Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 11

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Đợi sau khi Lộc Minh chạy ra xa, Tạ Hoàn mới đụng vai Ti Du một cái, cười nhạo nói: “Anh Du, hôm nay cậu không không giống bình thường đâu đấy nhé.”

Ti Du bố thí cho cậu ta một ánh mắt.

“Mau nói cho anh em biết xem nào.”

Tạ Hoàn ôm vai cậu, cười lấm la lấm lét như tên trộm: “Nghĩ thế nào mà lại dùng chữ viết của mình viết thư tình cho Ti Nguy Lâu thế?”

Ti Du: “Cậu có thể đừng nói những chuyện không nên nói hay không?”

“Không thể!” Tạ Hoàn la lối khóc lóc không biết xấu hổ: “Bố Du à, cậu nhanh nhanh nói cho tớ đi, bức thư tình kia của cậu viết những gì thế?”

Còn có thể viết cái gì?

Tôi thích cậu, tôi thuộc về cậu, tôi muốn hôn cậu ôm cậu ngủ cậu!

Ti Du đau hết cả sọ não, cậu một chưởng hất văng Tạ Hoàn ra, mắng: “Câm miệng đi con trai ngốc, đi đổi đồng phục thể dục với ba ba nào, đang lo không có chỗ ngồi đã nghiền đây.”

“Được luôn!” Tạ Hoàn cười đùa cợt nhả, hoàn toàn không để tâm đến hành vi thích làm ba ba của Ti Du.

Hai người họ đến nhà thi đấu, vào thẳng phòng thay đồ nam. Tạ Hoàn biết hôm nay có tiết thể dục nên đã mang đồng phục thể dục đến từ trước, cũng mang theo cả bộ đồ cho Ti Du.

Hai người lưu loát nhanh nhẹn đổi xong áo phông lửng tay và quần đùi. Đồ của Tạ Hoàn là một bộ màu hồng nhạt sặc sỡ từ trên xuống dưới, của Ti Du là màu đỏ xinh đẹp tươi sáng.

Bởi vì tóc hơi dài, Tạ Hoàn còn thực sự kêu Ti Du đeo cái dây cột tóc lên, nói là lát nữa chơi bóng sẽ trở ngại tầm nhìn, nhưng Ti Du biết thừa thằng nhóc này nghĩ cái gì mà, còn không phải cảm thấy đeo dây cột tóc trông ngầu à?

Đeo dây cột tóc quá trẻ trâu, có lẽ Tạ Hoàn xấu hổ đeo một mình, nên thế nào cũng phải lôi kéo Ti Du theo, Ti Du cũng lười so đo với cậu ta.

Lúc hai người đến sân vận động, các bạn học trong lớp hầu như đều đến hết rồi, có không ít người cũng đã thay đồng phục thể dục xong.

Các bạn học nam hầu như đều là áo phông lửng tay và quần đùi, bạn học nữ cũng đều mặc quần đùi dài qua đầu gối, trường học không cho diện đồ quá ngắn.

Lộc Minh đang chỉnh đốn đội ngũ, anh đứng từ xa nhìn thấy mấy người Ti Du, liền vẫy tay hô lên: “Nhanh lên, chỉ thiếu hai người các cậu thôi đấy!”

Ti Du và Tạ Hoàn tăng nhanh bước chân, chạy đến hàng thứ hai đứng vững.

“Lề mề chậm chạp, người không biết còn tưởng hai cậu là con gái đang bước lên xe hoa nữa đấy.” Lộc Minh trào phúng châm chọc.

Ti Du trợn trắng mắt, không nói chuyện.

Lộc Minh tiếp tục chỉnh đốn đội ngũ, sau khi chỉnh đốn xong mọi người liền bắt đầu chạy vòng quanh sân vận động, xem như khởi động làm nóng người.

Chạy xong lại tập một bài kéo dãn cơ với giáo viên thể dục, họ mới có thể tự do hoạt động.

Từ hồi tiểu học Lộc Minh đã bắt đầu làmlớp phó thể dục, cực kỳ quen thuộc một loạt quy trình này.

Lớp A5 chỉnh đốn đội ngũ chạy một vòng quanh sân vận động, Lộc Minh liền chạy theo bên cạnh Ti Du, khóe mắt cậu ta bị đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn của Ti Du làm cho có chút choáng mắt.

Cậu ta không nhịn được cúi đầu nhìn qua, phát hiện chân Ti Du thật sự rất đẹp.

Cẳng chân lộ ra của cậu vừa nhỏ vừa thẳng lại trắng, hầu như không có một cọng lông chân nào, không nhìn kỹ thực sự là nhìn không thấy.

Theo động tác chạy bộ, cơ bắp cẳng chân hơi hơi gồ lên, hiện ra chút cảm giác sức mạnh, chỉ mỗi nhìn thôi mà Lộc Minh đã cảm thấy xúc cảm lúc sờ lên chắc sẽ thích lắm.

“Cậu nhìn cái gì đấy?” Giọng nói lạnh nhạt của Ti Du nổ ra bên tai cậu ta.

Đầu óc Lộc Minh đột nhiên trống rỗng, ngốc nghếch ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Cái gì cơ?”

“Cậu nhìn chằm chằm giày tôi là nhìn cái gì?” Ti Du nhướng mày, bỗng nhiên xấu xa mà cười rộ lên: “Như nào, thèm muốn giày chơi bóng tôi mới mua à? Phiên bản giới hạn, cậu không cướp được chứ gì?”

Lộc Minh: “...... À.”

“Ha.” Ti Du lập tức vui vẻ, đắc ý khoe khoang nói: “Nhìn đi nhìn đi, cậu cũng chỉ có thể nhìn thôi.”

Lộc Minh buồn cười, không nói chuyện với cậu nữa, trong lúc vô tình, tầm mắt liếc về phía trước một cái, bỗng nhiên nói: “Phía trước kia là lớp A7?”

Ti Du và Tạ Hoàn đồng thời nhìn về phía trước, họ nhớ tới danh sách phân lớp năm nay, hình như mấy người kia chính là ở lớp A7.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quả nhiên, khi đang cố nhìn rõ đội ngũ chạy vòng vòng phía trước, nháy mắt sắc mặt Ti Du có chút khó coi.

Sắc mặt của Tạ Hoàn cũng chẳng có chỗ nào tốt: “Đúng thật kìa.”

Sở dĩ xác định đó là lớp A7, là bởi vì lớp phó thể dục đang chạy dẫn đầu hàng ngũ ở phía trước.

Lớp phó thể dục kia người cao chân dài, mặc một bộ đồng phục thể dục màu đen từ trên xuống dưới, làn da có chút tối, đúng là người mà bọn họ đang nghĩ đến kia.

“Xem ra hôm nay là thi đấu với bọn họ.” Lộc Minh cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn về phía Ti Du, ngữ khí không rõ nói: “Hai cậu cũng có duyên với nhau ghê đấy chứ.

Ti Du: “Cút.”

Ti Du nhìn Thẩm Ngộ Bắc đang chạy ở phía trước cách đó không xa, cảm thấy trong khoảng thời gian này, bản thân thực sự đã xui đến tận mạng rồi!

Đầu tiên là bị phân đến cùng một lớp với một đống người không vừa mắt, lại trở thành bạn cùng bàn với Ti Nguy Lâu, bị phạt viết hai tờ kiểm điểm, bây giờ lại phải học cùng một tiết thể dục với Thẩm Ngộ Bắc, đã thế còn phải đánh bóng!

Nói đến ân oán của cậu và Thẩm Ngộ Bắc thì phải kể từ hồi lớp bảy.

Khi đó đang là thời kỳ phản nghịch ác liệt nhất của Ti Du, sau khi tan học cậu không quay về nhà mà cùng Tạ Hoàn đi sân bóng rổ ở đầu phố chơi bóng.

Hai thằng nhóc con cùng nhau chơi bóng với học sinh cấp ba, sinh viên đại học, thậm chí nhân viên đã đi làm, đương nhiên sẽ bị bắt nạt, nhưng các cậu ỷ vào lá gan lớn, vẫn luôn cắn răng chịu đựng.

Bóng rổ ở đầu phố không có quy tắc, mỗi cú đánh đều là cực kỳ lưu manh tàn độc, chỉ đơn thuần đến đánh để trút giận trút áp lực là nhiều, Ti Du cũng là một trong số đó.

Sau này Tạ Hoàn thật sự không dám đánh nữa, liền ngồi ở ngoài sân xem Ti Du đánh.

Ti Du dần dần đánh cũng có danh tiếng, ở trong nhóm người đánh bóng chỗ đó đều biết có học sinh cấp hai tên là Ti Du, ngoại hình đẹp nhưng đánh bóng rất liều lĩnh.

Có một ngày, Ti Du vừa đánh xong một trận, cả người đang run lên, liền trông thấy Thẩm Ngộ Bắc.

Thẩm Ngộ Bắc ôm một quả bóng, nói là đến thách đấu với Ti Du.

Mấy đứa trẻ khi đó phần lớn là lớp tám, không muốn chịu thua yếu thế, Ti Du liền mang theo đôi chân đang run rẩy vào trận.

Kết quả đương nhiên là Thẩm Ngộ Bắc thắng, nhưng vết thương trên người hai họ lại nghiêm trọng không thua kém gì nhau.

Ti Du nuốt không trôi thua thiệt này, giao hẹn về sau lại đấu. Sau này hai người lại hẹn đấu mấy trận, hai bên đều có lúc thắng có lúc thua, bị thương chồng chất.

Ti Du cực kỳ, vô cùng, siêu cấp ghét anh ta, nhưng Thẩm Ngộ Bắc lại giống như bị cái gì cản trở vậy, càng bị đánh lại càng hăng hái phấn khích, có một thời gian thậm chí mỗi ngày đều đến nhà Ti Du tìm cậu đi đánh bóng.

Sau khi bị Ti Trọng Tấu biết, Ti Du liền bị mắng một trận, nhốt ở trong nhà mấy ngày liền, sau này cậu cũng không đánh bóng rổ trên phố nữa.

Năm ngoái họ đều trúng tuyển vào lớp mười, Thẩm Ngộ Bắc liền bắt đầu chặn cậu khắp nơi, chặn hơn nửa tháng, mãi đến khi Ti Du chịu đánh một trận bóng rổ với anh ta mới thôi.

Nhưng sau lần đó Ti Du lại bị thương rất nặng, tay trái và chân trái đều bị gãy xương.

Cũng là sau lần đó, Tạ Hoàn liền lây hận cái người tên Thẩm Ngộ Bắc này luôn, đương nhiên Ti Du cũng chẳng cho anh ta vẻ mặt vui vẻ gì.

Bởi vậy, lúc hai lớp gặp nhau trên sân bóng rổ, không khí lập tức giương cung bạt kiếm.

Đồng đội của Ti Du ở bên này có hai thành viên đội bóng rổ, còn có Tạ Hoàn và Lộc Minh, lớp mười do Thẩm Ngộ Bắc dẫn đầu, cùng với vài bạn học vừa cao vừa khỏe, trong đó có một người còn luyện tán đả*.

*Tán đả: loại hình thi đấu võ thuật ở Trung Quốc.

“Đã lâu rồi chưa gặp đấy nhỉ Ti Du, tay chân không đau nữa chứ?” Thẩm Ngộ Bắc nhìn chằm chằm cậu, trên mặt là vẻ muốn cười nhưng lại nhịn lại, trong mắt đều là trêu chọc chế giễu.

Ti Du lạnh mặt nói: “Đừng nói lời vô nghĩa, hôm nay ông đây sẽ đòi hết nợ về.”

“Gì mà hung giữ thế.” Thẩm Ngộ Bắc cười phá lên: “Tới đi, để anh trai dạy cậu cách làm người nào.”

Cuộc trò chuyện của bọn họ không cố nhỏ tiếng, nên các bạn học bên sân đều nghe thấy hết, đương nhiên Ti Nguy Lâu cũng nghe thấy.

Anh không định vận động nên vẫn đang mặc đồng phục.

Anh tùy ý ngồi trên vị trí khán giả, tầm mắt chuyển qua chuyển lại giữa Ti Du và Thẩm Ngộ Bắc.

Hai bạn học nữ ngồi phía sau anh đang trò chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lại là Thẩm Ngộ Bắc à, Ti Du thảm quá đi mất.”

“Làm sao thế? Tớ thấy hai người bọn họ hình như rất không hợp nhau, vì sao thế?”

“Ngày trước tớ từng học cùng lớp với Ti Du đó, đầu năm lớp mười vừa mới vào học chưa được bao lâu, cái tên Thẩm Ngộ Bắc này liền suốt ngày đến gây chuyện với Ti Du.”

“Sau này Ti Du liền cùng hắn đánh một trận thi đấu bóng rổ, nhưng nghe nói là cái loại bóng rổ đầu phố bạo lực đối kháng, lúc ấy Ti Du bị thương hết cả tay với chân, không thể đi học cả một tháng cơ!”

Ti Nguy Lâu giương mắt nhìn về phía Ti Du, đối phương trầm mặt, tuy vẫn là bộ dáng cả người đều là gai nhọn sắc bén kia, nhưng Ti Nguy Lâu lại tinh ý nhận ra Ti Du đang thật sự tức giận.

Xem ra lần đó bị thương rất nghiêm trọng, nhưng mà, Ti Du thật sự chỉ vì một lần bị thương liền ghi hận người khác như vậy ư?

Giáo viên thể dục cùng lúc dạy hai lớp bọn họ, trước tiên ông sắp xếp phần sân cầu lông cho các bạn học nữ, sau đó mới chạy đến sân bóng rổ.

Ông nói đơn giản về quy tắc một chút, bởi vì thời gian có hạn nên lớp nào đạt được hai mươi điểm trước thì coi như thắng.

Lớp A7 sắp xếp để Thẩm Ngộ Bắc đập bóng, lớp A5 vốn dĩ muốn để thành viên đội bóng rổ đập bóng, nhưng Ti Du lại từ chối.

“Các cậu không biết cậu ta chơi bóng đểu như nào đâu.”

Giọng điệu Ti Du ung dung thoải mái, giống như không còn bộ dạng khí thế hung hăng vừa rồi như kia nữa: “Các cậu đều là thành viên đội bóng rổ, chơi loại đối kháng này cứ để cho tôi đi.”

Đùa nhau đấy à, nói gì thì nói bọn họ cũng là học sinh năng khiếu chuyên về bóng rổ, sau này còn phải dựa vào bóng rổ để thi đại học đấy, ngộ nhỡ bị thương thì phải làm sao?

Tạ Hoàn không ngăn cản, người khác cũng càng không có tư cách ngăn cản, vì thế vị trí đập bóng liền đổi thành Ti Du và Thẩm Ngộ Bắc.

“Woww, lá gan của cậu chủ Ti vẫn lớn ghê đấy nhỉ?” Thẩm Ngộ Bắc cúi người, hướng về phía Ti Du chớp chớp mắt.

Ti Du: “Đừng nói lời vô nghĩa nữa.”

Sau một tiếng còi, Ti Du và Thẩm Ngộ Bắc đồng thời nhảy lấy đà.

Rõ ràng Thẩm Ngộ Bắc có vẻ khá cao, nhưng độ cao và tốc độ nhảy lấy đà của Ti Du lại vượt xa anh ta.

Chỉ trong nháy mắt, bóng đã bị Ti Du vững vàng đánh ra ngoài, theo tiếng hoan hô cổ vũ của các bạn học lớp năm, Tạ Hoàn đã sớm chờ lập tức tiếp được bóng chạy về phía trước.

Hiếm có lúc Ti Nguy Lâu thấy ngơ ngẩn.

Bộ dáng nhảy lấy đà vừa rồi của Ti Du giống như từng tấm từng tấm hình phân giải khắc vào trong mắt anh.

Dáng người thon dài xinh đẹp, sợi tóc tung bay, mặt mày kiên nghị, theo động tác nâng cánh tay mà lộ ra một đoạn thắt lưng mềm dẻo nhỏ nhắn trắng nõn, còn có hai chân thon dài hữu lực.

Mỗi một chi tiết đều rõ ràng như vậy, một cú đánh kia của Ti Du lại càng giống như đánh thẳng vào lòng người.

Ngồi cách anh hai người, Bùi Khuynh Thừa cũng đang nhìn Ti Du.

Rất kỳ lạ, cậu ấy lại có thể cảm thấy tần suất nhịp đập của trái tim mình có chút không bình thường chỉ bởi vì một động tác của Ti Du.

Ti Du trong sân hơi cau mi lại, dáng người nhẹ nhàng nhanh nhẹn, cậu linh hoạt vượt qua hai người, đang chuẩn bị ném bóng vào rổ, liền có một bàn tay từ sau lưng cậu đập rơi quả bóng.

Bởi vì quán tính, người đó hơi ngả về phía trước một chút, hung dữ đụng vào sau lưng Ti Du, hai cánh tay hữu lực còn không nhẹ không nặng mà ôm eo cậu một lúc.

Chỉ một động tác này, bao nhiêu ánh mắt trong sân ngoài sân đều tập trung lại đây, có vài ánh mắt càng như ‘thực sự hiểu hết mà’!

Bước chân của Ti Du hơi rối loạn, cậu cắn răng quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Thẩm Ngộ Bắc mang theo gương mặt tươi cười te tởn.

“Thật ngại quá, tôi dùng sức quá đà, lần sau sẽ nhẹ hơn chút.” Thẩm Ngộ Bắc cười nhẹ một tiếng, xoay người chạy mất.

Ti Du lạnh mặt, cũng đi theo sau.

Chơi bóng rổ vốn dĩ không tránh được va chạm cơ thể, Lộc Minh vốn còn định nhận cơ hội này đùa giỡn “ăn đậu hũ” Ti Du một chút, bây giờ nhìn Thẩm Ngộ Bắc, cậu ta lại cảm thấy trong ngực như có thứ gì chặn lại.

Đặc biệt là trông thấy vừa rồi lúc Thẩm Ngộ Bắc nửa ôm Ti Du, cùng Ti Du nói chuyện, Lộc Minh suýt chút nữa không nhịn được lấy bóng đánh người.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ai cũng yêu tiểu Du, Tiểu Du lại không yêu ai ha ha ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0