Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 17
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Tiết ba và tiết bốn đều là tiết tiếng Anh, từ trước đến nay giáo viên tiếng Anh vẫn luôn là Phật hệ.
(*) Phật hệ là: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.
Đối với đám Ti Du kiểu con em nhà giàu sang quyền quý các đời thứ hai quần áo lụa là như vậy càng không thèm quan tâm, ai bảo Ti Du môn khác đều kém, thi tiếng Anh lại có thể trên điểm trung bình chứ?
Thế nên sau giờ giải lao thứ hai, Ti Du với Lộc Minh định sẽ trốn tiết.
Thực ra Tạ Hoàn cũng muốn đi, nhưng cậu là học sinh ngoan, Tạ Du chẳng bao giờ dẫn cậu ấy đi chơi như vậy, cho nên chỉ đành ngậm ngùi nuối tiếc.
Ti Du quay đầu thì phát hiện Bùi Khuynh Thừa.
Bùi Khuynh Thừa đi theo phía sau cậu, cậu ấy muốn nói nhưng lại thôi.
"Sao vậy?" Ti Du không thích việc đối phương cứ ấp úng, cậu có chút không kiên nhẫn.
Bùi Khuynh Thừa nhíu mày, nói: "Cậu và Lộc Minh muốn trốn học?”
Ti Du không chút để ý trả lời: "Ừ, có vấn đề gì? Cậu định viết bản kiểm điểm giúp tôi nữa à?”
"Không phải." Bùi Khuynh Thừa mím môi nói: "Cậu đừng trốn ra ngoài, chăm chỉ học hành có được không?”
Bộ dạng Ti Du như thấy quỷ: "Cậu bị cái gì ám rồi hả? Tự nhiên để ý tôi có học hay không?”
"Tôi..." Bùi Khuynh Thừa không biết nói gì, chỉ đành lúng ta lúng túng im lặng.
Tạ Hoàn chạy được vài bước mới nhận ra Ti Du không đuổi kịp, quay đầu lại thì thấy cậu và Bùi Khuynh Thừa chắn ở phía sau, không biết đang nói chuyện gì.
"Anh Du?" Tạ Hoàn đi tới và khoác vai cậu: "Đi thôi, hai người tán gẫu chuyện gì thế?”
Ti Du đi theo cậu ta, trả lời không rõ ràng: "Không có gì, chả biết cậu ta từ đâu ra.”
Bùi Khuynh Thừa nhìn theo bóng dáng cậu, cắn môi dưới, đi theo sau.
Nói chuyện xong, Ti Du cùng Lộc Minh không về phòng học, liền vượt tường ra khỏi trường.
Ti Du chui qua, còn Lộc Minh trèo tường qua.
Ti Du nghĩ, xem ra cậu ta cũng giống Ti Ngu Lâu không chui qua nổi chỗ này.
"Trạm đua xe Go Kart ở đâu?”
Lộc Minh cười, nói: "Sao vội thế, tớ bảo tớ còn chưa ăn cơm mà?”
"Chơi trước đã, để cho bố mày hành hạ cậu một phen." Ti Du nói: "Chờ đến trưa rồi ăn cơm.”
Lộc Minh nghĩ cũng có lý, vì vậy nói: "Được, đến trước làm vài vòng.”
Hai người mặc đồng phục học sinh nhưng cũng không sợ, trực tiếp đường đường chính chính đi về phía trạm đua xe Go Kart.
Lộc Minh không biết sao lại có chút vui sướng, cảm giác cậu và Ti Du trốn học cùng nhau, thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không phải là ghét.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Ti Du, thấy mái tóc mềm mại và bông dày của cậu xõa xuống, đi xuống dưới là khuôn mặt góc cạnh, trắng nõn và dáng tai xinh đẹp.
Vành tai cậu có ít thịt, nhìn tròn mềm, có lẽ nắn nắn sẽ rất thích.
Nghĩ vậy, Lục Minh vươn tay ra, nhưng tay còn chưa chạm vào Ti Du đã bị chặn lại giữa chừng.
Ti Du nắm cổ tay của cậu ta, dùng đuôi mắt liếc một cái, cười khẩy: "Muốn đánh lén ba ba, còn non lắm!”
Lộc Minh nuốt nước miếng, trở tay nắm cổ tay của cậu: "Tôi còn cần đánh lén cậu sao? Chỉ cần một cú là xong rồi.”
"Buông tay." Ti Du thu tay lại, cau mày: "Đã đồng ý không đánh nhau, tạm thời tôi không muốn đánh nhau với cậu.”
Bây giờ Ti Du thực sự sợ hãi.
Thể chất không thể khống chế nước mắt này của cậu, không thể biết được khi nào đột nhiên phát tác.
Lần đầu tiên là bị Ti Ngu Lâu khiến cậu phát bực đến khóc, lần thứ hai là bị Thẩm Ngộ Bắc bắt nạt khóc, lần sau ai biết có phải là bị Lộc Minh đánh khóc không?
Như thế sẽ quá mất thể diện.
Lộc Minh nhún vai: "Không đánh thì không đánh, vậy bọn mình thi đấu thể thao bình thường, xem thắng thua như nào.”
"Nhưng không có gì vui nếu chỉ thi không.”
Cậu ta xoa xoa cằm, nói: "Cậu muốn cá cược gì không?”
Ti Du không quan tâm: "Cá cược gì?”
"Người thua mang cho người thắng bữa sáng cả tuần, thế nào?" Lộc Minh nhướng mày.
Ti Du cười khẩy: "Thế thôi? Thêm một cái nữa, người thua gọi người thắng là ba ba một tuần, ok không?”
Lộc Minh nói: "Như vậy không được, nhỡ đâu cậu sẽ chơi xấu, không nói chuyện với tôi một tuần?”
Vậy chẳng phải cậu ta thiệt thòi lớn sao?
Ti Du cười gằn: "Ai thua ai thắng còn chưa chắc, đừng có mà tự tin thế.”
Lộc Minh: "Thế này thì sao, người thua không chỉ mang đồ ăn sáng cho người kia trong một tuần, mà còn phải nói 'ba ba mời dùng bữa' khi đưa bữa sáng cho đối phương.”
Ti Du: "Chốt đơn.”
Sau khi đến trạm đua xe Go Kart, Ti Du rất hài lòng.
Cậu thường đua nhiều, chính là khách VIP thường xuyên của trạm đua xe Go Kart lớn nhất thành phố, bây giờ bọn họ tới đây, chỗ này không chỉ rộng lớn, cơ sở vật chất phương tiện cũng mới toanh.
Đặc biệt là những bộ đồ đua ở đây, có lẽ là do mới mở nên về cơ bản tất cả đều mới tinh.
Điều này làm cho Ti Du rất hài lòng, dù sao quần áo của cậu vẫn còn ở trường đua trước, nếu xe không tồi, trong tương lai cậu có thể cân nhắc chuyển qua trường đua này.
“Thế nào, cũng không tồi nhỉ?” Lộc Minh cười hỏi.
Ti Du gật đầu: "Cũng được, tôi vẫn chưa biết xe với sân đua như thế nào nữa.”
Lộc Minh: "Vậy thì đi thay quần áo trước, rồi so tài vài vòng.”
Hai người được nhân viên dẫn vào phòng thay đồ.
Phòng thay đồ sạch sẽ, rất rộng, chắc là quan tâm đến những người da mặt mỏng nên có phòng thay riêng ngăn cách.
Nhưng Ti Du và Lộc Minh không ngại ngùng như vậy, mỗi người họ tự chọn một bộ đồ đua, thay đồ ngay trong phòng thay đồ lớn.
Ti Du mặc một bộ màu trắng, với các hình vẽ trang trí nguệch ngoạc màu đen và vàng; của Lộc Minh là một bộ màu xanh đậm, trông rất đặc biệt.
Ti Du nhanh nhẹn cởi áo khoác đồng phục, nửa tay áo không cần cởi, vì vậy sau đó cậu cởi quần đồng phục xuống, lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp.
Lộc Minh và cậu đưa lưng vào nhau, cậu ta không nhịn được quay đầu nhìn.
Chỉ nhìn thoáng qua, cậu ta đã cảm thấy tim mình suýt chút nữa nhảy ra ngoài, trên mặt cũng rất nóng, trên trán đều là mồ hôi.
Cậu ta vội vàng quay người, mặc lại quần áo như người mộng du.
Vừa rồi cảnh tượng đó quá kích thích, hai chân thon dài trắng nõn dường như ở trước mắt cậu ta, còn chợt lướt qua thấy chiếc quần lót trắng, ôm sát nơi ấy khiến cậu không thể nói thành lời, lấp ló như ẩn như hiện dưới vạt áo dài quá nửa tay áo.
Ti Du đã mặc quần áo xong, quay đầu lại phát hiện Lộc Minh cứ đứng đối diện tủ khóa, không biết làm sao mà ngẩn người.
"Cậu đang làm gì đấy?" Ti Du giễu cợt: "Không phải là sợ đấy chứ? Nhận thua giờ cũng chưa muộn.”
Lộc Minh kéo chặt khóa quần áo, dùng đuôi mắt nhìn cậu, nói: "Ai sợ? Cậu thì có, tí nữa đừng có mà bị tôi bắt nạt đến khóc nhè.”
Ti Du đen mặt, lạnh giọng nói: "Cậu xong rồi, hôm nay bố mày sẽ dạy cậu làm người!”
Nói xong cậu liền đi ra ngoài trước, Lộc Minh đi chậm nửa bước phía sau lưng cậu, ánh mắt không nhịn được hướng xuống dưới.
Bộ đồ đua hơi bó sát tôn lên đường nét cơ thể, đôi chân của Ti Du, mông hơi lắc lư nhẹ theo từng bước đi, chỉ một tay là có thể ôm trọn vòng eo uyển chuyển...
Lộc Minh hít sâu một hơi, khắp nơi đều cảm thấy rất nóng.
Ti Du sải bước ra khỏi cửa, được nhân viên dẫn lên xe của mình.
Đôi chân dài miên man, thân hình nhẹ nhàng điêu luyện của cậu ngồi vào xe.
Cậu quay đầu, nhìn thấy tư thế đi có chút kỳ quái của Lộc Minh, cười khẩy, đội mũ bảo hiểm vào.
Chờ nửa phút, Lộc Minh cũng chuẩn bị xong.
Một tiếng còi, hai chiếc xe gầm lên và phóng như bay.
Kỹ năng lái xe của Ti Du thực sự điêu luyện, cậu xuất phát nhanh hơn Lộc Minh, sau đó cậu kéo dài lợi thế này, liên tục khiến Lộc Minh cắt đứt suy nghĩ cố gắng vượt cậu ở các khúc cua.
Thỉnh thoảng, xe của Lộc Minh sẽ tông vào đuôi xe của cậu từ phía sau, quả thực Ti Du rất thích kiểu vận động tăng adrenalin này.
Khóe môi cậu nhếch lên, nắm chặt vô lăng, lái xe với tốc độ kinh người, vượt qua khúc cua ly kỳ nhất.
Ba vòng đua, Ti Du không cho Lộc Minh một chút cơ hội, một mình dẫn đầu.
Ở bên cạnh sân, một chàng trai cũng mặc đồng phục học sinh đang đứng.
Hai tay anh ta đút vào túi và nở một nụ cười trên môi, mắt anh ta dừng tại bóng dáng áo trắng đang phóng nhanh trên sân.
Bóng dáng vụt qua như tên bắn, tùy ý đường hoàng, khiến anh ta không thể rời mắt.
(*) Phật hệ là: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được.
Đối với đám Ti Du kiểu con em nhà giàu sang quyền quý các đời thứ hai quần áo lụa là như vậy càng không thèm quan tâm, ai bảo Ti Du môn khác đều kém, thi tiếng Anh lại có thể trên điểm trung bình chứ?
Thế nên sau giờ giải lao thứ hai, Ti Du với Lộc Minh định sẽ trốn tiết.
Thực ra Tạ Hoàn cũng muốn đi, nhưng cậu là học sinh ngoan, Tạ Du chẳng bao giờ dẫn cậu ấy đi chơi như vậy, cho nên chỉ đành ngậm ngùi nuối tiếc.
Ti Du quay đầu thì phát hiện Bùi Khuynh Thừa.
Bùi Khuynh Thừa đi theo phía sau cậu, cậu ấy muốn nói nhưng lại thôi.
"Sao vậy?" Ti Du không thích việc đối phương cứ ấp úng, cậu có chút không kiên nhẫn.
Bùi Khuynh Thừa nhíu mày, nói: "Cậu và Lộc Minh muốn trốn học?”
Ti Du không chút để ý trả lời: "Ừ, có vấn đề gì? Cậu định viết bản kiểm điểm giúp tôi nữa à?”
"Không phải." Bùi Khuynh Thừa mím môi nói: "Cậu đừng trốn ra ngoài, chăm chỉ học hành có được không?”
Bộ dạng Ti Du như thấy quỷ: "Cậu bị cái gì ám rồi hả? Tự nhiên để ý tôi có học hay không?”
"Tôi..." Bùi Khuynh Thừa không biết nói gì, chỉ đành lúng ta lúng túng im lặng.
Tạ Hoàn chạy được vài bước mới nhận ra Ti Du không đuổi kịp, quay đầu lại thì thấy cậu và Bùi Khuynh Thừa chắn ở phía sau, không biết đang nói chuyện gì.
"Anh Du?" Tạ Hoàn đi tới và khoác vai cậu: "Đi thôi, hai người tán gẫu chuyện gì thế?”
Ti Du đi theo cậu ta, trả lời không rõ ràng: "Không có gì, chả biết cậu ta từ đâu ra.”
Bùi Khuynh Thừa nhìn theo bóng dáng cậu, cắn môi dưới, đi theo sau.
Nói chuyện xong, Ti Du cùng Lộc Minh không về phòng học, liền vượt tường ra khỏi trường.
Ti Du chui qua, còn Lộc Minh trèo tường qua.
Ti Du nghĩ, xem ra cậu ta cũng giống Ti Ngu Lâu không chui qua nổi chỗ này.
"Trạm đua xe Go Kart ở đâu?”
Lộc Minh cười, nói: "Sao vội thế, tớ bảo tớ còn chưa ăn cơm mà?”
"Chơi trước đã, để cho bố mày hành hạ cậu một phen." Ti Du nói: "Chờ đến trưa rồi ăn cơm.”
Lộc Minh nghĩ cũng có lý, vì vậy nói: "Được, đến trước làm vài vòng.”
Hai người mặc đồng phục học sinh nhưng cũng không sợ, trực tiếp đường đường chính chính đi về phía trạm đua xe Go Kart.
Lộc Minh không biết sao lại có chút vui sướng, cảm giác cậu và Ti Du trốn học cùng nhau, thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không phải là ghét.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Ti Du, thấy mái tóc mềm mại và bông dày của cậu xõa xuống, đi xuống dưới là khuôn mặt góc cạnh, trắng nõn và dáng tai xinh đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vành tai cậu có ít thịt, nhìn tròn mềm, có lẽ nắn nắn sẽ rất thích.
Nghĩ vậy, Lục Minh vươn tay ra, nhưng tay còn chưa chạm vào Ti Du đã bị chặn lại giữa chừng.
Ti Du nắm cổ tay của cậu ta, dùng đuôi mắt liếc một cái, cười khẩy: "Muốn đánh lén ba ba, còn non lắm!”
Lộc Minh nuốt nước miếng, trở tay nắm cổ tay của cậu: "Tôi còn cần đánh lén cậu sao? Chỉ cần một cú là xong rồi.”
"Buông tay." Ti Du thu tay lại, cau mày: "Đã đồng ý không đánh nhau, tạm thời tôi không muốn đánh nhau với cậu.”
Bây giờ Ti Du thực sự sợ hãi.
Thể chất không thể khống chế nước mắt này của cậu, không thể biết được khi nào đột nhiên phát tác.
Lần đầu tiên là bị Ti Ngu Lâu khiến cậu phát bực đến khóc, lần thứ hai là bị Thẩm Ngộ Bắc bắt nạt khóc, lần sau ai biết có phải là bị Lộc Minh đánh khóc không?
Như thế sẽ quá mất thể diện.
Lộc Minh nhún vai: "Không đánh thì không đánh, vậy bọn mình thi đấu thể thao bình thường, xem thắng thua như nào.”
"Nhưng không có gì vui nếu chỉ thi không.”
Cậu ta xoa xoa cằm, nói: "Cậu muốn cá cược gì không?”
Ti Du không quan tâm: "Cá cược gì?”
"Người thua mang cho người thắng bữa sáng cả tuần, thế nào?" Lộc Minh nhướng mày.
Ti Du cười khẩy: "Thế thôi? Thêm một cái nữa, người thua gọi người thắng là ba ba một tuần, ok không?”
Lộc Minh nói: "Như vậy không được, nhỡ đâu cậu sẽ chơi xấu, không nói chuyện với tôi một tuần?”
Vậy chẳng phải cậu ta thiệt thòi lớn sao?
Ti Du cười gằn: "Ai thua ai thắng còn chưa chắc, đừng có mà tự tin thế.”
Lộc Minh: "Thế này thì sao, người thua không chỉ mang đồ ăn sáng cho người kia trong một tuần, mà còn phải nói 'ba ba mời dùng bữa' khi đưa bữa sáng cho đối phương.”
Ti Du: "Chốt đơn.”
Sau khi đến trạm đua xe Go Kart, Ti Du rất hài lòng.
Cậu thường đua nhiều, chính là khách VIP thường xuyên của trạm đua xe Go Kart lớn nhất thành phố, bây giờ bọn họ tới đây, chỗ này không chỉ rộng lớn, cơ sở vật chất phương tiện cũng mới toanh.
Đặc biệt là những bộ đồ đua ở đây, có lẽ là do mới mở nên về cơ bản tất cả đều mới tinh.
Điều này làm cho Ti Du rất hài lòng, dù sao quần áo của cậu vẫn còn ở trường đua trước, nếu xe không tồi, trong tương lai cậu có thể cân nhắc chuyển qua trường đua này.
“Thế nào, cũng không tồi nhỉ?” Lộc Minh cười hỏi.
Ti Du gật đầu: "Cũng được, tôi vẫn chưa biết xe với sân đua như thế nào nữa.”
Lộc Minh: "Vậy thì đi thay quần áo trước, rồi so tài vài vòng.”
Hai người được nhân viên dẫn vào phòng thay đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phòng thay đồ sạch sẽ, rất rộng, chắc là quan tâm đến những người da mặt mỏng nên có phòng thay riêng ngăn cách.
Nhưng Ti Du và Lộc Minh không ngại ngùng như vậy, mỗi người họ tự chọn một bộ đồ đua, thay đồ ngay trong phòng thay đồ lớn.
Ti Du mặc một bộ màu trắng, với các hình vẽ trang trí nguệch ngoạc màu đen và vàng; của Lộc Minh là một bộ màu xanh đậm, trông rất đặc biệt.
Ti Du nhanh nhẹn cởi áo khoác đồng phục, nửa tay áo không cần cởi, vì vậy sau đó cậu cởi quần đồng phục xuống, lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp.
Lộc Minh và cậu đưa lưng vào nhau, cậu ta không nhịn được quay đầu nhìn.
Chỉ nhìn thoáng qua, cậu ta đã cảm thấy tim mình suýt chút nữa nhảy ra ngoài, trên mặt cũng rất nóng, trên trán đều là mồ hôi.
Cậu ta vội vàng quay người, mặc lại quần áo như người mộng du.
Vừa rồi cảnh tượng đó quá kích thích, hai chân thon dài trắng nõn dường như ở trước mắt cậu ta, còn chợt lướt qua thấy chiếc quần lót trắng, ôm sát nơi ấy khiến cậu không thể nói thành lời, lấp ló như ẩn như hiện dưới vạt áo dài quá nửa tay áo.
Ti Du đã mặc quần áo xong, quay đầu lại phát hiện Lộc Minh cứ đứng đối diện tủ khóa, không biết làm sao mà ngẩn người.
"Cậu đang làm gì đấy?" Ti Du giễu cợt: "Không phải là sợ đấy chứ? Nhận thua giờ cũng chưa muộn.”
Lộc Minh kéo chặt khóa quần áo, dùng đuôi mắt nhìn cậu, nói: "Ai sợ? Cậu thì có, tí nữa đừng có mà bị tôi bắt nạt đến khóc nhè.”
Ti Du đen mặt, lạnh giọng nói: "Cậu xong rồi, hôm nay bố mày sẽ dạy cậu làm người!”
Nói xong cậu liền đi ra ngoài trước, Lộc Minh đi chậm nửa bước phía sau lưng cậu, ánh mắt không nhịn được hướng xuống dưới.
Bộ đồ đua hơi bó sát tôn lên đường nét cơ thể, đôi chân của Ti Du, mông hơi lắc lư nhẹ theo từng bước đi, chỉ một tay là có thể ôm trọn vòng eo uyển chuyển...
Lộc Minh hít sâu một hơi, khắp nơi đều cảm thấy rất nóng.
Ti Du sải bước ra khỏi cửa, được nhân viên dẫn lên xe của mình.
Đôi chân dài miên man, thân hình nhẹ nhàng điêu luyện của cậu ngồi vào xe.
Cậu quay đầu, nhìn thấy tư thế đi có chút kỳ quái của Lộc Minh, cười khẩy, đội mũ bảo hiểm vào.
Chờ nửa phút, Lộc Minh cũng chuẩn bị xong.
Một tiếng còi, hai chiếc xe gầm lên và phóng như bay.
Kỹ năng lái xe của Ti Du thực sự điêu luyện, cậu xuất phát nhanh hơn Lộc Minh, sau đó cậu kéo dài lợi thế này, liên tục khiến Lộc Minh cắt đứt suy nghĩ cố gắng vượt cậu ở các khúc cua.
Thỉnh thoảng, xe của Lộc Minh sẽ tông vào đuôi xe của cậu từ phía sau, quả thực Ti Du rất thích kiểu vận động tăng adrenalin này.
Khóe môi cậu nhếch lên, nắm chặt vô lăng, lái xe với tốc độ kinh người, vượt qua khúc cua ly kỳ nhất.
Ba vòng đua, Ti Du không cho Lộc Minh một chút cơ hội, một mình dẫn đầu.
Ở bên cạnh sân, một chàng trai cũng mặc đồng phục học sinh đang đứng.
Hai tay anh ta đút vào túi và nở một nụ cười trên môi, mắt anh ta dừng tại bóng dáng áo trắng đang phóng nhanh trên sân.
Bóng dáng vụt qua như tên bắn, tùy ý đường hoàng, khiến anh ta không thể rời mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro