Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 49
Trình Kinh Đường /程惊堂
2024-11-19 02:44:38
Sau khi Bùi Khuynh Thừa thi xong, Cố Triều lại dẫn mấy thành viên trong đội thi đấu đến đại học Bắc Kinh nghe tọa đàm hai ngày.
Còn trong thời gian này, trường Trung học số Một chào đón kỳ thi tháng đầu tiên của mình.
"Tiểu Du, cậu chuẩn bị thế nào rồi?" Tạ Hoàn vừa giúp cậu dời bàn, vừa nói.
Ti Du không trả lời câu hỏi, nói: "Thì cứ thế thôi.”
Mấy ngày nay, cậu xem một chút tài liệu mà Bùi Khuynh Thừa chỉnh sửa lại đưa cho cậu, nhưng lúc trước cậu đã hổng quá nhiều kiến thức, cũng không thể dựa vào bản thân cậu để bù lại được.
Ti Nguy Lâu cũng cho cậu thuần thục giải mỗi ngày một kiểu đề, cho cậu học thuộc những kiến thức sinh học, hóa học kia, nhưng Ti Du cảm thấy đều vô dụng.
Đương nhiên Ti Nguy Lâu cũng muốn dạy bù cho cậu, nhưng Ti Du lấy lý do anh phải tham gia thi đấu, không cho anh đến gần, có thể để cho anh mỗi ngày dạy bản thân một đề đã là không tệ rồi.
"Không sao, tớ nghĩ có lẽ chủ nhiệm Hồ chỉ hù dọa cậu một chút thôi." Tạ Hoàn an ủi: "Lần nào thầy ấy cũng nói gọi phụ huynh nhưng có lần nào thấy thầy ấy gọi đâu.”
"Không đúng, có gọi một lần rồi.”
Tạ Hoàn chợt nhớ ra, cười nói: "Anh Du à, cậu có nhớ vụ học kỳ trước, thầy ấy gọi điện thoại cho phụ huynh của Thẩm Ngộ Bắc không?”
Đương nhiên Ti Du nhớ rõ.
Trước học kỳ này, cái tên Thẩm Ngộ Bắc kia chết tiệt hơn Ti Du nhiều.
Tốt xấu gì thì Ti Du cũng chỉ trốn học đi chơi game, đôi khi sẽ đánh đấm mấy tên lưu manh cỏn con giúp đỡ chính nghĩa.
Nhưng Thẩm Ngộ Bắc thì không giống như vậy. Anh ta khốn nạn thành thói. Bạn xấu nhiều hơn Ti Du rất nhiều, thỉnh thoảng còn hẹn đánh nhau với trường học này, trường học kia, trên mặt suốt ngày mang theo thương tích.
Sau đó, vẫn là chủ nhiệm Hồ tức không chịu nổi, kêu bố anh ta đến.
Tạ Hoàn cười ha ha không ngừng: "Bố cậu ta vừa đến, chưa kịp đợi chủ nhiệm Hồ nói gì cả thì bố cậu ta đã bắt đầu kể khổ trước. Nói họ làm bố mẹ không quản được con cái, còn xin trường học giúp đỡ nhiều một chút.”
"Nói đến mức chủ nhiệm Hồ ngớ người. Nói xong thì người đi mất tiêu rồi, có kêu cũng như không, ha ha ha ha!”
Ti Du cũng cười, sau đó liên tưởng đến người bố tiến bộ của người ta, rồi lại suy nghĩ đến người bố suốt ngày ngay cả cười một cái cũng không kia, bỗng chốc cạn lời.
Lỡ như chủ nhiệm Hồ thật sự gọi bố mẹ cậu đến thì phải làm sao bây giờ?
Chắc chắn Triệu Diên không tiện ra mặt rồi. Ti Trọng Tấu vừa đến một cái, Ti Du cảm thấy mình không thể không bị mắng một trận.
"Hoàn Tử, cậu xem dì Vu có thể làm mẹ của tớ một ngày được không?”
Tạ Hoàn vò đầu: "Nhưng mà chủ nhiệm Hồ đã từng gặp bố mẹ của tớ rồi. Hơn nữa, có thể người khác không biết, nhưng chủ nhiệm Hồ biết mẹ của cậu là Thiên hậu Triệu mà!”
Ti Du nói: "Chậc, xém chút tớ quên mất.”
Vậy thì hết cách rồi. Cậu không có nơi nào để mượn mẹ hết.
"Ê." Tạ Hoàn bỗng ôm lấy bả vai của cậu, hướng về một hướng hất cằm.
Ti Du theo đó nhìn sang, nhìn thấy Ti Nguy Lâu đang quét rác.
Ti Du: "?”
Tạ Hoàn cười hì hì, nói: "Nói ra thì, cậu ta có tính là phụ huynh của cậu không?”
"Cút đi." Ti Du giơ tay đập đầu cậu ta.
Tạ Hoàn vội vàng né tránh, cười nói: "Chỉ đùa chút thôi mà, anh Du đừng giận!”
Ti Du liếc mắt, ánh mắt nhìn về phía Ti Nguy Lâu.
Đột nhiên cậu cảm thấy Tạ Hoàn nói cũng không phải không có lý. Ít nhất trên danh nghĩa, Ti Nguy Lâu miễn cưỡng có thể xem là phụ huynh của cậu mà nhỉ?
Tạ Hoàn sáp lại gần, hỏi cậu: "Thật ra có một chuyện tớ vẫn luôn không hiểu.”
"Chuyện gì?”
Tạ Hoàn nói: "Theo lý mà nói, có lẽ hai cậu cùng tuổi, cùng một ngày sinh mà nhỉ? Cậu chủ thật giả trong mấy quyển tiểu thuyết kia của người ta không phải đều viết như vậy sao? Nhưng tại sao Ti Nguy Lâu lại lớn hơn cậu một tuổi nhỉ?”
Ti Du trầm ngâm, nói: "Bởi vì tớ được ba mẹ nhận nuôi.
Họ dùng ngày sinh và số tuổi thật của tớ.”
Tạ Hoàn nhíu mày: "Vậy có nghĩa là thật ra có thể chú và dì biết thời gian ra đời cụ thể của cậu đúng không? Vậy có khi nào họ có quen biết với bố mẹ ruột của cậu không?”
Ti Du khựng lại.
Đúng vậy. Sao cậu lại không chú ý đến chuyện này nhỉ?
Cậu bỗng nghĩ đến một vấn đề. Sinh nhật của Ti Nguy Lâu là ngày mấy, tháng mấy? Bản thân anh có biết không?
Cậu quay đầu hỏi Tạ Hoàn: "Chuyện trước đó tớ kêu cậu hỏi mẹ cậu sao rồi? Cậu có hỏi chưa?”
"Vẫn chưa hỏi.”
Tạ Hoàn nói: "Mấy ngày nay, mẹ tớ đến nhà bà ngoại tớ.
Chú của tớ có đứa thứ ba rồi, bà ấy đi tham gia náo nhiệt, không có thời gian quan tâm đến tớ.”
"Quào!" Ti Du kinh ngạc nói: "Mợ của cậu nhanh như vậy đã sinh tiếp rồi à?”
Tạ Hoàn gật đầu: "Thì đó. Mẹ tớ thích con nít, thích không chịu nổi luôn. Thường ngày tớ còn nghi ngờ bà ấy muốn có đứa thứ hai. Nhưng mà, bà ấy đã qua cái tuổi đó rồi, vẫn nên đừng mạo hiểm sẽ tốt hơn.”
Ti Du cười thành tiếng: "Sao cậu lại nói mẹ của cậu như vậy chứ? Dì Vu còn trẻ mà.”
Tạ Hoàn cười hì hì, nói: "Tớ có một người anh em khác bố khác mẹ là được rồi. Người khác thì miễn bàn đi.”
Ti Du buồn cười, giơ tay hung hăng xoa xoa đầu tóc của cậu ta, vò thành cái tổ chim mới chịu bỏ qua.
"Ti Du." Lộc Minh kêu cậu một tiếng.
Ti Du quay đầu nhìn thì thấy Lộc Minh ôm bóng rổ trở về.
Gần đây, đội thi đấu cho trường học của họ đang tập huấn, nói là tham gia cuộc thi cấp trường gì đó. Cho nên mỗi sáng sớm Lộc Minh đều đến rất sớm, sau khi huấn luyện xong thì đã hết tiết tự học buổi sáng.
Nhưng mà hôm nay thi tháng, Lộc Minh nghỉ tập khá sớm.
"Hôm nay có bữa sáng của tôi không?" Lộc Minh cười ha ha, sáp lại gần.
Ti Du mất kiên nhẫn đưa cho cậu ta một chén cháo và bánh bao đã được gói xong, nói: "Bây giờ, tôi nể tình cậu kêu cha gọi mẹ, sau khi nghỉ về thì đừng hi vọng tôi mang cơm cho cậu nữa.”
Trong khoảng thời gian này, Lộc Minh phải đi trước, một mặt là thật sự không có thời gian, mặt khác cũng là vì tiếp xúc nhiều hơn với Ti Du, cho nên cậu ta mới dốc hết vốn liếng của mình, khiến cho Ti Du đồng ý mỗi ngày mang cơm cho cậu ta.
Lộc Minh nhận cơm, ngồi thẳng xuống vị trí của cậu ta, dịu dàng nói: "Đừng mà, tôi xin cậu đó.”
"Im miệng, có tởm không cơ chứ?" Ti Du vô cùng ghét bỏ.
Lộc Minh cười ra tiếng nhưng không hề buồn bực, ăn vô cùng ngon.
Tạ Hoàn nhìn thấy như vậy, cả người đều nổi da gà, vội vàng quay người bỏ chạy.
Gần đây, cậu ta kiếm được đủ thiện cảm ở chỗ Bạch Thanh Thiển. Bạch Thanh Thiển đồng ý ăn sáng chung với cậu ta đã là một tiến bộ vô cùng lớn rồi.
Bàn ghế trong lớp đều tách ra. Trong số đó, có hai mươi cái ghế được chuyển đến hành lang, xếp thành hai hàng, chuẩn bị cho kỳ thi.
Hơn nửa tiếng nữa sẽ đến giờ thi. Ti Du quyết định chơi Vương giả.
Vừa nhấn mở giao diện trò chơi, ngay cả giải thưởng Ti Du cũng chưa nhận được thì điện thoại đã bị người ta chụp lấy.
"Ơ!" Ti Du kinh ngạc ngước mặt lên, đối diện là gương mặt đẹp trai của Ti Nguy Lâu.
Ti Du: "? Làm gì vậy?”
Ti Nguy Lâu tắt màn hình điện thoại của cậu, nói: "Nào, tôi dạy cậu một đề, kỳ thi này chắc chắn chín mươi phần trăm sẽ có.”
"Câu hỏi mấy điểm?" Ti Du bĩu môi: "Nếu một, hai điểm thì tôi không cần đâu.”
Ti Nguy Lâu lạnh nhạt nói: "Mười hai điểm, đề lớn.”
Ti Du: "!”
"Đi! Tôi cảm thấy vẫn có thể xem thử một chút!”
Ti Nguy Lâu kéo khóe môi xuống, đưa cậu ra khỏi phòng học.
Vị trí thi của Ti Nguy Lâu nằm bên ngoài phòng học.
Đương nhiên Ti Du cũng thế. Họ ở hai hàng sát cửa sổ, đúng lúc đều được sắp xếp bên trong hành lang.
Lộc Minh nhìn bóng lưng của hai người họ, tức giận cắn một miếng bánh bao.
Chó tâm cơ Ti Nguy Lâu này, đưa Ti Du đi không phải vì không muốn để cậu ở chung nói chuyện với mình sao?
Còn tìm một lý do đứng đắn như vậy, cũng chỉ dùng để lừa gạt tên ngốc Ti Du kia thôi.
Lộc Minh càng nghĩ càng giận, ngay cả cháo và bánh bao của cậu ta bỗng nhiên cũng không còn ngon nữa!
...
Chuông kỳ thi vang lên, trong cả tòa nhà đều yên tĩnh lại.
Buổi sáng thi liên tiếp hai môn ngữ văn và toán học.
Bài thi ngữ văn vừa được phát xuống, Ti Du đã lập tức lật ra phần điền vào chỗ trống thơ cổ.
Cậu kinh ngạc phát hiện, mấy đề bài này đều là những câu thơ mà Ti Nguy Lâu đã kêu cậu học thuộc và chép lại!
Cậu vô thức quay đầu nhìn về chỗ ngồi còn lại cách nửa cái hành lang. Đúng lúc Ti Nguy Lâu cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Ánh mắt hai người giao nhau, Ti Du lập tức phấn khởi chỉ chỉ câu hỏi điền vào chỗ trống thơ cổ.
Ti Nguy Lâu mỉm cười với cậu.
"Khụ!" Giáo viên ngữ văn hắng giọng một cái.
Ti Du ngước mặt nhìn. Giáo viên đang liếc cậu, đồng thời âm thầm cử động miệng như đang nói: "Nghiêm túc làm bài! Đừng có nhìn đông ngó tây!”
Ti Du mỉm cười, vội vàng cúi đầu làm bài.
Sau khi thu bài làm, Ti Du lập tức quay đầu nhìn về phía Ti Nguy Lâu, phấn khích nói: "Những câu cậu kêu tôi học đều ra hết!”
Giáo viên ngữ văn đang bỏ đề thi vào bao, nghe thấy vậy thì nhìn về phía cậu, cười nói: "Vậy thì tôi sẽ tập trung xem thử bài làm của em.”
Ti Du xụ mặt: "Cô à, cô đừng nghiêm túc như vậy, làm văn cho em thêm vài điểm là được rồi.”
"Nghĩ hay lắm." Giáo viên hừ cười một tiếng, giẫm lên giày cao gót bỏ đi.
Ti Nguy Lâu bật cười, nói với Ti Du: "Nào, giảng cho cậu thêm một kiểu đề số học.”
"Được!" Ti Du lập tức dời ghế đến bên cạnh anh.
Lúc Thẩm Ngộ Bắc cầm theo hai hộp sữa bò lớn đi lên lầu, cảnh tượng nhìn thấy chính là hai người đang ngồi chung với nhau.
Ti Nguy Lâu ngồi rất thẳng. Ti Du lại tựa nửa người lên bàn, nghe Ti Nguy Lâu giảng bài.
"Khó quá đi." Ti Du đần mặt, không kiềm chế được lại ngáp một cái.
Ti Nguy Lâu bất đắc dĩ.
Cái này đúng là hội chứng học dốt rồi.
"Nghỉ một lát đi." Giọng nói của Thẩm Ngộ Bắc đột ngột chen vào, cùng lúc đó, trên bàn xuất hiện hai hộp sữa.
Ti Du ngước mặt nhìn anh ta, sau đó ngồi dậy vươn vai.
"Sao cậu lại đến đây?" Cậu miễn cưỡng hỏi.
Thẩm Ngộ Bắc cứ đứng đó như vậy, một tay đút túi, cười nói: "Còn không phải là vì nghe nói cậu chủ Ti của chúng ta muốn thi vào được top 300 sao. Tôi đến đưa cậu hai hộp sữa, cho cậu bồi bổ thân thể.”
Ti Du nhấc chân đạp anh ta: "Cậu cút đi.”
Thẩm Ngộ Bắc giật giật khóe môi, nhìn về phía Ti Nguy Lâu bên cạnh cậu, nụ cười trên mặt lập tức nhạt đi rất nhiều.
"Tôi đi nhà vệ sinh." Ti Du đứng lên, kéo ghế của mình về lại chỗ ngồi bên cạnh.
Cậu còn đặt hai hộp sữa bò kia ở cạnh bàn, nói với Thẩm Ngộ Bắc: "Bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản cho cậu.”
Thẩm Ngộ Bắc cười xòa một tiếng, đi sau lưng cậu đến nhà vệ sinh, nói: "Vật quý vô giá. Hay là cậu bồi thường bản thân cho tôi là được rồi.”
"Cút đi.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Ti Nguy Lâu ngước mặt nhìn bóng lưng rời đi của hai người, chậm rãi cất giấy bút vào, sau đó đứng dậy cũng đi về phía nhà vệ sinh.
Ti Du không có ý nghĩ gì, cho nên đi thẳng đến bồn vệ sinh đứng, chuẩn bị cởi quần.
Thẩm Ngộ Bắc hơi giật mình, bỗng có chút chóng mặt.
Anh ta vội vàng nắm chặt cổ tay của Ti Du.
Ti Du: "?”
"Bị khùng hả cha? Nhận sai quần rồi?”
Thẩm Ngộ Bắc: "...”
Anh ta bỗng chốc không biết nói gì mới đúng.
Anh ta muốn nhìn, lại không muốn để cho người khác nhìn.
Nhà vệ sinh lúc này cũng có rất nhiều người. Anh ta thậm chí không muốn để cho Ti Du nhìn thấy người khác.
Nhưng giữa con trai bình thường với nhau, đâu cần phải có nhiều suy nghĩ cong cong vẹo vẹo như vậy? Nói không chứng đứng chung với nhau còn muốn so sánh độ lớn một chút.
Trong đầu Ti Du đầy dấu chấm hỏi, đang chuẩn bị công kích anh ta một chút thì cậu thấy Ti Nguy Lâu thế mà cũng đi vào.
"!”
Ký ức không tốt ập đến.
Trước đó, Ti Nguy Lâu là người từng cười nhạo cậu!
Ti Du từ bỏ việc cởi quần, vỗ vào tay Thẩm Ngộ Bắc, quay người đi vào phòng.
Thẩm Ngộ Bắc không biết là thất vọng hay là may mắn.
Hai người: "...”
Ti Du rửa tay, ra ngoài. Ở nhà vệ sinh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Ngộ Bắc.
"Làm gì vậy? Luyện tư thế quân đội à?”
Thẩm Ngộ Bắc lấy lại tinh thần. Anh ta cứng đờ, cười cười với Ti Du, nói: "Không có gì đâu, chờ cậu đó.”
"Ồ..." Ti Du khó hiểu.
Sau khi vào trong hành lang, Thẩm Ngộ Bắc đi xuống lầu, còn Ti Du quay về chỗ ngồi.
Sau đó, cậu nhìn thấy Ti Nguy Lâu cũng mang theo vẻ mặt nghiêm túc giống như vậy.
Hả? Không phải vừa nãy vẫn còn tốt sao?
Ti Du khó hiểu, chớp mắt một cái, lập tức phúc đến lòng cũng sáng ra. Cậu có một suy đoán.
Lúc nãy, không phải Ti Nguy Lâu và Thẩm Ngộ Bắc đều đi vệ sinh ở bên ngoài sao? Đừng nói là sau khi so sánh thì hai người đều không quá tốt nha?
Nghĩ đến khả năng này, Ti Du bật cười một tiếng.
Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu.
Ti Du vội vã thu lại nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu với anh, sau đó nằm sấp xuống bàn.
Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm cái ót trắng như tuyết của cậu, nghiến răng.
Đó là một kẻ địch mạnh.
Ti Du thật đúng là biết cách trêu chọc người khác.
Bắt đầu thi môn toán.
Ti Du nhìn những đề bài quen thuộc kia, cả người đều trở nên hưng phấn.
Có vẻ top 300 có hi vọng rồi!
Cậu múa bút thành văn, cũng không biết có đúng hay không, nhưng dù sao cũng không cần tiếp tục phải dựa vào cục tẩy để chọn được đáp án!
(*) Ý là viết đáp án A B C D vào mỗi mặt tẩy, tung tẩy lên mặt nào ngửa thì chọn đáp án đó.
Sau khi thi xong, cậu cảm thấy cả người đều phình to ra.
Lúc ăn cơm trưa, cậu không kiềm chế được, khoác lác với Tạ Hoàn: "Ba ba, kỳ này, tớ thật sự có khả năng vào top 300 đó!”
Tạ Hoàn vô cùng quan tâm, chúc mừng cậu, chỉ là đầu của cậu ta cũng không hề ngẩng lên, đối diện với bàn thịt kho tàu vừa mới ra lò kia, ăn như gió cuốn.
Ti Du bĩu môi, nghĩ thầm tên nhóc cậu miễn cưỡng có lệ với tớ. Đợi sau khi có thành tích, chắc chắn sẽ để cậu mở rộng tầm mắt!
...
Sau khi thi xong chính là giờ nghỉ.
Giáo viên các môn lần lượt đi vào phòng cất bài làm. Ti Nguy Lâu cầm phấn chép lên bảng đen hơn mười phút.
Ti Du buồn bực chán nản gục xuống bàn, nhìn Ti Nguy Lâu.
Chữ viết của anh trông thật đẹp.
Đương nhiên, chữ viết của bản thân Ti Du cũng không tệ.
Dù sao thì ngoài điểm số ra, cậu không cho phép trên người mình có bất cứ chỗ nào không vừa mắt.
Đợi đến khi bài làm đều được cất xong, các bạn học lập tức hoan hô đứng dậy.
Tạ Hoàn quay đầu nhìn về phía Ti Du, cười hì hì nói: "Anh Du, có thể ngày mai tớ sẽ ra ngoài ăn cơm với nữ thần của tớ. Cậu...”
Ti Du cười trêu một tiếng: "Ngày nào cậu cũng quay xung quanh nữ thần của cậu hết. Ba ba cậu, ngày mai tớ cũng có việc.”
"Okk!" Tạ Hoàn vui vẻ, nói: "Vậy ngày mốt chúng ta đi chơi sau nhé. Đi Tam Á một chuyến không? Lặn nước?”
Ti Du lắc đầu: "Tớ muốn đi trượt tuyết.”
"Được thôi. Vậy thì cứ đi chỗ cũ. Tớ mua vé và đặt phòng.”
Từ trước đến nay, hai người họ quyết định thời gian đi du lịch đều dứt khoát như vậy.
Nhưng mà sau khi nói xong, Ti Du lại quay đầu nhìn về phía Ti Nguy Lâu. Ti Nguy Lâu đang cầm khăn ướt lau tay.
Ti Du nói: "Cậu có muốn đi chung không? Nếu không thì có lẽ trong kỳ nghỉ chỉ có một mình cậu ở nhà thôi. Cũng không biết bố mẹ có quay về không nữa.”
Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu, khẽ nói: "Hai người đi đi, tôi ở nhà đọc sách.”
"Cũng được, cậu phải chuẩn bị thi mà." Ti Du gật đầu.
Ti Nguy Lâu cười cười không nói gì.
Thời gian Ti Du và Tạ Hoàn có thể đơn độc ra ngoài chơi, có lẽ không được bao nhiêu lần.
Cho nên, nhân cơ hội tất cả còn chưa thay đổi, Ti Nguy Lâu không có ý định tước đoạt sự tự do cuối cùng của Ti Du.
Lộc Minh rướn cổ, nghe họ nói được bảy tám phần.
Ti Du muốn trượt tuyết? Chỗ cũ là chỗ nào?
Cậu ta quyết định sau khi trở về sẽ lướt xem mạng xã hội của Ti Du, nói không chừng có thể tìm được.
Bởi vì đã nói đến thành phố Lâm xem mèo, cho nên tối nay Ti Du ngủ rất sớm.
Hơn bảy giờ sáng hôm sau, Ti Du bò ra khỏi chăn.
Cậu híp mắt vọt vào tắm rửa, cơn buồn ngủ mới qua đi.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, cậu tìm một chiếc quần jean sáng màu và áo khoác màu trắng, cả người thoải mái, sạch sẽ, chói lọi như ánh mặt trời.
"Hoàn mỹ." Ti Du đối diện tấm gương, mỉm cười.
Cậu tràn đầy sức sống chạy xuống lầu, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động.
Cậu còn tưởng rằng là dì nấu cơm, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện là Ti Nguy Lâu đang nấu ăn.
"Dậy rồi à?" Ti Nguy Lâu ngước mặt lên cười với cậu một cái.
Ti Du đi đến trước bàn sơ chế, nói: "Làm gì vậy?”
"Mỳ gà xé sợi, món cậu thích ăn.”
Thật ra Ti Du đã nhìn ra được, nghe thấy vậy thì cười hi hi hai tiếng, nói: "Mới sáng sớm thôi, làm phiền cậu nhiều rồi.”
Ti Nguy Lâu ngước mặt lên, chọc cậu: "Vậy thì vừa hay vẫn chưa bắt đầu làm. Hay là không làm nhé?”
"Vậy thì không được!" Ti Du vỗ xuống mặt bàn: "Tôi muốn ăn!”
Ti Nguy Lâu bật cười: "Sắp nấu xong rồi. Đi ngồi đi, ở đây nhiều khói.”
"Được." Ti Du lập tức chạy về ngồi cạnh bàn.
Mới sáng sớm, trong phòng bếp đã truyền ra mùi thơm thoang thoảng. Ti Du cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, rất có chút thú vị ấm áp.
Cậu chống cằm, nhìn về phía Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu mặc áo tay lỡ màu đen, đeo tạp dề ca rô đen trắng, hơi cúi đầu bận rộn.
Vốn là một người lạnh lạnh nhạt nhạt, lại bởi vì đang nấu cơm mà nhiễm khói lửa, sự xa cách đó dường như đã biến mất.
Là rất đẹp trai.
Ti Du âm thầm bình luận.
Cậu thu hồi ánh mắt đang nhìn Ti Nguy Lâu, mở điện thoại ra.
Theo thói quen vào trang web chính thức xem thử thì phát hiện nhãn hiệu giày chơi bóng mà cậu thích đã có sản phẩm mới!
Hai phút sau mở bán!
Ti Du vội vàng ngồi thẳng người.
Cậu chợt nhớ ra hình như lúc trước cậu đã giẫm một đôi giày mới của Lộc Minh.
Hơn nữa sau đó Lộc Minh còn cho cậu bùa may mắn, còn mời cậu ăn cơm, lại làm tài xế cho cậu mấy ngày.
Ti Du mím môi dưới, quyết định cũng giành một đôi giúp Lộc Minh, xem như quà đáp lễ vậy. Cậu cũng không muốn thiếu nợ người khác.
May mắn giành được hai phần, Ti Du rất vui vẻ.
Cậu nhấn mở wechat của Lộc Minh, hỏi size giày của cậu ta, nhưng hôm nay Lộc Minh có buổi huấn luyện, có thể không đem theo điện thoại bên người, vẫn chưa trả lời cậu.
"Ăn cơm thôi." Ti Nguy Lâu dọn mỳ ra, đặt trước mặt cậu, dặn dò: "Phỏng đó, ăn từ từ thôi.”
Ti Du đặt điện thoại xuống, xoa tay, nói: "Thơm quá đi!”
Ti Nguy Lâu xoa đầu cậu.
Ăn cơm xong, hai người xuất phát đi đến nhà ga.
---
Tác giả có lời muốn nói: Đều là kẻ địch mạnh nha.
Còn trong thời gian này, trường Trung học số Một chào đón kỳ thi tháng đầu tiên của mình.
"Tiểu Du, cậu chuẩn bị thế nào rồi?" Tạ Hoàn vừa giúp cậu dời bàn, vừa nói.
Ti Du không trả lời câu hỏi, nói: "Thì cứ thế thôi.”
Mấy ngày nay, cậu xem một chút tài liệu mà Bùi Khuynh Thừa chỉnh sửa lại đưa cho cậu, nhưng lúc trước cậu đã hổng quá nhiều kiến thức, cũng không thể dựa vào bản thân cậu để bù lại được.
Ti Nguy Lâu cũng cho cậu thuần thục giải mỗi ngày một kiểu đề, cho cậu học thuộc những kiến thức sinh học, hóa học kia, nhưng Ti Du cảm thấy đều vô dụng.
Đương nhiên Ti Nguy Lâu cũng muốn dạy bù cho cậu, nhưng Ti Du lấy lý do anh phải tham gia thi đấu, không cho anh đến gần, có thể để cho anh mỗi ngày dạy bản thân một đề đã là không tệ rồi.
"Không sao, tớ nghĩ có lẽ chủ nhiệm Hồ chỉ hù dọa cậu một chút thôi." Tạ Hoàn an ủi: "Lần nào thầy ấy cũng nói gọi phụ huynh nhưng có lần nào thấy thầy ấy gọi đâu.”
"Không đúng, có gọi một lần rồi.”
Tạ Hoàn chợt nhớ ra, cười nói: "Anh Du à, cậu có nhớ vụ học kỳ trước, thầy ấy gọi điện thoại cho phụ huynh của Thẩm Ngộ Bắc không?”
Đương nhiên Ti Du nhớ rõ.
Trước học kỳ này, cái tên Thẩm Ngộ Bắc kia chết tiệt hơn Ti Du nhiều.
Tốt xấu gì thì Ti Du cũng chỉ trốn học đi chơi game, đôi khi sẽ đánh đấm mấy tên lưu manh cỏn con giúp đỡ chính nghĩa.
Nhưng Thẩm Ngộ Bắc thì không giống như vậy. Anh ta khốn nạn thành thói. Bạn xấu nhiều hơn Ti Du rất nhiều, thỉnh thoảng còn hẹn đánh nhau với trường học này, trường học kia, trên mặt suốt ngày mang theo thương tích.
Sau đó, vẫn là chủ nhiệm Hồ tức không chịu nổi, kêu bố anh ta đến.
Tạ Hoàn cười ha ha không ngừng: "Bố cậu ta vừa đến, chưa kịp đợi chủ nhiệm Hồ nói gì cả thì bố cậu ta đã bắt đầu kể khổ trước. Nói họ làm bố mẹ không quản được con cái, còn xin trường học giúp đỡ nhiều một chút.”
"Nói đến mức chủ nhiệm Hồ ngớ người. Nói xong thì người đi mất tiêu rồi, có kêu cũng như không, ha ha ha ha!”
Ti Du cũng cười, sau đó liên tưởng đến người bố tiến bộ của người ta, rồi lại suy nghĩ đến người bố suốt ngày ngay cả cười một cái cũng không kia, bỗng chốc cạn lời.
Lỡ như chủ nhiệm Hồ thật sự gọi bố mẹ cậu đến thì phải làm sao bây giờ?
Chắc chắn Triệu Diên không tiện ra mặt rồi. Ti Trọng Tấu vừa đến một cái, Ti Du cảm thấy mình không thể không bị mắng một trận.
"Hoàn Tử, cậu xem dì Vu có thể làm mẹ của tớ một ngày được không?”
Tạ Hoàn vò đầu: "Nhưng mà chủ nhiệm Hồ đã từng gặp bố mẹ của tớ rồi. Hơn nữa, có thể người khác không biết, nhưng chủ nhiệm Hồ biết mẹ của cậu là Thiên hậu Triệu mà!”
Ti Du nói: "Chậc, xém chút tớ quên mất.”
Vậy thì hết cách rồi. Cậu không có nơi nào để mượn mẹ hết.
"Ê." Tạ Hoàn bỗng ôm lấy bả vai của cậu, hướng về một hướng hất cằm.
Ti Du theo đó nhìn sang, nhìn thấy Ti Nguy Lâu đang quét rác.
Ti Du: "?”
Tạ Hoàn cười hì hì, nói: "Nói ra thì, cậu ta có tính là phụ huynh của cậu không?”
"Cút đi." Ti Du giơ tay đập đầu cậu ta.
Tạ Hoàn vội vàng né tránh, cười nói: "Chỉ đùa chút thôi mà, anh Du đừng giận!”
Ti Du liếc mắt, ánh mắt nhìn về phía Ti Nguy Lâu.
Đột nhiên cậu cảm thấy Tạ Hoàn nói cũng không phải không có lý. Ít nhất trên danh nghĩa, Ti Nguy Lâu miễn cưỡng có thể xem là phụ huynh của cậu mà nhỉ?
Tạ Hoàn sáp lại gần, hỏi cậu: "Thật ra có một chuyện tớ vẫn luôn không hiểu.”
"Chuyện gì?”
Tạ Hoàn nói: "Theo lý mà nói, có lẽ hai cậu cùng tuổi, cùng một ngày sinh mà nhỉ? Cậu chủ thật giả trong mấy quyển tiểu thuyết kia của người ta không phải đều viết như vậy sao? Nhưng tại sao Ti Nguy Lâu lại lớn hơn cậu một tuổi nhỉ?”
Ti Du trầm ngâm, nói: "Bởi vì tớ được ba mẹ nhận nuôi.
Họ dùng ngày sinh và số tuổi thật của tớ.”
Tạ Hoàn nhíu mày: "Vậy có nghĩa là thật ra có thể chú và dì biết thời gian ra đời cụ thể của cậu đúng không? Vậy có khi nào họ có quen biết với bố mẹ ruột của cậu không?”
Ti Du khựng lại.
Đúng vậy. Sao cậu lại không chú ý đến chuyện này nhỉ?
Cậu bỗng nghĩ đến một vấn đề. Sinh nhật của Ti Nguy Lâu là ngày mấy, tháng mấy? Bản thân anh có biết không?
Cậu quay đầu hỏi Tạ Hoàn: "Chuyện trước đó tớ kêu cậu hỏi mẹ cậu sao rồi? Cậu có hỏi chưa?”
"Vẫn chưa hỏi.”
Tạ Hoàn nói: "Mấy ngày nay, mẹ tớ đến nhà bà ngoại tớ.
Chú của tớ có đứa thứ ba rồi, bà ấy đi tham gia náo nhiệt, không có thời gian quan tâm đến tớ.”
"Quào!" Ti Du kinh ngạc nói: "Mợ của cậu nhanh như vậy đã sinh tiếp rồi à?”
Tạ Hoàn gật đầu: "Thì đó. Mẹ tớ thích con nít, thích không chịu nổi luôn. Thường ngày tớ còn nghi ngờ bà ấy muốn có đứa thứ hai. Nhưng mà, bà ấy đã qua cái tuổi đó rồi, vẫn nên đừng mạo hiểm sẽ tốt hơn.”
Ti Du cười thành tiếng: "Sao cậu lại nói mẹ của cậu như vậy chứ? Dì Vu còn trẻ mà.”
Tạ Hoàn cười hì hì, nói: "Tớ có một người anh em khác bố khác mẹ là được rồi. Người khác thì miễn bàn đi.”
Ti Du buồn cười, giơ tay hung hăng xoa xoa đầu tóc của cậu ta, vò thành cái tổ chim mới chịu bỏ qua.
"Ti Du." Lộc Minh kêu cậu một tiếng.
Ti Du quay đầu nhìn thì thấy Lộc Minh ôm bóng rổ trở về.
Gần đây, đội thi đấu cho trường học của họ đang tập huấn, nói là tham gia cuộc thi cấp trường gì đó. Cho nên mỗi sáng sớm Lộc Minh đều đến rất sớm, sau khi huấn luyện xong thì đã hết tiết tự học buổi sáng.
Nhưng mà hôm nay thi tháng, Lộc Minh nghỉ tập khá sớm.
"Hôm nay có bữa sáng của tôi không?" Lộc Minh cười ha ha, sáp lại gần.
Ti Du mất kiên nhẫn đưa cho cậu ta một chén cháo và bánh bao đã được gói xong, nói: "Bây giờ, tôi nể tình cậu kêu cha gọi mẹ, sau khi nghỉ về thì đừng hi vọng tôi mang cơm cho cậu nữa.”
Trong khoảng thời gian này, Lộc Minh phải đi trước, một mặt là thật sự không có thời gian, mặt khác cũng là vì tiếp xúc nhiều hơn với Ti Du, cho nên cậu ta mới dốc hết vốn liếng của mình, khiến cho Ti Du đồng ý mỗi ngày mang cơm cho cậu ta.
Lộc Minh nhận cơm, ngồi thẳng xuống vị trí của cậu ta, dịu dàng nói: "Đừng mà, tôi xin cậu đó.”
"Im miệng, có tởm không cơ chứ?" Ti Du vô cùng ghét bỏ.
Lộc Minh cười ra tiếng nhưng không hề buồn bực, ăn vô cùng ngon.
Tạ Hoàn nhìn thấy như vậy, cả người đều nổi da gà, vội vàng quay người bỏ chạy.
Gần đây, cậu ta kiếm được đủ thiện cảm ở chỗ Bạch Thanh Thiển. Bạch Thanh Thiển đồng ý ăn sáng chung với cậu ta đã là một tiến bộ vô cùng lớn rồi.
Bàn ghế trong lớp đều tách ra. Trong số đó, có hai mươi cái ghế được chuyển đến hành lang, xếp thành hai hàng, chuẩn bị cho kỳ thi.
Hơn nửa tiếng nữa sẽ đến giờ thi. Ti Du quyết định chơi Vương giả.
Vừa nhấn mở giao diện trò chơi, ngay cả giải thưởng Ti Du cũng chưa nhận được thì điện thoại đã bị người ta chụp lấy.
"Ơ!" Ti Du kinh ngạc ngước mặt lên, đối diện là gương mặt đẹp trai của Ti Nguy Lâu.
Ti Du: "? Làm gì vậy?”
Ti Nguy Lâu tắt màn hình điện thoại của cậu, nói: "Nào, tôi dạy cậu một đề, kỳ thi này chắc chắn chín mươi phần trăm sẽ có.”
"Câu hỏi mấy điểm?" Ti Du bĩu môi: "Nếu một, hai điểm thì tôi không cần đâu.”
Ti Nguy Lâu lạnh nhạt nói: "Mười hai điểm, đề lớn.”
Ti Du: "!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi! Tôi cảm thấy vẫn có thể xem thử một chút!”
Ti Nguy Lâu kéo khóe môi xuống, đưa cậu ra khỏi phòng học.
Vị trí thi của Ti Nguy Lâu nằm bên ngoài phòng học.
Đương nhiên Ti Du cũng thế. Họ ở hai hàng sát cửa sổ, đúng lúc đều được sắp xếp bên trong hành lang.
Lộc Minh nhìn bóng lưng của hai người họ, tức giận cắn một miếng bánh bao.
Chó tâm cơ Ti Nguy Lâu này, đưa Ti Du đi không phải vì không muốn để cậu ở chung nói chuyện với mình sao?
Còn tìm một lý do đứng đắn như vậy, cũng chỉ dùng để lừa gạt tên ngốc Ti Du kia thôi.
Lộc Minh càng nghĩ càng giận, ngay cả cháo và bánh bao của cậu ta bỗng nhiên cũng không còn ngon nữa!
...
Chuông kỳ thi vang lên, trong cả tòa nhà đều yên tĩnh lại.
Buổi sáng thi liên tiếp hai môn ngữ văn và toán học.
Bài thi ngữ văn vừa được phát xuống, Ti Du đã lập tức lật ra phần điền vào chỗ trống thơ cổ.
Cậu kinh ngạc phát hiện, mấy đề bài này đều là những câu thơ mà Ti Nguy Lâu đã kêu cậu học thuộc và chép lại!
Cậu vô thức quay đầu nhìn về chỗ ngồi còn lại cách nửa cái hành lang. Đúng lúc Ti Nguy Lâu cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Ánh mắt hai người giao nhau, Ti Du lập tức phấn khởi chỉ chỉ câu hỏi điền vào chỗ trống thơ cổ.
Ti Nguy Lâu mỉm cười với cậu.
"Khụ!" Giáo viên ngữ văn hắng giọng một cái.
Ti Du ngước mặt nhìn. Giáo viên đang liếc cậu, đồng thời âm thầm cử động miệng như đang nói: "Nghiêm túc làm bài! Đừng có nhìn đông ngó tây!”
Ti Du mỉm cười, vội vàng cúi đầu làm bài.
Sau khi thu bài làm, Ti Du lập tức quay đầu nhìn về phía Ti Nguy Lâu, phấn khích nói: "Những câu cậu kêu tôi học đều ra hết!”
Giáo viên ngữ văn đang bỏ đề thi vào bao, nghe thấy vậy thì nhìn về phía cậu, cười nói: "Vậy thì tôi sẽ tập trung xem thử bài làm của em.”
Ti Du xụ mặt: "Cô à, cô đừng nghiêm túc như vậy, làm văn cho em thêm vài điểm là được rồi.”
"Nghĩ hay lắm." Giáo viên hừ cười một tiếng, giẫm lên giày cao gót bỏ đi.
Ti Nguy Lâu bật cười, nói với Ti Du: "Nào, giảng cho cậu thêm một kiểu đề số học.”
"Được!" Ti Du lập tức dời ghế đến bên cạnh anh.
Lúc Thẩm Ngộ Bắc cầm theo hai hộp sữa bò lớn đi lên lầu, cảnh tượng nhìn thấy chính là hai người đang ngồi chung với nhau.
Ti Nguy Lâu ngồi rất thẳng. Ti Du lại tựa nửa người lên bàn, nghe Ti Nguy Lâu giảng bài.
"Khó quá đi." Ti Du đần mặt, không kiềm chế được lại ngáp một cái.
Ti Nguy Lâu bất đắc dĩ.
Cái này đúng là hội chứng học dốt rồi.
"Nghỉ một lát đi." Giọng nói của Thẩm Ngộ Bắc đột ngột chen vào, cùng lúc đó, trên bàn xuất hiện hai hộp sữa.
Ti Du ngước mặt nhìn anh ta, sau đó ngồi dậy vươn vai.
"Sao cậu lại đến đây?" Cậu miễn cưỡng hỏi.
Thẩm Ngộ Bắc cứ đứng đó như vậy, một tay đút túi, cười nói: "Còn không phải là vì nghe nói cậu chủ Ti của chúng ta muốn thi vào được top 300 sao. Tôi đến đưa cậu hai hộp sữa, cho cậu bồi bổ thân thể.”
Ti Du nhấc chân đạp anh ta: "Cậu cút đi.”
Thẩm Ngộ Bắc giật giật khóe môi, nhìn về phía Ti Nguy Lâu bên cạnh cậu, nụ cười trên mặt lập tức nhạt đi rất nhiều.
"Tôi đi nhà vệ sinh." Ti Du đứng lên, kéo ghế của mình về lại chỗ ngồi bên cạnh.
Cậu còn đặt hai hộp sữa bò kia ở cạnh bàn, nói với Thẩm Ngộ Bắc: "Bao nhiêu tiền, tôi chuyển khoản cho cậu.”
Thẩm Ngộ Bắc cười xòa một tiếng, đi sau lưng cậu đến nhà vệ sinh, nói: "Vật quý vô giá. Hay là cậu bồi thường bản thân cho tôi là được rồi.”
"Cút đi.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Ti Nguy Lâu ngước mặt nhìn bóng lưng rời đi của hai người, chậm rãi cất giấy bút vào, sau đó đứng dậy cũng đi về phía nhà vệ sinh.
Ti Du không có ý nghĩ gì, cho nên đi thẳng đến bồn vệ sinh đứng, chuẩn bị cởi quần.
Thẩm Ngộ Bắc hơi giật mình, bỗng có chút chóng mặt.
Anh ta vội vàng nắm chặt cổ tay của Ti Du.
Ti Du: "?”
"Bị khùng hả cha? Nhận sai quần rồi?”
Thẩm Ngộ Bắc: "...”
Anh ta bỗng chốc không biết nói gì mới đúng.
Anh ta muốn nhìn, lại không muốn để cho người khác nhìn.
Nhà vệ sinh lúc này cũng có rất nhiều người. Anh ta thậm chí không muốn để cho Ti Du nhìn thấy người khác.
Nhưng giữa con trai bình thường với nhau, đâu cần phải có nhiều suy nghĩ cong cong vẹo vẹo như vậy? Nói không chứng đứng chung với nhau còn muốn so sánh độ lớn một chút.
Trong đầu Ti Du đầy dấu chấm hỏi, đang chuẩn bị công kích anh ta một chút thì cậu thấy Ti Nguy Lâu thế mà cũng đi vào.
"!”
Ký ức không tốt ập đến.
Trước đó, Ti Nguy Lâu là người từng cười nhạo cậu!
Ti Du từ bỏ việc cởi quần, vỗ vào tay Thẩm Ngộ Bắc, quay người đi vào phòng.
Thẩm Ngộ Bắc không biết là thất vọng hay là may mắn.
Hai người: "...”
Ti Du rửa tay, ra ngoài. Ở nhà vệ sinh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Ngộ Bắc.
"Làm gì vậy? Luyện tư thế quân đội à?”
Thẩm Ngộ Bắc lấy lại tinh thần. Anh ta cứng đờ, cười cười với Ti Du, nói: "Không có gì đâu, chờ cậu đó.”
"Ồ..." Ti Du khó hiểu.
Sau khi vào trong hành lang, Thẩm Ngộ Bắc đi xuống lầu, còn Ti Du quay về chỗ ngồi.
Sau đó, cậu nhìn thấy Ti Nguy Lâu cũng mang theo vẻ mặt nghiêm túc giống như vậy.
Hả? Không phải vừa nãy vẫn còn tốt sao?
Ti Du khó hiểu, chớp mắt một cái, lập tức phúc đến lòng cũng sáng ra. Cậu có một suy đoán.
Lúc nãy, không phải Ti Nguy Lâu và Thẩm Ngộ Bắc đều đi vệ sinh ở bên ngoài sao? Đừng nói là sau khi so sánh thì hai người đều không quá tốt nha?
Nghĩ đến khả năng này, Ti Du bật cười một tiếng.
Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu.
Ti Du vội vã thu lại nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu với anh, sau đó nằm sấp xuống bàn.
Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm cái ót trắng như tuyết của cậu, nghiến răng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là một kẻ địch mạnh.
Ti Du thật đúng là biết cách trêu chọc người khác.
Bắt đầu thi môn toán.
Ti Du nhìn những đề bài quen thuộc kia, cả người đều trở nên hưng phấn.
Có vẻ top 300 có hi vọng rồi!
Cậu múa bút thành văn, cũng không biết có đúng hay không, nhưng dù sao cũng không cần tiếp tục phải dựa vào cục tẩy để chọn được đáp án!
(*) Ý là viết đáp án A B C D vào mỗi mặt tẩy, tung tẩy lên mặt nào ngửa thì chọn đáp án đó.
Sau khi thi xong, cậu cảm thấy cả người đều phình to ra.
Lúc ăn cơm trưa, cậu không kiềm chế được, khoác lác với Tạ Hoàn: "Ba ba, kỳ này, tớ thật sự có khả năng vào top 300 đó!”
Tạ Hoàn vô cùng quan tâm, chúc mừng cậu, chỉ là đầu của cậu ta cũng không hề ngẩng lên, đối diện với bàn thịt kho tàu vừa mới ra lò kia, ăn như gió cuốn.
Ti Du bĩu môi, nghĩ thầm tên nhóc cậu miễn cưỡng có lệ với tớ. Đợi sau khi có thành tích, chắc chắn sẽ để cậu mở rộng tầm mắt!
...
Sau khi thi xong chính là giờ nghỉ.
Giáo viên các môn lần lượt đi vào phòng cất bài làm. Ti Nguy Lâu cầm phấn chép lên bảng đen hơn mười phút.
Ti Du buồn bực chán nản gục xuống bàn, nhìn Ti Nguy Lâu.
Chữ viết của anh trông thật đẹp.
Đương nhiên, chữ viết của bản thân Ti Du cũng không tệ.
Dù sao thì ngoài điểm số ra, cậu không cho phép trên người mình có bất cứ chỗ nào không vừa mắt.
Đợi đến khi bài làm đều được cất xong, các bạn học lập tức hoan hô đứng dậy.
Tạ Hoàn quay đầu nhìn về phía Ti Du, cười hì hì nói: "Anh Du, có thể ngày mai tớ sẽ ra ngoài ăn cơm với nữ thần của tớ. Cậu...”
Ti Du cười trêu một tiếng: "Ngày nào cậu cũng quay xung quanh nữ thần của cậu hết. Ba ba cậu, ngày mai tớ cũng có việc.”
"Okk!" Tạ Hoàn vui vẻ, nói: "Vậy ngày mốt chúng ta đi chơi sau nhé. Đi Tam Á một chuyến không? Lặn nước?”
Ti Du lắc đầu: "Tớ muốn đi trượt tuyết.”
"Được thôi. Vậy thì cứ đi chỗ cũ. Tớ mua vé và đặt phòng.”
Từ trước đến nay, hai người họ quyết định thời gian đi du lịch đều dứt khoát như vậy.
Nhưng mà sau khi nói xong, Ti Du lại quay đầu nhìn về phía Ti Nguy Lâu. Ti Nguy Lâu đang cầm khăn ướt lau tay.
Ti Du nói: "Cậu có muốn đi chung không? Nếu không thì có lẽ trong kỳ nghỉ chỉ có một mình cậu ở nhà thôi. Cũng không biết bố mẹ có quay về không nữa.”
Ti Nguy Lâu quay đầu nhìn cậu, khẽ nói: "Hai người đi đi, tôi ở nhà đọc sách.”
"Cũng được, cậu phải chuẩn bị thi mà." Ti Du gật đầu.
Ti Nguy Lâu cười cười không nói gì.
Thời gian Ti Du và Tạ Hoàn có thể đơn độc ra ngoài chơi, có lẽ không được bao nhiêu lần.
Cho nên, nhân cơ hội tất cả còn chưa thay đổi, Ti Nguy Lâu không có ý định tước đoạt sự tự do cuối cùng của Ti Du.
Lộc Minh rướn cổ, nghe họ nói được bảy tám phần.
Ti Du muốn trượt tuyết? Chỗ cũ là chỗ nào?
Cậu ta quyết định sau khi trở về sẽ lướt xem mạng xã hội của Ti Du, nói không chừng có thể tìm được.
Bởi vì đã nói đến thành phố Lâm xem mèo, cho nên tối nay Ti Du ngủ rất sớm.
Hơn bảy giờ sáng hôm sau, Ti Du bò ra khỏi chăn.
Cậu híp mắt vọt vào tắm rửa, cơn buồn ngủ mới qua đi.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, cậu tìm một chiếc quần jean sáng màu và áo khoác màu trắng, cả người thoải mái, sạch sẽ, chói lọi như ánh mặt trời.
"Hoàn mỹ." Ti Du đối diện tấm gương, mỉm cười.
Cậu tràn đầy sức sống chạy xuống lầu, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động.
Cậu còn tưởng rằng là dì nấu cơm, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện là Ti Nguy Lâu đang nấu ăn.
"Dậy rồi à?" Ti Nguy Lâu ngước mặt lên cười với cậu một cái.
Ti Du đi đến trước bàn sơ chế, nói: "Làm gì vậy?”
"Mỳ gà xé sợi, món cậu thích ăn.”
Thật ra Ti Du đã nhìn ra được, nghe thấy vậy thì cười hi hi hai tiếng, nói: "Mới sáng sớm thôi, làm phiền cậu nhiều rồi.”
Ti Nguy Lâu ngước mặt lên, chọc cậu: "Vậy thì vừa hay vẫn chưa bắt đầu làm. Hay là không làm nhé?”
"Vậy thì không được!" Ti Du vỗ xuống mặt bàn: "Tôi muốn ăn!”
Ti Nguy Lâu bật cười: "Sắp nấu xong rồi. Đi ngồi đi, ở đây nhiều khói.”
"Được." Ti Du lập tức chạy về ngồi cạnh bàn.
Mới sáng sớm, trong phòng bếp đã truyền ra mùi thơm thoang thoảng. Ti Du cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, rất có chút thú vị ấm áp.
Cậu chống cằm, nhìn về phía Ti Nguy Lâu.
Ti Nguy Lâu mặc áo tay lỡ màu đen, đeo tạp dề ca rô đen trắng, hơi cúi đầu bận rộn.
Vốn là một người lạnh lạnh nhạt nhạt, lại bởi vì đang nấu cơm mà nhiễm khói lửa, sự xa cách đó dường như đã biến mất.
Là rất đẹp trai.
Ti Du âm thầm bình luận.
Cậu thu hồi ánh mắt đang nhìn Ti Nguy Lâu, mở điện thoại ra.
Theo thói quen vào trang web chính thức xem thử thì phát hiện nhãn hiệu giày chơi bóng mà cậu thích đã có sản phẩm mới!
Hai phút sau mở bán!
Ti Du vội vàng ngồi thẳng người.
Cậu chợt nhớ ra hình như lúc trước cậu đã giẫm một đôi giày mới của Lộc Minh.
Hơn nữa sau đó Lộc Minh còn cho cậu bùa may mắn, còn mời cậu ăn cơm, lại làm tài xế cho cậu mấy ngày.
Ti Du mím môi dưới, quyết định cũng giành một đôi giúp Lộc Minh, xem như quà đáp lễ vậy. Cậu cũng không muốn thiếu nợ người khác.
May mắn giành được hai phần, Ti Du rất vui vẻ.
Cậu nhấn mở wechat của Lộc Minh, hỏi size giày của cậu ta, nhưng hôm nay Lộc Minh có buổi huấn luyện, có thể không đem theo điện thoại bên người, vẫn chưa trả lời cậu.
"Ăn cơm thôi." Ti Nguy Lâu dọn mỳ ra, đặt trước mặt cậu, dặn dò: "Phỏng đó, ăn từ từ thôi.”
Ti Du đặt điện thoại xuống, xoa tay, nói: "Thơm quá đi!”
Ti Nguy Lâu xoa đầu cậu.
Ăn cơm xong, hai người xuất phát đi đến nhà ga.
---
Tác giả có lời muốn nói: Đều là kẻ địch mạnh nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro