Sau Khi Cả Nhà Pháo Hôi Đọc Tâm Của Ta, Cả Nhà Tạo Phản
Hoàng Hậu Nương...
Siêu Ái Tiểu Bàng Giải
2024-11-16 14:19:17
Chỉ là Kiều Kiều Kiều nhất định phải thất vọng, các nàng tới cửa cung, sau đó thay một kiệu mềm, theo quy củ, rèm kia cũng không thể tùy ý xốc lên.
Đợi sau khi xuống kiệu, mới có một thanh âm vang lên, "Kiều phu nhân, đã tới Dực Khôn cung, mời người xuống kiệu.”
Kiều phu nhân ôm Kiều Kiều Kiều đi ra, đôi mắt mờ ảo của Kiều Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn lên, ba chữ "Dực Khôn Cung" đập vào mắt.
Không đợi Kiều phu nhân cất bước, một thân ảnh hoạt bát đã giống như Tiểu Yến Tử từ trong cung chạy ra!
“Mẫu hậu, muội muội tới! Người mau đến xem đi, muội muội sinh ra đẹp nhất!”
Tứ hoàng tử Thẩm Nguyên Lăng vẫn là tuổi tác vô ưu vô lự, cả ngày hô hào, có thể thấy được hoàng hậu và thái tử bảo hộ cậu vô cùng tốt.
Chỉ là Kiều Kiều Kiều đã thấy biểu hiện bình tĩnh của cậu khi tử sĩ Bắc quốc vây công ngày đó, lúc này cũng không dám coi thường nhóc con này.
Kiều phu nhân được cung nữ dẫn vào, bà cung kính thi lễ, đã có một đạo thân ảnh màu đỏ tía tự mình đỡ bà dậy.
“Kiều phu nhân không cần đa lễ.”
Kiều Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ này.
Bà ấy và Kiều phu nhân không kém tuổi tác nhau bao nhiêu, cùng bảo dưỡng thích đáng, nhưng dù sao thống lĩnh lục cung, mỗi ngày bận rộn, trên mặt vẫn khó nén vẻ mệt mỏi.
Lúc này trên mặt bà ấy mang ý cười, ánh mắt ôn hòa, không giống như là Hoàng hậu nương nương tay cầm đại quyền, ngược lại càng giống là một dì hàng xóm.
Một khắc thấy rõ Kiều phu nhân kia, trong mắt Hoàng hậu nương nương khó nén vẻ kinh diễm.
“Đệ nhất mỹ nhân kinh thành, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Kiều phu nhân sợ hãi, "Nương nương quá khen, thần phụ không dám nhận.”
Hoàng hậu nương nương cười ôn hòa, ánh mắt lộ ra thân mật.
“Kiều phu nhân không cần gò bò như thế, mấy ngày trước trên đường Phổ Thiên, nếu không phải Kiều đại nhân kịp thời chạy tới cứu Thái tử và Tiểu Tứ, bổn cung không biết sẽ sợ hãi không chịu nổi như thế nào.”
"Hôm nay không có quân thần, chúng ta xem như là hai tỷ muội tùy tiện tâm sự, được không?"
Kiều phu nhân không nghĩ tới Hoàng hậu nương nương hiền hòa như thế, trong lòng bà không dám thả lỏng, trên mặt lại lộ ra ý cười.
“Đó là vinh hạnh của thần phụ.”
Lúc này Hoàng hậu nương nương lại đặt ánh mắt ở trên người Kiều Kiều Kiều.
“Nha đầu thật xinh đẹp, bổn cung ôm một cái được không?”
Mắt Hoàng hậu nương nương lộ vẻ vui mừng, vươn tay về phía Kiều Kiều Kiều.
Kiều Kiều Kiều cũng không phải là đứa trẻ thật sự gì, thấy Hoàng hậu nương nương có ý thân thiết, nàng lập tức cười hì hì thò người về phía Hoàng hậu.
Hai mắt Hoàng hậu hơi sáng ngời, thuận tay ôm Kiều Kiều lại đây.
Kiều Kiều Kiều hôm nay mặc một thân áo khoác đỏ vui mừng, trên đầu chải hai cục nhỏ, mi tâm còn điểm một nốt chu sa đỏ, thoạt nhìn mặt mày như ngọc, phá lệ khiến người ta yêu thích.
Hoàng hậu vốn còn tồn tại một tia khách sáo, lúc này thấy Kiều Kiều Kiều cười đến đáng yêu về phía bà ấy, lòng cũng sắp mềm nhũn.
Năm đó lúc mang thai Tiểu Tứ, bà ấy cũng từng ảo tưởng sinh ra một tiểu nha đầu đáng yêu như thế.
Nghĩ tới đây, Hoàng hậu cởi vòng tay vô cùng tinh xảo, nhẹ nhàng đeo lên tay Kiều Kiều Kiều.
Kiều phu nhân từng thấy thứ tốt, vừa thấy vòng tay kia giá trị phi phàm, vội vàng muốn khéo léo từ chối.
Hoàng hậu nương nương lại giành nói trước: "Bổn cung vừa thấy nha đầu này đã vui mừng, đây là lễ gặp mặt, Kiều phu nhân không được từ chối.”
Kiều Kiều Kiều làm bộ giơ tay lên, vẻ mặt ngạc nhiên, lại chọc cười Hoàng hậu.
【Hoàng hậu nương nương thật tốt, đáng tiếc chính là mệnh quá khổ, ai - -】
Kiều Kiều Kiều đột nhiên cảm khái một câu, làm Kiều phu nhân sợ tới mức tim run lên.
Lời này người khác đều không nghe thấy, bằng không chính là tội lớn mất đầu!
Đợi sau khi xuống kiệu, mới có một thanh âm vang lên, "Kiều phu nhân, đã tới Dực Khôn cung, mời người xuống kiệu.”
Kiều phu nhân ôm Kiều Kiều Kiều đi ra, đôi mắt mờ ảo của Kiều Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn lên, ba chữ "Dực Khôn Cung" đập vào mắt.
Không đợi Kiều phu nhân cất bước, một thân ảnh hoạt bát đã giống như Tiểu Yến Tử từ trong cung chạy ra!
“Mẫu hậu, muội muội tới! Người mau đến xem đi, muội muội sinh ra đẹp nhất!”
Tứ hoàng tử Thẩm Nguyên Lăng vẫn là tuổi tác vô ưu vô lự, cả ngày hô hào, có thể thấy được hoàng hậu và thái tử bảo hộ cậu vô cùng tốt.
Chỉ là Kiều Kiều Kiều đã thấy biểu hiện bình tĩnh của cậu khi tử sĩ Bắc quốc vây công ngày đó, lúc này cũng không dám coi thường nhóc con này.
Kiều phu nhân được cung nữ dẫn vào, bà cung kính thi lễ, đã có một đạo thân ảnh màu đỏ tía tự mình đỡ bà dậy.
“Kiều phu nhân không cần đa lễ.”
Kiều Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ này.
Bà ấy và Kiều phu nhân không kém tuổi tác nhau bao nhiêu, cùng bảo dưỡng thích đáng, nhưng dù sao thống lĩnh lục cung, mỗi ngày bận rộn, trên mặt vẫn khó nén vẻ mệt mỏi.
Lúc này trên mặt bà ấy mang ý cười, ánh mắt ôn hòa, không giống như là Hoàng hậu nương nương tay cầm đại quyền, ngược lại càng giống là một dì hàng xóm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một khắc thấy rõ Kiều phu nhân kia, trong mắt Hoàng hậu nương nương khó nén vẻ kinh diễm.
“Đệ nhất mỹ nhân kinh thành, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Kiều phu nhân sợ hãi, "Nương nương quá khen, thần phụ không dám nhận.”
Hoàng hậu nương nương cười ôn hòa, ánh mắt lộ ra thân mật.
“Kiều phu nhân không cần gò bò như thế, mấy ngày trước trên đường Phổ Thiên, nếu không phải Kiều đại nhân kịp thời chạy tới cứu Thái tử và Tiểu Tứ, bổn cung không biết sẽ sợ hãi không chịu nổi như thế nào.”
"Hôm nay không có quân thần, chúng ta xem như là hai tỷ muội tùy tiện tâm sự, được không?"
Kiều phu nhân không nghĩ tới Hoàng hậu nương nương hiền hòa như thế, trong lòng bà không dám thả lỏng, trên mặt lại lộ ra ý cười.
“Đó là vinh hạnh của thần phụ.”
Lúc này Hoàng hậu nương nương lại đặt ánh mắt ở trên người Kiều Kiều Kiều.
“Nha đầu thật xinh đẹp, bổn cung ôm một cái được không?”
Mắt Hoàng hậu nương nương lộ vẻ vui mừng, vươn tay về phía Kiều Kiều Kiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Kiều Kiều cũng không phải là đứa trẻ thật sự gì, thấy Hoàng hậu nương nương có ý thân thiết, nàng lập tức cười hì hì thò người về phía Hoàng hậu.
Hai mắt Hoàng hậu hơi sáng ngời, thuận tay ôm Kiều Kiều lại đây.
Kiều Kiều Kiều hôm nay mặc một thân áo khoác đỏ vui mừng, trên đầu chải hai cục nhỏ, mi tâm còn điểm một nốt chu sa đỏ, thoạt nhìn mặt mày như ngọc, phá lệ khiến người ta yêu thích.
Hoàng hậu vốn còn tồn tại một tia khách sáo, lúc này thấy Kiều Kiều Kiều cười đến đáng yêu về phía bà ấy, lòng cũng sắp mềm nhũn.
Năm đó lúc mang thai Tiểu Tứ, bà ấy cũng từng ảo tưởng sinh ra một tiểu nha đầu đáng yêu như thế.
Nghĩ tới đây, Hoàng hậu cởi vòng tay vô cùng tinh xảo, nhẹ nhàng đeo lên tay Kiều Kiều Kiều.
Kiều phu nhân từng thấy thứ tốt, vừa thấy vòng tay kia giá trị phi phàm, vội vàng muốn khéo léo từ chối.
Hoàng hậu nương nương lại giành nói trước: "Bổn cung vừa thấy nha đầu này đã vui mừng, đây là lễ gặp mặt, Kiều phu nhân không được từ chối.”
Kiều Kiều Kiều làm bộ giơ tay lên, vẻ mặt ngạc nhiên, lại chọc cười Hoàng hậu.
【Hoàng hậu nương nương thật tốt, đáng tiếc chính là mệnh quá khổ, ai - -】
Kiều Kiều Kiều đột nhiên cảm khái một câu, làm Kiều phu nhân sợ tới mức tim run lên.
Lời này người khác đều không nghe thấy, bằng không chính là tội lớn mất đầu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro