"Song Hỷ và Song Thọ cũng được mua từ bên ngoài, không có phụ mẫu thân nhân ở đây, không sợ không nghe lệnh ta, ta sẽ sai bọn chúng xử lý việc này."
Vì con của hắn và Như Huệ tỷ tỷ, Ôn Tòng Dương lạnh lùng hạ quyết tâm với gã sai vặt đã bầu bạn với mình từ nhỏ đến lớn.
Hắn nghiến răng nói: "Lão gia, thái thái có thể để bọn chúng chết, ta cũng có thể để bọn chúng chết!"
"Đại gia!"
Lý Như Huệ cuối cùng cũng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt nối nhau chảy dài, toàn bộ nhỏ lên cổ áo của Ôn Tòng Dương.
Ôn Tòng Dương dịu dàng cọ lên gương mặt nàng ta, không ngừng trấn an: "Đừng sợ."
Chỉ là khó tránh, hắn lại nhớ đến Diêu muội muội.
Cùng Diêu muội muội... Từ biệt, một mực hằn sâu vào lòng hắn.
Ngày đó, Diêu muội muội hỏi hắn, nàng đã định thân được mười một ngày, xung quanh hắn có nhiều người hầu hạ như vậy, tại sao không có một ai dám nói cho hắn biết tình hình thực tế?
Như Huệ tỷ tỷ là vì sợ hắn thương tâm rồi thương thân nên không dám nói, vậy những người khác thì sao?!
Vì sao không ai dám nói!!!
Bây giờ, hắn đã biết rõ, một số người trong viện này chỉ phục dịch hắn, kỳ thật đều nghe lệnh của trưởng bối, không hề trung thành với hắn.
Mà hắn cũng muốn bắt đầu tự mình bồi dưỡng người, không muốn bản thân lại bất lực trước bất kỳ quyết định gì của trưởng bối... Giống một tên phế vật.
Nhưng mà, hắn đã không thể nói cho Diệu muội muội biết nữa, không thể kể hết từng chuyện vụn vặt một cách đầy đặc sắc, chờ đợi một câu tán dương từ muội ấy nữa rồi.
-
Còn hai ngày là đến giao thừa, cuối cùng Thôi Giác và Chung Ngự sử mới về đến kinh thành.
Hai người vừa mới đến cửa cung, lập tức được bệ hạ triệu vào Tử Vi Điện.
Vào điện chừng hai canh giờ.
Lúc Thôi Giác xuất cung thì không còn là biên tu Hàn lâm Thất phẩm nữa, mà là Hàn lâm thị giảng Chính lục phẩm.
Cả viện đang sắp xếp hành lý và lễ vật mà Thôi Giác mang về, Thôi Du hào hứng lập tức muốn mở tiệc thết đãi thân hữu.
Mạnh An Nhiên cũng theo trượng phu vào thư phòng của tiểu thúc tử*.
*Tiểu thúc tử: chú, em trai của chồng.
Nàng ấy một mặt phân phó người sắp xếp lễ vật, một mặt cười nói: "Vừa lúc mọi thứ ăn Tết đều chuẩn bị xong, cho dù đêm nay có mời khách thì đều sắp xếp kịp, có điều A Giác gần một năm không ở trong kinh, trước tiên còn phải đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu của đệ, ta cũng đang bận, bái thiếp đệ cứ tự viết, với lại ——"
Nàng ấy nhíu mày đọc qua danh sách một lần, lại nhìn trong viện lần nữa, hỏi: "A Giác... Trong mấy thứ này, cái nào là đệ tặng riêng cho Nhị cô nương?"
Tại sao ngoại trừ hai cái rương mà người ta tặng y, còn lại đều là da thú, hoa quả khô... Không có món gì khác... Giống như đồ vật tặng riêng cho vị hôn thê, tiểu cô nương?
Thôi Giác bị hỏi thì khẽ giật mình.
Đại ca cũng bước đến nhìn danh sách trong tay tẩu tử, cả hai nghi hoặc nhìn về phía y.
Y liền giải thích: "Lần này rời kinh là để cứu trợ dân chúng bị thiên tai, những gì mua về đều là vật dụng trong nhà bách tính ——"
Tẩu tử càng nhăn mày hơn.
Đại ca cũng ngẩng đầu, dùng ánh mắt mà y đã quá quen kể từ khi y định thân với Nhị cô nương, đó là ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
Thôi Giác sửa lời: "Định Lương cằn cỗi, cũng không có vật gì thích hợp làm lễ vật tặng Nhị cô nương."
"Vậy sao đệ không mua ở dọc đường?" Thôi Du thực sự là cạn lời!!
Hắn lớn tiếng thở dài.
Thôi Giác: "Trước sau đều lên đường vội vàng, cũng không nhàn rỗi."
Y nói thêm: "Đồ vật mang về chắc cũng đủ để gửi tặng phủ An Quốc công."
Thôi Du vỗ trán, quay người không muốn để ý tới đệ đệ của mình nữa.
Sao ban đầu hắn còn nghĩ là A Giác bị sắc mê hoặc vậy??
Mạnh An Nhiên lên tiếng nói với trượng phu: "A Giác còn chưa có kinh nghiệm mà." Sau đó lại gợi ý cho tiểu thúc tử. "Tuy đệ tặng những vật này cũng không tính là thất lễ, nhưng nếu có một hai món đặc biệt tặng riêng cho Nhị cô nương, không phải càng tốt hơn sao? Hai người dù sao cũng định thân được chín tháng —— Cũng đã gần một năm, sang năm là thành thân rồi, vậy mà còn không gặp được mấy lần, đệ bôn ba bên ngoài, thậm chí còn không gửi một phong thư cho người ta nữa."
Nàng ấy thở dài: "Nhị cô nương tốt như vậy, đệ cũng phải quan tâm người ta một chút."
Lần này tuy khó đền bù, nhưng còn có lần sau. Cũng không thể lần nào cũng giống như vậy.
Mạnh An Nhiên không khỏi nhắc nhở thêm: "Trong nhà Nhị cô nương còn có tỷ muội, ai cũng chờ xem đệ tặng cái gì cho người ta. Trong phủ An Quốc công... Đệ cũng biết mà?"
Nhị cô nương tốt bụng nên không thèm để ý, chẳng lẽ Thôi gia bọn họ muốn để Nhị cô nương bị người ta chỉ trỏ sau lưng sao?
Thôi Giác cụp mắt xuống.
Hắn đồng ý trước: "Vâng." Lại nói. "Trong thư Đại ca viết, tẩu tử và Nhị cô nương rất hoà thuận."
Mạnh An Nhiên cười: "Ta cũng không nói nhiều nữa. Nhị cô nương là người như thế nào, đệ tự mình nhìn đi."
Nàng ấy nói với trượng phu: "Không có sớm nữa, mau để A Giác sắp xếp rồi đi gặp thông gia. Đêm nay chàng muốn mời tiệc, hay ngày mai rồi mời?"
"Ngày mai đi." Thôi Du theo phu nhân ra ngoài. "Đêm nay thì gấp gáp quá."
Vừa lướt qua Thôi Giác, Mạnh An Nhiên bật cười: "Vậy đêm nay A Giác cũng không cần về sớm, cứ ở phủ An Quốc công dùng cơm tối đi."
Thôi Giác hành lễ tiễn huynh trưởng và tẩu tử, đáp: "Vâng."
Y nhanh chóng tắm rửa thay y phục, rồi chải chuốt đầu tóc.
Lễ vật mang tặng cho phủ An Quốc công đã được tẩu tử sắp xếp rõ ràng, y chỉ cần sai người mang theo là được, những người theo hầu cũng đã kính cẩn chờ ở bên ngoài.
Nhưng y không ra ngoài ngay.
Y lấy ra một quyển sách đặt ở trong một cái rương chưa ai mở ra được cất riêng trong phòng ngủ. Trong sách có một phong thư.
Trong phong thư chỉ có một lá thư mới chỉ có lời mở đầu, vẫn chưa viết xong, còn có một bức tranh.
Do dự một lát, y rút lá thư ra, lại kẹp vào trong sách, chỉ bỏ bức tranh vào phong thư rồi cất vào vạt áo trước ngực.
Vật như vậy, mặc dù không thể giúp Nhị cô nương không bị người ta cười chê... Nhưng dẫu sao, có còn hơn không mà.
Thôi Giác để sách xuống, bước ra bên ngoài.
Hắn cười ngây ngô một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng từ từ đỡ Lý Như Huệ nằm xuống giường, mở miệng muốn gọi người bên ngoài vào.
Lý Như Huệ nhìn chằm chằm vẻ mặt và hành động của hắn, thấy hắn như vậy thì có chút hối hận vì mình đã tiết lộ, nàng ta vội vàng níu tay hắn: "Đại gia, đừng mà!"
"Hả?" Ôn Tòng Dương vội vàng quay đầu lại. "Sao vậy?"
Lần đầu tiên hắn làm phụ thân, không khỏi có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Tỷ tỷ thấy khó chịu chỗ nào sao?"
"Đại gia ——" Lý Như Huệ nhìn hắn chằm chằm rồi thở dài. "Đại gia muốn cho mọi người biết sao?"
"Ta ——" Ôn Tòng Dương muốn nói, phải mời thái y đến bắt mạch, xem có thật là có tin vui hay không! Rồi làm sao điều dưỡng thân thể của tỷ tỷ, không làm thân thể bị tổn thương ——
Nhưng trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu ra.
Là không thể nói.
Không thể tuyên bố.
Không thể nói cho bất kỳ người nào bên ngoài, nhất là không được để lão thái thái và lão gia, thái thái biết được.
Càng không thể để bên nhà cô cô biết.
Chỉ cần có chút tiếng gió lọt ra, đứa nhỏ này... Chỉ sợ rất khó giữ lại.
Ôn Tòng Dương từ từ ngồi xuống bên cạnh Lý Như Huệ, ôm nàng ta thật chặt.
Bên ngoài tiếng gió tuyết dần dần nổi lên, bên trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, chỉ có hai người bọn họ ôm chặt nhau.
Lý Như Huệ bỗng nhiên cảm thấy yên tâm hơn.
Cả người nàng ta dựa sát vào Đại gia, nàng ta cố nén chua xót trong lòng, chầm chậm nói: "Nô tì có thể phục thị Đại gia nhiều năm như vậy, có thể bầu bạn cùng Đại gia cho đến hôm nay, có thể mang thai hài tử của Đại gia, đều là phúc khí của nô tì. Cho dù cuối cùng, cuối cùng không thể sinh đứa bé này ra, nô tì ——"
"Đừng, đừng nói!" Ôn Tòng Dương chặn miệng nàng ta.
Chính bản thân hắn cũng đang run rẩy, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ điềm nhiên, cười trấn an nàng: "Trong bụng tỷ tỷ là cốt nhục của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn nó chịu tổn hại chứ? Ngày nào có ta ở đây, ngày đó ta sẽ bảo hộ hai mẫu tử!"
Lý Như Huệ càng ôm hắn chặt hơn. Nhưng sợ đè lên bụng nàng ta, Ôn Tòng Dương cũng không dám dùng quá sức.
Kể từ khi hôn sự với Diêu muội muội không thành, rất lâu rồi hắn không thấy khẩn trương như thế này.
Làm sao để bảo vệ đứa bé này, nhất là... Bảo vệ Như Huệ tỷ tỷ...
Hơn nửa canh giờ, Ôn Tòng Dương mới đưa ra quyết định đầu tiên.
"Năm nào trước Tết tỷ tỷ cũng ra ngoài mua sắm, năm nay tới giờ vẫn chưa ra ngoài." Hắn dịu dàng bàn bạc với Lý Như Huệ. "Ngày mai tỷ tỷ cứ nói mình muốn ra ngoài một lát, ta sẽ sắp xếp người đưa tỷ tỷ đến biệt việt của Sài Tam ca ở ngõ Tiểu Thiện trên đường Thông Ninh, trước hết phải mời đại phu đến khán xem có phải thật sự là chuyện vui hay không, nếu, sắp tới tỷ tỷ còn phải điều dưỡng nhiều hơn, cũng cần có người lo liệu ——"
Trên Sài Tam ca còn có hai ca ca ruột, không thể nhận tước, hắn lại là người sẽ thừa kế phủ Lý Quốc công, chuyện này ván đã đóng thuyền. Sài Tam ca không phải người ngu ngốc, tuyệt đối sẽ không vì lấy lòng gia gia, thái thái mà bán đứng hắn, nhất định sẽ tận lực giúp hắn giấu giếm.
Vậy có nên nuôi Như Huệ tỷ tỷ ở bên ngoài không?
Ôn Tòng Dương lập tức bác bỏ ý nghĩ này.
Như Huệ tỷ tỷ ở bên cạnh hắn, hắn có thể trông nom mọi lúc mọi nơi, nếu đưa ra ngoài rồi bị phát hiện, thật sự có chuyện ngoài ý muốn, đợi hắn biết thì đã trễ rồi.
Hắn không thể giao phó toàn bộ an nguy của Như Huệ tỷ tỷ và con mình cho người ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong trường hợp xấu nhất.
Nếu lão thái thái và lão gia, thái thái nhất định không cho đứa bé được sống, chí ít, hắn còn có thể ngăn cản bọn họ.
"Song Hỷ và Song Thọ cũng được mua từ bên ngoài, không có phụ mẫu thân nhân ở đây, không sợ không nghe lệnh ta, ta sẽ sai bọn chúng xử lý việc này."
Vì con của hắn và Như Huệ tỷ tỷ, Ôn Tòng Dương lạnh lùng hạ quyết tâm với gã sai vặt đã bầu bạn với mình từ nhỏ đến lớn.
Hắn nghiến răng nói: "Lão gia, thái thái có thể để bọn chúng chết, ta cũng có thể để bọn chúng chết!"
"Đại gia!"
Lý Như Huệ cuối cùng cũng rơi nước mắt, từng giọt từng giọt nối nhau chảy dài, toàn bộ nhỏ lên cổ áo của Ôn Tòng Dương.
Ôn Tòng Dương dịu dàng cọ lên gương mặt nàng ta, không ngừng trấn an: "Đừng sợ."
Chỉ là khó tránh, hắn lại nhớ đến Diêu muội muội.
Cùng Diêu muội muội... Từ biệt, một mực hằn sâu vào lòng hắn.
Ngày đó, Diêu muội muội hỏi hắn, nàng đã định thân được mười một ngày, xung quanh hắn có nhiều người hầu hạ như vậy, tại sao không có một ai dám nói cho hắn biết tình hình thực tế?
Như Huệ tỷ tỷ là vì sợ hắn thương tâm rồi thương thân nên không dám nói, vậy những người khác thì sao?!
Vì sao không ai dám nói!!!
Bây giờ, hắn đã biết rõ, một số người trong viện này chỉ phục dịch hắn, kỳ thật đều nghe lệnh của trưởng bối, không hề trung thành với hắn.
Mà hắn cũng muốn bắt đầu tự mình bồi dưỡng người, không muốn bản thân lại bất lực trước bất kỳ quyết định gì của trưởng bối... Giống một tên phế vật.
Nhưng mà, hắn đã không thể nói cho Diệu muội muội biết nữa, không thể kể hết từng chuyện vụn vặt một cách đầy đặc sắc, chờ đợi một câu tán dương từ muội ấy nữa rồi.
-
Còn hai ngày là đến giao thừa, cuối cùng Thôi Giác và Chung Ngự sử mới về đến kinh thành.
Hai người vừa mới đến cửa cung, lập tức được bệ hạ triệu vào Tử Vi Điện.
Vào điện chừng hai canh giờ.
Lúc Thôi Giác xuất cung thì không còn là biên tu Hàn lâm Thất phẩm nữa, mà là Hàn lâm thị giảng Chính lục phẩm.
Cả viện đang sắp xếp hành lý và lễ vật mà Thôi Giác mang về, Thôi Du hào hứng lập tức muốn mở tiệc thết đãi thân hữu.
Mạnh An Nhiên cũng theo trượng phu vào thư phòng của tiểu thúc tử*.
*Tiểu thúc tử: chú, em trai của chồng.
Nàng ấy một mặt phân phó người sắp xếp lễ vật, một mặt cười nói: "Vừa lúc mọi thứ ăn Tết đều chuẩn bị xong, cho dù đêm nay có mời khách thì đều sắp xếp kịp, có điều A Giác gần một năm không ở trong kinh, trước tiên còn phải đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu của đệ, ta cũng đang bận, bái thiếp đệ cứ tự viết, với lại ——"
Nàng ấy nhíu mày đọc qua danh sách một lần, lại nhìn trong viện lần nữa, hỏi: "A Giác... Trong mấy thứ này, cái nào là đệ tặng riêng cho Nhị cô nương?"
Tại sao ngoại trừ hai cái rương mà người ta tặng y, còn lại đều là da thú, hoa quả khô... Không có món gì khác... Giống như đồ vật tặng riêng cho vị hôn thê, tiểu cô nương?
Thôi Giác bị hỏi thì khẽ giật mình.
Đại ca cũng bước đến nhìn danh sách trong tay tẩu tử, cả hai nghi hoặc nhìn về phía y.
Y liền giải thích: "Lần này rời kinh là để cứu trợ dân chúng bị thiên tai, những gì mua về đều là vật dụng trong nhà bách tính ——"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tẩu tử càng nhăn mày hơn.
Đại ca cũng ngẩng đầu, dùng ánh mắt mà y đã quá quen kể từ khi y định thân với Nhị cô nương, đó là ánh mắt nhìn kẻ ngốc.
Thôi Giác sửa lời: "Định Lương cằn cỗi, cũng không có vật gì thích hợp làm lễ vật tặng Nhị cô nương."
"Vậy sao đệ không mua ở dọc đường?" Thôi Du thực sự là cạn lời!!
Hắn lớn tiếng thở dài.
Thôi Giác: "Trước sau đều lên đường vội vàng, cũng không nhàn rỗi."
Y nói thêm: "Đồ vật mang về chắc cũng đủ để gửi tặng phủ An Quốc công."
Thôi Du vỗ trán, quay người không muốn để ý tới đệ đệ của mình nữa.
Sao ban đầu hắn còn nghĩ là A Giác bị sắc mê hoặc vậy??
Mạnh An Nhiên lên tiếng nói với trượng phu: "A Giác còn chưa có kinh nghiệm mà." Sau đó lại gợi ý cho tiểu thúc tử. "Tuy đệ tặng những vật này cũng không tính là thất lễ, nhưng nếu có một hai món đặc biệt tặng riêng cho Nhị cô nương, không phải càng tốt hơn sao? Hai người dù sao cũng định thân được chín tháng —— Cũng đã gần một năm, sang năm là thành thân rồi, vậy mà còn không gặp được mấy lần, đệ bôn ba bên ngoài, thậm chí còn không gửi một phong thư cho người ta nữa."
Nàng ấy thở dài: "Nhị cô nương tốt như vậy, đệ cũng phải quan tâm người ta một chút."
Lần này tuy khó đền bù, nhưng còn có lần sau. Cũng không thể lần nào cũng giống như vậy.
Mạnh An Nhiên không khỏi nhắc nhở thêm: "Trong nhà Nhị cô nương còn có tỷ muội, ai cũng chờ xem đệ tặng cái gì cho người ta. Trong phủ An Quốc công... Đệ cũng biết mà?"
Nhị cô nương tốt bụng nên không thèm để ý, chẳng lẽ Thôi gia bọn họ muốn để Nhị cô nương bị người ta chỉ trỏ sau lưng sao?
Thôi Giác cụp mắt xuống.
Hắn đồng ý trước: "Vâng." Lại nói. "Trong thư Đại ca viết, tẩu tử và Nhị cô nương rất hoà thuận."
Mạnh An Nhiên cười: "Ta cũng không nói nhiều nữa. Nhị cô nương là người như thế nào, đệ tự mình nhìn đi."
Nàng ấy nói với trượng phu: "Không có sớm nữa, mau để A Giác sắp xếp rồi đi gặp thông gia. Đêm nay chàng muốn mời tiệc, hay ngày mai rồi mời?"
"Ngày mai đi." Thôi Du theo phu nhân ra ngoài. "Đêm nay thì gấp gáp quá."
Vừa lướt qua Thôi Giác, Mạnh An Nhiên bật cười: "Vậy đêm nay A Giác cũng không cần về sớm, cứ ở phủ An Quốc công dùng cơm tối đi."
Thôi Giác hành lễ tiễn huynh trưởng và tẩu tử, đáp: "Vâng."
Y nhanh chóng tắm rửa thay y phục, rồi chải chuốt đầu tóc.
Lễ vật mang tặng cho phủ An Quốc công đã được tẩu tử sắp xếp rõ ràng, y chỉ cần sai người mang theo là được, những người theo hầu cũng đã kính cẩn chờ ở bên ngoài.
Nhưng y không ra ngoài ngay.
Y lấy ra một quyển sách đặt ở trong một cái rương chưa ai mở ra được cất riêng trong phòng ngủ. Trong sách có một phong thư.
Trong phong thư chỉ có một lá thư mới chỉ có lời mở đầu, vẫn chưa viết xong, còn có một bức tranh.
Do dự một lát, y rút lá thư ra, lại kẹp vào trong sách, chỉ bỏ bức tranh vào phong thư rồi cất vào vạt áo trước ngực.
Vật như vậy, mặc dù không thể giúp Nhị cô nương không bị người ta cười chê... Nhưng dẫu sao, có còn hơn không mà.
Thôi Giác để sách xuống, bước ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro