Sau Khi Cả Nhà Pháo Hôi Đọc Tâm Của Ta, Cả Nhà Tạo Phản
Mùa Xuân Đầu Ti...
Siêu Ái Tiểu Bàng Giải
2024-11-16 14:19:17
Cuộc sống của trẻ sơ sinh ăn ăn uống uống rất nhanh đã qua.
Kiều Kiều Kiều dưới sự che chở tỉ mỉ của cả nhà, chậm rãi học được ngẩng đầu, xoay người, lúc bốn tháng tuổi, thì cả ngày cong cái mông muốn ngồi dậy.
Thời gian đi tới tháng chạp, Kiều Kiều Kiều nghênh đón tết âm lịch đầu tiên của nàng trên thế giới này.
Kiều Trung Quốc quả nhiên là sủng Kiều Kiều Kiều thành con ngươi, lúc Hưu Mộc* ôm thời khắc luyến tiếc rời tay, ngay cả Kiều phu nhân cũng giận ông thành nữ nhi nô. (*ngày nghỉ)
Lời vừa nói ra, Kiều Trung Quốc ngược lại lấy đó làm vinh dự.
Trước kia ông ở trong quân doanh, lúc nhàn hạ cùng cấp dưới học một tay điêu khắc gỗ tinh xảo, hiện giờ mỗi tháng một bức điêu khắc, ghi chép lại giống như đúc biến hóa Kiều Kiều Kiều trưởng thành.
Kiều Địa Nghĩa lại gần, "Phụ thân, cũng điêu khắc cho con một bức đi, tư thế oai hùng bừng bừng ấy!”
Kiều Trung Quốc nhấc chân đạp một cái: "Cút con bê! Đánh chưa đủ đúng không?”
Kiều Địa Nghĩa nghe xong lời này cả người run rẩy, bất mãn kêu lên: "Phụ thân, sao phụ thân cứ đánh con hoài vậy!”
Kiều Trung Quốc hừ lạnh một tiếng, "Cả nhà chỉ tiểu tử con da dày, không đánh con đánh ai?"
Ai bảo tiểu tử con không học giỏi, còn dám cùng người đi nơi pháo hoa kia!
Tuy rằng việc này còn chưa xảy ra, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng lão tử sớm đánh con!
Kiều phu nhân ôm Kiều Kiều Kiều đi tới, thấy hai phụ tử bọn họ lại cãi nhau ầm ĩ, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Kiều Kiều Kiều thấy thế lại cười khanh khách.
【 Hắc hắc, nhị ca không biết sao? Có câu châm ngôn nói rất hay, lão đại sủng, lão tam chiều, lão nhị là kẻ xui xẻo bị khinh bỉ!】
Kiều Địa Nghĩa: "......”
Sâu sắc!
“Ta muốn ôm tiểu muội! Vẫn là tiểu muội biết đau lòng ta nhất!”
Kiều Địa Nghĩa vừa đưa tay ra, Kiều Kiều Kiều đã bị Kiều Trung Quốc ôm lấy.
Kinh thành tháng chạp nổi lên tuyết lớn, Kiều Kiều Kiều mặc áo dày, bên ngoài lại bọc một chiếc áo choàng lông hồ ly màu trắng, tiểu oa nhi trang điểm như ngọc, giống như làm bằng ngọc.
Kiều Trung Quốc đưa tượng gỗ tới trước mặt Kiều Kiều Kiều, thấy Kiều Kiều Kiều hai mắt tỏa sáng.
【Ôi chao! đẹp quá! thật giống ta! phụ thân ta quả thực khéo tay, xảo đoạt thiên công! 】
Kiều Trung Quốc nghe vậy rất là hưởng thụ, cười đến giống như đóa hoa, ngầm hạ quyết tâm, còn muốn điêu khắc cho Kiều Kiều hơn mấy trăm bức!
Sắc trời dần tối, ngồi trong căn phòng sưởi ấm, người một nhà cởi áo khoác vừa dày vừa nặng, cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, vui vẻ hòa thuận.
Kiều Kiều Kiều nhìn bữa tối thịnh soạn trên bàn, nước miếng không cầm được nữa.
【 Hu hu hu, gà quay, vịt hấp, heo sữa nướng, các ngươi chờ ta nhé, ta rất nhanh sẽ trưởng thành! 】
Mấy người nghe được tiếng lòng Kiều Kiều Kiều, đều không nhịn được bật cười, nhưng lại sợ bị phát hiện khác thường.
Vì thế Kiều Trung Quốc giả vờ rót rượu, Kiều phu nhân cúi đầu giả vờ sửa sang lại tóc Kiều Kiều, Kiều Thiên Kinh giả vờ che miệng ho khan, Kiều Địa Nghĩa cúi người giả vờ tìm đồ dưới bàn.
Kiều Kiều Kiều nhìn mọi người đột nhiên bận rộn: ?
Bốp bốp bốp - -
Trong một trận pháo vui mừng, người một nhà có tám trăm tâm kế rốt cục vui sướng thoải mái cười to.
Kiều Kiều Kiều tuyệt đối không sợ tiếng pháo, ở trong lòng Kiều phu nhân hưng phấn nhảy nhót, kêu to a a.
Giờ khắc này, ngay cả hốc mắt của nàng cũng có hơi ươn ướt.
Đây là ấm áp và đoàn viên không phụ thân không mẫu thân kiếp trước chưa từng được thể nghiệm, an ủi lòng người tới như thế.
Đêm giao thừa có quy củ đón giao thừa, Kiều Kiều Kiều tuổi còn nhỏ, rất nhanh đã không chống đỡ được, nặng nề ngủ thiếp đi ở trong lòng Kiều phu nhân.
Tiếng gõ mõ vang lên, người Kiều gia vào giờ khắc này không hẹn mà cùng ước nguyện:
Nguyện cho kiều kiều của bọn họ cả đời thuận lợi, bình an vui vẻ.
Kiều Kiều Kiều dưới sự che chở tỉ mỉ của cả nhà, chậm rãi học được ngẩng đầu, xoay người, lúc bốn tháng tuổi, thì cả ngày cong cái mông muốn ngồi dậy.
Thời gian đi tới tháng chạp, Kiều Kiều Kiều nghênh đón tết âm lịch đầu tiên của nàng trên thế giới này.
Kiều Trung Quốc quả nhiên là sủng Kiều Kiều Kiều thành con ngươi, lúc Hưu Mộc* ôm thời khắc luyến tiếc rời tay, ngay cả Kiều phu nhân cũng giận ông thành nữ nhi nô. (*ngày nghỉ)
Lời vừa nói ra, Kiều Trung Quốc ngược lại lấy đó làm vinh dự.
Trước kia ông ở trong quân doanh, lúc nhàn hạ cùng cấp dưới học một tay điêu khắc gỗ tinh xảo, hiện giờ mỗi tháng một bức điêu khắc, ghi chép lại giống như đúc biến hóa Kiều Kiều Kiều trưởng thành.
Kiều Địa Nghĩa lại gần, "Phụ thân, cũng điêu khắc cho con một bức đi, tư thế oai hùng bừng bừng ấy!”
Kiều Trung Quốc nhấc chân đạp một cái: "Cút con bê! Đánh chưa đủ đúng không?”
Kiều Địa Nghĩa nghe xong lời này cả người run rẩy, bất mãn kêu lên: "Phụ thân, sao phụ thân cứ đánh con hoài vậy!”
Kiều Trung Quốc hừ lạnh một tiếng, "Cả nhà chỉ tiểu tử con da dày, không đánh con đánh ai?"
Ai bảo tiểu tử con không học giỏi, còn dám cùng người đi nơi pháo hoa kia!
Tuy rằng việc này còn chưa xảy ra, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng lão tử sớm đánh con!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều phu nhân ôm Kiều Kiều Kiều đi tới, thấy hai phụ tử bọn họ lại cãi nhau ầm ĩ, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Kiều Kiều Kiều thấy thế lại cười khanh khách.
【 Hắc hắc, nhị ca không biết sao? Có câu châm ngôn nói rất hay, lão đại sủng, lão tam chiều, lão nhị là kẻ xui xẻo bị khinh bỉ!】
Kiều Địa Nghĩa: "......”
Sâu sắc!
“Ta muốn ôm tiểu muội! Vẫn là tiểu muội biết đau lòng ta nhất!”
Kiều Địa Nghĩa vừa đưa tay ra, Kiều Kiều Kiều đã bị Kiều Trung Quốc ôm lấy.
Kinh thành tháng chạp nổi lên tuyết lớn, Kiều Kiều Kiều mặc áo dày, bên ngoài lại bọc một chiếc áo choàng lông hồ ly màu trắng, tiểu oa nhi trang điểm như ngọc, giống như làm bằng ngọc.
Kiều Trung Quốc đưa tượng gỗ tới trước mặt Kiều Kiều Kiều, thấy Kiều Kiều Kiều hai mắt tỏa sáng.
【Ôi chao! đẹp quá! thật giống ta! phụ thân ta quả thực khéo tay, xảo đoạt thiên công! 】
Kiều Trung Quốc nghe vậy rất là hưởng thụ, cười đến giống như đóa hoa, ngầm hạ quyết tâm, còn muốn điêu khắc cho Kiều Kiều hơn mấy trăm bức!
Sắc trời dần tối, ngồi trong căn phòng sưởi ấm, người một nhà cởi áo khoác vừa dày vừa nặng, cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, vui vẻ hòa thuận.
Kiều Kiều Kiều nhìn bữa tối thịnh soạn trên bàn, nước miếng không cầm được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【 Hu hu hu, gà quay, vịt hấp, heo sữa nướng, các ngươi chờ ta nhé, ta rất nhanh sẽ trưởng thành! 】
Mấy người nghe được tiếng lòng Kiều Kiều Kiều, đều không nhịn được bật cười, nhưng lại sợ bị phát hiện khác thường.
Vì thế Kiều Trung Quốc giả vờ rót rượu, Kiều phu nhân cúi đầu giả vờ sửa sang lại tóc Kiều Kiều, Kiều Thiên Kinh giả vờ che miệng ho khan, Kiều Địa Nghĩa cúi người giả vờ tìm đồ dưới bàn.
Kiều Kiều Kiều nhìn mọi người đột nhiên bận rộn: ?
Bốp bốp bốp - -
Trong một trận pháo vui mừng, người một nhà có tám trăm tâm kế rốt cục vui sướng thoải mái cười to.
Kiều Kiều Kiều tuyệt đối không sợ tiếng pháo, ở trong lòng Kiều phu nhân hưng phấn nhảy nhót, kêu to a a.
Giờ khắc này, ngay cả hốc mắt của nàng cũng có hơi ươn ướt.
Đây là ấm áp và đoàn viên không phụ thân không mẫu thân kiếp trước chưa từng được thể nghiệm, an ủi lòng người tới như thế.
Đêm giao thừa có quy củ đón giao thừa, Kiều Kiều Kiều tuổi còn nhỏ, rất nhanh đã không chống đỡ được, nặng nề ngủ thiếp đi ở trong lòng Kiều phu nhân.
Tiếng gõ mõ vang lên, người Kiều gia vào giờ khắc này không hẹn mà cùng ước nguyện:
Nguyện cho kiều kiều của bọn họ cả đời thuận lợi, bình an vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro