Sau Khi Cải Trang Thành Nữ Đến Gặp Bạn Cùng Phòng Là Thẳng Nam
Chương 45
2024-10-05 07:53:24
Cậu ấy đã quen với việc vừa sợ vừa mê xem những thể loại này.
Lần trước cậu ấy xem phim kinh dị là lúc đang tham gia quân sự nên đã cùng Hứa Nhiên xem. Đã hơn một tháng trôi qua, cậu ấy đã sớm quên việc bị dọa đến mức không dám đi WC vào giữa đêm trong ký túc xá.
Sầm Hi không ngần ngại, chọn một bộ phim kinh điển “Sơn Thôn Lão Thi”, nhìn có vẻ rất hấp dẫn.
Khi phim đến đoạn xuất hiện con ma nữ mặc áo xanh, Sầm Hi ôm cái gối vào lòng.
Tuy vậy, cậu ấy không rời mắt khỏi màn hình.
Cậu ấy gần như đã chôn nửa khuôn mặt vào gối, căng thẳng theo dõi từng diễn biến của phim. Khi màn hình đang miêu tả con ma nữ, Sầm Hi nắm chặt tay mình và nuốt nước miếng.
Tiếp tục xem phim
Phần sau gần như toàn bộ là những cảnh cao trào, Sầm Hi căng thẳng theo dõi màn hình, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn thường ngày. Đúng lúc này—
"Rừ Rừ," hai tiếng rung lên, đột ngột kéo Sầm Hi ra khỏi mạch phim. Trong không gian yên tĩnh, âm thanh càng thêm rõ ràng, khiến Sầm Hi giật mình. Cậu ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì trên màn hình đột nhiên xuất hiện một con ma nữ trong bộ áo xanh!
"!!!" Cảnh tượng bất ngờ khiến Sầm Hi sợ đến mức đồng tử giãn to, tim đập nhanh hơn.
Trong khoảnh khắc đó, cậu toát cả mồ hôi lạnh, may mà cảnh đáng sợ trên màn hình trôi qua nhanh chóng.
Sầm Hi vẫn còn kinh hãi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhận ra tiếng động vừa rồi là từ điện thoại của mình.
... Ai đấy!
Thế là cậu vô tình gửi tin ncậu đi.
Sau khi hết hoảng, Sầm Hi thật sự cảm thấy muốn khóc, cậu cầm điện thoại lên, định tìm người đã làm phiền mình—Chu Húc Phong nhưng sau đó ngẩn ra một lúc. Cậu đâu dám tìm Chu Húc Phong gây chuyện...
“Dám chứ.” Sầm Hi bực mình đột xuất, tự tin rằng Chu Húc Phong không biết cậu là ai.
Thế là cậu dám cáu với Chu Húc Phong:
"Cậu có thể không gửi tin ncậu đúng lúc này được không?"
"Tôi vừa xem phim kinh dị, điện thoại tự nhiên phát ra âm thanh, cậu muốn hù chết tôi à?"
Cậu vừa tức giận vừa ấm ức, ncậu xong cũng chẳng thèm chờ Chu Húc Phong trả lời, lập tức chuyển sang tài khoản chính.
...
Tầm 10 giờ tối, Sầm Hi cuối cùng cũng xem xong bộ phim "Ngôi làng ma quái."
Quá đáng sợ, không hổ danh là phim kinh dị kinh điển.
Xem nhiều phim kinh dị như vậy, Sầm Hi cảm thấy phim kinh dị kiểu Trung Quốc mới thật sự đáng sợ. Phần sau cậu gần như nín thở xem, còn bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Mồ hôi mịn phủ lên da trắng ở cổ, tóc hơi ướt dính vào cổ, rất khó chịu.
Sầm Hi đưa tay sờ quanh nhưng không tìm được khăn giấy ướt. Cậu định xuống giường lấy thì bất ngờ thấy Chu Húc Phong đang ngồi ở ghế, trông rất bực bội. Bạn ấy đang cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt khó chịu. Thấy vậy, Sầm Hi không khỏi thắc mắc: "Lại chuyện gì thế nhỉ?"
Không khí trong ký túc xá trở nên ngột ngạt ngay khi Sầm Hi nhìn thấy vẻ mặt của Chu Húc Phong.
Sầm Hi không chút do dự kéo màn lên.
Cậu đưa tay lau mồ hôi, nhớ đến lúc nãy điện thoại Chu Húc Phong sáng lên, đột nhiên có một linh cảm không hay.
Sầm Hi đắn đo một lát rồi quyết định đăng nhập vào tài khoản phụ trên WeChat. Trong lòng, cậu vẫn hy vọng rằng mọi chuyện sẽ không liên quan đến mình. Nhưng khi nhìn thấy mười tin ncậu chưa đọc hiện lên trên màn hình, nụ cười trên môi cậu lập tức tắt ngấm. Trên màn hình hiện lên mười tin ncậu.
Sầm Hi: "..."
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, biểu cảm của Sầm Hi cứng đờ, một lúc lâu sau mới nhấn mở giao diện trò chuyện—
Chu Húc Phong: "?"
Chu Húc Phong: "Tôi dọa cậu à?"
Chu Húc Phong: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Chu Húc Phong: "Không sao chứ?"
Chu Húc Phong: "Khê Khê?"
Chu Húc Phong: "Khê Khê, thật xin lỗi."
...
Tin ncậu mới nhất gửi cách đây hai phút.
Chu Húc Phong: "Đừng giận nữa, lỗi của tôi."
Chu Húc Phong: "Cậu nói gì đi."
Sầm Hi: "..."
A.
Lúc này Sầm Hi cảm thấy hơi bối rối.
Cậu nắm chặt điện thoại, chớp mắt vài lần, ngón tay vuốt qua những tin ncậu xin lỗi của Chu Húc Phong.
Vừa nãy cậu chỉ vì nhất thời cảm xúc mà nói ra những lời đó, không ngờ Chu Húc Phong lại phản ứng như vậy... Cậu đã sớm không còn giận nữa. Không những không giận, thực ra cậu còn thấy hơi áy náy vì vừa phát tiết cảm xúc.
Lần trước cậu ấy xem phim kinh dị là lúc đang tham gia quân sự nên đã cùng Hứa Nhiên xem. Đã hơn một tháng trôi qua, cậu ấy đã sớm quên việc bị dọa đến mức không dám đi WC vào giữa đêm trong ký túc xá.
Sầm Hi không ngần ngại, chọn một bộ phim kinh điển “Sơn Thôn Lão Thi”, nhìn có vẻ rất hấp dẫn.
Khi phim đến đoạn xuất hiện con ma nữ mặc áo xanh, Sầm Hi ôm cái gối vào lòng.
Tuy vậy, cậu ấy không rời mắt khỏi màn hình.
Cậu ấy gần như đã chôn nửa khuôn mặt vào gối, căng thẳng theo dõi từng diễn biến của phim. Khi màn hình đang miêu tả con ma nữ, Sầm Hi nắm chặt tay mình và nuốt nước miếng.
Tiếp tục xem phim
Phần sau gần như toàn bộ là những cảnh cao trào, Sầm Hi căng thẳng theo dõi màn hình, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn thường ngày. Đúng lúc này—
"Rừ Rừ," hai tiếng rung lên, đột ngột kéo Sầm Hi ra khỏi mạch phim. Trong không gian yên tĩnh, âm thanh càng thêm rõ ràng, khiến Sầm Hi giật mình. Cậu ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì trên màn hình đột nhiên xuất hiện một con ma nữ trong bộ áo xanh!
"!!!" Cảnh tượng bất ngờ khiến Sầm Hi sợ đến mức đồng tử giãn to, tim đập nhanh hơn.
Trong khoảnh khắc đó, cậu toát cả mồ hôi lạnh, may mà cảnh đáng sợ trên màn hình trôi qua nhanh chóng.
Sầm Hi vẫn còn kinh hãi, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nhận ra tiếng động vừa rồi là từ điện thoại của mình.
... Ai đấy!
Thế là cậu vô tình gửi tin ncậu đi.
Sau khi hết hoảng, Sầm Hi thật sự cảm thấy muốn khóc, cậu cầm điện thoại lên, định tìm người đã làm phiền mình—Chu Húc Phong nhưng sau đó ngẩn ra một lúc. Cậu đâu dám tìm Chu Húc Phong gây chuyện...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dám chứ.” Sầm Hi bực mình đột xuất, tự tin rằng Chu Húc Phong không biết cậu là ai.
Thế là cậu dám cáu với Chu Húc Phong:
"Cậu có thể không gửi tin ncậu đúng lúc này được không?"
"Tôi vừa xem phim kinh dị, điện thoại tự nhiên phát ra âm thanh, cậu muốn hù chết tôi à?"
Cậu vừa tức giận vừa ấm ức, ncậu xong cũng chẳng thèm chờ Chu Húc Phong trả lời, lập tức chuyển sang tài khoản chính.
...
Tầm 10 giờ tối, Sầm Hi cuối cùng cũng xem xong bộ phim "Ngôi làng ma quái."
Quá đáng sợ, không hổ danh là phim kinh dị kinh điển.
Xem nhiều phim kinh dị như vậy, Sầm Hi cảm thấy phim kinh dị kiểu Trung Quốc mới thật sự đáng sợ. Phần sau cậu gần như nín thở xem, còn bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Mồ hôi mịn phủ lên da trắng ở cổ, tóc hơi ướt dính vào cổ, rất khó chịu.
Sầm Hi đưa tay sờ quanh nhưng không tìm được khăn giấy ướt. Cậu định xuống giường lấy thì bất ngờ thấy Chu Húc Phong đang ngồi ở ghế, trông rất bực bội. Bạn ấy đang cúi đầu nhìn điện thoại, vẻ mặt khó chịu. Thấy vậy, Sầm Hi không khỏi thắc mắc: "Lại chuyện gì thế nhỉ?"
Không khí trong ký túc xá trở nên ngột ngạt ngay khi Sầm Hi nhìn thấy vẻ mặt của Chu Húc Phong.
Sầm Hi không chút do dự kéo màn lên.
Cậu đưa tay lau mồ hôi, nhớ đến lúc nãy điện thoại Chu Húc Phong sáng lên, đột nhiên có một linh cảm không hay.
Sầm Hi đắn đo một lát rồi quyết định đăng nhập vào tài khoản phụ trên WeChat. Trong lòng, cậu vẫn hy vọng rằng mọi chuyện sẽ không liên quan đến mình. Nhưng khi nhìn thấy mười tin ncậu chưa đọc hiện lên trên màn hình, nụ cười trên môi cậu lập tức tắt ngấm. Trên màn hình hiện lên mười tin ncậu.
Sầm Hi: "..."
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, biểu cảm của Sầm Hi cứng đờ, một lúc lâu sau mới nhấn mở giao diện trò chuyện—
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Húc Phong: "?"
Chu Húc Phong: "Tôi dọa cậu à?"
Chu Húc Phong: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Chu Húc Phong: "Không sao chứ?"
Chu Húc Phong: "Khê Khê?"
Chu Húc Phong: "Khê Khê, thật xin lỗi."
...
Tin ncậu mới nhất gửi cách đây hai phút.
Chu Húc Phong: "Đừng giận nữa, lỗi của tôi."
Chu Húc Phong: "Cậu nói gì đi."
Sầm Hi: "..."
A.
Lúc này Sầm Hi cảm thấy hơi bối rối.
Cậu nắm chặt điện thoại, chớp mắt vài lần, ngón tay vuốt qua những tin ncậu xin lỗi của Chu Húc Phong.
Vừa nãy cậu chỉ vì nhất thời cảm xúc mà nói ra những lời đó, không ngờ Chu Húc Phong lại phản ứng như vậy... Cậu đã sớm không còn giận nữa. Không những không giận, thực ra cậu còn thấy hơi áy náy vì vừa phát tiết cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro