Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 20
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Phòng tập nhảy vắng vẻ, tường kính chạm đất ở ba phía.
Ánh đèn sáng chói chiếu đến. Giai điệu trôi chầm chậm, như thảm thiết, như sục sôi.
Chàng trai mặc nguyên quần áo luyện tập ngồi trên chiếc ghế gỗ, một tay cầm kính, một tay che mặt.
Vẻ mặt của cậu dịu dàng, ánh mắt như than thở.
Bỗng nhiên, cậu cong người về phía sau, hai chân một cong một thẳng, cố định ở đó.
Âm nhạc biến đổi, cậu đứng dậy theo giai điệu, nhìn về nơi xa, giống như đang nhìn người nào đó ở xung quanh.
Cất bước, nhảy nhẹ, xoay người. Dáng người của chàng trai nhẹ nhàng, vòng eo mềm mại, nhấc cánh tay đặt lên ót. Mỗi một động tác đều hoàn mỹ đến mức không có cách nào mô phỏng lại được.
Ti Du hoàn toàn chìm đắm trong khung cảnh của điệu nhảy. Giờ này phút này, cậu chính là cô gái trong căn phòng kia, một lòng nhớ mong người yêu đến.
Cậu súc tích, dịu dàng, nhưng lại nhiệt liệt! Nội tâm của cậu như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, thiếu đốt. Suy nghĩ của cậu dường như hóa thành vật thật, muốn bay đến bên cạnh người yêu.
Bùi Khuynh Thừa kinh ngạc đứng nhìn bên ngoài bức tường bằng pha lê. Ánh mắt không phút nào ngơi nghỉ, đuổi theo Ti Du.
Cậu ấy không biết đây là khúc gì, nhưng cậu ấy nhìn ra được tình ý miên man mà Ti Du muốn thể hiện.
Đây là Ti Du, nhưng có vẻ lại không phải là Ti Du.
Bùi Khuynh Thừa không biết bản thân bị cảm xúc này lây nhiễm, hay là bị cảm xúc bí ẩn nảy sinh trong mấy ngày nay quấy phá, giờ này phút này, nhịp tim của cậu ấy đã vượt khỏi tần suất bình thường.
Từng chút từng chút, rung động lồng ngực của cậu ấy.
"Em ấy thật sự mới chỉ mười bảy tuổi thôi sao?" Sầm Sơ không hề chớp mắt nhìn chàng trai nhảy múa nhanh nhẹn, ánh mắt rất sáng.
Trên mặt Bạch Hàm Liễu đầy sự kiêu ngạo: "Thế nào? Tôi không có khoác lác với cô đúng không? Tiểu Du thật sự là đứa trẻ có thiên phú nhất mà tôi từng gặp.”
Sầm Sơ cảm khái, nói: "Quả nhiên, thứ như nghệ thuật này thật sự phải xem thiên phú rồi.”
Cô ta từng nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều người, cũng mang theo không ít nghệ sĩ, nhưng Ti Du, thật sự là người mà cô ta mới chỉ nhìn một cái thì đã cảm thấy chắc chắn sẽ hot.
Chuyện này không chỉ vì gương mặt không thể soi mói kia của Ti Du, cũng không chỉ vì khí chất đặc biệt mâu thuẫn trên người cậu, mà là cậu đứng một mình ở nơi đó thì sẽ tỏa sáng lấp lánh.
Một khúc nhạc kết thúc, Ti Du hơi thở dốc, một lúc sau mới thoát ra khỏi cảm xúc.
Cậu ngước mặt lên, nhìn về phía Bạch Hàm Liễu, lại cẩn thận liếc nhìn Sầm Sơ, có thút thấp thỏm.
Khúc "Điểm Giáng Thần" này là một trong những khúc mà mỗi người nghệ sĩ múa Trung Quốc đều phải học. Cậu biết bản thân nhảy còn chưa đẹp, vẫn rất ngây ngô.
Nhưng sự tự tin của cậu là từ trong xương tủy. Điểm này cũng được mang vào trong điệu múa của cậu, khiến cho người khác liếc mắt một cái thì lập tức cảm thấy cậu rất đáng được chú ý.
Sầm Sơ giơ tay vỗ tay, cười nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã múa được đến trình độ này rồi. Tương lai xán lạn.”
Ánh mắt của Ti Du sáng lên, cúi người chào, nói cảm ơn: "Cảm ơn cô Sầm!”
Cậu nhìn về phía Bạch Hàm Liễu, trong mắt ám chỉ rõ ràng.
Em có giỏi không, mau khen em đi!
Bạch Hàm Liễu cười thành tiếng: "Tiểu Du của chúng ta giỏi nhất!”
"Được rồi, em tự tập luyện trước đi. Tôi và cô Sầm vẫn chưa ăn sáng đâu, đi ra ngoài trước một chuyến.”
"Dạ." Ti Du gật đầu, đưa mắt nhìn họ rời đi.
Khoảnh khắc âm nhạc kết thúc, Bùi Khuynh Thừa đột nhiên bừng tỉnh. Cậu ấy không biết bản thân nghĩ thế nào, thế mà lại xoay người bỏ chạy, cũng không biết Ti Du có thấy cậu ấy hay không.
Chỗ cậu ấy đứng cũng không quá lộ liễu, có lẽ sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?
Cậu ấy tựa vào trong thang máy, tay vỗ lên ngực, trái tim đang nhảy mãnh liệt.
Bây giờ, trong đầu cậu ấy đều là Ti Du.
Ti Du, thật đẹp, cũng thật sự khiến trái tim người ta rung động.
Ti Du cũng không biết một điệu múa của mình, thế mà lại khiến cho một chàng trai rung động vì cậu.
Cậu đi học cả ngày. Lúc tan học, Bạch Hàm Liễu bỗng gọi cậu lại.
"Tiểu Du, cô có chuyện muốn nói với em.”
Ti Du: "Sao vậy cô?”
"Có lẽ em đã biết tại sao sáng nay cô lại đưa Sầm Sơ đến.”
Bạch Hàm Liễu nói: "Người có thiên phú như em vốn nên được càng nhiều người biết đến. Vẫn là câu nói kia, chờ em cảm thấy bản thân đã chuẩn bị xong thì nói cho cô biết.”
Ti Du mím môi dưới.
"Cô, em... em còn muốn đợi đến khi kỳ thi đại học kết thúc.”
Bạch Hàm Liễu gật đầu: "Cô biết, nhảy Trung Quốc là ước mơ của em.”
"Thật ra, cô cũng cảm thấy nổi tiếng từ nhỏ vừa có lợi vừa có hại. Nếu như em vẫn nghĩ như vậy thì cứ dồn sức đi.”
Cô ấy cười trêu, nói: "Nhưng cô nghe nói lớp văn hóa của em rất kéo chân nhỉ.”
Ti Du xụ mặt: "Em thật sự không giỏi học tập.”
"Sau này, mỗi tuần em đi học một lần là được rồi. Thời gian còn lại nắm vững lớp bồi dưỡng.”
Bạch Hàm Liễu vô cùng lo lắng cho cậu: "Em đã học lớp mười một rồi, cũng không thể cứ ôm mãi thái độ như vậy.
Ít nhất cũng phải đủ để vô tuyển nhảy Trung Quốc, đúng không?”
Ti Du thở dài: "Em biết rồi.”
Sau khi chào tạm biệt cô giáo, cậu buồn bã, ỉu xìu đi xuống lầu.
Học tập khó quá đi!
Cậu xụ mặt, lúc ánh mắt lơ đãng lướt qua quán trà sữa bên đường thì chợt giật mình.
Đm?
Cậu nhìn thấy ai!
Trong cửa hàng, đeo tạp dề, lạnh mặt đặt món cho người ta, không phải là Ti Nguy Lâu sao!
Cậu ngạc nhiên, vội vàng úp sấp lên cửa kính thủy tinh của quán trà sữa để nhìn.
Đây là quán trà sữa rất nổi tiếng trên mạng. Bởi vì đến giờ tan học và giờ tan làm, cho nên trong quán có rất nhiều người.
Quầy đặt món cũng có tận sáu, bảy cái, nhưng số người ở hàng của Ti Nguy Lâu là nhiều nhất, cơ bản đều là con gái.
Có người mặc đồng phục, có người mặc đồ bình thường, còn có mấy chàng trai thanh tú cũng đang xếp hàng. Họ thỉnh thoảng nhìn chăm chú Ti Nguy Lâu!
"Anh đẹp trai à, em muốn một ly cà phê, anh có đề cử loại nào không?”
Một cô gái xinh đẹp, chải tóc đuôi ngựa cao đứng trước quầy. Cô ngước mặt nhìn Ti Nguy Lâu, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.
Ti Nguy Lâu lại giống như không nhìn thấy, lạnh nhạt nói: "Sản phẩm bán chạy của quán đều nằm trên menu.”
Cô gái cắn môi dưới, nói: "Vậy lấy cho em ba ly cà phê sữa đi. Hai ly thêm đường, một ly bỏ 50% đường.”
Cô ấy đi cùng với bạn thân, tổng cộng có hai người, lại đặt ba ly cà phê.
Ti Nguy Lâu gật đầu, ngón tay thuần thục thao tác trên máy chọn món, sau đó nói: "Tổng cộng sáu mươi tệ.”
Cô gái trả tiền, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Ti Nguy Lâu.
Người bạn thân bên cạnh cô ấy cũng nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nhỏ giọng nói: "Anh trai à, anh có bạn gái chưa? Bạn thân của em muốn thêm wechat.”
Cô gái bỗng đỏ mặt, nhéo tay bạn thân một cái.
Bạn thân cười, nháy mắt mấy cái với cô ấy, ra hiệu cô ấy mở wechat ra.
Ti Nguy Lâu nhìn cô gái một chút, giọng nói không chút lên xuống: "Thật ngại quá, tôi không có wechat.”
"Quào!" Ti Du kinh ngạc lên tiếng.
Đây là từ chối rồi, lại còn rất không uyển chuyển!
Ngay cả lý do cũng không có!
Mặt của cô gái lại càng đỏ hơn, kéo tay bạn thân bỏ chạy: "Đã nói anh ấy không thêm bạn mà!”
Bạn thân phàn nàn: "Người này cũng quá lạnh lùng rồi.”
Hai cô gái vừa nói vừa tìm chỗ ngồi xuống.
"Anh ấy vừa mới đến đây có hai ngày, cậu xem có bao nhiêu người muốn thêm anh ấy. Anh ấy chẳng thêm người nào cả. Tớ cảm thấy chắc chắn anh ấy có bạn gái rồi đó." Cô gái thở dài.
Bạn thân vội vàng an ủi cô ấy: "Gương mặt của cậu xinh đẹp như vậy mà anh ta cũng không thêm cậu. Nói không chừng anh ta thích con trai đó!”
Cô gái cười ra tiếng: "Vậy cậu nhìn xem, ở đó còn có rất nhiều con trai đang xếp hàng. Tớ thấy đều rất đẹp trai, không phải anh ấy cũng đều không thêm đó sao.”
"Thì nói không chừng mà. Chúng ta nhìn thử xem.”
Bạn thân vô thức quay đầu nhìn một hàng dài kia, bỗng kinh ngạc nói: "Nhan Nhan, cậu nhìn anh chàng kia đi.
Trông đẹp trai ghê!”
Nhan Nhan thuận theo tầm mắt của cô ấy nhìn sang, lập tức trông thấy một chàng trai cao gầy.
Chàng trai kia khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, mang giày đá bóng.
Từ vị trí của cô nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy được nửa bên mặt của chàng trai, nhưng chỉ với nửa bên mặt, cũng đã có thể khiến cho cô cảm thấy tự ti, mặc cảm.
"Người này cũng quá đẹp trai rồi!”
"Đừng nói anh ta cũng đến tìm anh chàng đẹp trai xin wechat nha!" Bạn thân kích động nói.
Nhan Nhan cũng có chút hứng thú. nếu như là chàng trai này, thì cô không hề cảm thấy bản thân bị từ chối có gì không tốt!
Sắc mặt của Ti Nguy Lâu lạnh nhạt, trong tiệm rất náo nhiệt, nhưng người xếp hàng ở chỗ này của anh lại cực kỳ nhiều.
Loại tình huống này, lúc trước anh đã từng trải qua ở một quán khác, bây giờ đều đã quen thuộc rồi.
Anh lại tiễn một vị khách quen, sau đó cũng không thèm ngẩng đầu lên, hỏi: "Xin chào, xin hỏi muốn đặt món gì?”
"Cho một ly trà sữa thạch khoai dẻo đi." Một tiếng nói mang theo chút trêu chọc vang lên.
Ti Nguy Lâu khẽ giật mình, ngước mặt lên.
Ti Du nhướng mày, khóe môi cười như không cười, cong lên. Một đôi mắt rất sáng, đầy ý cười nhìn Ti Nguy Lâu.
Cậu tập nhảy xong còn chưa tắm rửa, tóc cũng hơi ẩm ướt. Cậu buộc tóc mái lên trên thành một chùm nhỏ, tục gọi là đầu quả táo.
Cứ thế, vầng trán đầy đặn, trơn láng của cậu lập tức lộ ra, gương mặt vốn đã khoa trương lại càng xinh đẹp hơn.
Ti Nguy Lâu nhất thời không nói gì.
"Sao vậy?" Ti Du cố ý lớn tiếng hỏi: "Có nhân viên cửa hàng nào như cậu sao? Thế mà lại nhìn khách hàng đến ngẩn người?”
Tiếng huyên náo trong quán lúc đầu chợt im ắng một cách lạ lùng, chỉ có dàn loa đang làm hết trách nhiệm hát "Sắc xanh da trời chờ mưa bụi, còn tôi đang đợi cậu.”
Ti Du: "...”
Giọng nói của cậu lớn dữ vậy à?
Cậu nhìn xung quanh một chút, phát hiện gần như tất cả mọi người trong quán đều đang nhìn cậu và Ti Nguy Lâu.
Không phải chứ? Xấu hổ quá đi!
Ti Du sớm đã quen bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng khung cảnh quái lạ như thế này thì vẫn là lần đầu tiên cậu trải qua.
Từ trước đến giờ cậu rất sĩ diện. Nhìn tình hình lúc này, trong lúc nhất thời, cả người đều có chút choáng váng.
Hối hận! Rất hối hận!
Ti Du cúi đầu. Có lẽ có kẽ hở nào đó mà cậu có thể chui vào.
Một tiếng cười khẽ từ phía trước truyền đến. Ti Du ngẩng đầu nhìn Ti Nguy Lâu, bắt được ý cười chưa tan nơi khóe môi của anh.
"Cười cái gì mà cười!”
Ti Du hung dữ với anh: "Giờ có đặt món không!”
"Đặt." Ti Nguy Lâu lại khôi phục dáng vẻ trước đó: "Còn cần thứ gì khác không?”
Ti Du bị những ánh mắt này nhìn đến mức như có gai ở sau lưng, cả giận nói: "Không cần, nhanh đi! Bao nhiêu tiền?”
"Mười lăm." Ti Nguy Lâu nói.
Ti Du trả tiền, vội vàng chạy khỏi quầy.
Mẹ ơi, lúc nãy cậu thật sự nói lớn tiếng như vậy sao?
Không đúng, tại sao cậu đã ngồi xuống rồi mà vẫn cảm thấy có người đang nhìn trộm cậu nhỉ?
Cậu nhìn bốn phía, nhưng trong quán đã khôi phục sự ồn ào, nhìn kỹ, có vẻ cũng không có ai đang chú ý đến cậu.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Ti Du thở phào nhẹ nhõm. Cậu lấy điện thoại ra, tiện tay ấn mở lướt app video, nhưng lực chú ý lại đặt trên người Ti Nguy Lâu cách đó không xa.
Không thể không nói, dáng vẻ của Ti Nguy Lâu thật sự không tệ.
Đương nhiên, so với cậu thì vẫn thua kém một chút.
Mặc dù Ti Nguy Lâu trông có vẻ không có phản ứng gì, nhưng thật ra dư quang của anh vẫn luôn không kiềm chế được mà chú ý phương hướng của Ti Du.
Anh thật sự không ngờ sẽ nhìn thấy Ti Du ở chỗ này.
Nhưng mà, anh nhớ lại dáng vẻ cúi đầu lúc nãy của Ti Du, đừng nói là tìm kẽ hở dưới đất nha?
"Anh trai, ly này tặng cho anh đó.”
Nhan Nhan và bạn thân cầm cà phê, đưa ly bỏ đường 50% kia cho Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu ngước mặt lên, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi có quy định, không nhận quà của khách hàng.”
"À." Bây giờ, Nhan Nhan không có tâm trạng để thẹn thùng, chỉ có một bụng tò mò.
Cô và bạn thân liếc nhau một cái, mới nhỏ giọng hỏi Ti Nguy Lâu: "Anh trai, anh và anh chàng đầu quả táo vừa rồi có quan hệ như thế nào vậy?”
Ti Nguy Lâu vô thức nhìn về phía Ti Du. Ti Du đang rướn cổ, vô cùng phấn khích hóng drama, sau khi bị anh phát hiện thì lập tức rụt đầu lại.
Ti Nguy Lâu lại muốn cười rồi. Anh thu hồi tầm mắt, nói với Nhan Nhan: "Hàng xóm.”
Không sai, là hàng xóm dưới một mái nhà.
Nhan Nhan và bạn thân nhìn nhau, cố nén sự kích động.
Hóa ra là thanh mai trúc mã!
Khó trách lại thân mật như vậy!
Họ chào tạm biệt với Ti Nguy Lâu, rồi mới thỏ thẻ vừa cười vừa nói bỏ đi.
Liếc trộm bị phát hiện, phản ứng đầu tiên của Ti Du chính là tránh né.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng lắm. Cậu nhìn một chút thì có sao đâu. Ti Nguy Lâu cũng không phải thứ gì đó không thể nhìn!
Ti Du đang chuẩn bị xem kịch một lần nữa thì bên cạnh chợt tối sầm lại.
Cậu quay đầu nhìn thử, thấy được một gương mặt xa lạ.
"Xin chào, cậu đi một mình à?”
Người đến là một chàng trai, trông cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, có vẻ là sinh viên.
Ti Du nhíu mày: "Làm gì?”
Chàng trai mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó hất cằm về phía Ti Nguy Lâu: "Bạn trai của cậu à?”
"Hả?" Biểu cảm của Ti Du kỳ lạ: "Anh cũng muốn wechat của cậu ta à?”
Chàng trai nhướng mày, ánh mắt lướt một vòng trên gương mặt của Ti Du, nói: "Xem ra không phải rồi. Cậu là học sinh cấp ba à? Đủ tuổi chưa?”
Ti Du: "... Anh điều tra hộ khẩu à?”
Chàng trai bật cười: "Thuận miệng hỏi chút thôi. Tôi học đại học Bắc Kinh. Có thể thêm wechat không?”
"Không thể." Ti Du quả quyết từ chối.
Xem như cậu đã nhìn ra rồi. Người này có ý đồ với cậu.
Thật sự là điên rồi.
Ti Du không kiềm chế được, nói: "Tôi không thích con trai.”
Chàng trai run lên, lại cẩn thận nhìn cậu một chút, mới phát hiện muộn màng, thở dài: "Được rồi, vậy, wechat cũng không thể thêm à?”
Ti Du: "Không thể, đừng hỏi nữa.”
Chàng trai bị từ chối cũng không từ bỏ, cười nói: "Cậu là học sinh cấp ba à? Học tập bận rộn không? Có vấn đề gì thì có thể tìm tôi. Tôi có thể dạy bù cho cậu.”
Ti Du nhớ đến Bạch Hàm Liễu. Thành tích kia của cậu, có vẻ cần lớp học bồi dưỡng.
Nhưng, cậu không thể nào để cho một người con trai có ý với cậu dạy bù cho cậu chứ!
Ti Du lườm chàng trai kia một chút, nói: "Không cần, tôi học giỏi lắm.”
Chàng trai cười rộ lên: "Vậy cậu học giỏi, sau này không cân nhắc báo danh đại học Bắc Kinh Sao? Top 2 trong nước, sau này, cũng có thể cậu sẽ trở thành đàn em của tôi đó.”
Ti Du bị cái bản mặt dày đáng chết này của anh ta dọa sợ, muốn vỗ tay cho dũng khí của anh ta.
Cậu đã từ chối dứt khoát như vậy, nếu như là người bình thường thì có lẽ đã sớm chạy rồi nhỉ?
Ti Du đang chuẩn bị nói mấy lời tàn nhẫn thì bỗng nhiên "cộp" một tiếng, trước mặt cậu đặt xuống một ly trà sữa không nhẹ không nặng.
Cậu ngước mắt nhìn, phát hiện là do Ti Nguy Lâu tự đưa đến cho cậu.
---
Tác giả có lời muốn nói: Bạn lớp phó học tập quá ngây thơ, không cẩn thận thì đã bị rung động rồi gừ gừ~
Bài múa của Tiểu Du chính là "Điểm Giáng Thần". Nếu như các cục cưng muốn xem thì kiến nghị đi xem thử bản của cô Hoa Tiêu Nhất đi ~ Siêu đẹp luôn!
Ánh đèn sáng chói chiếu đến. Giai điệu trôi chầm chậm, như thảm thiết, như sục sôi.
Chàng trai mặc nguyên quần áo luyện tập ngồi trên chiếc ghế gỗ, một tay cầm kính, một tay che mặt.
Vẻ mặt của cậu dịu dàng, ánh mắt như than thở.
Bỗng nhiên, cậu cong người về phía sau, hai chân một cong một thẳng, cố định ở đó.
Âm nhạc biến đổi, cậu đứng dậy theo giai điệu, nhìn về nơi xa, giống như đang nhìn người nào đó ở xung quanh.
Cất bước, nhảy nhẹ, xoay người. Dáng người của chàng trai nhẹ nhàng, vòng eo mềm mại, nhấc cánh tay đặt lên ót. Mỗi một động tác đều hoàn mỹ đến mức không có cách nào mô phỏng lại được.
Ti Du hoàn toàn chìm đắm trong khung cảnh của điệu nhảy. Giờ này phút này, cậu chính là cô gái trong căn phòng kia, một lòng nhớ mong người yêu đến.
Cậu súc tích, dịu dàng, nhưng lại nhiệt liệt! Nội tâm của cậu như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, thiếu đốt. Suy nghĩ của cậu dường như hóa thành vật thật, muốn bay đến bên cạnh người yêu.
Bùi Khuynh Thừa kinh ngạc đứng nhìn bên ngoài bức tường bằng pha lê. Ánh mắt không phút nào ngơi nghỉ, đuổi theo Ti Du.
Cậu ấy không biết đây là khúc gì, nhưng cậu ấy nhìn ra được tình ý miên man mà Ti Du muốn thể hiện.
Đây là Ti Du, nhưng có vẻ lại không phải là Ti Du.
Bùi Khuynh Thừa không biết bản thân bị cảm xúc này lây nhiễm, hay là bị cảm xúc bí ẩn nảy sinh trong mấy ngày nay quấy phá, giờ này phút này, nhịp tim của cậu ấy đã vượt khỏi tần suất bình thường.
Từng chút từng chút, rung động lồng ngực của cậu ấy.
"Em ấy thật sự mới chỉ mười bảy tuổi thôi sao?" Sầm Sơ không hề chớp mắt nhìn chàng trai nhảy múa nhanh nhẹn, ánh mắt rất sáng.
Trên mặt Bạch Hàm Liễu đầy sự kiêu ngạo: "Thế nào? Tôi không có khoác lác với cô đúng không? Tiểu Du thật sự là đứa trẻ có thiên phú nhất mà tôi từng gặp.”
Sầm Sơ cảm khái, nói: "Quả nhiên, thứ như nghệ thuật này thật sự phải xem thiên phú rồi.”
Cô ta từng nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều người, cũng mang theo không ít nghệ sĩ, nhưng Ti Du, thật sự là người mà cô ta mới chỉ nhìn một cái thì đã cảm thấy chắc chắn sẽ hot.
Chuyện này không chỉ vì gương mặt không thể soi mói kia của Ti Du, cũng không chỉ vì khí chất đặc biệt mâu thuẫn trên người cậu, mà là cậu đứng một mình ở nơi đó thì sẽ tỏa sáng lấp lánh.
Một khúc nhạc kết thúc, Ti Du hơi thở dốc, một lúc sau mới thoát ra khỏi cảm xúc.
Cậu ngước mặt lên, nhìn về phía Bạch Hàm Liễu, lại cẩn thận liếc nhìn Sầm Sơ, có thút thấp thỏm.
Khúc "Điểm Giáng Thần" này là một trong những khúc mà mỗi người nghệ sĩ múa Trung Quốc đều phải học. Cậu biết bản thân nhảy còn chưa đẹp, vẫn rất ngây ngô.
Nhưng sự tự tin của cậu là từ trong xương tủy. Điểm này cũng được mang vào trong điệu múa của cậu, khiến cho người khác liếc mắt một cái thì lập tức cảm thấy cậu rất đáng được chú ý.
Sầm Sơ giơ tay vỗ tay, cười nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã múa được đến trình độ này rồi. Tương lai xán lạn.”
Ánh mắt của Ti Du sáng lên, cúi người chào, nói cảm ơn: "Cảm ơn cô Sầm!”
Cậu nhìn về phía Bạch Hàm Liễu, trong mắt ám chỉ rõ ràng.
Em có giỏi không, mau khen em đi!
Bạch Hàm Liễu cười thành tiếng: "Tiểu Du của chúng ta giỏi nhất!”
"Được rồi, em tự tập luyện trước đi. Tôi và cô Sầm vẫn chưa ăn sáng đâu, đi ra ngoài trước một chuyến.”
"Dạ." Ti Du gật đầu, đưa mắt nhìn họ rời đi.
Khoảnh khắc âm nhạc kết thúc, Bùi Khuynh Thừa đột nhiên bừng tỉnh. Cậu ấy không biết bản thân nghĩ thế nào, thế mà lại xoay người bỏ chạy, cũng không biết Ti Du có thấy cậu ấy hay không.
Chỗ cậu ấy đứng cũng không quá lộ liễu, có lẽ sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?
Cậu ấy tựa vào trong thang máy, tay vỗ lên ngực, trái tim đang nhảy mãnh liệt.
Bây giờ, trong đầu cậu ấy đều là Ti Du.
Ti Du, thật đẹp, cũng thật sự khiến trái tim người ta rung động.
Ti Du cũng không biết một điệu múa của mình, thế mà lại khiến cho một chàng trai rung động vì cậu.
Cậu đi học cả ngày. Lúc tan học, Bạch Hàm Liễu bỗng gọi cậu lại.
"Tiểu Du, cô có chuyện muốn nói với em.”
Ti Du: "Sao vậy cô?”
"Có lẽ em đã biết tại sao sáng nay cô lại đưa Sầm Sơ đến.”
Bạch Hàm Liễu nói: "Người có thiên phú như em vốn nên được càng nhiều người biết đến. Vẫn là câu nói kia, chờ em cảm thấy bản thân đã chuẩn bị xong thì nói cho cô biết.”
Ti Du mím môi dưới.
"Cô, em... em còn muốn đợi đến khi kỳ thi đại học kết thúc.”
Bạch Hàm Liễu gật đầu: "Cô biết, nhảy Trung Quốc là ước mơ của em.”
"Thật ra, cô cũng cảm thấy nổi tiếng từ nhỏ vừa có lợi vừa có hại. Nếu như em vẫn nghĩ như vậy thì cứ dồn sức đi.”
Cô ấy cười trêu, nói: "Nhưng cô nghe nói lớp văn hóa của em rất kéo chân nhỉ.”
Ti Du xụ mặt: "Em thật sự không giỏi học tập.”
"Sau này, mỗi tuần em đi học một lần là được rồi. Thời gian còn lại nắm vững lớp bồi dưỡng.”
Bạch Hàm Liễu vô cùng lo lắng cho cậu: "Em đã học lớp mười một rồi, cũng không thể cứ ôm mãi thái độ như vậy.
Ít nhất cũng phải đủ để vô tuyển nhảy Trung Quốc, đúng không?”
Ti Du thở dài: "Em biết rồi.”
Sau khi chào tạm biệt cô giáo, cậu buồn bã, ỉu xìu đi xuống lầu.
Học tập khó quá đi!
Cậu xụ mặt, lúc ánh mắt lơ đãng lướt qua quán trà sữa bên đường thì chợt giật mình.
Đm?
Cậu nhìn thấy ai!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong cửa hàng, đeo tạp dề, lạnh mặt đặt món cho người ta, không phải là Ti Nguy Lâu sao!
Cậu ngạc nhiên, vội vàng úp sấp lên cửa kính thủy tinh của quán trà sữa để nhìn.
Đây là quán trà sữa rất nổi tiếng trên mạng. Bởi vì đến giờ tan học và giờ tan làm, cho nên trong quán có rất nhiều người.
Quầy đặt món cũng có tận sáu, bảy cái, nhưng số người ở hàng của Ti Nguy Lâu là nhiều nhất, cơ bản đều là con gái.
Có người mặc đồng phục, có người mặc đồ bình thường, còn có mấy chàng trai thanh tú cũng đang xếp hàng. Họ thỉnh thoảng nhìn chăm chú Ti Nguy Lâu!
"Anh đẹp trai à, em muốn một ly cà phê, anh có đề cử loại nào không?”
Một cô gái xinh đẹp, chải tóc đuôi ngựa cao đứng trước quầy. Cô ngước mặt nhìn Ti Nguy Lâu, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.
Ti Nguy Lâu lại giống như không nhìn thấy, lạnh nhạt nói: "Sản phẩm bán chạy của quán đều nằm trên menu.”
Cô gái cắn môi dưới, nói: "Vậy lấy cho em ba ly cà phê sữa đi. Hai ly thêm đường, một ly bỏ 50% đường.”
Cô ấy đi cùng với bạn thân, tổng cộng có hai người, lại đặt ba ly cà phê.
Ti Nguy Lâu gật đầu, ngón tay thuần thục thao tác trên máy chọn món, sau đó nói: "Tổng cộng sáu mươi tệ.”
Cô gái trả tiền, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Ti Nguy Lâu.
Người bạn thân bên cạnh cô ấy cũng nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nhỏ giọng nói: "Anh trai à, anh có bạn gái chưa? Bạn thân của em muốn thêm wechat.”
Cô gái bỗng đỏ mặt, nhéo tay bạn thân một cái.
Bạn thân cười, nháy mắt mấy cái với cô ấy, ra hiệu cô ấy mở wechat ra.
Ti Nguy Lâu nhìn cô gái một chút, giọng nói không chút lên xuống: "Thật ngại quá, tôi không có wechat.”
"Quào!" Ti Du kinh ngạc lên tiếng.
Đây là từ chối rồi, lại còn rất không uyển chuyển!
Ngay cả lý do cũng không có!
Mặt của cô gái lại càng đỏ hơn, kéo tay bạn thân bỏ chạy: "Đã nói anh ấy không thêm bạn mà!”
Bạn thân phàn nàn: "Người này cũng quá lạnh lùng rồi.”
Hai cô gái vừa nói vừa tìm chỗ ngồi xuống.
"Anh ấy vừa mới đến đây có hai ngày, cậu xem có bao nhiêu người muốn thêm anh ấy. Anh ấy chẳng thêm người nào cả. Tớ cảm thấy chắc chắn anh ấy có bạn gái rồi đó." Cô gái thở dài.
Bạn thân vội vàng an ủi cô ấy: "Gương mặt của cậu xinh đẹp như vậy mà anh ta cũng không thêm cậu. Nói không chừng anh ta thích con trai đó!”
Cô gái cười ra tiếng: "Vậy cậu nhìn xem, ở đó còn có rất nhiều con trai đang xếp hàng. Tớ thấy đều rất đẹp trai, không phải anh ấy cũng đều không thêm đó sao.”
"Thì nói không chừng mà. Chúng ta nhìn thử xem.”
Bạn thân vô thức quay đầu nhìn một hàng dài kia, bỗng kinh ngạc nói: "Nhan Nhan, cậu nhìn anh chàng kia đi.
Trông đẹp trai ghê!”
Nhan Nhan thuận theo tầm mắt của cô ấy nhìn sang, lập tức trông thấy một chàng trai cao gầy.
Chàng trai kia khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, mang giày đá bóng.
Từ vị trí của cô nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy được nửa bên mặt của chàng trai, nhưng chỉ với nửa bên mặt, cũng đã có thể khiến cho cô cảm thấy tự ti, mặc cảm.
"Người này cũng quá đẹp trai rồi!”
"Đừng nói anh ta cũng đến tìm anh chàng đẹp trai xin wechat nha!" Bạn thân kích động nói.
Nhan Nhan cũng có chút hứng thú. nếu như là chàng trai này, thì cô không hề cảm thấy bản thân bị từ chối có gì không tốt!
Sắc mặt của Ti Nguy Lâu lạnh nhạt, trong tiệm rất náo nhiệt, nhưng người xếp hàng ở chỗ này của anh lại cực kỳ nhiều.
Loại tình huống này, lúc trước anh đã từng trải qua ở một quán khác, bây giờ đều đã quen thuộc rồi.
Anh lại tiễn một vị khách quen, sau đó cũng không thèm ngẩng đầu lên, hỏi: "Xin chào, xin hỏi muốn đặt món gì?”
"Cho một ly trà sữa thạch khoai dẻo đi." Một tiếng nói mang theo chút trêu chọc vang lên.
Ti Nguy Lâu khẽ giật mình, ngước mặt lên.
Ti Du nhướng mày, khóe môi cười như không cười, cong lên. Một đôi mắt rất sáng, đầy ý cười nhìn Ti Nguy Lâu.
Cậu tập nhảy xong còn chưa tắm rửa, tóc cũng hơi ẩm ướt. Cậu buộc tóc mái lên trên thành một chùm nhỏ, tục gọi là đầu quả táo.
Cứ thế, vầng trán đầy đặn, trơn láng của cậu lập tức lộ ra, gương mặt vốn đã khoa trương lại càng xinh đẹp hơn.
Ti Nguy Lâu nhất thời không nói gì.
"Sao vậy?" Ti Du cố ý lớn tiếng hỏi: "Có nhân viên cửa hàng nào như cậu sao? Thế mà lại nhìn khách hàng đến ngẩn người?”
Tiếng huyên náo trong quán lúc đầu chợt im ắng một cách lạ lùng, chỉ có dàn loa đang làm hết trách nhiệm hát "Sắc xanh da trời chờ mưa bụi, còn tôi đang đợi cậu.”
Ti Du: "...”
Giọng nói của cậu lớn dữ vậy à?
Cậu nhìn xung quanh một chút, phát hiện gần như tất cả mọi người trong quán đều đang nhìn cậu và Ti Nguy Lâu.
Không phải chứ? Xấu hổ quá đi!
Ti Du sớm đã quen bị người khác nhìn chằm chằm, nhưng khung cảnh quái lạ như thế này thì vẫn là lần đầu tiên cậu trải qua.
Từ trước đến giờ cậu rất sĩ diện. Nhìn tình hình lúc này, trong lúc nhất thời, cả người đều có chút choáng váng.
Hối hận! Rất hối hận!
Ti Du cúi đầu. Có lẽ có kẽ hở nào đó mà cậu có thể chui vào.
Một tiếng cười khẽ từ phía trước truyền đến. Ti Du ngẩng đầu nhìn Ti Nguy Lâu, bắt được ý cười chưa tan nơi khóe môi của anh.
"Cười cái gì mà cười!”
Ti Du hung dữ với anh: "Giờ có đặt món không!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đặt." Ti Nguy Lâu lại khôi phục dáng vẻ trước đó: "Còn cần thứ gì khác không?”
Ti Du bị những ánh mắt này nhìn đến mức như có gai ở sau lưng, cả giận nói: "Không cần, nhanh đi! Bao nhiêu tiền?”
"Mười lăm." Ti Nguy Lâu nói.
Ti Du trả tiền, vội vàng chạy khỏi quầy.
Mẹ ơi, lúc nãy cậu thật sự nói lớn tiếng như vậy sao?
Không đúng, tại sao cậu đã ngồi xuống rồi mà vẫn cảm thấy có người đang nhìn trộm cậu nhỉ?
Cậu nhìn bốn phía, nhưng trong quán đã khôi phục sự ồn ào, nhìn kỹ, có vẻ cũng không có ai đang chú ý đến cậu.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Ti Du thở phào nhẹ nhõm. Cậu lấy điện thoại ra, tiện tay ấn mở lướt app video, nhưng lực chú ý lại đặt trên người Ti Nguy Lâu cách đó không xa.
Không thể không nói, dáng vẻ của Ti Nguy Lâu thật sự không tệ.
Đương nhiên, so với cậu thì vẫn thua kém một chút.
Mặc dù Ti Nguy Lâu trông có vẻ không có phản ứng gì, nhưng thật ra dư quang của anh vẫn luôn không kiềm chế được mà chú ý phương hướng của Ti Du.
Anh thật sự không ngờ sẽ nhìn thấy Ti Du ở chỗ này.
Nhưng mà, anh nhớ lại dáng vẻ cúi đầu lúc nãy của Ti Du, đừng nói là tìm kẽ hở dưới đất nha?
"Anh trai, ly này tặng cho anh đó.”
Nhan Nhan và bạn thân cầm cà phê, đưa ly bỏ đường 50% kia cho Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu ngước mặt lên, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi có quy định, không nhận quà của khách hàng.”
"À." Bây giờ, Nhan Nhan không có tâm trạng để thẹn thùng, chỉ có một bụng tò mò.
Cô và bạn thân liếc nhau một cái, mới nhỏ giọng hỏi Ti Nguy Lâu: "Anh trai, anh và anh chàng đầu quả táo vừa rồi có quan hệ như thế nào vậy?”
Ti Nguy Lâu vô thức nhìn về phía Ti Du. Ti Du đang rướn cổ, vô cùng phấn khích hóng drama, sau khi bị anh phát hiện thì lập tức rụt đầu lại.
Ti Nguy Lâu lại muốn cười rồi. Anh thu hồi tầm mắt, nói với Nhan Nhan: "Hàng xóm.”
Không sai, là hàng xóm dưới một mái nhà.
Nhan Nhan và bạn thân nhìn nhau, cố nén sự kích động.
Hóa ra là thanh mai trúc mã!
Khó trách lại thân mật như vậy!
Họ chào tạm biệt với Ti Nguy Lâu, rồi mới thỏ thẻ vừa cười vừa nói bỏ đi.
Liếc trộm bị phát hiện, phản ứng đầu tiên của Ti Du chính là tránh né.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng lắm. Cậu nhìn một chút thì có sao đâu. Ti Nguy Lâu cũng không phải thứ gì đó không thể nhìn!
Ti Du đang chuẩn bị xem kịch một lần nữa thì bên cạnh chợt tối sầm lại.
Cậu quay đầu nhìn thử, thấy được một gương mặt xa lạ.
"Xin chào, cậu đi một mình à?”
Người đến là một chàng trai, trông cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, có vẻ là sinh viên.
Ti Du nhíu mày: "Làm gì?”
Chàng trai mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó hất cằm về phía Ti Nguy Lâu: "Bạn trai của cậu à?”
"Hả?" Biểu cảm của Ti Du kỳ lạ: "Anh cũng muốn wechat của cậu ta à?”
Chàng trai nhướng mày, ánh mắt lướt một vòng trên gương mặt của Ti Du, nói: "Xem ra không phải rồi. Cậu là học sinh cấp ba à? Đủ tuổi chưa?”
Ti Du: "... Anh điều tra hộ khẩu à?”
Chàng trai bật cười: "Thuận miệng hỏi chút thôi. Tôi học đại học Bắc Kinh. Có thể thêm wechat không?”
"Không thể." Ti Du quả quyết từ chối.
Xem như cậu đã nhìn ra rồi. Người này có ý đồ với cậu.
Thật sự là điên rồi.
Ti Du không kiềm chế được, nói: "Tôi không thích con trai.”
Chàng trai run lên, lại cẩn thận nhìn cậu một chút, mới phát hiện muộn màng, thở dài: "Được rồi, vậy, wechat cũng không thể thêm à?”
Ti Du: "Không thể, đừng hỏi nữa.”
Chàng trai bị từ chối cũng không từ bỏ, cười nói: "Cậu là học sinh cấp ba à? Học tập bận rộn không? Có vấn đề gì thì có thể tìm tôi. Tôi có thể dạy bù cho cậu.”
Ti Du nhớ đến Bạch Hàm Liễu. Thành tích kia của cậu, có vẻ cần lớp học bồi dưỡng.
Nhưng, cậu không thể nào để cho một người con trai có ý với cậu dạy bù cho cậu chứ!
Ti Du lườm chàng trai kia một chút, nói: "Không cần, tôi học giỏi lắm.”
Chàng trai cười rộ lên: "Vậy cậu học giỏi, sau này không cân nhắc báo danh đại học Bắc Kinh Sao? Top 2 trong nước, sau này, cũng có thể cậu sẽ trở thành đàn em của tôi đó.”
Ti Du bị cái bản mặt dày đáng chết này của anh ta dọa sợ, muốn vỗ tay cho dũng khí của anh ta.
Cậu đã từ chối dứt khoát như vậy, nếu như là người bình thường thì có lẽ đã sớm chạy rồi nhỉ?
Ti Du đang chuẩn bị nói mấy lời tàn nhẫn thì bỗng nhiên "cộp" một tiếng, trước mặt cậu đặt xuống một ly trà sữa không nhẹ không nặng.
Cậu ngước mắt nhìn, phát hiện là do Ti Nguy Lâu tự đưa đến cho cậu.
---
Tác giả có lời muốn nói: Bạn lớp phó học tập quá ngây thơ, không cẩn thận thì đã bị rung động rồi gừ gừ~
Bài múa của Tiểu Du chính là "Điểm Giáng Thần". Nếu như các cục cưng muốn xem thì kiến nghị đi xem thử bản của cô Hoa Tiêu Nhất đi ~ Siêu đẹp luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro