Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 33

Trình Kinh Đường /程惊堂

2024-11-19 02:44:38

Ti Du nhìn người ngồi trong xe kia, nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như Ti Nguy Lâu. Đối phương dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, tắt điện thoại rồi ngước lên nhìn cậu. Thực sự là Ti Nguy Lâu!

Lúc này, tại nơi này, anh xuất hiện ở nơi này, chắc chắn là đến đón mình!

Ti Du lập tức hiểu ra, chuyện này chắc chắn lại là do Triệu Diên dặn dò.

Hai người đối mặt nhau ở khoảng cách một trăm mét.

Trong lòng Ti Du có một cảm giác kỳ lạ, dường như cậu đã quen với việc không ai tới đón sau khi tan học, nhưng sau khi đi ra ngoài, đột nhiên thấy Triệu Diên hoặc Ti Trọng Tấu đang đợi mình.

Có chút ngạc nhiên, có chút vui vẻ.

Cậu ho nhẹ một tiếng rồi đi về phía Ti Nguy Lâu.

Ngay cả cậu cũng không phát hiện, bước chân của mình ngày càng nhanh hơn, thậm chí còn chạy lon ton đi qua.

Ti Nguy Lâu ngồi trên xe, nhìn thấy cậu đến càng ngày càng gần.

Anh cũng dần dần nhìn thấy rõ khuôn mặt của Ti Du, đôi mắt kia của cậu đặc biệt sáng ngời.

Ti Du chạy thẳng đến chỗ anh rồi dừng lại.

Cậu nhìn Ti Nguy Lâu, rụt rè hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Biết rõ còn cố hỏi, vẫn phải ra vẻ đứng đắn một chút.

Ti Nguy Lâu nhướn mày, giọng điệu ngạc nhiên nói: “Sao cậu lại ở đây?”

Ti Du: “...”

Không phải chứ? Cậu lại tự mình đa tình?

Nhìn dáng vẻ của Ti Nguy Lâu giống như không phải đến đón cậu!

Khuôn mặt của Ti Du đỏ bừng, vừa tức vừa bực.

Cậu không nói nữa, quay người đi ngay, gai khắp người đều dựng lên!

Cậu bước đi như bay, nhưng chưa bước được hai bước, tầm mắt cậu dần dần mờ đi, ngay khi cậu chớp mắt, hai hàng nước mắt cuồn cuộn lăn xuống.

Ti Du tự sa ngã, ngay cả mắt cũng không lau, cúi đầu vội vã đi về phía trước.

Âm thanh của xe điện truyền đến từ phía sau, giọng nói của Ti Nguy Lâu cũng đồng thời chuyển đến: “Trêu cậu thôi.”

Nói rồi, chiếc xe cũng đã đuổi theo Ti Du, đi song song với cậu.

Ti Du: “...”

Cậu quay ngoắt mặt đi, không cho Ti Nguy Lâu nhìn thấy mặt mình.

Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó nhận ra bản thân mình giống như đã trêu đùa quá trớn rồi.

“Cậu làm sao vậy?”

Anh tăng tốc độ xe nhanh hơn một chút, nhìn cậu từ phía trước.

Ti Du vươn thẳng cổ, mặt và cổ đều đỏ bừng, những giọt nước mắt trên mặt cậu nhìn thấy rõ ràng.

Lần đầu tiên, Ti Nguy Lâu có một chút cảm giác không biết phải làm sao. Anh yên lặng đi theo Ti Du, nhẹ nhàng nói: “Lên xe đi.”

Ti Du quay mặt lại trừng mắt nhìn anh: “Cậu bảo tôi lên xe thì tôi phải lên à? Tôi không lên!”

Cậu nghẹn ngào hít hít cái mũi, nước mắt chảy càng dữ dội hơn.

Ti Nguy Lâu cắn môi dưới đi theo sau, một tay cầm tay lái, tay kia lấy ra một gói khăn giấy ướt ra khỏi túi đưa cho Ti Du.

Ti Du dừng lại, không nhận, chỉ nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh.

Ti Nguy Lâu cũng dừng xe. Tay anh giơ lên và xin lỗi nhẹ nhàng: “Tôi xin lỗi.”

Tôi xin lỗi là xong sao?

Ti Du nghiến răng, nếu không phải vì không đánh lại, chắc chắn bây giờ cậu sẽ đánh người!

Mặc dù không đánh được, nhưng cậu cố gắng dùng ánh mắt đánh cho đối phương một trận tơi bời, chỉ là dáng vẻ của cậu khi rơi nước mắt còn thỉnh thoảng nức nở một cái, nhìn có vẻ đáng thương một cách kỳ quái.

Ti Nguy Lâu khẽ thở dài, rồi kéo ra một miếng khăn ướt đưa cho cậu: “Cậu tức giận à?”

Ti Du cảm thấy nước mắt nước mũi của mình sắp chảy ra, không còn cách nào khác chỉ có thể duỗi tay lấy khăn giấy trong tay anh và cả túi khăn giấy đều kéo về.

Cậu lau mặt, rồi lại xì nước mũi, rồi quay đầu lại ném nó vào cạnh thùng rác.

Ti Nguy Lâu lái xe đi đến, nói: “Lên xe đi.”

“Cút.” Ti Du mắng anh một cách lạnh lùng.

Nói xong rồi lại tiếp tục đi.

Ti Nguy Lâu im lặng một lúc, lại im lặng đi theo, lặng lẽ lái xe đi theo bên cạnh.

Cả hai cũng không nói nữa, sau khoảng năm phút, nước mắt của Ti Du cuối cùng cũng không chảy nữa, nhưng cậu không muốn quan tâm đến Ti Nguy Lâu nữa.

Lái xe từ sân vận động về nhà khoảng hơn hai mươi phút, nếu cậu đi bộ, ước tính sẽ mất bốn mươi đến năm mươi phút.

Đợi đến lúc xem trên đường có thể bắt được xe không, lúc này đúng là giờ tan tầm cao điểm, phỏng chừng rất khó tìm được xe cho thuê, nhưng Ti Du tuyệt đối sẽ không quan tâm đến Ti Nguy Lâu!

Sau khi đi qua một con phố, Ti Du đi bộ sang bên đường và bắt đầu chờ xe.

Nhưng lúc này, đừng nói cho thuê, ngay cả app đặt xe cũng không gọi được, đã có hơn hai mươi người xếp hàng ở phía trước.

Khuôn mặt của Ti Du càng ngày càng khó coi.

Mà Ti Nguy Lâu nãy giờ vẫn luôn đi theo cậu không biết đã đi đâu, Ti Du cảm thấy có thể anh đã đi rồi.

Đi thì đi đi, cả đời không qua lại với nhau!

Đừng bao giờ mong đợi cậu chung sống hòa bình với Ti Nguy Lâu!

Không ai có thể làm được!

Ti Du rầu rĩ ngồi bên cạnh bồn hoa thấp bên đường, nhìn vào phần mềm gọi xe trên điện thoại, mắt hơi nóng.

Ti Nguy Lâu là một tên đại ngốc!

Ti Du mắng ở trong lòng.

Đột nhiên, trước mặt cậu có một bàn tay với khớp xương rõ ràng vươn tới, bàn tay kia rất đẹp, còn cầm cây kem ốc quế màu trắng sữa.

Ngay sau đó, một người ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

Ti Du ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Ti Nguy Lâu.

“Đừng tức giận.”

Ti Nguy Lâu không có vẻ mặt gì, nhưng giọng điệu của anh lại rất nhẹ, hình như còn có hơi dịu dàng.

Ti Du nhìn anh một cách lạnh lùng.

Ti Nguy Lâu nói: “Tôi sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

“Không có sau này!” Ti Du nói.

Ti Nguy Lâu gật đầu: “Được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh đưa cây kem ốc quế đến trước mặt em trai, nói: “Mua cho cậu, coi như là lời xin lỗi của tôi, về nhà đi.”

Ti Du nhìn vào điện thoại, trên đó hiển thị có hơn hai mươi người đang xếp hàng phía trước, cậu lại nhìn cây kem ốc quế kia.

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cậu còn phải về nhà chơi game nữa, cũng không thể lãng phí thời gian như vậy được.

Cậu không tha thứ cho Ti Nguy Lâu, nhưng coi anh như tài xế miễn phí cũng không tồi.

Ti Du đưa tay ra nhận cây kem ốc quế, đứng dậy.

Ti Nguy Lâu cũng đứng lên theo cậu, không dấu vết mà thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hai người im lặng ngồi lên xe, hồi lâu cũng không ai nói gì.

Trên đường ồn ào náo động không ngừng, các tòa nhà thương mại cao tầng trên đường thong thả lui về phía sau.

Ti Du ăn kem ốc quế, ánh mắt rơi xuống phía sau lưng Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu cao hơn cậu, cơ thể cũng rắn chắc hơn cậu một chút, nếu chỉ nhìn bả vai, Ti Nguy Lâu thậm chí còn rộng hơn cậu nửa lòng bàn tay.

Ti Nguy Lâu không nói một lời, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng lại quan sát người đằng sau qua từ gương chiếu hậu.

Từ lúc gặp Ti Du, anh đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của cậu.

Kiêu căng, khó đối phó, vui vẻ, khiếp sợ...

Mà Ti Du bây giờ, yên lặng ngồi phía sau anh, một tay cầm kem ốc quế, cái miệng nhỏ giương lê. Ánh sáng mờ nhạt của đèn đường được phản chiếu trên khuôn mặt cậu, rõ ràng trông hơi yếu ớt và mất mát.

Ti Nguy Lâu hơi cau mày, cảm thấy ngực có chút buồn.

“Ti Du.” Anh gọi cậu một tiếng.

Ti Du dừng lại, không nói gì.

“Tôi thực sự xin lỗi.” Giọng của Ti Nguy Lâu hơi trầm.

Sau đó, anh không biết phải nói gì.

Ti Du im lặng một lúc, khi Ti Nguy Lâu càng ngày càng trở nên bực bội, cuối cùng cậu cũng nói.

“Nó không vui một chút nào.”

Giọng điệu của Ti Du rất nhẹ, nhưng Ti Nguy Lâu rõ ràng có thể cảm nhận được cảm xúc không vui của cậu.

“Tôi biết rồi, sau này sẽ không như thế nữa.” Ti Nguy Lâu lại đảm bảo một lần nữa.

Ti Du khẽ hừ một tiếng, nói: “Tôi vẫn còn tức giận, cậu đừng nói chuyện với tôi.”

Nghe cậu nói như vậy, cuối cùng Ti Nguy Lâu đã ổn định hoàn toàn.

Triệu Diên từng nói Ti Du là một người mạnh miệng nhưng mềm lòng, phỏng chừng bây giờ đã nguôi giận một chút. Chỉ là muốn làm cho cậu hoàn toàn nguôi giận có thể sẽ không dễ dàng.

“Ngày mai mấy giờ cậu tan làm, tôi tới đón cậu.” Ti Nguy Lâu lại nói tiếp.

Ti Du tức giận: “Đã bảo cậu đừng nói chuyện với tôi cơ mà!”

Khoé môi Ti Nguy Lâu nở một nụ cười, không chọc cậu nữa.

Ti Du hung tợn cắn một miếng kem ốc quế, hai ba miếng đã ăn sạch.

Cậu ngẩng đầu nhìn trời.

Thực ra Ti Nguy Lâu cũng không làm gì, chỉ là đùa một chút, cậu biết.

Nếu Tạ Hoàn nói với cậu như vậy, cậu chắc chắn sẽ tiến lên tát cho cậu ta một cái, sau đó không phân bua lái xe chạy về nhà, để Tạ Hoàn tự đi về.

Nhưng nếu đổi lại là Ti Nguy Lâu, không biết tại sao cậu lại tức giận như vậy.

Có thể là do cậu cảm thấy mất mặt khi đứng trước mặt anh, hoặc cũng có thể là do cậu cảm thấy rất vui khi được ai đó đến đón, nhưng đó đã trở thành một “hiểu lầm” cho nên cậu cảm thấy mất mát, tóm lại tất cả các loại nguyên nhân gộp lại với nhau, nhất thời cậu mới tức giận như vậy.

Nhưng điều cậu không ngờ đến là Ti Nguy Lâu thực sự sẵn sàng dỗ dành cậu.

Giữa bọn họ chưa nói đến có quen thuộc không, thậm chí có chút không hợp nhau, vậy nên có vẻ rất kì lạ khi Ti Nguy Lâu lại sẵn sàng kiên nhẫn lặp lại đảm bảo với cậu như vậy.

Đầu óc Ti Du rối bời, cậu thả lỏng một lúc mới nói: “Tối mai tôi phải diễn tập rất muộn.”

Vậy nên cậu không cần đến đón, tôi có thể tự mình trở về!

Nếu không thì còn có chú Hàn tài xế.

Gần đây, Ti Trọng Tấu đều ở công ty, vì vậy chú Hàn hẳn là không bận rộn lắm, nếu nhờ ông ấy đến đón mình một chút cũng được.

Ti Nguy Lâu nhìn cậu từ gương chiếu hậu, nói: “Mấy ngày nay tôi cũng phải làm thêm, cũng không tan làm sớm, có thể thuận tiện đến đón cậu.”

Ti Du: “...”

Cậu định nói rằng không cần phải như vậy, thì Ti Nguy Lâu nói tiếp: “Coi như đó là một lời xin lỗi của tôi với cậu, đừng cảm thấy như vậy là làm phiền tôi.”

“Ai cảm thấy đang làm phiền cậu!”

Ti Du sửng sốt: “Cậu đừng có không biết xấu hổ như vậy!

Muốn đón thì đón đi, tôi còn lâu mới cảm thấy phiền toái.”

Ti Nguy Lâu cười khẽ một tiếng, nói: “Vậy thì được rồi.”

Ti Du: “...”

Có gì đó không ổn, có phải cậu lại bị cho vào tròng lần nữa hay không?

Tâm trạng Ti Du phức tạp, cuối cùng không nói gì suốt đường đi.

Cũng may là đường không xa, không lâu sau họ đã về đến nhà. Ti Du ngay lập tức chạy lên lầu sau khi thay giày, lần này ngay cả “tắt đèn” còn chưa kịp dặn dò.

Ti Du vốn định chơi hai trò chơi và phát sóng trực tiếp một chút sau khi trở về, nhưng sau khi tắm xong lại có chút mệt mỏi.

Sau khi suy nghĩ, cậu đăng một trạng thái trên B trạm, nói rằng bản thân sẽ không phát sóng trực tiếp trong một thời gian, sẽ mở lại sau một tuần.

Thực ra cậu phát hiện số lượng người hâm mộ của mình đã tăng lên rất nhiều, ngẫm lại cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ là Ti Du lười, không hề đọc những tin nhắn và bình luận tăng vọt đó, đăng trạng thái xong liền chuẩn bị đi ngủ.

Tất nhiên, trước khi đi ngủ cậu nhận được một cốc sữa nóng từ Ti Nguy Lâu.

—— Trong mấy ngày tiếp theo, cuối cùng Ti Du cũng biết diễn tập mệt mỏi như thế nào.

Cậu phải nhảy không biết bao nhiêu lần mỗi ngày, còn phải thảo luận về các chi tiết của sân khấu với Bạch Hàm Liễu và đạo diễn, còn phải mặc thử trang phục diễn, không vừa thì lại phải sửa.

Ngày nào Ti Du cũng buồn ngủ muốn chết, buổi tối tan tầm ngồi ở phía sau Ti Nguy Lâu suýt chút nữa đã ngủ quên rất nhiều lần, mỗi lần cơ thể nghiêng một cái đều doạ cho Ti Nguy Lâu nhảy dựng lên.

Sau đó, Ti Du mang theo tinh dầu và bôi lên mí mắt, khi có gió thổi qua, dù có muốn ngủ cũng không thể ngủ được.

Chỉ trong một tuần, Ti Du đã giảm được bốn cân, mặc dù ngày nào cũng có quầng thâm mắt nhưng trông cậu có tinh thần hơn hẳn.

Mãi đến thứ bảy, một ngày trước buổi biểu diễn chính thức, đạo diễn mới đại phát từ bi nói cho các diễn viên tan làm sớm.

Trong giờ nghỉ trưa, Ti Du rối rắm hơn nửa ngày, vẫn gọi video cho Triệu Diên.

Đối phương nhận cuộc gọi rất nhanh.

Triệu Diên mặc quần áo thường ngày, mặt mộc, vẻ mặt có chút mệt mỏi, mà xem bối cảnh video của bà ấy như là ở nhà!

“Mẹ, mẹ về nhà rồi?” Ti Du vui mừng nói.

Triệu Diên cười nói: “Ừ, buổi sáng vừa về, sợ làm phiền con nên không nói với con.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ti Du nói: “Sao mẹ đã về rồi? Hoạt động kết thúc rồi sao?”

“Còn hai lễ trao giải nữa, trước ngày mười một còn phải tham dự biểu diễn cho hai nhãn hiệu nữa.” Khuôn mặt Triệu Diên dịu dàng nói: “Đợi ngày mai xem con biểu diễn xong, mẹ phải rời đi rồi.”

Trong lòng Ti Du ấm áp, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của bà ấy, cậu lại có chút đau lòng.

“Mẹ, mẹ đặc biệt trở về là để xem con biểu diễn sao?”

“Thật ra mẹ không cần phải bay tới bay lui như vậy, con cũng không phải là trẻ con, biểu diễn còn cần phải có mẹ ở bên cạnh.”

Nhìn Ti Du như không tim không phổi, nhưng thực ra Triệu Diên biết, đứa trẻ này thực sự rất hiểu chuyện.

Từ nhỏ bọn họ đã không chăm sóc cậu nhiều. Tuy rằng Ti Du thích nghịch ngợm gây sự, nhưng cũng không gây nên việc gì quá lớn, việc đánh bóng hồi cấp hai coi như là một điều nổi loạn nhất của cậu.

Tuy nhiên, sau khi gãy xương phải ở trong bệnh viện, Ti Du không bao giờ để họ lo lắng nhiều như lần đó.

Hơn nữa mỗi khi họp phụ huynh, Triệu Diên cũng không tiện lộ mặt vì nguyên nhân thân phận, Ti Trọng Tấu lại bận rộn, thường xuyên đều là dì giúp việc trong nhà đi, mặc dù như vậy, Ti Du cũng không thực sự trách bọn họ.

Triệu Diên nghĩ đến những điều này lại càng đau lòng.

“Lần đầu tiên Tiểu Du biểu diễn trên sân khấu, tất nhiên mẹ không thể vắng mặt.”

Triệu Diên cười nói: “Bố con cũng nghỉ ngơi vào ngày mai, còn có Tiểu Lâu, chúng ta đều sẽ đến xem con.”

Ti Du rất vui vẻ, cậu nói: “Vậy con phải biểu diễn thật tốt!”

“Được.”

Triệu Diên nói tiếp: “Đúng rồi, có phải hôm nay con kết thúc rất sớm không? Để bố con đến đón con đi.”

“Không cần đâu mẹ, con tự mình về là được rồi.” Ti Du phân tâm nghĩ, hôm nay Ti Nguy Lâu tăng ca cả ngày, chắc là sẽ không đến đón cậu.

Triệu Diên gật đầu: “Cũng được, vậy mẹ làm chút đồ con thích ăn, đợi buổi tối con về ăn.”

Ti Du cười đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, cả người Ti Du không giấu được sự vui vẻ.

Cậu vốn cho rằng Triệu Diên vẫn chưa về, không ngờ bà ấy đã về nhà, hơn nữa còn đặc biệt vì xem cậu biểu diễn mới trở về!

“Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”

Hoắc Vũ Hàng đi tới với một chiếc máy ảnh, nhìn Ti Du cười anh ấy cũng cười theo.

Ti Du liếc nhìn anh ấy một cái, nói một cách thờ ơ: “Không có gì.”

Trong khoảng thời gian này, Ti Du và Hoắc Vũ Hàng cũng coi như là quen thuộc.

Ti Du tán thưởng năng lực chuyên nghiệp của Hoắc Vũ Hàng, nhưng lúc bình thường, Ti Du cũng không nhiệt tình với anh ấy.

Không có cách nào, một thẳng nam như cậu, sao có thể nhiệt tình đối với một người đàn ông thích mình?

Hoắc Vũ Hàng cười khổ một chút: “Cậu có cần phải đề phòng tôi như vậy không?”

Ti Du: “...”

Cậu biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

“Tôi sẽ trở lại Bắc Kinh sau khi kết thúc hoạt động.” Hoắc Vũ Hàng thở dài: “Có lẽ chúng ta không thể gặp nhau trong một thời gian dài, cậu không thể dịu dàng với tôi một chút sao?”

Ti Du nói nghiêm túc: “Tôi đã cố gắng, nhưng không thể.”

Hoắc Vũ Hàng bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi biết cậu là vị thành niên, cũng biết cậu không thích đàn ông.”

Anh ấy nói tiếp: “Tôi cũng không còn ôm hi vọng gì với cậu nữa. Nhưng xem việc chúng ta hợp tác cũng coi như vui vẻ, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng sau khi hoạt động kết thúc không?”

Ti Du chậm rì rì nói: “Nói sau đi.”

Hoắc Vũ Hàng đau đầu, như vậy cũng quá tuyệt tình rồi.

Di động của Ti Du đột nhiên vang lên, cậu lấy ra xem thử, là WeChat của Lộc Minh.

Trong khoảng thời gian này Ti Du bận rộn đến mức căn bản không nhìn thấy Lộc Minh, ngay cả Tạ Hoàn cậu cũng chưa gặp.

Lúc này, Lộc Minh gửi cho cậu WeChat gì vậy?

Cậu nhấp vào giao diện trò chuyện.

“Buổi chiều tôi chơi bóng gần sân vận động, mấy giờ cậu kết thúc, chúng ta gặp mặt cái?”

Ti Du nhíu mày, trả lời: “Tìm tôi có việc?”

Lộc Minh: “Có, muốn gặp mặt nói.”

Ti Du nghi hoặc, nhưng cũng tò mò.

Vì thế cậu trả lời: “Năm giờ đến.”

Lộc Minh gửi cho cậu một biểu tượng cảm xúc “ok”, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Ti Du cất điện thoại đi, Hoắc Vũ Hàng lập tức hỏi: “WeChat của ai vậy?”

“Bạn cùng lớp.” Ti Du đáp lệ một câu, sau đó nói: “Tiếp tục diễn chứ?”

Hoắc Vũ Hàng đã quen với sự hờ hững của cậu, nhưng anh ấy không khỏi có chút mất mát khi nghĩ đến việc mình sẽ sớm phải xa Ti Du.

Nhưng Ti Du là thẳng, anh ấy chắc chắn về điều này.

Vì vậy, dù có thích đến mấy, anh ấy cũng không có ý định tiến gần Ti Du nữa.

“Đến đây đi.”

Anh ấy dựng máy quay, tiến vào trạng thái làm việc.

Buổi chiều vội vàng trôi qua, đợi đến lúc năm giờ, Lộc Minh đúng giờ xuất hiện ở cổng sân vận động.

Thực ra cậu ta không chơi bóng gì cả, cậu ta đã đợi bên ngoài sân vận động từ hai giờ.

Sau ba tiếng dày vò, thời gian mới vừa đến năm giờ cậu ta lập tức đi đến.

Có rất nhiều người trong sân vận động, nhưng chỉ liếc mắt một cái, cậu ta đã nhìn thấy Ti Du đang đứng cạnh sân khấu!

Trong một tuần, có quỷ mới biết Lộc Minh đến đây bằng cách nào, nhưng bây giờ nhìn thấy Ti Du từ xa xa, nhịp tim của cậu ta lập tức tăng vọt.

Lộc Minh bất giác mỉm cười, bước nhanh về phía Ti Du.

Đạo diễn đang nói chuyện với Ti Du về quá trình ngày mai vô số lần, Ti Du lắng nghe rất nghiêm túc.

“Được rồi, như vậy thôi, hôm nay về nghỉ ngơi thật tốt, chiều mai qua đây trang điểm, làm lại quy trình một lần cuối.”

Ti Du gật đầu cười nói: “Được.”

Tạm biệt đạo diễn, cậu và Hoắc Vũ Hàng cùng nhau chuẩn bị đi ra ngoài.

Ngay khi nhìn lên, Ti Du đã nhìn thấy Lộc Minh.

Đối phương vẫy tay với cậu từ xa rồi chạy tới.

Hoắc Vũ Hàng đứng bên cạnh Ti Du, híp mắt nhìn Lộc Minh, sau đó nhìn Ti Du.

Lộc Minh cũng nhìn thấy Hoắc Vũ Hàng, trong lòng lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, tại sao bên cạnh Ti Du lại có một anh chàng đẹp trai?

—— Tác giả có chuyện muốn nói: Tác dụng của sinh viên nam lập tức đến rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0