Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Vào thành

Thiếp Tại Sơn Dương

2024-11-20 22:27:38

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương

Edit: FioThành Thiên Yển ở phía Nam bầu trời, địa thế hoang vu, phong thuỷ quái dị. Trước khi vào thành phải xuyên qua rừng sâu, mãnh thú ác trùng độc vật hết tầng này đến lớp khác. Qua rừng, còn phải qua sông.

Cũng không biết có phải giới Tu Chân có truyền thống này hay không, hễ là nơi không đứng đắn gì ắt có một con sông lớn cản đường. Thôn Trung Liêm có sông, trước Quỷ vực có sông trước núi, nước sông trước thành Thiên Yển là màu đen. Đen tuyền, đặc quánh, như nước không chảy.

Không biết thứ gì cất giấu dưới sông, nhưng hơi lạnh bốc lên từ trên nó, không ai bằng lòng tiên phong.

Một đám người im lặng đứng ở bờ sông, không ai nói lời nào. Đủ già trẻ lớn bé trong đó, sắc mặt người nào cũng âm u. Trốn đến thành Thiên Yển, mười kẻ hết chín không phải người tốt, còn lại một người cũng chẳng dễ trêu.

Từ trên con sông đầy nước đen, có người cưỡi một con thú lớn trông như rùa đi tới từ bờ bên kia trong sương mù dày đặc.

Bùi Cảnh trà trộn trong đám người, nhìn khắp chung quanh.

Phía trước y là một người đàn bà áo tím với khuôn mặt bị tàn phá nhan sắc, bên trái là một tu sĩ trung niên áo quần bị máu nhuộm đỏ, đằng sau là đứa bé bảy tám tuổi, đầu to gấp đôi người bình thường, vừa nhìn đã thấy tà khí, bên phải là người già tóc trắng đeo trường đao sau lưng.

Người sau còn toả vẻ ác liệt nồng hơn người trước, trông thật khó mà tiếp cận.

Người bình thường duy nhất là túi yếu ớt khóc sướt mướt nức nở suốt trong rừng. Túi yếu ớt da mịn thịt mềm, mặt em bé có vẻ còn nhỏ, nhìn bề ngoài chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, có điều tuổi tác ở giới Tu Chân xưa nay không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Tu vi Trúc Cơ, không theo lên nổi; thanh sam trắng bệch, thật sự khó coi; ánh mắt liên tục trốn tránh, tâm trí không kiên định.

Bùi Cảnh khẽ cười, huynh đệ là ngươi.

Y xuyên qua đám người, nhẹ nhàng vỗ vào lưng thiếu niên.

Túi yếu ớt dựng đứng lông tơ cả người, cổ cứng đờ, lúc xoay người đã sợ đến hồn bay phách lạc.

Sau khi nhìn rõ trước mặt mình là một thiếu niên cùng tuổi mỉm cười cực kỳ đẹp đẽ, cậu ta mới chậm rãi nuốt hơi khí lạnh trong bụng.

Bùi Cảnh chào hỏi: “Chào đạo hữu, ta tên Trương Nhất Minh, nhìn huynh mới gặp lần đầu đã quen thân bèn đến kết giao bằng hữu, nghĩ rằng vào thành Thiên Yển cũng có thể phối hợp lẫn nhau.”

Hai câu đơn giản giải thích rõ ý đồ.

Túi yếu ớt choáng váng, như bị người bóp cổ, kinh ngạc mở miệng: “Gì cơ?”

Mấy người bên cạnh cậu ta cũng liếc sang bên này, mang theo ý dò xét lạnh lẽo.

Cầm lệnh bài vào thành, đến thành Thiên Yển kết giao bằng hữu?

Bùi Cảnh ngó lơ những ánh mắt kia, cười rạng rỡ, nói: “Ta muốn đến thành Thiên Yển tìm người, có thể sẽ ở lâu một chút, không quen biết ai trong thành, thấy tuổi tác hai ta tương tự nên muốn đến thêm một người bạn, cũng thêm phần nào an tâm.”

Túi yếu ớt nghe y nói xong, lập tức mắt toả ánh sáng, vươn tay nắm chặt tay y: “Ta tên là Kiều Mộ Tài, đạo hữu, trùng hợp quá, ta cũng đến thành Thiên Yển để tìm người.”

Bùi Cảnh hỏi: “Tìm ai?”

Kiều Mộ Tài nói: “Tìm ca ca của ta. Ngươi thì sao?”

Bùi Cảnh nghiêm túc đáp: “Tìm đệ đệ của ta.”

Kiều Mộ Tài càng vui hơn: “Hờ hờ hờ vậy chúng ta có duyên thật đó.”

Bùi Cảnh khách khí: “Không dám không dám.”

Rùa đen chậm rì rì đi từ bờ bên kia dòng sông đen ngòm cũng không biết phải bao lâu mới đến. Bùi Cảnh và Kiều Mộ Tài tự giác tách khỏi đám người trông không dễ ở chung kia, đứng sang một bên. Lui về sau rồi, cà nhắc thò người ra xác nhận không ai để ý đến bọn họ.

Kiều Mộ Tài thở một hơi dài thườn thượt, diện mạo ngốc mềm thơm cũng không giả, khôn khéo lấy tay che lại rồi nói với Bùi Cảnh: “Trương ca, ta thật sự coi huynh là bạn, huynh cũng đừng gạt ta.”

Bùi Cảnh: “Đương nhiên, hôm nay ngươi gọi ta một chữ ‘ca’, sau này chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau.”

Kiều Mộ Tài cười một tiếng, sau đó lập tức cúi gằm mặt, chỉ bốn người kia, nói: “Huynh cách đám người kia xa một chút. Cuối cùng đừng hùa theo bọn họ dính thị phi.”

Bùi Cảnh thắc mắc: “Ta còn muốn tán gẫu với bọn họ vài câu nữa mà.”

Kiều Mộ Tài liên tục khoát tay: “Khỏi phải nói, người bình thường ở đây chỉ có hai người chúng ta. Ta đến từ nhà họ Kiều, nhà họ Kiều của lầu Mai Hoa biết không, tin tức trong giới Tu Chân này ta rõ như lòng bàn tay. Như bốn người kia, chẳng được kẻ nào là người tốt.”

Nhà họ Kiều của lầu Mai Hoa là danh gia vọng tộc ở Thạch Châu, nhưng lại không đi con đường tu tiên chính thống, càng giống với thương nhân buôn bán tin tức hơn. Trước kia Bùi Cảnh đi qua mấy lần, cho nên cũng hơi ấn tượng, người của nhà họ Kiều, keo kiệt có tiếng.

Kiều Mộ Tài nhìn chằm chằm vào mặt của Bùi Cảnh, chờ y lộ vẻ khiếp sợ. Nhưng sau khi thấy y mờ mịt, biết chắc đây là tán tu, cũng không biết lấy được lệnh bài bằng cách nào.

Kiều Mộ Tài chỉ vào bốn người bên kia, nói: “Người bị tàn phá nhan sắc đó là Huyết Chu Mẫu, dùng người sống nuôi ngũ độc(1), sau khi bị chính đạo phát hiện thì tới lượt thiên hạ truy sát, bây giờ cùng đường bí lối; hai đứa nhóc bên cạnh ả là quỷ song sinh, nhìn đầu lớn lắm phải không, bởi vì huynh mà vén tóc cậu ta lên sẽ phát hiện có một cái nhọt to đùng dưới đó, ấy là đệ đệ chưa thành hình của cậu ta, vừa sinh ra đã là quái vật. Vả lại lòng dạ ác độc trời sinh, vừa ra đời đã ăn thịt cha mẹ bọn họ. Chậc.”

(1) gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc

Bùi Cảnh nói: “Thứ ngươi biết cũng lắm thật.”

Kiều Mộ Tài tự hào ưỡn ngực: “Đương nhiên, ta là người của nhà họ Kiều đó. Cái tu sĩ máu me cả người kia thì bình thường hơn những người khác, nhưng cũng là đồ điên, sau khi giết vợ chứng đạo chôn sống con gái đoạn tuyệt tình yêu thì đột phá Kim Đan. Mà vợ của hắn cũng xuất thân từ nhà họ Hứa của Thương Hoa, trên Thương Hoa có người nào dễ chọc. Đoán chừng cũng bị ép tới nơi này.”

Bùi Cảnh: “Còn một lão già.”

Khuôn mặt của Kiều Mộ Tài lộ vẻ trơ tráo lẫn phẫn nộ: “Đó là đồ súc sinh. Thôi, ta cũng lười nói về lão, ta chưa từng thấy người nào đến bảy mươi mới bắt đầu học thuật hợp hoan. Cô gái bị lão ta giày vò cuối cùng bị đao băm vằm xác, ta thật sự…”

Nụ cười Bùi Cảnh lành lạnh: “Ta cũng rất giận.”

Kiều Mộ Tài biến sắc, lập tức ngăn cản: “Đừng! Dù có muốn dạy dỗ bọn họ cũng đợi rời khỏi thành Thiên Yển hẵng nói.”

Bùi Cảnh hứng thú: “Làm sao, thành Thiên Yển còn có sứ giả bảo vệ cho kẻ ác nữa à.”

Kiều Mộ Tài không rõ sứ giả gì gì đó, chỉ nói: “Thành Thiên Yển không có quy củ không có phép tắc, nhưng những kẻ cực kỳ tàn ác có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì trước khi chết. Huống chi, sao huynh biết lúc huynh cố gắng liều chết với người kia, bên cạnh vây xem có bao nhiêu người ôm ác ý trong lòng.”

Bùi Cảnh gật đầu: “Có lý.”

Kiều Mộ Tài thở phào nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Bùi Cảnh từ trên xuống dưới: “Huynh thì sao, huynh lấy được lệnh bài vào thành kiểu gì vậy.”

Bùi Cảnh nửa thật nửa giá: “Lấy được trong hội đấu giá.”

Kiều Mộ Tài không tin: “Huynh chớ gạt ta.”

Bùi Cảnh hây dà một tiếng: “Đã là anh em vào sinh ra tử, ta lừa ngươi làm gì.”

Kiều Mộ Tài nhíu mày liếc y, sau đó nói: “Lệnh bài vào thành của ta trộm được từ trong nhà, bọn họ ai cũng định đến đây tìm ca ca, nên ta lén đến đây không cho bọn họ biết.” Lầu Mai Hoa có một miếng lệnh bài vào thành cũng không lạ gì. Dù sao nắm vài tin tức trong tay, có thể nói là vô giá.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bùi Cảnh hỏi: “Ngươi mới Trúc Cơ kỳ, không sợ à?”

Kiều Mộ Tài nuốt nước miếng, vò tóc: “Nhưng bảo bối giữ mạng trên người ta nhiều lắm.”

Bùi Cảnh vui vẻ: “Ngươi cứ tin tưởng ta như vậy, đến cái này cũng nói cho ta?”

Kiều Mộ Tài liếc y một ánh nhìn sâu xa, nói: “Ta cảm thấy huynh không phải người xấu.”

Tiếng đập nước rõ ràng của màng động vật truyền đến, con rùa đen kia đã đến bên bờ, mai rùa màu xanh đen, mắt vàng sáng, chỉ là khi há miệng, hàm răng bén nhọn kiến người ta không rét mà run. Người đứng trên rùa đen là người đàn ông đội mũ cao khoác choàng trắng, giọng nói khàn khàn không phân rõ nữ hay nam.

“Lấy lệnh bài vào thành ra, một lệnh bài lên một người.”

Bùi Cảnh bị Kiều Mộ Tài giữ chặt ống tay áo.

Kiều Mộ Tài nói: “Đừng gấp đừng gấp, tuyệt đối đừng gấp.”

Bùi Cảnh ngừng bước.

Nhìn thấy người bước lên đầu tiên là lão già đeo đao lớn trên lưng, móc trong ngực hồi lâu mới tìm ra được lệnh bài vào thành. Đang chuẩn bị tiến lên, bỗng cơ thể cứng ngắc, khuôn mặt già nua thoáng chốc tái nhợt, cả người không thốt lên được lời nào. Răng rắc, từ hông, cơ thể bị cắt ngang, lúc nửa người trên rơi xuống đất, con mắt của lão trợn trừng, chết không nhắm mắt. Rất nhanh sau đó, cơ thể của lão bị cơ man là kiến lấp kín, lệnh bài vào thành lăn đến trước mặt người đàn bà áo tím.

Phu nhân áo tím lạnh lùng dùng ngón tay sơn móng đỏ nhặt lệnh bài vào thành lên, rồi nhảy lên mai rùa.

Nhìn thấy tất cả, không có người nào ở đây lộ ra ánh mắt khiếp sợ.

Nam mũ cao áo trắng không cảm xúc, nói: “Tiếp theo.”

Kiều Mộ Tài nín thinh hồi lâu mới lên tiếng: “Ta biết ngay mà, có kẻ trong bốn người không có lệnh bài vào thành.”

Lúc Bùi Cảnh đi lên, lão già kia đã bị ăn đến nỗi chỉ còn sót lại bộ xương trắng.

Lúc người đàn ông mũ cao áo trắng thu lấy lệnh bài của y lại sững sờ, nhìn y thêm một chút.

Bùi Cảnh: “Có chuyện gì à?”

Nam mũ cao áo trắng quay đầu sang chỗ khác, đạp xuống lưng rùa đen, không trả lời y.

Rốt cuộc phải vào thành, Kiều Mộ Tài căng thẳng đến run tay.

Bùi Cảnh chỉ hơi lo âu nhìn cổng thành chậm rãi tới gần theo thời gian — toà thành ác này tuỳ tiện túm được kẻ nào cũng vặn vẹo như thế, Sở Quân Dự trong hoàn cảnh âm u tà ác này mà tam quan vẫn chỉ lệch lạc một chút như thế, thật đúng là đáng gờm.

Y hơi đau lòng, đồng thời nhủ thầm trong lòng, về Vân Tiêu với y tốt cỡ nào, ở trong cái thành ác này có triển vọng gì chứ.

Thành Thiên Yển chia ra làm ngoại thành và nội thành, mà tất cả thông tin mà Bùi Cảnh nắm được bây giờ đều chỉ liên quan đến ngoại thành. Bằng với năng lực của Sở Quân Dự, hắn sẽ ở ngoại thành sao?

Dù cho ở ngoài thành, đoán chừng cũng không thoát khỏi quan hệ với một cung ba môn năm giáo kia.

Kiều Mộ Tài nói: “Năm đó, lúc mà thành Thiên Yển còn chưa bế thành, tuỳ ý ra vào, ca ca của ta bị kẻ thù của gia tộc lừa gạt vào đây. Giờ còn chưa ra được, không biết như thế nào rồi, nhưng mà lúc đó huynh ấy đã Kết Đan, hẳn là cũng không quá thảm đâu. Ôi, hy vọng là thế.” Chàng nghĩ tới Bùi Cảnh cũng là người lưu lạc chân trời, thế là hỏi: “Đệ đệ của huynh tình hình thế nào.”

Bùi Cảnh buồn rầu nhíu mày, cuối cùng nói: “Không biết ra sao, sống chết cũng không chịu về nhà với ta, chạy đến chỗ này.”

Kiều Mộ Tài trừng lớn mắt: “Đệ đệ của huynh tự chạy vào?”

Bùi Cảnh: “Chứ sao nữa.”

Kiều Mộ Tài: “Này cũng quá quá quá…” Cậu ta không tìm ra từ, mãi lâu sau mới bật ra được một câu: “Quá nghịch ngợm.”

Bùi Cảnh suýt nữa cười thành tiếng, nhưng không nói thêm gì.

Kiều Mộ Tài muốn lôi kéo y làm quen, thuận miệng hỏi: “Nhắc đến việc tìm người ở thành Thiên Yển, huynh có biết một sự kiện vào mười năm trước không?”

Bùi Cảnh: “Hở?”

Kiều Mộ Tài như thích buôn dưa lê trời sinh, mắt sáng rực lên: “Ta không biết chúng ta có vận may này không, có thể chờ được Bùi Ngự Chi ở thành Thiên Yển!”

Bùi Cảnh, cười mà như không.

Kiều Mộ Tài: “Huynh không biết nhà họ Kiều của ta thì cũng phải biết Vân Tiêu chứ, Thiên Bảng cũng nghe qua rồi đúng không.”

Bùi Cảnh khoe khoang: “Biết, Bùi Ngự Chi của Vân Tiêu, vị đẹp trai đệ nhất Thiên Bảng ấy.”

Kiều Mộ Tài gật đầu: “Đúng đúng đúng chính là y! Hình như người yêu của Bùi Ngự Chi ngay trong thành Thiên Yển, mười năm trước y thả ra một câu, muốn tới nơi này, mười năm rồi, cũng không biết đã phá Nguyên Anh chưa. Nhưng y muốn tới, thành Thiên Yển tuyệt đối lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.”

Bùi Cảnh nấc một cái.

Kiều Mộ Tài vẫn sáng cả mắt: “Lúc trước y đồ núi, một người một kiếm, đất trời bao la. Chuyến đi đến thành Thiên Yển đoán chừng lại là một chuyện vang danh khắp thiên hạ, ta nghĩ một người tâm địa thẳng thắn như thế, ở nơi này nhất định cũng nhất vĩ độ giang(2), kiếm chỉ cổng thành. Chỉ thấy áo trắng như tuyết, ánh kiếm toả bốn phía, sau đó ầm ầm, cổng thành chia năm xẻ bảy, hê hê.”

(2) một loại khinh công nằm trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm, tương truyền do Đạt Ma Tổ Sư sáng tạo nên. Đây là môn khinh công ảo diệu, khi luyện thành chỉ cần dùng một cây lau sậy là có thể vượt sông lớn. Dùng để hình dung người võ công cao khinh công tốt năng lực mạnh.

Bùi Cảnh cúi đầu cười. Thật ngượng ngùng nói cho Kiều Mộ Tài biết, Bùi Ngự Chi tâm địa thẳng thắn bây giờ để che giấu tai mắt người khác còn phải kết giao bằng hữu với người ta. Nhưng y vẫn cắt ngang tư tưởng của thiếu niên này: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, Bùi Ngự Chi không giỏi vậy đâu.”

Kiều Mộ Tài nói: “Không hiểu sao ta luôn cảm thấy y không thể không làm gì. Lúc Kim Đan kỳ đã một kiếm giết chết lão tổ Nguyên Anh, giờ thì sao, lại như thế nào?”

Bùi Cảnh hỏi: “Có phải ngươi lượn đến Thiên Các nhiều quá không?”

Kiều Mộ Tài đỏ bừng mặt, ngượng nghịu nói: “Chắc thế, sau đó bị đệ tử của Vân Tiêu xỏ mũi kéo đi.”

Bùi Cảnh nói: “Y đến tìm người yêu của mình sao phải gây chiến với nguyên cả toà thành. Người yêu của y là người trong thành, nếu bất cẩn chọc phải môn phái của người yêu y, vậy chẳng phải thảm quá rồi?”

Kiều Mộ Tài vò đầu: “Hình như cũng đúng nhỉ.”

Bùi Cảnh hàm súc dạy bảo: “Ngươi không chờ được Bùi Ngự Chi đâu, chết tâm đi.”

Người mà ngươi có thể đợi được, chỉ có Trương Nhất Minh anh tuấn trước mặt ngươi thôi.

Kiều Mộ Tài nói: “Nếu ta có thực lực bậc ấy, chắc chắn bây giờ sẽ không hoảng thế này.”

Bùi Cảnh khẽ đáp lại: “Cũng không hẳn, thật ra y cũng hoảng.”

Một loại mà hoảng hốt mà ngươi sẽ không hiểu được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Rùa đen cập bờ.

Rốt cuộc, thành Thiên Yển lộ ra bộ mặt đẫm máu dữ tợn từ trong sương mù dày đặc. Cửa thành treo đầy đầu người, máu trên đường nhuộm đỏ đường vào thành. Mấy người còn lại không cảm thấy gì, Kiều Mộ Tài lại bị doạ cho nhảy dựng lên: “Đó là cái gì?!”

Bùi Cảnh cười: “Ngươi còn không biết thì sao ta biết. Nhắm mắt lại, đừng nhìn nữa là được rồi.”

Kiều Mộ Tài nhát gan, hít sâu một hơi, túm lấy tay áo Bùi Cảnh rồi nhắm mắt lại, đi theo lên phía trước.

Đi đến gần, nhưng lại không hề hôi thối như trong tưởng tượng, thậm chí hơi máu nhàn nhạt trên không còn toả ra hương thơm ngọt.

Máu chảy trên đường dưới chân cũng không khó đi như vũng bùn, đi lướt qua, máu tản khắp phía, toé ra hình hoa, nở hoa từng bước.

Rốt cuộc vào thành, không đợi bọn họ nhìn rõ hình dạng của cả toà thành. Một vật bay thẳng xuống dưới chân.

Cả đám cúi đầu nhìn.

Là một cái xác. Lúc này đã bị lột sạch da. Máu thịt lộ bên ngoài đỏ thẫm.

Rầm rầm rầm.

Là tiếng hổ giẫm trên mặt đất.

Lối vào thành Thiên Yển là một con đường, hai bên đường đều là quán rượu, chật kín người ngồi, người nào người nấy đều có một khoảng thời gian trong quá khứ huỷ diệt tính người, cho nên không ai lương thiện hơn ai, ánh mắt nhìn người thêm phần thú vị hoặc khinh thường lạnh lẽo.

Một tu sĩ áo bào vàng ngồi trên con hổ, hất phất trần lên, nhe răng cười nói: “Chọc đến Phi Hạt Giáo của ta mà còn muốn lưu lại toàn thây trong thành Thiên Yển?”

Bùi Cảnh: “…” Má ơi.

Tu sĩ áo trắng mũ cao tiếp đón bọn họ đến đây. Thấy cảnh này, mặt lạnh như chì dặn dò: “Nơi này có thể giúp đỡ các ngươi thoát khỏi sự truy sát của bên ngoài, nhưng cũng không an toàn. Kim Đan hậu kỳ trở xuống, nếu muốn sống sót, tốt nhất nên gia nhập vài môn phái.” Câu này đoán chừng là chút lòng nhân từ vẻn vẹn của gã ta, dứt lời, lập tức quay người rời đi.

Quỷ song sinh và chàng trai đều không nói lời nào, đi lên phía trước. Chỉ mỗi Huyết Chu Mẫu dường như đã có mục tiêu từ lâu, thẳng đường đi về một phía.

Kiều Mộ Tài kinh ngạc, một thằng nhóc Trúc Cơ kỳ như cậu ta, có nhiều pháp bảo thì cũng chột dạ. Thế là yếu ớt hỏi Bùi Cảnh: “Trương Trương Trương ca, chúng ta chúng ta nên làm gì bây giờ.”

Trương ca giàu nứt đố đổ vách, nhấc chân vượt qua thi thể không tên dưới chân, nói: “Bây giờ có thể làm sao nữa, đầu tiên tìm nơi nào đó ăn ngon một chút rồi ngủ một giấc, mệt chết ta rồi.”

Kiều Mộ Tài đi theo sát, hoảng sợ không thôi: “Chờ ta với!”

Bây giờ Bùi Cảnh ăn mặc phong cách thiếu niên, cũng coi như khôi ngô tuấn tú, cười lên ghẹo cho trái tim bà chủ quán rượu nhộn nhạo.

Bà chủ là người đẹp hết thời vẫn còn thuỳ mị thướt tha, chống cằm, đôi mắt quyến rũ: “Đây là anh chàng mới vào thành đấy à, muốn ăn gì đó hay là đi ngủ luôn?”

Bùi Cảnh cười toe giơ một ngón tay lên, nói giòn giã: “Bà chủ, một căn phòng, bao nhiêu tiền một đêm?”

Bà chủ nói: “Một trăm linh thạch thượng phẩm.”

Bùi Cảnh còn chưa lên tiếng.

Kiều Mộ Tài phía sau y đã nhảy dựng lên! Sợ hãi gì đó quên sạch sành sanh không sót một mảnh! Máu dồn lên não, lớn tiếng: “Một trăm linh thạch thượng phẩm, chỗ này của bà là hắc điếm đoạt tiền chắc?”

Quán rượu có không ít người, tất cả đưa mắt nhìn sang.

Bà chủ cũng ngẩn người… Mấy trăm năm rồi, bà chưa từng gặp loại con nít nào ngây thơ như vậy.

Bùi Cảnh lặng lẽ quay người.

Nhìn thấy Kiều Mộ Tài vỗ bàn một cách đầy căm phẫn: “Hơn một giá, năm mươi viên linh thạch trung phẩm!”

Bà chủ ô một tiếng, càng cười vui vẻ hơn, cả người thơm mùi son phấn, hun đến gay cả mũi. Ánh mắt yểu điệu của bà chủ nhìn Bùi Cảnh: “Năm mươi linh thạch trung phẩm à, cũng được thôi.”

Kiều Mộ Tài hơi nguôi giận.

Bà chủ nói: “Nhưng mà không phải ưu đãi cho ngươi. Là cho chàng trai trẻ bên cạnh ngươi.”

Kiều Mộ Tài: “???”

Bùi Cảnh run rẩy khoé miệng.

Bà chủ bỗng nhiên xán lại, ngón tay mềm mại không xương nhẹ nhàng vuốt quanh trái táo cổ của y, sau đó sờ xuống vạt áo, lè lưỡi liếm môi một cái, câu dẫn cực điểm: “Hay là, ta không thu tiền của ngươi nữa, tối nay ngươi đến phòng ta, thấy sao?”

Bùi Cảnh: “…”

Những chàng trai anh tuấn ra ngoài phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Khách trong quán rượu cũng không cảm thấy kinh ngạc, bà chủ này cùng với trưởng lão của Âm Dương Giáo là người tình, bối cảnh hùng hậu, lẳng lơ xưa nay ở ngoài thành.

Con ngươi của Kiều Mộ Tài trừng lớn. Thiên hạ còn có chuyện tốt cỡ này?

Một trăm linh thạch thượng phẩm một đêm!

Cậu ta dào dạt hào hứng đẩy tay Bùi Cảnh ra, mỉm cười giơ tay với bà chủ: “Bà chủ! Bà thấy ta thế nào, thấy ta thế nào? Thật ra ta cũng có thể.”

Bùi Cảnh biết người của nhà họ Kiều kẹt xỉ, bây giờ xem như chứng kiến thêm một lần.

Y thủ thân như ngọc mấy trăm năm, làm sao có thể cắn câu đàn bà con gái trên địa bàn của phu nhân mình được. Thế là vươn tay, ghét bỏ đẩy Kiều Mộ Tài rồi lấy một túi đựng đồ ra khỏi ngực, “Khỏi, ta có tiền.”

Bà chủ quét mắt, cười lạnh: “Hừ…”

Bùi Cảnh nói: “Một trăm linh thạch cực phẩm.”

Nước bọt của bà chủ bị nghẹn lại, tiếng hừ kia chợt biến điệu, sau đó cơ thể cũng chỉnh đốn, dẹp bỏ bộ dạng phong lưu phóng đãng kia đi, mặt mày hớn hở: “Ấy bé cưng của ta, sao cưng không nói sớm chứ.”

Tay bà ký sổ soạt soạt, xé giấy rất nhanh, tiện thể liếc mắt đưa tình: “Gian phòng bên phải nhất trên lầu ba.”

Bùi Cảnh nhận giấy, giữ mình trong sạch mà quay đi.

Vừa rồi cổ họng của Kiều Mộ Tài như bị người ta bóp lấy, nghẹn cả họng.

Bây giờ mới lấy lại, cả người đột nhiên hoạt bát gấp trăm lần, chạy theo sau, càng thêm nhiệt tình.

“Ối Trương ca đợi đợi đợi đợi, hình như trên người huynh có bụi bám vào, ta lau giúp huynh nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cảm Hoá Vai Chính Thất Bại

Số ký tự: 0