Sau Khi Cá Mặn Bị Đích Tỷ Đổi Hôn
Chương 4
2024-10-16 20:59:05
Nhưng mà theo bản năng, Kỷ Minh Đạt cũng không nói suy nghĩ trong lòng cho mẫu thân biết.
Nàng ấy chỉ vùi mặt vào lòng bà, kìm nén cảm giác sợ hãi và chán ghét từ tận đáy lòng, cẩn thận hồi tưởng khung cảnh trong mộng mấy ngày nay, Ôn Tòng Dương đối với Kỷ Minh Diêu... Đối với thê tử quan tâm vô hạn, ngoan ngoãn phục tùng, lại nghĩ đến Kỷ Minh Diêu trở Cáo Mệnh Nhất phẩm, phong quang vô lượng thì càng lúc càng quyết tâm muốn Ôn Tòng Dương làm trượng phu, chí ít hắn tốt hơn Thôi Giác rất nhiều!
Nữ tử sống một đời, bản thân không thể gây dựng công lao sự nghiệp, hết thảy tôn vinh thể diện đều nằm trên người phụ thân, huynh đệ, trượng phu, nhi tử. Nàng ấy vừa là trưởng nữ phủ An Quốc công, vừa là trưởng tỷ trong nhà, suốt mười bảy năm qua hết thảy: tài học, đức hạnh, danh tiếng... Cơ hồ vượt xa bọn muội muội. Nếu sau khi gả đi lại không bằng bọn họ, vậy thì chẳng phải khiến mọi người chê cười, mà bản thân nàng ấy cũng xấu hổ không dám gặp ai!
Bây giờ xem ra, Thôi Giác hiển nhiên là anh tài hiếm có trong thiên hạ, tiền đồ vô lượng. Trong giấc mộng của nàng ấy, y mới hơn hai mươi đã làm quan Tứ phẩm, cũng không cô phụ cái danh Thám hoa thuở thiếu niên. Nhưng so với Ôn Tòng Dương làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân Nhất phẩm thì Tứ phẩm có là cái thá gì!
Huống chi y còn không có tình cảm với nàng ấy, quyết tâm hoà ly!
Có điều, nàng ấy muốn gả cho Ôn Tòng Dương... Không thể nói với mẫu thân trước được.
Không giống tổ mẫu chỉ thích mình nàng ấy trong đám tỷ muội. Mẫu thân thương nàng ấy, nhưng cũng xót cho Minh Diêu, cũng coi trọng Ôn gia.
Nàng ấy phải nhờ tổ mẫu làm chủ mới được.
...
Trong hoa viên phủ An Quốc công, dưới bóng hải đường, giữa bụi nguyệt quý, Kỷ Minh Diêu vô cùng chăm chú ném thẻ vào bình rượu.
Dưỡng sinh sống lâu phải kết hợp động và tĩnh, một mực lười biết bất động cũng không phải là đạo sống lâu.
Trò ném thẻ vào bình rượu không cần sân bãi quá lớn, chỉ cần một khoảng sân trước viện mình cũng có thể bày ra chơi, cũng không cần chạy nhảy kịch liệt hoạt động toàn thân, còn không có nguy cơ thụ thương phong hiểm chút nào, lại có thể giao lưu rèn luyện tả hữu, lại là "lễ xưa", nhắc đến cũng có chút lịch sự tao nhã, trong các buổi yến ẩm giao tế cũng xem như là sở trường của nàng... Cho nên, trong tất cả các món tài hoa kỹ nghệ mà khuê phòng nữ tử có thể tiếp xúc, nàng tinh thông nhất món này.
Nàng có thể ném bằng tay trái lẫn tay phsir.
Sau khi ném vào liên tiếp mười mũi tên, Kỷ Minh Diêu hài lòng ngồi dậy, phủi đôi tay sạch bách không dính một hạt bụi.
Nàng vừa cầm khăn bông mà Bích Nguyệt đưa thì Ôn Tòng Dương liền xáp lại.
Hắn không dám đứng gần nàng quá mức, có điều ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên đôi gò má hơi ửng hồng và đôi môi non mềm như cánh hoa... Hắn thấy hơi thở nàng dường như hổn hển... Trong không khí cũng tràn ngập hương hoa, hắn lại nghe tiếng trái tim trong lồng ngực mình đập càng lúc càng vang dội...
Ôn Tòng Dương cố gắng dời mắt sang chiếc bình chứa mũi tên làm bằng sứ xanh, tán thưởng rằng: "Ta chưa từng thấy ai chơi ném thẻ vào bình rượu giỏi hơn muội muội đấy, ta cũng không bằng muội muội."
"Quen tay hay việc thôi." Kỷ Minh Diêu không khiêm tốn cũng không tự mãn, khéo léo chuyển sang khen ngợi Ôn Tòng Dương. "Nhưng muội chỉ có một sở trường này, không giống biểu ca, học cái gì cũng giỏi cái đó."
Mà quả thật nàng cũng cho rằng như vậy.
Ít nhất hắn không ngại khổ cực đau đớn, kiên trì khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, riêng nàng thật sự không học được trò này.
Mặc dù có giáo viên thể chất và hoàn cảnh học tập tốt hơn, song muốn học thành, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung thì khó tránh bị ngã ngựa. Ngã ngựa có thể nặng có thể nhẹ, nếu xui xẻo còn có thể nguy hiểm tính mạng.
Lúc Kỷ Minh Đạt học cưỡi ngựa bắn cung cũng bị ngã mấy lần, mặc dù không thương gân động cốt nhưng có một lần nghiêm trọng nhất, tỷ ấy bị trầy da trật chân, phải dưỡng thương nửa tháng mới lành.
Mặc dù đời trước nàng vô cùng mong rằng khi nào có tiền sẽ đi học cưỡi ngựa, sẽ thử cảm giác ngồi trên tuấn mã phi nhanh như bay, vô cùng tự do, song đời này, Kỷ Minh Diêu vô cùng quý trọng cái mạng nhỏ thứ hai không dễ có được, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Ôn Tòng Dương sớm đã không nhịn được mà liếc mắt nhìn về muội muội.
Giọng nói của nàng êm dịu, ánh mắt nhìn hắn vừa chăm chú vừa thành thật, giống như trước kia, dường như những gì nàng nói đều là lời từ tận đáy lòng...
Ôn Tòng Dương siết chặt tay.
Ngoại trừ Diêu muội muội, xưa nay chưa có ai khen hắn một cách nghiêm túc, chân thành như vậy. Ngay cả mẫu thân cũng không.
Mẫu thân và tổ phụ, tổ mẫu dĩ nhiên là thương hắn, từ nhỏ đến lớn, bất luận hắn làm cái gì đều khen hắn giỏi, dù là hắn mười bảy tuổi, dậy sớm thấy tường vi trong viện nở rộ, hái mấy bình hoa hiếu kính thì mẫu thân và tổ mẫu cũng đem chút tấm lòng hiếu thảo này thổi phồng như thể trên trời dưới đất không ai được vậy.
Nhưng hắn biết rõ, đây là các trưởng bối yêu chiều hắn... Chứ không phải mọi người thật sự cảm thấy hắn giỏi giang.
Phụ thân luôn thuyết giáo Huấn Giới cho hắn, nhắc hắn không được quên rằng bản thân còn kém cạnh so với con cháu những nhà khác thế nào.
Đến nỗi huynh đệ bằng hữu, có ai mà không biết. Đối với hạ nhân và những người nịnh nọt bên ngoài, hắn càng không thèm nghe.
Còn có... Như Huệ tỷ tỷ và mẫu thân tổ mẫu, cũng quen thói cái gì của hắn cũng khen.
Diêu muội muội không giống vậy.
Nàng nói "giỏi", tức là thật sự cảm thấy giỏi.
Hắn lau lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi vào tà áo choàng, Ôn Tòng Dương mãi cũng không dám nói câu "Muội muội là người tốt nhất trong lòng ta" ra ngoài miệng.
Hắn xích lại gần hơn một bước, cười hỏi: "Chỗ kia, chỗ kia có một nhánh hoa lê rất đẹp, ta hái cho muội muội cắm vào bình, được không?"
Kỷ Minh Diêu nhìn theo tay hắn, rất tán đồng thẩm mỹ của hắn: "Được!"
"Muội muội ngồi xuống trước đi!" Ôn Tòng Dương lập tức xắn tay áo, hứng thú bừng bừng vọt ra.
Kỷ Minh Diêu tìm một tư thế thoải mái nhất nằm trên xích đu, ngẩng đầu nhìn trời trong như ngọc vích, biểu ca trên danh nghĩa của nàng, công tử thiếu niên Ôn gia phủ Lý Quốc công hai ba bước trèo lên cây, tự tay bẻ một cành hoa lê nở rộ đẹp nhất xuống.
Hắn nhảy xuống đất, đứng yên cố định, rồi cẩn thận nâng cành hoa lê xinh đẹp, cười rộ chạy lại đưa nàng.
Mấy người Bích Nguyệt cúi đầu cười trộm.
Kỷ Minh Diêu trừng mắt nhìn bọn họ, bên tai nàng vậy mà hơi nóng lên.
...
Ôn Tòng Dương cảm thấy mình ở cùng Diêu muội muội chưa được bao lâu, vậy mà đã đến giờ cơm trưa.
Hắn được biểu đệ Minh Viễn mời đến tiền viện dùng cơm. Thấy trên ghế chỉ có hai người bọn họ, hắn liền thuận miệng hỏi: "Tiểu Thôi Hàn Lâm không ở đây sao?"
Vị Thám hoa tân khoa này cũng là liên khâm* với hắn, tuy không chung một đường nhưng tương lai khó tránh sẽ qua lại, sớm quen biết nhau cũng tốt.
*Liên khâm: anh em bạn rể (hai người đàn ông xa lạ là chồng của hai chị em gái).
Kỷ Minh Viễn hơi khựng lại một chút, cười nói: "Bởi vì Đại tỷ tỷ hôm nay không thể gặp mặt Thôi huynh, phụ thân bèn mời Thôi huynh đàm luận văn chương, chỉ e là chưa tận hứng, ngồi xuống ghế vẫn còn nói tiếp, không ngừng lải nhải. Chi bằng ta với biểu ca thanh tĩnh ăn một bữa cơm."
Ôn Tòng Dương hơi sửng sốt, vội vàng cười nói: "Đệ nói đúng lắm, ta cũng ghét ai tối ngày cứ bàn chuyện văn chương."
Kỷ Minh Viễn vội vàng nâng chén kính hắn. Ôn Tòng Dương đáp lễ, hai người nói qua nói lại thì cho qua chuyện này.
Nhưng rượu qua ba chén, cơm cũng ăn một bát, Ôn Tòng Dương vẫn đang nghĩ đến vị liên khâm và cô phụ* tương lai.
*Cô phụ: chú, tức chồng của cô.
Dĩ nhiên hắn biết người cô phụ này đối với thê điệt* như hắn cũng không quá yêu thương, có điều thấy hắn là vãn bối thông gia, lại nể mặt cô mẫu** nên mới nhẹ nhàng với hắn hơn.
*Thê điệt: cháu trai của vợ.
**Cô mẫu: cô, bác (chị em gái của bố).
Hắn cũng biết mình không nên thân, không phải vàng ngọc để người ta dễ dàng ưa thích.
Nhưng hắn muốn làm hôn phu của Diêu muội muội.
Hôm nay cô phụ vì hắn không giỏi văn chương mà không tiếp chuyện hắn, tương lai e là còn nhiều chuyện như vậy. Hắn thì không để tâm, nhưng Diêu muội muội thì sao?
Đều là nữ tế Kỷ gia, Tiểu Thôi Hàn Lâm được xem là khách mời, hắn vẫn bị xem là vãn bối có thể tuỳ ý đánh đuổi, thế không phải là khiến Diêu muội muội mất mặt đó sao?
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì "ngang bướng, bất tài", hắn đã quen bị người ngoài kinh ngạc, thất vọng, xem thường. Hắn biết người ngoài nói mình thế nào, chẳng qua là "một gã bảnh bao, vô dụng vô năng" hay đại loại thế.
Nhưng hắn không muốn Diêu muội muội tủi thân vì mình.
Hắn càng không muốn có một ngày nào đó Diêu muội muội sẽ thất vọng vì hắn.
Một bàn đầy mỹ thực nhưng càng ăn lại càng nhạt nhẽo.
Uống thêm hai chén rượu, Ôn Tòng Dương được đưa vào phòng khách nghỉ ngơi.
An bày cho biểu huynh xong, Kỷ Minh Viễn tìm đến mẫu thân, cười nói: "Hôm nay biểu ca rất vui, ăn uống xong thì cũng nửa tỉnh nửa say, đã ngủ mất rồi."
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, song không nói cho mẫu thân biết chuyện biểu ca Ôn gia vì không gặp phụ thân mà thấy mất mát khó lòng che giấu.
Không dễ gì mẫu thân mới ép được phụ thân chịu chấp nhận biểu ca. Nói thêm chuyện này, e chỉ làm mẫu thân khó xử.
Một ngày mệt lả người nghe được một chuyện vui hiếm hoi, Ôn phu nhân cũng cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn, gật đầu cười nói: "Để nó ngủ đi, không cần gọi, không dậy nổi thì ở đây thêm một ngày."
Dù sao Tòng Dương cũng ở đây không ít lần.
Kỷ Minh Viễn nhận lệnh, ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, hỏi: "Đại tỷ tỷ thế nào rồi?"
Nụ cười trên mặt Ôn phu nhân hơi nhạt đi, nói với nhi tử: "Không có chuyện gì lớn. Tự dưng nó lười biếng không muốn gặp ai, con không cần đi thăm nó đâu, ta sẽ nói cho nó biết con có hỏi thăm nó."
Kỷ Minh Viễn đến tuổi này thì cũng không tiện hỏi chuyện riêng tư của trưởng tỷ, mặc dù hắn nhớ tỷ tỷ nhưng cũng đành đáp ứng: "Dạ."
Ôn phu nhân đuổi nhi tử đi ngủ trưa, bản thân thì nằm dựa trên tháp quý phi, vô cùng sầu não không biết nên lùi mối hôn sự với Thôi gia ra sao cho đỡ mất thể diện.
Mặc dù bà đồng ý với Minh Đạt, song cũng biết lão gia sẽ không cam lòng bỏ vị nữ tế tương lai Thôi Giác này.
Bây giờ không thành... Cũng chỉ có thể nói bát tự không hợp, liệu có thể để cho muội muội của Minh Đạt gả thay...
Ôn phu nhân cảm thấy hơi đau đầu.
Trong nhà chỉ còn bốn nữ hài tử. Minh Nghi còn nhỏ, đây là chuyện không thể nào. Minh Diêu và Tòng Dương cũng sắp định thân, sẽ thành hôn phu hôn thê, hai đứa nó lại có tình có nghĩa, hai nhà đều ưng thuận hôn sự này, càng không thể chia rẽ bọn chúng.
Chỉ còn lại Minh Đức...
Con bé có thể gánh nổi mối hôn sự này không?
Nàng ấy chỉ vùi mặt vào lòng bà, kìm nén cảm giác sợ hãi và chán ghét từ tận đáy lòng, cẩn thận hồi tưởng khung cảnh trong mộng mấy ngày nay, Ôn Tòng Dương đối với Kỷ Minh Diêu... Đối với thê tử quan tâm vô hạn, ngoan ngoãn phục tùng, lại nghĩ đến Kỷ Minh Diêu trở Cáo Mệnh Nhất phẩm, phong quang vô lượng thì càng lúc càng quyết tâm muốn Ôn Tòng Dương làm trượng phu, chí ít hắn tốt hơn Thôi Giác rất nhiều!
Nữ tử sống một đời, bản thân không thể gây dựng công lao sự nghiệp, hết thảy tôn vinh thể diện đều nằm trên người phụ thân, huynh đệ, trượng phu, nhi tử. Nàng ấy vừa là trưởng nữ phủ An Quốc công, vừa là trưởng tỷ trong nhà, suốt mười bảy năm qua hết thảy: tài học, đức hạnh, danh tiếng... Cơ hồ vượt xa bọn muội muội. Nếu sau khi gả đi lại không bằng bọn họ, vậy thì chẳng phải khiến mọi người chê cười, mà bản thân nàng ấy cũng xấu hổ không dám gặp ai!
Bây giờ xem ra, Thôi Giác hiển nhiên là anh tài hiếm có trong thiên hạ, tiền đồ vô lượng. Trong giấc mộng của nàng ấy, y mới hơn hai mươi đã làm quan Tứ phẩm, cũng không cô phụ cái danh Thám hoa thuở thiếu niên. Nhưng so với Ôn Tòng Dương làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân Nhất phẩm thì Tứ phẩm có là cái thá gì!
Huống chi y còn không có tình cảm với nàng ấy, quyết tâm hoà ly!
Có điều, nàng ấy muốn gả cho Ôn Tòng Dương... Không thể nói với mẫu thân trước được.
Không giống tổ mẫu chỉ thích mình nàng ấy trong đám tỷ muội. Mẫu thân thương nàng ấy, nhưng cũng xót cho Minh Diêu, cũng coi trọng Ôn gia.
Nàng ấy phải nhờ tổ mẫu làm chủ mới được.
...
Trong hoa viên phủ An Quốc công, dưới bóng hải đường, giữa bụi nguyệt quý, Kỷ Minh Diêu vô cùng chăm chú ném thẻ vào bình rượu.
Dưỡng sinh sống lâu phải kết hợp động và tĩnh, một mực lười biết bất động cũng không phải là đạo sống lâu.
Trò ném thẻ vào bình rượu không cần sân bãi quá lớn, chỉ cần một khoảng sân trước viện mình cũng có thể bày ra chơi, cũng không cần chạy nhảy kịch liệt hoạt động toàn thân, còn không có nguy cơ thụ thương phong hiểm chút nào, lại có thể giao lưu rèn luyện tả hữu, lại là "lễ xưa", nhắc đến cũng có chút lịch sự tao nhã, trong các buổi yến ẩm giao tế cũng xem như là sở trường của nàng... Cho nên, trong tất cả các món tài hoa kỹ nghệ mà khuê phòng nữ tử có thể tiếp xúc, nàng tinh thông nhất món này.
Nàng có thể ném bằng tay trái lẫn tay phsir.
Sau khi ném vào liên tiếp mười mũi tên, Kỷ Minh Diêu hài lòng ngồi dậy, phủi đôi tay sạch bách không dính một hạt bụi.
Nàng vừa cầm khăn bông mà Bích Nguyệt đưa thì Ôn Tòng Dương liền xáp lại.
Hắn không dám đứng gần nàng quá mức, có điều ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại trên đôi gò má hơi ửng hồng và đôi môi non mềm như cánh hoa... Hắn thấy hơi thở nàng dường như hổn hển... Trong không khí cũng tràn ngập hương hoa, hắn lại nghe tiếng trái tim trong lồng ngực mình đập càng lúc càng vang dội...
Ôn Tòng Dương cố gắng dời mắt sang chiếc bình chứa mũi tên làm bằng sứ xanh, tán thưởng rằng: "Ta chưa từng thấy ai chơi ném thẻ vào bình rượu giỏi hơn muội muội đấy, ta cũng không bằng muội muội."
"Quen tay hay việc thôi." Kỷ Minh Diêu không khiêm tốn cũng không tự mãn, khéo léo chuyển sang khen ngợi Ôn Tòng Dương. "Nhưng muội chỉ có một sở trường này, không giống biểu ca, học cái gì cũng giỏi cái đó."
Mà quả thật nàng cũng cho rằng như vậy.
Ít nhất hắn không ngại khổ cực đau đớn, kiên trì khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, riêng nàng thật sự không học được trò này.
Mặc dù có giáo viên thể chất và hoàn cảnh học tập tốt hơn, song muốn học thành, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung thì khó tránh bị ngã ngựa. Ngã ngựa có thể nặng có thể nhẹ, nếu xui xẻo còn có thể nguy hiểm tính mạng.
Lúc Kỷ Minh Đạt học cưỡi ngựa bắn cung cũng bị ngã mấy lần, mặc dù không thương gân động cốt nhưng có một lần nghiêm trọng nhất, tỷ ấy bị trầy da trật chân, phải dưỡng thương nửa tháng mới lành.
Mặc dù đời trước nàng vô cùng mong rằng khi nào có tiền sẽ đi học cưỡi ngựa, sẽ thử cảm giác ngồi trên tuấn mã phi nhanh như bay, vô cùng tự do, song đời này, Kỷ Minh Diêu vô cùng quý trọng cái mạng nhỏ thứ hai không dễ có được, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Ôn Tòng Dương sớm đã không nhịn được mà liếc mắt nhìn về muội muội.
Giọng nói của nàng êm dịu, ánh mắt nhìn hắn vừa chăm chú vừa thành thật, giống như trước kia, dường như những gì nàng nói đều là lời từ tận đáy lòng...
Ôn Tòng Dương siết chặt tay.
Ngoại trừ Diêu muội muội, xưa nay chưa có ai khen hắn một cách nghiêm túc, chân thành như vậy. Ngay cả mẫu thân cũng không.
Mẫu thân và tổ phụ, tổ mẫu dĩ nhiên là thương hắn, từ nhỏ đến lớn, bất luận hắn làm cái gì đều khen hắn giỏi, dù là hắn mười bảy tuổi, dậy sớm thấy tường vi trong viện nở rộ, hái mấy bình hoa hiếu kính thì mẫu thân và tổ mẫu cũng đem chút tấm lòng hiếu thảo này thổi phồng như thể trên trời dưới đất không ai được vậy.
Nhưng hắn biết rõ, đây là các trưởng bối yêu chiều hắn... Chứ không phải mọi người thật sự cảm thấy hắn giỏi giang.
Phụ thân luôn thuyết giáo Huấn Giới cho hắn, nhắc hắn không được quên rằng bản thân còn kém cạnh so với con cháu những nhà khác thế nào.
Đến nỗi huynh đệ bằng hữu, có ai mà không biết. Đối với hạ nhân và những người nịnh nọt bên ngoài, hắn càng không thèm nghe.
Còn có... Như Huệ tỷ tỷ và mẫu thân tổ mẫu, cũng quen thói cái gì của hắn cũng khen.
Diêu muội muội không giống vậy.
Nàng nói "giỏi", tức là thật sự cảm thấy giỏi.
Hắn lau lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi vào tà áo choàng, Ôn Tòng Dương mãi cũng không dám nói câu "Muội muội là người tốt nhất trong lòng ta" ra ngoài miệng.
Hắn xích lại gần hơn một bước, cười hỏi: "Chỗ kia, chỗ kia có một nhánh hoa lê rất đẹp, ta hái cho muội muội cắm vào bình, được không?"
Kỷ Minh Diêu nhìn theo tay hắn, rất tán đồng thẩm mỹ của hắn: "Được!"
"Muội muội ngồi xuống trước đi!" Ôn Tòng Dương lập tức xắn tay áo, hứng thú bừng bừng vọt ra.
Kỷ Minh Diêu tìm một tư thế thoải mái nhất nằm trên xích đu, ngẩng đầu nhìn trời trong như ngọc vích, biểu ca trên danh nghĩa của nàng, công tử thiếu niên Ôn gia phủ Lý Quốc công hai ba bước trèo lên cây, tự tay bẻ một cành hoa lê nở rộ đẹp nhất xuống.
Hắn nhảy xuống đất, đứng yên cố định, rồi cẩn thận nâng cành hoa lê xinh đẹp, cười rộ chạy lại đưa nàng.
Mấy người Bích Nguyệt cúi đầu cười trộm.
Kỷ Minh Diêu trừng mắt nhìn bọn họ, bên tai nàng vậy mà hơi nóng lên.
...
Ôn Tòng Dương cảm thấy mình ở cùng Diêu muội muội chưa được bao lâu, vậy mà đã đến giờ cơm trưa.
Hắn được biểu đệ Minh Viễn mời đến tiền viện dùng cơm. Thấy trên ghế chỉ có hai người bọn họ, hắn liền thuận miệng hỏi: "Tiểu Thôi Hàn Lâm không ở đây sao?"
Vị Thám hoa tân khoa này cũng là liên khâm* với hắn, tuy không chung một đường nhưng tương lai khó tránh sẽ qua lại, sớm quen biết nhau cũng tốt.
*Liên khâm: anh em bạn rể (hai người đàn ông xa lạ là chồng của hai chị em gái).
Kỷ Minh Viễn hơi khựng lại một chút, cười nói: "Bởi vì Đại tỷ tỷ hôm nay không thể gặp mặt Thôi huynh, phụ thân bèn mời Thôi huynh đàm luận văn chương, chỉ e là chưa tận hứng, ngồi xuống ghế vẫn còn nói tiếp, không ngừng lải nhải. Chi bằng ta với biểu ca thanh tĩnh ăn một bữa cơm."
Ôn Tòng Dương hơi sửng sốt, vội vàng cười nói: "Đệ nói đúng lắm, ta cũng ghét ai tối ngày cứ bàn chuyện văn chương."
Kỷ Minh Viễn vội vàng nâng chén kính hắn. Ôn Tòng Dương đáp lễ, hai người nói qua nói lại thì cho qua chuyện này.
Nhưng rượu qua ba chén, cơm cũng ăn một bát, Ôn Tòng Dương vẫn đang nghĩ đến vị liên khâm và cô phụ* tương lai.
*Cô phụ: chú, tức chồng của cô.
Dĩ nhiên hắn biết người cô phụ này đối với thê điệt* như hắn cũng không quá yêu thương, có điều thấy hắn là vãn bối thông gia, lại nể mặt cô mẫu** nên mới nhẹ nhàng với hắn hơn.
*Thê điệt: cháu trai của vợ.
**Cô mẫu: cô, bác (chị em gái của bố).
Hắn cũng biết mình không nên thân, không phải vàng ngọc để người ta dễ dàng ưa thích.
Nhưng hắn muốn làm hôn phu của Diêu muội muội.
Hôm nay cô phụ vì hắn không giỏi văn chương mà không tiếp chuyện hắn, tương lai e là còn nhiều chuyện như vậy. Hắn thì không để tâm, nhưng Diêu muội muội thì sao?
Đều là nữ tế Kỷ gia, Tiểu Thôi Hàn Lâm được xem là khách mời, hắn vẫn bị xem là vãn bối có thể tuỳ ý đánh đuổi, thế không phải là khiến Diêu muội muội mất mặt đó sao?
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì "ngang bướng, bất tài", hắn đã quen bị người ngoài kinh ngạc, thất vọng, xem thường. Hắn biết người ngoài nói mình thế nào, chẳng qua là "một gã bảnh bao, vô dụng vô năng" hay đại loại thế.
Nhưng hắn không muốn Diêu muội muội tủi thân vì mình.
Hắn càng không muốn có một ngày nào đó Diêu muội muội sẽ thất vọng vì hắn.
Một bàn đầy mỹ thực nhưng càng ăn lại càng nhạt nhẽo.
Uống thêm hai chén rượu, Ôn Tòng Dương được đưa vào phòng khách nghỉ ngơi.
An bày cho biểu huynh xong, Kỷ Minh Viễn tìm đến mẫu thân, cười nói: "Hôm nay biểu ca rất vui, ăn uống xong thì cũng nửa tỉnh nửa say, đã ngủ mất rồi."
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, song không nói cho mẫu thân biết chuyện biểu ca Ôn gia vì không gặp phụ thân mà thấy mất mát khó lòng che giấu.
Không dễ gì mẫu thân mới ép được phụ thân chịu chấp nhận biểu ca. Nói thêm chuyện này, e chỉ làm mẫu thân khó xử.
Một ngày mệt lả người nghe được một chuyện vui hiếm hoi, Ôn phu nhân cũng cảm thấy đỡ mệt mỏi hơn, gật đầu cười nói: "Để nó ngủ đi, không cần gọi, không dậy nổi thì ở đây thêm một ngày."
Dù sao Tòng Dương cũng ở đây không ít lần.
Kỷ Minh Viễn nhận lệnh, ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, hỏi: "Đại tỷ tỷ thế nào rồi?"
Nụ cười trên mặt Ôn phu nhân hơi nhạt đi, nói với nhi tử: "Không có chuyện gì lớn. Tự dưng nó lười biếng không muốn gặp ai, con không cần đi thăm nó đâu, ta sẽ nói cho nó biết con có hỏi thăm nó."
Kỷ Minh Viễn đến tuổi này thì cũng không tiện hỏi chuyện riêng tư của trưởng tỷ, mặc dù hắn nhớ tỷ tỷ nhưng cũng đành đáp ứng: "Dạ."
Ôn phu nhân đuổi nhi tử đi ngủ trưa, bản thân thì nằm dựa trên tháp quý phi, vô cùng sầu não không biết nên lùi mối hôn sự với Thôi gia ra sao cho đỡ mất thể diện.
Mặc dù bà đồng ý với Minh Đạt, song cũng biết lão gia sẽ không cam lòng bỏ vị nữ tế tương lai Thôi Giác này.
Bây giờ không thành... Cũng chỉ có thể nói bát tự không hợp, liệu có thể để cho muội muội của Minh Đạt gả thay...
Ôn phu nhân cảm thấy hơi đau đầu.
Trong nhà chỉ còn bốn nữ hài tử. Minh Nghi còn nhỏ, đây là chuyện không thể nào. Minh Diêu và Tòng Dương cũng sắp định thân, sẽ thành hôn phu hôn thê, hai đứa nó lại có tình có nghĩa, hai nhà đều ưng thuận hôn sự này, càng không thể chia rẽ bọn chúng.
Chỉ còn lại Minh Đức...
Con bé có thể gánh nổi mối hôn sự này không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro