Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 36
2024-10-16 20:59:05
Lá sen nối đuôi trải dài, hoa sen lại không quá nhiều, chỉ có một đoá sen cao hơn mặt nước, khí chất sạch sẽ, trong vắt không nhiễm bùn, thanh tú tuyệt trần.
Rất đẹp.
Kỷ Minh Diêu liền cười hỏi: "Hoá ra Định Lương cũng có hoa sen sao?"
Nàng còn tưởng rằng chỉ có non cao nước hiểm, dê bò thành đàn.
Thấy Thôi Giác vẫn đứng ở bên cạnh, nàng lại vội nói: "Thôi Hàn lâm, mời ngồi."
Thôi Giác ngồi xuống chỗ cũ, lại giải thích với nàng: "Ở huyện Tây Xuyên thuộc Định Lương có một lũng sông, gọi là 'Đào Hoa Hà', khí hậu dễ chịu, đất đai phì nhiêu, cũng có thể trồng trọt lúa nước. Cách huyện này bốn mươi dặm sinh ra ao này, dân chúng địa phương nói, năm nay hoa nở đẹp hơn những năm rồi, mặc dù lúc ta đến đã qua hơn nửa mùa hoa, chỉ còn sót lại một đoá sen này, nhưng lại thắng trăm nghìn vạn hoa."
Khi đó sắp đến lễ cập kê của Nhị cô nương, y vốn muốn tặng bức hoạ này, nhưng cuối cùng vẫn không gửi thư.
Hôm nay mới lấy ra.
Kỷ Minh Diêu cười nói: "Có thể thấy thiên hạ rộng lớn, ta cứ quẩn quanh trong nhà cũng không thể biết hết cảnh tượng các nơi. Đa tạ Thôi Hàn lâm giúp ta được ngắm khung cảnh này, ta sẽ bảo quản kỹ càng."
Nàng thích món quà này.
Bút pháp tinh diệu, ý cảnh thoát tục, đáng giá lấy ra thưởng thức mỗi ngày, hơn nữa còn do y đích thân vẽ rồi đưa tặng, nàng càng phải trân trọng.
Vậy mới chu toàn.
Thôi Giác lại nói: "Lễ vật nhỏ mọn, Thôi mỗ cũng không có ý khinh mạn, sau này ——"
"Nào có!" Kỷ Minh Diêu cắt lời. "Thôi Hàn lâm chớ tự trách, ta rất ưa thích."
Hai người đều sững sờ.
"'Cỏn con nghìn dặm gửi đi, lễ kia nặng một tình này gấp trăm*' ——" Kỷ Minh Diêu nói cho trọn câu.
*Nguyên văn là "Thiên lý tống hào mao, lễ khinh nhân nghĩa trọng", tức là ngàn dặm gửi tặng một chiếc lông ngỗng, vật chẳng đáng gì, chỉ có tình là sâu. Hàm ý "của ít lòng nhiều".
Nhưng vẫn chưa nói xong, nàng đã ngập ngừng.
Có vẻ... Cũng có gì đó không đúng...
Hơn nữa nàng cũng không cảm thấy món quà này qua loa chút nào...
Dưới giường lửa than đốt ấm nồng, khiến gò má cả hai dần đỏ ửng lên.
Kỷ Minh Diêu cúi đầu, chậm rãi xếp tranh lại, cho vào phong thư, đặt trong lồng ngực mình —— Nhét vào tay áo thì không vừa... Nàng lấy từ trong tay áo ra một cái hầu bao.
"Ta không giỏi thêu thùa." Nàng đứng dậy đi qua. "Làm vật này tặng cho Thôi Hàn lâm, xin chớ chê cười."
Những gì "nữ tử khuê các" nên học nàng cũng học qua, căn cứ vào mức độ yêu thích mà dẫn tới trình độ cao hay thấp.
Nàng cực kỳ không thích nữ công, hơn nữa còn cảm thấy nó rất phiền phức, muốn học cho điêu luyện thì phải rất chăm chỉ, cho nên kỹ thuật của nàng thật sự rất bình thường, chỉ có thể gọi là biết làm.
Nhưng thái thái muốn nàng tự tay làm một vật, dù chỉ là một cái hầu bao cũng được. Nàng đành tự mình đi vào trong rừng trúc, ngắm nghía vẽ lại hoạ tiết, lại dưới sự chỉ đạo tới tới lui lui của bậc thầy thêu thùa Hoa Ảnh trong nửa tháng, cũng miễn cưỡng may xong.
Bước tới trước mặt Thôi Giác, Kỷ Minh Diêu đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nắm hầu bao.
Thôi Giác cũng hơi nghiêng người, xoè tay ra.
Hầu bao nhẹ nhàng rơi xuống tay y, bọn họ không chạm tay nhau nữa.
Thôi Giác thu tay lại, nhìn bên trên hầu bao xinh xắn có thêu một khóm trúc.
Y xưa nay không để ý chuyện ăn mặc, chỉ cần đúng mực hợp lẽ là được, đối với hoạ tiết thêu thùa đương nhiên cũng không biết nhiều. Nhưng thấy Nhị cô nương cầm hầu bao trong tay đưa qua, y chỉ cảm thấy cành lá sinh động, phối màu hài hoà, chỗ nào cũng đẹp.
Y lại thấy may mắn, bất luận thế nào, may là mình đã mang bức hoạ đến.
Do dự liên tục, y cũng thử nói: "Đa tạ cô nương, ta rất... Thích."
Giọng nói trầm tĩnh lạnh nhạt ngày thường lại có hơi khàn khàn.
Y có chút không quen khi nói ra những lời như vậy.
Trong phòng này quá nóng.
Thôi Giác đặt hầu bao vào trong ngực.
"Thái thái về rồi!"
Kỷ Minh Diêu chợt cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu ra hiệu với Thôi Giác, bước ra ngoài bình phong hành lễ: "Thái thái!"
Thấy nàng đi ra, Ôn phu nhân lại hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại mỉm cười.
Bà nhìn về phía Thôi Giác: "Lão gia và Minh Viễn đang ở tiền viện chờ con dùng cơm, đi thôi."
"Vâng. Di mẫu, Nhị cô nương, cáo từ." Thôi Giác đón lấy áo choàng từ tay nha hoàn, tự mình mặc vào, cáo từ ra ngoài.
Ôn phu nhân để Ngân Nguyệt dẫn đường, lại nhìn sang Minh Diêu: "Thế nào, lần này có nói thêm được vài câu không?"
"Thôi Hàn lâm đường xa trở về, tất nhiên là có nhiều chuyện để kể." Kỷ Minh Diêu giả ngốc.
"Con đó!" Mắng yêu con bé một câu, Ôn phu nhân cũng không truy hỏi, chỉ sau người gọi mấy nữ nhi và Minh Phong đến ăn cơm.
Y phục mùa đông dày, không sợ nhăn giấy, Kỷ Minh Diêu cũng không giao bức hoạ cho người khác, cất trong ngực rồi dùng cơm.
Bình thường sau bữa cơm chiều, nếu thái thái không có việc gì sẽ giữ mọi người lại một lát. Nhưng hôm nay vừa ăn xong, Kỷ Minh Diêu lập tức cáo lui: "Con xin về trước."
Ôn phu nhân mặc dù mỉm cười để nàng ra về, nhưng Kỷ Minh Đức đã đợi cơ hội suốt cả bữa cơm, sao lại dễ dàng bỏ cuộc.
Thừa dịp Kỷ Minh Diêu ôm lò sưởi, đội mũ rộng vành, nàng ta liền cười hỏi: "Nhị tỷ phu không ở đây hơn nửa năm, đường sá xa xôi nghìn dặm trở về, không biết có tặng gì cho Nhị tỷ tỷ không?"
A Di Đà Phật! Sau khi Đại tỷ tỷ và Ôn biểu ca định thân, cuối cùng nàng ta cũng dám gọi Thôi Hàn lâm là "Nhị tỷ phu".
Nàng ta biết thái thái dặn đi dặn lại, bảo Nhị tỷ tỷ phải thêu thùa may vá thứ gì đó cho Nhị tỷ phu, Nhị tỷ tỷ vật vã hơn nửa năm cũng chỉ làm được một cái hầu bao, không có thêm một cái y phục vớ giày nào khác. Đại tỷ tỷ và... Lúc từ hôn Nhị tỷ phu, nàng ta từng nghe Đại tỷ tỷ nhắc rằng, Nhị tỷ phu là người lạnh lùng vô tâm nhất, không hề thân thiện với ai, Nhị tỷ tỷ đưa y vật này, y có thể đáp lại thứ gì cho Nhị tỷ tỷ?
Kỷ Minh Đức dám hỏi, cũng vì đoán chắc không chỉ có mình hiếu kỳ, mà từ thái thái, Đại tỷ tỷ cho đến Tứ muội muội, cả phòng có ai không muốn biết?
Kỷ Minh Diêu ngẩng đầu, để Thanh Sương giúp mình buộc áo choàng, dưới ánh mắt hoặc công khai hoặc ngấm ngầm nhìn nàng của mọi người, nàng nhe răng cười với Kỷ Minh Đức: "Không nói muội biết."
Hì hì.
Kỷ Minh Đức vẫn không chịu từ bỏ, thừa dịp nàng còn chưa ra đến cửa, vẫn nói với theo: "Nhị tỷ tỷ hẹp hòi thế, nói cho mọi người mở mang tầm mắt đi chứ?"
"Không thèm nói cho muội đấy!" Kỷ Minh Diêu xoay người rời đi.
Nàng sẽ không để Kỷ Minh Đức ở sau lưng soi mói lễ vật của Thôi Giác, rồi còn so sánh lễ vật của Thôi Giác với lễ vật của Ôn Tòng Dương —— Nàng biết Kỷ Minh Đức nhất định sẽ làm vậy! Tiếp đó âm thầm nghi ngờ là Thôi Giác có để tâm đến nàng hay không!
Để muội ấy khó chịu mới tốt!
Trước mặt thái thái, đám tỷ muội và rất nhiều nha hoàn bà tử, lại bị mất mặt hai lần, dù Kỷ Minh Đức đã chuẩn bị xong tâm lý, trên mặt vẫn không kìm được vẻ uất ức.
Kỷ Minh Đạt bèn bảo nàng ta ngồi xuống bên cạnh, nói với mẫu thân: "Tính khí của Nhị muội muội ——"
"Đã biết tính khí của nó, sao còn chọc vào?"
Ôn phu nhân chỉ nhìn mỗi nàng ấy, mỉm cười: "Con bé đã nói là không muốn nói, còn đuổi theo hỏi cho bằng được, không lẽ các con ra ngoài nói chuyện với cô nương nhà khác cũng giống như vậy sao? Ta dạy nữ nhi mình như thế à?"
Kỷ Minh Đức càng không dám ngẩng đầu lên, mà thái thái lại không nhìn nàng ta, nàng ta cũng không thể biện giải.
Kỷ Minh Đạt đỡ lời thay muội muội: "Nhị muội muội là tỷ muội trong nhà ——"
"Tỷ muội trong nhà thì không cần tôn trọng sao?" Ôn phu nhân vẫn cười. "Là người một nhà nên con bé phải nhường nhịn các con à?"
"Rõ ràng là Nhị muội muội khinh người!" Kỷ Minh Đạt vẫn không phục.
Tam muội muội chỉ hỏi một câu, Nhị muội muội liền tỏ thái độ như vậy, mẫu thân lại không thấy vậy, đều là các nàng nhường nhịn Nhị muội muội, có bao giờ là Nhị muội muội nhường nhịn người khác đâu!
Từ lúc định thân, ở trong nhà Nhị muội muội càng lúc càng hống hách!
Ôn phu nhân không muốn nói nhiều thêm, chỉ nói: "Gần hết năm rồi, đừng sinh sự nữa, các con về đi."
Kỷ Minh Đạt vẫn muốn nói tiếp, lại bị Kỷ Minh Đức đỏ mắt níu tay áo lại.
Nàng ấy đành phải nuốt vào những lời định nói, đứng lên hành lễ "Thái thái nghỉ ngơi", rồi cùng các muội muội đệ đệ cáo lui ra ngoài.
Trời vẫn chưa quá muộn, Kỷ Minh Nghi lại cùng Kỷ Minh Phong đi đến phòng Trương di nương, không đi chung đường hai tỷ tỷ.
Trên đường đi, Kỷ Minh Đức dùng khăn tay mà Đại tỷ tỷ đưa để lau nước mắt, cười nói: "Dù sao cũng vì muội nhiều chuyện mà ra."
"Muội có gì mà không phải?" Kỷ Minh Đạt thở dài. "Tỷ muội một nhà, hỏi nhiều một câu thì có làm sao?"
Không nghe ai nói rằng tỷ muội ruột thịt không được phép hỏi thăm lễ vật người ngoài đưa tới là gì. Mẫu thân thật sự nuông chiều Nhị muội muội.
Tính tình Nhị muội muội thế này, ở nhà quen thói kiêu căng, nếu xuất các đến nhà người ta thì còn ra nông nổi nào? Lại còn thành thân với người như Thôi gia...
Tuy nói Thôi gia không xứng để cô nương phủ An Quốc công phải khom lưng uốn gối, nhưng dù sao vẫn là nhà trượng phu. Mẫu thân cứ sủng Nhị muội muội, sao không nghĩ cho tương lai muội ấy?
"Mẫu thân... Hồ đồ quá rồi." Nàng ấy nhỏ giọng phàn nàn.
...
Hi Hoà Viện.
Buổi tối rửa mặt xong, Kỷ Minh Diêu không đi ngủ ngay.
Nàng khoác áo lông, ngồi ở tràng kỷ đặt ở phía đông phòng, cẩn thận lấy ra bức hoạ Thôi Giác tặng, sau khi làm phẳng nếp gấp thì cuộn lại, như vậy có thể bảo tồn lâu hơn.
Nàng thật sự rất thích bức tranh này.
Nhìn chăm chú đoá sen kia một hồi, Kỷ Minh Diêu đi đến bên cạnh giá sách, lấy mấy cuộn tranh mình đã vẽ lúc trước xuống, bày ra song song, cũng nhìn kỹ một lần.
Hay thật, nàng vẽ không đẹp bằng Thôi Giác, còn thua rất xa.
Không biết có phải là vì thân thể thiếu niên tuổi tác thanh niên hay không, tâm lý cũng thay đổi theo độ tuổi, nàng nhìn những bức hoạ lúc "mười tuổi" của mình, luôn cảm thấy bút pháp non nớt, linh động hơn hai năm sau. Có điều dù là vẽ khi nào thì so với bức hoạ ẩn chứa ý vị phong lưu tiêu sái của Thôi Giác, nàng còn kém rất xa.
Thấy ngứa tay, Kỷ Minh Diêu ngồi xuống án thư, cũng muốn ngẫu hứng vẽ một bức tranh.
Nàng cầm bút lên, bắt đầu bồi giấy.
Bồi giấy có hơi phiền... Nàng lại hơi buồn ngủ.
Tính tới tính lui.
Lần sau vậy.
Cất kỹ mấy bức hoạ, Kỷ Minh Diêu lại vùi mình trong chăn, chuẩn bị thiếp đi.
Đám nha hoàn mỉm cười nhìn cô nương từ khi bắt đầu đến khi bỏ cuộc.
Bích Nguyệt sai các nha hoàn buông màn xuống, lại cười bảo: "Lần trước ta nghe nha đầu Thôi gia nói, cô gia chúng ta từ nhỏ gà gáy đã dậy, canh ba mới ngủ, cho nên tuổi trẻ như vậy đã đậu Thám hoa! Chưa kể không đến một năm đã được thăng quan! Nghĩ tới ba bốn tháng nữa là thành thân rồi, cô nương gả qua đó ——"
Nói đến đây, nàng đột nhiên lo lắng.
Qua màn trướng, nàng nhìn cô nương, lại nhìn mấy người Xuân Giản, Thanh Sương, âu sầu nói: "Các cô nói xem, cô nương qua đó, có được ngủ đủ hay không?"
Rất đẹp.
Kỷ Minh Diêu liền cười hỏi: "Hoá ra Định Lương cũng có hoa sen sao?"
Nàng còn tưởng rằng chỉ có non cao nước hiểm, dê bò thành đàn.
Thấy Thôi Giác vẫn đứng ở bên cạnh, nàng lại vội nói: "Thôi Hàn lâm, mời ngồi."
Thôi Giác ngồi xuống chỗ cũ, lại giải thích với nàng: "Ở huyện Tây Xuyên thuộc Định Lương có một lũng sông, gọi là 'Đào Hoa Hà', khí hậu dễ chịu, đất đai phì nhiêu, cũng có thể trồng trọt lúa nước. Cách huyện này bốn mươi dặm sinh ra ao này, dân chúng địa phương nói, năm nay hoa nở đẹp hơn những năm rồi, mặc dù lúc ta đến đã qua hơn nửa mùa hoa, chỉ còn sót lại một đoá sen này, nhưng lại thắng trăm nghìn vạn hoa."
Khi đó sắp đến lễ cập kê của Nhị cô nương, y vốn muốn tặng bức hoạ này, nhưng cuối cùng vẫn không gửi thư.
Hôm nay mới lấy ra.
Kỷ Minh Diêu cười nói: "Có thể thấy thiên hạ rộng lớn, ta cứ quẩn quanh trong nhà cũng không thể biết hết cảnh tượng các nơi. Đa tạ Thôi Hàn lâm giúp ta được ngắm khung cảnh này, ta sẽ bảo quản kỹ càng."
Nàng thích món quà này.
Bút pháp tinh diệu, ý cảnh thoát tục, đáng giá lấy ra thưởng thức mỗi ngày, hơn nữa còn do y đích thân vẽ rồi đưa tặng, nàng càng phải trân trọng.
Vậy mới chu toàn.
Thôi Giác lại nói: "Lễ vật nhỏ mọn, Thôi mỗ cũng không có ý khinh mạn, sau này ——"
"Nào có!" Kỷ Minh Diêu cắt lời. "Thôi Hàn lâm chớ tự trách, ta rất ưa thích."
Hai người đều sững sờ.
"'Cỏn con nghìn dặm gửi đi, lễ kia nặng một tình này gấp trăm*' ——" Kỷ Minh Diêu nói cho trọn câu.
*Nguyên văn là "Thiên lý tống hào mao, lễ khinh nhân nghĩa trọng", tức là ngàn dặm gửi tặng một chiếc lông ngỗng, vật chẳng đáng gì, chỉ có tình là sâu. Hàm ý "của ít lòng nhiều".
Nhưng vẫn chưa nói xong, nàng đã ngập ngừng.
Có vẻ... Cũng có gì đó không đúng...
Hơn nữa nàng cũng không cảm thấy món quà này qua loa chút nào...
Dưới giường lửa than đốt ấm nồng, khiến gò má cả hai dần đỏ ửng lên.
Kỷ Minh Diêu cúi đầu, chậm rãi xếp tranh lại, cho vào phong thư, đặt trong lồng ngực mình —— Nhét vào tay áo thì không vừa... Nàng lấy từ trong tay áo ra một cái hầu bao.
"Ta không giỏi thêu thùa." Nàng đứng dậy đi qua. "Làm vật này tặng cho Thôi Hàn lâm, xin chớ chê cười."
Những gì "nữ tử khuê các" nên học nàng cũng học qua, căn cứ vào mức độ yêu thích mà dẫn tới trình độ cao hay thấp.
Nàng cực kỳ không thích nữ công, hơn nữa còn cảm thấy nó rất phiền phức, muốn học cho điêu luyện thì phải rất chăm chỉ, cho nên kỹ thuật của nàng thật sự rất bình thường, chỉ có thể gọi là biết làm.
Nhưng thái thái muốn nàng tự tay làm một vật, dù chỉ là một cái hầu bao cũng được. Nàng đành tự mình đi vào trong rừng trúc, ngắm nghía vẽ lại hoạ tiết, lại dưới sự chỉ đạo tới tới lui lui của bậc thầy thêu thùa Hoa Ảnh trong nửa tháng, cũng miễn cưỡng may xong.
Bước tới trước mặt Thôi Giác, Kỷ Minh Diêu đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nắm hầu bao.
Thôi Giác cũng hơi nghiêng người, xoè tay ra.
Hầu bao nhẹ nhàng rơi xuống tay y, bọn họ không chạm tay nhau nữa.
Thôi Giác thu tay lại, nhìn bên trên hầu bao xinh xắn có thêu một khóm trúc.
Y xưa nay không để ý chuyện ăn mặc, chỉ cần đúng mực hợp lẽ là được, đối với hoạ tiết thêu thùa đương nhiên cũng không biết nhiều. Nhưng thấy Nhị cô nương cầm hầu bao trong tay đưa qua, y chỉ cảm thấy cành lá sinh động, phối màu hài hoà, chỗ nào cũng đẹp.
Y lại thấy may mắn, bất luận thế nào, may là mình đã mang bức hoạ đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Do dự liên tục, y cũng thử nói: "Đa tạ cô nương, ta rất... Thích."
Giọng nói trầm tĩnh lạnh nhạt ngày thường lại có hơi khàn khàn.
Y có chút không quen khi nói ra những lời như vậy.
Trong phòng này quá nóng.
Thôi Giác đặt hầu bao vào trong ngực.
"Thái thái về rồi!"
Kỷ Minh Diêu chợt cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu ra hiệu với Thôi Giác, bước ra ngoài bình phong hành lễ: "Thái thái!"
Thấy nàng đi ra, Ôn phu nhân lại hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại mỉm cười.
Bà nhìn về phía Thôi Giác: "Lão gia và Minh Viễn đang ở tiền viện chờ con dùng cơm, đi thôi."
"Vâng. Di mẫu, Nhị cô nương, cáo từ." Thôi Giác đón lấy áo choàng từ tay nha hoàn, tự mình mặc vào, cáo từ ra ngoài.
Ôn phu nhân để Ngân Nguyệt dẫn đường, lại nhìn sang Minh Diêu: "Thế nào, lần này có nói thêm được vài câu không?"
"Thôi Hàn lâm đường xa trở về, tất nhiên là có nhiều chuyện để kể." Kỷ Minh Diêu giả ngốc.
"Con đó!" Mắng yêu con bé một câu, Ôn phu nhân cũng không truy hỏi, chỉ sau người gọi mấy nữ nhi và Minh Phong đến ăn cơm.
Y phục mùa đông dày, không sợ nhăn giấy, Kỷ Minh Diêu cũng không giao bức hoạ cho người khác, cất trong ngực rồi dùng cơm.
Bình thường sau bữa cơm chiều, nếu thái thái không có việc gì sẽ giữ mọi người lại một lát. Nhưng hôm nay vừa ăn xong, Kỷ Minh Diêu lập tức cáo lui: "Con xin về trước."
Ôn phu nhân mặc dù mỉm cười để nàng ra về, nhưng Kỷ Minh Đức đã đợi cơ hội suốt cả bữa cơm, sao lại dễ dàng bỏ cuộc.
Thừa dịp Kỷ Minh Diêu ôm lò sưởi, đội mũ rộng vành, nàng ta liền cười hỏi: "Nhị tỷ phu không ở đây hơn nửa năm, đường sá xa xôi nghìn dặm trở về, không biết có tặng gì cho Nhị tỷ tỷ không?"
A Di Đà Phật! Sau khi Đại tỷ tỷ và Ôn biểu ca định thân, cuối cùng nàng ta cũng dám gọi Thôi Hàn lâm là "Nhị tỷ phu".
Nàng ta biết thái thái dặn đi dặn lại, bảo Nhị tỷ tỷ phải thêu thùa may vá thứ gì đó cho Nhị tỷ phu, Nhị tỷ tỷ vật vã hơn nửa năm cũng chỉ làm được một cái hầu bao, không có thêm một cái y phục vớ giày nào khác. Đại tỷ tỷ và... Lúc từ hôn Nhị tỷ phu, nàng ta từng nghe Đại tỷ tỷ nhắc rằng, Nhị tỷ phu là người lạnh lùng vô tâm nhất, không hề thân thiện với ai, Nhị tỷ tỷ đưa y vật này, y có thể đáp lại thứ gì cho Nhị tỷ tỷ?
Kỷ Minh Đức dám hỏi, cũng vì đoán chắc không chỉ có mình hiếu kỳ, mà từ thái thái, Đại tỷ tỷ cho đến Tứ muội muội, cả phòng có ai không muốn biết?
Kỷ Minh Diêu ngẩng đầu, để Thanh Sương giúp mình buộc áo choàng, dưới ánh mắt hoặc công khai hoặc ngấm ngầm nhìn nàng của mọi người, nàng nhe răng cười với Kỷ Minh Đức: "Không nói muội biết."
Hì hì.
Kỷ Minh Đức vẫn không chịu từ bỏ, thừa dịp nàng còn chưa ra đến cửa, vẫn nói với theo: "Nhị tỷ tỷ hẹp hòi thế, nói cho mọi người mở mang tầm mắt đi chứ?"
"Không thèm nói cho muội đấy!" Kỷ Minh Diêu xoay người rời đi.
Nàng sẽ không để Kỷ Minh Đức ở sau lưng soi mói lễ vật của Thôi Giác, rồi còn so sánh lễ vật của Thôi Giác với lễ vật của Ôn Tòng Dương —— Nàng biết Kỷ Minh Đức nhất định sẽ làm vậy! Tiếp đó âm thầm nghi ngờ là Thôi Giác có để tâm đến nàng hay không!
Để muội ấy khó chịu mới tốt!
Trước mặt thái thái, đám tỷ muội và rất nhiều nha hoàn bà tử, lại bị mất mặt hai lần, dù Kỷ Minh Đức đã chuẩn bị xong tâm lý, trên mặt vẫn không kìm được vẻ uất ức.
Kỷ Minh Đạt bèn bảo nàng ta ngồi xuống bên cạnh, nói với mẫu thân: "Tính khí của Nhị muội muội ——"
"Đã biết tính khí của nó, sao còn chọc vào?"
Ôn phu nhân chỉ nhìn mỗi nàng ấy, mỉm cười: "Con bé đã nói là không muốn nói, còn đuổi theo hỏi cho bằng được, không lẽ các con ra ngoài nói chuyện với cô nương nhà khác cũng giống như vậy sao? Ta dạy nữ nhi mình như thế à?"
Kỷ Minh Đức càng không dám ngẩng đầu lên, mà thái thái lại không nhìn nàng ta, nàng ta cũng không thể biện giải.
Kỷ Minh Đạt đỡ lời thay muội muội: "Nhị muội muội là tỷ muội trong nhà ——"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tỷ muội trong nhà thì không cần tôn trọng sao?" Ôn phu nhân vẫn cười. "Là người một nhà nên con bé phải nhường nhịn các con à?"
"Rõ ràng là Nhị muội muội khinh người!" Kỷ Minh Đạt vẫn không phục.
Tam muội muội chỉ hỏi một câu, Nhị muội muội liền tỏ thái độ như vậy, mẫu thân lại không thấy vậy, đều là các nàng nhường nhịn Nhị muội muội, có bao giờ là Nhị muội muội nhường nhịn người khác đâu!
Từ lúc định thân, ở trong nhà Nhị muội muội càng lúc càng hống hách!
Ôn phu nhân không muốn nói nhiều thêm, chỉ nói: "Gần hết năm rồi, đừng sinh sự nữa, các con về đi."
Kỷ Minh Đạt vẫn muốn nói tiếp, lại bị Kỷ Minh Đức đỏ mắt níu tay áo lại.
Nàng ấy đành phải nuốt vào những lời định nói, đứng lên hành lễ "Thái thái nghỉ ngơi", rồi cùng các muội muội đệ đệ cáo lui ra ngoài.
Trời vẫn chưa quá muộn, Kỷ Minh Nghi lại cùng Kỷ Minh Phong đi đến phòng Trương di nương, không đi chung đường hai tỷ tỷ.
Trên đường đi, Kỷ Minh Đức dùng khăn tay mà Đại tỷ tỷ đưa để lau nước mắt, cười nói: "Dù sao cũng vì muội nhiều chuyện mà ra."
"Muội có gì mà không phải?" Kỷ Minh Đạt thở dài. "Tỷ muội một nhà, hỏi nhiều một câu thì có làm sao?"
Không nghe ai nói rằng tỷ muội ruột thịt không được phép hỏi thăm lễ vật người ngoài đưa tới là gì. Mẫu thân thật sự nuông chiều Nhị muội muội.
Tính tình Nhị muội muội thế này, ở nhà quen thói kiêu căng, nếu xuất các đến nhà người ta thì còn ra nông nổi nào? Lại còn thành thân với người như Thôi gia...
Tuy nói Thôi gia không xứng để cô nương phủ An Quốc công phải khom lưng uốn gối, nhưng dù sao vẫn là nhà trượng phu. Mẫu thân cứ sủng Nhị muội muội, sao không nghĩ cho tương lai muội ấy?
"Mẫu thân... Hồ đồ quá rồi." Nàng ấy nhỏ giọng phàn nàn.
...
Hi Hoà Viện.
Buổi tối rửa mặt xong, Kỷ Minh Diêu không đi ngủ ngay.
Nàng khoác áo lông, ngồi ở tràng kỷ đặt ở phía đông phòng, cẩn thận lấy ra bức hoạ Thôi Giác tặng, sau khi làm phẳng nếp gấp thì cuộn lại, như vậy có thể bảo tồn lâu hơn.
Nàng thật sự rất thích bức tranh này.
Nhìn chăm chú đoá sen kia một hồi, Kỷ Minh Diêu đi đến bên cạnh giá sách, lấy mấy cuộn tranh mình đã vẽ lúc trước xuống, bày ra song song, cũng nhìn kỹ một lần.
Hay thật, nàng vẽ không đẹp bằng Thôi Giác, còn thua rất xa.
Không biết có phải là vì thân thể thiếu niên tuổi tác thanh niên hay không, tâm lý cũng thay đổi theo độ tuổi, nàng nhìn những bức hoạ lúc "mười tuổi" của mình, luôn cảm thấy bút pháp non nớt, linh động hơn hai năm sau. Có điều dù là vẽ khi nào thì so với bức hoạ ẩn chứa ý vị phong lưu tiêu sái của Thôi Giác, nàng còn kém rất xa.
Thấy ngứa tay, Kỷ Minh Diêu ngồi xuống án thư, cũng muốn ngẫu hứng vẽ một bức tranh.
Nàng cầm bút lên, bắt đầu bồi giấy.
Bồi giấy có hơi phiền... Nàng lại hơi buồn ngủ.
Tính tới tính lui.
Lần sau vậy.
Cất kỹ mấy bức hoạ, Kỷ Minh Diêu lại vùi mình trong chăn, chuẩn bị thiếp đi.
Đám nha hoàn mỉm cười nhìn cô nương từ khi bắt đầu đến khi bỏ cuộc.
Bích Nguyệt sai các nha hoàn buông màn xuống, lại cười bảo: "Lần trước ta nghe nha đầu Thôi gia nói, cô gia chúng ta từ nhỏ gà gáy đã dậy, canh ba mới ngủ, cho nên tuổi trẻ như vậy đã đậu Thám hoa! Chưa kể không đến một năm đã được thăng quan! Nghĩ tới ba bốn tháng nữa là thành thân rồi, cô nương gả qua đó ——"
Nói đến đây, nàng đột nhiên lo lắng.
Qua màn trướng, nàng nhìn cô nương, lại nhìn mấy người Xuân Giản, Thanh Sương, âu sầu nói: "Các cô nói xem, cô nương qua đó, có được ngủ đủ hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro