Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 35
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Trên bàn ăn im lặng như tờ, Ti Du cúi đầu nhìn cái bát trước mặt, hai hàng nước mắt lại tuôn rơi.
Ti Du: "...”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó đút tay vào túi lấy ra một gói khăn ướt mới, đặt trước mặt cậu.
Động tác thành thạo hơn một chút rồi.
"Cảm ơn.”
Thậm chí Ti Du còn không nghĩ về việc tại sao anh lại mang theo khăn giấy ướt bên mình, cậu chỉ hít mũi một cái, lấy một tờ khăn giấy ra đắp lên mặt sau đó mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đỏ hoe của cậu nhìn Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đang ngồi đối diện.
Ti Trọng Tấu chậm chạp đặt đũa xuống và ngồi nghiêm chỉnh.
Cả người Triệu Diên đều sững sờ, đã bao lâu rồi bà ấy không thấy Ti Du khóc? Đứa trẻ khóc đến đỏ cả mặt như thế này dường như đã dừng ở hơn mười năm trước rồi.
Hôm nay đột nhiên lại được chứng kiến, bà ấy thậm chí nói không ra lời.
Nước mắt của Ti Du vẫn không ngừng tuôn rơi, cậu thở ra một hơi rồi thì thầm: "Con không sao, con chỉ bị mất kiểm soát tuyến lệ.”
“Mất kiểm soát tuyến lệ?” Triệu Diên nhíu mày.
Bà ấy trước đây đã nghe qua từ này rồi nhưng chi tiết cụ thể thế nào thì bà ấy cũng không biết, và đây cũng là lần đầu tiên bà ấy gặp người bị như vậy ngoài đời.
Ngược lại thì Ti Trọng Tấu im lặng một lúc rồi mới nói: "Là cái lúc trước con đăng trên vòng bạn bè à?”
Ti Du gật đầu.
Cái bài cậu đăng trên vòng bạn bè lúc trước về cơ bản đều là các bạn cùng lớp bình luận, thế nhưng cậu không biết rằng Ti Trọng Tấu đã nhìn thấy nó.
Ông chủ lớn bận trăm công nghìn việc vẫn mà vẫn có thời gian chú ý đến vòng bạn bè của cậu, quả thật Ti Du không thể ngờ được chuyện này.
Triệu Diên lo lắng: "Chuyện đã xảy ra khi nào vậy? Tại sao mẹ không biết?”
Vừa nói, bà ấy vừa lấy điện thoại di động ra và bấm vào vòng bạn bè của Ti Du.
Sau đó, bà ấy đã thấy tờ phiếu chẩn đoán kia.
Ti Trọng Tấu giải thích: "Cái ngày con đăng bài trên vòng bạn bè thì đúng lúc em đang bận.”
Trong khoảng thời gian này quả thực Triệu Diên rất bận rộn, làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm hết hoạt động này đến hoạt động khác, bà ấy thật sự không có thời gian lướt điện thoại.
Bà ấy để điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn Ti Du rồi nói: "Ăn cơm đi, ăn xong chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại.”
“Không cần đâu ạ.” Ti Du ném tờ giấy vào thùng rác, sau đó lấy ra một tờ mới và ấn nó xuống phía dưới mắt mình.
Bằng cách này, một khi nước mắt chảy xuống thì nó sẽ được tờ giấy trực tiếp thấm hết.
"Con đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói rằng nguyên nhân là do cơ địa của con vì vậy không cần điều trị.”
Triệu Diên trầm giọng nói: "Làm sao có thể không điều trị được? Thời gian vẫn còn sớm, không ăn cơm nữa giờ chúng ta đi luôn.”
Bà ấy vừa nói vừa đứng dậy.
Ti Trọng Tấu cũng đứng dậy chuẩn bị đi ra phòng khách lấy chìa khóa xe.
Thực ra thì khi nhìn thấy tờ phiếu chẩn đoán kia của Ti Du, Ti Trọng Tấu đã đưa nó cho người bạn bác sĩ của mình xem thử. Ý của người đối phương giống như lời Ti Du nói vậy, đó là vấn đề về cơ địa nên không cần điều trị.
Thế nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Cứ đột nhiên rơi nước mắt như thế này trong một thời gian dài nói không chừng cũng sẽ có hại cho cơ thể.
“Nhanh lên, đi thôi.” Vừa nãy tâm trạng của Triệu Diên vẫn còn rất vui vẻ, giờ đã trầm xuống.
Bà ấy vừa lo lắng vừa tự trách.
Cũng không biết Ti Du đã gặp phải vấn đề này bao lâu rồi, bà ấy thật sự quan tâm Ti Du quá ít!
Ti Du nhìn hai người họ, nước mắt càng tuôn ra dữ dội.
Cậu hít một hơi, vô thức quay lại nhìn Ti Nguy Lâu.
Đang ăn cơm vui vẻ thì Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đột nhiên muốn mang cậu đi, trong lòng Ti Nguy Lâu sẽ nghĩ như thế nào?
Ánh mắt của Ti Nguy Lâu và cậu gặp nhau, sau đó anh cũng đứng lên và nói: "Con cũng đi.”
“Hả?” Ti Du sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, hai tay vẫn đang cầm khăn giấy che mặt, chỉ lộ ra mắt với lông mày.
Khi đứng từ trên cao nhìn xuống như thế này, Ti Nguy Lâu bỗng có loại thôi thúc muốn xoa đầu cậu, nhưng mà chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi.
Triệu Diên và Ti Trọng Tấu cũng giật mình, ngay lập tức trong lòng họ cảm thấy càng không ổn.
Vừa rồi họ nóng ruột quá đến mức quên để ý đến cảm xúc của Ti Nguy Lâu, thật sự không ổn.
Trong lúc nhất thời, cả hai người đều không lên tiếng.
“Đi thôi.” Ti Nguy Lâu nói câu này với Ti Du sau đó bước ra ngoài trước.
Ti Du cũng đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của anh và buồn bực đi theo.
Bốn người bọn họ lái xe đến bệnh viện số 1.
Vì đây là bệnh viện mà Ti Trọng Tấu đã quyên tặng hàng chục triệu thiết bị y tế nên bọn họ đã nhanh chóng được gặp bác sĩ chuyên khoa Mắt.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho Ti Du, ba người còn lại đứng cạnh quan sát.
Bởi vì nguyên nhân thân phận nên Triệu Diên đội một chiếc mũ đánh cá và đeo khẩu trang. Bà ấy lo lắng nhìn Ti Du, tay chân lạnh ngắt.
"Không có gì đáng ngại.”
Bác sĩ cất đèn pin y tế đi, quay sang nói với Ti Trọng Tấu: "Mất kiểm soát tuyến lệ không phải là tình trạng hiếm gặp, các vị không cần lo lắng.”
Nghe đến đây, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ còn cho biết thêm: "Triệu chứng của bệnh nhân không xuất hiện trong thời gian quá dài, chắc là do cậu ấy đã đột ngột bị kích thích bởi một chuyện gì đó. Tuy nhiên, nếu cậu ấy cứ tiếp tục duy trì tâm trạng hạnh phúc vui vẻ, không bị kích động thì triệu chứng này sẽ không xuất hiện.”
“Bị kích thích?” Tim Triệu Diên chợt giật thót.
Bà ấy đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó lập tức quay đầu lại nhìn Ti Trọng Tấu.
Bọn họ đều đang nghĩ, có phải chuyện đưa Ti Nguy Lâu trở về đã kích thích tới Ti Du hay không.
Ti Nguy Lâu mím môi và nhìn Ti Du.
Nước mắt của Ti Du đã ngừng chảy nhưng mắt và mũi cậu vẫn còn đỏ.
Anh lại nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Ti Du khóc, hình như là đang ở trong lớp.
Bởi vì anh tố cáo cậu cho nên Ti Du rất tức giận, sau đó bị kích thích và nước mắt chảy xuống.
Nói không chừng, bản thân Ti Du vốn đã rất có áp lực vì sự xuất hiện của anh, rồi sau đó lại vì anh mà bị phạt viết bản kiểm điểm cho nên lúc đó cậu mới tức giận như vậy...
Ti Du vẫn còn một chút nghẹn ngào, cậu hít hơi thuận khí.
Sau khi nghe lời bác sĩ nói xong, cậu nhíu mày.
Kích thích? Cậu thì có có thể bị kích thích gì?
Mỗi ngày cậu đều rất vui vẻ, cũng chẳng có phiền não gì thì làm sao có thể bị kích thích được?
Đang miên man suy nghĩ, cậu chợt thấy trong phòng im lặng lạ thường.
Cậu vô thức ngước mắt lên nhìn mấy người Triệu Diên thì phát hiện vành mắt của Triệu Diên cũng đỏ hoe, nhìn cậu với vẻ mặt đau lòng.
Sắc mặt Ti Trọng Tấu cũng không được được ổn lắm, lông mày nhíu chặt, cả người rất nghiêm túc.
Sau đó Ti Du mới hiểu ra và thấy rằng họ có thể đã hiểu lầm.
Cậu vội vàng nhìn qua Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu đứng thẳng người với vẻ mặt lạnh lùng.
Anh không nhìn Ti Du nhưng Ti Du lại cảm thấy Ti Nguy Lâu có vẻ im lặng hơn bình thường và không khí quanh người cũng càng lạnh lùng hơn.
"Mọi người đừng nghĩ nhiều!”
Ti Du đứng dậy nói với vẻ mặt đau khổ: “Có lẽ là do áp lực học hành quá lớn nên con mới ra nông nỗi này.”
Cậu thuận miệng nói nhảm thôi chứ cậu thì có áp lực học hành gì?
Cậu lại liếc nhìn Ti Nguy Lâu, nhỏ giọng nói: "Con không bị cái gì kích thích cả, mọi người đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Ti Nguy Lâu thản nhiên nhìn cậu.
Ti Du lại nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, lần này cậu đã bị Ti Nguy Lâu bắt gặp.
Ti Nguy Lâu không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Những gì Ti Du nói vừa rồi rõ ràng là nói cho anh nghe.
Rõ ràng là anh đã chọc cậu khóc nhưng sau khi phát giác được suy nghĩ của mọi người thì Ti Du đã chủ động nói với anh rằng đừng suy nghĩ nhiều.
Vừa kiêu ngạo lại vừa và lương thiện.
Còn có chút dịu dàng.
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, đã lâu lắm rồi trong lòng mới cảm thấy có chút ấm áp.
Anh vẫn luôn lầm lì, lúc nhỏ còn từng được nhận nuôi ba lần và cả ba lần đều bị đưa trở lại cô nhi viện bởi vì tính cách thờ ơ của mình.
Nhưng Ti Du thì khác.
Những người bình thường sau khi hiểu được tính nết lạnh nhạt của anh, họ nhất định sẽ không trêu chọc anh nữa.
Nhưng Ti Du lúc nào cũng líu ra líu ríu xung quanh anh, với vẻ mặt thối khiêu khích, bề ngoài thì xấu xa nhưng thực chất lại tạo cho Ti Nguy Lâu một ảo giác.
Như thể Triệu Diên và Ti Trọng Tấu thực sự rất quan tâm anh, vì vậy Ti Du mới ghen tị như vậy.
Nếu nghiêm túc mà nói, một tháng nghỉ hè đó là tháng sôi động và thú vị nhất mà Ti Nguy Lâu đã trải qua.
Ti Du cảm thấy Ti Nguy Lâu vẫn luôn nhìn cậu, điều này khiến cậu thấy không được tự nhiên.
Cậu muốn hỏi Ti Nguy Lâu xem rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì và tại sao ngày nào anh cũng đến đón cậu.
Bác sĩ thực sự không có gì để dặn dò nữa nên đã nói: "Nếu bệnh nhân vẫn luôn duy trì tâm trạng vui vẻ, triệu chứng này sẽ dần dần thuyên giảm, cũng không cần phải uống thuốc gì hết.”
Ti Trọng Tấu trịnh trọng gật đầu: "Được rồi, bác sĩ vất vả rồi.”
"Không vất vả, đây là điều tôi nên làm mà.”
Bốn người họ ngồi xe về nhà trong im lặng giống y như khi họ đến.
Ti Nguy Lâu ngồi ở ghế sau, một tay chống cằm nhìn cảnh đường phố ngược chiều ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Có mấy lần Ti Du muốn nói chuyện với anh nhưng vì bố mẹ vẫn đang ở đây nên cậu không thể mở miệng được.
Và Ti Nguy Lâu thực ra cũng không nhìn cảnh tượng bên ngoài mà là đang nhìn Ti Du qua hình ảnh phản chiếu trên xe, anh thấy tất cả sự khó chịu do muốn nói lại thôi của cậu.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Thật sự là cái gì cũng đều được viết trên mặt.
Đợi sau khi xe đi vào khu chung cư, Ti Nguy Lâu đột nhiên nói: "Con muốn xuống đi dạo.”
Ti Du đột nhiên quay đầu qua nhìn anh, Triệu Diên cũng quay đầu lại từ ghế phụ mà Ti Trọng Tấu thì nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn Triệu Diên và nói: "Bữa tối con ăn hơi nhiều.”
Cả ba người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Triệu Diên vẫn không yên tâm lắm, vừa định hỏi anh có muốn bà ấy đi cùng hay không thì Ti Du đã lên tiếng trước: "Mẹ, bữa tối con cũng ăn hơi nhiều.”
Ti Nguy Lâu liếc nhìn cậu một cái, Ti Du mím môi không nhìn anh.
“Vậy cũng được.” Triệu Diên cười nói: “Hai đứa bọn con có thể đi dạo bên ngoài một chút, đừng vội trở về nhà.”
Bà ấy cũng nghĩ tới, hai đứa trẻ bằng tuổi nhau hơn nữa dạo này chung sống với nhau cũng khá ổn.
Vừa rồi ở trong bệnh viện, Ti Nguy Lâu hẳn là cũng nghĩ giống bọn họ mà Ti Du cũng đã nói cậu cũng không bởi vì cái nguyên nhân "đưa Ti Nguy Lâu về" mà mắc bệnh, điều này cho thấy cậu cũng không giận cá chém thớt lên Ti Nguy Lâu.
Để hai đứa trẻ tự nói chuyện với nhau như vậy cũng không tệ.
Ti Trọng Tấu dừng xe, cả Ti Du và Ti Nguy Lâu đều xuống xe.
Hai người đứng đó, nhìn chiếc xe phóng đi.
Ti Du: "...”
Cậu quay đầu lại nhìn Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu cũng giương mắt nhìn cậu, sau đó hất cằm, nhẹ giọng nói: "Đi dạo thôi.”
"Ừm.”
Trời đã tối, đèn đường đều đã bật sáng.
Khu chung cư phủ xanh rất tốt, mùa này có rất nhiều hoa nở theo mùa, khi gió đêm thổi qua làm hương hoa thoang thoảng tỏa ra trong không khí.
Ti Du và Ti Nguy Lâu, hai người sóng vai cùng đi, rất chậm rãi.
Khoảng cách giữa họ không xa không gần, không thân mật nhưng cũng không tính là xa cách.
“Khụ.” Ti Du hắng giọng một cái.
Thấy Ti Nguy Lâu không có ý mở miệng trước nên cậu chủ động nói trước.
"Cậu đừng nghĩ lung tung, tôi không dễ bị kích thích như vậy.”
Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu và nhẹ "ừm" một tiếng.
"Ừm cái gì mà ừm?”
Vẻ mặt Ti Du khó chịu nhìn anh: "Cậu không có gì muốn nói à?”
Ti Nguy Lâu đáp: "Tôi chỉ muốn đi dạo.”
Ti Du: "...”
Đi dạo, cậu mọc cái miệng ra để làm gì?
Ti Du oán thầm.
Cả hai lặng lẽ không lên tiếng đi vòng quanh khu chung cư nhưng họ cũng không thấy lúng túng.
Nhưng Ti Du cũng không phải là người ít nói nên chẳng được bao lâu cậu đã không kìm được.
"Này, mấy ngày hôm nay tại sao cậu lại tới đón tôi?”
Ti Nguy Lâu quay lại nhìn cậu, đôi mắt sâu và con ngươi rất sáng.
Anh không đáp.
Ti Du: "Làm gì vậy, tôi đang hỏi cậu đấy.”
Ti Nguy Lâu đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó đáp: "Cậu tự nghĩ xem.”
Ti Du bĩu môi: "Nghĩ ra được tôi còn hỏi cậu làm gì?”
“Nếu như hôm nay không nghĩ ra thì ngày mai lại tiếp tục nghĩ tiếp.” Ti Nguy Lâu nhạt nhẽo nói.
Ti Du nói lại: "Cậu nghĩ cũng khá lắm, vậy thì tôi chẳng phải là ngày nào cũng nghĩ tới cậu rồi sao?”
"Ừm.”
Ừm?
Chỉ ừm?
Ti Du câm nín: "Cái miệng này của cậu rốt cuộc mọc ra để làm gì vậy?”
Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn lên bầu trời sao rực rỡ, đột nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu thích sao không?”
“Hả?” Ti Du vô thức ngước mắt nhìn lên không trung.
Trời đêm nay quang đãng, không trung màu xanh thẳm, ánh trăng không sáng lắm cho nên cả bầu trời đầy sao trông đẹp đẽ lạ thường.
Ti Du nhìn trời và đáp: "Thích.”
Ti Nguy Lâu lại nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Ti Du nói: "Tôi chỉ có thể nhìn ra chòm sao Bắc Đẩu, còn lại thì tôi không nhìn ra.”
"Ừm.”
Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói: "Hầu hết những ngôi sao này đều có tên riêng của nó.”
Ti Du thu hồi ánh mắt và quay đầu nhìn anh: "Cậu còn biết ngôi sao khác không?”
Ti Nguy Lâu mỉm cười, sau đó giơ tay chỉ về một hướng và nói: "Cái sao rất gần với chòm sao Bắc Đẩu là chòm sao Tiên Hậu.”
"Chòm sao Tiên Hậu?”
Ti Du ngước mắt lên nhìn, ngơ ngác hỏi: "Ở đâu?”
Ti Nguy Lâu đi một chút lại gần cậu, vai anh cọ vào cậu.
"Cái chòm sao đã liên kết các ngôi sao tạo thành hình chữ “W” đó.”
Ti Du nhìn theo ngón tay của anh và quả nhiên đã nhìn thấy.
"Oa!”
Cậu kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chòm sao khác ngoài chòm sao Bắc Đẩu.”
"Còn chòm sao nào khác nữa không?”
Ti Nguy Lâu lại chỉ theo một hướng khác: "Kia là sao Chức Nữ.”
Ti Du hoàn toàn quên mất mình vừa định hỏi cái gì, chỉ biết nhìn theo hướng ngón tay Ti Nguy Lâu chỉ và nhận biết thêm những vì sao lóng lánh đó.
Chất giọng của Ti Nguy Lâu được di truyền từ Triệu Diên, nghe rất êm tai.
Không biết từ khi nào, Ti Du đã nghe tới mê mẩn.
Ti Nguy Lâu không những chỉ sao cho cậu mà còn kể ngắn gọn cho cậu những câu chuyện lai lịch có chút liên quan.
Ti Du cảm thấy rằng đêm nay cậu đã được tiếp thu một cách mạnh mẽ một làn sóng khoa học được phổ cập rất nhẹ nhàng và thú vị. Bây giờ cậu nhìn lại những ngôi sao đó, có vẻ như chúng không chỉ đơn giản là đẹp.
Thật giống như, mỗi ngôi sao đều có câu chuyện của riêng mình.
So với vẻ lấp lánh bề ngoài của chúng còn đẹp hơn.
Hai người cũng không biết đã ở bên ngoài hơn một tiếng từ bao giờ, mãi cho đến khi gần mười giờ thì họ mới về đến nhà.
Triệu Diên vẫn chưa ngủ, bà ấy đang ngồi trên sô pha xem TV, Ti Trọng Tấu chắc là đang làm việc trong thư phòng.
Sau khi nhìn thấy họ trở lại, Triệu Diên lập tức đứng dậy cười nói: "Hai đứa đã về rồi.”
“Dạ.” Ti Du gật đầu: “Mẹ, mẹ đi ngủ sớm đi, quầng thâm mắt của mẹ gần đen hơn cả con rồi.”
Triệu Diên cười cong cong mắt: "Đây mẹ đi ngủ giờ đây, mẹ hâm nóng sữa bò cho con rồi đó, con uống đi.”
Vừa nói bà ấy vừa chạy vào bếp, lúc đi ra còn cầm trên tay một ly sữa bò.
Ti Nguy Lâu không thích uống sữa bò nên Triệu Diên cũng không hâm nóng giúp anh.
“Con về phòng trước đây.” Ti Nguy Lâu gật đầu với bà ấy một cái, sau đó quay người đi lên lầu.
Ti Du im lặng uống sữa bò xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Triệu Diên đang nhìn mình, dáng vẻ như muốn hỏi nhưng không tiện hỏi.
Ti Du: "...”
Cậu đột nhiên có chút không được tự nhiên, chủ động nói: "Con không sao đâu mẹ.”
Những gì cậu nói không rõ ràng nhưng Triệu Diên lại hiểu rõ.
Đây là đang nói giữa cậu và Ti Nguy Lâu đã không sao rồi, hẳn là mối quan hệ đã được xoa dịu.
Vành mắt Triệu Diên đỏ hoe, bà ấy cười nói: "Được rồi. Vậy con cũng mau lên ngủ đi, ngày mai không phải là con phải biểu diễn sao? Nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
“Dạ.” Ti Du gật đầu và ôm bà ấy.
Triệu Diên mỉm cười: "Tiểu Du của chúng ta đã trưởng thành thật rồi.”
Ti Du bật cười, sau đó cậu nghe thấy Triệu Diên nói: "Không những hiểu chuyện hơn mà còn biết chăm sóc bản thân mình hơn rồi.”
"Trước đây nếu mẹ không có ở nhà thì công đoạn uống sữa bò mỗi tối đều bị con lược bớt. Hôm nay mẹ nhìn thấy hộp sữa bò đã không còn nhiều, để mai mẹ đi mua thêm cho con một hộp nữa.”
Nụ cười trên gương mặt Ti Du đông cứng lại.
Đợi một chút.
Không đúng lắm!
Tại sao cậu lại nghe ra ý của những lời này, là Triệu Diên cho rằng chính cậu tự hâm nóng sữa bò sao?
Không phải là bà ấy dặn dò Ti Nguy Lâu hâm nóng sữa bò giúp cậu sao?
Chỉ là với kinh nghiệm "tiếp giá" mấy màn Ô long* trước đó, lần này Ti Du không dám hỏi thẳng.
(*) Ô long: là "own goal" - phản lưới nhà trong tiếng Anh dùng để chỉ việc sút bóng vào khung thành của đội mình.
Vì cách phát âm của "own goal" gần giống với "Ô long”
trong tiếng Quảng Đông nên vào những năm 60 70 của thế kỷ 20, người Hong Kong đã phiên âm "own goal" là "Ô long". Trong tiếng Quảng Đông, "摆乌龙" - Bài Ô long ban đầu có nghĩa là "nhầm lẫn", do đó hiện nay Ô long được dùng với nghĩa sai sót nhầm nhọt.
Thay vào đó, cậu đổi chủ đề: "Mẹ, chuyện con thích uống sữa bò buổi tối trước khi đi ngủ mẹ chưa nói với ai phải không?”
Triệu Diên cười nói: "Không đâu. Không phải con nói chỉ có trẻ con mới có cái thói quen này nên xấu hổ không muốn cho người khác biết sao?”
Ti Du: "!”
Fuck!
Cậu lững thững bước lên lầu và vô thức liếc nhìn căn phòng của Ti Nguy Lâu. Cửa đã đóng rồi, không biết người đã ngủ hay chưa.
Ti Du đứng trên hành lang một lúc với vẻ mặt phức tạp sau đó mới trở về phòng ngủ.
Trời ơi, chắc cậu không ngủ nổi mất.
Ti Nguy Lâu đây là đang làm gì vậy?
Vừa đến đón cậu vừa hâm nóng sữa bò cho cậu. Cái chuyện đón này thôi coi như không nói nhưng chuyện hâm nóng sữa bò, chính Ti Nguy Lâu đã nói với cậu rằng là Triệu Diên dặn anh làm!
Chỉ số IQ của Ti Du có hạn thật sự không nghĩ ra nổi nên chỉ có thể tìm ai đó để hỏi.
Cậu nhấp vào WeChat, xóa xóa sửa sửa và gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Hoàn.
"Hoàn Tử, tớ hỏi cậu một vấn đề. Nếu một người trước đây luôn chống đối bạn đột nhiên đối xử với bạn rất dịu dàng, hâm sữa bò cho bạn mỗi tối và đón bạn đi làm về dù đã muộn thế nào, đây là vì lý do gì?”
Tạ Hoàn dường như đang nghịch điện thoại nên đã trả lời lại ngay lập tức.
"Cái người luôn chống đối cậu kia là nam hay nữ? "Bạn”
này là nam hay nữ?”
"Đều là nam.”
"Vậy có thể là do đột nhiên phát hiện ra ưu điểm của cậu và muốn làm hoà với cậu? Muốn trở thành bạn của cậu hay gì đó?”
Sắc mặt Ti Du kỳ lạ.
Tạ Hoàn lại nhắn tiếp: "Anh Du, cậu đang nói về ai vậy?
Không phải là Ti Nguy Lâu chứ?”
Ti Du: "...”
"Cút đi, không phải. Tớ thấy nó trên diễn đàn nên hỏi thử cậu.”
Tạ Hoàn: "Ồ. Anh Du, sao cậu vẫn chưa ngủ? Ngày mai cả nhà tớ cùng đi xem cậu biểu diễn đấy~ Tớ đã thấy bao lì xì đỏ bố mẹ tớ chuẩn bị đưa cho cậu rồi, Rất dày!”
Ti Du trả lời: "Tớ ngủ giờ đây, ngày mai gặp nha.”
"Ok, chúc ngủ ngon ~”
Ti Du tắt điện thoại và nằm trên giường với tâm trạng phức tạp.
Ti Nguy Lâu muốn làm bạn với cậu? Không phải chứ?
Có điều......
Cậu nghĩ về cách họ sống chung với nhau những ngày này và những lời Ti Nguy Lâu đã nói với cậu lúc đi dạo vừa nãy thì đột nhiên cảm thấy cũng không phải là không thể.
Ti Du trở mình.
Ý nghĩ về việc Ti Nguy Lâu muốn làm bạn với cậu tràn ngập trong tâm trí và cậu không thể rũ bỏ nó đi được.
Trong khoảng thời gian này, cậu cảm thấy ở chung với Ti Nguy Lâu coi như tạm ổn. Vậy nếu như lúc nào cũng như thế này thì cũng không phải là không thể chấp nhận làm bạn với anh.
Suy cho cùng thì đã sống chung dưới một mái nhà, cũng không thể lúc nào cũng lúng ta lúng túng như vậy được.
Cậu chợt nhớ hôm nay lúc ở trong ở bệnh viện, Ti Nguy Lâu trông lạnh lùng và xa cách như thế nào.
Nói một cách cụ thể, dường như Ti Nguy Lâu vẫn luôn phân tách khỏi gia đình này.
Anh không xin tiền bố mẹ. Tất nhiên bố mẹ nhất định là có cho anh tiền nhưng Ti Du cũng không thấy anh tiêu bao giờ, lần duy nhất cậu thấy anh tiêu tiền là khi anh mua kem ốc quế cho cậu.
Hơn nữa, dường như Ti Nguy Lâu chưa bao giờ gọi Triệu Diên bọn họ là bố mẹ, thậm chí hộ khẩu của anh còn là một mình anh.
Ti Du cau mày, tâm tình có chút phức tạp.
Chẳng lẽ lúc trước cậu bắt nạt người ta dữ dội đến mức khiến anh cảm thấy mình không thuộc về gia đình này hay sao?
Có khả năng.
Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy mình giống như một nhân vật phải diện độc ác.
Thực ra nếu nói thật ra thì, trong cái gia đình này cậu mới đúng là người ngoài...
“Haiz!” Ti Du thở dài.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nếu như cậu muốn rời khỏi căn nhà này, Triệu Diên cũng sẽ thấy không vui.
Nhưng nếu như, cậu cũng giống như Ti Nguy Lâu, trên danh nghĩa không dính líu quan hệ gì với Triệu Diên bọn họ, có phải là sẽ khác hay không?
Nếu nói như vậy, trong gia đình này cậu sẽ được coi là một nửa người ngoài và một nửa người nhà, điều này chắc sẽ khiến Ti Nguy Lâu cảm thấy thoải mái hơn một chút đi?
Nhưng đây có thực sự là điều mà Ti Nguy Lâu muốn thấy không?
Có phải Triệu Diên và Ti Trọng Tấu sẽ lại rất đau lòng hay không?
Ti Du chui vào chăn và lăn cuốn thành một quả bóng.
Toi rồi, tại sao Ti Nguy Lâu lại muốn làm bạn với cậu vậy!
Như vậy sẽ khiến cậu càng cảm thấy tội lỗi hơn!
Cậu luôn cảm thấy rằng mình nên bù đắp cho anh và làm tâm lý của anh cân bằng hơn một chút.
Cậu lại xoắn xuýt một hồi, vừa nhìn thời gian vậy mà đã hơn mười một giờ!
"Không được, không được, không thể nghĩ tới cậu ta nữa.”
Ti Du xoa xoa quầng thâm dưới mắt cũng không lộ rõ lắm của mình.
Ngày mai cậu sẽ phải xuất hiện dưới máy quay, phải phát sóng trực tiếp! Cậu không xuất hiện với cái quầng thâm mắt được!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cục cưng đừng do dự nữa, không rời nhà thì sao mà yêu đương được!
Nguy Lâu cao trăm thước, với tay có thể hái được vì [sao].
Mọi người có thể đoán thử ước mơ của Tiểu Lâu~
—— Dự báo chương tiếp theo: Sân khấu lộng lẫy dưới ánh sáng và bóng tối, tâm điểm của mọi sự chú ý, bức "bích họa tiên tử" làm người kinh ngạc đã vượt qua thời gian không gian giáng thế!
Ti Du: "...”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó đút tay vào túi lấy ra một gói khăn ướt mới, đặt trước mặt cậu.
Động tác thành thạo hơn một chút rồi.
"Cảm ơn.”
Thậm chí Ti Du còn không nghĩ về việc tại sao anh lại mang theo khăn giấy ướt bên mình, cậu chỉ hít mũi một cái, lấy một tờ khăn giấy ra đắp lên mặt sau đó mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đỏ hoe của cậu nhìn Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đang ngồi đối diện.
Ti Trọng Tấu chậm chạp đặt đũa xuống và ngồi nghiêm chỉnh.
Cả người Triệu Diên đều sững sờ, đã bao lâu rồi bà ấy không thấy Ti Du khóc? Đứa trẻ khóc đến đỏ cả mặt như thế này dường như đã dừng ở hơn mười năm trước rồi.
Hôm nay đột nhiên lại được chứng kiến, bà ấy thậm chí nói không ra lời.
Nước mắt của Ti Du vẫn không ngừng tuôn rơi, cậu thở ra một hơi rồi thì thầm: "Con không sao, con chỉ bị mất kiểm soát tuyến lệ.”
“Mất kiểm soát tuyến lệ?” Triệu Diên nhíu mày.
Bà ấy trước đây đã nghe qua từ này rồi nhưng chi tiết cụ thể thế nào thì bà ấy cũng không biết, và đây cũng là lần đầu tiên bà ấy gặp người bị như vậy ngoài đời.
Ngược lại thì Ti Trọng Tấu im lặng một lúc rồi mới nói: "Là cái lúc trước con đăng trên vòng bạn bè à?”
Ti Du gật đầu.
Cái bài cậu đăng trên vòng bạn bè lúc trước về cơ bản đều là các bạn cùng lớp bình luận, thế nhưng cậu không biết rằng Ti Trọng Tấu đã nhìn thấy nó.
Ông chủ lớn bận trăm công nghìn việc vẫn mà vẫn có thời gian chú ý đến vòng bạn bè của cậu, quả thật Ti Du không thể ngờ được chuyện này.
Triệu Diên lo lắng: "Chuyện đã xảy ra khi nào vậy? Tại sao mẹ không biết?”
Vừa nói, bà ấy vừa lấy điện thoại di động ra và bấm vào vòng bạn bè của Ti Du.
Sau đó, bà ấy đã thấy tờ phiếu chẩn đoán kia.
Ti Trọng Tấu giải thích: "Cái ngày con đăng bài trên vòng bạn bè thì đúng lúc em đang bận.”
Trong khoảng thời gian này quả thực Triệu Diên rất bận rộn, làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm hết hoạt động này đến hoạt động khác, bà ấy thật sự không có thời gian lướt điện thoại.
Bà ấy để điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn Ti Du rồi nói: "Ăn cơm đi, ăn xong chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại.”
“Không cần đâu ạ.” Ti Du ném tờ giấy vào thùng rác, sau đó lấy ra một tờ mới và ấn nó xuống phía dưới mắt mình.
Bằng cách này, một khi nước mắt chảy xuống thì nó sẽ được tờ giấy trực tiếp thấm hết.
"Con đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói rằng nguyên nhân là do cơ địa của con vì vậy không cần điều trị.”
Triệu Diên trầm giọng nói: "Làm sao có thể không điều trị được? Thời gian vẫn còn sớm, không ăn cơm nữa giờ chúng ta đi luôn.”
Bà ấy vừa nói vừa đứng dậy.
Ti Trọng Tấu cũng đứng dậy chuẩn bị đi ra phòng khách lấy chìa khóa xe.
Thực ra thì khi nhìn thấy tờ phiếu chẩn đoán kia của Ti Du, Ti Trọng Tấu đã đưa nó cho người bạn bác sĩ của mình xem thử. Ý của người đối phương giống như lời Ti Du nói vậy, đó là vấn đề về cơ địa nên không cần điều trị.
Thế nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Cứ đột nhiên rơi nước mắt như thế này trong một thời gian dài nói không chừng cũng sẽ có hại cho cơ thể.
“Nhanh lên, đi thôi.” Vừa nãy tâm trạng của Triệu Diên vẫn còn rất vui vẻ, giờ đã trầm xuống.
Bà ấy vừa lo lắng vừa tự trách.
Cũng không biết Ti Du đã gặp phải vấn đề này bao lâu rồi, bà ấy thật sự quan tâm Ti Du quá ít!
Ti Du nhìn hai người họ, nước mắt càng tuôn ra dữ dội.
Cậu hít một hơi, vô thức quay lại nhìn Ti Nguy Lâu.
Đang ăn cơm vui vẻ thì Triệu Diên và Ti Trọng Tấu đột nhiên muốn mang cậu đi, trong lòng Ti Nguy Lâu sẽ nghĩ như thế nào?
Ánh mắt của Ti Nguy Lâu và cậu gặp nhau, sau đó anh cũng đứng lên và nói: "Con cũng đi.”
“Hả?” Ti Du sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, hai tay vẫn đang cầm khăn giấy che mặt, chỉ lộ ra mắt với lông mày.
Khi đứng từ trên cao nhìn xuống như thế này, Ti Nguy Lâu bỗng có loại thôi thúc muốn xoa đầu cậu, nhưng mà chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi.
Triệu Diên và Ti Trọng Tấu cũng giật mình, ngay lập tức trong lòng họ cảm thấy càng không ổn.
Vừa rồi họ nóng ruột quá đến mức quên để ý đến cảm xúc của Ti Nguy Lâu, thật sự không ổn.
Trong lúc nhất thời, cả hai người đều không lên tiếng.
“Đi thôi.” Ti Nguy Lâu nói câu này với Ti Du sau đó bước ra ngoài trước.
Ti Du cũng đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của anh và buồn bực đi theo.
Bốn người bọn họ lái xe đến bệnh viện số 1.
Vì đây là bệnh viện mà Ti Trọng Tấu đã quyên tặng hàng chục triệu thiết bị y tế nên bọn họ đã nhanh chóng được gặp bác sĩ chuyên khoa Mắt.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho Ti Du, ba người còn lại đứng cạnh quan sát.
Bởi vì nguyên nhân thân phận nên Triệu Diên đội một chiếc mũ đánh cá và đeo khẩu trang. Bà ấy lo lắng nhìn Ti Du, tay chân lạnh ngắt.
"Không có gì đáng ngại.”
Bác sĩ cất đèn pin y tế đi, quay sang nói với Ti Trọng Tấu: "Mất kiểm soát tuyến lệ không phải là tình trạng hiếm gặp, các vị không cần lo lắng.”
Nghe đến đây, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ còn cho biết thêm: "Triệu chứng của bệnh nhân không xuất hiện trong thời gian quá dài, chắc là do cậu ấy đã đột ngột bị kích thích bởi một chuyện gì đó. Tuy nhiên, nếu cậu ấy cứ tiếp tục duy trì tâm trạng hạnh phúc vui vẻ, không bị kích động thì triệu chứng này sẽ không xuất hiện.”
“Bị kích thích?” Tim Triệu Diên chợt giật thót.
Bà ấy đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó lập tức quay đầu lại nhìn Ti Trọng Tấu.
Bọn họ đều đang nghĩ, có phải chuyện đưa Ti Nguy Lâu trở về đã kích thích tới Ti Du hay không.
Ti Nguy Lâu mím môi và nhìn Ti Du.
Nước mắt của Ti Du đã ngừng chảy nhưng mắt và mũi cậu vẫn còn đỏ.
Anh lại nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Ti Du khóc, hình như là đang ở trong lớp.
Bởi vì anh tố cáo cậu cho nên Ti Du rất tức giận, sau đó bị kích thích và nước mắt chảy xuống.
Nói không chừng, bản thân Ti Du vốn đã rất có áp lực vì sự xuất hiện của anh, rồi sau đó lại vì anh mà bị phạt viết bản kiểm điểm cho nên lúc đó cậu mới tức giận như vậy...
Ti Du vẫn còn một chút nghẹn ngào, cậu hít hơi thuận khí.
Sau khi nghe lời bác sĩ nói xong, cậu nhíu mày.
Kích thích? Cậu thì có có thể bị kích thích gì?
Mỗi ngày cậu đều rất vui vẻ, cũng chẳng có phiền não gì thì làm sao có thể bị kích thích được?
Đang miên man suy nghĩ, cậu chợt thấy trong phòng im lặng lạ thường.
Cậu vô thức ngước mắt lên nhìn mấy người Triệu Diên thì phát hiện vành mắt của Triệu Diên cũng đỏ hoe, nhìn cậu với vẻ mặt đau lòng.
Sắc mặt Ti Trọng Tấu cũng không được được ổn lắm, lông mày nhíu chặt, cả người rất nghiêm túc.
Sau đó Ti Du mới hiểu ra và thấy rằng họ có thể đã hiểu lầm.
Cậu vội vàng nhìn qua Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu đứng thẳng người với vẻ mặt lạnh lùng.
Anh không nhìn Ti Du nhưng Ti Du lại cảm thấy Ti Nguy Lâu có vẻ im lặng hơn bình thường và không khí quanh người cũng càng lạnh lùng hơn.
"Mọi người đừng nghĩ nhiều!”
Ti Du đứng dậy nói với vẻ mặt đau khổ: “Có lẽ là do áp lực học hành quá lớn nên con mới ra nông nỗi này.”
Cậu thuận miệng nói nhảm thôi chứ cậu thì có áp lực học hành gì?
Cậu lại liếc nhìn Ti Nguy Lâu, nhỏ giọng nói: "Con không bị cái gì kích thích cả, mọi người đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Ti Nguy Lâu thản nhiên nhìn cậu.
Ti Du lại nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, lần này cậu đã bị Ti Nguy Lâu bắt gặp.
Ti Nguy Lâu không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Những gì Ti Du nói vừa rồi rõ ràng là nói cho anh nghe.
Rõ ràng là anh đã chọc cậu khóc nhưng sau khi phát giác được suy nghĩ của mọi người thì Ti Du đã chủ động nói với anh rằng đừng suy nghĩ nhiều.
Vừa kiêu ngạo lại vừa và lương thiện.
Còn có chút dịu dàng.
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, đã lâu lắm rồi trong lòng mới cảm thấy có chút ấm áp.
Anh vẫn luôn lầm lì, lúc nhỏ còn từng được nhận nuôi ba lần và cả ba lần đều bị đưa trở lại cô nhi viện bởi vì tính cách thờ ơ của mình.
Nhưng Ti Du thì khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người bình thường sau khi hiểu được tính nết lạnh nhạt của anh, họ nhất định sẽ không trêu chọc anh nữa.
Nhưng Ti Du lúc nào cũng líu ra líu ríu xung quanh anh, với vẻ mặt thối khiêu khích, bề ngoài thì xấu xa nhưng thực chất lại tạo cho Ti Nguy Lâu một ảo giác.
Như thể Triệu Diên và Ti Trọng Tấu thực sự rất quan tâm anh, vì vậy Ti Du mới ghen tị như vậy.
Nếu nghiêm túc mà nói, một tháng nghỉ hè đó là tháng sôi động và thú vị nhất mà Ti Nguy Lâu đã trải qua.
Ti Du cảm thấy Ti Nguy Lâu vẫn luôn nhìn cậu, điều này khiến cậu thấy không được tự nhiên.
Cậu muốn hỏi Ti Nguy Lâu xem rốt cuộc là anh đang nghĩ cái gì và tại sao ngày nào anh cũng đến đón cậu.
Bác sĩ thực sự không có gì để dặn dò nữa nên đã nói: "Nếu bệnh nhân vẫn luôn duy trì tâm trạng vui vẻ, triệu chứng này sẽ dần dần thuyên giảm, cũng không cần phải uống thuốc gì hết.”
Ti Trọng Tấu trịnh trọng gật đầu: "Được rồi, bác sĩ vất vả rồi.”
"Không vất vả, đây là điều tôi nên làm mà.”
Bốn người họ ngồi xe về nhà trong im lặng giống y như khi họ đến.
Ti Nguy Lâu ngồi ở ghế sau, một tay chống cằm nhìn cảnh đường phố ngược chiều ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Có mấy lần Ti Du muốn nói chuyện với anh nhưng vì bố mẹ vẫn đang ở đây nên cậu không thể mở miệng được.
Và Ti Nguy Lâu thực ra cũng không nhìn cảnh tượng bên ngoài mà là đang nhìn Ti Du qua hình ảnh phản chiếu trên xe, anh thấy tất cả sự khó chịu do muốn nói lại thôi của cậu.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Thật sự là cái gì cũng đều được viết trên mặt.
Đợi sau khi xe đi vào khu chung cư, Ti Nguy Lâu đột nhiên nói: "Con muốn xuống đi dạo.”
Ti Du đột nhiên quay đầu qua nhìn anh, Triệu Diên cũng quay đầu lại từ ghế phụ mà Ti Trọng Tấu thì nhìn anh qua kính chiếu hậu.
Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn Triệu Diên và nói: "Bữa tối con ăn hơi nhiều.”
Cả ba người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Triệu Diên vẫn không yên tâm lắm, vừa định hỏi anh có muốn bà ấy đi cùng hay không thì Ti Du đã lên tiếng trước: "Mẹ, bữa tối con cũng ăn hơi nhiều.”
Ti Nguy Lâu liếc nhìn cậu một cái, Ti Du mím môi không nhìn anh.
“Vậy cũng được.” Triệu Diên cười nói: “Hai đứa bọn con có thể đi dạo bên ngoài một chút, đừng vội trở về nhà.”
Bà ấy cũng nghĩ tới, hai đứa trẻ bằng tuổi nhau hơn nữa dạo này chung sống với nhau cũng khá ổn.
Vừa rồi ở trong bệnh viện, Ti Nguy Lâu hẳn là cũng nghĩ giống bọn họ mà Ti Du cũng đã nói cậu cũng không bởi vì cái nguyên nhân "đưa Ti Nguy Lâu về" mà mắc bệnh, điều này cho thấy cậu cũng không giận cá chém thớt lên Ti Nguy Lâu.
Để hai đứa trẻ tự nói chuyện với nhau như vậy cũng không tệ.
Ti Trọng Tấu dừng xe, cả Ti Du và Ti Nguy Lâu đều xuống xe.
Hai người đứng đó, nhìn chiếc xe phóng đi.
Ti Du: "...”
Cậu quay đầu lại nhìn Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu cũng giương mắt nhìn cậu, sau đó hất cằm, nhẹ giọng nói: "Đi dạo thôi.”
"Ừm.”
Trời đã tối, đèn đường đều đã bật sáng.
Khu chung cư phủ xanh rất tốt, mùa này có rất nhiều hoa nở theo mùa, khi gió đêm thổi qua làm hương hoa thoang thoảng tỏa ra trong không khí.
Ti Du và Ti Nguy Lâu, hai người sóng vai cùng đi, rất chậm rãi.
Khoảng cách giữa họ không xa không gần, không thân mật nhưng cũng không tính là xa cách.
“Khụ.” Ti Du hắng giọng một cái.
Thấy Ti Nguy Lâu không có ý mở miệng trước nên cậu chủ động nói trước.
"Cậu đừng nghĩ lung tung, tôi không dễ bị kích thích như vậy.”
Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu và nhẹ "ừm" một tiếng.
"Ừm cái gì mà ừm?”
Vẻ mặt Ti Du khó chịu nhìn anh: "Cậu không có gì muốn nói à?”
Ti Nguy Lâu đáp: "Tôi chỉ muốn đi dạo.”
Ti Du: "...”
Đi dạo, cậu mọc cái miệng ra để làm gì?
Ti Du oán thầm.
Cả hai lặng lẽ không lên tiếng đi vòng quanh khu chung cư nhưng họ cũng không thấy lúng túng.
Nhưng Ti Du cũng không phải là người ít nói nên chẳng được bao lâu cậu đã không kìm được.
"Này, mấy ngày hôm nay tại sao cậu lại tới đón tôi?”
Ti Nguy Lâu quay lại nhìn cậu, đôi mắt sâu và con ngươi rất sáng.
Anh không đáp.
Ti Du: "Làm gì vậy, tôi đang hỏi cậu đấy.”
Ti Nguy Lâu đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó đáp: "Cậu tự nghĩ xem.”
Ti Du bĩu môi: "Nghĩ ra được tôi còn hỏi cậu làm gì?”
“Nếu như hôm nay không nghĩ ra thì ngày mai lại tiếp tục nghĩ tiếp.” Ti Nguy Lâu nhạt nhẽo nói.
Ti Du nói lại: "Cậu nghĩ cũng khá lắm, vậy thì tôi chẳng phải là ngày nào cũng nghĩ tới cậu rồi sao?”
"Ừm.”
Ừm?
Chỉ ừm?
Ti Du câm nín: "Cái miệng này của cậu rốt cuộc mọc ra để làm gì vậy?”
Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn lên bầu trời sao rực rỡ, đột nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cậu thích sao không?”
“Hả?” Ti Du vô thức ngước mắt nhìn lên không trung.
Trời đêm nay quang đãng, không trung màu xanh thẳm, ánh trăng không sáng lắm cho nên cả bầu trời đầy sao trông đẹp đẽ lạ thường.
Ti Du nhìn trời và đáp: "Thích.”
Ti Nguy Lâu lại nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch lên.
Ti Du nói: "Tôi chỉ có thể nhìn ra chòm sao Bắc Đẩu, còn lại thì tôi không nhìn ra.”
"Ừm.”
Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói: "Hầu hết những ngôi sao này đều có tên riêng của nó.”
Ti Du thu hồi ánh mắt và quay đầu nhìn anh: "Cậu còn biết ngôi sao khác không?”
Ti Nguy Lâu mỉm cười, sau đó giơ tay chỉ về một hướng và nói: "Cái sao rất gần với chòm sao Bắc Đẩu là chòm sao Tiên Hậu.”
"Chòm sao Tiên Hậu?”
Ti Du ngước mắt lên nhìn, ngơ ngác hỏi: "Ở đâu?”
Ti Nguy Lâu đi một chút lại gần cậu, vai anh cọ vào cậu.
"Cái chòm sao đã liên kết các ngôi sao tạo thành hình chữ “W” đó.”
Ti Du nhìn theo ngón tay của anh và quả nhiên đã nhìn thấy.
"Oa!”
Cậu kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chòm sao khác ngoài chòm sao Bắc Đẩu.”
"Còn chòm sao nào khác nữa không?”
Ti Nguy Lâu lại chỉ theo một hướng khác: "Kia là sao Chức Nữ.”
Ti Du hoàn toàn quên mất mình vừa định hỏi cái gì, chỉ biết nhìn theo hướng ngón tay Ti Nguy Lâu chỉ và nhận biết thêm những vì sao lóng lánh đó.
Chất giọng của Ti Nguy Lâu được di truyền từ Triệu Diên, nghe rất êm tai.
Không biết từ khi nào, Ti Du đã nghe tới mê mẩn.
Ti Nguy Lâu không những chỉ sao cho cậu mà còn kể ngắn gọn cho cậu những câu chuyện lai lịch có chút liên quan.
Ti Du cảm thấy rằng đêm nay cậu đã được tiếp thu một cách mạnh mẽ một làn sóng khoa học được phổ cập rất nhẹ nhàng và thú vị. Bây giờ cậu nhìn lại những ngôi sao đó, có vẻ như chúng không chỉ đơn giản là đẹp.
Thật giống như, mỗi ngôi sao đều có câu chuyện của riêng mình.
So với vẻ lấp lánh bề ngoài của chúng còn đẹp hơn.
Hai người cũng không biết đã ở bên ngoài hơn một tiếng từ bao giờ, mãi cho đến khi gần mười giờ thì họ mới về đến nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Diên vẫn chưa ngủ, bà ấy đang ngồi trên sô pha xem TV, Ti Trọng Tấu chắc là đang làm việc trong thư phòng.
Sau khi nhìn thấy họ trở lại, Triệu Diên lập tức đứng dậy cười nói: "Hai đứa đã về rồi.”
“Dạ.” Ti Du gật đầu: “Mẹ, mẹ đi ngủ sớm đi, quầng thâm mắt của mẹ gần đen hơn cả con rồi.”
Triệu Diên cười cong cong mắt: "Đây mẹ đi ngủ giờ đây, mẹ hâm nóng sữa bò cho con rồi đó, con uống đi.”
Vừa nói bà ấy vừa chạy vào bếp, lúc đi ra còn cầm trên tay một ly sữa bò.
Ti Nguy Lâu không thích uống sữa bò nên Triệu Diên cũng không hâm nóng giúp anh.
“Con về phòng trước đây.” Ti Nguy Lâu gật đầu với bà ấy một cái, sau đó quay người đi lên lầu.
Ti Du im lặng uống sữa bò xong, vừa ngẩng đầu đã thấy Triệu Diên đang nhìn mình, dáng vẻ như muốn hỏi nhưng không tiện hỏi.
Ti Du: "...”
Cậu đột nhiên có chút không được tự nhiên, chủ động nói: "Con không sao đâu mẹ.”
Những gì cậu nói không rõ ràng nhưng Triệu Diên lại hiểu rõ.
Đây là đang nói giữa cậu và Ti Nguy Lâu đã không sao rồi, hẳn là mối quan hệ đã được xoa dịu.
Vành mắt Triệu Diên đỏ hoe, bà ấy cười nói: "Được rồi. Vậy con cũng mau lên ngủ đi, ngày mai không phải là con phải biểu diễn sao? Nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
“Dạ.” Ti Du gật đầu và ôm bà ấy.
Triệu Diên mỉm cười: "Tiểu Du của chúng ta đã trưởng thành thật rồi.”
Ti Du bật cười, sau đó cậu nghe thấy Triệu Diên nói: "Không những hiểu chuyện hơn mà còn biết chăm sóc bản thân mình hơn rồi.”
"Trước đây nếu mẹ không có ở nhà thì công đoạn uống sữa bò mỗi tối đều bị con lược bớt. Hôm nay mẹ nhìn thấy hộp sữa bò đã không còn nhiều, để mai mẹ đi mua thêm cho con một hộp nữa.”
Nụ cười trên gương mặt Ti Du đông cứng lại.
Đợi một chút.
Không đúng lắm!
Tại sao cậu lại nghe ra ý của những lời này, là Triệu Diên cho rằng chính cậu tự hâm nóng sữa bò sao?
Không phải là bà ấy dặn dò Ti Nguy Lâu hâm nóng sữa bò giúp cậu sao?
Chỉ là với kinh nghiệm "tiếp giá" mấy màn Ô long* trước đó, lần này Ti Du không dám hỏi thẳng.
(*) Ô long: là "own goal" - phản lưới nhà trong tiếng Anh dùng để chỉ việc sút bóng vào khung thành của đội mình.
Vì cách phát âm của "own goal" gần giống với "Ô long”
trong tiếng Quảng Đông nên vào những năm 60 70 của thế kỷ 20, người Hong Kong đã phiên âm "own goal" là "Ô long". Trong tiếng Quảng Đông, "摆乌龙" - Bài Ô long ban đầu có nghĩa là "nhầm lẫn", do đó hiện nay Ô long được dùng với nghĩa sai sót nhầm nhọt.
Thay vào đó, cậu đổi chủ đề: "Mẹ, chuyện con thích uống sữa bò buổi tối trước khi đi ngủ mẹ chưa nói với ai phải không?”
Triệu Diên cười nói: "Không đâu. Không phải con nói chỉ có trẻ con mới có cái thói quen này nên xấu hổ không muốn cho người khác biết sao?”
Ti Du: "!”
Fuck!
Cậu lững thững bước lên lầu và vô thức liếc nhìn căn phòng của Ti Nguy Lâu. Cửa đã đóng rồi, không biết người đã ngủ hay chưa.
Ti Du đứng trên hành lang một lúc với vẻ mặt phức tạp sau đó mới trở về phòng ngủ.
Trời ơi, chắc cậu không ngủ nổi mất.
Ti Nguy Lâu đây là đang làm gì vậy?
Vừa đến đón cậu vừa hâm nóng sữa bò cho cậu. Cái chuyện đón này thôi coi như không nói nhưng chuyện hâm nóng sữa bò, chính Ti Nguy Lâu đã nói với cậu rằng là Triệu Diên dặn anh làm!
Chỉ số IQ của Ti Du có hạn thật sự không nghĩ ra nổi nên chỉ có thể tìm ai đó để hỏi.
Cậu nhấp vào WeChat, xóa xóa sửa sửa và gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Hoàn.
"Hoàn Tử, tớ hỏi cậu một vấn đề. Nếu một người trước đây luôn chống đối bạn đột nhiên đối xử với bạn rất dịu dàng, hâm sữa bò cho bạn mỗi tối và đón bạn đi làm về dù đã muộn thế nào, đây là vì lý do gì?”
Tạ Hoàn dường như đang nghịch điện thoại nên đã trả lời lại ngay lập tức.
"Cái người luôn chống đối cậu kia là nam hay nữ? "Bạn”
này là nam hay nữ?”
"Đều là nam.”
"Vậy có thể là do đột nhiên phát hiện ra ưu điểm của cậu và muốn làm hoà với cậu? Muốn trở thành bạn của cậu hay gì đó?”
Sắc mặt Ti Du kỳ lạ.
Tạ Hoàn lại nhắn tiếp: "Anh Du, cậu đang nói về ai vậy?
Không phải là Ti Nguy Lâu chứ?”
Ti Du: "...”
"Cút đi, không phải. Tớ thấy nó trên diễn đàn nên hỏi thử cậu.”
Tạ Hoàn: "Ồ. Anh Du, sao cậu vẫn chưa ngủ? Ngày mai cả nhà tớ cùng đi xem cậu biểu diễn đấy~ Tớ đã thấy bao lì xì đỏ bố mẹ tớ chuẩn bị đưa cho cậu rồi, Rất dày!”
Ti Du trả lời: "Tớ ngủ giờ đây, ngày mai gặp nha.”
"Ok, chúc ngủ ngon ~”
Ti Du tắt điện thoại và nằm trên giường với tâm trạng phức tạp.
Ti Nguy Lâu muốn làm bạn với cậu? Không phải chứ?
Có điều......
Cậu nghĩ về cách họ sống chung với nhau những ngày này và những lời Ti Nguy Lâu đã nói với cậu lúc đi dạo vừa nãy thì đột nhiên cảm thấy cũng không phải là không thể.
Ti Du trở mình.
Ý nghĩ về việc Ti Nguy Lâu muốn làm bạn với cậu tràn ngập trong tâm trí và cậu không thể rũ bỏ nó đi được.
Trong khoảng thời gian này, cậu cảm thấy ở chung với Ti Nguy Lâu coi như tạm ổn. Vậy nếu như lúc nào cũng như thế này thì cũng không phải là không thể chấp nhận làm bạn với anh.
Suy cho cùng thì đã sống chung dưới một mái nhà, cũng không thể lúc nào cũng lúng ta lúng túng như vậy được.
Cậu chợt nhớ hôm nay lúc ở trong ở bệnh viện, Ti Nguy Lâu trông lạnh lùng và xa cách như thế nào.
Nói một cách cụ thể, dường như Ti Nguy Lâu vẫn luôn phân tách khỏi gia đình này.
Anh không xin tiền bố mẹ. Tất nhiên bố mẹ nhất định là có cho anh tiền nhưng Ti Du cũng không thấy anh tiêu bao giờ, lần duy nhất cậu thấy anh tiêu tiền là khi anh mua kem ốc quế cho cậu.
Hơn nữa, dường như Ti Nguy Lâu chưa bao giờ gọi Triệu Diên bọn họ là bố mẹ, thậm chí hộ khẩu của anh còn là một mình anh.
Ti Du cau mày, tâm tình có chút phức tạp.
Chẳng lẽ lúc trước cậu bắt nạt người ta dữ dội đến mức khiến anh cảm thấy mình không thuộc về gia đình này hay sao?
Có khả năng.
Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy mình giống như một nhân vật phải diện độc ác.
Thực ra nếu nói thật ra thì, trong cái gia đình này cậu mới đúng là người ngoài...
“Haiz!” Ti Du thở dài.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nếu như cậu muốn rời khỏi căn nhà này, Triệu Diên cũng sẽ thấy không vui.
Nhưng nếu như, cậu cũng giống như Ti Nguy Lâu, trên danh nghĩa không dính líu quan hệ gì với Triệu Diên bọn họ, có phải là sẽ khác hay không?
Nếu nói như vậy, trong gia đình này cậu sẽ được coi là một nửa người ngoài và một nửa người nhà, điều này chắc sẽ khiến Ti Nguy Lâu cảm thấy thoải mái hơn một chút đi?
Nhưng đây có thực sự là điều mà Ti Nguy Lâu muốn thấy không?
Có phải Triệu Diên và Ti Trọng Tấu sẽ lại rất đau lòng hay không?
Ti Du chui vào chăn và lăn cuốn thành một quả bóng.
Toi rồi, tại sao Ti Nguy Lâu lại muốn làm bạn với cậu vậy!
Như vậy sẽ khiến cậu càng cảm thấy tội lỗi hơn!
Cậu luôn cảm thấy rằng mình nên bù đắp cho anh và làm tâm lý của anh cân bằng hơn một chút.
Cậu lại xoắn xuýt một hồi, vừa nhìn thời gian vậy mà đã hơn mười một giờ!
"Không được, không được, không thể nghĩ tới cậu ta nữa.”
Ti Du xoa xoa quầng thâm dưới mắt cũng không lộ rõ lắm của mình.
Ngày mai cậu sẽ phải xuất hiện dưới máy quay, phải phát sóng trực tiếp! Cậu không xuất hiện với cái quầng thâm mắt được!
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cục cưng đừng do dự nữa, không rời nhà thì sao mà yêu đương được!
Nguy Lâu cao trăm thước, với tay có thể hái được vì [sao].
Mọi người có thể đoán thử ước mơ của Tiểu Lâu~
—— Dự báo chương tiếp theo: Sân khấu lộng lẫy dưới ánh sáng và bóng tối, tâm điểm của mọi sự chú ý, bức "bích họa tiên tử" làm người kinh ngạc đã vượt qua thời gian không gian giáng thế!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro