Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 22
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Ti Du không thích Ti Nguy Lâu, đương nhiên không muốn ở cùng anh trong một phòng.
Cậu cầm thẻ phòng, vội bước đi, đuổi kịp Triệu Diên.
“Mẹ.” Ti Du nói với Triệu Diên: “Không phải khách sạn có rất nhiều phòng trống sao? Chúng ta có thể thêm một gian phòng nữa được không?”
Nghe vậy, trước tiên Triệu Diên xoay người nhìn vào mắt Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu mặc bộ quần dài áo thun mà bà ấy mua cho, sắc mặt lãnh đạm, vô thanh vô tức mà đi theo phía sau họ.
Bà có chút đau lòng, nhưng đứa nhỏ Ti Nguy Lâu này thật sự quá lãnh đạm, các bà làm trưởng bối lại không có đề tài chung gì để nói với nó, chỉ có thể nghĩ rằng nhân cơ hội này để Ti Du đưa nó đi cùng.
Đương nhiên Ti Du rất bài xích Ti Nguy Lâu, bà cũng thấy rõ ràng, chỉ là thiếu niên ai chẳng có tính cách đơn thuần, đặc biệt là Ti Du, đứa con do một tay bà nuôi lớn, bà là người hiểu rõ nhất.
Ti Du là người ăn mềm không ăn cứng, điển hình là người mạnh miệng nhưng tâm mềm.
Bà biết rõ làm thế nào để trao đổi cùng Ti Du, vì thế bà giơ tay nắm cánh tay Ti Du.
“Tiểu Du, mẹ biết trong lòng con không được tự nhiên.”
Triệu Diên khe khẽ thở dài, nhỏ giọng nói với cậu: “Con cũng biết trước kia Tiểu Lâu đã trải qua những ngày như thế nào, là bố mẹ nợ nó. Con có thể giúp mẹ, dẫn dắt nó làm quen nhiều hơn được không.”
“Các con là bạn cùng lứa, vẫn có tiếng nói chung hơn mẹ, đúng không?”
Ti Du mím môi, đương nhiên cậu biết cuộc sống sinh hoạt trước đây của Ti Nguy Lâu.
Cô nhi viện đối xử rất tốt với cậu ta, nhưng chung quy họ cũng không thể phụ trách hết được sinh hoạt phí cho mỗi đứa trẻ, đặc biệt là trong viện còn có rất nhiều trẻ khuyết tật, những đứa trẻ bình thường giống như Ti Nguy Lâu đã phải tự lập từ sớm.
Từ khi học cấp hai, sinh hoạt phí của Ti Nguy Lâu vẫn do anh tự kiếm, học phí cũng đều là miễn phí.
Nói thật, nếu không phải vì mối quan hệ khó xử giữa bọn họ, Ti Du cũng rất sẵn lòng kết bạn cùng Ti Nguy Lâu.
Chỉ là......
“Tiểu Du, con sẽ giúp mẹ chứ?”
Triệu Diên thấp hơn Ti Du nửa cái đầu, lúc này ngửa đầu nhìn cậu, Ti Du không nhịn được liền mềm lòng.
Mẹ muốn cậu giúp đỡ, cậu không có biện pháp cự tuyệt.
Điều này cũng do cậu bị ảnh hưởng từ khi còn nhỏ, trong nhà gồm cả bố và anh cả, họ là ba người đàn ông, chỉ có Triệu Diên là nữ duy nhất.
Mà Ti Trọng Tấu đã dạy Ti Niên cùng Ti Du từ khi còn nhỏ rằng, mẹ là người duy nhất trong gia đình cần được nuông chiều, yêu cầu của bà, ba người họ không ai có thể phản kháng.
Ti Du thở dài, ủ rũ gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Triệu Diên cười vỗ vỗ tay cậu: “Mẹ biết Tiểu Du ngoan ngoãn nghe lời nhất.”
Ti Du bất đắc dĩ, đối với hai chữ “ngoan ngoãn” cùng “nghe lời” này cậu không thấy có liên quan gì đến cậu, cũng chỉ có Triệu Diên mới thật sự cho rằng cậu ngoan.
Bỗng nhiên, cậu nhớ tới tiệm trà sữa ngày đó, nhớ tới Ti Nguy Lâu.
Hình như Ti Nguy Lâu cũng nói cậu nghe lời.
Ti Du: “......”
Cậu nhịn không được xoa xoa cánh tay nổi da gà, quá dọa người rồi, không thể hồi tưởng nữa.
Cậu liếc nhìn về phía sau, đối diện với tầm mắt của Ti Nguy Lâu.
Ti Du dừng lại, ngay sau đó làm mặt quỷ với anh, rồi quay đầu về.
Ti Nguy Lâu nhìn hai người dắt tay nhau ở phía trước, nghĩ thầm, hóa ra mẹ con sẽ chung sống hòa thuận như vậy sao?
—— Hai gian phòng sát vách, ba người Ti Du bước vào căn phòng của mình.
Đây là một phòng gồm 3 gian, 3 phòng ngủ và phòng khách đều có cửa sổ kính trong suốt rất lớn dài từ trần đến sàn, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn thấy biển xanh vô tận.
Theo thường lệ, sau khi vào ở khách sạn, bốn vị phụ huynh và Ti Du, Tạ Hoàn sẽ tách ra, từng người bận việc của mình, không quấy rầy nhau.
Nếu là trước kia, chắc chắn Ti Du cùng Tạ Hoàn chạy ra bờ biển chơi, nhưng hiện tại có thêm một người Ti Nguy Lâu, Tạ Hoàn cảm thấy có gì đó không thoải mái, rất xấu hổ.
Thật ra Ti Nguy Lâu cũng không có cảm giác xấu hổ gì, anh nhìn về phía Tạ Hoàn cùng Ti Du, nói: “Các cậu chơi của các cậu, không cần quan tâm đến tôi.”
“Vốn dĩ cũng chẳng định quản cậu.” Ti Du bĩu môi.
Cậu hất cằm về phía Tạ Hoàn: “Chọn một phòng đi, tắm rửa xong chúng ta đi ăn cơm.”
Tạ Hoàn xấu hổ nhìn Ti Nguy Lâu, nói: “Cái đó, nếu không cậu chọn trước đi?”
Ti Nguy Lâu ngồi vào phòng khách trên sô pha, nói: “Không sao, các cậu chọn đi.”
“Chẹp, còn lề mề làm gì?” Ti Du trừng Tạ Hoàn: “Đều giống nhau thôi, mau đi chọn một phòng rồi tắm rửa thay quần áo đi!”
Cậu nói xong liền xoay người vào phòng ngủ chính.
Tạ Hoàn nhăn nhó mặt, lẩm bẩm nói: “Không phải cậu nói muốn chọn một phòng sao?”
Cậu ta liếc nhìn Ti Nguy Lâu, thấy đối phương đã lấy di động ra chơi, không có ý định nói nữa.
Tạ Hoàn thở dài thườn thượt, quay người bước vào phòng bên cạnh Ti Du.
Ti Du nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa, đi thẳng vào phòng tắm.
“Chảnh cái gì mà chảnh! Tôi còn không muốn mang cậu đi chơi đâu!”
Cậu sắp tức chết rồi, Ti Nguy Lâu này thật là không thể cho cậu ta ăn đường.
Rõ ràng vì sự việc của quán trà sữa, Ti Du mới có chút cái nhìn khác về anh, hiện tại lại lộ ra nguyên hình!
Giá trị hảo cảm vốn không có nhiều nháy mắt rớt xuống âm!
Rất là âm!
Ti Du dùng tốc độ cực nhanh tắm xong, định chạy nhanh đi ra ngoài lướt sóng, phát tiết lửa giận.
Cậu thay một thân áo thun màu đen rộng thùng thình cùng quần đùi, xỏ dép lê đi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng ngủ thấy phòng khách chẳng có ai, Tạ Hoàn này có lẽ còn chưa tắm xong, mà Ti Nguy Lâu cũng không biết đi đâu rồi.
Ti Du thối mặt đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, mắt thoáng lướt qua, thấy trên bàn trà có để một chiếc điện thoại.
Cậu biết chiếc điện thoại này, là chiếc điện thoại iPhone mới nhất Triệu Diên mua cho Ti Nguy Lâu.
Giao diện điện thoại vẫn chưa đóng, nhìn như là trang web nào đó.
Ti Du không có sở thích xem trộm sự riêng tư của người khác, nhưng chiếc điện thoại này thật sự quá rõ ràng, cho nên cậu chỉ liếc mắt một cái, liền thấy thứ mà Ti Nguy Lâu đang tìm kiếm.
【Lần đầu tiên đi biển có thể làm những gì?】 Ti Du ngơ ngẩn, trầm mặc.
Lần đầu tiên Ti Nguy Lâu đi biển, không biết gì lại chỉ có một mình, làm gì cũng phải tra Baidu.
Chết tiệt, sao cậu lại cảm giác anh có chút đáng thương nhỉ?
Ti Du rất bực bội.
“Anh Du.” Tạ Hoàn mặc áo sơ mi hoa cùng chiếc quần đùi to.
Cậu ta nhìn lướt qua phòng ngủ của Ti Nguy Lâu, cửa mở toang, không có người bên trong.
“Cậu ta không ở đây.” Tạ Hoàn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng dám lớn tiếng nói chuyện.
“Vừa hay, bây giờ chúng ta đi ra ngoài đi, kẻo dì lại bảo cậu với cậu ta bồi dưỡng cảm tình.”
Tạ Hoàn thấy Ti Du bất động liền đi đến bên cạnh cậu, buồn bực nói: “Ngẩn người làm gì vậy? Đi thôi, đi ra ngoài dạo!”
Ti Du không nói, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm cái điện thoại kia.
Tạ Hoàn nhìn theo tầm mắt cậu: “Điện thoại của ai đây?
Của người đó sao?”
Không biết nghĩ sao, Ti Du vội vàng duỗi tay tắt màn hình điện thoại đi.
Tạ Hoàn: “?”
Có cái gì cậu ta không thể xem sao?
Ti Du đứng lên, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
“Ồ......” Tạ Hoàn gãi gãi đầu, cậu ta cảm thấy gần đây càng ngày càng không hiểu rõ được cái tính khí nhỏ nhen này.
Xem ra quả thật Ti Du bị chuyện cậu chủ thật giả này kích thích rồi!
Ti Du mở cửa, vừa nhấc mắt liền thấy Ti Nguy Lâu đứng ở ven tường.
Cậu bị hoảng sợ: “Cậu đứng chỗ đó làm gì?”
Ti Nguy Lâu nói: “Tôi không có thẻ phòng.”
Không có thẻ phòng, cho nên anh đi ra rồi sẽ không thể vào phòng được, đương nhiên, điều này cũng là do anh không biết rằng cửa của khách sạn này được khóa tự động.
Có thể là bởi vì vừa rồi do cái trang web kia, cho nên Ti Du ngay lập tức nhìn ra được vẻ bối rối dưới vẻ mặt hờ hững của Ti Nguy Lâu.
Ti Du không nói, Ti Nguy Lâu cũng không nói tiếp, chỉ là đi tới, muốn vào nhà từ bên cạnh cậu.
Tạ Hoàn vội vàng tránh ra, cho Ti Nguy Lâu một khoảng trống.
“Chẹp.” Ti Du sắp phiền muốn chết, cậu lấy ra thẻ phòng từ trong túi, đưa cho Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu: “?”
“Cầm đi, tôi đến quầy lễ tân lấy thêm một cái.”
Ti Du để lại một câu, ném thẻ phòng vào trong ngực Ti Nguy Lâu, sau đó liền xoay người rời đi.
Tạ Hoàn cười xấu hổ với Ti Nguy Lâu, vội vàng chạy theo phía sau Ti Du.
“Anh Du anh Du!” Tạ Hoàn chạy theo sau, theo thói quen khoác vai Ti Du.
Cậu ta cho rằng Ti Du cứ nhìn thấy Ti Nguy Lâu sẽ phiền, liền khuyên nhủ: “Cậu đừng nghĩ đến chuyện cậu ta nữa, chúng ta vẫn giống nhau như trước, vui vẻ chơi thôi, mặc kệ cậu ta.”
Ti Du ấn thang máy, cậu nhìn số tầng không ngừng thay đổi, lỗ tai vẫn luôn dựng lên, lắng nghe động tĩnh phía sau.
Hình như Ti Nguy Lâu không theo kịp?
Cậu ta không ăn cơm?
Đang lúc khó chịu, giọng nói Triệu Diên truyền đến từ phía sau: “Tiểu Du.”
Ti Du cùng Tạ Hoàn xoay người nhìn lại, phát hiện bốn vị phụ huynh cũng đã thay quần áo xong, đang đi tới phía họ.
“Tiểu Lâu đâu? Không phải vừa rồi mẹ để nó chờ các con ra cùng ăn cơm sao?” Triệu Diên hỏi.
Hóa ra vừa rồi là mẹ gọi Ti Nguy Lâu ra ngoài.
Ti Du nói: “Không biết ạ, có thể là thay quần áo chăng?”
Triệu Diên nói với Ti Trọng Tấu: “Chồng, ông đi xem đi.”
Ti Trọng Tấu gật đầu, giám đốc Ti sấm rền gió cuốn ở trước mặt vợ, không có một chút không tình nguyện nào.
Thang máy đã tới, nhưng mọi người chưa vào, đều đang đợi Ti Nguy Lâu.
Bên kia Ti Trọng Tấu cũng gọi người tới, Ti Nguy Lâu không thay đổi gì, chỉ một tay cầm di động, đi theo phía sau Ti Trọng Tấu.
Sau khi họ ăn cơm trưa ở nhà hàng xong, nhóm người Triệu Diên trở về nghỉ ngơi.
Ti Du và Tạ Hoàn tinh lực dư thừa, chuẩn bị đi lướt sóng luôn, mà Ti Nguy Lâu cũng bị nhóm người Triệu Diên mạnh mẽ giữ lại, muốn anh đi cùng bọn Ti Du.
Trước khi đi, Triệu Diên còn liếc mắt nhìn Ti Du một cái.
Ti Du: “......”
Mẹ tốt của con, mẹ thật là không hiểu được sự đau khổ của con trai!
Chờ sau khi các phụ huynh đi khỏi nhà ăn, Ti Nguy Lâu mới nói: “Các cậu đi chơi đi, tôi tự đi dạo.”
Ti Du trợn trắng mắt.
Rốt cuộc Baidu dạy cậu ta thế nào vậy? Tới biển đi dạo?
Ti Nguy Lâu làm lơ ánh mắt xem thường của cậu, đứng dậy muốn đi.
“Này!” Ti Du mặt mày cau có, giọng điệu đanh lại: “Bọn tôi đi motor nước, cậu cũng đi cùng đi.”
Ti Nguy Lâu ngẩn ra, giương mắt nhìn cậu.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Không phải tôi muốn đưa cậu đi chơi!”
Ti Du cả giận nói: “Là tôi quá nhẹ, sợ xuồng bị bay lên, cậu lên cho thêm trọng lượng!”
Tạ Hoàn choáng váng cả người, cậu ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ti Du.
Quá nhẹ, motor nước sẽ bay lên sao?
Con mẹ nó đây là chuyện quỷ quái gì!
*Tác giả có lời muốn nói: Nhiều năm sau, khi mọi người hỏi tại sao các anh công khác lại thua cậu chủ thật.
Mọi người: Có lẽ vì chúng tôi không bán thảm!
Bảo bối Tiểu Du đơn thuần, vậy mà không phát hiện vì sao màn hình di động người nào đó cứ sáng! Ô ô ô!
Cậu cầm thẻ phòng, vội bước đi, đuổi kịp Triệu Diên.
“Mẹ.” Ti Du nói với Triệu Diên: “Không phải khách sạn có rất nhiều phòng trống sao? Chúng ta có thể thêm một gian phòng nữa được không?”
Nghe vậy, trước tiên Triệu Diên xoay người nhìn vào mắt Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu mặc bộ quần dài áo thun mà bà ấy mua cho, sắc mặt lãnh đạm, vô thanh vô tức mà đi theo phía sau họ.
Bà có chút đau lòng, nhưng đứa nhỏ Ti Nguy Lâu này thật sự quá lãnh đạm, các bà làm trưởng bối lại không có đề tài chung gì để nói với nó, chỉ có thể nghĩ rằng nhân cơ hội này để Ti Du đưa nó đi cùng.
Đương nhiên Ti Du rất bài xích Ti Nguy Lâu, bà cũng thấy rõ ràng, chỉ là thiếu niên ai chẳng có tính cách đơn thuần, đặc biệt là Ti Du, đứa con do một tay bà nuôi lớn, bà là người hiểu rõ nhất.
Ti Du là người ăn mềm không ăn cứng, điển hình là người mạnh miệng nhưng tâm mềm.
Bà biết rõ làm thế nào để trao đổi cùng Ti Du, vì thế bà giơ tay nắm cánh tay Ti Du.
“Tiểu Du, mẹ biết trong lòng con không được tự nhiên.”
Triệu Diên khe khẽ thở dài, nhỏ giọng nói với cậu: “Con cũng biết trước kia Tiểu Lâu đã trải qua những ngày như thế nào, là bố mẹ nợ nó. Con có thể giúp mẹ, dẫn dắt nó làm quen nhiều hơn được không.”
“Các con là bạn cùng lứa, vẫn có tiếng nói chung hơn mẹ, đúng không?”
Ti Du mím môi, đương nhiên cậu biết cuộc sống sinh hoạt trước đây của Ti Nguy Lâu.
Cô nhi viện đối xử rất tốt với cậu ta, nhưng chung quy họ cũng không thể phụ trách hết được sinh hoạt phí cho mỗi đứa trẻ, đặc biệt là trong viện còn có rất nhiều trẻ khuyết tật, những đứa trẻ bình thường giống như Ti Nguy Lâu đã phải tự lập từ sớm.
Từ khi học cấp hai, sinh hoạt phí của Ti Nguy Lâu vẫn do anh tự kiếm, học phí cũng đều là miễn phí.
Nói thật, nếu không phải vì mối quan hệ khó xử giữa bọn họ, Ti Du cũng rất sẵn lòng kết bạn cùng Ti Nguy Lâu.
Chỉ là......
“Tiểu Du, con sẽ giúp mẹ chứ?”
Triệu Diên thấp hơn Ti Du nửa cái đầu, lúc này ngửa đầu nhìn cậu, Ti Du không nhịn được liền mềm lòng.
Mẹ muốn cậu giúp đỡ, cậu không có biện pháp cự tuyệt.
Điều này cũng do cậu bị ảnh hưởng từ khi còn nhỏ, trong nhà gồm cả bố và anh cả, họ là ba người đàn ông, chỉ có Triệu Diên là nữ duy nhất.
Mà Ti Trọng Tấu đã dạy Ti Niên cùng Ti Du từ khi còn nhỏ rằng, mẹ là người duy nhất trong gia đình cần được nuông chiều, yêu cầu của bà, ba người họ không ai có thể phản kháng.
Ti Du thở dài, ủ rũ gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Triệu Diên cười vỗ vỗ tay cậu: “Mẹ biết Tiểu Du ngoan ngoãn nghe lời nhất.”
Ti Du bất đắc dĩ, đối với hai chữ “ngoan ngoãn” cùng “nghe lời” này cậu không thấy có liên quan gì đến cậu, cũng chỉ có Triệu Diên mới thật sự cho rằng cậu ngoan.
Bỗng nhiên, cậu nhớ tới tiệm trà sữa ngày đó, nhớ tới Ti Nguy Lâu.
Hình như Ti Nguy Lâu cũng nói cậu nghe lời.
Ti Du: “......”
Cậu nhịn không được xoa xoa cánh tay nổi da gà, quá dọa người rồi, không thể hồi tưởng nữa.
Cậu liếc nhìn về phía sau, đối diện với tầm mắt của Ti Nguy Lâu.
Ti Du dừng lại, ngay sau đó làm mặt quỷ với anh, rồi quay đầu về.
Ti Nguy Lâu nhìn hai người dắt tay nhau ở phía trước, nghĩ thầm, hóa ra mẹ con sẽ chung sống hòa thuận như vậy sao?
—— Hai gian phòng sát vách, ba người Ti Du bước vào căn phòng của mình.
Đây là một phòng gồm 3 gian, 3 phòng ngủ và phòng khách đều có cửa sổ kính trong suốt rất lớn dài từ trần đến sàn, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn thấy biển xanh vô tận.
Theo thường lệ, sau khi vào ở khách sạn, bốn vị phụ huynh và Ti Du, Tạ Hoàn sẽ tách ra, từng người bận việc của mình, không quấy rầy nhau.
Nếu là trước kia, chắc chắn Ti Du cùng Tạ Hoàn chạy ra bờ biển chơi, nhưng hiện tại có thêm một người Ti Nguy Lâu, Tạ Hoàn cảm thấy có gì đó không thoải mái, rất xấu hổ.
Thật ra Ti Nguy Lâu cũng không có cảm giác xấu hổ gì, anh nhìn về phía Tạ Hoàn cùng Ti Du, nói: “Các cậu chơi của các cậu, không cần quan tâm đến tôi.”
“Vốn dĩ cũng chẳng định quản cậu.” Ti Du bĩu môi.
Cậu hất cằm về phía Tạ Hoàn: “Chọn một phòng đi, tắm rửa xong chúng ta đi ăn cơm.”
Tạ Hoàn xấu hổ nhìn Ti Nguy Lâu, nói: “Cái đó, nếu không cậu chọn trước đi?”
Ti Nguy Lâu ngồi vào phòng khách trên sô pha, nói: “Không sao, các cậu chọn đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẹp, còn lề mề làm gì?” Ti Du trừng Tạ Hoàn: “Đều giống nhau thôi, mau đi chọn một phòng rồi tắm rửa thay quần áo đi!”
Cậu nói xong liền xoay người vào phòng ngủ chính.
Tạ Hoàn nhăn nhó mặt, lẩm bẩm nói: “Không phải cậu nói muốn chọn một phòng sao?”
Cậu ta liếc nhìn Ti Nguy Lâu, thấy đối phương đã lấy di động ra chơi, không có ý định nói nữa.
Tạ Hoàn thở dài thườn thượt, quay người bước vào phòng bên cạnh Ti Du.
Ti Du nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa, đi thẳng vào phòng tắm.
“Chảnh cái gì mà chảnh! Tôi còn không muốn mang cậu đi chơi đâu!”
Cậu sắp tức chết rồi, Ti Nguy Lâu này thật là không thể cho cậu ta ăn đường.
Rõ ràng vì sự việc của quán trà sữa, Ti Du mới có chút cái nhìn khác về anh, hiện tại lại lộ ra nguyên hình!
Giá trị hảo cảm vốn không có nhiều nháy mắt rớt xuống âm!
Rất là âm!
Ti Du dùng tốc độ cực nhanh tắm xong, định chạy nhanh đi ra ngoài lướt sóng, phát tiết lửa giận.
Cậu thay một thân áo thun màu đen rộng thùng thình cùng quần đùi, xỏ dép lê đi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng ngủ thấy phòng khách chẳng có ai, Tạ Hoàn này có lẽ còn chưa tắm xong, mà Ti Nguy Lâu cũng không biết đi đâu rồi.
Ti Du thối mặt đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, mắt thoáng lướt qua, thấy trên bàn trà có để một chiếc điện thoại.
Cậu biết chiếc điện thoại này, là chiếc điện thoại iPhone mới nhất Triệu Diên mua cho Ti Nguy Lâu.
Giao diện điện thoại vẫn chưa đóng, nhìn như là trang web nào đó.
Ti Du không có sở thích xem trộm sự riêng tư của người khác, nhưng chiếc điện thoại này thật sự quá rõ ràng, cho nên cậu chỉ liếc mắt một cái, liền thấy thứ mà Ti Nguy Lâu đang tìm kiếm.
【Lần đầu tiên đi biển có thể làm những gì?】 Ti Du ngơ ngẩn, trầm mặc.
Lần đầu tiên Ti Nguy Lâu đi biển, không biết gì lại chỉ có một mình, làm gì cũng phải tra Baidu.
Chết tiệt, sao cậu lại cảm giác anh có chút đáng thương nhỉ?
Ti Du rất bực bội.
“Anh Du.” Tạ Hoàn mặc áo sơ mi hoa cùng chiếc quần đùi to.
Cậu ta nhìn lướt qua phòng ngủ của Ti Nguy Lâu, cửa mở toang, không có người bên trong.
“Cậu ta không ở đây.” Tạ Hoàn nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng dám lớn tiếng nói chuyện.
“Vừa hay, bây giờ chúng ta đi ra ngoài đi, kẻo dì lại bảo cậu với cậu ta bồi dưỡng cảm tình.”
Tạ Hoàn thấy Ti Du bất động liền đi đến bên cạnh cậu, buồn bực nói: “Ngẩn người làm gì vậy? Đi thôi, đi ra ngoài dạo!”
Ti Du không nói, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm cái điện thoại kia.
Tạ Hoàn nhìn theo tầm mắt cậu: “Điện thoại của ai đây?
Của người đó sao?”
Không biết nghĩ sao, Ti Du vội vàng duỗi tay tắt màn hình điện thoại đi.
Tạ Hoàn: “?”
Có cái gì cậu ta không thể xem sao?
Ti Du đứng lên, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
“Ồ......” Tạ Hoàn gãi gãi đầu, cậu ta cảm thấy gần đây càng ngày càng không hiểu rõ được cái tính khí nhỏ nhen này.
Xem ra quả thật Ti Du bị chuyện cậu chủ thật giả này kích thích rồi!
Ti Du mở cửa, vừa nhấc mắt liền thấy Ti Nguy Lâu đứng ở ven tường.
Cậu bị hoảng sợ: “Cậu đứng chỗ đó làm gì?”
Ti Nguy Lâu nói: “Tôi không có thẻ phòng.”
Không có thẻ phòng, cho nên anh đi ra rồi sẽ không thể vào phòng được, đương nhiên, điều này cũng là do anh không biết rằng cửa của khách sạn này được khóa tự động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể là bởi vì vừa rồi do cái trang web kia, cho nên Ti Du ngay lập tức nhìn ra được vẻ bối rối dưới vẻ mặt hờ hững của Ti Nguy Lâu.
Ti Du không nói, Ti Nguy Lâu cũng không nói tiếp, chỉ là đi tới, muốn vào nhà từ bên cạnh cậu.
Tạ Hoàn vội vàng tránh ra, cho Ti Nguy Lâu một khoảng trống.
“Chẹp.” Ti Du sắp phiền muốn chết, cậu lấy ra thẻ phòng từ trong túi, đưa cho Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu: “?”
“Cầm đi, tôi đến quầy lễ tân lấy thêm một cái.”
Ti Du để lại một câu, ném thẻ phòng vào trong ngực Ti Nguy Lâu, sau đó liền xoay người rời đi.
Tạ Hoàn cười xấu hổ với Ti Nguy Lâu, vội vàng chạy theo phía sau Ti Du.
“Anh Du anh Du!” Tạ Hoàn chạy theo sau, theo thói quen khoác vai Ti Du.
Cậu ta cho rằng Ti Du cứ nhìn thấy Ti Nguy Lâu sẽ phiền, liền khuyên nhủ: “Cậu đừng nghĩ đến chuyện cậu ta nữa, chúng ta vẫn giống nhau như trước, vui vẻ chơi thôi, mặc kệ cậu ta.”
Ti Du ấn thang máy, cậu nhìn số tầng không ngừng thay đổi, lỗ tai vẫn luôn dựng lên, lắng nghe động tĩnh phía sau.
Hình như Ti Nguy Lâu không theo kịp?
Cậu ta không ăn cơm?
Đang lúc khó chịu, giọng nói Triệu Diên truyền đến từ phía sau: “Tiểu Du.”
Ti Du cùng Tạ Hoàn xoay người nhìn lại, phát hiện bốn vị phụ huynh cũng đã thay quần áo xong, đang đi tới phía họ.
“Tiểu Lâu đâu? Không phải vừa rồi mẹ để nó chờ các con ra cùng ăn cơm sao?” Triệu Diên hỏi.
Hóa ra vừa rồi là mẹ gọi Ti Nguy Lâu ra ngoài.
Ti Du nói: “Không biết ạ, có thể là thay quần áo chăng?”
Triệu Diên nói với Ti Trọng Tấu: “Chồng, ông đi xem đi.”
Ti Trọng Tấu gật đầu, giám đốc Ti sấm rền gió cuốn ở trước mặt vợ, không có một chút không tình nguyện nào.
Thang máy đã tới, nhưng mọi người chưa vào, đều đang đợi Ti Nguy Lâu.
Bên kia Ti Trọng Tấu cũng gọi người tới, Ti Nguy Lâu không thay đổi gì, chỉ một tay cầm di động, đi theo phía sau Ti Trọng Tấu.
Sau khi họ ăn cơm trưa ở nhà hàng xong, nhóm người Triệu Diên trở về nghỉ ngơi.
Ti Du và Tạ Hoàn tinh lực dư thừa, chuẩn bị đi lướt sóng luôn, mà Ti Nguy Lâu cũng bị nhóm người Triệu Diên mạnh mẽ giữ lại, muốn anh đi cùng bọn Ti Du.
Trước khi đi, Triệu Diên còn liếc mắt nhìn Ti Du một cái.
Ti Du: “......”
Mẹ tốt của con, mẹ thật là không hiểu được sự đau khổ của con trai!
Chờ sau khi các phụ huynh đi khỏi nhà ăn, Ti Nguy Lâu mới nói: “Các cậu đi chơi đi, tôi tự đi dạo.”
Ti Du trợn trắng mắt.
Rốt cuộc Baidu dạy cậu ta thế nào vậy? Tới biển đi dạo?
Ti Nguy Lâu làm lơ ánh mắt xem thường của cậu, đứng dậy muốn đi.
“Này!” Ti Du mặt mày cau có, giọng điệu đanh lại: “Bọn tôi đi motor nước, cậu cũng đi cùng đi.”
Ti Nguy Lâu ngẩn ra, giương mắt nhìn cậu.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Không phải tôi muốn đưa cậu đi chơi!”
Ti Du cả giận nói: “Là tôi quá nhẹ, sợ xuồng bị bay lên, cậu lên cho thêm trọng lượng!”
Tạ Hoàn choáng váng cả người, cậu ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ti Du.
Quá nhẹ, motor nước sẽ bay lên sao?
Con mẹ nó đây là chuyện quỷ quái gì!
*Tác giả có lời muốn nói: Nhiều năm sau, khi mọi người hỏi tại sao các anh công khác lại thua cậu chủ thật.
Mọi người: Có lẽ vì chúng tôi không bán thảm!
Bảo bối Tiểu Du đơn thuần, vậy mà không phát hiện vì sao màn hình di động người nào đó cứ sáng! Ô ô ô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro