Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 40
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Ti Du mở cửa, quả nhiên cậu nhìn thấy Ti Nguy Lâu, trong tay còn bưng một cốc sữa.
Nhưng lần này, Ti Du không cầm lấy chiếc cốc ngay lập tức mà dựa vào cánh cửa, vòng tay ôm ngực ngước nhìn anh.
Ti Nguy Lâu rũ mắt không có biểu cảm gì nhìn cậu.
“Cậu bị gì thế?” Ti Du hất cằm lên, ra vẻ kiêu ngạo.
Chỉ là mặc dù cố tình bày ra bộ dáng vênh váo nhưng hôm nay cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ con thỏ lông xù kia nên có vẻ như cậu không có một chút khí thế nào cả.
Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói: “Không sao cả.”
Ti Du bĩu môi.
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của cậu. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cậu cũng coi như đã biết điều đó.
Ti Nguy Lâu thực sự rất nhàm chán và lạnh nhạt.
Nhưng trong nhiều việc, anh lại tỉ mỉ và nhẹ nhàng ngoài dự liệu, chẳng hạn như việc pha sữa mỗi đêm trước khi đi ngủ này.
Ti Du không trông cậy anh có thể nói cái gì nên không hỏi thêm nữa, giơ tay ra lấy cốc sữa.
Chỉ là lúc này, cậu cũng nhìn thấy những vết xanh tím trên tay Ti Nguy Lâu.
“Tay cậu bị sao vậy?” Ti Du rất kinh ngạc.
Ti Nguy Lâu rút tay lại, đút vào túi quần rồi nói: “Không sao.”
Nói xong, anh định xoay người trở về phòng!
Ti Du vội vàng giơ tay ra nắm lấy cánh tay anh, nói: “Đưa tôi xem.”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu ấy, lạnh nhạt nói: “Tôi không cẩn thận nên bị đập trúng.”
“Cậu nói dối.” Ti Du cạn lời.
Cậu buông tay Ti Nguy Lâu ra rồi nói: “Có một hộp y tế trên tủ ti vi ở dưới nhà. Cậu tự tìm rồi xoa đi.”
Ti Du dặn dò xong thì cảm thấy bản thân mình đã làm tròn nghĩa vụ rồi nên có thể trở về nghỉ ngơi.
Ti Nguy Lâu: “...”
Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích mà đưa tay ra.
Ti Du: “??”
Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện do bị bóng của Ti Nguy Lâu che lại nên có chút không nhìn rõ vết thương trên tay.
Vì thế Ti Du trực tiếp duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay anh, để ánh đèn chiếu sáng lên bàn tay anh Các vết lốm đốm rất giống với dấu vân hơn nữa lại đúng lúc có năm dấu, giống như dấu của ngón tay.
Ti Du đầy dấu chấm hỏi.
Cậu giương mắt nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì thế này?”
Khoảng cách giữa bọn họ lúc này thật sự rất gần, Ti Du còn đang nắm cổ tay anh, hơi ngẩng đầu nhìn anh.
Ti Nguy Lâu rũ mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tai của anh hơi đỏ, bàn tay còn lại không được Ti Du nắm đang siết chặt lại.
Ti Du: “?”
“Đang hỏi cậu đấy.” Cậu nói.
Ti Nguy Lâu ngừng một chút, rồi đưa tay còn lại lên.
Dưới ánh mắt không hiểu của Ti Du, anh đã nắm chặt hai tay vào nhau.
Ti Du: “...”
Mấy dấu vết xanh tím kia đúng lúc tiếp xúc vào năm ngón tay trong lòng bàn tay của cậu.
Ti Du: “?”
Cậu buông tay ra, lùi lại một bước, nói: “Cậu bị điên à?”
“Làm gì có ai tự nhéo mình thành thế này chứ?”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, đột nhiên nhếch khóe môi cười nhẹ một tiếng.
Anh buông tay, ánh mắt nhìn Ti Du vậy mà có một chút ôn nhu.
Anh nói: “Lúc xem cậu biểu diễn, tôi không cẩn thận nên bị thương.”
Ti Du khiếp sợ: “Lúc xem tôi biểu diễn mà bị sao? Tôi diễn tệ đến vậy sao? Làm cậu nhịn không được mà tự làm mình bị thương?”
“Đừng nói bậy.”
Ti Nguy Lâu nói: “Tôi chỉ là ...”
Anh đột nhiên cười, nói: “Quên đi, ngủ ngon.”
Nói xong, anh đi xuống nhà, có lẽ là đi lấy dầu xoa.
Ti Du cầm ly sữa ấm trên tay, đôi mắt nhìn theo bóng người khuất dần ở lối lên cầu thang, cậu uống hai ba ngụm đã hết cốc sữa.
Cậu cầm lấy chiếc cốc rồi đi xuống nhà.
Ngay khi đi đến phòng khách, Ti Nguy Lâu đã tìm thấy dầu xoa rồi chuẩn bị trở lại phòng.
Ti Du nhìn anh rồi vội vàng nói: “Tôi mang cốc xuống!”
Không phải xuống xem cậu ta!
Ti Nguy Lâu mím môi dưới, gật đầu nói: “Ừ, tôi đợi cậu.”
Ti Du muốn nói không cần, nhưng khi cậu nghĩ đến chuyện tự phải tắt đèn thì ngay lập tức từ bỏ ý định này.
Cậu chạy lon ton vào nhà bếp, nhanh chóng rửa sạch chiếc cốc rồi chạy ra ngoài ngay sau khi cất nó đi.
Ti Nguy Lâu đứng tại chỗ.
Đôi mắt anh chăm chú nhìn theo Ti Du.
Khi Ti Du chạy, đôi tai dài của bộ đồ ngủ con thỏ đung đưa lúc ẩn lúc hiện, còn có cái đuôi lông xù phía sau rung lên, đáng yêu muốn chết!
Ti Nguy Lâu chỉ đứng đó nhìn cậu ấy, đợi sau khi Ti Du chạy đến, anh mới đi theo cậu ấy lên lầu.
“Không tắt đèn à?” Ti Du hỏi cậu ta.
Ti Nguy Lâu nói: “Lát nữa tôi xuống lại rồi tắt sau.”
“Tại sao?”
Hỏi xong hình như Ti Du cũng đoán ra được, chắc là do sau khi tắt đèn sẽ làm cậu sợ đúng không?
Bây giờ đối với Ti Nguy Lâu cậu như có loại hành động tuỳ tiện như thích khóc, tính khí xấu, sợ bóng tối, sợ các trò chơi kinh dị và thích uống sữa trước khi đi ngủ...
Ti Nguy Lâu biết được rất nhiều điều mà cậu không muốn người khác biết.
Cậu dừng chân lại, Ti Nguy Lâu đang ở phía sau cậu một bước ngước mắt nhìn cậu.
Ti Du nói: “Bây giờ tắt đi, tôi không sợ.”
Ti Nguy Lâu nhướng mày, rồi cười khẽ một tiếng, nói: “Được.”
Một người lạnh lùng lãnh đạm như Ti Nguy Lâu, mỗi lần cười rộ lên thì đúng là muốn mạng mà.
Ti Du có chút ghen tị, cậu rất thích khí chất này của Ti Nguy Lâu, cậu không biết liệu mình có thể tập luyện theo được không.
Khi đang miên man suy nghĩ về điều này, đèn trong phòng khách vụt tắt.
Ti Du vô thức nắm chặt tay vịn cầu thang.
Đèn trên lầu vẫn chưa tắt nên vẫn còn một chút ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, nhưng cầu thang lại theo kiểu xoắn ốc nên phạm vi chiếu sáng của ánh đèn trên lầu bị hạn chế.
Ti Du mở to mắt, cố gắng nhìn Ti Nguy Lâu đang bước nhanh tới.
Sau khi Ti Nguy Lâu đi đến bên cạnh cậu mới thả chậm bước chân lại rồi cả hai cùng nhau bước lên lầu.
“Hồi còn nhỏ cậu thường ở nhà một mình sao?” Ti Nguy Lâu đột nhiên hỏi.
Ti Du gật đầu: “Ừ, lúc đó sự nghiệp của bố phát triển quá nhanh nên bố cũng bận hơn bình thường nhiều.”
“Mẹ thì không cần nói nữa, luôn là đỉnh cao trong sự nghiệp, nhưng bà ấy thường tìm thời gian để về.”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, ánh sáng lờ mờ chiếu lên sườn mặt mơ màng mềm mại của Ti Du.
Đoạn cầu thang này nói dài cũng không dài nhưng bảo ngắn cũng không ngắn, Ti Du nhỏ bé sẽ làm thế nào để đi hết đoạn cầu thang này?
Ti Du nói: “Vừa rồi hỏi cậu nhưng cậu còn chưa trả lời đấy, ngày mai cậu có muốn đi ăn với bọn tôi không?”
“Cậu đi với ai?”
“Tôi và Hoàn Tử đó.”
Ti Nguy Lâu ngừng lại một chút, nói: “Không còn ai khác nữa sao?”
Ti Du lắc đầu: “Không có.”
“Vậy tôi không đi đâu.” Ti Nguy Lâu nói: “Ngày mai sau khi tan học tôi còn phải đi làm thêm.”
Ti Du gật đầu: “Ừ.”
Lên lầu, hai người tách ra.
Ti Du trở về phòng, bật đèn ngủ rồi nằm xuống giường.
Người lúc nãy còn buồn ngủ muốn chết, bây giờ không buồn ngủ chút nào nữa.
Đoạn cầu thang lúc nãy, hình như cậu không sợ chút nào cả… Kể từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên cậu bước lên cầu thang kia mà không hoảng sợ chút nào.
Đột nhiên cậu nghĩ đến một khả năng.
Ti Nguy Lâu đón cậu khi tan làm, có phải vì cậu ta biết cậu sợ bóng tối nên mới lo lắng cậu sẽ sợ hãi không?
Ti Du ôm chăn lăn một vòng.
Cậu cảm thấy rằng nếu Ti Nguy Lâu muốn làm bạn với cậu, cậu cũng không phải không thể suy xét được!
—— Trưa ngày hôm sau, Ti Du xuất hiện trong một nhà hàng.
Cậu tìm một dãy ghế rồi ngồi xuống, Hoắc Vũ Hàng còn chưa đến, nghe nói buổi sáng người cố vấn của anh ta đã yêu cầu anh ta làm một video, anh ta vừa hoàn thành công việc và đang trên đường đến.
Ti Du nhàm chán ngồi vào chỗ của mình.
Cậu mở điện thoại của mình, cậu đã xóa rất nhiều tin nhắn linh tinh trên WeChat.
Cậu lại mở Weibo.
Điều ngoài dự đoán chính là, chỉ sau một đêm, nhiều chủ đề về lễ mừng của thành phố Mạn vẫn được treo trên hotsearch.
Trong đó có một hotsearch, vậy mà là #Thiếu niên tái hiện điệu múa thần tiên Đôn Hoàng#.
Ti Du nhấp vào để xem, phát hiện màn trình diễn của mình trong bữa tiệc không chỉ là một video riêng biệt mà còn có rất nhiều hình ảnh động và hình ảnh tĩnh được tạo thành biểu tượng cảm xúc và hình nền.
Tất cả các bình luận đều ngạc nhiên trước thực lực và vẻ đẹp của cậu.
Nhiều tiền bối trong giới múa cổ điển cũng đã đăng lại các video liên quan, tất cả đều dành lời khen cho cậu.
Trong lúc nhất thời, Ti Du đã trở thành ‘đoàn sủng’ trong toàn bộ giới múa cổ điển, tất cả các tiền bối nổi tiếng đều chúc mừng cậu.
Không chỉ như thế, vì cậu quá giỏi mà ngay cả các phương tiện truyền thông phía nhà nước cũng tranh nhau đưa tin về cậu.
Cũng có cư dân mạng chặn lượt xem điệu múa của Ti Du trên YouTube, chỉ trong một đêm, video về điệu múa của Ti Du được các phương tiện truyền thông Trung ương đăng lại đã vượt 10 triệu lượt xem và vẫn đang tiếp tục tăng lên!
Ti Du thực sự rất hot!
Là người trong cuộc nhưng Ti Du vẫn cảm thấy có chút gì đó viển vông mờ mịt, cậu thực sự không ngờ rằng mình lại trở nên nổi tiếng đến vậy.
Tài khoản của cậu ở B trạm đã được phát hiện là của chính chủ nên người hâm mộ của cậu đã tăng lên hàng chục triệu fans chỉ sau một đêm!
Không biết có bao nhiêu người đang hỏi thông tin danh tính của cậu cả trong và ngoài nước nữa.
Nhưng có lẽ vì nhà họ Ti đã có hành động ở sau lưng nên ngoài việc Ti Du đang là học sinh của trường Trung học số một ra thì những thông tin khác liên quan đến cậu đều không bị đào ra.
Cần phải biết rằng quyền lực thực sự của nhà họ Ti là ở nước ngoài, nhưng trong nước cho dù là năng lực của một mình Ti Trọng Tấu cũng đủ làm cho tất cả các phương tiện truyền thông im miệng.
Ti Du không lo lắng cậu sẽ bị điều tra, đây là cảm giác an toàn mà nhà họ Ti mang lại cho cậu.
Chỉ là sau khi nhìn thấy hotsearch thứ năm, cậu liền cau mày lại.
#Con trai Triệu Diên# Nhấp vào chủ đề thuần một màu xanh, tất cả đều là cư dân mạng nói về thiếu niên bên cạnh Triệu Diên, cũng không có tài khoản marketing.
Hotsearch này được cư dân mạng chọn tự đăng lên, thậm chí đang bị cố tình chèn ép.
Một số cư dân mạng không tin mà đã đăng màn hình trực tiếp, nhưng chỉ lộ mặt của Triệu Diên hay của Ti Nguy Lâu thôi, video kia sẽ rất nhanh đã bị chặn lại.
Tất cả mọi người đều biết đây là do nhà chồng Triệu Diên làm nhưng họ không đoán được nguyên nhân làm cho Triệu Diên lộ mặt.
Thực ra không có lý do gì cả, chỉ là Triệu Diên không muốn đội mũ và đeo khẩu trang lén lút trong sân khấu đầu tiên của Ti Du.
Bà ấy phải quang minh chính đại xem, muốn xem tỉ mỉ kĩ càng.
Mặc kệ người ngoài suy đoán cái gì, bà ấy chỉ muốn làm những gì cho các con của mình với tư cách là một người mẹ.
“Đang đọc tin tức trên mạng sao?” Tiếng cười của Hoắc Vũ Hàng vang lên.
Ti Du cất điện thoại vào rồi nói: “Ừ.”
“Cậu chờ lâu chưa?” Trên trán Hoắc Vũ Hàng còn dính mồ hôi.
Lúc này bên ngoài đang bị kẹt xe, không đợi được nên anh ấy xuống xe rồi chạy tới đây.
Ti Du lắc đầu: “Đâu có. Gọi món thôi, tôi đói rồi.”
“Được.”
Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau, chưa kể Hoắc Vũ Hàng này chắc là người giao tiếp tốt.
Ti Du cảm thấy ở bên anh ấy khá tốt, không ngại ngùng cũng không nhàm chán.
“Tố chất của cư dân mạng bây giờ tốt hơn rất nhiều.”
Hoắc Vũ Hàng cười nói: “Cậu biết mười năm trước tôi đã đu idol điên cuồng như thế nào không?”
Ti Du lắc đầu nói: "Tôi không biết, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Vũ Hàng kể cho cậu nghe một câu chuyện.
“Mười bảy hay mười tám năm trước, lúc đó đu idol không được nghiêm khắc quản lý, người hâm mộ rất hung dữ mạnh mẽ.”
“Có một năm, một ngôi sao nữ đã sinh con. Một trong những fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô ấy tình cờ nhập viện ở bệnh viện đó. Sau khi biết tin, hắn ta đã tức tốc đến ngay phòng bệnh của nữ diễn viên và cướp lấy đứa trẻ.”
Ti Du khiếp sợ nói: “Vì sao? Không có ai quản sao?”
“Chắc là bị điên đó, cậu nghe tôi kể tiếp đã.”
Hoắc Vũ Hàng nói tiếp: “Người hâm mộ kia là một fan nam, theo nguồn tin nội bộ, đầu óc hắn ta vốn đã có chút vấn đề, đến bệnh viện cũng để khám bệnh tâm thần.”
“Hắn ta cả ngày đều ảo tưởng muốn cưới ngôi sao nữ kia, không ngờ được người ta đã lén gả cho người khác rồi, còn sinh con nữa.”
“Lúc ấy, đứa trẻ vừa được sinh ra, hắn ta đã ôm đứa bé chạy trốn.”
Bệnh viện lúc ấy trở thành một mớ hỗn độn, mọi người đều bị kinh sợ.
Người đàn ông kia chạy rất nhanh lại không sợ chết, nhưng mọi người đều lo lắng cho đứa trẻ trong tay nên họ không dám thực thúc ép hắn ta.
Nhưng không ngờ, người đàn ông kia thực sự điên rồi, hắn ta cướp xe của người khác rồi lái xe rời khỏi thành phố.
Đợi đến lúc tìm được, cũng không biết đứa bé ở đâu rồi còn hắn ta từ trên nhà cao tầng nhảy xuống.
“Trước khi nhảy, người đàn ông kia hét to lên rằng hắn ta đã ném con ngôi sao nữ kia xuống biển rồi.”
Hoắc Vũ Hàng thở dài nói: “Lúc đó camera giám sát còn chưa phát triển như bây giờ, nếu không thì làm sao hắn ta có thể chạy trốn được chứ?”
Ti Du nhíu mày hỏi: “Ngôi sao nữ kia thì sao? Đứa bé thật sự không còn nữa?”
“Nghe nói do không chịu nổi kích thích nên đã giải nghệ rồi về nhà dưỡng lão rồi.”
Hoắc Vũ Hàng rót đồ uống cho Ti Du, nói: “Bây giờ xã hội tốt hơn rồi, hành vi đu idol cũng đã được kiểm soát, tố chất của mọi người cũng cao hơn, những người hâm mộ điên cuồng thế này cũng không còn nữa.”
“Ý thức về chuyện riêng tư của mọi người cũng rất mạnh, nếu không thì theo mức độ nổi tiếng hiện tại của cậu, chắc cũng sớm được mọi người vây quanh rồi.”
Ti Du nhếch khóe môi, thật ra cậu phát hiện có nhiều người đang nhìn mình, nhưng mọi người cũng rất dè dặt.
Nhưng không biết tại sao, Hoắc Vũ Hàng kể chuyện vừa rồi làm cho cậu cảm thấy có chút trùng hợp...
Giống như những người trong câu chuyện rất giống với những người thân thuộc nhất của cậu.
Sau khi chào tạm biệt Hoắc Vũ Hàng, Ti Du đứng ngây ra một lúc.
Trong lòng cậu trống vắng.
Sau khi suy nghĩ xong, cậu quyết định đến phòng tập để tập múa, đương nhiên, có thể đợi muộn một chút, thuận tiện vào quán cà phê gọi một tách cà phê để uống.
Nhưng lần này, Ti Du không cầm lấy chiếc cốc ngay lập tức mà dựa vào cánh cửa, vòng tay ôm ngực ngước nhìn anh.
Ti Nguy Lâu rũ mắt không có biểu cảm gì nhìn cậu.
“Cậu bị gì thế?” Ti Du hất cằm lên, ra vẻ kiêu ngạo.
Chỉ là mặc dù cố tình bày ra bộ dáng vênh váo nhưng hôm nay cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ con thỏ lông xù kia nên có vẻ như cậu không có một chút khí thế nào cả.
Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói: “Không sao cả.”
Ti Du bĩu môi.
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của cậu. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cậu cũng coi như đã biết điều đó.
Ti Nguy Lâu thực sự rất nhàm chán và lạnh nhạt.
Nhưng trong nhiều việc, anh lại tỉ mỉ và nhẹ nhàng ngoài dự liệu, chẳng hạn như việc pha sữa mỗi đêm trước khi đi ngủ này.
Ti Du không trông cậy anh có thể nói cái gì nên không hỏi thêm nữa, giơ tay ra lấy cốc sữa.
Chỉ là lúc này, cậu cũng nhìn thấy những vết xanh tím trên tay Ti Nguy Lâu.
“Tay cậu bị sao vậy?” Ti Du rất kinh ngạc.
Ti Nguy Lâu rút tay lại, đút vào túi quần rồi nói: “Không sao.”
Nói xong, anh định xoay người trở về phòng!
Ti Du vội vàng giơ tay ra nắm lấy cánh tay anh, nói: “Đưa tôi xem.”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu ấy, lạnh nhạt nói: “Tôi không cẩn thận nên bị đập trúng.”
“Cậu nói dối.” Ti Du cạn lời.
Cậu buông tay Ti Nguy Lâu ra rồi nói: “Có một hộp y tế trên tủ ti vi ở dưới nhà. Cậu tự tìm rồi xoa đi.”
Ti Du dặn dò xong thì cảm thấy bản thân mình đã làm tròn nghĩa vụ rồi nên có thể trở về nghỉ ngơi.
Ti Nguy Lâu: “...”
Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích mà đưa tay ra.
Ti Du: “??”
Cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện do bị bóng của Ti Nguy Lâu che lại nên có chút không nhìn rõ vết thương trên tay.
Vì thế Ti Du trực tiếp duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay anh, để ánh đèn chiếu sáng lên bàn tay anh Các vết lốm đốm rất giống với dấu vân hơn nữa lại đúng lúc có năm dấu, giống như dấu của ngón tay.
Ti Du đầy dấu chấm hỏi.
Cậu giương mắt nhìn về phía Ti Nguy Lâu, nói: “Rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì thế này?”
Khoảng cách giữa bọn họ lúc này thật sự rất gần, Ti Du còn đang nắm cổ tay anh, hơi ngẩng đầu nhìn anh.
Ti Nguy Lâu rũ mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tai của anh hơi đỏ, bàn tay còn lại không được Ti Du nắm đang siết chặt lại.
Ti Du: “?”
“Đang hỏi cậu đấy.” Cậu nói.
Ti Nguy Lâu ngừng một chút, rồi đưa tay còn lại lên.
Dưới ánh mắt không hiểu của Ti Du, anh đã nắm chặt hai tay vào nhau.
Ti Du: “...”
Mấy dấu vết xanh tím kia đúng lúc tiếp xúc vào năm ngón tay trong lòng bàn tay của cậu.
Ti Du: “?”
Cậu buông tay ra, lùi lại một bước, nói: “Cậu bị điên à?”
“Làm gì có ai tự nhéo mình thành thế này chứ?”
Ti Nguy Lâu nhìn cậu, đột nhiên nhếch khóe môi cười nhẹ một tiếng.
Anh buông tay, ánh mắt nhìn Ti Du vậy mà có một chút ôn nhu.
Anh nói: “Lúc xem cậu biểu diễn, tôi không cẩn thận nên bị thương.”
Ti Du khiếp sợ: “Lúc xem tôi biểu diễn mà bị sao? Tôi diễn tệ đến vậy sao? Làm cậu nhịn không được mà tự làm mình bị thương?”
“Đừng nói bậy.”
Ti Nguy Lâu nói: “Tôi chỉ là ...”
Anh đột nhiên cười, nói: “Quên đi, ngủ ngon.”
Nói xong, anh đi xuống nhà, có lẽ là đi lấy dầu xoa.
Ti Du cầm ly sữa ấm trên tay, đôi mắt nhìn theo bóng người khuất dần ở lối lên cầu thang, cậu uống hai ba ngụm đã hết cốc sữa.
Cậu cầm lấy chiếc cốc rồi đi xuống nhà.
Ngay khi đi đến phòng khách, Ti Nguy Lâu đã tìm thấy dầu xoa rồi chuẩn bị trở lại phòng.
Ti Du nhìn anh rồi vội vàng nói: “Tôi mang cốc xuống!”
Không phải xuống xem cậu ta!
Ti Nguy Lâu mím môi dưới, gật đầu nói: “Ừ, tôi đợi cậu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ti Du muốn nói không cần, nhưng khi cậu nghĩ đến chuyện tự phải tắt đèn thì ngay lập tức từ bỏ ý định này.
Cậu chạy lon ton vào nhà bếp, nhanh chóng rửa sạch chiếc cốc rồi chạy ra ngoài ngay sau khi cất nó đi.
Ti Nguy Lâu đứng tại chỗ.
Đôi mắt anh chăm chú nhìn theo Ti Du.
Khi Ti Du chạy, đôi tai dài của bộ đồ ngủ con thỏ đung đưa lúc ẩn lúc hiện, còn có cái đuôi lông xù phía sau rung lên, đáng yêu muốn chết!
Ti Nguy Lâu chỉ đứng đó nhìn cậu ấy, đợi sau khi Ti Du chạy đến, anh mới đi theo cậu ấy lên lầu.
“Không tắt đèn à?” Ti Du hỏi cậu ta.
Ti Nguy Lâu nói: “Lát nữa tôi xuống lại rồi tắt sau.”
“Tại sao?”
Hỏi xong hình như Ti Du cũng đoán ra được, chắc là do sau khi tắt đèn sẽ làm cậu sợ đúng không?
Bây giờ đối với Ti Nguy Lâu cậu như có loại hành động tuỳ tiện như thích khóc, tính khí xấu, sợ bóng tối, sợ các trò chơi kinh dị và thích uống sữa trước khi đi ngủ...
Ti Nguy Lâu biết được rất nhiều điều mà cậu không muốn người khác biết.
Cậu dừng chân lại, Ti Nguy Lâu đang ở phía sau cậu một bước ngước mắt nhìn cậu.
Ti Du nói: “Bây giờ tắt đi, tôi không sợ.”
Ti Nguy Lâu nhướng mày, rồi cười khẽ một tiếng, nói: “Được.”
Một người lạnh lùng lãnh đạm như Ti Nguy Lâu, mỗi lần cười rộ lên thì đúng là muốn mạng mà.
Ti Du có chút ghen tị, cậu rất thích khí chất này của Ti Nguy Lâu, cậu không biết liệu mình có thể tập luyện theo được không.
Khi đang miên man suy nghĩ về điều này, đèn trong phòng khách vụt tắt.
Ti Du vô thức nắm chặt tay vịn cầu thang.
Đèn trên lầu vẫn chưa tắt nên vẫn còn một chút ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, nhưng cầu thang lại theo kiểu xoắn ốc nên phạm vi chiếu sáng của ánh đèn trên lầu bị hạn chế.
Ti Du mở to mắt, cố gắng nhìn Ti Nguy Lâu đang bước nhanh tới.
Sau khi Ti Nguy Lâu đi đến bên cạnh cậu mới thả chậm bước chân lại rồi cả hai cùng nhau bước lên lầu.
“Hồi còn nhỏ cậu thường ở nhà một mình sao?” Ti Nguy Lâu đột nhiên hỏi.
Ti Du gật đầu: “Ừ, lúc đó sự nghiệp của bố phát triển quá nhanh nên bố cũng bận hơn bình thường nhiều.”
“Mẹ thì không cần nói nữa, luôn là đỉnh cao trong sự nghiệp, nhưng bà ấy thường tìm thời gian để về.”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, ánh sáng lờ mờ chiếu lên sườn mặt mơ màng mềm mại của Ti Du.
Đoạn cầu thang này nói dài cũng không dài nhưng bảo ngắn cũng không ngắn, Ti Du nhỏ bé sẽ làm thế nào để đi hết đoạn cầu thang này?
Ti Du nói: “Vừa rồi hỏi cậu nhưng cậu còn chưa trả lời đấy, ngày mai cậu có muốn đi ăn với bọn tôi không?”
“Cậu đi với ai?”
“Tôi và Hoàn Tử đó.”
Ti Nguy Lâu ngừng lại một chút, nói: “Không còn ai khác nữa sao?”
Ti Du lắc đầu: “Không có.”
“Vậy tôi không đi đâu.” Ti Nguy Lâu nói: “Ngày mai sau khi tan học tôi còn phải đi làm thêm.”
Ti Du gật đầu: “Ừ.”
Lên lầu, hai người tách ra.
Ti Du trở về phòng, bật đèn ngủ rồi nằm xuống giường.
Người lúc nãy còn buồn ngủ muốn chết, bây giờ không buồn ngủ chút nào nữa.
Đoạn cầu thang lúc nãy, hình như cậu không sợ chút nào cả… Kể từ khi cậu bắt đầu hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên cậu bước lên cầu thang kia mà không hoảng sợ chút nào.
Đột nhiên cậu nghĩ đến một khả năng.
Ti Nguy Lâu đón cậu khi tan làm, có phải vì cậu ta biết cậu sợ bóng tối nên mới lo lắng cậu sẽ sợ hãi không?
Ti Du ôm chăn lăn một vòng.
Cậu cảm thấy rằng nếu Ti Nguy Lâu muốn làm bạn với cậu, cậu cũng không phải không thể suy xét được!
—— Trưa ngày hôm sau, Ti Du xuất hiện trong một nhà hàng.
Cậu tìm một dãy ghế rồi ngồi xuống, Hoắc Vũ Hàng còn chưa đến, nghe nói buổi sáng người cố vấn của anh ta đã yêu cầu anh ta làm một video, anh ta vừa hoàn thành công việc và đang trên đường đến.
Ti Du nhàm chán ngồi vào chỗ của mình.
Cậu mở điện thoại của mình, cậu đã xóa rất nhiều tin nhắn linh tinh trên WeChat.
Cậu lại mở Weibo.
Điều ngoài dự đoán chính là, chỉ sau một đêm, nhiều chủ đề về lễ mừng của thành phố Mạn vẫn được treo trên hotsearch.
Trong đó có một hotsearch, vậy mà là #Thiếu niên tái hiện điệu múa thần tiên Đôn Hoàng#.
Ti Du nhấp vào để xem, phát hiện màn trình diễn của mình trong bữa tiệc không chỉ là một video riêng biệt mà còn có rất nhiều hình ảnh động và hình ảnh tĩnh được tạo thành biểu tượng cảm xúc và hình nền.
Tất cả các bình luận đều ngạc nhiên trước thực lực và vẻ đẹp của cậu.
Nhiều tiền bối trong giới múa cổ điển cũng đã đăng lại các video liên quan, tất cả đều dành lời khen cho cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc nhất thời, Ti Du đã trở thành ‘đoàn sủng’ trong toàn bộ giới múa cổ điển, tất cả các tiền bối nổi tiếng đều chúc mừng cậu.
Không chỉ như thế, vì cậu quá giỏi mà ngay cả các phương tiện truyền thông phía nhà nước cũng tranh nhau đưa tin về cậu.
Cũng có cư dân mạng chặn lượt xem điệu múa của Ti Du trên YouTube, chỉ trong một đêm, video về điệu múa của Ti Du được các phương tiện truyền thông Trung ương đăng lại đã vượt 10 triệu lượt xem và vẫn đang tiếp tục tăng lên!
Ti Du thực sự rất hot!
Là người trong cuộc nhưng Ti Du vẫn cảm thấy có chút gì đó viển vông mờ mịt, cậu thực sự không ngờ rằng mình lại trở nên nổi tiếng đến vậy.
Tài khoản của cậu ở B trạm đã được phát hiện là của chính chủ nên người hâm mộ của cậu đã tăng lên hàng chục triệu fans chỉ sau một đêm!
Không biết có bao nhiêu người đang hỏi thông tin danh tính của cậu cả trong và ngoài nước nữa.
Nhưng có lẽ vì nhà họ Ti đã có hành động ở sau lưng nên ngoài việc Ti Du đang là học sinh của trường Trung học số một ra thì những thông tin khác liên quan đến cậu đều không bị đào ra.
Cần phải biết rằng quyền lực thực sự của nhà họ Ti là ở nước ngoài, nhưng trong nước cho dù là năng lực của một mình Ti Trọng Tấu cũng đủ làm cho tất cả các phương tiện truyền thông im miệng.
Ti Du không lo lắng cậu sẽ bị điều tra, đây là cảm giác an toàn mà nhà họ Ti mang lại cho cậu.
Chỉ là sau khi nhìn thấy hotsearch thứ năm, cậu liền cau mày lại.
#Con trai Triệu Diên# Nhấp vào chủ đề thuần một màu xanh, tất cả đều là cư dân mạng nói về thiếu niên bên cạnh Triệu Diên, cũng không có tài khoản marketing.
Hotsearch này được cư dân mạng chọn tự đăng lên, thậm chí đang bị cố tình chèn ép.
Một số cư dân mạng không tin mà đã đăng màn hình trực tiếp, nhưng chỉ lộ mặt của Triệu Diên hay của Ti Nguy Lâu thôi, video kia sẽ rất nhanh đã bị chặn lại.
Tất cả mọi người đều biết đây là do nhà chồng Triệu Diên làm nhưng họ không đoán được nguyên nhân làm cho Triệu Diên lộ mặt.
Thực ra không có lý do gì cả, chỉ là Triệu Diên không muốn đội mũ và đeo khẩu trang lén lút trong sân khấu đầu tiên của Ti Du.
Bà ấy phải quang minh chính đại xem, muốn xem tỉ mỉ kĩ càng.
Mặc kệ người ngoài suy đoán cái gì, bà ấy chỉ muốn làm những gì cho các con của mình với tư cách là một người mẹ.
“Đang đọc tin tức trên mạng sao?” Tiếng cười của Hoắc Vũ Hàng vang lên.
Ti Du cất điện thoại vào rồi nói: “Ừ.”
“Cậu chờ lâu chưa?” Trên trán Hoắc Vũ Hàng còn dính mồ hôi.
Lúc này bên ngoài đang bị kẹt xe, không đợi được nên anh ấy xuống xe rồi chạy tới đây.
Ti Du lắc đầu: “Đâu có. Gọi món thôi, tôi đói rồi.”
“Được.”
Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau, chưa kể Hoắc Vũ Hàng này chắc là người giao tiếp tốt.
Ti Du cảm thấy ở bên anh ấy khá tốt, không ngại ngùng cũng không nhàm chán.
“Tố chất của cư dân mạng bây giờ tốt hơn rất nhiều.”
Hoắc Vũ Hàng cười nói: “Cậu biết mười năm trước tôi đã đu idol điên cuồng như thế nào không?”
Ti Du lắc đầu nói: "Tôi không biết, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Vũ Hàng kể cho cậu nghe một câu chuyện.
“Mười bảy hay mười tám năm trước, lúc đó đu idol không được nghiêm khắc quản lý, người hâm mộ rất hung dữ mạnh mẽ.”
“Có một năm, một ngôi sao nữ đã sinh con. Một trong những fan hâm mộ cuồng nhiệt của cô ấy tình cờ nhập viện ở bệnh viện đó. Sau khi biết tin, hắn ta đã tức tốc đến ngay phòng bệnh của nữ diễn viên và cướp lấy đứa trẻ.”
Ti Du khiếp sợ nói: “Vì sao? Không có ai quản sao?”
“Chắc là bị điên đó, cậu nghe tôi kể tiếp đã.”
Hoắc Vũ Hàng nói tiếp: “Người hâm mộ kia là một fan nam, theo nguồn tin nội bộ, đầu óc hắn ta vốn đã có chút vấn đề, đến bệnh viện cũng để khám bệnh tâm thần.”
“Hắn ta cả ngày đều ảo tưởng muốn cưới ngôi sao nữ kia, không ngờ được người ta đã lén gả cho người khác rồi, còn sinh con nữa.”
“Lúc ấy, đứa trẻ vừa được sinh ra, hắn ta đã ôm đứa bé chạy trốn.”
Bệnh viện lúc ấy trở thành một mớ hỗn độn, mọi người đều bị kinh sợ.
Người đàn ông kia chạy rất nhanh lại không sợ chết, nhưng mọi người đều lo lắng cho đứa trẻ trong tay nên họ không dám thực thúc ép hắn ta.
Nhưng không ngờ, người đàn ông kia thực sự điên rồi, hắn ta cướp xe của người khác rồi lái xe rời khỏi thành phố.
Đợi đến lúc tìm được, cũng không biết đứa bé ở đâu rồi còn hắn ta từ trên nhà cao tầng nhảy xuống.
“Trước khi nhảy, người đàn ông kia hét to lên rằng hắn ta đã ném con ngôi sao nữ kia xuống biển rồi.”
Hoắc Vũ Hàng thở dài nói: “Lúc đó camera giám sát còn chưa phát triển như bây giờ, nếu không thì làm sao hắn ta có thể chạy trốn được chứ?”
Ti Du nhíu mày hỏi: “Ngôi sao nữ kia thì sao? Đứa bé thật sự không còn nữa?”
“Nghe nói do không chịu nổi kích thích nên đã giải nghệ rồi về nhà dưỡng lão rồi.”
Hoắc Vũ Hàng rót đồ uống cho Ti Du, nói: “Bây giờ xã hội tốt hơn rồi, hành vi đu idol cũng đã được kiểm soát, tố chất của mọi người cũng cao hơn, những người hâm mộ điên cuồng thế này cũng không còn nữa.”
“Ý thức về chuyện riêng tư của mọi người cũng rất mạnh, nếu không thì theo mức độ nổi tiếng hiện tại của cậu, chắc cũng sớm được mọi người vây quanh rồi.”
Ti Du nhếch khóe môi, thật ra cậu phát hiện có nhiều người đang nhìn mình, nhưng mọi người cũng rất dè dặt.
Nhưng không biết tại sao, Hoắc Vũ Hàng kể chuyện vừa rồi làm cho cậu cảm thấy có chút trùng hợp...
Giống như những người trong câu chuyện rất giống với những người thân thuộc nhất của cậu.
Sau khi chào tạm biệt Hoắc Vũ Hàng, Ti Du đứng ngây ra một lúc.
Trong lòng cậu trống vắng.
Sau khi suy nghĩ xong, cậu quyết định đến phòng tập để tập múa, đương nhiên, có thể đợi muộn một chút, thuận tiện vào quán cà phê gọi một tách cà phê để uống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro