Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 43
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Chỗ này là sự kết hợp giữa sân băng và sân patin, sân băng ở bên trong, nhưng khi đi vào hội trường vẫn sẽ cảm thấy lạnh.
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, nói: “Có lạnh không?”
“Không lạnh.”
Trên người Ti Du mặc đồng phục, chỉ cảm thấy hơi lạnh.
Hai người bọn họ đều có giày chuyên trượt patin, thay giày xong hai người liền đi vào trong sân.
Ông chủ là một thanh niên chưa đến 30 tuổi, nói chuyện với người trẻ tuổi cũng vô cùng vui vẻ, bình thường đều sẽ vào trong sân trượt vài vòng giống như hôm nay.
Khi hai người Ti Du đi vào sân, ông chủ lập tức nhìn thấy.
Anh ta trượt nhanh tới, cười chào hỏi: “Ti Du, Lộc Minh.”
“Hai người các cậu vậy mà lại đi cùng nhau, muốn thi đấu à?”
Lộc Minh cười nói: “Không phải, hôm nay tùy tiện đến chơi thôi, chủ yếu muốn xem cái đường đua mới kia của anh một chút.”
“Đường đua mới.” Ông chủ nhìn về phía Ti Du nói: “Cậu trượt cũng được, đúng lúc thử mức độ khó giúp chúng tôi.”
Ti Du cười nói: “Dẫn đường đi.”
“Đi thôi.”
Chỉ một lát sau, ba người đã đi đến chỗ đường đua mới, đường đua này nhấp nhô uốn lượn, còn có rất nhiều chướng ngại vật nghiêng ngả ở khắp nơi, nhìn qua có vẻ khá khó.
Hơn nữa vì còn chưa mở quy mô lớn nên trên đường đua không có nhiều người, chỉ có hai ba nhân viên đến kiểm tra đường đua.
“Thử xem đi, chú ý an toàn.”
Ông chủ nhìn chân của Ti Du, nói: “Không cần mang đồ bảo hộ sao? Bây giờ hai chân này của cậu rất đáng giá.”
Ti Du liếc anh ta một cái, cười nhạo nói: “Ông đây còn cần cái thứ đồ kia sao?”
Ông chủ dở khóc dở cười: “Trẻ con nói chuyện như thế đấy hả?”
“Chậc.”
Ti Du nhướng mày, đang chuẩn bị nói lại thì Lộc Minh vội vàng chui vào giữa hai người, nói với Ti Du: “Chúng ta không thèm chấp nhặt với anh ta, đi thử một vòng trước đi.”
Ti Du hừ một tiếng, xoay người đi vào đường đua.
Lộc Minh đứng nhìn cậu ta, bỗng nhiên vai bị đè xuống.
Ông chủ quàng lấy vai cậu ta, cười nói: “Hai người làm hòa rồi sao?”
“Cũng gần như vậy.” Lộc Minh cười rộ lên, ánh mắt vẫn luôn đi theo Ti Du, nhìn cậu nhẹ nhàng trượt qua những chướng ngại vật kia một cách thành thạo.
Ông chủ nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn Ti Du ở đằng xa, bỗng nhiên hiểu ra.
“À.” Ông chủ nói chế nhạo: “Hai người im im mà làm ra tin tức lớn như vậy.”
Lộc Minh ngẩn ra: “Tin tức lớn gì?”
Ông chủ ra vẻ tôi đây hiểu hết, vỗ vai cậu ta, cười nói: “Ti Du là một đứa trẻ tốt, hy vọng hai người có thể tốt đẹp.”
Nói xong anh ta cũng đi vào sân.
Lộc Minh vẫn đứng tại chỗ, sau khi sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra.
Ông chủ hiểu lầm cậu ta và Ti Du ở bên nhau?
Tim cậu ta đập hơi nhanh, cậu ta nhìn ông chủ và Ti Du đứng nói chuyện ở giữa sân, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết là hồi hộp nhiều hơn, hay là phấn khởi nhiều hơn.
Ông chủ đang nói gì với Ti Du?
Có phải cũng đang nói làm cho bọn họ “tốt đẹp”?
Ti Du sẽ nói cái gì?
Cậu ta có thể hiểu được là chính mình thích cậu ta hay không?
Bỗng nhiên, cậu ta nhìn thấy Ti Du quay đầu nhìn về hướng này, Lộc Minh lập tức cứng người, ngơ ngác nhìn cậu ta.
“Lại đây, bị ngu hả?” Ti Du nhíu mày gọi cậu ta.
Lộc Minh vội vàng trượt về phía cậu ta.
Ti Du quay đầu nhìn về phía ông chủ, nói: “Loại đường đua bán thành phẩm này của các người cũng dám mang đi quảng cáo sao?”
“Ai biết được sao lại có vấn đề chứ?” Trên mặt ông chủ tràn đầy sự khó chịu.
Anh ta nhìn chằm chằm một chỗ có dấu xi măng vỡ vụn trên mặt đất.
Ti Du nói: “Nếu không phải kỹ thuật của tôi tốt, vừa nãy chắc chắn đã ngã rồi.”
“Con mẹ nó đám người này cho rằng tiền của tôi rất dễ kiếm có phải không?”
Ông chủ kiềm chế sự tức giận, nói với Ti Du: “Hai người các cậu xem xem là đi sân phổ thông chơi hai vòng hoặc là đi sân băng, đêm nay cứ chơi thoải mái, coi như tôi cảm ơn cậu.”
Không chờ Ti Du nói, Lộc Minh vội vàng nói với Ti Du: “Đi sân băng đi.”
Ti Du: “??”
“Tôi không biết trượt băng, cậu cố ý đúng không?”
“Tôi biết trượt băng, tôi có thể dạy cậu.”
Ti Du: “…”
“Với lại cậu thông minh như vậy, nhất định học rất nhanh.”
Lộc Minh ra sức khen ngợi: “Tế bào vận động của cậu rất nhiều, hơn nữa trượt băng còn thú vị hơn trượt patin, cậu thử đi sẽ biết.”
Ti Du bị nói có hơi dao động: “…Vậy đi thử đi.”
“Được!” Cả người Lộc Minh tràn đầy vui sướng!
Ti Du nhìn cậu ta, cảm thấy người này thật kỳ quái, cười không giống như người tốt.
Hai người thay giày, đi vào sân băng.
Ti Du lập tức lạnh đến mức hơi run lên một chút.
Lộc Minh nhìn cậu ta, nói giọng tự nhiên: “Có lạnh không?
Tôi có mang quần áo dự phòng.”
Ti Du liếc nhìn cậu ta một cái.
Nét mặt Lộc Minh tự nhiên, cũng nhìn lại phía này.
Quần áo dự phòng ở đâu ra chứ?
Ti Du nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, giống như Lộc Minh đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này vậy.
“Tôi đá bóng sẽ ra mồ hôi nên luôn chuẩn bị hai bộ quần áo.” Lộc Minh vừa giải thích vừa lấy một cái áo khoác màu trắng trong túi ra: “Đây là áo sạch, cậu mặc vào đi.”
Ti Du mím môi dưới.
Xem ra là cậu suy nghĩ nhiều, vốn Lộc Minh cũng không cần chuẩn bị trước cho loại chuyện này đi?
Hơn nữa cậu ta không có lý do để làm như vậy, lại không phải là người yêu, cậu ta còn muốn vắt hết óc suy nghĩ để con gái mặc quần áo của mình.
Vốn dĩ Ti Du cũng đang lạnh, liền nhận lấy áo khoác của cậu ta.
Ti Du thở dài trong lòng, hình như lúc trước cậu bị Hoắc Vũ Hàng làm cho sợ hãi, bây giờ nhìn ai cũng thấy có chút kỳ quái.
Nếu mà là trước đây cậu cũng sẽ không nghĩ nhiều, cậu và Lộc Minh vốn đều là nam, một đám trai thẳng, cậu mặc áo của cậu ta một chút thì có sao đâu chứ?
Bên ngoài Lộc Minh không biểu hiện gì nhưng trong lòng đang hồi hộp muốn chết.
Ti Du sẽ mặc quần áo của cậu ta!
Chuyện này cũng quá khuấy động lòng người!
Không phải cậu ta cố tình tìm cơ hội mà chỉ là nghĩ có thể sẽ đến sân băng nên tiện tay cầm theo bộ quần áo cho Ti Du.
Không nghĩ tới ngay cả ông trời cũng đang giúp cậu ta, sân patin lại xảy ra vấn đề!
Cậu ta được như ý mà nhìn thấy Ti Du mặc quần áo của cậu ta!
Đó là một cái áo khoác bóng chày màu trắng, Ti Du mặc nó bên ngoài đồng phục.
Nhưng dù vậy, cái áo này vẫn là quá lớn đối với cậu.
Ti Du nhìn một đoạn tay áo thừa ra, không thể tin được mà ngước mắt đánh giá Lộc Minh.
Cậu và Lộc Minh cũng không kém mấy cm, Lộc Minh nhìn cũng rất gầy, sao số đo của bọn họ lại chênh nhau nhiều như vậy chứ?
Lộc Minh rũ mắt nhìn Ti Du.
Tuy rằng Ti Du cao nhưng thân hình lại mảnh khảnh, cơ bắp trên người mỏng nhưng cân đối, không giống như Lộc Minh, bởi vì thường xuyên đá bóng làm cho bờ vai cậu ta rộng hơn người thường một chút, thân hình cũng cường tráng hơn một chút.
Cho nên quần áo của cậu ta mặc lên người Ti Du còn rộng hơn một vòng lớn.
Lúc Ti Du ngước lên nhìn cậu ta, nhìn khuôn mặt trắng nõn trông rất nhỏ tuổi, cả người đều có vẻ ngoan ngoãn.
Lộc Minh muốn ôm cậu, cho dù chỉ là trong nháy mắt, cậu ta cũng sẽ thỏa mãn.
Trong lòng Ti Du khó chịu nhưng cậu sĩ diện cho nên cũng không nói gì.
Bây giờ nếu cậu cởi áo khoác ra chẳng phải sẽ mất mặt ở chỗ này sao? Còn không phải là gián tiếp thừa nhận cậu không cường tráng bằng Lộc Minh ư?
“Đi thôi, đổi giày ở đâu?” Ti Du xắn ống tay áo lên.
Lộc Minh thu hồi tầm mắt, giọng nói có hơi trầm xuống: “Ở ngay phía trước.”
Hai người đến nơi, Lộc Minh tự đi tìm giày cho Ti Du, nói: “Giày mới, là cỡ của cậu.”
“Được.” Ti Du nhận lấy.
Cậu xỏ cả hai chân vào, đang định chuẩn bị buộc dây giày, Lộc Minh lại ngồi xổm quỳ một gối xuống trước người cậu.
Ti Du: “!”
Đệch! Cậu ta làm cái gì vậy?
Lộc Minh cũng không nâng đầu lên, nói: “Cậu không biết buộc, để tôi giúp cậu.”
Ti Du cũng choáng váng, trơ mắt nhìn cậu ta buộc dây giày cho mình.
Sau đó Lộc Minh lại cầm đồ bảo hộ buộc vào đầu gối Ti Du.
Cổ tay và khuỷu tay cũng không bỏ qua.
Lộc Minh lấy một cái mũ bảo hộ màu trắng, cẩn thận đội lên đầu Ti Du.
“Ngẩng đầu lên.” Lộc Minh nhẹ giọng nhắc nhở.
Ti Du ngẩng đầu lên theo bản năng, Lộc Minh liền giúp cậu cài quai mũ.
Ti Du vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu, nhìn Lộc Minh.
Lộc Minh bất giác nhận ra hình như mình nhiệt tình quá.
Cậu ta ngẩn ra một lát, sau đó cười nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Cậu chủ nhà họ Ti chưa từng được hầu hạ sao?”
“Biến đi, đồ ngu.” Ti Du lập tức đen mặt.
Cái gì gọi là hầu hạ?
Cậu là thiếu niên tốt thời đại mới, sao lại giống như địa chủ thời đại cũ vậy?
Lộc Minh cười rộ lên, bị mắng cũng không tức giận chút nào.
Cậu ta chỉ xỏ giày, đội mũ bảo hộ, cũng không đeo những đồ bảo hộ khác.
“Đi thôi.” Cậu ta vươn tay về phía Ti Du.
Ti Du trợn trắng mắt, tự đứng lên tiến vào đường đua.
“Cái này có khác gì trượt patin đâu?”
Ti Du tiến vào đường đua, còn chưa cất bước đã bị trượt chân, cả người lao về phía trước.
Lộc Minh hoảng sợ, vội vàng kéo cậu lại.
Nhưng nói thế nào Ti Du cũng là một người lớn cao 1m8, bị ngã như vậy Lộc Minh cũng không kéo lại được.
Trong lúc nhất thời, hai người đều ngã về phía trước.
Lộc Minh duỗi tay ôm lấy Ti Du theo bản năng, miễn cưỡng xoay người lại, lót ở dưới thân Ti Du.
“Bộp” một tiếng.
Hai người cùng nện ở trên mặt đất.
Mũ bảo hộ của Lộc Minh đập trên mặt đất phát ra tiếng vang, cằm Ti Du đập vào ngực Lộc Minh, hai người đồng thời kêu “á” một tiếng.
Ti Du dùng cả tay và chân để bò dậy, lấy một tay che cằm lại.
Lộc Minh cũng ngồi dậy, bởi vì có mũ bảo hộ nên cậu ta cũng không bị thương nặng chỗ nào, chỉ có mông chạm đất và ngực hơi đau.
Cậu ta cũng không để ý ngực mình bị đau, vội vàng đi nhìn Ti Du.
“Đập vào cằm à? Để tôi nhìn xem.”
Ti Du che cằm lại, im lặng rơi nước mắt.
Hai mắt cậu đẫm lệ mông lung nhìn Lộc Minh, bình tĩnh nói: “Nếu tôi nói đây là phản ứng sinh lý bình thường, cậu có tin không?”
Lộc Minh: “… Tin.”
Ti Du hít mũi, bỏ tay ra.
Cằm cậu đỏ lên một chút nhưng cũng không nghiêm trọng.
Chỉ là bộ dáng rơi lệ đầy mặt này của cậu nhìn rất đáng thương.
Lộc Minh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại hơi đau lòng.
Cậu ta lấy túi khăn ướt trong túi quần đưa cho Ti Du, Ti Du nhận lấy, nói giọng buồn bực: “Cậu cũng thật tinh tế.”
“Hả?”
Ti Du giải thích nói: “Ti Nguy Lâu và Thẩm Ngộ Bắc cũng đều mang khăn ướt, xem ra các người lén trưởng thành nhưng không mang theo tôi.”
Lộc Minh hơi ngừng thở.
Tâm tình nhẹ nhàng vui sướng lập tức không còn nữa, nhìn là biết Ti Nguy Lâu thích sạch sẽ, mang khăn ướt cũng là bình thường, nhưng vì sao Thẩm Ngộ Bắc cũng mang theo khăn ướt, chuyện này cần cân nhắc thêm.
Cũng không phải cậu ta mới quen biết Thẩm Ngộ Bắc, trước đây cũng không thấy cậu ta mang theo khăn ướt, bây giờ lại mang theo, mục đích là gì không cần nói cũng biết!
Nước mắt Ti Du vẫn đang chảy, nhưng cậu ta cũng không muốn để ý.
Bây giờ cậu ta chỉ là muốn mặc kệ Ti Du, chảy đi, chảy cho hết đi, cậu ta không quan tâm nữa!
Ti Du đứng lên, bám lấy tay vịn ở bên cạnh.
Lộc Minh cũng đứng dậy, đứng ở bên cạnh cậu.
Lộc Minh không nhắc lại nước mắt của cậu ta mà vươn cánh tay, nói: “Lại đây, nắm lấy cánh tay tôi, tôi kéo cậu đi hai vòng.”
“Ừ.”
Ti Du duỗi tay nắm lấy cánh tay cậu ta, đi theo cậu ta tiến về phía trước một cách chậm rãi.
Đây là cách dạy rất bình thường, lúc trước Ti Du cũng dạy Tạ Hoàn và Triệu Diên như vậy cho nên cũng không thấy kỳ quái.
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn Ti Du, vốn khuôn mặt cậu đã trắng nõn, được mũ bảo hộ và áo khoác màu trắng làm nổi bật, trên sân băng lạnh trắng xóa, có vẻ càng yếu ớt, cũng càng trắng bệch.
Ti Du mặc áo khoác của cậu ta, nắm cánh tay cậu ta, giao toàn bộ sự an toàn của mình cho cậu ta.
Nhận ra điều này làm ngực Lộc Minh hơi nóng lên, ánh mắt cũng có hơi nóng bỏng lên.
Thâm chí cậu ta muốn không quan tâm điều gì mà nói cho Ti Du tình cảm của mình, nhưng lý trí nói cho cậu ta bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu nói ra có thể bọn họ cũng không làm bạn bè nữa.
Cho nên cậu ta vẫn muốn làm bạn với Ti Du trước.
Trong lòng Lộc Minh tiếc nuối, sau đó lại vô cùng hăng hái.
Ti Du đã bắt đầu tiếp nhận cậu ta, có khi sau này họ thật sự có thể trở thành bạn bè.
Họ đều còn nhỏ, thời gian còn rất dài, chỉ cần Ti Du vẫn độc thân, cậu ta vẫn có cơ hội!
Ti Du thật sự am hiểu vận động, cậu nhanh chóng nắm được cách trượt băng.
Từ từ cậu bắt đầu buông tay Lộc Minh, sau đó bắt đầu thử tăng tốc, tiếp theo cậu lại bắt đầu thực hiện một vài động tác đơn giản.
Lộc Minh đi theo phía sau cậu nhìn cậu từ thật cẩn thận đến thành thạo.
Ti Du giống như cá ở trong biển lớn, chim trên bầu trời, cậu không thuộc về bất kỳ ai, chỉ thuộc về bầu trời và biển rộng, thuộc về tự do mà cậu hướng tới.
Cậu xuất sắc như vậy, rực rỡ như vậy.
Bỗng nhiên Lộc Minh cảm thấy cho dù cậu ta không thể trở thành người yêu với Ti Du, cho dù chỉ đơn thuần làm một người thích cậu, làm bạn của cậu hình như cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Ti Du không thầy dạy cũng hiểu mà làm động tác đứng thẳng xoay tròn đơn giản ở trên sân băng, sau đó vẫy tay với Lộc Minh.
“Lộc Minh! Đấu một ván đi!”
Cậu cười vui vẻ, nước mắt trên mặt đã biến mất. Thần thái cậu rực rỡ, nhìn vô cùng rung động lòng người.
Lộc Minh cười rộ lên, lớn tiếng trả lời: “Tới đây.”
Hai người trượt đến tận hơn 9h tối mới đi ra khỏi sân băng.
Ăn bữa khuya một chút, bọn họ cũng không gọi xe, đi bộ chầm chậm về nhà.
“Nghỉ Quốc Khánh 1/10 cậu có kế hoạch gì chưa?” Lộc Minh nghiêng đầu hỏi cậu.
Ti Du lắc đầu: “Chưa nghĩ ra, chắc là đi chơi với Hoàn Tử.”
Triệu Diên còn chưa về, Ti Trọng Tấu cũng sẽ không đi chơi với cậu, vợ chồng dì Vu cũng không thích ra ngoài vào lúc đông người, cho nên những năm qua chủ yếu đều là Ti Du và Tạ Hoàn ra ngoài chơi.
Năm nay nhiều thêm một người là Ti Nguy Lâu.
Nghĩ đến đây, Ti Du lấy di động ra nhấn mở khung chat với Ti Nguy Lâu, gửi cho anh thông tin quán đồ ăn vặt ven đường.
“Tôi sắp về nhà, cậu có muốn ăn gì không?”
Ti Nguy Lâu trả lời ngay lập tức: “Không ăn, cậu cứ đi về luôn.”
Ngay sau đó, anh lại nhắn thêm chữ: “Đi.”
Đánh chữ nhanh quá, cho nên câu còn chưa gõ xong anh đã gửi đi rồi.
Đoạn trước nữa WeChat của họ là vì Ti Nguy Lâu muốn đón cậu tan học, cậu ngại để người ta mất công chờ đợi cho nên Ti Du chủ động thêm anh là bạn bè.
Ti Du lướt lên phía trên đoạn chat, phát hiện nội dung nói chuyện cũng họ cơ bản chính là: “Tôi sắp tan học.”
“Ừ.”
“Sắp tan học chưa?”
“Ra ngay đây.”
Thái độ việc công xử theo phép công làm người giận sôi máu, đây vẫn là lần đầu tiên hai người họ nói đến chuyện khác.
Ti Du khẽ cười một tiếng, cất điện thoại đi.
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Ai vậy?”
“Ti Nguy Lâu.”
Lộc Minh ngẩn ra: “Cậu ta tìm cậu? Hai người còn kết bạn WeChat? Gần đây quan hệ của các cậu rất tốt sao?”
Ti Du nói: “Tôi hỏi cậu ta có ăn bữa khuya hay không.”
Nói xong cậu lại quay đầu nhìn về đèn đường phía bên kia đường, thuận miệng nói: “Quan hệ của bọn tôi cậu không nhìn ra sao? Cứ như vậy thôi.”
Trong lòng Lộc Minh nảy lên cảm giác nguy cơ, cảm giác này đột nhiên ập đến không thể hiểu được nhưng lại làm cậu ta hoảng hốt.
Cái tên Ti Nguy Lâu này, gần đây cảm giác tồn tại rất mạnh!
Hơn nữa, Ti Du và cậu ta cũng không có quan hệ huyết thống… Càng nghĩ, sắc mặt của Lộc Minh càng khó coi.
“Hôm nay cảm ơn cậu.” Một câu của Ti Du kéo dòng suy nghĩ của cậu ta quay về.
Lộc Minh nói: “Cảm ơn cái gì?”
Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Cảm ơn cậu đã mời tôi ăn cơm, còn mời tôi đi trượt băng.”
Lộc Minh cười rộ lên: “Vậy hôm nay cậu chơi có vui không?”
Ti Du gật đầu.
Lộc Minh lập tức nói: “Vậy nghỉ lễ 1/10 đi chơi có thể gọi tôi đi cùng không?”
“?” Ti Du kinh ngạc nhìn cậu ta.
Lộc Minh nói: “Lần này tôi cũng nghỉ lễ một mình, nếu các cậu thấy không tiện thì thôi.”
Ti Du im lặng một lúc, nói: “Để tôi hỏi Hoàn Tử một chút, tôi thì không sao cả.”
Lộc Minh lập tức vui vẻ: “Vậy tôi chờ tin của cậu.”
“Ừ.”
Hai người vừa nói vừa đi về phía khu nhà, bỗng nhiên Ti Du cảm thấy cảnh này rất quen, rất có ý nghĩa.
Mỗi lần cậu cùng người khác trở về muộn như vậy, hình như đều nhìn thấy Ti Nguy Lâu đứng chờ ở cửa.
Không biết hôm nay cậu ta có chờ hay không.
Họ đi vào khu nhà, lúc đi ngang qua nhà Lộc Minh, Lộc Minh lại không đi vào mà tiếp tục đi theo Ti Du.
“Để tôi đưa cậu về, dù sao tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì.”
Ti Du nói với vẻ không sao cả: “Cũng được.”
“Đúng rồi.” Lộc Minh giả vờ như vô tình nói: “Lúc trước tôi thấy cậu chơi game kinh dị ghi hình phát sóng trực tiếp ở trạm B.”
Ti Du: “…Sau đó thì sao?”
Lộc Minh: “Không có gì, tôi nói vậy thôi.”
Lộc Minh im lặng, nhất thời cũng không biết nên hỏi như thế nào.
Cậu ta chỉ muốn biết rốt cuộc Ti Du và Ti Nguy Lâu đã quen thân đến mức nào, vì sao Ti Nguy Lâu lại có thể vào phòng của cậu, còn có thể chơi game phát sóng trực tiếp cùng cậu?
Ti Du lại nghĩ là, xong đời rồi, bộ dạng sợ hãi kia của cậu vậy mà lại bị người ta quay lại được sao?
Còn bị Lộc Minh nhìn thấy rồi?
Vậy có phải những bạn học khác cũng đều nhìn thấy hay không?
Hai người không nói nữa.
Chờ đi đến cửa nhà Ti Du, họ mới dừng lại.
Nhìn thấy thân hình cao gầy quen thuộc đứng ở cửa kia, Ti Du không nhịn được cười ra tiếng.
Lộc Minh lại cảm thấy cả người nặng nề, sắc mặt khó coi muốn chết.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Lộc Minh: Đệch, sao cậu ta lại đứng ở cửa! Đang đợi ai hả!
Anh Lâu cắn răng: Mỗi ngày lại đổi người đến chọc giận tôi, làm tốt lắm, Ti Tiểu Du!
Tiểu Du vô tội: Các người đang nói cái gì vậy?
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, nói: “Có lạnh không?”
“Không lạnh.”
Trên người Ti Du mặc đồng phục, chỉ cảm thấy hơi lạnh.
Hai người bọn họ đều có giày chuyên trượt patin, thay giày xong hai người liền đi vào trong sân.
Ông chủ là một thanh niên chưa đến 30 tuổi, nói chuyện với người trẻ tuổi cũng vô cùng vui vẻ, bình thường đều sẽ vào trong sân trượt vài vòng giống như hôm nay.
Khi hai người Ti Du đi vào sân, ông chủ lập tức nhìn thấy.
Anh ta trượt nhanh tới, cười chào hỏi: “Ti Du, Lộc Minh.”
“Hai người các cậu vậy mà lại đi cùng nhau, muốn thi đấu à?”
Lộc Minh cười nói: “Không phải, hôm nay tùy tiện đến chơi thôi, chủ yếu muốn xem cái đường đua mới kia của anh một chút.”
“Đường đua mới.” Ông chủ nhìn về phía Ti Du nói: “Cậu trượt cũng được, đúng lúc thử mức độ khó giúp chúng tôi.”
Ti Du cười nói: “Dẫn đường đi.”
“Đi thôi.”
Chỉ một lát sau, ba người đã đi đến chỗ đường đua mới, đường đua này nhấp nhô uốn lượn, còn có rất nhiều chướng ngại vật nghiêng ngả ở khắp nơi, nhìn qua có vẻ khá khó.
Hơn nữa vì còn chưa mở quy mô lớn nên trên đường đua không có nhiều người, chỉ có hai ba nhân viên đến kiểm tra đường đua.
“Thử xem đi, chú ý an toàn.”
Ông chủ nhìn chân của Ti Du, nói: “Không cần mang đồ bảo hộ sao? Bây giờ hai chân này của cậu rất đáng giá.”
Ti Du liếc anh ta một cái, cười nhạo nói: “Ông đây còn cần cái thứ đồ kia sao?”
Ông chủ dở khóc dở cười: “Trẻ con nói chuyện như thế đấy hả?”
“Chậc.”
Ti Du nhướng mày, đang chuẩn bị nói lại thì Lộc Minh vội vàng chui vào giữa hai người, nói với Ti Du: “Chúng ta không thèm chấp nhặt với anh ta, đi thử một vòng trước đi.”
Ti Du hừ một tiếng, xoay người đi vào đường đua.
Lộc Minh đứng nhìn cậu ta, bỗng nhiên vai bị đè xuống.
Ông chủ quàng lấy vai cậu ta, cười nói: “Hai người làm hòa rồi sao?”
“Cũng gần như vậy.” Lộc Minh cười rộ lên, ánh mắt vẫn luôn đi theo Ti Du, nhìn cậu nhẹ nhàng trượt qua những chướng ngại vật kia một cách thành thạo.
Ông chủ nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn Ti Du ở đằng xa, bỗng nhiên hiểu ra.
“À.” Ông chủ nói chế nhạo: “Hai người im im mà làm ra tin tức lớn như vậy.”
Lộc Minh ngẩn ra: “Tin tức lớn gì?”
Ông chủ ra vẻ tôi đây hiểu hết, vỗ vai cậu ta, cười nói: “Ti Du là một đứa trẻ tốt, hy vọng hai người có thể tốt đẹp.”
Nói xong anh ta cũng đi vào sân.
Lộc Minh vẫn đứng tại chỗ, sau khi sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra.
Ông chủ hiểu lầm cậu ta và Ti Du ở bên nhau?
Tim cậu ta đập hơi nhanh, cậu ta nhìn ông chủ và Ti Du đứng nói chuyện ở giữa sân, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết là hồi hộp nhiều hơn, hay là phấn khởi nhiều hơn.
Ông chủ đang nói gì với Ti Du?
Có phải cũng đang nói làm cho bọn họ “tốt đẹp”?
Ti Du sẽ nói cái gì?
Cậu ta có thể hiểu được là chính mình thích cậu ta hay không?
Bỗng nhiên, cậu ta nhìn thấy Ti Du quay đầu nhìn về hướng này, Lộc Minh lập tức cứng người, ngơ ngác nhìn cậu ta.
“Lại đây, bị ngu hả?” Ti Du nhíu mày gọi cậu ta.
Lộc Minh vội vàng trượt về phía cậu ta.
Ti Du quay đầu nhìn về phía ông chủ, nói: “Loại đường đua bán thành phẩm này của các người cũng dám mang đi quảng cáo sao?”
“Ai biết được sao lại có vấn đề chứ?” Trên mặt ông chủ tràn đầy sự khó chịu.
Anh ta nhìn chằm chằm một chỗ có dấu xi măng vỡ vụn trên mặt đất.
Ti Du nói: “Nếu không phải kỹ thuật của tôi tốt, vừa nãy chắc chắn đã ngã rồi.”
“Con mẹ nó đám người này cho rằng tiền của tôi rất dễ kiếm có phải không?”
Ông chủ kiềm chế sự tức giận, nói với Ti Du: “Hai người các cậu xem xem là đi sân phổ thông chơi hai vòng hoặc là đi sân băng, đêm nay cứ chơi thoải mái, coi như tôi cảm ơn cậu.”
Không chờ Ti Du nói, Lộc Minh vội vàng nói với Ti Du: “Đi sân băng đi.”
Ti Du: “??”
“Tôi không biết trượt băng, cậu cố ý đúng không?”
“Tôi biết trượt băng, tôi có thể dạy cậu.”
Ti Du: “…”
“Với lại cậu thông minh như vậy, nhất định học rất nhanh.”
Lộc Minh ra sức khen ngợi: “Tế bào vận động của cậu rất nhiều, hơn nữa trượt băng còn thú vị hơn trượt patin, cậu thử đi sẽ biết.”
Ti Du bị nói có hơi dao động: “…Vậy đi thử đi.”
“Được!” Cả người Lộc Minh tràn đầy vui sướng!
Ti Du nhìn cậu ta, cảm thấy người này thật kỳ quái, cười không giống như người tốt.
Hai người thay giày, đi vào sân băng.
Ti Du lập tức lạnh đến mức hơi run lên một chút.
Lộc Minh nhìn cậu ta, nói giọng tự nhiên: “Có lạnh không?
Tôi có mang quần áo dự phòng.”
Ti Du liếc nhìn cậu ta một cái.
Nét mặt Lộc Minh tự nhiên, cũng nhìn lại phía này.
Quần áo dự phòng ở đâu ra chứ?
Ti Du nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, giống như Lộc Minh đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này vậy.
“Tôi đá bóng sẽ ra mồ hôi nên luôn chuẩn bị hai bộ quần áo.” Lộc Minh vừa giải thích vừa lấy một cái áo khoác màu trắng trong túi ra: “Đây là áo sạch, cậu mặc vào đi.”
Ti Du mím môi dưới.
Xem ra là cậu suy nghĩ nhiều, vốn Lộc Minh cũng không cần chuẩn bị trước cho loại chuyện này đi?
Hơn nữa cậu ta không có lý do để làm như vậy, lại không phải là người yêu, cậu ta còn muốn vắt hết óc suy nghĩ để con gái mặc quần áo của mình.
Vốn dĩ Ti Du cũng đang lạnh, liền nhận lấy áo khoác của cậu ta.
Ti Du thở dài trong lòng, hình như lúc trước cậu bị Hoắc Vũ Hàng làm cho sợ hãi, bây giờ nhìn ai cũng thấy có chút kỳ quái.
Nếu mà là trước đây cậu cũng sẽ không nghĩ nhiều, cậu và Lộc Minh vốn đều là nam, một đám trai thẳng, cậu mặc áo của cậu ta một chút thì có sao đâu chứ?
Bên ngoài Lộc Minh không biểu hiện gì nhưng trong lòng đang hồi hộp muốn chết.
Ti Du sẽ mặc quần áo của cậu ta!
Chuyện này cũng quá khuấy động lòng người!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải cậu ta cố tình tìm cơ hội mà chỉ là nghĩ có thể sẽ đến sân băng nên tiện tay cầm theo bộ quần áo cho Ti Du.
Không nghĩ tới ngay cả ông trời cũng đang giúp cậu ta, sân patin lại xảy ra vấn đề!
Cậu ta được như ý mà nhìn thấy Ti Du mặc quần áo của cậu ta!
Đó là một cái áo khoác bóng chày màu trắng, Ti Du mặc nó bên ngoài đồng phục.
Nhưng dù vậy, cái áo này vẫn là quá lớn đối với cậu.
Ti Du nhìn một đoạn tay áo thừa ra, không thể tin được mà ngước mắt đánh giá Lộc Minh.
Cậu và Lộc Minh cũng không kém mấy cm, Lộc Minh nhìn cũng rất gầy, sao số đo của bọn họ lại chênh nhau nhiều như vậy chứ?
Lộc Minh rũ mắt nhìn Ti Du.
Tuy rằng Ti Du cao nhưng thân hình lại mảnh khảnh, cơ bắp trên người mỏng nhưng cân đối, không giống như Lộc Minh, bởi vì thường xuyên đá bóng làm cho bờ vai cậu ta rộng hơn người thường một chút, thân hình cũng cường tráng hơn một chút.
Cho nên quần áo của cậu ta mặc lên người Ti Du còn rộng hơn một vòng lớn.
Lúc Ti Du ngước lên nhìn cậu ta, nhìn khuôn mặt trắng nõn trông rất nhỏ tuổi, cả người đều có vẻ ngoan ngoãn.
Lộc Minh muốn ôm cậu, cho dù chỉ là trong nháy mắt, cậu ta cũng sẽ thỏa mãn.
Trong lòng Ti Du khó chịu nhưng cậu sĩ diện cho nên cũng không nói gì.
Bây giờ nếu cậu cởi áo khoác ra chẳng phải sẽ mất mặt ở chỗ này sao? Còn không phải là gián tiếp thừa nhận cậu không cường tráng bằng Lộc Minh ư?
“Đi thôi, đổi giày ở đâu?” Ti Du xắn ống tay áo lên.
Lộc Minh thu hồi tầm mắt, giọng nói có hơi trầm xuống: “Ở ngay phía trước.”
Hai người đến nơi, Lộc Minh tự đi tìm giày cho Ti Du, nói: “Giày mới, là cỡ của cậu.”
“Được.” Ti Du nhận lấy.
Cậu xỏ cả hai chân vào, đang định chuẩn bị buộc dây giày, Lộc Minh lại ngồi xổm quỳ một gối xuống trước người cậu.
Ti Du: “!”
Đệch! Cậu ta làm cái gì vậy?
Lộc Minh cũng không nâng đầu lên, nói: “Cậu không biết buộc, để tôi giúp cậu.”
Ti Du cũng choáng váng, trơ mắt nhìn cậu ta buộc dây giày cho mình.
Sau đó Lộc Minh lại cầm đồ bảo hộ buộc vào đầu gối Ti Du.
Cổ tay và khuỷu tay cũng không bỏ qua.
Lộc Minh lấy một cái mũ bảo hộ màu trắng, cẩn thận đội lên đầu Ti Du.
“Ngẩng đầu lên.” Lộc Minh nhẹ giọng nhắc nhở.
Ti Du ngẩng đầu lên theo bản năng, Lộc Minh liền giúp cậu cài quai mũ.
Ti Du vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu, nhìn Lộc Minh.
Lộc Minh bất giác nhận ra hình như mình nhiệt tình quá.
Cậu ta ngẩn ra một lát, sau đó cười nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Cậu chủ nhà họ Ti chưa từng được hầu hạ sao?”
“Biến đi, đồ ngu.” Ti Du lập tức đen mặt.
Cái gì gọi là hầu hạ?
Cậu là thiếu niên tốt thời đại mới, sao lại giống như địa chủ thời đại cũ vậy?
Lộc Minh cười rộ lên, bị mắng cũng không tức giận chút nào.
Cậu ta chỉ xỏ giày, đội mũ bảo hộ, cũng không đeo những đồ bảo hộ khác.
“Đi thôi.” Cậu ta vươn tay về phía Ti Du.
Ti Du trợn trắng mắt, tự đứng lên tiến vào đường đua.
“Cái này có khác gì trượt patin đâu?”
Ti Du tiến vào đường đua, còn chưa cất bước đã bị trượt chân, cả người lao về phía trước.
Lộc Minh hoảng sợ, vội vàng kéo cậu lại.
Nhưng nói thế nào Ti Du cũng là một người lớn cao 1m8, bị ngã như vậy Lộc Minh cũng không kéo lại được.
Trong lúc nhất thời, hai người đều ngã về phía trước.
Lộc Minh duỗi tay ôm lấy Ti Du theo bản năng, miễn cưỡng xoay người lại, lót ở dưới thân Ti Du.
“Bộp” một tiếng.
Hai người cùng nện ở trên mặt đất.
Mũ bảo hộ của Lộc Minh đập trên mặt đất phát ra tiếng vang, cằm Ti Du đập vào ngực Lộc Minh, hai người đồng thời kêu “á” một tiếng.
Ti Du dùng cả tay và chân để bò dậy, lấy một tay che cằm lại.
Lộc Minh cũng ngồi dậy, bởi vì có mũ bảo hộ nên cậu ta cũng không bị thương nặng chỗ nào, chỉ có mông chạm đất và ngực hơi đau.
Cậu ta cũng không để ý ngực mình bị đau, vội vàng đi nhìn Ti Du.
“Đập vào cằm à? Để tôi nhìn xem.”
Ti Du che cằm lại, im lặng rơi nước mắt.
Hai mắt cậu đẫm lệ mông lung nhìn Lộc Minh, bình tĩnh nói: “Nếu tôi nói đây là phản ứng sinh lý bình thường, cậu có tin không?”
Lộc Minh: “… Tin.”
Ti Du hít mũi, bỏ tay ra.
Cằm cậu đỏ lên một chút nhưng cũng không nghiêm trọng.
Chỉ là bộ dáng rơi lệ đầy mặt này của cậu nhìn rất đáng thương.
Lộc Minh nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại hơi đau lòng.
Cậu ta lấy túi khăn ướt trong túi quần đưa cho Ti Du, Ti Du nhận lấy, nói giọng buồn bực: “Cậu cũng thật tinh tế.”
“Hả?”
Ti Du giải thích nói: “Ti Nguy Lâu và Thẩm Ngộ Bắc cũng đều mang khăn ướt, xem ra các người lén trưởng thành nhưng không mang theo tôi.”
Lộc Minh hơi ngừng thở.
Tâm tình nhẹ nhàng vui sướng lập tức không còn nữa, nhìn là biết Ti Nguy Lâu thích sạch sẽ, mang khăn ướt cũng là bình thường, nhưng vì sao Thẩm Ngộ Bắc cũng mang theo khăn ướt, chuyện này cần cân nhắc thêm.
Cũng không phải cậu ta mới quen biết Thẩm Ngộ Bắc, trước đây cũng không thấy cậu ta mang theo khăn ướt, bây giờ lại mang theo, mục đích là gì không cần nói cũng biết!
Nước mắt Ti Du vẫn đang chảy, nhưng cậu ta cũng không muốn để ý.
Bây giờ cậu ta chỉ là muốn mặc kệ Ti Du, chảy đi, chảy cho hết đi, cậu ta không quan tâm nữa!
Ti Du đứng lên, bám lấy tay vịn ở bên cạnh.
Lộc Minh cũng đứng dậy, đứng ở bên cạnh cậu.
Lộc Minh không nhắc lại nước mắt của cậu ta mà vươn cánh tay, nói: “Lại đây, nắm lấy cánh tay tôi, tôi kéo cậu đi hai vòng.”
“Ừ.”
Ti Du duỗi tay nắm lấy cánh tay cậu ta, đi theo cậu ta tiến về phía trước một cách chậm rãi.
Đây là cách dạy rất bình thường, lúc trước Ti Du cũng dạy Tạ Hoàn và Triệu Diên như vậy cho nên cũng không thấy kỳ quái.
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn Ti Du, vốn khuôn mặt cậu đã trắng nõn, được mũ bảo hộ và áo khoác màu trắng làm nổi bật, trên sân băng lạnh trắng xóa, có vẻ càng yếu ớt, cũng càng trắng bệch.
Ti Du mặc áo khoác của cậu ta, nắm cánh tay cậu ta, giao toàn bộ sự an toàn của mình cho cậu ta.
Nhận ra điều này làm ngực Lộc Minh hơi nóng lên, ánh mắt cũng có hơi nóng bỏng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thâm chí cậu ta muốn không quan tâm điều gì mà nói cho Ti Du tình cảm của mình, nhưng lý trí nói cho cậu ta bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu nói ra có thể bọn họ cũng không làm bạn bè nữa.
Cho nên cậu ta vẫn muốn làm bạn với Ti Du trước.
Trong lòng Lộc Minh tiếc nuối, sau đó lại vô cùng hăng hái.
Ti Du đã bắt đầu tiếp nhận cậu ta, có khi sau này họ thật sự có thể trở thành bạn bè.
Họ đều còn nhỏ, thời gian còn rất dài, chỉ cần Ti Du vẫn độc thân, cậu ta vẫn có cơ hội!
Ti Du thật sự am hiểu vận động, cậu nhanh chóng nắm được cách trượt băng.
Từ từ cậu bắt đầu buông tay Lộc Minh, sau đó bắt đầu thử tăng tốc, tiếp theo cậu lại bắt đầu thực hiện một vài động tác đơn giản.
Lộc Minh đi theo phía sau cậu nhìn cậu từ thật cẩn thận đến thành thạo.
Ti Du giống như cá ở trong biển lớn, chim trên bầu trời, cậu không thuộc về bất kỳ ai, chỉ thuộc về bầu trời và biển rộng, thuộc về tự do mà cậu hướng tới.
Cậu xuất sắc như vậy, rực rỡ như vậy.
Bỗng nhiên Lộc Minh cảm thấy cho dù cậu ta không thể trở thành người yêu với Ti Du, cho dù chỉ đơn thuần làm một người thích cậu, làm bạn của cậu hình như cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Ti Du không thầy dạy cũng hiểu mà làm động tác đứng thẳng xoay tròn đơn giản ở trên sân băng, sau đó vẫy tay với Lộc Minh.
“Lộc Minh! Đấu một ván đi!”
Cậu cười vui vẻ, nước mắt trên mặt đã biến mất. Thần thái cậu rực rỡ, nhìn vô cùng rung động lòng người.
Lộc Minh cười rộ lên, lớn tiếng trả lời: “Tới đây.”
Hai người trượt đến tận hơn 9h tối mới đi ra khỏi sân băng.
Ăn bữa khuya một chút, bọn họ cũng không gọi xe, đi bộ chầm chậm về nhà.
“Nghỉ Quốc Khánh 1/10 cậu có kế hoạch gì chưa?” Lộc Minh nghiêng đầu hỏi cậu.
Ti Du lắc đầu: “Chưa nghĩ ra, chắc là đi chơi với Hoàn Tử.”
Triệu Diên còn chưa về, Ti Trọng Tấu cũng sẽ không đi chơi với cậu, vợ chồng dì Vu cũng không thích ra ngoài vào lúc đông người, cho nên những năm qua chủ yếu đều là Ti Du và Tạ Hoàn ra ngoài chơi.
Năm nay nhiều thêm một người là Ti Nguy Lâu.
Nghĩ đến đây, Ti Du lấy di động ra nhấn mở khung chat với Ti Nguy Lâu, gửi cho anh thông tin quán đồ ăn vặt ven đường.
“Tôi sắp về nhà, cậu có muốn ăn gì không?”
Ti Nguy Lâu trả lời ngay lập tức: “Không ăn, cậu cứ đi về luôn.”
Ngay sau đó, anh lại nhắn thêm chữ: “Đi.”
Đánh chữ nhanh quá, cho nên câu còn chưa gõ xong anh đã gửi đi rồi.
Đoạn trước nữa WeChat của họ là vì Ti Nguy Lâu muốn đón cậu tan học, cậu ngại để người ta mất công chờ đợi cho nên Ti Du chủ động thêm anh là bạn bè.
Ti Du lướt lên phía trên đoạn chat, phát hiện nội dung nói chuyện cũng họ cơ bản chính là: “Tôi sắp tan học.”
“Ừ.”
“Sắp tan học chưa?”
“Ra ngay đây.”
Thái độ việc công xử theo phép công làm người giận sôi máu, đây vẫn là lần đầu tiên hai người họ nói đến chuyện khác.
Ti Du khẽ cười một tiếng, cất điện thoại đi.
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Ai vậy?”
“Ti Nguy Lâu.”
Lộc Minh ngẩn ra: “Cậu ta tìm cậu? Hai người còn kết bạn WeChat? Gần đây quan hệ của các cậu rất tốt sao?”
Ti Du nói: “Tôi hỏi cậu ta có ăn bữa khuya hay không.”
Nói xong cậu lại quay đầu nhìn về đèn đường phía bên kia đường, thuận miệng nói: “Quan hệ của bọn tôi cậu không nhìn ra sao? Cứ như vậy thôi.”
Trong lòng Lộc Minh nảy lên cảm giác nguy cơ, cảm giác này đột nhiên ập đến không thể hiểu được nhưng lại làm cậu ta hoảng hốt.
Cái tên Ti Nguy Lâu này, gần đây cảm giác tồn tại rất mạnh!
Hơn nữa, Ti Du và cậu ta cũng không có quan hệ huyết thống… Càng nghĩ, sắc mặt của Lộc Minh càng khó coi.
“Hôm nay cảm ơn cậu.” Một câu của Ti Du kéo dòng suy nghĩ của cậu ta quay về.
Lộc Minh nói: “Cảm ơn cái gì?”
Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Cảm ơn cậu đã mời tôi ăn cơm, còn mời tôi đi trượt băng.”
Lộc Minh cười rộ lên: “Vậy hôm nay cậu chơi có vui không?”
Ti Du gật đầu.
Lộc Minh lập tức nói: “Vậy nghỉ lễ 1/10 đi chơi có thể gọi tôi đi cùng không?”
“?” Ti Du kinh ngạc nhìn cậu ta.
Lộc Minh nói: “Lần này tôi cũng nghỉ lễ một mình, nếu các cậu thấy không tiện thì thôi.”
Ti Du im lặng một lúc, nói: “Để tôi hỏi Hoàn Tử một chút, tôi thì không sao cả.”
Lộc Minh lập tức vui vẻ: “Vậy tôi chờ tin của cậu.”
“Ừ.”
Hai người vừa nói vừa đi về phía khu nhà, bỗng nhiên Ti Du cảm thấy cảnh này rất quen, rất có ý nghĩa.
Mỗi lần cậu cùng người khác trở về muộn như vậy, hình như đều nhìn thấy Ti Nguy Lâu đứng chờ ở cửa.
Không biết hôm nay cậu ta có chờ hay không.
Họ đi vào khu nhà, lúc đi ngang qua nhà Lộc Minh, Lộc Minh lại không đi vào mà tiếp tục đi theo Ti Du.
“Để tôi đưa cậu về, dù sao tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì.”
Ti Du nói với vẻ không sao cả: “Cũng được.”
“Đúng rồi.” Lộc Minh giả vờ như vô tình nói: “Lúc trước tôi thấy cậu chơi game kinh dị ghi hình phát sóng trực tiếp ở trạm B.”
Ti Du: “…Sau đó thì sao?”
Lộc Minh: “Không có gì, tôi nói vậy thôi.”
Lộc Minh im lặng, nhất thời cũng không biết nên hỏi như thế nào.
Cậu ta chỉ muốn biết rốt cuộc Ti Du và Ti Nguy Lâu đã quen thân đến mức nào, vì sao Ti Nguy Lâu lại có thể vào phòng của cậu, còn có thể chơi game phát sóng trực tiếp cùng cậu?
Ti Du lại nghĩ là, xong đời rồi, bộ dạng sợ hãi kia của cậu vậy mà lại bị người ta quay lại được sao?
Còn bị Lộc Minh nhìn thấy rồi?
Vậy có phải những bạn học khác cũng đều nhìn thấy hay không?
Hai người không nói nữa.
Chờ đi đến cửa nhà Ti Du, họ mới dừng lại.
Nhìn thấy thân hình cao gầy quen thuộc đứng ở cửa kia, Ti Du không nhịn được cười ra tiếng.
Lộc Minh lại cảm thấy cả người nặng nề, sắc mặt khó coi muốn chết.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Lộc Minh: Đệch, sao cậu ta lại đứng ở cửa! Đang đợi ai hả!
Anh Lâu cắn răng: Mỗi ngày lại đổi người đến chọc giận tôi, làm tốt lắm, Ti Tiểu Du!
Tiểu Du vô tội: Các người đang nói cái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro